Độ ấm trên trán biến mất, Kiều An lập tức tỉnh táo lại rất nhiều, sự khác lạ trong lòng cũng đã tan biến không ít, cậu vội vàng đứng dậy, giữ chặt Thẩm Thần Uyên đang muốn thu dọn đồ: “Ngài Thẩm! Ngài Thẩm, em không sao hết! Em chỉ thấy hơi nóng tí xíu thôi!”
Động tác của Thẩm Thần Uyên dừng lại, nửa tin nửa ngờ nhìn Kiều An. Tuy rằng bọn họ không bật máy lạnh, nhưng với thời tiết bây giờ, có lẽ cũng không thể gọi là nóng đâu nhỉ? Nhưng cũng may là Kiều An thật sự chỉ hơi nóng, sắc mặt của cậu rất nhanh đã trở lại bình thường.
Thấy rằng chẳng qua là do mình sợ bóng sợ gió, Thẩm Thần Uyên cũng dần yên tâm, sửa lại mái tóc có hơi bù xù của Kiều An: “Nếu thấy không thoải mái thì nhất định phải nói cho tôi biết.”
“Vâng!” Kiều An ngượng ngùng trở lại chỗ ngồi, vươn tay kéo dĩa hải sản kia đến trước mặt mình, ăn từng miếng một trông vô cùng thỏa mãn.
Đây là ngài Thẩm lột cho cậu!
Thẩm Thần Uyên cũng ngồi trở lại, bắt đầu vừa lột vỏ vừa ăn, thi thoảng còn nhìn thoáng qua người phía bên cạnh.
Kiều An vẫn đang ăn ngon lành như mọi khi.
Nhà hàng hải sản này không tồi, có lẽ bọn họ sẽ quay lại thêm vài lần nữa trong tương lai…… Thẩm Thần Uyên bỗng dưng cảm thấy ăn ngon miệng gấp bội, giờ đây hắn cũng đã cảm nhận được niềm vui sướng khi hưởng thức món ăn.
Nhưng không bao lâu sau, Kiều An lại kéo góc áo của hắn.
May là hắn không thiếu quần áo.
Vừa nghĩ xong, Thẩm Thần Uyên hơi nghiêng đầu sang, bèn thấy có một cái dĩa được đẩy tới bên cạnh tay của hắn, trên đó là…… Một miếng thịt đang nằm trơ trọi.
“Ngài Thẩm! Em, em lột đó.” Kiều An thận trọng chỉ vào miếng thịt trên dĩa, đó chính là “Chiến lợi phẩm” đầu tiên của cậu.
Chỉ là… Tạm thời sinh vật tôm ấy rất thê thảm, chẳng những bị nhào nặn thật lâu, hơn nữa thân thể của nó cũng bị hủy hoại, chỉ còn lại một nửa con tôm. Thẩm Thần Uyên nhìn thứ trong chén hai giây, cuối cùng ăn nó dưới ánh mắt mong chờ của Kiều An.
Không có vấn đề gì, dù sao mùi vị đều giống như nhau.
【 A a a! 】
Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của hệ thống, biểu cảm của Thẩm Thần Uyên vẫn không thay đổi gì, hắn cười, nói với Kiều An là ăn ngon lắm, sau đó lại nói thầm trong lòng:【 Làm sao vậy? 】
Mấy ngày trước hệ thống có nói rằng nó cảm thấy quá nhàm chán, nên muốn ra ngoài tìm việc làm thêm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn ư?
【 Huhuhu, trông có vẻ rất ngon, tôi cũng muốn ăn, tôi thật sự rất muốn ăn, muốn ăn muốn ăn muốn ăn. 】
Thẩm Thần Uyên:……
【 Hệ thống các ngươi cũng có thể ăn à? 】
Hắn còn tưởng rằng hệ thống là một loại tồn tại giống với trí tuệ nhân tạo.
Thậm chí Thẩm Thần Uyên còn nghe thấy hệ thống hút hít mũi y như con người, sau khi đối phương nghẹn ngào xong thì đột nhiên dừng lại một chút, sau đó trở nên xấu hổ:【 Lúc, lúc tôi mới sinh ra, là được nam thần của tôi mang về văn phòng xuyên không, khi đó ngài ấy đưa cho tôi rất nhiều đồ ăn vặt, hệ thống phải có hình dáng con người mới có thể ăn được, nhưng đồ ăn vặt mà nam thần đưa cho không cần có hình dáng con người vẫn có thể ăn, ngài ấy thật sự rất là lợi hại ~】
【 Nhưng mà sau này thì tôi không còn ăn được nữa, để có được hình dáng con người phải tốn rất nhiều tích phân, tôi nghèo lắm…】 Hệ thống than thở nói:【 Huhuhu, mỗi ngày các ngài đều được ăn ngon, còn tôi chỉ được ngắm mà không thể ăn, hai cái đồ móng heo bự! 】
…… Hình như cái từ này không phải dùng như vậy.
【 Tốn bao nhiêu tích phân thì các ngươi mới có được hình dáng con người? 】
【 Ít nhất là từ một tới hai vạn lận……】Hệ thống thở dài, cả cơ thể đều có chút ỉu xìu:【 Thành công hoàn thành một nhiệm vụ chỉ được 200 tích phân thôi, tôi còn phải làm thật lâu nữa mới được……】
Nhưng nếu hệ thống nào hoàn thành nhiệm vụ giải trừ chấp niệm đầu tiên thì có thể nhận được một ước nguyện, hiện tại giá trị hài lòng của họ đã đạt tới 40%, không biết tiến độ như vậy có được xem là nhanh không nữa.
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, hệ thống đã lập tức bỏ cuộc, huhuhu có nhiều tiền bối đến như vậy, nó đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà! Thành thật tích góp tích phân không phải là tốt hơn sao!
Sau khi nhìn lướt qua bữa hải sản thịnh soạn lần cuối, hệ thống quyết tâm phải kiếm thật nhiều tích phân, nó dứt khoát nói:【 Vậy tôi đi trước đây ký chủ, có việc gì thì ngài cứ gọi thầm cho tôi trong lòng là được ~】
Đột ngột tới cũng đột ngột đi, Thẩm Thần Uyên chưa kịp nói cái gì đã cảm nhận được hệ thống lại biến mất.
Kiều An ở bên cạnh hắn đã thành thạo kỹ năng lột vỏ, sau khi bày trí một phần hải sản đẹp mắt, cậu bèn đẩy nó đến trước mặt Thẩm Thần Uyên như thể đang tranh công.
“Cái này là em lột cho ngài Thẩm đó.”
Đôi mắt của thiếu niên mang theo vẻ trong veo vô cùng độc đáo, trong đó còn lộ ra sự ỷ lại và tin tưởng một cách vô thức, khiến cho Thẩm Thần Uyên không tài nào dời mắt được, lúc này đây hình như cậu vẫn còn nóng, trên đôi má xuất hiện một lớp màu hồng nhạt, trông có vẻ càng thêm ngon miệng……
Khoan đã, tại sao hắn lại nghĩ đến từ này?
Thẩm Thần Uyên có hơi luống cuống nhận lấy sò điệp hoa sen mà Kiều An đưa cho, đợi tới khi tầm mắt của đối phương đã di chuyển qua chỗ đồ ăn, hắn mới chuyển sự chú ý của mình vào lại trên miếng hải sản.
Có vẻ hắn đã được đền đáp.
Kiểu như, sau khi cho đi, sẽ nhận lại được tấm chân tình.
Nhưng tất cả những sự cho đi của hắn đều có mục đích, và những sự cho đi ấy đối với hắn mà nói cũng đều rất rẻ mạt.
Chỉ là tiện tay mua vài món quà, chỉ là bỏ ra một chút thời gian…
Vậy tại sao đời trước hắn làm nhiều thứ như vậy, nhưng cuối cùng lại chẳng nhận được gì? Cố gắng để trở thành người ưu tú nhất, mua những món quà thật quý giá, dành thời gian ra để nghiên cứu sở thích…… Quả thật đều như một trò đùa vậy.
“Ngài Thẩm ơi!” Kiều An gắp một miếng takoyaki, sau đó bỏ vào trong chén: “Cái này ăn ngon lắm!”
“Hừm… Món mà ngài Thẩm cho em vừa nãy cũng ngon nữa.” Trong chén lại có thêm một miếng sò điệp hoa sen.
“Còn có cái này!”
Lần này là mực ống nướng.
Bào ngư xào tỏi.
Nghêu hoa.
……
Dần dần, trong chén đã chất đống thành một “Ngọn núi nhỏ”.
Thẩm Thần Uyên nắm lấy bàn tay đang ngoe nguẩy của đối phương, nở nụ cười: “Không cần đâu Kiều An, đã đủ rồi.”
Cậu thật sự đã cho đi quá nhiều rồi.
_____
Sau khi bữa ăn kết thúc, Kiều An được Thẩm Thần Uyên đỡ ra ngoài.
Có lẽ chủ nhà hàng đã nghe ngóng được thân phận của Thẩm Thần Uyên từ đâu đó, nên ông đã đích thân đến đây để tặng vài món ăn nổi tiếng nhất trong tiệm, sau đó thấy bọn họ không có đồ uống, ông lại tặng cho họ thêm hai chai rượu nho trắng miễn phí, rất thích hợp để dùng chung với hải sản.
Nghĩ rằng Kiều An đã thành niên, nhưng cậu chưa từng uống rượu bao giờ, nên Thẩm Thần Uyên đã cho đối phương nếm thử một chút, sau đó thì người nọ có say, nhưng may mắn là cậu vẫn ngoan ngoãn như cũ…
Thẩm Thần Uyên cử động cánh tay đang bị Kiều An nắm lấy, gạt bỏ cái suy nghĩ ngoan ngoãn ấy đi.
“Kiều An… Cậu có thể buông ra được không?”
Kiều An lắc đầu, nhìn Thẩm Thần Uyên với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Sẽ bị lạc!”
Thẩm Thần Uyên cố gắng cầu cứu: “Vậy cậu có thể nắm chỗ khác." Chẳng hạn như là cổ tay áo hay góc áo này nọ như lúc trước.
“Nhưng người lớn luôn dắt tay trẻ con qua đường mà…” Kiều An chớp chớp mắt, vô cùng buồn bã: “Nếu không thì ngài Thẩm sẽ lạc mất em, sau đó em sẽ bị bắt cóc, rồi sau này không còn được gặp ngài Thẩm nữa…… Oa huhu…”
“Sẽ không bị lạc… Được rồi nắm tay nắm tay.” Thẩm Thần Uyên cầu cứu thất bại, hắn lắc lắc cái tay đang được Kiều An nắm lấy, biểu thị bây giờ hai người họ đang nắm tay rất chặt.
Thấy vậy, Kiều An đang gào khóc thì lập tức nín dứt, cậu mỉm cười, cả nửa người đều dính trên cánh tay của Thẩm Thần Uyên.
Tư thế thân mật quá mức này khiến Thẩm Thần Uyên hơi ngừng lại, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy cậu ra.
Hắn không ghét loại cảm giác này, chẳng qua là…… có chút không quen.
Sắc trời bên ngoài đã tối, loáng thoáng còn có thể trông thấy một vài ngôi sao.
Tại bài đỗ xe kế bên nhà hàng, Nghiêm Thuật và Tư Kỷ đang ngồi ở bên trong đợi.
Thấy Thẩm Thần Uyên nắm tay Kiều An lại đây, ngay cả khi đã lên xe rồi mà vẫn chưa buông tay của đối phương, Tư Kỷ bèn lộ ra một nụ cười trong lòng đã rõ nhưng không nói, rất có tâm nâng vách ngăn ở ghế sau lên.
Thẩm Thần Uyên chỉ nhìn thấy người nọ cười với hắn một cách rất khó hiểu, sau đó lại nâng tấm vách ngăn lên, để cho hắn và Kiều An ở trong một không gian không được xem là quá rộng.
Kiều An vẫn luôn dụi vào trong lòng ngực của hắn.
Bầu không khí đột nhiên trở nên bất thường.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, vì để giảm bớt bầu không khí này, nên Thẩm Thần Uyên không thèm nhìn mà đã lập tức bắt máy.
“Anh ơi, em lỡ chọc ba giận nên giờ bị đóng băng thẻ rồi, sắp không còn cơm để ăn nữa, anh nhanh cứu lấy em trai đáng thương của anh đi ~”
Hóa ra là Thẩm Nam.
Kiều An cách Thẩm Thần Uyên rất gần, vì thế cậu có thể nghe thấy được giọng nam êm tai vang lên từ trong điện thoại, giọng điệu của đối phương rất thân mật.
Đây là em trai của ngài Thẩm ư? Tội thật, cơm bên này rẻ như vậy, chỉ cần mỗi ngày bỏ ra một đồng tiền là đủ rồi, vậy mà người nọ lại sắp không còn cơm để ăn nữa.
Do Kiều An đã uống say nên không có dáng vẻ rụt rè như lúc tỉnh táo, mỗi một hành động đều xuất phát từ bản năng, cậu trực tiếp trườn lên trên vai của Thẩm Thần Uyên, nghe lén một cách rất quang minh chính đại.
Hơi thở phả vào bên cổ có chút nóng, Thẩm Thần Uyên nghiêng nhẹ đầu cách ra xa một xíu, nhưng vẫn ngầm đồng ý hành động “Nghe lén” này của Kiều An.
Thẩm Nam là nhân vật chính đang trong quá trình trưởng thành, chứ ban đầu cậu ta chỉ là một thiếu gia nhà giàu dựa dẫm vào gia đình mà thôi.
Tuy rằng thường ngày Thẩm Nam rất nghe lời cha mẹ, nhưng cũng sẽ có lúc phản nghịch. Vào thời điểm đăng ký ngành học, cậu ta không muốn nghe theo sự sắp xếp của ba Thẩm, một hai đòi đi học thiết kế.
Nhưng thật ra không phải là Thẩm Nam thích ngành thiết kế, chẳng qua cậu ta không muốn sống một cuộc sống bị kiểm soát như thế này mà thôi.
Hai cha con cãi nhau một trận, tuy rằng cuối cùng Thẩm Nam cũng chịu đồng ý học tài chính, nhưng giữa cha con bọn họ đã xuất hiện rạn nứt.
Nhưng suy cho cùng thì đây cũng là đứa con trai duy nhất của mình, Thẩm Giả không nỡ răn đe Thẩm Nam quá mức, nên chỉ đóng băng thẻ của cậu ta mà thôi. Thời điểm này Thẩm Thần Uyên vừa lúc trở về nước, hắn là người duy nhất trong nhà ủng hộ Thẩm Nam, nên mỗi khi Thẩm Giả tức giận, hắn đều sẽ lén chuyển tiền cho cậu ta, nhờ đó mà hắn đã thành công hàn gắn mối quan hệ với Thẩm Nam, trở thành "Đồng minh" của đối phương.
Sau này, sau khi trải qua việc Thẩm Thần Uyên chiếm đoạt gia sản, cuối cùng Thẩm Nam cũng đã tỉnh ngộ, cậu ta chăm chỉ học tập và làm việc.
Đến khi tiếp quản tập đoàn Thẩm thị, cậu ta từng bước mở rộng quy mô doanh nghiệp, được ca ngợi như là một thế hệ thiên tài kinh doanh, kết hợp với Cố Thành kiên cường mạnh mẽ, hai người đã trở thành một đoạn giai thoại.
Nhưng hiện giờ Thẩm Thần Uyên vẫn là người anh trai tốt bụng ấy, và Thẩm Nam vẫn là một cậu thiếu gia nhỏ được vạn người yêu mến, vì thế thỉnh thoảng cậu ta sẽ đấu trí đấu dũng với Thẩm Giả để không đến công ty đi làm.
“Được rồi, Tiểu Nam muốn bao nhiêu?” Khóe miệng của Thẩm Thần Uyên nở một nụ cười, nhưng đáy mắt lại chứa đầy sự lạnh nhạt.
Hắn muốn nuôi em trai của mình thành một kẻ vô dụng.
Thẩm Thần Uyên nhớ tới đời trước, Cố Thành đã chỉ vào mặt hắn, nói rằng hắn cố tình để mặc Thẩm Nam, muốn nuôi Thẩm Nam trở thành một kẻ vô dụng, để không còn ai tranh giành gia sản với hắn nữa.
Thẩm Thần Uyên tiếp tục nói: “Ba vạn có đủ không? Hay là anh cho em mười vạn nhé, đợi lát nữa anh sẽ chuyển tiền vào thẻ phụ cho em.”
“Có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với anh, anh sẽ giúp em.”
Nghe thấy câu nói quen thuộc này, Thẩm Nam ở đầu dây bên kia cũng dần yên tâm, kể từ lần tan rã không vui ở bữa tối ngày hôm ấy, Thẩm Thần Uyên không còn liên lạc với cậu ta nữa. Vì thế Thẩm Nam cũng muốn nhân cơ hội này để làm hòa với Thẩm Thần Uyên: “Cảm ơn anh! Em yêu anh nhất ~”
Yêu anh nhất… Ư……
Thẩm Thần Uyên không đáp lại những lời này, nói rằng mình còn có việc bận, sau đó cúp máy.
Sau khi chuyển tiền vào thẻ của Thẩm Nam xong, bên tai hắn truyền đến giọng nói trong trẻo lại có chút mềm mại của Kiều An: “Ngài Thẩm đối xử với em trai của ngài thật là tốt…”
Sự hâm mộ trong lời nói gần như sắp tràn ra ngoài.
Thẩm Thần Uyên quay đầu lại đón nhận ánh mắt của Kiều An, đôi mắt đang bị mắt kính che khuất của hắn lộ ra một vài cảm xúc không rõ, hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt của cậu, khẽ hỏi: “Kiều An thật sự cho rằng như vậy à?”
“Vâng…” Kiều An như một món trang sức, cả người gần như nằm liệt trên cánh tay của Thẩm Thần Uyên, những cảm xúc nhỏ nhoi mà ngày thường che giấu bây giờ tất cả đều lộ ra ngoài, trong lời nói mang theo sự tủi thân vô cùng rõ ràng: “Anh cả của em đối xử với em không tốt một chút nào cả.”
“Rõ ràng anh Đại Ngưu bên cạnh rất thương em trai của mình, mỗi ngày đều sẽ dẫn Tiểu Ngưu ra ngoài chơi, mỗi khi đi chợ còn mang kẹo về cho Tiểu Ngưu…… Nhưng mà anh của em lại chỉ biết bắt nạt em thôi, quăng hết việc nhà cho em làm, xong rồi còn cười nhạo em nữa…”
“Sau này thì em có một đứa em trai, em đã gom góp rất lâu mới đủ tiền để mua kẹo hồ lô cho em ấy, nhưng em ấy, em ấy lại ném nó đi…” Kiều An vùi mặt vào bả vai của Thẩm Thần Uyên, lực trên tay cũng bắt đầu tăng thêm: “Kẹo hồ lô của em, em còn chưa được ăn thử một miếng nào…… Nếu ghét thì có thể trả lại cho em mà!”
“Vì sao bọn họ đều bắt nạt em chứ, ba của em cũng không thích em, ông ấy chỉ thích Kiều Hữu Tài…”
“Em rất ghét họ!”
Nơi bả vai truyền đến cảm giác ẩm ướt, Thẩm Thần Uyên chưa bao giờ đối mặt với tình huống như thế này nên hắn hơi luống cuống.
Cảm xúc của Kiều An không được ổn định, cậu vẫn luôn nhỏ giọng lặp lại hai chữ “Rất ghét”, còn kèm theo tên của một vài người.
Đây là lần đầu tiên Kiều An kể cho hắn về những chuyện lúc trước của cậu, nhưng hiểu nhiên đây cũng chẳng phải là những kí ức đẹp đẽ gì.
Thẩm Thần Uyên học theo tư thế từng thấy trước kia, hắn vụng về ôm Kiều An vào trong lòng ngực mình, ngón tay hắn luồn vào mái tóc của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hành động an ủi không lời này khiến cảm xúc của Kiều An dần ổn định lại, cậu lấy ống tay áo lau nước mắt của mình, thả lỏng cơ thể rồi dựa vào trong lòng ngực của Thẩm Thần Uyên, giọng nói rất nhỏ: “Ngài Thẩm ơi…”
“Tôi đây.” Thẩm Thần Uyên đáp.
Phía cổ bị Kiều An nhẹ nhàng cọ vào, giọng nói của đối phương vô cùng mềm mại: “Em cũng muốn……”
Bàn tay đang ôm lấy cậu lặng lẽ siết chặt lại, Thẩm Thần Uyên nghe thấy trái tim của mình đang đập vô cùng kịch liệt.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên Kiều An làm nũng với hắn.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Không kìm lòng được nhớ tới số mệnh văn học ( che mặt)
Vở kịch nhỏ:
Kiều An: Ngài Thẩm ơi ~ Em cũng muốn tiền tiêu vặt QAQ ( làm nũng tỏ vẻ dễ thương lăn qua lăn lại)
Thẩm Thần Uyên: Tiền tính là gì, ngay cả mạng sống tôi cũng đều cho em! ( Thanh máu đã cạn)
Kiều An:! Cái này, cái này không tốt lắm đâu... 〃v 〃 ( Ôm chặt không buông)
Động tác của Thẩm Thần Uyên dừng lại, nửa tin nửa ngờ nhìn Kiều An. Tuy rằng bọn họ không bật máy lạnh, nhưng với thời tiết bây giờ, có lẽ cũng không thể gọi là nóng đâu nhỉ? Nhưng cũng may là Kiều An thật sự chỉ hơi nóng, sắc mặt của cậu rất nhanh đã trở lại bình thường.
Thấy rằng chẳng qua là do mình sợ bóng sợ gió, Thẩm Thần Uyên cũng dần yên tâm, sửa lại mái tóc có hơi bù xù của Kiều An: “Nếu thấy không thoải mái thì nhất định phải nói cho tôi biết.”
“Vâng!” Kiều An ngượng ngùng trở lại chỗ ngồi, vươn tay kéo dĩa hải sản kia đến trước mặt mình, ăn từng miếng một trông vô cùng thỏa mãn.
Đây là ngài Thẩm lột cho cậu!
Thẩm Thần Uyên cũng ngồi trở lại, bắt đầu vừa lột vỏ vừa ăn, thi thoảng còn nhìn thoáng qua người phía bên cạnh.
Kiều An vẫn đang ăn ngon lành như mọi khi.
Nhà hàng hải sản này không tồi, có lẽ bọn họ sẽ quay lại thêm vài lần nữa trong tương lai…… Thẩm Thần Uyên bỗng dưng cảm thấy ăn ngon miệng gấp bội, giờ đây hắn cũng đã cảm nhận được niềm vui sướng khi hưởng thức món ăn.
Nhưng không bao lâu sau, Kiều An lại kéo góc áo của hắn.
May là hắn không thiếu quần áo.
Vừa nghĩ xong, Thẩm Thần Uyên hơi nghiêng đầu sang, bèn thấy có một cái dĩa được đẩy tới bên cạnh tay của hắn, trên đó là…… Một miếng thịt đang nằm trơ trọi.
“Ngài Thẩm! Em, em lột đó.” Kiều An thận trọng chỉ vào miếng thịt trên dĩa, đó chính là “Chiến lợi phẩm” đầu tiên của cậu.
Chỉ là… Tạm thời sinh vật tôm ấy rất thê thảm, chẳng những bị nhào nặn thật lâu, hơn nữa thân thể của nó cũng bị hủy hoại, chỉ còn lại một nửa con tôm. Thẩm Thần Uyên nhìn thứ trong chén hai giây, cuối cùng ăn nó dưới ánh mắt mong chờ của Kiều An.
Không có vấn đề gì, dù sao mùi vị đều giống như nhau.
【 A a a! 】
Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của hệ thống, biểu cảm của Thẩm Thần Uyên vẫn không thay đổi gì, hắn cười, nói với Kiều An là ăn ngon lắm, sau đó lại nói thầm trong lòng:【 Làm sao vậy? 】
Mấy ngày trước hệ thống có nói rằng nó cảm thấy quá nhàm chán, nên muốn ra ngoài tìm việc làm thêm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn ư?
【 Huhuhu, trông có vẻ rất ngon, tôi cũng muốn ăn, tôi thật sự rất muốn ăn, muốn ăn muốn ăn muốn ăn. 】
Thẩm Thần Uyên:……
【 Hệ thống các ngươi cũng có thể ăn à? 】
Hắn còn tưởng rằng hệ thống là một loại tồn tại giống với trí tuệ nhân tạo.
Thậm chí Thẩm Thần Uyên còn nghe thấy hệ thống hút hít mũi y như con người, sau khi đối phương nghẹn ngào xong thì đột nhiên dừng lại một chút, sau đó trở nên xấu hổ:【 Lúc, lúc tôi mới sinh ra, là được nam thần của tôi mang về văn phòng xuyên không, khi đó ngài ấy đưa cho tôi rất nhiều đồ ăn vặt, hệ thống phải có hình dáng con người mới có thể ăn được, nhưng đồ ăn vặt mà nam thần đưa cho không cần có hình dáng con người vẫn có thể ăn, ngài ấy thật sự rất là lợi hại ~】
【 Nhưng mà sau này thì tôi không còn ăn được nữa, để có được hình dáng con người phải tốn rất nhiều tích phân, tôi nghèo lắm…】 Hệ thống than thở nói:【 Huhuhu, mỗi ngày các ngài đều được ăn ngon, còn tôi chỉ được ngắm mà không thể ăn, hai cái đồ móng heo bự! 】
…… Hình như cái từ này không phải dùng như vậy.
【 Tốn bao nhiêu tích phân thì các ngươi mới có được hình dáng con người? 】
【 Ít nhất là từ một tới hai vạn lận……】Hệ thống thở dài, cả cơ thể đều có chút ỉu xìu:【 Thành công hoàn thành một nhiệm vụ chỉ được 200 tích phân thôi, tôi còn phải làm thật lâu nữa mới được……】
Nhưng nếu hệ thống nào hoàn thành nhiệm vụ giải trừ chấp niệm đầu tiên thì có thể nhận được một ước nguyện, hiện tại giá trị hài lòng của họ đã đạt tới 40%, không biết tiến độ như vậy có được xem là nhanh không nữa.
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, hệ thống đã lập tức bỏ cuộc, huhuhu có nhiều tiền bối đến như vậy, nó đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà! Thành thật tích góp tích phân không phải là tốt hơn sao!
Sau khi nhìn lướt qua bữa hải sản thịnh soạn lần cuối, hệ thống quyết tâm phải kiếm thật nhiều tích phân, nó dứt khoát nói:【 Vậy tôi đi trước đây ký chủ, có việc gì thì ngài cứ gọi thầm cho tôi trong lòng là được ~】
Đột ngột tới cũng đột ngột đi, Thẩm Thần Uyên chưa kịp nói cái gì đã cảm nhận được hệ thống lại biến mất.
Kiều An ở bên cạnh hắn đã thành thạo kỹ năng lột vỏ, sau khi bày trí một phần hải sản đẹp mắt, cậu bèn đẩy nó đến trước mặt Thẩm Thần Uyên như thể đang tranh công.
“Cái này là em lột cho ngài Thẩm đó.”
Đôi mắt của thiếu niên mang theo vẻ trong veo vô cùng độc đáo, trong đó còn lộ ra sự ỷ lại và tin tưởng một cách vô thức, khiến cho Thẩm Thần Uyên không tài nào dời mắt được, lúc này đây hình như cậu vẫn còn nóng, trên đôi má xuất hiện một lớp màu hồng nhạt, trông có vẻ càng thêm ngon miệng……
Khoan đã, tại sao hắn lại nghĩ đến từ này?
Thẩm Thần Uyên có hơi luống cuống nhận lấy sò điệp hoa sen mà Kiều An đưa cho, đợi tới khi tầm mắt của đối phương đã di chuyển qua chỗ đồ ăn, hắn mới chuyển sự chú ý của mình vào lại trên miếng hải sản.
Có vẻ hắn đã được đền đáp.
Kiểu như, sau khi cho đi, sẽ nhận lại được tấm chân tình.
Nhưng tất cả những sự cho đi của hắn đều có mục đích, và những sự cho đi ấy đối với hắn mà nói cũng đều rất rẻ mạt.
Chỉ là tiện tay mua vài món quà, chỉ là bỏ ra một chút thời gian…
Vậy tại sao đời trước hắn làm nhiều thứ như vậy, nhưng cuối cùng lại chẳng nhận được gì? Cố gắng để trở thành người ưu tú nhất, mua những món quà thật quý giá, dành thời gian ra để nghiên cứu sở thích…… Quả thật đều như một trò đùa vậy.
“Ngài Thẩm ơi!” Kiều An gắp một miếng takoyaki, sau đó bỏ vào trong chén: “Cái này ăn ngon lắm!”
“Hừm… Món mà ngài Thẩm cho em vừa nãy cũng ngon nữa.” Trong chén lại có thêm một miếng sò điệp hoa sen.
“Còn có cái này!”
Lần này là mực ống nướng.
Bào ngư xào tỏi.
Nghêu hoa.
……
Dần dần, trong chén đã chất đống thành một “Ngọn núi nhỏ”.
Thẩm Thần Uyên nắm lấy bàn tay đang ngoe nguẩy của đối phương, nở nụ cười: “Không cần đâu Kiều An, đã đủ rồi.”
Cậu thật sự đã cho đi quá nhiều rồi.
_____
Sau khi bữa ăn kết thúc, Kiều An được Thẩm Thần Uyên đỡ ra ngoài.
Có lẽ chủ nhà hàng đã nghe ngóng được thân phận của Thẩm Thần Uyên từ đâu đó, nên ông đã đích thân đến đây để tặng vài món ăn nổi tiếng nhất trong tiệm, sau đó thấy bọn họ không có đồ uống, ông lại tặng cho họ thêm hai chai rượu nho trắng miễn phí, rất thích hợp để dùng chung với hải sản.
Nghĩ rằng Kiều An đã thành niên, nhưng cậu chưa từng uống rượu bao giờ, nên Thẩm Thần Uyên đã cho đối phương nếm thử một chút, sau đó thì người nọ có say, nhưng may mắn là cậu vẫn ngoan ngoãn như cũ…
Thẩm Thần Uyên cử động cánh tay đang bị Kiều An nắm lấy, gạt bỏ cái suy nghĩ ngoan ngoãn ấy đi.
“Kiều An… Cậu có thể buông ra được không?”
Kiều An lắc đầu, nhìn Thẩm Thần Uyên với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Sẽ bị lạc!”
Thẩm Thần Uyên cố gắng cầu cứu: “Vậy cậu có thể nắm chỗ khác." Chẳng hạn như là cổ tay áo hay góc áo này nọ như lúc trước.
“Nhưng người lớn luôn dắt tay trẻ con qua đường mà…” Kiều An chớp chớp mắt, vô cùng buồn bã: “Nếu không thì ngài Thẩm sẽ lạc mất em, sau đó em sẽ bị bắt cóc, rồi sau này không còn được gặp ngài Thẩm nữa…… Oa huhu…”
“Sẽ không bị lạc… Được rồi nắm tay nắm tay.” Thẩm Thần Uyên cầu cứu thất bại, hắn lắc lắc cái tay đang được Kiều An nắm lấy, biểu thị bây giờ hai người họ đang nắm tay rất chặt.
Thấy vậy, Kiều An đang gào khóc thì lập tức nín dứt, cậu mỉm cười, cả nửa người đều dính trên cánh tay của Thẩm Thần Uyên.
Tư thế thân mật quá mức này khiến Thẩm Thần Uyên hơi ngừng lại, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy cậu ra.
Hắn không ghét loại cảm giác này, chẳng qua là…… có chút không quen.
Sắc trời bên ngoài đã tối, loáng thoáng còn có thể trông thấy một vài ngôi sao.
Tại bài đỗ xe kế bên nhà hàng, Nghiêm Thuật và Tư Kỷ đang ngồi ở bên trong đợi.
Thấy Thẩm Thần Uyên nắm tay Kiều An lại đây, ngay cả khi đã lên xe rồi mà vẫn chưa buông tay của đối phương, Tư Kỷ bèn lộ ra một nụ cười trong lòng đã rõ nhưng không nói, rất có tâm nâng vách ngăn ở ghế sau lên.
Thẩm Thần Uyên chỉ nhìn thấy người nọ cười với hắn một cách rất khó hiểu, sau đó lại nâng tấm vách ngăn lên, để cho hắn và Kiều An ở trong một không gian không được xem là quá rộng.
Kiều An vẫn luôn dụi vào trong lòng ngực của hắn.
Bầu không khí đột nhiên trở nên bất thường.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, vì để giảm bớt bầu không khí này, nên Thẩm Thần Uyên không thèm nhìn mà đã lập tức bắt máy.
“Anh ơi, em lỡ chọc ba giận nên giờ bị đóng băng thẻ rồi, sắp không còn cơm để ăn nữa, anh nhanh cứu lấy em trai đáng thương của anh đi ~”
Hóa ra là Thẩm Nam.
Kiều An cách Thẩm Thần Uyên rất gần, vì thế cậu có thể nghe thấy được giọng nam êm tai vang lên từ trong điện thoại, giọng điệu của đối phương rất thân mật.
Đây là em trai của ngài Thẩm ư? Tội thật, cơm bên này rẻ như vậy, chỉ cần mỗi ngày bỏ ra một đồng tiền là đủ rồi, vậy mà người nọ lại sắp không còn cơm để ăn nữa.
Do Kiều An đã uống say nên không có dáng vẻ rụt rè như lúc tỉnh táo, mỗi một hành động đều xuất phát từ bản năng, cậu trực tiếp trườn lên trên vai của Thẩm Thần Uyên, nghe lén một cách rất quang minh chính đại.
Hơi thở phả vào bên cổ có chút nóng, Thẩm Thần Uyên nghiêng nhẹ đầu cách ra xa một xíu, nhưng vẫn ngầm đồng ý hành động “Nghe lén” này của Kiều An.
Thẩm Nam là nhân vật chính đang trong quá trình trưởng thành, chứ ban đầu cậu ta chỉ là một thiếu gia nhà giàu dựa dẫm vào gia đình mà thôi.
Tuy rằng thường ngày Thẩm Nam rất nghe lời cha mẹ, nhưng cũng sẽ có lúc phản nghịch. Vào thời điểm đăng ký ngành học, cậu ta không muốn nghe theo sự sắp xếp của ba Thẩm, một hai đòi đi học thiết kế.
Nhưng thật ra không phải là Thẩm Nam thích ngành thiết kế, chẳng qua cậu ta không muốn sống một cuộc sống bị kiểm soát như thế này mà thôi.
Hai cha con cãi nhau một trận, tuy rằng cuối cùng Thẩm Nam cũng chịu đồng ý học tài chính, nhưng giữa cha con bọn họ đã xuất hiện rạn nứt.
Nhưng suy cho cùng thì đây cũng là đứa con trai duy nhất của mình, Thẩm Giả không nỡ răn đe Thẩm Nam quá mức, nên chỉ đóng băng thẻ của cậu ta mà thôi. Thời điểm này Thẩm Thần Uyên vừa lúc trở về nước, hắn là người duy nhất trong nhà ủng hộ Thẩm Nam, nên mỗi khi Thẩm Giả tức giận, hắn đều sẽ lén chuyển tiền cho cậu ta, nhờ đó mà hắn đã thành công hàn gắn mối quan hệ với Thẩm Nam, trở thành "Đồng minh" của đối phương.
Sau này, sau khi trải qua việc Thẩm Thần Uyên chiếm đoạt gia sản, cuối cùng Thẩm Nam cũng đã tỉnh ngộ, cậu ta chăm chỉ học tập và làm việc.
Đến khi tiếp quản tập đoàn Thẩm thị, cậu ta từng bước mở rộng quy mô doanh nghiệp, được ca ngợi như là một thế hệ thiên tài kinh doanh, kết hợp với Cố Thành kiên cường mạnh mẽ, hai người đã trở thành một đoạn giai thoại.
Nhưng hiện giờ Thẩm Thần Uyên vẫn là người anh trai tốt bụng ấy, và Thẩm Nam vẫn là một cậu thiếu gia nhỏ được vạn người yêu mến, vì thế thỉnh thoảng cậu ta sẽ đấu trí đấu dũng với Thẩm Giả để không đến công ty đi làm.
“Được rồi, Tiểu Nam muốn bao nhiêu?” Khóe miệng của Thẩm Thần Uyên nở một nụ cười, nhưng đáy mắt lại chứa đầy sự lạnh nhạt.
Hắn muốn nuôi em trai của mình thành một kẻ vô dụng.
Thẩm Thần Uyên nhớ tới đời trước, Cố Thành đã chỉ vào mặt hắn, nói rằng hắn cố tình để mặc Thẩm Nam, muốn nuôi Thẩm Nam trở thành một kẻ vô dụng, để không còn ai tranh giành gia sản với hắn nữa.
Thẩm Thần Uyên tiếp tục nói: “Ba vạn có đủ không? Hay là anh cho em mười vạn nhé, đợi lát nữa anh sẽ chuyển tiền vào thẻ phụ cho em.”
“Có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với anh, anh sẽ giúp em.”
Nghe thấy câu nói quen thuộc này, Thẩm Nam ở đầu dây bên kia cũng dần yên tâm, kể từ lần tan rã không vui ở bữa tối ngày hôm ấy, Thẩm Thần Uyên không còn liên lạc với cậu ta nữa. Vì thế Thẩm Nam cũng muốn nhân cơ hội này để làm hòa với Thẩm Thần Uyên: “Cảm ơn anh! Em yêu anh nhất ~”
Yêu anh nhất… Ư……
Thẩm Thần Uyên không đáp lại những lời này, nói rằng mình còn có việc bận, sau đó cúp máy.
Sau khi chuyển tiền vào thẻ của Thẩm Nam xong, bên tai hắn truyền đến giọng nói trong trẻo lại có chút mềm mại của Kiều An: “Ngài Thẩm đối xử với em trai của ngài thật là tốt…”
Sự hâm mộ trong lời nói gần như sắp tràn ra ngoài.
Thẩm Thần Uyên quay đầu lại đón nhận ánh mắt của Kiều An, đôi mắt đang bị mắt kính che khuất của hắn lộ ra một vài cảm xúc không rõ, hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt của cậu, khẽ hỏi: “Kiều An thật sự cho rằng như vậy à?”
“Vâng…” Kiều An như một món trang sức, cả người gần như nằm liệt trên cánh tay của Thẩm Thần Uyên, những cảm xúc nhỏ nhoi mà ngày thường che giấu bây giờ tất cả đều lộ ra ngoài, trong lời nói mang theo sự tủi thân vô cùng rõ ràng: “Anh cả của em đối xử với em không tốt một chút nào cả.”
“Rõ ràng anh Đại Ngưu bên cạnh rất thương em trai của mình, mỗi ngày đều sẽ dẫn Tiểu Ngưu ra ngoài chơi, mỗi khi đi chợ còn mang kẹo về cho Tiểu Ngưu…… Nhưng mà anh của em lại chỉ biết bắt nạt em thôi, quăng hết việc nhà cho em làm, xong rồi còn cười nhạo em nữa…”
“Sau này thì em có một đứa em trai, em đã gom góp rất lâu mới đủ tiền để mua kẹo hồ lô cho em ấy, nhưng em ấy, em ấy lại ném nó đi…” Kiều An vùi mặt vào bả vai của Thẩm Thần Uyên, lực trên tay cũng bắt đầu tăng thêm: “Kẹo hồ lô của em, em còn chưa được ăn thử một miếng nào…… Nếu ghét thì có thể trả lại cho em mà!”
“Vì sao bọn họ đều bắt nạt em chứ, ba của em cũng không thích em, ông ấy chỉ thích Kiều Hữu Tài…”
“Em rất ghét họ!”
Nơi bả vai truyền đến cảm giác ẩm ướt, Thẩm Thần Uyên chưa bao giờ đối mặt với tình huống như thế này nên hắn hơi luống cuống.
Cảm xúc của Kiều An không được ổn định, cậu vẫn luôn nhỏ giọng lặp lại hai chữ “Rất ghét”, còn kèm theo tên của một vài người.
Đây là lần đầu tiên Kiều An kể cho hắn về những chuyện lúc trước của cậu, nhưng hiểu nhiên đây cũng chẳng phải là những kí ức đẹp đẽ gì.
Thẩm Thần Uyên học theo tư thế từng thấy trước kia, hắn vụng về ôm Kiều An vào trong lòng ngực mình, ngón tay hắn luồn vào mái tóc của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hành động an ủi không lời này khiến cảm xúc của Kiều An dần ổn định lại, cậu lấy ống tay áo lau nước mắt của mình, thả lỏng cơ thể rồi dựa vào trong lòng ngực của Thẩm Thần Uyên, giọng nói rất nhỏ: “Ngài Thẩm ơi…”
“Tôi đây.” Thẩm Thần Uyên đáp.
Phía cổ bị Kiều An nhẹ nhàng cọ vào, giọng nói của đối phương vô cùng mềm mại: “Em cũng muốn……”
Bàn tay đang ôm lấy cậu lặng lẽ siết chặt lại, Thẩm Thần Uyên nghe thấy trái tim của mình đang đập vô cùng kịch liệt.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên Kiều An làm nũng với hắn.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Không kìm lòng được nhớ tới số mệnh văn học ( che mặt)
Vở kịch nhỏ:
Kiều An: Ngài Thẩm ơi ~ Em cũng muốn tiền tiêu vặt QAQ ( làm nũng tỏ vẻ dễ thương lăn qua lăn lại)
Thẩm Thần Uyên: Tiền tính là gì, ngay cả mạng sống tôi cũng đều cho em! ( Thanh máu đã cạn)
Kiều An:! Cái này, cái này không tốt lắm đâu... 〃v 〃 ( Ôm chặt không buông)
/43
|