Tại hồ Hạo Hạm trứ danh ở thành phố A, đang có rất nhiều người tụ tập xung quanh đó.
Lúc này đây cũng chính là thời điểm mặt trời lặn, ở phía tây, một mảnh “Ráng đỏ” như đang trải dài từ nơi mặt đất xa xa cho đến bầu trời vô tận, trên mặt hồ ánh lên một màu đỏ rực.
Thẩm Thần Uyên vòng ra sau lưng Kiều An, dạy nhóc đối tượng chụp hình bằng điện thoại.
“Đúng vậy, tập trung. Nhích qua một chút.”
Phong cảnh hùng vĩ được điện thoại chụp lại, trong mắt của Kiều An cũng hiện lên ánh lửa, cậu phấn khích đưa tấm ảnh cho Thẩm Thần Uyên xem: “Ngài Thẩm ơi nhìn này!”
Tuy rằng ráng đỏ khá hiếm thấy, nhưng Thẩm Thần Uyên là người thường xuyên đi công tác ở nhiều nơi, đã từng gặp qua vô số cảnh đẹp trước đó rồi, thế nên hắn cũng không thấy quá kinh ngạc gì mấy. Nhưng đối với Kiều An mà nói, đây là lần đầu tiên cậu được chứng kiến vẻ đẹp thiên nhiên như thế này.
“An An,” Thẩm Thần Uyên hơi nheo mắt lại, nắm lấy tay của Kiều An: “Em cứ ở trong nhà suốt, vậy em có cảm thấy chán không?”
Chính hắn là người đã “Giam” Kiều An trong căn biệt thự ấy.
Nhạy bén phát hiện ra cảm xúc của Thẩm Thần Uyên có hơi chùng xuống, Kiều An dùng tay không ôm lấy đối phương, giọng nói nhỏ nhẹ: “Có một chút, khi mà ngài Thẩm không ở nhà.”
Những người xung quanh đều đang bị thu hút sự chú ý bởi phong cảnh nơi đây, thi thoảng còn phát ra vài tiếng thán phục đè thấp.
Thẩm Thần Uyên cũng ôm lấy Kiều An, sau khi trầm mặc trong giây lát, hắn cười, lên tiếng.
“An An, em vừa gọi sai hai lần, phải phạt.”
Thiếu niên lùn hơn hắn nửa cái đầu bỗng đỏ mặt, trông thấy bên cạnh không có ai đang để ý đến bọn họ, cậu bèn nhón chân, nhanh chóng hôn lên mặt bạn trai của mình hai cái.
“Cái này không được tính.” Thẩm Thần Uyên kéo nhóc đối tượng trở lại trong xe, thả vách ngăn xuống, hắn đè người nọ dưới thân mình rồi bắt đầu hôn.
Khác với những nụ hôn dịu dàng trước đây, nụ hôn lần này vừa mạnh mẽ lại bá đạo, mang theo một sức mạnh không cho từ chối.
_____
Vào buổi tối, theo sự đề nghị của Tư Kỷ, bọn họ đi đến một quán lẩu.
Miếng thịt bò hơi mỏng được nhúng trong nồi lẩu dầu ớt vài giây, tràn đầy hương vị thơm ngon lại cay nồng. Cách đây bao không lâu, Kiều An mới bị Thẩm Thần Uyên hôn một cách quá mạnh bạo, thế nên bây giờ môi của cậu đều đỏ bừng lên, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn những lát thịt đẫm nước lẩu cay nồng lại phải nhúng qua ngăn nước suối trước, rồi sau đó mới được cho vào trong chén của mình.
Thẩm Thần Uyên hơi chột dạ xoa mái tóc của Kiều An: “Lần sau sẽ dẫn An An tới nữa nhé, còn bây giờ thì nếm thử trước mùi vị thôi được không em?”
Kiều An đành phải gật đầu, còn không quên dặn dò: “Nếu lần sau anh muốn phạt trước, thì phải đợi em đồng ý đã.”
Tư Kỷ ở phía đối diện cũng trơ mắt nhìn đáy nồi lẩu dầu ớt, y nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: “Đậu xanh! Vì sao tôi lại đề nghị đi ăn lẩu chứ! Ăn thì thôi đi, nhưng mà tôi TM mắc gì còn gọi lẩu cay nữa!”
Y rất thèm! Tất cả đều là do Nghiêm Thuật!
Sau khi dứt khoát trốn tránh trách nhiệm trong lòng xong, Tư Kỷ tức giận cắn một miếng lớn tôm mịn*.
(*) Gốc là 虾滑, mình có tra rồi nhưng mà vẫn không biết món này gọi là gì hết, nếu ai biết thì mong mọi người góp ý nhé, cảm ơn mọi người rất nhiều ạ ˊᵕˋ).
Mọi người quây quần bên nồi lẩu đã tạo nên một bầu không khí, đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Thần Uyên đến đây. Trước kia hắn vẫn luôn một thân một mình, nhưng lần này thì khác, hắn đã có người mình thích, cũng có hai người có thể được xem như là bạn bè.
【 Huhuhu ký chủ ơi, tôi cũng muốn ăn! Hay là ngài mô tả cho tôi nghe một chút về vị của nó như thế nào đi, nha? 】
Ừm…… Còn có thêm một hệ thống nữa.
Vị Thẩm tổng có vốn từ nghèo nàn đã nhẫn tâm từ chối yêu cầu của đối phương không chút thương tiếc.
_____
Trong rạp chiếu phim với ánh đèn lờ mờ, Kiều An ôm một bịch bắp rang bơ lớn, khi đang vươn tay ra muốn túm lấy góc áo của Thẩm Thần Uyên, lại bị đối phương bắt lấy trước rồi nắm trong lòng bàn tay của hắn.
Thẩm Thần Uyên xoa nắn “Móng vuốt nhỏ” mềm mại trong tay mình, hắn dẫn Kiều An đến phòng chiếu tương ứng. Sau khi ăn lẩu xong, Tư Kỷ đã lén lút đưa cho hắn vé xem phim này, theo lời giới thiệu thì đây có vẻ là một bộ phim kinh dị, đối phương còn rất chu đáo giúp hắn chọn ghế đôi tại một góc hẻo lánh.
Các cặp đôi đi xem phim kinh dị chẳng qua là vì một vài mục đích nào đó, nhưng Thẩm Thần Uyên nhớ đến dáng vẻ của Kiều An khi ngồi trên tàu lượn siêu tốc, hắn cảm thấy bộ phim kinh dị này chắc hẳn cũng sẽ vô dụng thôi.
Nhưng mà vé cũng đã mua rồi, hơn nữa Kiều An cũng chưa từng tới rạp chiếu phim bao giờ, vì thế Thẩm Thần Uyên đã dẫn đối phương đến đây.
Lúc ban đầu, bộ phim chỉ là một cuộc sống đời thường tưởng chừng như đơn giản, nhưng nếu nghĩ kĩ lại, ta sẽ phát hiện ra có rất nhiều điểm kì lạ.
Đây là lần đầu tiên Kiều An tiếp xúc với thứ này, trong lúc ăn bắp rang bơ, thi thoảng cậu còn sẽ đút cho Thẩm Thần Uyên vài miếng, sau đó dần dần chìm đắm vào nội dung của bộ phim. Thẩm Thần Uyên thì không quá hứng thú với cái này lắm, tay trái hắn ôm Kiều An, còn tay phải thì lấy điện thoại ra xem xu hướng thị trường gần đây.
Nửa giờ sau, Thẩm Thần Uyên không còn thấy Kiều An đút cho mình ăn nữa, mà nhóc đối tượng có trọng lượng lớn ấy lại bò vào trong lòng ngực mình.
Kiều An cũng mặc kệ bản thân có bị mất mặt hay không, cậu kéo cánh tay của Thẩm Thần Uyên lại đây để ôm mình, còn mình thì cũng ôm chặt lấy cổ của đối phương. Cả người Kiều An nghiêng qua ngồi trong lồng ngực của Thẩm Thần Uyên, thỉnh thoảng cậu sẽ thò cái đầu ra xem phim một hồi, rồi sau đó lại sợ tới mức quay phắt đầu lại, trốn trong lòng hắn.
Tình tiết của bộ phim kinh dị này cực kỳ hay, toàn bộ khán giả trong rạp đôi lúc đều sẽ phát ra tiếng thét chói tai, mỗi khi âm thanh được vặn to lên, Kiều An đang trốn trong lòng của Thẩm Thần Uyên cũng sẽ run rẩy theo đó.
Tuy rằng cảm giác được ỷ lại rất tuyệt, nhưng Thẩm Thần Uyên vẫn không đành lòng, hắn ôm lấy Kiều An, thấp giọng đề nghị: “An An, hay là chúng ta không xem nữa nhé?”
Nhưng Kiều An lại lập tức lắc đầu, khẽ nói: “Vẫn còn chưa tới đoạn kết đâu!”
Thẩm Thần Uyên mỉm cười, hắn lấy tay nhẹ nhàng che lại đôi mắt của Kiều An: “Vậy cứ để tôi xem, rồi chút nữa sẽ kể lại tình tiết cho em nghe.”
Kiều An lập tức gật đầu thật mạnh, nhưng chưa đến vài phút sau, khi không nghe thấy tiếng thét chói tai nào, cậu lại không nhịn được kéo tay của Thẩm Thần Uyên ra, tò mò nhìn màn hình rạp chiếu phim.
Thẩm Thần Uyên thấy vậy thì cũng để cho Kiều An xem, hắn lấy nửa bịch bắp rang bơ bên cạnh cậu lại đây, sau đó đút từng miếng một vào miệng của đối phương.
Mãi đến khi hết phim, rốt cuộc Kiều An đã biết được cái kết, mà cậu cũng đã hoàn toàn treo trên người Thẩm Thần Uyên không chịu buông xuống rồi.
Cũng may là các cặp đôi đi ra tới đại sảnh cũng đều giống như thế này, vì thế bọn họ cũng không thu hút sự chú ý của quá nhiều người.
Thẩm Thần Uyên giúp Kiều An đang thẹn thùng đội cái mũ lên, để cho đối phương có thể “Bịt tai trộm chuông”.
_____
Về đến nhà, Thẩm Thần Uyên bế người đang bám chặt trên người mình đi lên tầng hai, mãi đến lúc đi tắm, hắn rốt cuộc mới có thể thả người nọ xuống.
“Ngoan nào, đều là giả hết, em đừng sợ.” Thẩm Thần Uyên nhét nhóc đối tượng đã tắm rửa thơm tho mềm mại vào trong chăn, hắn ngồi bên mép giường, cầm điện thoại rồi dạy cho cậu các bộ phim được quay như thế nào. Đến khi Kiều An đã bớt sợ hãi, Thẩm Thần Uyên tặng cho đối phương một nụ hôn chúc ngủ ngon như thường lệ: “Nếu em còn sợ thì cứ tới tìm tôi.”
Sau khi để lại một ngọn đèn nhỏ, hắn rời khỏi phòng.
Thẩm Thần Uyên đi đến phòng tắm rồi nhanh chóng tắm rửa, sau đó quấn một chiếc khăn tắm trở về phòng ngủ.
Nhưng hắn còn chưa kịp sấy khô tóc, cửa phòng ngủ đã bị người nọ mở ra.
Kiều An mặc bộ đồ ngủ gà con vàng đứng ở cửa, trong ngực ôm một cái gối ôm đùi gà khổng lồ, trông có vẻ vô cùng đáng thương: “Thần, Thần Uyên, em vẫn còn sợ, em có thể ngủ chung với anh được không?”
Kiều An vừa nói xong, bèn thấy Thẩm Thần Uyên quay người lại nhìn cậu, nửa thân trên của hắn có đường cong cơ bắp săn chắc rõ rệt, trên cơ thể còn đọng lại vài giọt nước.
Nhịp tim chợt lỡ một nhịp, Kiều An đỏ mặt, vội vàng chạy đến trên giường của đối phương, lấy chăn quấn quanh người mình.
Nhìn một quả bóng nhỏ nhô lên trên giường, Thẩm Thần Uyên có hơi buồn cười, hắn vẫn còn chưa nói gì mà. Nhưng hắn cũng không có cách nào từ chối, đành phải tăng tốc độ thu dọn, nhanh chóng mặc áo ngủ rồi lên giường.
Đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung giường, Kiều An có hơi xấu hổ, cậu ôm cái đùi gà khổng lồ quay lưng về phía Thẩm Thần Uyên. Rõ ràng là vẫn chưa thành thân, tại sao cậu lại phóng đãng như vậy! Nhưng mà Tư Kỷ còn phóng đãng hơn cậu nhiều, hơn nữa ngài Thẩm cũng không có ý ghét bỏ cậu, thế có nghĩa là các cặp đôi ở thời đại này đều giống như vậy đúng không?
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Kiều An không kìm chế nổi bản thân nữa, từng chút một nhích về phía Thẩm Thần Uyên. Mãi đến khi sau lưng đã chạm vào ngực của đối phương, rốt cuộc cậu cũng thỏa mãn nhắm mắt lại, giả vờ như là sau khi mình ngủ thì vô tình nhích lại đây.
Thẩm Thần Uyên cũng không vạch trần, hắn kéo thiếu niên sát lại vào trong lòng mình, ôm lấy cậu rồi nhắm mắt.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Những hình ảnh vừa xem qua cách đây không lâu lại lần lượt hiện lên trong đầu, Kiều An thật cẩn thận mở mắt ra, nương theo ánh trăng nhìn chằm chằm vào mép giường bên cạnh.
Liệu có thứ gì bò ra từ dưới gầm giường không?
Huhu, cái bóng đen trên vách tường kia nhìn giống như một bóng người vậy QAQ
Cậu thiếu niên từ cổ đại đến càng nghĩ càng thấy sợ, cậu ném chiếc gối ôm đi, sau đó quay lưng lại, cả người nép vào trong lòng của Thẩm Thần Uyên. Mãi đến khi cảm thấy bốn phía đều đã được đối phương vây quanh, lúc này cậu mới an tâm hơn một chút.
“Sao vậy em?” Thẩm Thần Uyên vỗ vỗ phía sau lưng của người trong lòng, khẽ hỏi: “Em vẫn còn sợ à?”
Kiều An lặng lẽ gật đầu, sau đó lại nhích về phía Thẩm Thần Uyên thêm chút nữa.
Thẩm Thần Uyên kéo chăn ra, hắn hoàn toàn "Bao bọc" Kiều An trong lòng của mình, một tay hắn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc cậu an ủi.
“Không sao, đã có tôi ở đây.”
_____
Sáng sớm, Thẩm Thần Uyên vừa mới mở mắt, hắn đã bị xúc cảm trong lồng ngực làm cho tỉnh giấc.
Xù xù, mềm mại như bông…… Đó là Kiều An trong bộ đồ ngủ.
Rèm cửa không được kéo chặt, lộ ra một khe hở nho nhỏ.
Thẩm Thần Uyên nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, đã đến lúc phải rời giường rồi, nhưng mà… Hắn ôm lấy người trong lòng vẫn còn đang ngủ say, cọ cọ cằm của mình vào mái tóc của đối phương, không có bất cứ động thái nào là muốn rời giường.
Có lẽ Kiều An có thói quen kẹp chăn khi ngủ, từ khi say giấc tới giờ, hai cái đùi của cậu luôn kẹp chặt lấy chân phải của hắn.
Chân bị kẹp như vậy nên có chút cứng đờ, Thẩm Thần Uyên khẽ cử động, Kiều An đang ôm lấy hắn cũng vô thức nhúc nhích theo để bản thân ôm thoải mái hơn. Bộ phận vô cùng nhạy cảm vào sáng sớm lại bị cọ sát như vậy, Thẩm Thần Uyên hít một ngụm khí lạnh, hắn ngừng động tác để ổn định lại sự kích thích ấy.
Nhìn kẻ chủ mưu vẫn đang ngủ ngon lành trong lòng mình, Thẩm Thần Uyên có chút buồn cười, hắn dùng sức hôn lên mặt đối phương một cái cho hả giận.
Thật ra Thẩm Thần Uyên cũng rất muốn đối phương, sau khi xác định quan hệ xong, hắn đã sưu tầm rất nhiều kiến thức về phương diện nam nam kia, thậm chí hắn còn xin lời khuyên của Nghiêm Thuật. Nhưng khi nghĩ đến Kiều An là một người cổ đại, hắn đành phải tiếp tục kiềm chế lại tâm tư của mình, đợi đến khi nào quan hệ tiến thêm được một bước rồi mới ra tay, nhằm tránh làm người nọ sợ hãi.
Nhắc mới nhớ, hắn thật sự biết rất ít về quá khứ của Kiều An.
【 Hệ thống? 】
Nghe thấy gọi tên mình, hệ thống từ trong không gian đi ra, thắc mắc nói:【 Làm sao vậy? 】Từ khi ký chủ và Kiều An ở bên nhau, để tránh việc mỗi ngày phải ăn cơm chó, phần lớn thời gian nó đều ở trong không gian hệ thống để… Đu idol!
【 Ngươi có biết chuyện của An An trước đây không? 】Căn cứ theo thông tin Kiều An tiết lộ, Thẩm Thần Uyên cũng có thể đoán được đại khái, nhưng hắn vẫn muốn biết tường tận hơn một chút.
Đương nhiên là có tư liệu, nhưng mà phải tốn 10 tích phân…… Hệ thống do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn trả lời:【 Có tiểu thuyết nguyên bản về thế giới của An An… Ký chủ lấy điện thoại ra đây đi. 】
Thẩm Thần Uyên nhẹ nhàng đẩy Kiều An ra một khoảng để lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, sau đó lại ôm người nọ một lần nữa.
Ở bên cạnh《 Nếu bạn trai không nổi tiếng, tôi phải về nhà kế thừa gia sản bạc tỉ 》, xuất hiện một cuốn tiểu thuyết mới tên là 《 Xuyên qua chi Kiều phu lang 》.
Thẩm Thần Uyên bấm vào cuốn thứ hai mở lên xem.
Một lần nọ, nhân vật chính “Kiều An” xuyên đến một thế giới khác, thay thế cho Kiều An - song nhi số khổ của Kiều gia vừa mới bị chết đuối.
Ở thế giới này có tổng cộng ba loại người, đàn ông tương đương với nam giới, phụ nữ tương đương với nữ giới, còn những người có ngoại hình giống nam giới nhưng lại có thể sinh con gọi là song nhi, giữa lông mày của họ có một nốt ruồi màu đỏ để dễ dàng phân biết với những người nam khác.
Đọc đến đây, Thẩm Thần Uyên cũng nhớ tới lúc trước mình đã kinh ngạc như thế nào khi nghe hệ thống nói về chuyện này. Thật ra hắn cũng không quá để tâm tới việc Kiều An có thể sinh con hay không, nhưng thế giới này lại không có ghi chép nào về song nhi, hắn sợ đến lúc đó……
Dừng lại một chút, Thẩm Thần Uyên cười khổ một tiếng.
Thật ra cũng không có gì, vẫn chưa đến lúc.
Chẳng qua là khi xem tiếp những đoạn phía sau, sắc mặt Thẩm Thần Uyên càng trầm xuống, cánh tay đang ôm Kiều An cũng bắt đầu vô thức siết chặt lại.
Động tĩnh này đã thành công đánh thức Kiều An, cậu nhìn lồng ngực thuộc về người khác ở trước mặt mình, đầu óc hơi mơ màng lập tức tỉnh táo lại hẳn, cậu đột ngột lấy chăn quấn quanh người mình, giọng nói bí bách từ trong chăn vang lên: “Ngài Thẩm… Buổi sáng tốt lành!”
Kiềm chế lại cảm xúc của bản thân, Thẩm Thần Uyên tạm thời buông điện thoại xuống, hắn mỉm cười lôi người đang trốn trong chăn ra.
“An An lại gọi sai rồi, phải phạt.”
Một lần bắt nạt nhóc đối tượng, một ngày tươi đẹp lại bắt đầu.
Lúc này đây cũng chính là thời điểm mặt trời lặn, ở phía tây, một mảnh “Ráng đỏ” như đang trải dài từ nơi mặt đất xa xa cho đến bầu trời vô tận, trên mặt hồ ánh lên một màu đỏ rực.
Thẩm Thần Uyên vòng ra sau lưng Kiều An, dạy nhóc đối tượng chụp hình bằng điện thoại.
“Đúng vậy, tập trung. Nhích qua một chút.”
Phong cảnh hùng vĩ được điện thoại chụp lại, trong mắt của Kiều An cũng hiện lên ánh lửa, cậu phấn khích đưa tấm ảnh cho Thẩm Thần Uyên xem: “Ngài Thẩm ơi nhìn này!”
Tuy rằng ráng đỏ khá hiếm thấy, nhưng Thẩm Thần Uyên là người thường xuyên đi công tác ở nhiều nơi, đã từng gặp qua vô số cảnh đẹp trước đó rồi, thế nên hắn cũng không thấy quá kinh ngạc gì mấy. Nhưng đối với Kiều An mà nói, đây là lần đầu tiên cậu được chứng kiến vẻ đẹp thiên nhiên như thế này.
“An An,” Thẩm Thần Uyên hơi nheo mắt lại, nắm lấy tay của Kiều An: “Em cứ ở trong nhà suốt, vậy em có cảm thấy chán không?”
Chính hắn là người đã “Giam” Kiều An trong căn biệt thự ấy.
Nhạy bén phát hiện ra cảm xúc của Thẩm Thần Uyên có hơi chùng xuống, Kiều An dùng tay không ôm lấy đối phương, giọng nói nhỏ nhẹ: “Có một chút, khi mà ngài Thẩm không ở nhà.”
Những người xung quanh đều đang bị thu hút sự chú ý bởi phong cảnh nơi đây, thi thoảng còn phát ra vài tiếng thán phục đè thấp.
Thẩm Thần Uyên cũng ôm lấy Kiều An, sau khi trầm mặc trong giây lát, hắn cười, lên tiếng.
“An An, em vừa gọi sai hai lần, phải phạt.”
Thiếu niên lùn hơn hắn nửa cái đầu bỗng đỏ mặt, trông thấy bên cạnh không có ai đang để ý đến bọn họ, cậu bèn nhón chân, nhanh chóng hôn lên mặt bạn trai của mình hai cái.
“Cái này không được tính.” Thẩm Thần Uyên kéo nhóc đối tượng trở lại trong xe, thả vách ngăn xuống, hắn đè người nọ dưới thân mình rồi bắt đầu hôn.
Khác với những nụ hôn dịu dàng trước đây, nụ hôn lần này vừa mạnh mẽ lại bá đạo, mang theo một sức mạnh không cho từ chối.
_____
Vào buổi tối, theo sự đề nghị của Tư Kỷ, bọn họ đi đến một quán lẩu.
Miếng thịt bò hơi mỏng được nhúng trong nồi lẩu dầu ớt vài giây, tràn đầy hương vị thơm ngon lại cay nồng. Cách đây bao không lâu, Kiều An mới bị Thẩm Thần Uyên hôn một cách quá mạnh bạo, thế nên bây giờ môi của cậu đều đỏ bừng lên, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn những lát thịt đẫm nước lẩu cay nồng lại phải nhúng qua ngăn nước suối trước, rồi sau đó mới được cho vào trong chén của mình.
Thẩm Thần Uyên hơi chột dạ xoa mái tóc của Kiều An: “Lần sau sẽ dẫn An An tới nữa nhé, còn bây giờ thì nếm thử trước mùi vị thôi được không em?”
Kiều An đành phải gật đầu, còn không quên dặn dò: “Nếu lần sau anh muốn phạt trước, thì phải đợi em đồng ý đã.”
Tư Kỷ ở phía đối diện cũng trơ mắt nhìn đáy nồi lẩu dầu ớt, y nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: “Đậu xanh! Vì sao tôi lại đề nghị đi ăn lẩu chứ! Ăn thì thôi đi, nhưng mà tôi TM mắc gì còn gọi lẩu cay nữa!”
Y rất thèm! Tất cả đều là do Nghiêm Thuật!
Sau khi dứt khoát trốn tránh trách nhiệm trong lòng xong, Tư Kỷ tức giận cắn một miếng lớn tôm mịn*.
(*) Gốc là 虾滑, mình có tra rồi nhưng mà vẫn không biết món này gọi là gì hết, nếu ai biết thì mong mọi người góp ý nhé, cảm ơn mọi người rất nhiều ạ ˊᵕˋ).
Mọi người quây quần bên nồi lẩu đã tạo nên một bầu không khí, đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Thần Uyên đến đây. Trước kia hắn vẫn luôn một thân một mình, nhưng lần này thì khác, hắn đã có người mình thích, cũng có hai người có thể được xem như là bạn bè.
【 Huhuhu ký chủ ơi, tôi cũng muốn ăn! Hay là ngài mô tả cho tôi nghe một chút về vị của nó như thế nào đi, nha? 】
Ừm…… Còn có thêm một hệ thống nữa.
Vị Thẩm tổng có vốn từ nghèo nàn đã nhẫn tâm từ chối yêu cầu của đối phương không chút thương tiếc.
_____
Trong rạp chiếu phim với ánh đèn lờ mờ, Kiều An ôm một bịch bắp rang bơ lớn, khi đang vươn tay ra muốn túm lấy góc áo của Thẩm Thần Uyên, lại bị đối phương bắt lấy trước rồi nắm trong lòng bàn tay của hắn.
Thẩm Thần Uyên xoa nắn “Móng vuốt nhỏ” mềm mại trong tay mình, hắn dẫn Kiều An đến phòng chiếu tương ứng. Sau khi ăn lẩu xong, Tư Kỷ đã lén lút đưa cho hắn vé xem phim này, theo lời giới thiệu thì đây có vẻ là một bộ phim kinh dị, đối phương còn rất chu đáo giúp hắn chọn ghế đôi tại một góc hẻo lánh.
Các cặp đôi đi xem phim kinh dị chẳng qua là vì một vài mục đích nào đó, nhưng Thẩm Thần Uyên nhớ đến dáng vẻ của Kiều An khi ngồi trên tàu lượn siêu tốc, hắn cảm thấy bộ phim kinh dị này chắc hẳn cũng sẽ vô dụng thôi.
Nhưng mà vé cũng đã mua rồi, hơn nữa Kiều An cũng chưa từng tới rạp chiếu phim bao giờ, vì thế Thẩm Thần Uyên đã dẫn đối phương đến đây.
Lúc ban đầu, bộ phim chỉ là một cuộc sống đời thường tưởng chừng như đơn giản, nhưng nếu nghĩ kĩ lại, ta sẽ phát hiện ra có rất nhiều điểm kì lạ.
Đây là lần đầu tiên Kiều An tiếp xúc với thứ này, trong lúc ăn bắp rang bơ, thi thoảng cậu còn sẽ đút cho Thẩm Thần Uyên vài miếng, sau đó dần dần chìm đắm vào nội dung của bộ phim. Thẩm Thần Uyên thì không quá hứng thú với cái này lắm, tay trái hắn ôm Kiều An, còn tay phải thì lấy điện thoại ra xem xu hướng thị trường gần đây.
Nửa giờ sau, Thẩm Thần Uyên không còn thấy Kiều An đút cho mình ăn nữa, mà nhóc đối tượng có trọng lượng lớn ấy lại bò vào trong lòng ngực mình.
Kiều An cũng mặc kệ bản thân có bị mất mặt hay không, cậu kéo cánh tay của Thẩm Thần Uyên lại đây để ôm mình, còn mình thì cũng ôm chặt lấy cổ của đối phương. Cả người Kiều An nghiêng qua ngồi trong lồng ngực của Thẩm Thần Uyên, thỉnh thoảng cậu sẽ thò cái đầu ra xem phim một hồi, rồi sau đó lại sợ tới mức quay phắt đầu lại, trốn trong lòng hắn.
Tình tiết của bộ phim kinh dị này cực kỳ hay, toàn bộ khán giả trong rạp đôi lúc đều sẽ phát ra tiếng thét chói tai, mỗi khi âm thanh được vặn to lên, Kiều An đang trốn trong lòng của Thẩm Thần Uyên cũng sẽ run rẩy theo đó.
Tuy rằng cảm giác được ỷ lại rất tuyệt, nhưng Thẩm Thần Uyên vẫn không đành lòng, hắn ôm lấy Kiều An, thấp giọng đề nghị: “An An, hay là chúng ta không xem nữa nhé?”
Nhưng Kiều An lại lập tức lắc đầu, khẽ nói: “Vẫn còn chưa tới đoạn kết đâu!”
Thẩm Thần Uyên mỉm cười, hắn lấy tay nhẹ nhàng che lại đôi mắt của Kiều An: “Vậy cứ để tôi xem, rồi chút nữa sẽ kể lại tình tiết cho em nghe.”
Kiều An lập tức gật đầu thật mạnh, nhưng chưa đến vài phút sau, khi không nghe thấy tiếng thét chói tai nào, cậu lại không nhịn được kéo tay của Thẩm Thần Uyên ra, tò mò nhìn màn hình rạp chiếu phim.
Thẩm Thần Uyên thấy vậy thì cũng để cho Kiều An xem, hắn lấy nửa bịch bắp rang bơ bên cạnh cậu lại đây, sau đó đút từng miếng một vào miệng của đối phương.
Mãi đến khi hết phim, rốt cuộc Kiều An đã biết được cái kết, mà cậu cũng đã hoàn toàn treo trên người Thẩm Thần Uyên không chịu buông xuống rồi.
Cũng may là các cặp đôi đi ra tới đại sảnh cũng đều giống như thế này, vì thế bọn họ cũng không thu hút sự chú ý của quá nhiều người.
Thẩm Thần Uyên giúp Kiều An đang thẹn thùng đội cái mũ lên, để cho đối phương có thể “Bịt tai trộm chuông”.
_____
Về đến nhà, Thẩm Thần Uyên bế người đang bám chặt trên người mình đi lên tầng hai, mãi đến lúc đi tắm, hắn rốt cuộc mới có thể thả người nọ xuống.
“Ngoan nào, đều là giả hết, em đừng sợ.” Thẩm Thần Uyên nhét nhóc đối tượng đã tắm rửa thơm tho mềm mại vào trong chăn, hắn ngồi bên mép giường, cầm điện thoại rồi dạy cho cậu các bộ phim được quay như thế nào. Đến khi Kiều An đã bớt sợ hãi, Thẩm Thần Uyên tặng cho đối phương một nụ hôn chúc ngủ ngon như thường lệ: “Nếu em còn sợ thì cứ tới tìm tôi.”
Sau khi để lại một ngọn đèn nhỏ, hắn rời khỏi phòng.
Thẩm Thần Uyên đi đến phòng tắm rồi nhanh chóng tắm rửa, sau đó quấn một chiếc khăn tắm trở về phòng ngủ.
Nhưng hắn còn chưa kịp sấy khô tóc, cửa phòng ngủ đã bị người nọ mở ra.
Kiều An mặc bộ đồ ngủ gà con vàng đứng ở cửa, trong ngực ôm một cái gối ôm đùi gà khổng lồ, trông có vẻ vô cùng đáng thương: “Thần, Thần Uyên, em vẫn còn sợ, em có thể ngủ chung với anh được không?”
Kiều An vừa nói xong, bèn thấy Thẩm Thần Uyên quay người lại nhìn cậu, nửa thân trên của hắn có đường cong cơ bắp săn chắc rõ rệt, trên cơ thể còn đọng lại vài giọt nước.
Nhịp tim chợt lỡ một nhịp, Kiều An đỏ mặt, vội vàng chạy đến trên giường của đối phương, lấy chăn quấn quanh người mình.
Nhìn một quả bóng nhỏ nhô lên trên giường, Thẩm Thần Uyên có hơi buồn cười, hắn vẫn còn chưa nói gì mà. Nhưng hắn cũng không có cách nào từ chối, đành phải tăng tốc độ thu dọn, nhanh chóng mặc áo ngủ rồi lên giường.
Đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung giường, Kiều An có hơi xấu hổ, cậu ôm cái đùi gà khổng lồ quay lưng về phía Thẩm Thần Uyên. Rõ ràng là vẫn chưa thành thân, tại sao cậu lại phóng đãng như vậy! Nhưng mà Tư Kỷ còn phóng đãng hơn cậu nhiều, hơn nữa ngài Thẩm cũng không có ý ghét bỏ cậu, thế có nghĩa là các cặp đôi ở thời đại này đều giống như vậy đúng không?
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Kiều An không kìm chế nổi bản thân nữa, từng chút một nhích về phía Thẩm Thần Uyên. Mãi đến khi sau lưng đã chạm vào ngực của đối phương, rốt cuộc cậu cũng thỏa mãn nhắm mắt lại, giả vờ như là sau khi mình ngủ thì vô tình nhích lại đây.
Thẩm Thần Uyên cũng không vạch trần, hắn kéo thiếu niên sát lại vào trong lòng mình, ôm lấy cậu rồi nhắm mắt.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Những hình ảnh vừa xem qua cách đây không lâu lại lần lượt hiện lên trong đầu, Kiều An thật cẩn thận mở mắt ra, nương theo ánh trăng nhìn chằm chằm vào mép giường bên cạnh.
Liệu có thứ gì bò ra từ dưới gầm giường không?
Huhu, cái bóng đen trên vách tường kia nhìn giống như một bóng người vậy QAQ
Cậu thiếu niên từ cổ đại đến càng nghĩ càng thấy sợ, cậu ném chiếc gối ôm đi, sau đó quay lưng lại, cả người nép vào trong lòng của Thẩm Thần Uyên. Mãi đến khi cảm thấy bốn phía đều đã được đối phương vây quanh, lúc này cậu mới an tâm hơn một chút.
“Sao vậy em?” Thẩm Thần Uyên vỗ vỗ phía sau lưng của người trong lòng, khẽ hỏi: “Em vẫn còn sợ à?”
Kiều An lặng lẽ gật đầu, sau đó lại nhích về phía Thẩm Thần Uyên thêm chút nữa.
Thẩm Thần Uyên kéo chăn ra, hắn hoàn toàn "Bao bọc" Kiều An trong lòng của mình, một tay hắn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc cậu an ủi.
“Không sao, đã có tôi ở đây.”
_____
Sáng sớm, Thẩm Thần Uyên vừa mới mở mắt, hắn đã bị xúc cảm trong lồng ngực làm cho tỉnh giấc.
Xù xù, mềm mại như bông…… Đó là Kiều An trong bộ đồ ngủ.
Rèm cửa không được kéo chặt, lộ ra một khe hở nho nhỏ.
Thẩm Thần Uyên nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, đã đến lúc phải rời giường rồi, nhưng mà… Hắn ôm lấy người trong lòng vẫn còn đang ngủ say, cọ cọ cằm của mình vào mái tóc của đối phương, không có bất cứ động thái nào là muốn rời giường.
Có lẽ Kiều An có thói quen kẹp chăn khi ngủ, từ khi say giấc tới giờ, hai cái đùi của cậu luôn kẹp chặt lấy chân phải của hắn.
Chân bị kẹp như vậy nên có chút cứng đờ, Thẩm Thần Uyên khẽ cử động, Kiều An đang ôm lấy hắn cũng vô thức nhúc nhích theo để bản thân ôm thoải mái hơn. Bộ phận vô cùng nhạy cảm vào sáng sớm lại bị cọ sát như vậy, Thẩm Thần Uyên hít một ngụm khí lạnh, hắn ngừng động tác để ổn định lại sự kích thích ấy.
Nhìn kẻ chủ mưu vẫn đang ngủ ngon lành trong lòng mình, Thẩm Thần Uyên có chút buồn cười, hắn dùng sức hôn lên mặt đối phương một cái cho hả giận.
Thật ra Thẩm Thần Uyên cũng rất muốn đối phương, sau khi xác định quan hệ xong, hắn đã sưu tầm rất nhiều kiến thức về phương diện nam nam kia, thậm chí hắn còn xin lời khuyên của Nghiêm Thuật. Nhưng khi nghĩ đến Kiều An là một người cổ đại, hắn đành phải tiếp tục kiềm chế lại tâm tư của mình, đợi đến khi nào quan hệ tiến thêm được một bước rồi mới ra tay, nhằm tránh làm người nọ sợ hãi.
Nhắc mới nhớ, hắn thật sự biết rất ít về quá khứ của Kiều An.
【 Hệ thống? 】
Nghe thấy gọi tên mình, hệ thống từ trong không gian đi ra, thắc mắc nói:【 Làm sao vậy? 】Từ khi ký chủ và Kiều An ở bên nhau, để tránh việc mỗi ngày phải ăn cơm chó, phần lớn thời gian nó đều ở trong không gian hệ thống để… Đu idol!
【 Ngươi có biết chuyện của An An trước đây không? 】Căn cứ theo thông tin Kiều An tiết lộ, Thẩm Thần Uyên cũng có thể đoán được đại khái, nhưng hắn vẫn muốn biết tường tận hơn một chút.
Đương nhiên là có tư liệu, nhưng mà phải tốn 10 tích phân…… Hệ thống do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn trả lời:【 Có tiểu thuyết nguyên bản về thế giới của An An… Ký chủ lấy điện thoại ra đây đi. 】
Thẩm Thần Uyên nhẹ nhàng đẩy Kiều An ra một khoảng để lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, sau đó lại ôm người nọ một lần nữa.
Ở bên cạnh《 Nếu bạn trai không nổi tiếng, tôi phải về nhà kế thừa gia sản bạc tỉ 》, xuất hiện một cuốn tiểu thuyết mới tên là 《 Xuyên qua chi Kiều phu lang 》.
Thẩm Thần Uyên bấm vào cuốn thứ hai mở lên xem.
Một lần nọ, nhân vật chính “Kiều An” xuyên đến một thế giới khác, thay thế cho Kiều An - song nhi số khổ của Kiều gia vừa mới bị chết đuối.
Ở thế giới này có tổng cộng ba loại người, đàn ông tương đương với nam giới, phụ nữ tương đương với nữ giới, còn những người có ngoại hình giống nam giới nhưng lại có thể sinh con gọi là song nhi, giữa lông mày của họ có một nốt ruồi màu đỏ để dễ dàng phân biết với những người nam khác.
Đọc đến đây, Thẩm Thần Uyên cũng nhớ tới lúc trước mình đã kinh ngạc như thế nào khi nghe hệ thống nói về chuyện này. Thật ra hắn cũng không quá để tâm tới việc Kiều An có thể sinh con hay không, nhưng thế giới này lại không có ghi chép nào về song nhi, hắn sợ đến lúc đó……
Dừng lại một chút, Thẩm Thần Uyên cười khổ một tiếng.
Thật ra cũng không có gì, vẫn chưa đến lúc.
Chẳng qua là khi xem tiếp những đoạn phía sau, sắc mặt Thẩm Thần Uyên càng trầm xuống, cánh tay đang ôm Kiều An cũng bắt đầu vô thức siết chặt lại.
Động tĩnh này đã thành công đánh thức Kiều An, cậu nhìn lồng ngực thuộc về người khác ở trước mặt mình, đầu óc hơi mơ màng lập tức tỉnh táo lại hẳn, cậu đột ngột lấy chăn quấn quanh người mình, giọng nói bí bách từ trong chăn vang lên: “Ngài Thẩm… Buổi sáng tốt lành!”
Kiềm chế lại cảm xúc của bản thân, Thẩm Thần Uyên tạm thời buông điện thoại xuống, hắn mỉm cười lôi người đang trốn trong chăn ra.
“An An lại gọi sai rồi, phải phạt.”
Một lần bắt nạt nhóc đối tượng, một ngày tươi đẹp lại bắt đầu.
/43
|