Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm đưa tay ra, lại rút về: “Tôi nói sai rồi, chắc chỉ bằng tăm xỉa răng…”
“Cô muốn chết phải không?” Mặt Hoắc Cảnh Thành đen như đáy nồi.
Bóp gáy cô, xốc cô lên như xách gà.
Chân Cảnh Phạm đau như kim châm muối xát, nhìn dáng vẻ của anh, đáy lòng có khoái cảm trả được thù. Quả nhiên bất kỳ người đàn ông nào đều không thể bị khiêu chiến tôn nghiêm!
Cô không sợ chết, cười hì hì tiếp tục: “Hoắc tổng, chỗ đó của anh thật sự quá nhỏ, không cảm giác được. Cho nên…”
“Không cảm giác được?”
Bàn tay có lực của người đàn ông chợt dời xuống…
Cảnh Phạm trợn to mắt, không đợi cô phục hồi tinh thần, cả người đã bị anh kéo qua.
Thân thể mềm mại của cô dính vào thân thể bền chắc của người đàn ông, không chút kẽ hở.
Mặt cô nóng lên, ngay cả thân thể cũng nóng.
“… Cảm thấy thế nào?” Người đàn ông không cam lòng hỏi lại.
Cảnh Phạm vô tri vô giác. Chết người mà! Có thể không cảm giác được sao? Cảm giác tồn tại của cái đó quá mạnh mẽ rồi! Nói nhỏ, cô hoàn toàn nói bậy thôi!
“Cái đó… Cảm giác được.” Cảnh Phạm cảm thấy đầu lưỡi mình sắp bị cà lăm.
Nhưng mà ở trước mặt người đàn ông này, sao cô có thể nhận thua chứ?
Mắt thấy đối phương đắc ý, cô liếm môi khô ráo: “Là… Thật sự hơi nhỏ.”
Hai mắt Hoắc Cảnh Thành có thể phun ra lửa.
Anh dùng lực tay kéo người cô gần thêm. Cô chỉ cảm thấy cả người sắp bị anh bóp nát, giống như nặn vào trong thân thể anh.
Đây… không khỏi quá mập mờ…
Tim cô đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không chịu nổi, giùng giằng.
Người đàn ông nặng nề hừ ra tiếng, hô hấp rối loạn, thân thể cũng cứng đờ.
“Hoắc Cảnh Thành.” Cảnh Phạm cảm thấy mặt mình có thể nấu cơm. Hai tay cô đè bả vai người đàn ông, ngón tay run rẩy.
Thật ra, giờ phút này, Hoắc Cảnh Thành cũng không khá hơn bao nhiêu.
Đáng chết!
Người phụ nữ này, vóc người rất đẹp.
Cộng thêm cô ăn mặc mát mẻ, từ trên nhìn xuống, có thể thấy rõ cảnh xuân cô lơ đãng lộ ra.
Phập phồng theo hô hấp rối loạn của cô, vô cùng dụ người.
Anh lại có phản ứng!
“Anh… buông tôi ra trước!” Cô nói đứt quãng.
“Cảm thấy thế nào?” Anh không thả, tiếp tục hỏi, tay đặt trên mông cô.
Nơi đó xinh xắn cong lên, nằm trọn trong một tay anh, khiến anh có dục vọng muốn chinh phục cô.
Cô giương mắt, chạm phải ánh mắt thâm thúy chứa dục vọng kia, cô run rẩy hơn.
Không chống đỡ nổi quay mặt qua chỗ khác, nói không nên lời.
“Tôi hỏi lần nữa…”
“Cảm giác được!” Cảnh Phạm không chịu nổi, không đợi anh hỏi xong, vội trả lời.
Đối với phản ứng này của cô, anh tựa như rất hài lòng. Lại hỏi: “Lớn hay nhỏ?”
Cảnh Phạm không để ý tới, chỉ cắn môi.
Hoắc Cảnh Thành nâng mặt cô: “Lớn hay nhỏ?”
“… Lớn! Rất lớn! Cực kỳ lớn! Được chưa? Hài lòng chưa? Anh mau buông tôi ra.” Cảnh Phạm đẩy tay anh ra. Cô cảm thấy cằm mình sắp hòa tan trong lòng bàn tay nóng bỏng của anh.
Cảm giác này, quá đáng sợ!
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành sâu kín nhìn cô mấy giây, rốt cuộc hài lòng câu trả lời của cô, một giây sau, buông cô ra.
Cảnh Phạm đưa tay ra, lại rút về: “Tôi nói sai rồi, chắc chỉ bằng tăm xỉa răng…”
“Cô muốn chết phải không?” Mặt Hoắc Cảnh Thành đen như đáy nồi.
Bóp gáy cô, xốc cô lên như xách gà.
Chân Cảnh Phạm đau như kim châm muối xát, nhìn dáng vẻ của anh, đáy lòng có khoái cảm trả được thù. Quả nhiên bất kỳ người đàn ông nào đều không thể bị khiêu chiến tôn nghiêm!
Cô không sợ chết, cười hì hì tiếp tục: “Hoắc tổng, chỗ đó của anh thật sự quá nhỏ, không cảm giác được. Cho nên…”
“Không cảm giác được?”
Bàn tay có lực của người đàn ông chợt dời xuống…
Cảnh Phạm trợn to mắt, không đợi cô phục hồi tinh thần, cả người đã bị anh kéo qua.
Thân thể mềm mại của cô dính vào thân thể bền chắc của người đàn ông, không chút kẽ hở.
Mặt cô nóng lên, ngay cả thân thể cũng nóng.
“… Cảm thấy thế nào?” Người đàn ông không cam lòng hỏi lại.
Cảnh Phạm vô tri vô giác. Chết người mà! Có thể không cảm giác được sao? Cảm giác tồn tại của cái đó quá mạnh mẽ rồi! Nói nhỏ, cô hoàn toàn nói bậy thôi!
“Cái đó… Cảm giác được.” Cảnh Phạm cảm thấy đầu lưỡi mình sắp bị cà lăm.
Nhưng mà ở trước mặt người đàn ông này, sao cô có thể nhận thua chứ?
Mắt thấy đối phương đắc ý, cô liếm môi khô ráo: “Là… Thật sự hơi nhỏ.”
Hai mắt Hoắc Cảnh Thành có thể phun ra lửa.
Anh dùng lực tay kéo người cô gần thêm. Cô chỉ cảm thấy cả người sắp bị anh bóp nát, giống như nặn vào trong thân thể anh.
Đây… không khỏi quá mập mờ…
Tim cô đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không chịu nổi, giùng giằng.
Người đàn ông nặng nề hừ ra tiếng, hô hấp rối loạn, thân thể cũng cứng đờ.
“Hoắc Cảnh Thành.” Cảnh Phạm cảm thấy mặt mình có thể nấu cơm. Hai tay cô đè bả vai người đàn ông, ngón tay run rẩy.
Thật ra, giờ phút này, Hoắc Cảnh Thành cũng không khá hơn bao nhiêu.
Đáng chết!
Người phụ nữ này, vóc người rất đẹp.
Cộng thêm cô ăn mặc mát mẻ, từ trên nhìn xuống, có thể thấy rõ cảnh xuân cô lơ đãng lộ ra.
Phập phồng theo hô hấp rối loạn của cô, vô cùng dụ người.
Anh lại có phản ứng!
“Anh… buông tôi ra trước!” Cô nói đứt quãng.
“Cảm thấy thế nào?” Anh không thả, tiếp tục hỏi, tay đặt trên mông cô.
Nơi đó xinh xắn cong lên, nằm trọn trong một tay anh, khiến anh có dục vọng muốn chinh phục cô.
Cô giương mắt, chạm phải ánh mắt thâm thúy chứa dục vọng kia, cô run rẩy hơn.
Không chống đỡ nổi quay mặt qua chỗ khác, nói không nên lời.
“Tôi hỏi lần nữa…”
“Cảm giác được!” Cảnh Phạm không chịu nổi, không đợi anh hỏi xong, vội trả lời.
Đối với phản ứng này của cô, anh tựa như rất hài lòng. Lại hỏi: “Lớn hay nhỏ?”
Cảnh Phạm không để ý tới, chỉ cắn môi.
Hoắc Cảnh Thành nâng mặt cô: “Lớn hay nhỏ?”
“… Lớn! Rất lớn! Cực kỳ lớn! Được chưa? Hài lòng chưa? Anh mau buông tôi ra.” Cảnh Phạm đẩy tay anh ra. Cô cảm thấy cằm mình sắp hòa tan trong lòng bàn tay nóng bỏng của anh.
Cảm giác này, quá đáng sợ!
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành sâu kín nhìn cô mấy giây, rốt cuộc hài lòng câu trả lời của cô, một giây sau, buông cô ra.
/417
|