Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Summer?”
Cảnh Phạm ngây người trong giây lát.
Summer là nhãn hiệu đồ lót vừa mới nổi danh ở quốc nội, bởi vì kiểu dáng cực kỳ lãng mạn chất liệu lại rất thoải mái, nên nó nhanh chóng nổi tiếng trong giới trẻ.
Mà người phát ngôn của nó chính là…
“Không muốn đi?” Thịnh Gia Ngôn thấy Cảnh Phạm im lặng, cô liền nói “Cậu không muốn đi thì mình sẽ giúp cậu đẩy. Mình vốn cũng không ủng hộ cậu đi. Cậu là diễn viên….”
“Không, mình đi.” Cô mở miệng: “Dù cơ hội bây giờ có nhỏ thế nào đi chăng nữa thì mình cũng phải nắm chắc. Lúc nào chụp?”
Thịnh Gia Ngôn muốn nói cái gì, nhưng mà, cuối cùng cô ấy lại không nói gì nữa. Cô chỉ nói: “Mình sẽ thông báo cho cậu sau, cậu cứ dưỡng thương ở chân đi.”
Sau khi cúp điện thoại của Thịnh Gia Ngôn, Cảnh Phạm ngồi xuống trên ghế băng ở trước cửa ngân hàng.
Cô vẫn luôn giữ thẳng người, nhưng dáng vẻ chán nản. Ánh mắt, cũng tối rầm xuống.
Để cô đi làm thế thân, lộ ngực, chắc là ý của Hoắc Cảnh Thành chứ gì?
Không có anh ta mở miệng, từ trên xuống dưới công ty ai dám cho cô cơ hội như vậy?
Anh ấy thật sự ghét mình như vậy sao? Muốn làm cô xấu hổ như vậy sao?
Cái ý niệm này, giống như một cái bàn tay, không ngừng bóp nghẹt trái tim của cô.
Tức ngực.
Mất mát.
- --------------------
Hai ngày qua, Cảnh Phạm vẫn luôn ở nhà chăm sóc cho vết thương ở chân mình.
Hai ngày sau, 8 giờ tối, lúc Cảnh Phạm đang đứng đối diện trước gương tập yoga, thì nhận được điện thoại của Thịnh Gia Ngôn.
“Cậu cứ chờ ở nhà, mình sẽ tới đón cậu.”
“Muộn như vậy rồi còn đi đâu? Mình không ăn khuya!”
“Thử sức, gặp phó đạo diễn.”
“Gặp đạo diễn?” Cảnh Phạm dừng lại động tác, cô cầm khăn lông lau sạch mồ hôi trên trán: “Không phải mình chỉ là thế thân thôi sao, lại không phải là nhân vật chính, cái này cũng phải khảo hạch?”
“Mặt của cậu không phải là chính, thế nhưng ngực của cậu lại là chính. Bên công ty rất coi trọng hiệu quả mặc đi ra ngoài, vì vậy, cố ý bảo cậu đi qua một chuyến.”
Cảnh Phạm rũ mắt xuống liếc nhìn ngực của mình, gật đầu: “Mình biết rồi, bây giờ mình đi tắm rồi thay quần áo.”
……………………………
Thịnh Gia Ngôn chở cô đến một căn biệt thự. Lúc đến nơi, đèn đuốc trong biệt thự vẫn đang sáng choang.
Cảnh Phạm đi vào.
Chỉ thấy trong hội trường rất náo nhiệt.
Dưới ánh đèn sáng chói, tập trung tất cả các tinh anh trong xã hội.
Chính trị gia, doanh nhân, người nổi tiếng…
Cảnh Phạm xa xa đứng nhìn, chợt nhìn thấy thân hình cao lớn đứng ở đằng xa.
Hoắc Cảnh Thành!
Anh cũng ở đây.
Anh đang được mọi người vây quanh ở dưới ánh đèn.
Quần dài màu đen, áo sơ mi trắng. Ống tay áo sơ mi tay áo sắn đến cùi chỏ, lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay nhìn đơn giản mà lại tinh tế.
Anh đang thản nhiên nâng một ly rượu vang, cơ bắp trên cánh tay làm nổi bật lên sự quyến rũ của người đàn ông.
So sánh với cách ăn mặc của những người mặc âu phục đi giày da bên cạnh, cách ăn mặc của anh càng lộ ra vẻ tùy hứng, hơi sexy, thu hút ánh nhìn của tất cả phái nữ xung quanh.
Chẳng qua là…
Lúc này, còn có một vị mỹ nhân Mộ Vãn đứng ở bên cạnh anh. Thân mật khoác tay lên khuỷu tay của anh, làm nổi bật lên quyền sở hữu của cô ta.
“Phạm Phạm, cậu nhìn cái gì vậy?” giọng nói của Thịnh Gia Ngôn kéo suy nghĩ đang đi xa của cô trở về.
Cô mấp máy khóe môi: “À, nhìn bọn họ. Cậu có cảm thấy bọn họ rất xứng đôi hay không?”
Tầm mắt của Thịnh Gia Ngôn nhìn về phía hàm dưới của cô chỉ, rồi cô ấy lại nhìn về phía cô.
“Đó là Hoắc tổng và Mộ tiểu thư. Vẻ mặt mất mát của cậu là sao vậy?”
Có như vậy rõ ràng không?
Cảnh Phạm phùng má, cự tuyệt không thừa nhận: “Mình nào có mất mát? Mình rất vui vẻ đấy chứ!”
Giống như là muốn biểu hiện sức thuyết phục, cô còn cố ý nhe răng mỉm cười.
Thịnh Gia Ngôn cảm thán lắc lắc đầu, nắm lấy cổ tay của cô, đi lên tầng: “Đừng xem nữa, mọi người đều ở đây chờ cậu.”
“Cảnh thành, anh đang nhìn cái gì vậy?” Bên kia, Mộ Vãn phát giác ra tầm mắt của người nào đó đang hướng về nơi khác.
Nhưng mà, đợi đến lúc cô nhìn theo tầm mắt của anh, lại không thấy bất kỳ bóng người nào cả.
“Summer?”
Cảnh Phạm ngây người trong giây lát.
Summer là nhãn hiệu đồ lót vừa mới nổi danh ở quốc nội, bởi vì kiểu dáng cực kỳ lãng mạn chất liệu lại rất thoải mái, nên nó nhanh chóng nổi tiếng trong giới trẻ.
Mà người phát ngôn của nó chính là…
“Không muốn đi?” Thịnh Gia Ngôn thấy Cảnh Phạm im lặng, cô liền nói “Cậu không muốn đi thì mình sẽ giúp cậu đẩy. Mình vốn cũng không ủng hộ cậu đi. Cậu là diễn viên….”
“Không, mình đi.” Cô mở miệng: “Dù cơ hội bây giờ có nhỏ thế nào đi chăng nữa thì mình cũng phải nắm chắc. Lúc nào chụp?”
Thịnh Gia Ngôn muốn nói cái gì, nhưng mà, cuối cùng cô ấy lại không nói gì nữa. Cô chỉ nói: “Mình sẽ thông báo cho cậu sau, cậu cứ dưỡng thương ở chân đi.”
Sau khi cúp điện thoại của Thịnh Gia Ngôn, Cảnh Phạm ngồi xuống trên ghế băng ở trước cửa ngân hàng.
Cô vẫn luôn giữ thẳng người, nhưng dáng vẻ chán nản. Ánh mắt, cũng tối rầm xuống.
Để cô đi làm thế thân, lộ ngực, chắc là ý của Hoắc Cảnh Thành chứ gì?
Không có anh ta mở miệng, từ trên xuống dưới công ty ai dám cho cô cơ hội như vậy?
Anh ấy thật sự ghét mình như vậy sao? Muốn làm cô xấu hổ như vậy sao?
Cái ý niệm này, giống như một cái bàn tay, không ngừng bóp nghẹt trái tim của cô.
Tức ngực.
Mất mát.
- --------------------
Hai ngày qua, Cảnh Phạm vẫn luôn ở nhà chăm sóc cho vết thương ở chân mình.
Hai ngày sau, 8 giờ tối, lúc Cảnh Phạm đang đứng đối diện trước gương tập yoga, thì nhận được điện thoại của Thịnh Gia Ngôn.
“Cậu cứ chờ ở nhà, mình sẽ tới đón cậu.”
“Muộn như vậy rồi còn đi đâu? Mình không ăn khuya!”
“Thử sức, gặp phó đạo diễn.”
“Gặp đạo diễn?” Cảnh Phạm dừng lại động tác, cô cầm khăn lông lau sạch mồ hôi trên trán: “Không phải mình chỉ là thế thân thôi sao, lại không phải là nhân vật chính, cái này cũng phải khảo hạch?”
“Mặt của cậu không phải là chính, thế nhưng ngực của cậu lại là chính. Bên công ty rất coi trọng hiệu quả mặc đi ra ngoài, vì vậy, cố ý bảo cậu đi qua một chuyến.”
Cảnh Phạm rũ mắt xuống liếc nhìn ngực của mình, gật đầu: “Mình biết rồi, bây giờ mình đi tắm rồi thay quần áo.”
……………………………
Thịnh Gia Ngôn chở cô đến một căn biệt thự. Lúc đến nơi, đèn đuốc trong biệt thự vẫn đang sáng choang.
Cảnh Phạm đi vào.
Chỉ thấy trong hội trường rất náo nhiệt.
Dưới ánh đèn sáng chói, tập trung tất cả các tinh anh trong xã hội.
Chính trị gia, doanh nhân, người nổi tiếng…
Cảnh Phạm xa xa đứng nhìn, chợt nhìn thấy thân hình cao lớn đứng ở đằng xa.
Hoắc Cảnh Thành!
Anh cũng ở đây.
Anh đang được mọi người vây quanh ở dưới ánh đèn.
Quần dài màu đen, áo sơ mi trắng. Ống tay áo sơ mi tay áo sắn đến cùi chỏ, lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay nhìn đơn giản mà lại tinh tế.
Anh đang thản nhiên nâng một ly rượu vang, cơ bắp trên cánh tay làm nổi bật lên sự quyến rũ của người đàn ông.
So sánh với cách ăn mặc của những người mặc âu phục đi giày da bên cạnh, cách ăn mặc của anh càng lộ ra vẻ tùy hứng, hơi sexy, thu hút ánh nhìn của tất cả phái nữ xung quanh.
Chẳng qua là…
Lúc này, còn có một vị mỹ nhân Mộ Vãn đứng ở bên cạnh anh. Thân mật khoác tay lên khuỷu tay của anh, làm nổi bật lên quyền sở hữu của cô ta.
“Phạm Phạm, cậu nhìn cái gì vậy?” giọng nói của Thịnh Gia Ngôn kéo suy nghĩ đang đi xa của cô trở về.
Cô mấp máy khóe môi: “À, nhìn bọn họ. Cậu có cảm thấy bọn họ rất xứng đôi hay không?”
Tầm mắt của Thịnh Gia Ngôn nhìn về phía hàm dưới của cô chỉ, rồi cô ấy lại nhìn về phía cô.
“Đó là Hoắc tổng và Mộ tiểu thư. Vẻ mặt mất mát của cậu là sao vậy?”
Có như vậy rõ ràng không?
Cảnh Phạm phùng má, cự tuyệt không thừa nhận: “Mình nào có mất mát? Mình rất vui vẻ đấy chứ!”
Giống như là muốn biểu hiện sức thuyết phục, cô còn cố ý nhe răng mỉm cười.
Thịnh Gia Ngôn cảm thán lắc lắc đầu, nắm lấy cổ tay của cô, đi lên tầng: “Đừng xem nữa, mọi người đều ở đây chờ cậu.”
“Cảnh thành, anh đang nhìn cái gì vậy?” Bên kia, Mộ Vãn phát giác ra tầm mắt của người nào đó đang hướng về nơi khác.
Nhưng mà, đợi đến lúc cô nhìn theo tầm mắt của anh, lại không thấy bất kỳ bóng người nào cả.
/417
|