“Chúc mừng cô, người có tình sẽ sớm thành người thân!” Tiết Thiệu Luân lắc ly rượu trong tay, đi đến cạnh Chu Hải Mạn, nói với cô.
Chu Hải Mạn miễn cưỡng cười, may là sau khi tỉnh rượu anh đã quên hết những gì đã nói với cô, nếu không, nếu anh và cô đều còn nhớ đêm thổ lộ đó, cho dù da mặt anh dày, cho dù cô có thể giữ được bình tĩnh, cũng sẽ cảm thấy khó xử.
“Cám ơn.”
“Nhưng mà trước khi cô quyết định lại không hỏi ý kiến quân sư là tôi, phạt cô một ly.” Anh nói xong thì đưa một ly rượu đầy ắp cho Chu Hải Mạn.
Chu Hải Mạn hơi nhíu mày, nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
Sau đó hai người đều không nói gì, thật hiếm thấy lần đầu tiên hai oan gia này ở cùng nhau mà hòa bình như vậy, nhưng lại rầu rĩ uống rượu hết ly này đến ly khác.
“Hai người uống thế này là sao?” Uống nửa phần say nửa phần tỉnh, Thẩm Thành Lượng giơ một lon bia lên, hét về phía Chu Hải Mạn và Tiết Thiệu Luân, “Lại đây chơi cùng chúng tôi đi ~ đùa giỡn ~”
Lã Thượng Khôn và Thẩm Thành Lượng đều làm nhà đầu tư, hai người nói chuyện có chút đối lập, đều có hàm ý nhắc lại thù cũ, cho nên hoàn toàn không để ý đến tâm tình không tốt của người em họ kia, khuyến khích vài người tụ tập lại, tiếp tục nói: “Quy tắc trò chơi rất đơn giản, có thể là một câu đố cần động não, cũng có thể kể một câu chuyện tiếu lâm ngắn, người nào thua thì uống rượu, ha ha ha…”
= =, Khóe miệng Chu Hải Mạn giật giật, anh uống rượu say rồi sao?
Tiết Thiệu Luân nghe thấy thì tỏ ra không có hứng thú, cho dù là chuyện tiếu lâm thì bây giờ anh cũng không cười nổi.
Ngược lại Chu Vũ Khiết thấy rất vui, nói hùa theo: “Tôi trước, tôi trước, đây là sở trường của tôi, uhm, câu đố đi…”
“Bí quyết của người trường thọ là gì?”
Hết lần này đến lần khác vẫn là câu đó, Chu Hải Mạn không nói gì nhìn Chu Vũ Khiết, cô ấy giơ ngón trỏ lên môi ra dấu với cô không được nói, Chu Hải Mạn hiểu rõ, chỉ cười rồi uống rượu không nói gì cả.
Không biết Tiết Thiệu Luân và Lã Thượng Khôn có thật sự không đoán được ra hay muốn giữ thể diện cho Chu Vũ Khiết, lắc đầu rồi tự giác uống hết một ly rượu.
Cuối cùng chỉ có Thẩm Thành Lượng vò đầu bứt tai, vừa vội vàng nghĩ đáp án, vừa nói với mấy người uống rượu kia: “Ai ya, các người đừng uống nữa, nói không chừng tôi có thể nghĩ ra đáp án.”
Chu Vũ Khiết đắc ý cười: “Anh?”
Quả thật, Thẩm Thành Lượng không có đầu óc nhạy bén như Tiết Thiệu Luân, hơn nữa uống rượu vào, đầu óc giống như bột nhão, mặt đỏ bừng suy nghĩ hồi lâu, đành phải ngửa cổ lên uống cạn rượu Chu Vũ Khiết đưa cho, “Đáp án là gì?”
“Ha ha ha…” Sau khi uống rượu, Chu Vũ Khiết trở nên hưng phấn khác thường, thắng được bọn họ lại càng hả hê, cố ý kéo dài âm thanh, trả lời, “Giữ vững hô hấp, không tắt thở…”
= =
Mọi người đều bình tĩnh tự rót cho mình ly rượu khác, chỉ có Thẩm Thành Lượng thể hiện vẻ mặt thì ra là vậy, Tiết Thiệu Luân bất đắc dĩ lắc đầu, đôi oan gia này đúng là trời sinh một cặp.
“Tiếp theo là ai?” Chu Vũ Khiết đẩy Chu Hải Mạn một cái, “Này, đến lượt cháu…, theo thứ tự, theo thứ tự…”
Chu Hải Mạn vừa ngẩng đầu lên thì nhận được hai ánh mắt của người khác, chủ nhân của nó bên tay phải cô là Lã Thượng Khôn và đối diện là Tiết Thiệu Luân, không biết vì sao, trong đầu cô bỗng hiện lên vẻ mặt cô đơn của Tiết Thiệu Luân, thậm chí cô không dám nhìn thẳng anh, đành phải kiên trì nói: “Vậy tôi cũng có một câu đố rất hay ——, có một ngọn núi gọi là tứ sơn, có một ngôi miếu gọi là tứ miếu, có một người gọi là tứ nhân, người này có một con lừa, vậy con lừa gọi là gì?”
Vài người chăm chú suy nghĩ hồi lâu, đại luật sư Chu ra đề này có hơi đơn giản, thật thú vị ——
“Phốc…” Cuối cùng Tiết Thiệu Luân bật cười đầu tiên, “Ha ha ha…” ít lâu sau những người khác cũng không nhịn được cười thật to, Chu Vũ Khiết bực bội nhìn vào cái bên trái Thẩm Thành Lượng dựa vào, dường như muốn phân rõ giới hạn với cô, Lã Thượng Khôn cười đến mức mặt mày cong cong, cuối cùng vươn tay lên vuốt tóc cô.
= =, Người ta luôn có đầu óc đơn giản, lại không nể mặt sao? Khi Chu Hải Mạn uống ly rượu phạt kia, dường như cảm thấy Tiết Thiệu Luân vẫn đang cười cô, hình như còn cười đến mức không thấy mắt đâu.
Quả thật, Tiết Thiệu Luân vẫn cười, thậm chí anh cũng không biết Lã Thượng Khôn kể chuyện cười gì mà chọc mọi người cười sằng sặc. Trước kia anh cảm thấy Chu Hải Mạn rất bình tĩnh, sắc bén, là một người phụ nữ thông minh, trên thực tế cô đúng là xinh đẹp thông minh, chỉ có điều đại luật sư Chu của chúng ta là người thông minh là vậy mà ở đây trí thông minh của cô lại bị người ta vượt hẳn.
Lần uống rượu trước, hình như cũng tại quán bar này, anh và Chu Vũ Khiết trao đổi tình báo, lúc đó anh đấu võ mồm với Chu Hải Mạn, cô luôn chiếm thế thượng phong, vì thế anh lấy Thẩm Thành Lượng ra điều kiện hỏi nhược điểm của Chu Hải Mạn, Chu Vũ Khiết không cần suy nghĩ nói: “Con bé đó, đầu óc có lúc y như khúc gỗ, ngay trước mặt có cây cô ấy cũng có thể đụng phải.”
Chuyện đó làm Tiết Thiệu Luân cười suốt hai tuần liền, mỗi lần nhớ tới, anh luôn thấy Chu Hải Mạn là người tài giỏi, trên tòa án luôn oai phong lẫm liệt, thông minh cơ trí, cẩn thận nhưng lại có một mặt ngốc nghếch như vậy.
“Hôm nay có một bệnh nhân hỏi tôi một vấn đề rất kỳ quái, cô đoán là cái gì?”
“Cái gì?”
“Anh ta hỏi tôi làm thế nào xác định một bệnh nhân tâm thần có thể chữa khỏi hay không?”
Chu Hải Mạn nhíu mày, “Không phải anh ở khoa ngoại sao?”
“Đúng vậy, nhưng tôi rất thân với bác sĩ khoa thần kinh nên tôi trực tiếp giao vấn đề này cho viện trưởng bệnh viện tâm thần, cô đoán anh ta trả lời thế nào?”
Chu Hải Mạn dừng động tác uống rượu lại: “Trả lời thế nào?”
Tiết Thiệu Luân buông tay, “Rất đơn giản, đổ đầy nước vào bồn tắm, để một cái thìa và một cái muỗng bên cạnh, xem anh ta lấy hết nước ở bồn tắm ra bằng cách nào.”
Nói xong, Tiết Thiệu Luân lại cầm ly rượu trên bàn lên, thỉnh thoảng nhìn về phía Chu Hải Mạn đang nghiêm túc suy nghĩ.
“Ồ, bình thường người ta sẽ dùng muỗng.”
Anh nhớ khi đó, nghe Chu Hải Mạn nói ra một câu như vậy, Tiết Thiệu Luân ở đằng sau liền cười thảm, anh vừa mới uống được một hớp rượu thì phun ra hết, haiz, trên thế giới này có thể tìm được người như Chu Hải Mạn ở đâu chứ?
“Không, người bình thường đã chữa khỏi sẽ rút nút đậy lỗ thoát nước của bồn tắm lớn đó.”
Chu Hải Mạn nhìn Tiết Thiệu Luân cười gian trá, biết mình bị lừa nhưng cô không tức giận, gương mặt vô cảm liếc mắt nhìn anh một cái rồi tiếp tục uống rượu, vẫn giữ khí thế bĩnh tĩnh ——
= =, Hết cách rồi, cô cũng biết cô không tốt ở phương diện này, từ nhỏ đến lớn không biết Chu Vũ Khiết đã chiếm tiện nghi của cô bao nhiêu, bây giờ cô cũng phải nhanh thành bánh bao đi.
Nháy mắt, nỗi đau buồn của anh đã được cô chữa khỏi nhưng sau khi chữa khỏi, vết thương lại tái phát trở nên lớn hơn, thật đáng tiếc, người phụ nữ thú vị như vậy lại là hoa đã có chủ.
*****************
“Cái gì? Em muốn đi du lịch?” Thẩm Thành Lượng nhìn Tiết Thiệu Luân như nhìn sinh vật ngoài hành tinh, “Đùa gì thế? Bây giờ cũng không phải ngày nghỉ.”
Tiết Thiệu Luân lấy mấy vài vật dụng cần thiết từ trong tủ quần áo vứt lên giường, “Không đùa, đơn xin nghỉ của em đã được duyệt, ngày mai em sẽ đi.”
“Khó trách hôm nay em mời anh ăn cơm…” Thẩm Thành Lượng sờ cằm đứng sau anh, hình như ý thức được điều gì đó, đột nhiên la lên kinh hãi, “Vậy không phải là em muốn anh chăm sóc con chó lông ngắn kia chứ?”
Tiết Thiệu Luân dừng động tác thu dọn quần áo lại, quay lại cười vỗ vỗ vai anh, “Anh họ, anh thật thông minh!”
“Dựa vào…” Thẩm Thành Lượng bỗng xị mặt xuống, “Chuyện này cũng chỉ có thể nhờ anh.”
Tiết Thiệu Luân nhíu mày bất mãn, “Thẩm Thành Lượng, anh đúng là không có lương tâm, chuyện tốt như vậy đương nhiên em phải nghĩ đến anh đầu tiên, anh nghĩ xem em đã giúp anh hẹn Chu Vũ Khiết bao nhiều lần, bây giờ nhờ anh chăm sóc con em một chút anh cũng không bằng lòng.”
“Thôi đi…” Thẩm Thành Lượng xoay người đi đến phòng khách, “Còn không phải là mượn danh nghĩa giúp anh hẹn Chu Vũ Khiết “để phóng điện” với cháu gái của cô ấy sao. Anh đã nói với em rồi, người khác đều dùng kim cương, nhà cửa, xe thể thao để theo đuổi phụ nữ, còn em lại dùng một con chó, thế nào? Kết quả ra sao? Không theo đuổi được, anh với em —— nói…” Nói được một nửa, Thẩm Thành Lượng thấp thỏm không yên, xoay người lại.
Quả nhiên, Tiết Thiệu Luân với gương mặt vô cảm đang đi về phía anh, lúc ấy, cả người Thẩm Thành Lượng đều run rẩy, dáng vẻ nghiêm mặt lạnh lùng của tên tiểu này đúng là dọa người mà.
Tiết Thiệu Luân đi thẳng đến tủ lạnh, lấy hai lon bia, xoay người vừa ném một lon cho Thẩm Thành Lượng vừa nói, “Manhattan rất ngoan, đừng quên cho nó thêm thức ăn và nước uống, cách một ngày thì tắm một lần, em đã chuẩn bị xong thức ăn cho nó, anh hãy nhớ kĩ đừng để nó bị đói.”
Thẩm Thành Lượng cười, ngồi xuống cạnh anh, “Được, anh làm việc em cứ yên tâm.”
Manhattan là chú chó sư tử Tiết Thiệu Luân mua hồi trước, động cơ mua chó rất đơn giản, có một lần đi xem phim với Chu Hải Mạn, trong phim, mỗi ngày nam chính đều dắt một chú chó đi dạo công viên, vì vậy mà gặp nữ chính, ngay khi nhìn thấy nữ chính đó đã rất thích chú chó đó, sau đó lại yêu chủ nhân của nó, trở thành một cặp với nam chính. Tiết Thiệu Luân cười nhạo nam chính ấu trĩ, người đàn ông trưởng thành như vậy rồi còn dắt chó bên người, Chu Hải Mạn lại nhìn chằm chằm màn ảnh lớn, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ Tiết tiên sinh không biết, người đàn ông nuôi một con chó đều rất có tình thương sao? Người đàn ông như vậy rất quyến rũ.”
Ngày hôm sau anh gọi điện cho Thẩm Thành Lượng ngay lập tức, nói muốn nuôi một chú chó, tốt nhất là đầu óc nhạy bén, tứ chi phát triển, dáng vẻ phải anh tuấn giống anh, Thẩm Thành Lượng nghe xong thì cười ha ha, nói rằng không biết Tiết Thiệu Luân còn có một người anh em chó đang lưu lạc dân gian.
Cuối cùng Thẩm Thành Lượng dắt một chú chó sư tử đến cho anh, “Loài chó quý tộc chính thống, anh mất rất nhiều công sức mới có được, thế nào? Không kém em chút nào chứ?”
Cái đầu bằng rộng, mõm ngắn, đôi mắt hạnh nhân như đang suy nghĩ sâu xa, dáng vẻ bí hiểm, tứ chi khá ngắn nhưng rất khỏe mạnh, cái đuôi cuộn lại trên lưng, nhưng toàn thân có bộ lông ngắn màu đen trông rất xinh xắn.
Lúc ấy Tiết Thiệu Luân nhíu mày, “Anh họ, trong mắt anh người anh em thất lạc của em lại xấu xí như vậy, anh nhìn nó xem, mặt mày cau có.”
Thẩm Thành Lượng giống như một chuyên gia, giải thích cho anh, “Người anh em, nói em não ngắn, kiến thức nông cạn em còn không vui, khuôn mặt u sầu này là đặc điểm đặc biệt mà chỉ loại chó sư tử này có.”
Mặc dù con chó này còn kém xa mong muốn của Tiết Thiệu Luân nhưng bộ lông ngắn đen bóng đó thực sự thu hút anh, hắc hắc hắc, nói nó giống anh em với anh chẳng bằng nói nó giống như chị em của Chu Hải Mạn.
Vì vậy anh hỏi một vấn đề thông thường: “Anh họ, nó là đực hay cái?”
Thẩm Thành Lượng nhướng mày lên, “Đực!”
Tiết Thiệu Luân quyết định thu nhận chú chó này, có xấu xí cũng sẽ là con trai anh đúng không?
Sau đó, Tiết Thiệu Luân mất nửa tháng để làm quen và hiểu rõ thành viên mới trong gia đình, đặt cho nó một cái tên rất sâu xa, Manhattan (ý nói Mạn ngừng mắng chửi), mỗi lần cãi thắng Chu Hải Mạn, Tiết Thiệu Luân sẽ cười một cách thâm hiểm, gian ác với Manhattan, thật đáng tiếc, chỉ còn hai ngày nữa anh sẽ chính thức giới thiệu nó với Chu Hải Mạn, nhưng xem ra bây giờ việc đó không cần thiết nữa.
“Nếu không để anh giúp em bán nó đi?” Thẩm Thành Lượng quan sát vẻ mặt của anh, dò hỏi.
Tiết Thiệu Luân phục hồi tâm trạng, trừng mắt nói với anh: “Anh họ, nó là cháu trai anh đó, nói bán là bán được sao?”
Thẩm Thành Lượng bĩu môi, lắc lắc lon bia trong tay, “Không phải vì anh sợ em nhìn nó mà đau lòng sao?” Ngừng một lát, anh mới kịp phản ứng, “Không phải vì cô gái đó mà em đi du lịch chứ?”
Người đàn ông nuôi một chú chó nhỏ rất giàu tình thương =3=, gần đây chỉ nghe (chỉ có tình cảm với em) ngọt ngào chết mất…
Lại đùa lại điên em trừng mắt liếc một cái
Anh liền bớt phóng túng
Con đường rất rộng rất xa chỉ cần có em
Đều rất an toàn
Anh sẽ ngoan ngoãn dịu dàng chăm sóc
Tuyệt đối không qua loa
Anh chỉ có tình cảm với em thôi
Những điều ngọt ngào, xinh đẹp không phải của em
Cũng chẳng đặc biệt
Khi buồn khổ, nước mắt rơi có em an ủi
Trời lại tươi đẹp
Càng gần lại càng thiếu hơi ấm
Cho dù xa vời
Trên thế giới này chỉ có tình cảm với một mình em
Bỗng nhiên thật đau lòng… giống như anh Tiết vậy… Đăng bởi: admin
Chu Hải Mạn miễn cưỡng cười, may là sau khi tỉnh rượu anh đã quên hết những gì đã nói với cô, nếu không, nếu anh và cô đều còn nhớ đêm thổ lộ đó, cho dù da mặt anh dày, cho dù cô có thể giữ được bình tĩnh, cũng sẽ cảm thấy khó xử.
“Cám ơn.”
“Nhưng mà trước khi cô quyết định lại không hỏi ý kiến quân sư là tôi, phạt cô một ly.” Anh nói xong thì đưa một ly rượu đầy ắp cho Chu Hải Mạn.
Chu Hải Mạn hơi nhíu mày, nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
Sau đó hai người đều không nói gì, thật hiếm thấy lần đầu tiên hai oan gia này ở cùng nhau mà hòa bình như vậy, nhưng lại rầu rĩ uống rượu hết ly này đến ly khác.
“Hai người uống thế này là sao?” Uống nửa phần say nửa phần tỉnh, Thẩm Thành Lượng giơ một lon bia lên, hét về phía Chu Hải Mạn và Tiết Thiệu Luân, “Lại đây chơi cùng chúng tôi đi ~ đùa giỡn ~”
Lã Thượng Khôn và Thẩm Thành Lượng đều làm nhà đầu tư, hai người nói chuyện có chút đối lập, đều có hàm ý nhắc lại thù cũ, cho nên hoàn toàn không để ý đến tâm tình không tốt của người em họ kia, khuyến khích vài người tụ tập lại, tiếp tục nói: “Quy tắc trò chơi rất đơn giản, có thể là một câu đố cần động não, cũng có thể kể một câu chuyện tiếu lâm ngắn, người nào thua thì uống rượu, ha ha ha…”
= =, Khóe miệng Chu Hải Mạn giật giật, anh uống rượu say rồi sao?
Tiết Thiệu Luân nghe thấy thì tỏ ra không có hứng thú, cho dù là chuyện tiếu lâm thì bây giờ anh cũng không cười nổi.
Ngược lại Chu Vũ Khiết thấy rất vui, nói hùa theo: “Tôi trước, tôi trước, đây là sở trường của tôi, uhm, câu đố đi…”
“Bí quyết của người trường thọ là gì?”
Hết lần này đến lần khác vẫn là câu đó, Chu Hải Mạn không nói gì nhìn Chu Vũ Khiết, cô ấy giơ ngón trỏ lên môi ra dấu với cô không được nói, Chu Hải Mạn hiểu rõ, chỉ cười rồi uống rượu không nói gì cả.
Không biết Tiết Thiệu Luân và Lã Thượng Khôn có thật sự không đoán được ra hay muốn giữ thể diện cho Chu Vũ Khiết, lắc đầu rồi tự giác uống hết một ly rượu.
Cuối cùng chỉ có Thẩm Thành Lượng vò đầu bứt tai, vừa vội vàng nghĩ đáp án, vừa nói với mấy người uống rượu kia: “Ai ya, các người đừng uống nữa, nói không chừng tôi có thể nghĩ ra đáp án.”
Chu Vũ Khiết đắc ý cười: “Anh?”
Quả thật, Thẩm Thành Lượng không có đầu óc nhạy bén như Tiết Thiệu Luân, hơn nữa uống rượu vào, đầu óc giống như bột nhão, mặt đỏ bừng suy nghĩ hồi lâu, đành phải ngửa cổ lên uống cạn rượu Chu Vũ Khiết đưa cho, “Đáp án là gì?”
“Ha ha ha…” Sau khi uống rượu, Chu Vũ Khiết trở nên hưng phấn khác thường, thắng được bọn họ lại càng hả hê, cố ý kéo dài âm thanh, trả lời, “Giữ vững hô hấp, không tắt thở…”
= =
Mọi người đều bình tĩnh tự rót cho mình ly rượu khác, chỉ có Thẩm Thành Lượng thể hiện vẻ mặt thì ra là vậy, Tiết Thiệu Luân bất đắc dĩ lắc đầu, đôi oan gia này đúng là trời sinh một cặp.
“Tiếp theo là ai?” Chu Vũ Khiết đẩy Chu Hải Mạn một cái, “Này, đến lượt cháu…, theo thứ tự, theo thứ tự…”
Chu Hải Mạn vừa ngẩng đầu lên thì nhận được hai ánh mắt của người khác, chủ nhân của nó bên tay phải cô là Lã Thượng Khôn và đối diện là Tiết Thiệu Luân, không biết vì sao, trong đầu cô bỗng hiện lên vẻ mặt cô đơn của Tiết Thiệu Luân, thậm chí cô không dám nhìn thẳng anh, đành phải kiên trì nói: “Vậy tôi cũng có một câu đố rất hay ——, có một ngọn núi gọi là tứ sơn, có một ngôi miếu gọi là tứ miếu, có một người gọi là tứ nhân, người này có một con lừa, vậy con lừa gọi là gì?”
Vài người chăm chú suy nghĩ hồi lâu, đại luật sư Chu ra đề này có hơi đơn giản, thật thú vị ——
“Phốc…” Cuối cùng Tiết Thiệu Luân bật cười đầu tiên, “Ha ha ha…” ít lâu sau những người khác cũng không nhịn được cười thật to, Chu Vũ Khiết bực bội nhìn vào cái bên trái Thẩm Thành Lượng dựa vào, dường như muốn phân rõ giới hạn với cô, Lã Thượng Khôn cười đến mức mặt mày cong cong, cuối cùng vươn tay lên vuốt tóc cô.
= =, Người ta luôn có đầu óc đơn giản, lại không nể mặt sao? Khi Chu Hải Mạn uống ly rượu phạt kia, dường như cảm thấy Tiết Thiệu Luân vẫn đang cười cô, hình như còn cười đến mức không thấy mắt đâu.
Quả thật, Tiết Thiệu Luân vẫn cười, thậm chí anh cũng không biết Lã Thượng Khôn kể chuyện cười gì mà chọc mọi người cười sằng sặc. Trước kia anh cảm thấy Chu Hải Mạn rất bình tĩnh, sắc bén, là một người phụ nữ thông minh, trên thực tế cô đúng là xinh đẹp thông minh, chỉ có điều đại luật sư Chu của chúng ta là người thông minh là vậy mà ở đây trí thông minh của cô lại bị người ta vượt hẳn.
Lần uống rượu trước, hình như cũng tại quán bar này, anh và Chu Vũ Khiết trao đổi tình báo, lúc đó anh đấu võ mồm với Chu Hải Mạn, cô luôn chiếm thế thượng phong, vì thế anh lấy Thẩm Thành Lượng ra điều kiện hỏi nhược điểm của Chu Hải Mạn, Chu Vũ Khiết không cần suy nghĩ nói: “Con bé đó, đầu óc có lúc y như khúc gỗ, ngay trước mặt có cây cô ấy cũng có thể đụng phải.”
Chuyện đó làm Tiết Thiệu Luân cười suốt hai tuần liền, mỗi lần nhớ tới, anh luôn thấy Chu Hải Mạn là người tài giỏi, trên tòa án luôn oai phong lẫm liệt, thông minh cơ trí, cẩn thận nhưng lại có một mặt ngốc nghếch như vậy.
“Hôm nay có một bệnh nhân hỏi tôi một vấn đề rất kỳ quái, cô đoán là cái gì?”
“Cái gì?”
“Anh ta hỏi tôi làm thế nào xác định một bệnh nhân tâm thần có thể chữa khỏi hay không?”
Chu Hải Mạn nhíu mày, “Không phải anh ở khoa ngoại sao?”
“Đúng vậy, nhưng tôi rất thân với bác sĩ khoa thần kinh nên tôi trực tiếp giao vấn đề này cho viện trưởng bệnh viện tâm thần, cô đoán anh ta trả lời thế nào?”
Chu Hải Mạn dừng động tác uống rượu lại: “Trả lời thế nào?”
Tiết Thiệu Luân buông tay, “Rất đơn giản, đổ đầy nước vào bồn tắm, để một cái thìa và một cái muỗng bên cạnh, xem anh ta lấy hết nước ở bồn tắm ra bằng cách nào.”
Nói xong, Tiết Thiệu Luân lại cầm ly rượu trên bàn lên, thỉnh thoảng nhìn về phía Chu Hải Mạn đang nghiêm túc suy nghĩ.
“Ồ, bình thường người ta sẽ dùng muỗng.”
Anh nhớ khi đó, nghe Chu Hải Mạn nói ra một câu như vậy, Tiết Thiệu Luân ở đằng sau liền cười thảm, anh vừa mới uống được một hớp rượu thì phun ra hết, haiz, trên thế giới này có thể tìm được người như Chu Hải Mạn ở đâu chứ?
“Không, người bình thường đã chữa khỏi sẽ rút nút đậy lỗ thoát nước của bồn tắm lớn đó.”
Chu Hải Mạn nhìn Tiết Thiệu Luân cười gian trá, biết mình bị lừa nhưng cô không tức giận, gương mặt vô cảm liếc mắt nhìn anh một cái rồi tiếp tục uống rượu, vẫn giữ khí thế bĩnh tĩnh ——
= =, Hết cách rồi, cô cũng biết cô không tốt ở phương diện này, từ nhỏ đến lớn không biết Chu Vũ Khiết đã chiếm tiện nghi của cô bao nhiêu, bây giờ cô cũng phải nhanh thành bánh bao đi.
Nháy mắt, nỗi đau buồn của anh đã được cô chữa khỏi nhưng sau khi chữa khỏi, vết thương lại tái phát trở nên lớn hơn, thật đáng tiếc, người phụ nữ thú vị như vậy lại là hoa đã có chủ.
*****************
“Cái gì? Em muốn đi du lịch?” Thẩm Thành Lượng nhìn Tiết Thiệu Luân như nhìn sinh vật ngoài hành tinh, “Đùa gì thế? Bây giờ cũng không phải ngày nghỉ.”
Tiết Thiệu Luân lấy mấy vài vật dụng cần thiết từ trong tủ quần áo vứt lên giường, “Không đùa, đơn xin nghỉ của em đã được duyệt, ngày mai em sẽ đi.”
“Khó trách hôm nay em mời anh ăn cơm…” Thẩm Thành Lượng sờ cằm đứng sau anh, hình như ý thức được điều gì đó, đột nhiên la lên kinh hãi, “Vậy không phải là em muốn anh chăm sóc con chó lông ngắn kia chứ?”
Tiết Thiệu Luân dừng động tác thu dọn quần áo lại, quay lại cười vỗ vỗ vai anh, “Anh họ, anh thật thông minh!”
“Dựa vào…” Thẩm Thành Lượng bỗng xị mặt xuống, “Chuyện này cũng chỉ có thể nhờ anh.”
Tiết Thiệu Luân nhíu mày bất mãn, “Thẩm Thành Lượng, anh đúng là không có lương tâm, chuyện tốt như vậy đương nhiên em phải nghĩ đến anh đầu tiên, anh nghĩ xem em đã giúp anh hẹn Chu Vũ Khiết bao nhiều lần, bây giờ nhờ anh chăm sóc con em một chút anh cũng không bằng lòng.”
“Thôi đi…” Thẩm Thành Lượng xoay người đi đến phòng khách, “Còn không phải là mượn danh nghĩa giúp anh hẹn Chu Vũ Khiết “để phóng điện” với cháu gái của cô ấy sao. Anh đã nói với em rồi, người khác đều dùng kim cương, nhà cửa, xe thể thao để theo đuổi phụ nữ, còn em lại dùng một con chó, thế nào? Kết quả ra sao? Không theo đuổi được, anh với em —— nói…” Nói được một nửa, Thẩm Thành Lượng thấp thỏm không yên, xoay người lại.
Quả nhiên, Tiết Thiệu Luân với gương mặt vô cảm đang đi về phía anh, lúc ấy, cả người Thẩm Thành Lượng đều run rẩy, dáng vẻ nghiêm mặt lạnh lùng của tên tiểu này đúng là dọa người mà.
Tiết Thiệu Luân đi thẳng đến tủ lạnh, lấy hai lon bia, xoay người vừa ném một lon cho Thẩm Thành Lượng vừa nói, “Manhattan rất ngoan, đừng quên cho nó thêm thức ăn và nước uống, cách một ngày thì tắm một lần, em đã chuẩn bị xong thức ăn cho nó, anh hãy nhớ kĩ đừng để nó bị đói.”
Thẩm Thành Lượng cười, ngồi xuống cạnh anh, “Được, anh làm việc em cứ yên tâm.”
Manhattan là chú chó sư tử Tiết Thiệu Luân mua hồi trước, động cơ mua chó rất đơn giản, có một lần đi xem phim với Chu Hải Mạn, trong phim, mỗi ngày nam chính đều dắt một chú chó đi dạo công viên, vì vậy mà gặp nữ chính, ngay khi nhìn thấy nữ chính đó đã rất thích chú chó đó, sau đó lại yêu chủ nhân của nó, trở thành một cặp với nam chính. Tiết Thiệu Luân cười nhạo nam chính ấu trĩ, người đàn ông trưởng thành như vậy rồi còn dắt chó bên người, Chu Hải Mạn lại nhìn chằm chằm màn ảnh lớn, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ Tiết tiên sinh không biết, người đàn ông nuôi một con chó đều rất có tình thương sao? Người đàn ông như vậy rất quyến rũ.”
Ngày hôm sau anh gọi điện cho Thẩm Thành Lượng ngay lập tức, nói muốn nuôi một chú chó, tốt nhất là đầu óc nhạy bén, tứ chi phát triển, dáng vẻ phải anh tuấn giống anh, Thẩm Thành Lượng nghe xong thì cười ha ha, nói rằng không biết Tiết Thiệu Luân còn có một người anh em chó đang lưu lạc dân gian.
Cuối cùng Thẩm Thành Lượng dắt một chú chó sư tử đến cho anh, “Loài chó quý tộc chính thống, anh mất rất nhiều công sức mới có được, thế nào? Không kém em chút nào chứ?”
Cái đầu bằng rộng, mõm ngắn, đôi mắt hạnh nhân như đang suy nghĩ sâu xa, dáng vẻ bí hiểm, tứ chi khá ngắn nhưng rất khỏe mạnh, cái đuôi cuộn lại trên lưng, nhưng toàn thân có bộ lông ngắn màu đen trông rất xinh xắn.
Lúc ấy Tiết Thiệu Luân nhíu mày, “Anh họ, trong mắt anh người anh em thất lạc của em lại xấu xí như vậy, anh nhìn nó xem, mặt mày cau có.”
Thẩm Thành Lượng giống như một chuyên gia, giải thích cho anh, “Người anh em, nói em não ngắn, kiến thức nông cạn em còn không vui, khuôn mặt u sầu này là đặc điểm đặc biệt mà chỉ loại chó sư tử này có.”
Mặc dù con chó này còn kém xa mong muốn của Tiết Thiệu Luân nhưng bộ lông ngắn đen bóng đó thực sự thu hút anh, hắc hắc hắc, nói nó giống anh em với anh chẳng bằng nói nó giống như chị em của Chu Hải Mạn.
Vì vậy anh hỏi một vấn đề thông thường: “Anh họ, nó là đực hay cái?”
Thẩm Thành Lượng nhướng mày lên, “Đực!”
Tiết Thiệu Luân quyết định thu nhận chú chó này, có xấu xí cũng sẽ là con trai anh đúng không?
Sau đó, Tiết Thiệu Luân mất nửa tháng để làm quen và hiểu rõ thành viên mới trong gia đình, đặt cho nó một cái tên rất sâu xa, Manhattan (ý nói Mạn ngừng mắng chửi), mỗi lần cãi thắng Chu Hải Mạn, Tiết Thiệu Luân sẽ cười một cách thâm hiểm, gian ác với Manhattan, thật đáng tiếc, chỉ còn hai ngày nữa anh sẽ chính thức giới thiệu nó với Chu Hải Mạn, nhưng xem ra bây giờ việc đó không cần thiết nữa.
“Nếu không để anh giúp em bán nó đi?” Thẩm Thành Lượng quan sát vẻ mặt của anh, dò hỏi.
Tiết Thiệu Luân phục hồi tâm trạng, trừng mắt nói với anh: “Anh họ, nó là cháu trai anh đó, nói bán là bán được sao?”
Thẩm Thành Lượng bĩu môi, lắc lắc lon bia trong tay, “Không phải vì anh sợ em nhìn nó mà đau lòng sao?” Ngừng một lát, anh mới kịp phản ứng, “Không phải vì cô gái đó mà em đi du lịch chứ?”
Người đàn ông nuôi một chú chó nhỏ rất giàu tình thương =3=, gần đây chỉ nghe (chỉ có tình cảm với em) ngọt ngào chết mất…
Lại đùa lại điên em trừng mắt liếc một cái
Anh liền bớt phóng túng
Con đường rất rộng rất xa chỉ cần có em
Đều rất an toàn
Anh sẽ ngoan ngoãn dịu dàng chăm sóc
Tuyệt đối không qua loa
Anh chỉ có tình cảm với em thôi
Những điều ngọt ngào, xinh đẹp không phải của em
Cũng chẳng đặc biệt
Khi buồn khổ, nước mắt rơi có em an ủi
Trời lại tươi đẹp
Càng gần lại càng thiếu hơi ấm
Cho dù xa vời
Trên thế giới này chỉ có tình cảm với một mình em
Bỗng nhiên thật đau lòng… giống như anh Tiết vậy… Đăng bởi: admin
/50
|