Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Việc làm này của Văn Nhã và Cao Minh Lãng quả thật là vô sỉ, nhưng rõ ràng Ôn Dĩ Ninh không có chỗ nào để kêu oan. Cấp trên đúng là có một vị Chu tổng nữa, nhưng vị lão đại chân chính của truyền thông Nghĩa Thiên này là một nhân vật ba phải, đù tìm đến cũng đừng có hi vọng công bằng.
Ôn Dĩ Ninh hiểu.
Thế nhưng điều cô không nghĩ tới chính là, mớ hỗn loạn này lại có thể nát thành như vậy.
Cô ất ít nhận những hạng mục liên quan đến làng giải trí, nên mới bắt đầu cực kỳ trầy trật. Gạch ra mấy nhân vật then chốt để Phù Khanh Khanh đi câu thông, cô gái nhỏ mang theo ý chí chiến đấu sục sôi bước đi, nhưng cuối cùng vẫn là cúi đầu ủ rũ trở lại.
Em chờ mất hai tiếng, mãi mời chờ được người ta đi ra để gặp, thế nhưng nói chưa được mười câu đã đuổi khách, giọng đúng kiểu quan trên luôn.
Ôn Dĩ Ninh hỏi: Còn vị chủ nhiệm Vương ở trung tâm tin tức thì sao?
Vị chủ nhiệm đó đến cả mặt em cũng không được thấy, phái ra hai trợ lý đuổi em đi. Phù Khanh Khanh rót hai cốc nước tu ừng ực, khóe miệng còn vương lại vệt nước: Thái độ này xem chừng khó khăn đấy ạ.
Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng, cầm danh sách xem đi xem lại, Nhờ cậu bạn kia của em giúp đi.
A?
Xem có thể liên lạc với quản lý của An Lam không.
Cậu bạn của Phù Khanh Khanh cũng rất nhiệt tình giúp đỡ, cậu ta ở trong vòng này có chút tiếng nói, lưu lượng phát sóng những bài bình luận phim và phỏng vấn riêng các nhân vật cũng rất cao, có thể nương nhờ chút mặt mũi. Nữ hoàng điện ảnh An Lam thành danh từ lúc còn trẻ, đoàn đội khổng lồ, vị quản lý kia được hẹn nhưng không tới, miễn cưỡng chuyển hẹn sang người trợ lý.
Thời gian hẹn là mười giờ tối thứ năm, Ôn Dĩ Ninh tự mình đến buổi hẹn. Bọn họ vừa đi trên đường vừa tám chuyện, Phù Khanh Khanh còn cảm thán lần này chi tiêu sẽ lại vượt mức mất thôi.
Kết quả giữa đường nhận được điện thoại, hủy hẹn.
Cô trợ lý này giọng nói the thé, tốc độ nói lộ ra gấp gáp vội vàng: Hiện tại có việc, không đến. Tôi cũng đoán được mấy người muốn gì, đừng cố gắng nữa, từ bỏ đi.
Tốc độ nói của Ôn Dĩ Ninh còn nhanh hơn cả cô ta, Nói chuyện thêm một lần thôi có được không? Chúng tôi đã mang đến một phương án tốt hơn, chúng tôi có lòng thành, cũng là muốn gặp mặt nói xin lỗi và bày tỏ thiện ý đền bù.
Đối phương đang ở trường quay, quay sang rống vào mặt một người đứng bên cạnh, Làm việc kiểu gì đấy! Không làm được thì cút đi! Lúc quay sang Ôn Dĩ Ninh có thể nghe ra tính nhẫn nại đã không còn một mẩu, Đã nói rồi, không được là không được!
Ôn Dĩ Ninh: Vậy tôi gửi phương án mới vào hòm thư của cô?
Trợ lý lại rống lên: Nghe không hiểu tiếng người phải không? Công ty của mấy người một chút tố chất chuyên nghiệp cũng không có! Đừng có mè nheo nữa! Không có cơ hội đâu! Cầm phí bồi thường vi phạm hợp đồng rồi cút đi! Đối phương quên cả ngắt trò chuyện, mười mấy giây sau Ôn Dĩ Ninh còn nghe được một câu Không có gì, cái thứ gì không biết, dai như đỉa đói, đúng là vớ phải kẻ đần độn đáng ghét lại khó chịu.
Phù Khanh Khanh tức điên, Lại còn mắng người nữa!
Ôn Dĩ Ninh ngắt điện thoại, nhấc tay day day mi tâm. Vừa mới qua bảy giờ, chút ánh nắng cuối ngày đứt gãy xuyên qua cửa sổ xe, phủ lên vai cô một lớp ráng chiều. Cô nói: Cũng hết giờ làm rồi, đưa em về trước.
Một đường thông thuận này cả hai người họ đều trầm mặc, lên đến cầu vượt rốt cuộc gặp phải tắc đường. Phù Khanh Khanh do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: Vì sao chúng ta không trực tiếp liên hệ với công ty An Lam làm đại ngôn?
Chuỗi sản phẩm trí tuệ này là của tập đoàn Á Hối, nếu có thể thuyết phục bọn họ thì vấn đề coi như được giải quyết rồi, đây mới chính là đầu nguồn chúng ta phải túm lấy.
Ôn Dĩ Ninh không nói một câu, gò má vùi trong lớp nắng chiều, tựa như đang suy nghĩ lại tựa như không phải. Phù Khanh Khanh không nghe được cô trả lời. Ôn Dĩ Ninh dựa đầu về sau, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Phù Khanh Khanh kỳ quái nhìn cô, như thế này không giống tác phong làm việc của Ôn Dĩ Ninh, ngẫm nghĩ lại một chút, giống như đang trốn tránh ai đó.
Đoán mò một hồi vẫn không có kết quả.
Ngày hôm sau, một người bạn biết được chút tin tức lén lút tiết lộ cho cô, An Lam không muốn tiếp tục với phía này, tập đoàn Á Hối đồng ý, các văn kiện chính thức liên quan đến hủy hợp đồng buổi chiều sẽ đưa tới.
Trong tình thế cấp bách, Ôn Dĩ Ninh rốt cuộc không quản những chuyện kia nữa, cầm chìa khóa xe hướng thẳng về phía tòa cao ốc Thượng Hải. Tập đoàn Á Hối độc chiếm ba tầng của tòa cao ốc này, hung mãnh bá đạo. Người phụ trách của phòng tuyên truyền đang đi công tác, vậy là cô lại hụt một lần nữa. Người thư ký bày ra một nụ cười đúng chuẩn mực, Giám đốc Trần ngày kia mới về, mời cô hẹn trước.
Thái độ không thể hiện quá rõ, nhưng quá mức chuẩn mực cũng mang hàm ý, không quan tâm.
Ôn Dĩ Ninh đứng trong đại sảnh xa hoa của tập đoàn bậc nhất cả nước, ánh đèn rực rỡ đâm vào mắt, toàn bộ hơi lạnh từ nền đá xông lên xuyên thẳng vào người, bên tai thậm chí còn có ảo giác đang nghe được tiếng cười nhạo đắc ý sau khi bỏ đá xuống giếng của Văn Nhã và Cao Minh Lãng.
Ôn Dĩ Ninh xoay người, sống lưng như có hàng ngàn mũi châm phóng tới, mồ hôi lạnh trào ra, cơ thể như đang bị một áp lực nào đó lớn kinh khủng lắm đè ép.
Cô cảm thấy ngày hôm nay đã đủ mệt mỏi lắm rồi, thế nhưng rõ ràng là ông trời cảm thấy còn đùa chưa đủ. Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, là Cao Minh Lãng, ông ta hẹn cô buổi tối gặp mặt, nói là có chuyện cần bàn.
Bão đi qua, gió lớn chế ngự toàn bộ tháng tám của thành phố Thượng Hải. Gió còn đi kèm với mưa, Ôn Dĩ Ninh vừa bước vào đến cửa, sau lưng truyền đến tiếng tí tách, đầu tiên là những hạt nước nhỏ, dần dần chuyển thành mưa lớn.
Ở đây. Cao Minh Lãng giơ tay báo vị trí, trên mặt đều là tươi cười. Đến gần mới phát hiện ông ta còn dùng keo vuốt tóc về sau, có thể nhìn ra hôm nay đặc biệt trau chuốt hơn ngày thường.
Ôn Dĩ Ninh vừa ngồi xuống liền nói: Tôi đã thử rất nhiều cách, hợp đồng này còn muốn kéo dài thì cách duy nhất chính là đánh tiếng với phía tập đoàn Á Hối. An Lam vốn là đại ngôn sản phẩm cho công ty của bọn họ, vậy nên......
Đã hết giờ làm việc thì không nói công việc. Cao Minh Lãng ngắt lời cô, mấy nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu, ông ra ân cần rót một chén rượu vang cho Ôn Dĩ Ninh, Nếm thử đi, lần trước đi công tác ở bên Pháp trong lúc dạo quanh đã tìm được trang viên này.
Chất lỏng màu đỏ tràn lên thành chén, loang loáng dập dờn, như đang có một nhụy hoa hồng trôi nổi bên trong.
Cheers. Cao Minh Lãng nhấc tay, nụ cười càng lúc càng sâu.
Nơi này có hai tầng, tầng một là để đón khách bên ngoài, thiết kế theo phong cách cổ điển Châu Âu, tinh xảo mà hào nhoáng. Tầng hai là mấy gian phòng nhỏ, trang trí theo gam màu lạnh, không dành cho khách bên ngoài, mà đều là người mình đưa tới.
Thật ra hạng mục này để cho em làm quả thật có chút không công bằng, mất thì cũng mất rồi, dù là ai đều sẽ có lúc thất thủ. Dĩ Ninh à, từ lúc em tiến vào công ty anh đã chú ý đến em, hai năm qua em thăng tiến rất nhanh, anh cũng rất tán thưởng.
Bản hòa tấu Saxophone vang lên đúng lúc có phần vô cùng phù hợp với bầu không khí hiện tại. Ý đồ của Cao Minh Lãng càng lúc càng không giấu được, Một cô gái như em thật sự khiến cho người ta phải yêu thích, anh vẫn luôn nghĩ phải săn sóc đề bạt thật tử tế.
Rượu đỏ không làm say lòng người, bởi say rồi sẽ chỉ khiến người ta thành một tên khốn kiếp. Cao Minh Lãng nói ra một câu ám chỉ mười phần, sau đó đặt tay lên mu bàn tay Ôn Dĩ Ninh, không nhẹ không nặng vỗ vỗ, Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ giúp em đá mớ rắc rối này sang cho người khác.
Từ trên tầng hai nhìn xuống, nhất định sẽ nhìn ra bầu không khí kia vô cùng hài hòa. Đặc biệt là Ôn Dĩ Ninh không giãy dụa không phản kháng, hơn nữa trên lông mày khóe mắt đều là ý cười, khiến cho bầu không khí đó lại thêm một phần ám muội.
Bên trong một căn phòng của tầng hai ẩn giấu sau dãy hành lang được chiếu sáng bằng ánh đèn vàng cam, cảm giác tồn tại cực kỳ thấp. Ván bài đã thay phiên hai vòng, trên bàn cũng thiếu người trầm trọng, vận may quả nhiên không hề tốt. Đường Kỳ Sâm dứt khoát ném bài xuống, để cho Kha Lễ xử lý phần còn lại, còn mình thì ra ngoài hít thở không khí.
Vốn là dựa lưng vào hành lang cúi đầu nhìn điện thoại, không biết vì sao sau khi tỉnh táo lên đôi chút, lại theo bản năng nghiêng đầu nhìn xuống. Vừa nhìn đến, Đường Kỳ Sâm lập tức nhíu mày. Lưỡng lự hai giây, anh tắt màn hình rồi xoay người, thay đổi góc độ xác nhận lại một lần.
Năm, sáu phút kể từ khi Ôn Dĩ Ninh ngồi xuống, người đàn ông ngồi cùng cô luôn miệng nói gì đó, còn thay cô rót rượu, cả khi tay hai người đặt lên nhau, cuối cùng là Ôn Dĩ Ninh ý tứ không rõ nhưng lại dịu dàng nở nụ cười -------
Tất cả một màn này đều rơi vào mắt Đường Kỳ Sâm không bỏ sót một chi tiết.
Không cần biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, chỉ biết là một màn trước mắt này cực kỳ ám muội, nữ có tình, nam có ý.
Kha Lễ từ bên trong đi ra, một tiếng Đường tổng xuất hiện trước cả khi Đường Kỳ Sâm kịp nhìn sang. Anh ta theo ánh mắt của anh nhìn sang, cho là Đường Kỳ Sâm thấy người kia quen mắt, liền nhanh nhẹn giải đáp nghi vấn của anh: Là Cao phó tổng của truyền thông Nghĩa Thiên.
Kha Lễ đi theo Đường Kỳ Sâm nhiều năm, đối với mỗi một tiếng nói cử chỉ của anh đều có thể phòng đoán ra được mấy phần, nhưng lần này lại hiểu sai ý, hỏi: Cần xuống chào hỏi một tiếng không ạ?
Đường Kỳ Sâm thu hồi ánh mắt, Vào thôi.
Hai người đi vào trong, Kha Lễ còn tiếp tục: Kế hoạch phát triển cho quảng cáo kia chính là do truyền thông Nghĩa Thiên phụ trách, Cao phó tổng phụ trách chính. Năng lực của truyền thông Nghĩa Thiên ở trong nước vẫn tương đối vững vàng, thế nhưng lần này An Lam tức giận vì một việc rất nhỏ, lại kiên trì muốn đổi công ty.
Chuyện này không đâu vào đâu, mức độ còn không đủ để báo cáo đến chỗ của anh, Đường Kỳ Sâm cũng không để trong lòng, Tùy cô ấy đi.
Kha Lễ đẩy cửa ra, tay phải giữ cánh cửa cho anh đi vào trước, Đường Kỳ Sâm đột nhiên hỏi: Người nào phía truyền thông Nghĩa Thiên nhận hạng mục này?
Họ Văn, nhưng hình như đã đổi người, bây giờ là ai thì tạm thời không rõ. Kha Lễ cười cười, Cao phó tổng yêu mỹ nhân, cũng là ngầm hiểu trong nội bộ rồi.
Vẻ mặt Đường Kỳ Sâm trong nháy mắt có trầm ngâm tế nhị, lại thấp thoáng nét ngờ vực, cuối cùng khôi phục lại bình thản. Dùng cơ thể trao đổi lấy đường tắt, anh ở trong cái vòng tròn này đã gặp quá nhiều rồi.
Ôn Dĩ Ninh từ phòng rửa tay quay lại đã là năm phút sau, cô vừa dặm lại lớp trang điểm, ý cười trước sau vẫn đọng trên môi.
Phụ nữ đẹp Cao Minh Lãng gặp nhiều không đếm xuể, lâu lâu cũng chán. Khí chất của Ôn Dĩ Ninh không đặc biệt tính là dịu dàng, nhưng lại tỏa ra thứ phong thái xa cách như hoa hồng có gai. Đàn ông ấy mà, càng không chiếm được lại càng hưng phấn.
Còn muốn uống gì không? Ông ta nghiêng người về phía trước, thái độ trong tối nay của Ôn Dĩ Ninh khiến ông ta vui mừng không thôi.
Uống thêm chút rượu đi. Ôn Dĩ Ninh vươn tay lên trước, cầm chai rượu tự rót cho mình một ly.
Nếu em không thích chỗ này thì chúng ta có thể đổi.
Đổi chỗ nào? Rượu dâng đến nửa, vẫn còn tiếp tục.
Nhà anh. Cao Minh Lãng trực tiếp nói ra.
Ôn Dĩ Ninh gật gù, Ồ.
Tên đàn ông cười đến mức mấy nếp nhăn nơi khóe mắt dạt vào một chỗ, không thể chờ được thêm nữa đứng dậy, vừa đẩy ghế ra vừa nói: Bảo bối yên tâm, rắc rối này sáng sớm mai anh sẽ lập tức giúp em đẩy đi, cũng không làm khó dễ em thêm nữa -----
Lời còn chưa nói hết.
Ôn Dĩ Ninh nhấc ly rượu đầy ứ, sau đó khẽ thả tay, chất lỏng bên trong một đường thẳng dội lên đầu ông ta. Cao Minh Lãng phản ứng không kịp, cứ như vậy ăn trọn một ly rượu vang đầy, ông ta gầm lên: Con mẹ nó cô điên rồi sao?!
Ôn Dĩ Ninh ném chiếc ly trống đến trước mặt ông ta, sau đó cực kỳ bình thản cầm một chiếc khăn giấy lau tay, liếc ông ta một cái rồi nói: Trí nhớ của Cao phó tổng không được tốt cho lắm, tôi chỉ giúp ngài nhắc nhở lại một lần thôi. Nói xong xoay người muốn đi.
Cao Minh Lãng bộ dạng cực kỳ chật vật muốn đuổi theo, kết quả lại bị vấp phải chân ghế ngã chổng vó. Cú ngã này không hề nhẹ, ông ta tức giận đến mức khóe miệng cũng run run: Giỏi, giỏi lắm, không biết điều, cô rất giỏi.
Ôn Dĩ Ninh cũng không buồn quay đầu, đẩy cửa, không khí bên ngoài tươi mát, mưa cũng đã tạnh.
Đường Kỳ Sâm ra ngoài hít thở không khí quay lại, vận may thế nhưng lại càng kém hơn. Một bàn đều là mấy tên cầm thú quần áo chỉnh tề, mỗi người thắng đến mãn nguyện, không quên trêu chọc vài tiếng đa tạ Đường đại lão bản.
Kha Lễ từ bên ngoài đi vào, có người hỏi: Dưới lầu có tiếng gì thế?
Không rõ lắm, có người bị ngã, chắc là tranh chấp gì đó. Đề tài nhanh chóng được bỏ qua, Kha Lễ thấp giọng hỏi Đường Kỳ Sâm: An Lam gọi điện tới, nói muốn tới đây.
Đường Kỳ Sâm đánh bài, vận may quỷ quái, ván này anh lại thua, một lát sau mới đáp lại: Quá muộn.
Kha Lễ gật đầu, đi ra ngoài gọi điện cho An Lam.
Đường Kỳ Sâm hôm qua mới từ Mỹ về, lần này ở nước ngoài nửa tháng, công tác mật độ cao quá hao tâm tốn sức, hiện tại anh đang trong hai ngày nghỉ để điều chỉnh chênh lệch múi giờ.
Ngày hôm sau, tám giờ Đường Kỳ Sâm đã đến công ty, so với lệ thường là chín giờ sớm hơn một tiếng. Công việc tồn đọng không ít, Đường Kỳ Sâm ngồi xuống chiếc ghế trên cùng, các phòng ban lần lượt báo cáo công việc. Vị tổng giám đốc trẻ tuổi này đã tham gia vào hội đồng quản trị năm năm, hai năm trước được bổ nhiệm vào vị trí CEO, phụ trách toàn bộ công việc của tập đoàn. Trong vòng hai năm này, phong cách làm việc của mọi người cũng dần trở nên thống nhất, chất lượng, ngắn gọn, nói đúng trọng điểm, không được có một chút rườm rà thừa thãi.
Một vòng báo cáo kết thúc, Kha Lễ hỏi: Các vị còn có ý kiến gì khác không?
Sau đó dừng mấy giây, vừa muốn tuyên bố tan họp, Trần Táp lại lên tiếng: Đường tổng, truyền thông Nghĩa Thiên muốn bàn lại với chúng ta kế hoạch tiếp tục phát triển quảng cáo của sản phẩm kế tiếp.
Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu hỏi Kha Lễ: Chuỗi sản phẩm trí tuệ?
Kha Lễ thấp giọng: Đúng, chính là công ty mà An Lam muốn hủy hợp đồng.
Cô là người phụ trách, toàn bộ để cô quyết định đi. Đường Kỳ Sâm ủy quyền cho Trần Táp, không có ý muốn hỏi chi tiết.
Nhận được câu nói này, Trần Táp rất nhanh đưa ra quyết định: Bọn họ thay đổi người phụ trách, họ Ôn, ngày hôm qua đã tới để lại hẹn trước. Tôi sẽ cho Lý chủ quản gọi điện thông báo, đồng thời gửi các tài liệu liên quan chính thức tiến hành hủy hợp đồng.
Thấy vị ngồi trên ghế đầu không nói gì, mọi người đóng lại sổ chuẩn bị đứng lên, Đường Kỳ Sâm bỗng nhiên mở miệng: Ôn gì?
Dĩ Ninh, Ôn Dĩ Ninh.
Trần Táp làm việc ở tập đoàn nhiều năm, tâm tư kín đáo. Đường Kỳ Sâm tuy là làm như vô ý hỏi ra, nhưng cô ấy vẫn nghe được hàm ý nho nhỏ trong lời nói của anh, bèn thử thăm dò một chút: Hai vị mỹ nhân của Nghĩa Thiên đều đã được phái đến đây rồi, xem ra thành ý cũng không nhỏ.
Lời này nghe như tán thưởng, thế nhưng dùng đầu mà suy nghĩ, lại đặt mình vào vị trí của vị giám đốc Trần xử lý nghiệp vụ còn mạnh mẽ quyết đoán hơn cả đàn ông này, thì có thể nghe ra một chút khinh thường.
Nói xong, Trần Táp nhìn về phía Đường Kỳ Sâm, Tôi sẽ nhanh chóng tìm kiếm công ty mới tiếp nhận hạng mục này, trước thứ tư......
Đường Kỳ Sâm giọng nói đều đều, thái độ nhàn nhạt ngắt lời cô ấy: Gặp trước rồi quyết định sau. Lại hỏi: Hẹn vào lúc nào?
Trần Táp rất nhanh đáp lại, Ngày mai.
Đường Kỳ Sâm gật nhẹ, lúc đứng dậy khẽ đưa tay nới lỏng dây cà vạt trên cổ, lặp lại một lần: Trần chủ quản ngày mai phải đi một chuyến xuống phía nam, người này cô đích thân gặp mặt đi.
------ tan họp.
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Việc làm này của Văn Nhã và Cao Minh Lãng quả thật là vô sỉ, nhưng rõ ràng Ôn Dĩ Ninh không có chỗ nào để kêu oan. Cấp trên đúng là có một vị Chu tổng nữa, nhưng vị lão đại chân chính của truyền thông Nghĩa Thiên này là một nhân vật ba phải, đù tìm đến cũng đừng có hi vọng công bằng.
Ôn Dĩ Ninh hiểu.
Thế nhưng điều cô không nghĩ tới chính là, mớ hỗn loạn này lại có thể nát thành như vậy.
Cô ất ít nhận những hạng mục liên quan đến làng giải trí, nên mới bắt đầu cực kỳ trầy trật. Gạch ra mấy nhân vật then chốt để Phù Khanh Khanh đi câu thông, cô gái nhỏ mang theo ý chí chiến đấu sục sôi bước đi, nhưng cuối cùng vẫn là cúi đầu ủ rũ trở lại.
Em chờ mất hai tiếng, mãi mời chờ được người ta đi ra để gặp, thế nhưng nói chưa được mười câu đã đuổi khách, giọng đúng kiểu quan trên luôn.
Ôn Dĩ Ninh hỏi: Còn vị chủ nhiệm Vương ở trung tâm tin tức thì sao?
Vị chủ nhiệm đó đến cả mặt em cũng không được thấy, phái ra hai trợ lý đuổi em đi. Phù Khanh Khanh rót hai cốc nước tu ừng ực, khóe miệng còn vương lại vệt nước: Thái độ này xem chừng khó khăn đấy ạ.
Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng, cầm danh sách xem đi xem lại, Nhờ cậu bạn kia của em giúp đi.
A?
Xem có thể liên lạc với quản lý của An Lam không.
Cậu bạn của Phù Khanh Khanh cũng rất nhiệt tình giúp đỡ, cậu ta ở trong vòng này có chút tiếng nói, lưu lượng phát sóng những bài bình luận phim và phỏng vấn riêng các nhân vật cũng rất cao, có thể nương nhờ chút mặt mũi. Nữ hoàng điện ảnh An Lam thành danh từ lúc còn trẻ, đoàn đội khổng lồ, vị quản lý kia được hẹn nhưng không tới, miễn cưỡng chuyển hẹn sang người trợ lý.
Thời gian hẹn là mười giờ tối thứ năm, Ôn Dĩ Ninh tự mình đến buổi hẹn. Bọn họ vừa đi trên đường vừa tám chuyện, Phù Khanh Khanh còn cảm thán lần này chi tiêu sẽ lại vượt mức mất thôi.
Kết quả giữa đường nhận được điện thoại, hủy hẹn.
Cô trợ lý này giọng nói the thé, tốc độ nói lộ ra gấp gáp vội vàng: Hiện tại có việc, không đến. Tôi cũng đoán được mấy người muốn gì, đừng cố gắng nữa, từ bỏ đi.
Tốc độ nói của Ôn Dĩ Ninh còn nhanh hơn cả cô ta, Nói chuyện thêm một lần thôi có được không? Chúng tôi đã mang đến một phương án tốt hơn, chúng tôi có lòng thành, cũng là muốn gặp mặt nói xin lỗi và bày tỏ thiện ý đền bù.
Đối phương đang ở trường quay, quay sang rống vào mặt một người đứng bên cạnh, Làm việc kiểu gì đấy! Không làm được thì cút đi! Lúc quay sang Ôn Dĩ Ninh có thể nghe ra tính nhẫn nại đã không còn một mẩu, Đã nói rồi, không được là không được!
Ôn Dĩ Ninh: Vậy tôi gửi phương án mới vào hòm thư của cô?
Trợ lý lại rống lên: Nghe không hiểu tiếng người phải không? Công ty của mấy người một chút tố chất chuyên nghiệp cũng không có! Đừng có mè nheo nữa! Không có cơ hội đâu! Cầm phí bồi thường vi phạm hợp đồng rồi cút đi! Đối phương quên cả ngắt trò chuyện, mười mấy giây sau Ôn Dĩ Ninh còn nghe được một câu Không có gì, cái thứ gì không biết, dai như đỉa đói, đúng là vớ phải kẻ đần độn đáng ghét lại khó chịu.
Phù Khanh Khanh tức điên, Lại còn mắng người nữa!
Ôn Dĩ Ninh ngắt điện thoại, nhấc tay day day mi tâm. Vừa mới qua bảy giờ, chút ánh nắng cuối ngày đứt gãy xuyên qua cửa sổ xe, phủ lên vai cô một lớp ráng chiều. Cô nói: Cũng hết giờ làm rồi, đưa em về trước.
Một đường thông thuận này cả hai người họ đều trầm mặc, lên đến cầu vượt rốt cuộc gặp phải tắc đường. Phù Khanh Khanh do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: Vì sao chúng ta không trực tiếp liên hệ với công ty An Lam làm đại ngôn?
Chuỗi sản phẩm trí tuệ này là của tập đoàn Á Hối, nếu có thể thuyết phục bọn họ thì vấn đề coi như được giải quyết rồi, đây mới chính là đầu nguồn chúng ta phải túm lấy.
Ôn Dĩ Ninh không nói một câu, gò má vùi trong lớp nắng chiều, tựa như đang suy nghĩ lại tựa như không phải. Phù Khanh Khanh không nghe được cô trả lời. Ôn Dĩ Ninh dựa đầu về sau, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Phù Khanh Khanh kỳ quái nhìn cô, như thế này không giống tác phong làm việc của Ôn Dĩ Ninh, ngẫm nghĩ lại một chút, giống như đang trốn tránh ai đó.
Đoán mò một hồi vẫn không có kết quả.
Ngày hôm sau, một người bạn biết được chút tin tức lén lút tiết lộ cho cô, An Lam không muốn tiếp tục với phía này, tập đoàn Á Hối đồng ý, các văn kiện chính thức liên quan đến hủy hợp đồng buổi chiều sẽ đưa tới.
Trong tình thế cấp bách, Ôn Dĩ Ninh rốt cuộc không quản những chuyện kia nữa, cầm chìa khóa xe hướng thẳng về phía tòa cao ốc Thượng Hải. Tập đoàn Á Hối độc chiếm ba tầng của tòa cao ốc này, hung mãnh bá đạo. Người phụ trách của phòng tuyên truyền đang đi công tác, vậy là cô lại hụt một lần nữa. Người thư ký bày ra một nụ cười đúng chuẩn mực, Giám đốc Trần ngày kia mới về, mời cô hẹn trước.
Thái độ không thể hiện quá rõ, nhưng quá mức chuẩn mực cũng mang hàm ý, không quan tâm.
Ôn Dĩ Ninh đứng trong đại sảnh xa hoa của tập đoàn bậc nhất cả nước, ánh đèn rực rỡ đâm vào mắt, toàn bộ hơi lạnh từ nền đá xông lên xuyên thẳng vào người, bên tai thậm chí còn có ảo giác đang nghe được tiếng cười nhạo đắc ý sau khi bỏ đá xuống giếng của Văn Nhã và Cao Minh Lãng.
Ôn Dĩ Ninh xoay người, sống lưng như có hàng ngàn mũi châm phóng tới, mồ hôi lạnh trào ra, cơ thể như đang bị một áp lực nào đó lớn kinh khủng lắm đè ép.
Cô cảm thấy ngày hôm nay đã đủ mệt mỏi lắm rồi, thế nhưng rõ ràng là ông trời cảm thấy còn đùa chưa đủ. Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, là Cao Minh Lãng, ông ta hẹn cô buổi tối gặp mặt, nói là có chuyện cần bàn.
Bão đi qua, gió lớn chế ngự toàn bộ tháng tám của thành phố Thượng Hải. Gió còn đi kèm với mưa, Ôn Dĩ Ninh vừa bước vào đến cửa, sau lưng truyền đến tiếng tí tách, đầu tiên là những hạt nước nhỏ, dần dần chuyển thành mưa lớn.
Ở đây. Cao Minh Lãng giơ tay báo vị trí, trên mặt đều là tươi cười. Đến gần mới phát hiện ông ta còn dùng keo vuốt tóc về sau, có thể nhìn ra hôm nay đặc biệt trau chuốt hơn ngày thường.
Ôn Dĩ Ninh vừa ngồi xuống liền nói: Tôi đã thử rất nhiều cách, hợp đồng này còn muốn kéo dài thì cách duy nhất chính là đánh tiếng với phía tập đoàn Á Hối. An Lam vốn là đại ngôn sản phẩm cho công ty của bọn họ, vậy nên......
Đã hết giờ làm việc thì không nói công việc. Cao Minh Lãng ngắt lời cô, mấy nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu, ông ra ân cần rót một chén rượu vang cho Ôn Dĩ Ninh, Nếm thử đi, lần trước đi công tác ở bên Pháp trong lúc dạo quanh đã tìm được trang viên này.
Chất lỏng màu đỏ tràn lên thành chén, loang loáng dập dờn, như đang có một nhụy hoa hồng trôi nổi bên trong.
Cheers. Cao Minh Lãng nhấc tay, nụ cười càng lúc càng sâu.
Nơi này có hai tầng, tầng một là để đón khách bên ngoài, thiết kế theo phong cách cổ điển Châu Âu, tinh xảo mà hào nhoáng. Tầng hai là mấy gian phòng nhỏ, trang trí theo gam màu lạnh, không dành cho khách bên ngoài, mà đều là người mình đưa tới.
Thật ra hạng mục này để cho em làm quả thật có chút không công bằng, mất thì cũng mất rồi, dù là ai đều sẽ có lúc thất thủ. Dĩ Ninh à, từ lúc em tiến vào công ty anh đã chú ý đến em, hai năm qua em thăng tiến rất nhanh, anh cũng rất tán thưởng.
Bản hòa tấu Saxophone vang lên đúng lúc có phần vô cùng phù hợp với bầu không khí hiện tại. Ý đồ của Cao Minh Lãng càng lúc càng không giấu được, Một cô gái như em thật sự khiến cho người ta phải yêu thích, anh vẫn luôn nghĩ phải săn sóc đề bạt thật tử tế.
Rượu đỏ không làm say lòng người, bởi say rồi sẽ chỉ khiến người ta thành một tên khốn kiếp. Cao Minh Lãng nói ra một câu ám chỉ mười phần, sau đó đặt tay lên mu bàn tay Ôn Dĩ Ninh, không nhẹ không nặng vỗ vỗ, Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ giúp em đá mớ rắc rối này sang cho người khác.
Từ trên tầng hai nhìn xuống, nhất định sẽ nhìn ra bầu không khí kia vô cùng hài hòa. Đặc biệt là Ôn Dĩ Ninh không giãy dụa không phản kháng, hơn nữa trên lông mày khóe mắt đều là ý cười, khiến cho bầu không khí đó lại thêm một phần ám muội.
Bên trong một căn phòng của tầng hai ẩn giấu sau dãy hành lang được chiếu sáng bằng ánh đèn vàng cam, cảm giác tồn tại cực kỳ thấp. Ván bài đã thay phiên hai vòng, trên bàn cũng thiếu người trầm trọng, vận may quả nhiên không hề tốt. Đường Kỳ Sâm dứt khoát ném bài xuống, để cho Kha Lễ xử lý phần còn lại, còn mình thì ra ngoài hít thở không khí.
Vốn là dựa lưng vào hành lang cúi đầu nhìn điện thoại, không biết vì sao sau khi tỉnh táo lên đôi chút, lại theo bản năng nghiêng đầu nhìn xuống. Vừa nhìn đến, Đường Kỳ Sâm lập tức nhíu mày. Lưỡng lự hai giây, anh tắt màn hình rồi xoay người, thay đổi góc độ xác nhận lại một lần.
Năm, sáu phút kể từ khi Ôn Dĩ Ninh ngồi xuống, người đàn ông ngồi cùng cô luôn miệng nói gì đó, còn thay cô rót rượu, cả khi tay hai người đặt lên nhau, cuối cùng là Ôn Dĩ Ninh ý tứ không rõ nhưng lại dịu dàng nở nụ cười -------
Tất cả một màn này đều rơi vào mắt Đường Kỳ Sâm không bỏ sót một chi tiết.
Không cần biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, chỉ biết là một màn trước mắt này cực kỳ ám muội, nữ có tình, nam có ý.
Kha Lễ từ bên trong đi ra, một tiếng Đường tổng xuất hiện trước cả khi Đường Kỳ Sâm kịp nhìn sang. Anh ta theo ánh mắt của anh nhìn sang, cho là Đường Kỳ Sâm thấy người kia quen mắt, liền nhanh nhẹn giải đáp nghi vấn của anh: Là Cao phó tổng của truyền thông Nghĩa Thiên.
Kha Lễ đi theo Đường Kỳ Sâm nhiều năm, đối với mỗi một tiếng nói cử chỉ của anh đều có thể phòng đoán ra được mấy phần, nhưng lần này lại hiểu sai ý, hỏi: Cần xuống chào hỏi một tiếng không ạ?
Đường Kỳ Sâm thu hồi ánh mắt, Vào thôi.
Hai người đi vào trong, Kha Lễ còn tiếp tục: Kế hoạch phát triển cho quảng cáo kia chính là do truyền thông Nghĩa Thiên phụ trách, Cao phó tổng phụ trách chính. Năng lực của truyền thông Nghĩa Thiên ở trong nước vẫn tương đối vững vàng, thế nhưng lần này An Lam tức giận vì một việc rất nhỏ, lại kiên trì muốn đổi công ty.
Chuyện này không đâu vào đâu, mức độ còn không đủ để báo cáo đến chỗ của anh, Đường Kỳ Sâm cũng không để trong lòng, Tùy cô ấy đi.
Kha Lễ đẩy cửa ra, tay phải giữ cánh cửa cho anh đi vào trước, Đường Kỳ Sâm đột nhiên hỏi: Người nào phía truyền thông Nghĩa Thiên nhận hạng mục này?
Họ Văn, nhưng hình như đã đổi người, bây giờ là ai thì tạm thời không rõ. Kha Lễ cười cười, Cao phó tổng yêu mỹ nhân, cũng là ngầm hiểu trong nội bộ rồi.
Vẻ mặt Đường Kỳ Sâm trong nháy mắt có trầm ngâm tế nhị, lại thấp thoáng nét ngờ vực, cuối cùng khôi phục lại bình thản. Dùng cơ thể trao đổi lấy đường tắt, anh ở trong cái vòng tròn này đã gặp quá nhiều rồi.
Ôn Dĩ Ninh từ phòng rửa tay quay lại đã là năm phút sau, cô vừa dặm lại lớp trang điểm, ý cười trước sau vẫn đọng trên môi.
Phụ nữ đẹp Cao Minh Lãng gặp nhiều không đếm xuể, lâu lâu cũng chán. Khí chất của Ôn Dĩ Ninh không đặc biệt tính là dịu dàng, nhưng lại tỏa ra thứ phong thái xa cách như hoa hồng có gai. Đàn ông ấy mà, càng không chiếm được lại càng hưng phấn.
Còn muốn uống gì không? Ông ta nghiêng người về phía trước, thái độ trong tối nay của Ôn Dĩ Ninh khiến ông ta vui mừng không thôi.
Uống thêm chút rượu đi. Ôn Dĩ Ninh vươn tay lên trước, cầm chai rượu tự rót cho mình một ly.
Nếu em không thích chỗ này thì chúng ta có thể đổi.
Đổi chỗ nào? Rượu dâng đến nửa, vẫn còn tiếp tục.
Nhà anh. Cao Minh Lãng trực tiếp nói ra.
Ôn Dĩ Ninh gật gù, Ồ.
Tên đàn ông cười đến mức mấy nếp nhăn nơi khóe mắt dạt vào một chỗ, không thể chờ được thêm nữa đứng dậy, vừa đẩy ghế ra vừa nói: Bảo bối yên tâm, rắc rối này sáng sớm mai anh sẽ lập tức giúp em đẩy đi, cũng không làm khó dễ em thêm nữa -----
Lời còn chưa nói hết.
Ôn Dĩ Ninh nhấc ly rượu đầy ứ, sau đó khẽ thả tay, chất lỏng bên trong một đường thẳng dội lên đầu ông ta. Cao Minh Lãng phản ứng không kịp, cứ như vậy ăn trọn một ly rượu vang đầy, ông ta gầm lên: Con mẹ nó cô điên rồi sao?!
Ôn Dĩ Ninh ném chiếc ly trống đến trước mặt ông ta, sau đó cực kỳ bình thản cầm một chiếc khăn giấy lau tay, liếc ông ta một cái rồi nói: Trí nhớ của Cao phó tổng không được tốt cho lắm, tôi chỉ giúp ngài nhắc nhở lại một lần thôi. Nói xong xoay người muốn đi.
Cao Minh Lãng bộ dạng cực kỳ chật vật muốn đuổi theo, kết quả lại bị vấp phải chân ghế ngã chổng vó. Cú ngã này không hề nhẹ, ông ta tức giận đến mức khóe miệng cũng run run: Giỏi, giỏi lắm, không biết điều, cô rất giỏi.
Ôn Dĩ Ninh cũng không buồn quay đầu, đẩy cửa, không khí bên ngoài tươi mát, mưa cũng đã tạnh.
Đường Kỳ Sâm ra ngoài hít thở không khí quay lại, vận may thế nhưng lại càng kém hơn. Một bàn đều là mấy tên cầm thú quần áo chỉnh tề, mỗi người thắng đến mãn nguyện, không quên trêu chọc vài tiếng đa tạ Đường đại lão bản.
Kha Lễ từ bên ngoài đi vào, có người hỏi: Dưới lầu có tiếng gì thế?
Không rõ lắm, có người bị ngã, chắc là tranh chấp gì đó. Đề tài nhanh chóng được bỏ qua, Kha Lễ thấp giọng hỏi Đường Kỳ Sâm: An Lam gọi điện tới, nói muốn tới đây.
Đường Kỳ Sâm đánh bài, vận may quỷ quái, ván này anh lại thua, một lát sau mới đáp lại: Quá muộn.
Kha Lễ gật đầu, đi ra ngoài gọi điện cho An Lam.
Đường Kỳ Sâm hôm qua mới từ Mỹ về, lần này ở nước ngoài nửa tháng, công tác mật độ cao quá hao tâm tốn sức, hiện tại anh đang trong hai ngày nghỉ để điều chỉnh chênh lệch múi giờ.
Ngày hôm sau, tám giờ Đường Kỳ Sâm đã đến công ty, so với lệ thường là chín giờ sớm hơn một tiếng. Công việc tồn đọng không ít, Đường Kỳ Sâm ngồi xuống chiếc ghế trên cùng, các phòng ban lần lượt báo cáo công việc. Vị tổng giám đốc trẻ tuổi này đã tham gia vào hội đồng quản trị năm năm, hai năm trước được bổ nhiệm vào vị trí CEO, phụ trách toàn bộ công việc của tập đoàn. Trong vòng hai năm này, phong cách làm việc của mọi người cũng dần trở nên thống nhất, chất lượng, ngắn gọn, nói đúng trọng điểm, không được có một chút rườm rà thừa thãi.
Một vòng báo cáo kết thúc, Kha Lễ hỏi: Các vị còn có ý kiến gì khác không?
Sau đó dừng mấy giây, vừa muốn tuyên bố tan họp, Trần Táp lại lên tiếng: Đường tổng, truyền thông Nghĩa Thiên muốn bàn lại với chúng ta kế hoạch tiếp tục phát triển quảng cáo của sản phẩm kế tiếp.
Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu hỏi Kha Lễ: Chuỗi sản phẩm trí tuệ?
Kha Lễ thấp giọng: Đúng, chính là công ty mà An Lam muốn hủy hợp đồng.
Cô là người phụ trách, toàn bộ để cô quyết định đi. Đường Kỳ Sâm ủy quyền cho Trần Táp, không có ý muốn hỏi chi tiết.
Nhận được câu nói này, Trần Táp rất nhanh đưa ra quyết định: Bọn họ thay đổi người phụ trách, họ Ôn, ngày hôm qua đã tới để lại hẹn trước. Tôi sẽ cho Lý chủ quản gọi điện thông báo, đồng thời gửi các tài liệu liên quan chính thức tiến hành hủy hợp đồng.
Thấy vị ngồi trên ghế đầu không nói gì, mọi người đóng lại sổ chuẩn bị đứng lên, Đường Kỳ Sâm bỗng nhiên mở miệng: Ôn gì?
Dĩ Ninh, Ôn Dĩ Ninh.
Trần Táp làm việc ở tập đoàn nhiều năm, tâm tư kín đáo. Đường Kỳ Sâm tuy là làm như vô ý hỏi ra, nhưng cô ấy vẫn nghe được hàm ý nho nhỏ trong lời nói của anh, bèn thử thăm dò một chút: Hai vị mỹ nhân của Nghĩa Thiên đều đã được phái đến đây rồi, xem ra thành ý cũng không nhỏ.
Lời này nghe như tán thưởng, thế nhưng dùng đầu mà suy nghĩ, lại đặt mình vào vị trí của vị giám đốc Trần xử lý nghiệp vụ còn mạnh mẽ quyết đoán hơn cả đàn ông này, thì có thể nghe ra một chút khinh thường.
Nói xong, Trần Táp nhìn về phía Đường Kỳ Sâm, Tôi sẽ nhanh chóng tìm kiếm công ty mới tiếp nhận hạng mục này, trước thứ tư......
Đường Kỳ Sâm giọng nói đều đều, thái độ nhàn nhạt ngắt lời cô ấy: Gặp trước rồi quyết định sau. Lại hỏi: Hẹn vào lúc nào?
Trần Táp rất nhanh đáp lại, Ngày mai.
Đường Kỳ Sâm gật nhẹ, lúc đứng dậy khẽ đưa tay nới lỏng dây cà vạt trên cổ, lặp lại một lần: Trần chủ quản ngày mai phải đi một chuyến xuống phía nam, người này cô đích thân gặp mặt đi.
------ tan họp.
/69
|