Mấy ngày nay cậu ấy đều trong trạng thái này, uống rượu, uống rượu, uống rượu, anh muốn khuyên cũng không biết khuyên thế nào, chính cậu ấy là bác sĩ cũng không biết yêu quý thân thể của mình. Anh thật sự không còn cách nào, nên mới nghĩ tới em, để em tới khuyên cậu ấy một chút. Khi Chu Vũ Khiết và Chu Hải Mạn chạy tới quầy rượu, Tiết Thiệu Luân đang uống đến hồ đồ, trên quầy bar, vỏ chai rượu la liệt, Thẩm Thành Lượng nhìn anh một cái, bất đắc dĩ nói với Chu Hải Mạn.
Còn uống như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện. Chu Vũ Khiết cau mày, thở dài nói, Sao anh không nói cho em biết sớm một chút.
Anh. . . . . . Thẩm Thành Lượng vô tội xòa tay, Anh cũng không biết nên nói thế nào mà.
Chu Vũ Khiết bị anh chặn lời, nói không được gì. Đúng vậy, tình hình giữa hai người bọn họ như thế, cho dù là người ngoài cũng không biết nên xử lý như thế nào. Nghĩ như vậy, lại thương yêu Chu Hải Mạn thêm mấy phần. Không ai hiểu rõ cháu gái của cô hơn cô, cô không rơi lệ không có nghĩa là cô không đau lòng, đứa nhỏ này chỉ là không muốn khiến người trong nhà lo lắng, chỉ tự làm khổ chính bản thân mình.
Chu Hải Mạn nhìn Tiết Thiệu Luân uống say bí tỉ, miệng anh nỉ non lẩm nhẩm nói gì đó, giống như anh đã sớm rời xa thế giới bên ngoài này, trong thế giới của anh chỉ có rượu mà thôi, Mạn Mạn, Mạn Mạn ——
Đưa anh ấy về nhà đi. Chu Hải Mạn nhìn dáng vẻ này của anh, vành mắt đỏ lên, suýt chút nữa rơi lệ, tên lưu manh sống dưới ánh mặt trời đó, tên lưu manh cười đến mặt biến dạng đó, tên lưu manh luôn có thể khiến cô ấm áp và vui vẻ đó, sao lại trở thành dáng vẻ này? Anh chán chường, anh cô đơn, sự đau khổ của anh như một cái gai, đâm thật sâu vào đáy lòng cô.
Thẩm Thành Lượng bất đắc dĩ thở dài, Nếu có thể kéo cậu ấy về nhà thì tốt rồi, trừ phi cậu ấy say đến mức ngủ thiếp đi, nếu không em đừng nghĩ tới việc kéo cậu ấy đi, suốt ngày thế này, thân thể sao có thể chịu được? Anh cố ý nói đến thảm thương, quả nhiên Chu Hải Mạn rất đau lòng.
Tiết Thiệu Luân, đừng uống nữa! Chu Hải Mạn giật lấy chai rượu từ trong tay anh, Tiết Thiệu Luân ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt đã xuất hiện vô số lần, cũng biến mất vô số lần trong giấc mơ, lẩm bẩm nói, Mạn Mạn, Mạn Mạn, là em đúng không?
Là em đúng không? Nhưng biết rõ là em, cũng không dám vui mừng, bởi vì chỉ cần tỉnh lại, em sẽ biến mất, cho nên anh muốn uống thật say, chỉ cần say, luôn say, như vậy có thể khiến cô vĩnh viễn ở lại trong giấc mộng của anh rồi.
Tiết Thiệu Luân, đừng uống nữa, chúng ta về nhà được không? Chu Hải Mạn nhìn anh, tay bị anh nắm, nhưng anh vẫn sợ chỉ là giấc mơ, nắm thật chặt.
Chu Hải Mạn đau xót, có chất lỏng nóng ướt chảy xuống má, Tiết Thiệu Luân đau lòng, lau nước mắt cho cô, lẩm bẩm nói: Đồ ngốc, khóc cái gì?
Còn không phải đều vì anh sao? Nước mắt càng chảy càng nhiều, giống như lau thế nào cũng không lau xong, Dáng vẻ này khiến người ta rất lo lắng, anh có biết hay không?
Mạn Mạn —— Tiết Thiệu Luân nghẹn ngào, Tại sao chúng ta lại trở thành thế này?
Tại sao chúng ta lại trở thành thế này? Rõ ràng chỉ là một đôi yêu nhau bình thường, nhưng trong nháy mắt, biết rõ cô ở nơi nào, biết rõ tim của anh ở trên người cô, biết rõ yêu thương nhau, nhưng không dám gửi tin nhắn, không dám gọi điện thoại, mỗi ngày đều nhớ, nhưng không thể gặp mặt.
Chu Hải Mạn phát hiện mình không trả lời được vấn đề này, cô cũng không biết rốt cuộc là sai ở đâu, nếu như đã định trước là vô duyên, tại sao còn gặp nhau? Điзen©an»lequ£yd0m.com Nếu gặp nhau, tại sao không thể dắt tay nhau đến cuối đường? Tình yêu, tại sao không thể chỉ có ngọt ngào, còn phải có khổ đau?
Thẩm Thành Lượng nói rất đúng, chỉ cần Chu Hải Mạn xuất hiện, Tiết Thiệu Luân trở nên rất biết điều, rất nghe lời, anh lái xe đưa Chu Hải Mạn và Tiết Thiệu Luân về nhà, Tiết Thiệu Luân vẫn nắm tay Chu Hải Mạn, không để cho cô rời đi. Chu Hải Mạn không thể làm gì khác hơn là không ngừng ghé vào lỗ tai anh, an ủi anh, cuối cùng anh không chống cự nổi mỏi mệt, ngủ thật say.
*********************
Bọn họ phải làm thế nào? Xe đi giữa trời tối, Thẩm Thành Lượng nhìn Chu Vũ Khiết ở bên cạnh, không khỏi xúc động nói, Thế nào cũng không ngờ được một đôi bọn họ đến cuối cùng lại thành như vậy.
Cái này cũng là chuyện không có biện pháp. Chu Vũ Khiết nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lý trí bình tĩnh hiếm thấy, Duyên phận, ai nói chính xác được?
Duyên phận, là ai đó đã nói, không nên đặt tất cả chia lìa và không chịu cố gắng lên duyên phận con người, nhưng mà nếu như trời cao đã sắp xếp kết cục xong xuôi, bọn họ muốn khuyên mình chấp nhận thực tế như thế nào, từ bỏ mối quan hệ vô vọng này?
Đúng vậy, duyên phận —— Thẩm Thành Lượng thở dài một hơi, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay Chu Vũ Khiết, So với bọn họ, chúng ta quả thực là quá may mắn, cho nên mới phải biết quý trọng thật tốt, bắt đầu từ hôm nay, ai cũng không thể buông tay trước.
Chu Vũ Khiết ngẩn ra, bũi môi nói: Thật quái đản ——
******************
Khi Tiết Thiệu Luân tỉnh lại, thấy Chu Hải Mạn tựa vào mép giường, vô cùng sững sờ, rất nhanh anh nhớ lại chút chuyện tối hôm qua, khẳng định đây không phải một giấc mơ, nhưng sai khi xác định đây không phải là một giấc mơ, anh càng cẩn thận kỹ càng, sợ đánh thức cô.
Nhưng mà động tác nhỏ của anh vẫn đánh thức cô dậy, Chu Hải Mạn ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang gắt gao ôm lấy một cánh tay Tiết Thiệu Luân, bởi vì dùng sức quá mức, trên đó để lại dấu rõ ràng, Anh tỉnh rồi —— cô buông ra tay anh ra, không biết sao mà có chút lo lắng.
Bọn họ chưa từng lúng túng như vậy? Tiết Thiệu Luân lúc nào cũng có thể trêu chọc cô, ăn đậu hũ của cô, Chu Hải Mạn có thể tùy hứng biểu hiện vẻ mặt lạnh băng, tùy hứng bướng bỉnh, bọn họ đã từng ăn ý như người yêu, nhưng bây giờ, bọn họ lại nhìn thấy trong đôi mắt đối phương chỉ có lo lắng, chỉ sợ sơ ý một chút, đối phương sẽ biến mất không gặp được nữa.
Anh tỉnh lại là tốt rồi. Chu Hải Mạn đứng dậy, Sau này không nên đi uống rượu nữa, em đi đây.
Mạn Mạn —— Tiết Thiệu Luân kéo cổ tay cô lại, gương mặt đau khổ giữ lại, nói, Ở lại với anh một lúc thôi, chỉ cần một lúc là được, có được không?
Tiết Thiệu Luân, anh đừng như vậy —— biết rõ cô không chịu được anh mềm giọng nói nhỏ nhẹ, anh vẫn khiến cô đau nhói như vậy, nghĩ đến chuyện về sau hai người có thể sẽ vĩnh viễn cách xa, giọng Chu Hải Mạn xen chút nghẹn ngào, Chúng ta cứ như vậy, có gặp lại được hay không?
Mạn Mạn —— Tiết Thiệu Luân trong lòng đau xót, càng dùng sức nắm tay của cô, Chúng ta chẳng lẽ cứ như vậy thật. . . . . . Cứ như vậy bị chia cắt, anh không bỏ được, cũng không cam tâm.
Nếu không thì
Còn uống như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện. Chu Vũ Khiết cau mày, thở dài nói, Sao anh không nói cho em biết sớm một chút.
Anh. . . . . . Thẩm Thành Lượng vô tội xòa tay, Anh cũng không biết nên nói thế nào mà.
Chu Vũ Khiết bị anh chặn lời, nói không được gì. Đúng vậy, tình hình giữa hai người bọn họ như thế, cho dù là người ngoài cũng không biết nên xử lý như thế nào. Nghĩ như vậy, lại thương yêu Chu Hải Mạn thêm mấy phần. Không ai hiểu rõ cháu gái của cô hơn cô, cô không rơi lệ không có nghĩa là cô không đau lòng, đứa nhỏ này chỉ là không muốn khiến người trong nhà lo lắng, chỉ tự làm khổ chính bản thân mình.
Chu Hải Mạn nhìn Tiết Thiệu Luân uống say bí tỉ, miệng anh nỉ non lẩm nhẩm nói gì đó, giống như anh đã sớm rời xa thế giới bên ngoài này, trong thế giới của anh chỉ có rượu mà thôi, Mạn Mạn, Mạn Mạn ——
Đưa anh ấy về nhà đi. Chu Hải Mạn nhìn dáng vẻ này của anh, vành mắt đỏ lên, suýt chút nữa rơi lệ, tên lưu manh sống dưới ánh mặt trời đó, tên lưu manh cười đến mặt biến dạng đó, tên lưu manh luôn có thể khiến cô ấm áp và vui vẻ đó, sao lại trở thành dáng vẻ này? Anh chán chường, anh cô đơn, sự đau khổ của anh như một cái gai, đâm thật sâu vào đáy lòng cô.
Thẩm Thành Lượng bất đắc dĩ thở dài, Nếu có thể kéo cậu ấy về nhà thì tốt rồi, trừ phi cậu ấy say đến mức ngủ thiếp đi, nếu không em đừng nghĩ tới việc kéo cậu ấy đi, suốt ngày thế này, thân thể sao có thể chịu được? Anh cố ý nói đến thảm thương, quả nhiên Chu Hải Mạn rất đau lòng.
Tiết Thiệu Luân, đừng uống nữa! Chu Hải Mạn giật lấy chai rượu từ trong tay anh, Tiết Thiệu Luân ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt đã xuất hiện vô số lần, cũng biến mất vô số lần trong giấc mơ, lẩm bẩm nói, Mạn Mạn, Mạn Mạn, là em đúng không?
Là em đúng không? Nhưng biết rõ là em, cũng không dám vui mừng, bởi vì chỉ cần tỉnh lại, em sẽ biến mất, cho nên anh muốn uống thật say, chỉ cần say, luôn say, như vậy có thể khiến cô vĩnh viễn ở lại trong giấc mộng của anh rồi.
Tiết Thiệu Luân, đừng uống nữa, chúng ta về nhà được không? Chu Hải Mạn nhìn anh, tay bị anh nắm, nhưng anh vẫn sợ chỉ là giấc mơ, nắm thật chặt.
Chu Hải Mạn đau xót, có chất lỏng nóng ướt chảy xuống má, Tiết Thiệu Luân đau lòng, lau nước mắt cho cô, lẩm bẩm nói: Đồ ngốc, khóc cái gì?
Còn không phải đều vì anh sao? Nước mắt càng chảy càng nhiều, giống như lau thế nào cũng không lau xong, Dáng vẻ này khiến người ta rất lo lắng, anh có biết hay không?
Mạn Mạn —— Tiết Thiệu Luân nghẹn ngào, Tại sao chúng ta lại trở thành thế này?
Tại sao chúng ta lại trở thành thế này? Rõ ràng chỉ là một đôi yêu nhau bình thường, nhưng trong nháy mắt, biết rõ cô ở nơi nào, biết rõ tim của anh ở trên người cô, biết rõ yêu thương nhau, nhưng không dám gửi tin nhắn, không dám gọi điện thoại, mỗi ngày đều nhớ, nhưng không thể gặp mặt.
Chu Hải Mạn phát hiện mình không trả lời được vấn đề này, cô cũng không biết rốt cuộc là sai ở đâu, nếu như đã định trước là vô duyên, tại sao còn gặp nhau? Điзen©an»lequ£yd0m.com Nếu gặp nhau, tại sao không thể dắt tay nhau đến cuối đường? Tình yêu, tại sao không thể chỉ có ngọt ngào, còn phải có khổ đau?
Thẩm Thành Lượng nói rất đúng, chỉ cần Chu Hải Mạn xuất hiện, Tiết Thiệu Luân trở nên rất biết điều, rất nghe lời, anh lái xe đưa Chu Hải Mạn và Tiết Thiệu Luân về nhà, Tiết Thiệu Luân vẫn nắm tay Chu Hải Mạn, không để cho cô rời đi. Chu Hải Mạn không thể làm gì khác hơn là không ngừng ghé vào lỗ tai anh, an ủi anh, cuối cùng anh không chống cự nổi mỏi mệt, ngủ thật say.
*********************
Bọn họ phải làm thế nào? Xe đi giữa trời tối, Thẩm Thành Lượng nhìn Chu Vũ Khiết ở bên cạnh, không khỏi xúc động nói, Thế nào cũng không ngờ được một đôi bọn họ đến cuối cùng lại thành như vậy.
Cái này cũng là chuyện không có biện pháp. Chu Vũ Khiết nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lý trí bình tĩnh hiếm thấy, Duyên phận, ai nói chính xác được?
Duyên phận, là ai đó đã nói, không nên đặt tất cả chia lìa và không chịu cố gắng lên duyên phận con người, nhưng mà nếu như trời cao đã sắp xếp kết cục xong xuôi, bọn họ muốn khuyên mình chấp nhận thực tế như thế nào, từ bỏ mối quan hệ vô vọng này?
Đúng vậy, duyên phận —— Thẩm Thành Lượng thở dài một hơi, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay Chu Vũ Khiết, So với bọn họ, chúng ta quả thực là quá may mắn, cho nên mới phải biết quý trọng thật tốt, bắt đầu từ hôm nay, ai cũng không thể buông tay trước.
Chu Vũ Khiết ngẩn ra, bũi môi nói: Thật quái đản ——
******************
Khi Tiết Thiệu Luân tỉnh lại, thấy Chu Hải Mạn tựa vào mép giường, vô cùng sững sờ, rất nhanh anh nhớ lại chút chuyện tối hôm qua, khẳng định đây không phải một giấc mơ, nhưng sai khi xác định đây không phải là một giấc mơ, anh càng cẩn thận kỹ càng, sợ đánh thức cô.
Nhưng mà động tác nhỏ của anh vẫn đánh thức cô dậy, Chu Hải Mạn ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang gắt gao ôm lấy một cánh tay Tiết Thiệu Luân, bởi vì dùng sức quá mức, trên đó để lại dấu rõ ràng, Anh tỉnh rồi —— cô buông ra tay anh ra, không biết sao mà có chút lo lắng.
Bọn họ chưa từng lúng túng như vậy? Tiết Thiệu Luân lúc nào cũng có thể trêu chọc cô, ăn đậu hũ của cô, Chu Hải Mạn có thể tùy hứng biểu hiện vẻ mặt lạnh băng, tùy hứng bướng bỉnh, bọn họ đã từng ăn ý như người yêu, nhưng bây giờ, bọn họ lại nhìn thấy trong đôi mắt đối phương chỉ có lo lắng, chỉ sợ sơ ý một chút, đối phương sẽ biến mất không gặp được nữa.
Anh tỉnh lại là tốt rồi. Chu Hải Mạn đứng dậy, Sau này không nên đi uống rượu nữa, em đi đây.
Mạn Mạn —— Tiết Thiệu Luân kéo cổ tay cô lại, gương mặt đau khổ giữ lại, nói, Ở lại với anh một lúc thôi, chỉ cần một lúc là được, có được không?
Tiết Thiệu Luân, anh đừng như vậy —— biết rõ cô không chịu được anh mềm giọng nói nhỏ nhẹ, anh vẫn khiến cô đau nhói như vậy, nghĩ đến chuyện về sau hai người có thể sẽ vĩnh viễn cách xa, giọng Chu Hải Mạn xen chút nghẹn ngào, Chúng ta cứ như vậy, có gặp lại được hay không?
Mạn Mạn —— Tiết Thiệu Luân trong lòng đau xót, càng dùng sức nắm tay của cô, Chúng ta chẳng lẽ cứ như vậy thật. . . . . . Cứ như vậy bị chia cắt, anh không bỏ được, cũng không cam tâm.
Nếu không thì
/50
|