Trong thời gian Lã Thượng Quân nằm viện, Chu Hải Mạn chỉ cần có thời gian sẽ tới thăm, còn đem cháo tự mình nấu tới cho anh, Chu Vũ Khiết chưa từng thấy cô đau lòng như thế với người đàn ông nào, mỗi khi Chu Hải Mạn nấu cháo, cô(Chu Vũ Khiết) liền hứng thú đứng sau lưng cô (Chu Hải Mạn) trêu chọc,cuối cùng đợi đến lúc Chu Hải Mạn không thể nhịn được nữa, cô bèn quay đầu, vẻ mặt vô cảm nói với Chu Vũ Khiết một câu, “Cô muốn cháu nói chuyện cô và Thẩm Thành Lượng với bố không?”
Chu Vũ Khiết bịt miệng lại, giữa cô và Thẩm Thành Lượng đích thực có tiến triển rất lớn, nhưng điều cô không muốn nhất chính là tình yêu của mình bị anh trai hay những người khác can dự vào.
Ở bệnh viện khó tránh khỏi việc đụng mặt Tiết Thiệu Luân, anh vẫn hỏi thăm tình hình của Lã Thượng Quân như thường, chỉ là lúc trước mặt Chu Hải Mạn, nhàn nhạt chào hỏi rồi rời đi, có vài lần, Chu Hải Mạn muốn giữ anh lại hỏimột chút, có phải cô đắc tội anh rồi hay không?
Cuối cùng trong lúc làm thủ tục xuất viện cho Lã Thượng Quân, gặp được Tiết Thiệu Luân ở hành lang của bệnh viện, anh đi trước mặt cô, một bộ dạng không hề để ý, Chu Hải Mạn đi sau hét lên, “Này-----”
Tiết Thiệu Luân như không nghe thấy, vẫn tiếp tục bước về phía trước.
“Tiết Thiệu Luân-----”Cô hét tên anh, rồi chạy lên đuổi theo anh.
Tiết Thiệu Luân hơi ngây người, đây là lần đầu tiên cô hét tên anhtừ lúc hai người quen nhau đến nay.
“Chào cô, Điền La cô nương.” (Điền La cô nương: câu chuyện về nàng tiên ốc, được người đàn ông độc thân cứu rồi báo ân, mỗi khi người đó không có nhà sẽ hiện thân thành một cô gái xinh đẹp giúp người đó nấu cơm dọn dẹp, khi người đó phát hiện ra thì đập vỡ vỏ ốc không cho cô quay về hình dạng cũ nữa, hai người sống hạnh phúc bên nhau. Các nàng còn nhớ ở tiểu học được học bài thơ nàng tiên ốc không, chính nó! Nhưng ở đây không phải bà già cứu mà là một chàng trai.)
Điền La cô nương? Đầu lông mày của Chu Hải Mạn chau lại.
“Vừa giúp anh ta nấu cháo, vừa đút anh ta ăn, còn chạy đi chạy lại vì anh ta, cô Chu, thật sự là còn lương thiện hơn cả Điền La cô nương----”
Anh nhướng mày, giọng điệu cũng cao lên, lọt vào tai Chu Hải Mạn, thật sự rất cổ quái, đặc biệt là dáng vẻ lạnh nhạt xa cách của anh, Chu Hải Mạn chưa từng cảm thấy hai chữ “Cô Chu” này nói ra từ miệng anh, có một ngày sẽ khiến người ta khó chịu như vậy.
Cô nhìn anh, “Gọi tôi Chu Hải Mạn là được rồi mà.”
“Thế sao được?” Tiết Thiệu Luân cố tình lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, ngay cả giọng nói cũng lộ ra vẻ kinh hoàng, “Tôi với cô Chu cũng chỉ là gặp qua vài lần mà thôi, chúng ta rốt cuộc cũng không có quen thuộc---- Như vậy-----”
Con người này thật là---- Hẹp hòi! Chu Hải Mạn nhìn chằm chằm anh một lúc, Tiết Thiệu Luân cũng là một bộ dạng không phục, nhìn thẳng vào cô, như đang nói “Cô có thể sao tôi không thể-----”
“Nếu như vì câu nói đó mà anh nhiều ngày nay không thèm để ý tới tôi, thì tôi xin lỗi, cô tôi và anh Thẩm đang tiến gần nhau hơn, chúng ta sau này khó tránh khỏi thường xuyên gặp mặt, anh không thể vì một câu nói của tôi mà luôn làm mặt lạnh với tôi, khiến mọi người khó xử chứ?”
Nghe thấy lời giải thích của Chu Hải Mạn, mặt của Tiết Thiệu Luân còn kéo dài hơn, thì ra cô muốn cải thiện quan hệ giữa họ cũng chỉ vì Thẩm Thành Lượng và Chu Vũ Khiết mà thôi.
“Cô Chu suy nghĩ thật chu đáo.”
“Gọi tôi là Chu Hải Mạn là được rồi.” Chu Hải Mạn nhìn anh, nhấn mạnh lại một lần nữa.
Tiết Thiệu Luân cười lành lạnh, gật gật đầu, “Được được, Chu Hải Mạn----”
Nhưng vẫn có chỗ gì đó không đúng, trước đây Tiết Thiệu Luân mặt dày đeo bám, mà giờ sự xa cách rõ ràng của anh, cô chỉ cần để ý chút là có thể cảm nhận được, Chu Hải Mạn cho rằng Tiết Thiệu Luân đối với cô mà nói chỉ là một con tôm nhỏ, đối với cô thế nào cô cũng chẳng để ý. Nhưng bây giờ cô chính là không chịu nổi tính tình âm dương cổ quái của anh.
“Tiết Thiệu Luân, có gì anh cư nói thẳng, không cần thiết phải giữ bộ dạng này, có phải tôi còn nói lời nào đắc tội anh hay không?”
Chu Hải Mạn cũng lạnh mặt, dường như còn lạnh hơn cả Tiết Thiệu Luân, chỉ là Tiết Thiệ Luân cũng quen với dáng vẻ lạnh lùng của cô rồi, đối với khuôn mặt đó của cô cũng không thấy lạ.
“Không có----”
“Vậy chúng ta còn là bạn không?” Chu Hải Mạn đưa tay phải đến trước mặt anh, trong giọng điệu dò hỏi có phần khoongn chắc chắn.
“Đương nhiên----” Tiết Thiệu Luân cười cười, giơ tay ra nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, đây là thứ anh trăm phương ngàn kế muốn chạm vào mà không được, không ngờ hôm nay lại tự động đưa tới trước mặt anh, thế giới này thật là kì diệu.
*************************
Hôm nay có một người bệnh khẩn cấp, Tiết Thiệu Luân sắp tan làm, lại phải mặc lại chiếc áo cách li khi làm phẫu thuật, một ca phẫu thuật, lại còn mệt hơn đánh nhau một trận, nhưng điều đáng mừng là, người bệnh đã thoát khỏi nguy hiểm, lại có một sinh mệnh nguy kịch bởi vì anh mà khởi tử hồi sinh. Có lẽ, chính niềm hân hoan trên khuôn mặt người thân người bệnh đó mới khiến cha yêu quý y học như sinh mạng mình, có lẽ, cũng chính lí do như vậy, một lần phẫu thuật thất bại, mới khiến cha cả đời cũng không thoát khỏi bóng ma tâm lí.
Lúc Tiết Thiệu Luân về tới nhà đã là tối đêm, Thẩm Thành Lượng đã tìm thấy phòng từ sớm, rời khỏi chung cư của anh, bây giờ xem ra, thật là một căn phòng lạnh lẽo. Anh tắm qua loa đơn giản, theo thói quen rót cho mình một ly whisky.
Chu Hải Mạn mấy ngày hôm nay cứ ra vào bệnh viện, nhưng lại không phải vì anh, tất cả dịu dàng và tỉ mỉ của cô chỉ dành cho một người đàn ông khác. Chỉ cần nhắm mắt lại, hình dáng cô ngoan ngoãn nghe lời lại hiện ra trong đầu anh.
Cô cẩn thận đút cho người đàn ông đang nằm trên giường, anh ta giúp cô vén sợi tóc bị vương xuống, đầu của cô lại cúi thấp hơn nữa, cho dù không thấy rõ, nhưng anh cũng tưởng tượng được dáng vẻ má cô ửng hồng, thì ra không phải cô không biết dịu dàng, cũng không phải không có sự ngượng ngùng của một cô gái nhỏ, chỉ là tất cả thứ này chỉ có trước mặt người đàn ông đó mới lộ ra, trái tim rung động của anh khi nhìn thấy một màn này lại biến thành trái tim đau nhói.
Anh là đàn ông, nhìn ra được tâm tư của đàn ông, Lã Thượng Quân không phải không thích cô, có lẽ anh ta đang đợi một thời cơ, liền bày tỏ tâm tình với Chu Hải Mạn, đến lúc đó, Chu Hải Mạn có lẽ sẽ cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhấttrên thế giới này.
Mà người đáng thương nhất chính là anh, vẫn chưa kịp nói một câu thích cô, liền không còn cơ hội nữa rồi.Ngay lúc anh đang tự oán tự trách vận đào hoa đáng thương của mình, chỉ có thể mượn rượu giải sầu, một tràng tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh, Tiết Thiệu Luân nhìn màn hình hiển thị đang nhấp nháy, không nhịn được chau mày, muộn như vậy rồi sao cô ấy còn gọi cho anh?
“Alo, đại mĩ nữ, muộn như vậy rồi mà còn chưa nghỉ ngơi?”
Giọng nói của Chu Vũ Khiết lập tức từ tai nghe truyền vào tai anh, “Tôi khôngngủđược, cho nên muốn lấy chút kinh nghiệm từ bác sĩ Tiết.”
“Haha, Chu đại mĩ nữ là vì việc gì?”
“Cậu thông minh như vậy, vì sao tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu có thể không biết?”
Tiết Thiệu Luân cau cau mày, quan hệ của cô ấy và Thẩm Thành Lượng ngày càng tốt, điều này anh và Chu Hải Mạn đều thấy ở trong mắt, anh thực sự không nghĩ ra Chu Vũ Khiết có phiền não gì, “Không biết----”
“Ai ya, không phải chút chuyện đó sao----” Chu Vũ Khiết ngừng một chút lại nói tiếp, “Tiết Thiệu Luân, hai chúng ta ngya từ đầu đã là cùng phe nhỉ, tôi giúp cậu hiểu Chu Hải Mạn, cậu giúp tôi trông chừng Thẩm Thành Lượng.”
Quả thực, kì thực ngay từ lần đầu tiên anh gọi điện cho Chu Vũ Khiết, hai người liền thân thiết kết thành liên minh, ngay cả Chu Hải Mạn cũng bị lừa trong đó, nếu có một ngày, cô biết được cô ruột của mình vì một người đàn mà bán rẻ cô, hơn nữa vẻ ngoài còn giả bộ không chút quan tâm, cô nhất định sẽ tức đến hộc máu.
“Đương nhiên----”
Nghe thấy đáp án chắc chắn của anh, Chu Vũ Khiết mới nói những lời tiếp theo: “Thực ra người mắt sáng đều nhìn ra, Thẩm Thành Lượng cũng rất thích tôi, nhưng anh ta lại không chịu thừa nhận, mà tôi lại nghi ngờ, anh ta vẫn còn qua lại với người vợ trước tên Trình Phi, cậu nói thật với tôi, anh ta có thường xuyên nhắc đến cô ta trước mặt cậu?”
Tiết Thiệu Luân đã hiểu rõ, nếu nói Thẩm Thành Lượng hoàn toàn không có cảm giác với Chu Vũ Khiết, đó tuyệt đối là lừa người, nhưng anh ấy lại không chịu tiến thêm một bước về phía trước, mối quan hệ với Chu Vũ Khiết muốn mặn không mặn, muốn nhạt không nhạt, mặc dù chuyện này có liên quan tới việc anh ấy từng li hôn một lần, nhưng với câu hỏi mà Chu Vũ Khiết đặt ra, Tiết Thiệu Luân có thể không chút do dự trả lời, “Tuyệt đối không có, từ sau khi anh họ tôi li hôn với Trình Phi, thì không bao giờ gặp lại cô ta nữa, cô yên tâm đi, anh họ tôi không phải loại người dây mơ rễ má, nhất định sẽ phủi sạch quan hệ với Trình Phi.”
“Nhưng trong lòng anh ấy vẫn còn người phụ nữ đó, ít nhất thì cho tới bây giờ, anh ấy vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ cô ta.” Chu Vũ Khiết không lùi bước một chút nào.
Tiết Thiệu Luân chỉ có thể thành thật trả lời,“Anh họ tôi là một nguời rất chung tình,vô cùng hoài niệm cái cũ, hơn nữa trước khi họ li hôn, tình cảm của anh ấy và Trình Phi rất tốt, suy cho cùng nhiều năm như vậy, đột nhiên để anh ấy xóa sạch kí ức về một người trong đầu anh ấycần có thời gian. Nhưng cô nhất định phải tin anh họ tôi, anh ấy chỉ là không dứt bỏ được, chứ hoàn toàn không có ý trở về quá khứ, tôi tin, cuộc sống hiện tại còn có cô khiến anh ấy lưu luyến, trong lòng anh ấy nhất định có cô.”
Qua một lúc, trong tai nghe mới truyền đến giọng nói của Chu Vũ Khiết, “Điều này thì tôi tin, chỉ là, con người anh ấy cố chấp như vậy, khôngbiết đợi đếnkhi nào mới hoàn toàn bỏ cuống được, cậu nói anh ấy có ngốc không, làm gì có ai sống với quá khứ cả đời được?”
Thẩm Thành Lượng quả thực rất ngốc, cho nên mới cần người thông minh như Chu Vũ Khiết ở bên cạnh, Tiết Thiệu Luân khôngnhịn được cười cười, duyên phận vẫn là thứ gì đó rất kì diệu, trên thế giới này nhất định sẽ có một người sinh ra vì bạn, cho dù bạn có đi đường vòng hay không, người đó cô ấy nhất định sẽ đợi bạn ở chỗ cũ, cho đến khi bạn và cô ấy tương ngộ, giống như Thẩm Thành Lượng và Chu Vũ Khiết vậy.
“Cô chính vì vấn đề này mà không ngủ được?” So với cô, vấn đề của anh không phải lớn hơn sao?
“Đương nhiên rồi, còn có tên tiểu tử thối cậu----”
“Tôi?”Tiết Thiệu Luân không kìm được nhếch khóe miệng cười cười, may mà cô ấy không có quên anh.
“Cậu cùng Mạn Mạn nhà tôi, bây giờ thế nào rồi?”
“Tôi cùng cô ấy, trước mắt xem ra không có hi vọng gì, cô không thể không biết, cô ấy và một người đàn ông tên Lã Thượng Quân hện hò rất vui vẻ chứ?”
“Thế thì đã sao?” Giọng nói của Chu Vũ Khiết đột nhiên cao lên một chút, “Người đàn ông đó chỉ là bạn trung học của nó mà thôi, đều đã qua bao nhiêu năm rồi, tình cảm trẻ con đó có tính sao? Hơn nữa, hiện tại hai đứa chúng nó vẫn chưa chính thức hẹn hò hay sao, cậu đã lui quân rồi, lúc đó cậu nói gì ấy nhỉ, không phải nói đã chuẩn bị đánh trận lâu dài sao?”
Anh lúc đó đã chuẩn bị tốt rồi, nhưng không ngờ tới giữa đường lại nhảy ta một tên Trình Giảo Kim.
“Tôi thấy, Chu Hải Mạn vẫn dùng tâm trạng của một cô gái nhỏ qua lại với cậu ta, giống như một đứa ngốc, vừa nhìn đã biết không phải trạng thái yêu đương bình thường, tôi nói cho cậu biết, lúc này cậu không thể lùi bước, nếu không, cậu sẽ hối hận cả đời, đi đâu tìm được cô gái tốt như Mạn Mạn nhà tôi chứ.”
Lời này nói ra không giả dối chút nào, nếu như cứ như vậy bỏ lỡ một người mà mình thích, anh thật sự sẽ hối hận, hơn nữa vừa nghĩ đến dáng vẻ cười như không cười của cô, còn có mái tóc ngắn sạch sẽ lanh lợi, thật khiến người ta không kìm được muốn xoa một chút.
“Tiết Thiệu Luân, cậu hãy lấy lại tinh thần, Chu Hải Mạn bây giờ vẫn chưa nhìn thấy cái tốt của cậu, cho nên trong mắt chỉ toàn là cái tên Lã Thượng Quân kia, chỉ cần cậunỗ lực, đem thành ý lấy ra, tin tôi, chỉ với con bé ngốc nhà tôi, nhất định sẽ thích cậu đấy!”
Lời này khiến cho Tiết Thiệu Luân đặc biệt thoải mái, chỉ là, sao càng nghe càng thấy Chu Vũ Khiết giống như cô ruột anh, còn Chu Hải Mạn như là nhặt về vậy.
“Thế nào?”
“Nghe một cậu nói của vua, còn hơn đọc sách mười năm!”
“Ok, vậy cậu còn buồn không? Còn vì một Lã Thượng Quân mà chùn bước không?”
“Không, bây giờ tôi đang tràn gập ý chí!”
Chu Vũ Khiết hài lòng gật gật đầu, “Rất tốt-----”
Chu Vũ Khiết bịt miệng lại, giữa cô và Thẩm Thành Lượng đích thực có tiến triển rất lớn, nhưng điều cô không muốn nhất chính là tình yêu của mình bị anh trai hay những người khác can dự vào.
Ở bệnh viện khó tránh khỏi việc đụng mặt Tiết Thiệu Luân, anh vẫn hỏi thăm tình hình của Lã Thượng Quân như thường, chỉ là lúc trước mặt Chu Hải Mạn, nhàn nhạt chào hỏi rồi rời đi, có vài lần, Chu Hải Mạn muốn giữ anh lại hỏimột chút, có phải cô đắc tội anh rồi hay không?
Cuối cùng trong lúc làm thủ tục xuất viện cho Lã Thượng Quân, gặp được Tiết Thiệu Luân ở hành lang của bệnh viện, anh đi trước mặt cô, một bộ dạng không hề để ý, Chu Hải Mạn đi sau hét lên, “Này-----”
Tiết Thiệu Luân như không nghe thấy, vẫn tiếp tục bước về phía trước.
“Tiết Thiệu Luân-----”Cô hét tên anh, rồi chạy lên đuổi theo anh.
Tiết Thiệu Luân hơi ngây người, đây là lần đầu tiên cô hét tên anhtừ lúc hai người quen nhau đến nay.
“Chào cô, Điền La cô nương.” (Điền La cô nương: câu chuyện về nàng tiên ốc, được người đàn ông độc thân cứu rồi báo ân, mỗi khi người đó không có nhà sẽ hiện thân thành một cô gái xinh đẹp giúp người đó nấu cơm dọn dẹp, khi người đó phát hiện ra thì đập vỡ vỏ ốc không cho cô quay về hình dạng cũ nữa, hai người sống hạnh phúc bên nhau. Các nàng còn nhớ ở tiểu học được học bài thơ nàng tiên ốc không, chính nó! Nhưng ở đây không phải bà già cứu mà là một chàng trai.)
Điền La cô nương? Đầu lông mày của Chu Hải Mạn chau lại.
“Vừa giúp anh ta nấu cháo, vừa đút anh ta ăn, còn chạy đi chạy lại vì anh ta, cô Chu, thật sự là còn lương thiện hơn cả Điền La cô nương----”
Anh nhướng mày, giọng điệu cũng cao lên, lọt vào tai Chu Hải Mạn, thật sự rất cổ quái, đặc biệt là dáng vẻ lạnh nhạt xa cách của anh, Chu Hải Mạn chưa từng cảm thấy hai chữ “Cô Chu” này nói ra từ miệng anh, có một ngày sẽ khiến người ta khó chịu như vậy.
Cô nhìn anh, “Gọi tôi Chu Hải Mạn là được rồi mà.”
“Thế sao được?” Tiết Thiệu Luân cố tình lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, ngay cả giọng nói cũng lộ ra vẻ kinh hoàng, “Tôi với cô Chu cũng chỉ là gặp qua vài lần mà thôi, chúng ta rốt cuộc cũng không có quen thuộc---- Như vậy-----”
Con người này thật là---- Hẹp hòi! Chu Hải Mạn nhìn chằm chằm anh một lúc, Tiết Thiệu Luân cũng là một bộ dạng không phục, nhìn thẳng vào cô, như đang nói “Cô có thể sao tôi không thể-----”
“Nếu như vì câu nói đó mà anh nhiều ngày nay không thèm để ý tới tôi, thì tôi xin lỗi, cô tôi và anh Thẩm đang tiến gần nhau hơn, chúng ta sau này khó tránh khỏi thường xuyên gặp mặt, anh không thể vì một câu nói của tôi mà luôn làm mặt lạnh với tôi, khiến mọi người khó xử chứ?”
Nghe thấy lời giải thích của Chu Hải Mạn, mặt của Tiết Thiệu Luân còn kéo dài hơn, thì ra cô muốn cải thiện quan hệ giữa họ cũng chỉ vì Thẩm Thành Lượng và Chu Vũ Khiết mà thôi.
“Cô Chu suy nghĩ thật chu đáo.”
“Gọi tôi là Chu Hải Mạn là được rồi.” Chu Hải Mạn nhìn anh, nhấn mạnh lại một lần nữa.
Tiết Thiệu Luân cười lành lạnh, gật gật đầu, “Được được, Chu Hải Mạn----”
Nhưng vẫn có chỗ gì đó không đúng, trước đây Tiết Thiệu Luân mặt dày đeo bám, mà giờ sự xa cách rõ ràng của anh, cô chỉ cần để ý chút là có thể cảm nhận được, Chu Hải Mạn cho rằng Tiết Thiệu Luân đối với cô mà nói chỉ là một con tôm nhỏ, đối với cô thế nào cô cũng chẳng để ý. Nhưng bây giờ cô chính là không chịu nổi tính tình âm dương cổ quái của anh.
“Tiết Thiệu Luân, có gì anh cư nói thẳng, không cần thiết phải giữ bộ dạng này, có phải tôi còn nói lời nào đắc tội anh hay không?”
Chu Hải Mạn cũng lạnh mặt, dường như còn lạnh hơn cả Tiết Thiệu Luân, chỉ là Tiết Thiệ Luân cũng quen với dáng vẻ lạnh lùng của cô rồi, đối với khuôn mặt đó của cô cũng không thấy lạ.
“Không có----”
“Vậy chúng ta còn là bạn không?” Chu Hải Mạn đưa tay phải đến trước mặt anh, trong giọng điệu dò hỏi có phần khoongn chắc chắn.
“Đương nhiên----” Tiết Thiệu Luân cười cười, giơ tay ra nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, đây là thứ anh trăm phương ngàn kế muốn chạm vào mà không được, không ngờ hôm nay lại tự động đưa tới trước mặt anh, thế giới này thật là kì diệu.
*************************
Hôm nay có một người bệnh khẩn cấp, Tiết Thiệu Luân sắp tan làm, lại phải mặc lại chiếc áo cách li khi làm phẫu thuật, một ca phẫu thuật, lại còn mệt hơn đánh nhau một trận, nhưng điều đáng mừng là, người bệnh đã thoát khỏi nguy hiểm, lại có một sinh mệnh nguy kịch bởi vì anh mà khởi tử hồi sinh. Có lẽ, chính niềm hân hoan trên khuôn mặt người thân người bệnh đó mới khiến cha yêu quý y học như sinh mạng mình, có lẽ, cũng chính lí do như vậy, một lần phẫu thuật thất bại, mới khiến cha cả đời cũng không thoát khỏi bóng ma tâm lí.
Lúc Tiết Thiệu Luân về tới nhà đã là tối đêm, Thẩm Thành Lượng đã tìm thấy phòng từ sớm, rời khỏi chung cư của anh, bây giờ xem ra, thật là một căn phòng lạnh lẽo. Anh tắm qua loa đơn giản, theo thói quen rót cho mình một ly whisky.
Chu Hải Mạn mấy ngày hôm nay cứ ra vào bệnh viện, nhưng lại không phải vì anh, tất cả dịu dàng và tỉ mỉ của cô chỉ dành cho một người đàn ông khác. Chỉ cần nhắm mắt lại, hình dáng cô ngoan ngoãn nghe lời lại hiện ra trong đầu anh.
Cô cẩn thận đút cho người đàn ông đang nằm trên giường, anh ta giúp cô vén sợi tóc bị vương xuống, đầu của cô lại cúi thấp hơn nữa, cho dù không thấy rõ, nhưng anh cũng tưởng tượng được dáng vẻ má cô ửng hồng, thì ra không phải cô không biết dịu dàng, cũng không phải không có sự ngượng ngùng của một cô gái nhỏ, chỉ là tất cả thứ này chỉ có trước mặt người đàn ông đó mới lộ ra, trái tim rung động của anh khi nhìn thấy một màn này lại biến thành trái tim đau nhói.
Anh là đàn ông, nhìn ra được tâm tư của đàn ông, Lã Thượng Quân không phải không thích cô, có lẽ anh ta đang đợi một thời cơ, liền bày tỏ tâm tình với Chu Hải Mạn, đến lúc đó, Chu Hải Mạn có lẽ sẽ cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhấttrên thế giới này.
Mà người đáng thương nhất chính là anh, vẫn chưa kịp nói một câu thích cô, liền không còn cơ hội nữa rồi.Ngay lúc anh đang tự oán tự trách vận đào hoa đáng thương của mình, chỉ có thể mượn rượu giải sầu, một tràng tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh, Tiết Thiệu Luân nhìn màn hình hiển thị đang nhấp nháy, không nhịn được chau mày, muộn như vậy rồi sao cô ấy còn gọi cho anh?
“Alo, đại mĩ nữ, muộn như vậy rồi mà còn chưa nghỉ ngơi?”
Giọng nói của Chu Vũ Khiết lập tức từ tai nghe truyền vào tai anh, “Tôi khôngngủđược, cho nên muốn lấy chút kinh nghiệm từ bác sĩ Tiết.”
“Haha, Chu đại mĩ nữ là vì việc gì?”
“Cậu thông minh như vậy, vì sao tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu có thể không biết?”
Tiết Thiệu Luân cau cau mày, quan hệ của cô ấy và Thẩm Thành Lượng ngày càng tốt, điều này anh và Chu Hải Mạn đều thấy ở trong mắt, anh thực sự không nghĩ ra Chu Vũ Khiết có phiền não gì, “Không biết----”
“Ai ya, không phải chút chuyện đó sao----” Chu Vũ Khiết ngừng một chút lại nói tiếp, “Tiết Thiệu Luân, hai chúng ta ngya từ đầu đã là cùng phe nhỉ, tôi giúp cậu hiểu Chu Hải Mạn, cậu giúp tôi trông chừng Thẩm Thành Lượng.”
Quả thực, kì thực ngay từ lần đầu tiên anh gọi điện cho Chu Vũ Khiết, hai người liền thân thiết kết thành liên minh, ngay cả Chu Hải Mạn cũng bị lừa trong đó, nếu có một ngày, cô biết được cô ruột của mình vì một người đàn mà bán rẻ cô, hơn nữa vẻ ngoài còn giả bộ không chút quan tâm, cô nhất định sẽ tức đến hộc máu.
“Đương nhiên----”
Nghe thấy đáp án chắc chắn của anh, Chu Vũ Khiết mới nói những lời tiếp theo: “Thực ra người mắt sáng đều nhìn ra, Thẩm Thành Lượng cũng rất thích tôi, nhưng anh ta lại không chịu thừa nhận, mà tôi lại nghi ngờ, anh ta vẫn còn qua lại với người vợ trước tên Trình Phi, cậu nói thật với tôi, anh ta có thường xuyên nhắc đến cô ta trước mặt cậu?”
Tiết Thiệu Luân đã hiểu rõ, nếu nói Thẩm Thành Lượng hoàn toàn không có cảm giác với Chu Vũ Khiết, đó tuyệt đối là lừa người, nhưng anh ấy lại không chịu tiến thêm một bước về phía trước, mối quan hệ với Chu Vũ Khiết muốn mặn không mặn, muốn nhạt không nhạt, mặc dù chuyện này có liên quan tới việc anh ấy từng li hôn một lần, nhưng với câu hỏi mà Chu Vũ Khiết đặt ra, Tiết Thiệu Luân có thể không chút do dự trả lời, “Tuyệt đối không có, từ sau khi anh họ tôi li hôn với Trình Phi, thì không bao giờ gặp lại cô ta nữa, cô yên tâm đi, anh họ tôi không phải loại người dây mơ rễ má, nhất định sẽ phủi sạch quan hệ với Trình Phi.”
“Nhưng trong lòng anh ấy vẫn còn người phụ nữ đó, ít nhất thì cho tới bây giờ, anh ấy vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ cô ta.” Chu Vũ Khiết không lùi bước một chút nào.
Tiết Thiệu Luân chỉ có thể thành thật trả lời,“Anh họ tôi là một nguời rất chung tình,vô cùng hoài niệm cái cũ, hơn nữa trước khi họ li hôn, tình cảm của anh ấy và Trình Phi rất tốt, suy cho cùng nhiều năm như vậy, đột nhiên để anh ấy xóa sạch kí ức về một người trong đầu anh ấycần có thời gian. Nhưng cô nhất định phải tin anh họ tôi, anh ấy chỉ là không dứt bỏ được, chứ hoàn toàn không có ý trở về quá khứ, tôi tin, cuộc sống hiện tại còn có cô khiến anh ấy lưu luyến, trong lòng anh ấy nhất định có cô.”
Qua một lúc, trong tai nghe mới truyền đến giọng nói của Chu Vũ Khiết, “Điều này thì tôi tin, chỉ là, con người anh ấy cố chấp như vậy, khôngbiết đợi đếnkhi nào mới hoàn toàn bỏ cuống được, cậu nói anh ấy có ngốc không, làm gì có ai sống với quá khứ cả đời được?”
Thẩm Thành Lượng quả thực rất ngốc, cho nên mới cần người thông minh như Chu Vũ Khiết ở bên cạnh, Tiết Thiệu Luân khôngnhịn được cười cười, duyên phận vẫn là thứ gì đó rất kì diệu, trên thế giới này nhất định sẽ có một người sinh ra vì bạn, cho dù bạn có đi đường vòng hay không, người đó cô ấy nhất định sẽ đợi bạn ở chỗ cũ, cho đến khi bạn và cô ấy tương ngộ, giống như Thẩm Thành Lượng và Chu Vũ Khiết vậy.
“Cô chính vì vấn đề này mà không ngủ được?” So với cô, vấn đề của anh không phải lớn hơn sao?
“Đương nhiên rồi, còn có tên tiểu tử thối cậu----”
“Tôi?”Tiết Thiệu Luân không kìm được nhếch khóe miệng cười cười, may mà cô ấy không có quên anh.
“Cậu cùng Mạn Mạn nhà tôi, bây giờ thế nào rồi?”
“Tôi cùng cô ấy, trước mắt xem ra không có hi vọng gì, cô không thể không biết, cô ấy và một người đàn ông tên Lã Thượng Quân hện hò rất vui vẻ chứ?”
“Thế thì đã sao?” Giọng nói của Chu Vũ Khiết đột nhiên cao lên một chút, “Người đàn ông đó chỉ là bạn trung học của nó mà thôi, đều đã qua bao nhiêu năm rồi, tình cảm trẻ con đó có tính sao? Hơn nữa, hiện tại hai đứa chúng nó vẫn chưa chính thức hẹn hò hay sao, cậu đã lui quân rồi, lúc đó cậu nói gì ấy nhỉ, không phải nói đã chuẩn bị đánh trận lâu dài sao?”
Anh lúc đó đã chuẩn bị tốt rồi, nhưng không ngờ tới giữa đường lại nhảy ta một tên Trình Giảo Kim.
“Tôi thấy, Chu Hải Mạn vẫn dùng tâm trạng của một cô gái nhỏ qua lại với cậu ta, giống như một đứa ngốc, vừa nhìn đã biết không phải trạng thái yêu đương bình thường, tôi nói cho cậu biết, lúc này cậu không thể lùi bước, nếu không, cậu sẽ hối hận cả đời, đi đâu tìm được cô gái tốt như Mạn Mạn nhà tôi chứ.”
Lời này nói ra không giả dối chút nào, nếu như cứ như vậy bỏ lỡ một người mà mình thích, anh thật sự sẽ hối hận, hơn nữa vừa nghĩ đến dáng vẻ cười như không cười của cô, còn có mái tóc ngắn sạch sẽ lanh lợi, thật khiến người ta không kìm được muốn xoa một chút.
“Tiết Thiệu Luân, cậu hãy lấy lại tinh thần, Chu Hải Mạn bây giờ vẫn chưa nhìn thấy cái tốt của cậu, cho nên trong mắt chỉ toàn là cái tên Lã Thượng Quân kia, chỉ cần cậunỗ lực, đem thành ý lấy ra, tin tôi, chỉ với con bé ngốc nhà tôi, nhất định sẽ thích cậu đấy!”
Lời này khiến cho Tiết Thiệu Luân đặc biệt thoải mái, chỉ là, sao càng nghe càng thấy Chu Vũ Khiết giống như cô ruột anh, còn Chu Hải Mạn như là nhặt về vậy.
“Thế nào?”
“Nghe một cậu nói của vua, còn hơn đọc sách mười năm!”
“Ok, vậy cậu còn buồn không? Còn vì một Lã Thượng Quân mà chùn bước không?”
“Không, bây giờ tôi đang tràn gập ý chí!”
Chu Vũ Khiết hài lòng gật gật đầu, “Rất tốt-----”
/50
|