Mặt trời xuống núi, ánh đèn trắng vàng nhạt từ biệt thự chiếu ra bên ngoài cửa sổ, trong không khí phảng phất mùi thơm của đồ ăn.
Món chính tối nay là thịt bò băm xào, Kiều An bị cay đến nỗi chảy cả nước mắt nhưng vẫn không ngừng gắp thịt vào trong miệng, cậu cũng không quên chia sẻ cảm nghĩ cho Thẩm Thần Uyên về lần đầu tiên nếm thử: “Ngon lắm!”
Thẩm Thần Uyên đổ đầy ly sữa bò cho đối phương, sau đó hắn dùng đũa gắp một miếng thịt bò vào chén của cậu, trong mắt mang theo ý cười: “Tôi biết mà, chỉ cần là thịt thì Kiều An đều thích hết… Ăn từ từ thôi, đừng vội.”
“Ngày mai chúng ta sẽ ăn thịt dê nhé?”
“Vâng!”
_____
Tại thư phòng, một nơi đã rất lâu rồi vẫn chưa được Thẩm Thần Uyên “Sủng hạnh” kể từ khi hắn sống lại, nhưng vào đêm nay nó lại được nghênh đón một sứ mệnh mới.
Thẩm Thần Uyên dọn dẹp mặt bàn rồi cất hết các văn kiện lên trên kệ sách, sau đó hắn mới lấy một xấp giấy A4 ra và đặt chúng trên bàn.
Kiều An ngồi trước bàn làm việc, cậu kiềm chế nhìn tờ giấy trắng tinh và cây bút màu đen trước mặt mình, nhưng rốt cuộc khóe miệng vẫn không nhịn được lộ ra một vòng cung nho nhỏ.
Cậu muốn học viết chữ!
Thẩm Thần Uyên cầm tay Kiều An để điều chỉnh lại tư thế cầm bút cho cậu, hắn đứng ở phía sau đối phương, sau đó dạy cho cậu viết một vài chữ đơn giản để luyện tay trước.
Thẩm Thần Uyên chưa từng dạy ai viết chữ bao giờ, hắn cũng chưa kịp xem qua một ít giáo trình theo hệ thống, nên đêm nay chỉ có thể dạy Kiều An viết vài chữ cho chơi chơi thôi.
Vài lọn tóc mềm mại khẽ cọ vào, Thẩm Thần Uyên có thể cảm nhận được sự tiếp xúc rất nhỏ ở cằm của mình, hắn không nhịn được rũ mắt xuống nhìn thoáng qua.
Ngoại hình của thiếu niên không phải quá xuất sắc, nhưng cậu lại vô cùng ưa nhìn, cũng cực kì ngoan ngoãn. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Thẩm Thần Uyên có thể thấy được hàng lông mi hơi cong của đối phương, đôi môi mím lại vì chăm chú…… Hắn còn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt giống hệt của mình trên mái tóc của người nọ.
Như thể bị điện giật, Thẩm Thần Uyên lập tức thẳng người lên, giữ một khoảng cách lịch sự với Kiều An.
Thấy cậu chú ý tới hành động phía bên này và nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, Thẩm Thần Uyên hơi mất tự nhiên nhấc mắt kính lên, hỏi: “Cậu muốn học viết tên của mình à?”
Kiều An suy nghĩ một hồi, sau đó khẽ trả lời: “Có thể học viết tên của ngài Thẩm trước được không ạ?”
So với tên của mình thì cậu vẫn muốn học viết tên của Thẩm Thần Uyên hơn.
Vì ngài Thẩm là người đầu tiên đối xử tốt với cậu như vậy.
Thẩm Thần Uyên hít một hơi thật sâu, sau đó viết tên mình xuống tờ giấy A4. Rõ ràng lúc ký mấy văn kiện thì hắn viết ba chữ này thành thục khỏi bàn, nhưng vào lúc này đây hắn lại cảm thấy tay của mình có hơi run.
May mắn thay, trình độ viết chữ của hắn vẫn đang online, nhấn nhá vừa phải, lưu loát lại tự nhiên, nét cạnh rõ ràng.
“Chữ của Ngài Thẩm rất đẹp, tên cũng đẹp nữa.” Kiều An nhỏ nhẹ khen hắn, cậu nắm chặt cây bút đen trong tay, sau đó bắt đầu bắt chước viết theo đối phương trên chỗ trống của tờ A4.
Từ nãy đến giờ Thẩm Thần Uyên vẫn luôn cảm thấy bản thân mình có chút kì lạ, loại cảm xúc lạ lẫm này vẫn luôn lấp kín trong lòng hắn, không thể khống chế cũng không thể đè nén được. Vì thế, Thẩm Thần Uyên mới kiếm cớ để ra ngoài đứng một hồi, sau khi đã bình tĩnh lại thì hắn cầm theo một ly sữa bò quay về thư phòng.
Đặt sữa bò ở trên bàn, khi Thẩm Thần Uyên đang định hỏi Kiều An đã luyện tập đến đâu rồi, thì đối phương lập tức lấy tay che lại, cả nửa người đều nằm sấp lên trên mặt bàn.
Kiều An quay đầu lại nhìn Thẩm Thần Uyên, hai mắt cậu chớp chớp, khuôn mặt hơi ửng đỏ: “Không được, xấu lắm.”
“Rồi rồi, tôi không nhìn đâu.” Thẩm Thần Uyên phối hợp xoay người lại, cho Kiều An thời gian để cất tờ giấy đi, sau đó hắn dặn dò cậu, trong giọng nói còn mang theo ý cười: “Trên bàn có sữa bò, cậu nhớ phải uống đó.”
“Vâng ~ cảm ơn ngài Thẩm!” Kiều An gấp tờ giấy với những chữ viết xiêu vẹo của mình lại rồi bỏ vào trong túi, sau đó cậu bưng sữa bò lên, trực tiếp uống sạch trong một hơi!
Không có vị gì hết, thật khó uống…
Trước đây cậu chưa từng uống sữa bò, thế mà bây giờ uống xong cậu lại không thích nó! Kiều An yên lặng tự kiểm điểm bản thân, sau đó vừa ôm ly sữa vừa lộ ra một nụ cười.
Ngài Thẩm thật tốt! Đợi sau khi cậu luyện viết xong, nhất định sẽ đưa cho ngài Thẩm xem!
_____
Trong căn phòng hội nghị trang nghiêm, giám đốc hạng mục đang đứng ở bên cạnh màn hình, giải thích về tình hình chung của tập đoàn trong tháng vừa qua.
Bỗng nhiên, có một tiếng chuông đột ngột vang lên, tất cả mọi người đang có mặt đều lập tức sợ hãi, từng người một vội vàng kiểm tra điện thoại của bản thân.
Tư Kỷ ở bên cạnh Thẩm Thần Uyên đang định ngáp một cái, nhưng sau khi nghe thấy tiếng chuông thì lập tức bị dọa hết hồn. Y theo phản xạ sờ soạng trong túi, nhưng mò mẫm một lúc thì mới nhớ ra mình vốn dĩ không hề mang điện thoại vào đây, y bèn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm tổng rất ghét bất cứ chuyện gì gây gián đoạn đến tiến độ hội nghị, tuy rằng đối phương chưa từng nói gì về chuyện này, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm là đã biết người nọ không vui một tí nào rồi.
Hình như tiếng chuông điện thoại ấy vang lên bên tai y, nhưng mà hên là không phải của mình… Ủa khoan, ở bên tai…
Tư Kỷ thử quay đầu lại nhìn Thẩm Thần Uyên, chỉ thấy đối phương đang nhíu mày, sau đó hình như đã nhớ ra chuyện gì, hắn mới lấy điện thoại của mình ra với vẻ mặt rất vi diệu.
Phía trên màn hình đúng thật là đang thông báo có một cuộc gọi đến, bằng thị lực siêu phàm của mình, Tư Kỷ có thể nhìn thấy hai chữ “Kiều An” rõ to ở trong điện thoại.
Thẩm Thần Uyên cũng mất một lúc lâu mới nhận ra có thể là điện thoại của mình, trước đây hắn vẫn luôn để ở chế độ rung và chế độ im lặng, nhưng vào tối hôm qua, do nhận được điện thoại nên Kiều An có hơi kích động, cứ cách một lúc là lại gọi cho hắn, vì sợ rằng mình sẽ lỡ cuộc gọi nên hắn đã bật nhạc chuông lên.
“Xin lỗi, tôi phải đi nhận điện thoại.” Thẩm Thần Uyên vội vàng bỏ lại một câu, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng hội nghị.
Vừa mới đi ra cửa, hắn lập tức bắt máy: “Kiều An, có chuyện gì vậy?”
“Ngài Thẩm ơi!”
Ở bên phía đối phương có hơi ồn ào, hình như đang ở nơi đông người nào đó, có lẽ là cậu đi chợ mua đồ ăn với dì Vương, thậm chí Thẩm Thần Uyên còn nghe thấy được cả tiếng chó sủa.
“…… Em có thể nuôi được không ạ?”
Giọng nói ao ước của thiếu niên truyền đến, tuy Thẩm Thần Uyên không nghe rõ lắm nhưng cũng có thể đoán được đại khái, đa số trẻ con đều thích các vật nuôi lông xù, có lẽ Kiều An cũng muốn nuôi chó nhỉ?
“Được, Kiều An muốn nuôi gì cũng được hết.” Vốn dĩ nhiệm vụ của hắn chính là thỏa mãn mọi mong muốn chính đáng của Kiều An.
“Cảm ơn ngài Thẩm nhiều! Em sẽ trông nom bọn chúng thật tốt, không để cho chúng nó làm loạn trong nhà.”
“Ừm.” Thẩm Thần Uyên cười đáp, sau đó lại nghĩ tới một vấn đề khác: “Dì Vương có mang đủ tiền không?”
Thẩm Thần Uyên chỉ đưa cho bà ba vạn tệ* tiền đi chợ, còn về giá cả của vật nuôi thì hắn cũng không rõ lắm, không biết bà có đủ tiền hay không.
(*) 3 vạn tệ = 1 018 200 VNĐ.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ với nhau, sau đó chính là giọng nói vui sướng của Kiều An: “Dì Vương nói rất rẻ, dư dả ạ!”
Nghe thấy thế, Thẩm Thần Uyên - người đang học sách ngữ văn tiểu học, theo phản xạ hỏi: “Kiều An có biết dư dả nghĩa là gì không?”
“… Hừm, chọc một cái là sẽ có cá?”
“Cho Kiều An nghĩ lại, sau khi tôi về sẽ nói cho cậu đáp án.” Thẩm Thần Uyên không nhịn được khẽ cười một tiếng. Sau khi giao bài tập về nhà cho Kiều An xong, hắn trở lại phòng họp.
“Xin lỗi đã mất thời gian của mọi người……” Lời vừa dứt, tất cả nhân viên đang có mặt ở đó đều đồng loạt lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
Thẩm Thần Uyên dừng bước lại, hắn vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó hơi kì lạ, nhưng cụ thể là chỗ nào thì hắn không rõ. May mắn là những nụ cười này rất nhanh đã biến mất, giám đốc vẫn đứng bên cạnh chiếc màn hình lớn, còn nhóm nhân viên vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc như cũ, khung cảnh tựa như trước khi hắn rời khỏi vậy. Thẩm Thần Uyên ngồi lại vào ghế chính, lên tiếng: “Hội nghị tiếp tục.”
Tuy rằng có một khúc nhạc đệm nhỏ xảy ra nhưng hội nghị vẫn kết thúc đúng giờ. Sau khi tan làm, ngay khi Thẩm Thần Uyên vừa mới rời khỏi công ty xong, giây tiếp theo, Tư Kỷ và nhóm nhân viên bắt đầu nhắn tin một cách điên cuồng, chỉ vài phút sau các tin nhắn đã lên đến 99+.
【 Tư Kỷ: Chậc chậc, mấy chị đu cp tém tém lại, đừng để bị lộ ra trước mặt Thẩm tổng! 】
Trong nhóm chat mấy ngày trước, đột nhiên xuất hiện một file word.
Tư Kỷ vừa ấn vào xem, lập tức ngồi thẳng dậy.
【 ( khiếp sợ.jpg) Chị Hạ, chị giấu nghề! Lợi hại lợi hại! 】
【 Chị Hạ: (cười tà mị.jpg) 】
【 Tư Kỷ: Đưa bút cho phu nhân lẹ!!! 】
_____
Đón nắng chiều hoàng hôn, Thẩm Thần Uyên bước xuống xe rồi đi về phía biệt thự. Không cần đợi hắn đi tới cửa, khi Kiều An đứng ở sân vườn nhìn thấy xe của hắn, cậu đã lập tức chạy ra đón trước rồi.
Nhưng kèm theo sau còn có thêm những "Vật nuôi" mà đối phương vừa mua về…
“Ngài Thẩm ơi!”
“Chít chít chít!”
“Quạc quạc quạc!”
“Gâu gâu gâu!”
Sau lưng thiếu niên ngoan ngoãn của hắn là sáu con gà con chưa đủ lông đủ cánh, sáu con vịt con lông vàng óng, hai con chó con to bằng lòng bàn tay…
Thẩm Thần Uyên:……
Không sao, số lượng chỉ hơi nhiều một chút thôi, hắn có thể nuôi nổi.
Bị một đám vật nuôi lông xù to bằng lòng bàn tay vây xung quanh, Thẩm Thần Uyên phải vừa chú ý phía dưới chân, vừa phải bước đi một cách thật cẩn thận, cuối cùng hắn rốt cuộc cũng vào được bên trong nhà.
Sau khi thay một bộ thường phục, đám oắt con kia đã bị Kiều An mang ra sân sau rồi.
Thẩm Thần Uyên xắn ống tay áo lên, mở cửa hàng rào gỗ ra, sau đó đi đến sân sau để hỗ trợ cho Kiều An và dì Vương. Có Thẩm Thần Uyên giúp đỡ, ba người họ rất nhanh đã dựng xong một cái chuồng tạm thời, tiếp đến, họ trải cỏ khô xuống phía dưới, rồi dựng hàng rào bao xung quanh.
Thẩm Thần Uyên lấy một nhúm cỏ khô trên đỉnh đầu Kiều An xuống, trông thấy đối phương nhìn chằm chằm vào đám gà con với đôi mắt sáng ngời, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Kiều An rất thích nuôi động vật nhỏ à?”
“Vâng!” Kiều An vươn tay ra thử sờ đầu của chó con, thấy nó không có trốn tránh, cậu bèn hào hứng xoa khắp người nó từ đầu tới đuôi: “Lúc trước em đã rất muốn nuôi rồi, chúng nó cực kì đáng yêu, khi nào chán thì còn có thể ở bên cạnh em nữa.”
Trong giọng nói vui sướng ấy còn mang theo một chút cô đơn khó phát hiện, đáy mắt của Thẩm Thần Uyên tối sầm lại trong giây lát.
Thật ra hắn thật sự không xứng với danh hiệu người tốt trong miệng của Kiều An.
Gặp qua càng nhiều, dục vọng sẽ càng lớn, những thứ muốn đạt được cũng sẽ tăng lên. Vì để có được giá trị hài lòng của Kiều An, nên hắn rất ít khi dẫn đối phương ra ngoài, phần lớn thời gian đều chỉ chăm sóc người nọ tại căn biệt thự này, sở dĩ Thẩm Thần Uyên làm như vậy, bởi vì hắn hy vọng rằng có thể duy trì loại cảm giác dễ thỏa mãn này của cậu.
Hắn biến thế giới của cậu nhỏ đến mức chỉ có vài hai ba người, gói gọn lại trong căn biệt thự này……
“Hơn nữa nuôi béo xong là có thể ăn!” Hai mắt Kiều An sáng ngời, đặt tầm mắt lên bé gà con, bắt đầu đếm số món ăn trên đầu ngón tay.
Thẩm Thần Uyên:……
Đột nhiên tâm trạng có hơi phức tạp.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Thần Uyên: Tôi không phải là người tốt. ( áy náy.jpg)
Kiều An: Oa~ Ngon quá! Oa~ Xem TV thật vui! Oa~ Trò chơi này thú vị ghê!
Sau đó, Thẩm Thần Uyên nhìn Kiều An ở trong lồng ngực mình vừa ăn khoai tây chiên vừa xem TV, cậu đã nửa tháng rồi không ra khỏi nhà: …… Tôi xin rút lại những lời mình đã nói khi ấy.
Món chính tối nay là thịt bò băm xào, Kiều An bị cay đến nỗi chảy cả nước mắt nhưng vẫn không ngừng gắp thịt vào trong miệng, cậu cũng không quên chia sẻ cảm nghĩ cho Thẩm Thần Uyên về lần đầu tiên nếm thử: “Ngon lắm!”
Thẩm Thần Uyên đổ đầy ly sữa bò cho đối phương, sau đó hắn dùng đũa gắp một miếng thịt bò vào chén của cậu, trong mắt mang theo ý cười: “Tôi biết mà, chỉ cần là thịt thì Kiều An đều thích hết… Ăn từ từ thôi, đừng vội.”
“Ngày mai chúng ta sẽ ăn thịt dê nhé?”
“Vâng!”
_____
Tại thư phòng, một nơi đã rất lâu rồi vẫn chưa được Thẩm Thần Uyên “Sủng hạnh” kể từ khi hắn sống lại, nhưng vào đêm nay nó lại được nghênh đón một sứ mệnh mới.
Thẩm Thần Uyên dọn dẹp mặt bàn rồi cất hết các văn kiện lên trên kệ sách, sau đó hắn mới lấy một xấp giấy A4 ra và đặt chúng trên bàn.
Kiều An ngồi trước bàn làm việc, cậu kiềm chế nhìn tờ giấy trắng tinh và cây bút màu đen trước mặt mình, nhưng rốt cuộc khóe miệng vẫn không nhịn được lộ ra một vòng cung nho nhỏ.
Cậu muốn học viết chữ!
Thẩm Thần Uyên cầm tay Kiều An để điều chỉnh lại tư thế cầm bút cho cậu, hắn đứng ở phía sau đối phương, sau đó dạy cho cậu viết một vài chữ đơn giản để luyện tay trước.
Thẩm Thần Uyên chưa từng dạy ai viết chữ bao giờ, hắn cũng chưa kịp xem qua một ít giáo trình theo hệ thống, nên đêm nay chỉ có thể dạy Kiều An viết vài chữ cho chơi chơi thôi.
Vài lọn tóc mềm mại khẽ cọ vào, Thẩm Thần Uyên có thể cảm nhận được sự tiếp xúc rất nhỏ ở cằm của mình, hắn không nhịn được rũ mắt xuống nhìn thoáng qua.
Ngoại hình của thiếu niên không phải quá xuất sắc, nhưng cậu lại vô cùng ưa nhìn, cũng cực kì ngoan ngoãn. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Thẩm Thần Uyên có thể thấy được hàng lông mi hơi cong của đối phương, đôi môi mím lại vì chăm chú…… Hắn còn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt giống hệt của mình trên mái tóc của người nọ.
Như thể bị điện giật, Thẩm Thần Uyên lập tức thẳng người lên, giữ một khoảng cách lịch sự với Kiều An.
Thấy cậu chú ý tới hành động phía bên này và nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, Thẩm Thần Uyên hơi mất tự nhiên nhấc mắt kính lên, hỏi: “Cậu muốn học viết tên của mình à?”
Kiều An suy nghĩ một hồi, sau đó khẽ trả lời: “Có thể học viết tên của ngài Thẩm trước được không ạ?”
So với tên của mình thì cậu vẫn muốn học viết tên của Thẩm Thần Uyên hơn.
Vì ngài Thẩm là người đầu tiên đối xử tốt với cậu như vậy.
Thẩm Thần Uyên hít một hơi thật sâu, sau đó viết tên mình xuống tờ giấy A4. Rõ ràng lúc ký mấy văn kiện thì hắn viết ba chữ này thành thục khỏi bàn, nhưng vào lúc này đây hắn lại cảm thấy tay của mình có hơi run.
May mắn thay, trình độ viết chữ của hắn vẫn đang online, nhấn nhá vừa phải, lưu loát lại tự nhiên, nét cạnh rõ ràng.
“Chữ của Ngài Thẩm rất đẹp, tên cũng đẹp nữa.” Kiều An nhỏ nhẹ khen hắn, cậu nắm chặt cây bút đen trong tay, sau đó bắt đầu bắt chước viết theo đối phương trên chỗ trống của tờ A4.
Từ nãy đến giờ Thẩm Thần Uyên vẫn luôn cảm thấy bản thân mình có chút kì lạ, loại cảm xúc lạ lẫm này vẫn luôn lấp kín trong lòng hắn, không thể khống chế cũng không thể đè nén được. Vì thế, Thẩm Thần Uyên mới kiếm cớ để ra ngoài đứng một hồi, sau khi đã bình tĩnh lại thì hắn cầm theo một ly sữa bò quay về thư phòng.
Đặt sữa bò ở trên bàn, khi Thẩm Thần Uyên đang định hỏi Kiều An đã luyện tập đến đâu rồi, thì đối phương lập tức lấy tay che lại, cả nửa người đều nằm sấp lên trên mặt bàn.
Kiều An quay đầu lại nhìn Thẩm Thần Uyên, hai mắt cậu chớp chớp, khuôn mặt hơi ửng đỏ: “Không được, xấu lắm.”
“Rồi rồi, tôi không nhìn đâu.” Thẩm Thần Uyên phối hợp xoay người lại, cho Kiều An thời gian để cất tờ giấy đi, sau đó hắn dặn dò cậu, trong giọng nói còn mang theo ý cười: “Trên bàn có sữa bò, cậu nhớ phải uống đó.”
“Vâng ~ cảm ơn ngài Thẩm!” Kiều An gấp tờ giấy với những chữ viết xiêu vẹo của mình lại rồi bỏ vào trong túi, sau đó cậu bưng sữa bò lên, trực tiếp uống sạch trong một hơi!
Không có vị gì hết, thật khó uống…
Trước đây cậu chưa từng uống sữa bò, thế mà bây giờ uống xong cậu lại không thích nó! Kiều An yên lặng tự kiểm điểm bản thân, sau đó vừa ôm ly sữa vừa lộ ra một nụ cười.
Ngài Thẩm thật tốt! Đợi sau khi cậu luyện viết xong, nhất định sẽ đưa cho ngài Thẩm xem!
_____
Trong căn phòng hội nghị trang nghiêm, giám đốc hạng mục đang đứng ở bên cạnh màn hình, giải thích về tình hình chung của tập đoàn trong tháng vừa qua.
Bỗng nhiên, có một tiếng chuông đột ngột vang lên, tất cả mọi người đang có mặt đều lập tức sợ hãi, từng người một vội vàng kiểm tra điện thoại của bản thân.
Tư Kỷ ở bên cạnh Thẩm Thần Uyên đang định ngáp một cái, nhưng sau khi nghe thấy tiếng chuông thì lập tức bị dọa hết hồn. Y theo phản xạ sờ soạng trong túi, nhưng mò mẫm một lúc thì mới nhớ ra mình vốn dĩ không hề mang điện thoại vào đây, y bèn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm tổng rất ghét bất cứ chuyện gì gây gián đoạn đến tiến độ hội nghị, tuy rằng đối phương chưa từng nói gì về chuyện này, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm là đã biết người nọ không vui một tí nào rồi.
Hình như tiếng chuông điện thoại ấy vang lên bên tai y, nhưng mà hên là không phải của mình… Ủa khoan, ở bên tai…
Tư Kỷ thử quay đầu lại nhìn Thẩm Thần Uyên, chỉ thấy đối phương đang nhíu mày, sau đó hình như đã nhớ ra chuyện gì, hắn mới lấy điện thoại của mình ra với vẻ mặt rất vi diệu.
Phía trên màn hình đúng thật là đang thông báo có một cuộc gọi đến, bằng thị lực siêu phàm của mình, Tư Kỷ có thể nhìn thấy hai chữ “Kiều An” rõ to ở trong điện thoại.
Thẩm Thần Uyên cũng mất một lúc lâu mới nhận ra có thể là điện thoại của mình, trước đây hắn vẫn luôn để ở chế độ rung và chế độ im lặng, nhưng vào tối hôm qua, do nhận được điện thoại nên Kiều An có hơi kích động, cứ cách một lúc là lại gọi cho hắn, vì sợ rằng mình sẽ lỡ cuộc gọi nên hắn đã bật nhạc chuông lên.
“Xin lỗi, tôi phải đi nhận điện thoại.” Thẩm Thần Uyên vội vàng bỏ lại một câu, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng hội nghị.
Vừa mới đi ra cửa, hắn lập tức bắt máy: “Kiều An, có chuyện gì vậy?”
“Ngài Thẩm ơi!”
Ở bên phía đối phương có hơi ồn ào, hình như đang ở nơi đông người nào đó, có lẽ là cậu đi chợ mua đồ ăn với dì Vương, thậm chí Thẩm Thần Uyên còn nghe thấy được cả tiếng chó sủa.
“…… Em có thể nuôi được không ạ?”
Giọng nói ao ước của thiếu niên truyền đến, tuy Thẩm Thần Uyên không nghe rõ lắm nhưng cũng có thể đoán được đại khái, đa số trẻ con đều thích các vật nuôi lông xù, có lẽ Kiều An cũng muốn nuôi chó nhỉ?
“Được, Kiều An muốn nuôi gì cũng được hết.” Vốn dĩ nhiệm vụ của hắn chính là thỏa mãn mọi mong muốn chính đáng của Kiều An.
“Cảm ơn ngài Thẩm nhiều! Em sẽ trông nom bọn chúng thật tốt, không để cho chúng nó làm loạn trong nhà.”
“Ừm.” Thẩm Thần Uyên cười đáp, sau đó lại nghĩ tới một vấn đề khác: “Dì Vương có mang đủ tiền không?”
Thẩm Thần Uyên chỉ đưa cho bà ba vạn tệ* tiền đi chợ, còn về giá cả của vật nuôi thì hắn cũng không rõ lắm, không biết bà có đủ tiền hay không.
(*) 3 vạn tệ = 1 018 200 VNĐ.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ với nhau, sau đó chính là giọng nói vui sướng của Kiều An: “Dì Vương nói rất rẻ, dư dả ạ!”
Nghe thấy thế, Thẩm Thần Uyên - người đang học sách ngữ văn tiểu học, theo phản xạ hỏi: “Kiều An có biết dư dả nghĩa là gì không?”
“… Hừm, chọc một cái là sẽ có cá?”
“Cho Kiều An nghĩ lại, sau khi tôi về sẽ nói cho cậu đáp án.” Thẩm Thần Uyên không nhịn được khẽ cười một tiếng. Sau khi giao bài tập về nhà cho Kiều An xong, hắn trở lại phòng họp.
“Xin lỗi đã mất thời gian của mọi người……” Lời vừa dứt, tất cả nhân viên đang có mặt ở đó đều đồng loạt lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
Thẩm Thần Uyên dừng bước lại, hắn vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó hơi kì lạ, nhưng cụ thể là chỗ nào thì hắn không rõ. May mắn là những nụ cười này rất nhanh đã biến mất, giám đốc vẫn đứng bên cạnh chiếc màn hình lớn, còn nhóm nhân viên vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc như cũ, khung cảnh tựa như trước khi hắn rời khỏi vậy. Thẩm Thần Uyên ngồi lại vào ghế chính, lên tiếng: “Hội nghị tiếp tục.”
Tuy rằng có một khúc nhạc đệm nhỏ xảy ra nhưng hội nghị vẫn kết thúc đúng giờ. Sau khi tan làm, ngay khi Thẩm Thần Uyên vừa mới rời khỏi công ty xong, giây tiếp theo, Tư Kỷ và nhóm nhân viên bắt đầu nhắn tin một cách điên cuồng, chỉ vài phút sau các tin nhắn đã lên đến 99+.
【 Tư Kỷ: Chậc chậc, mấy chị đu cp tém tém lại, đừng để bị lộ ra trước mặt Thẩm tổng! 】
Trong nhóm chat mấy ngày trước, đột nhiên xuất hiện một file word.
Tư Kỷ vừa ấn vào xem, lập tức ngồi thẳng dậy.
【 ( khiếp sợ.jpg) Chị Hạ, chị giấu nghề! Lợi hại lợi hại! 】
【 Chị Hạ: (cười tà mị.jpg) 】
【 Tư Kỷ: Đưa bút cho phu nhân lẹ!!! 】
_____
Đón nắng chiều hoàng hôn, Thẩm Thần Uyên bước xuống xe rồi đi về phía biệt thự. Không cần đợi hắn đi tới cửa, khi Kiều An đứng ở sân vườn nhìn thấy xe của hắn, cậu đã lập tức chạy ra đón trước rồi.
Nhưng kèm theo sau còn có thêm những "Vật nuôi" mà đối phương vừa mua về…
“Ngài Thẩm ơi!”
“Chít chít chít!”
“Quạc quạc quạc!”
“Gâu gâu gâu!”
Sau lưng thiếu niên ngoan ngoãn của hắn là sáu con gà con chưa đủ lông đủ cánh, sáu con vịt con lông vàng óng, hai con chó con to bằng lòng bàn tay…
Thẩm Thần Uyên:……
Không sao, số lượng chỉ hơi nhiều một chút thôi, hắn có thể nuôi nổi.
Bị một đám vật nuôi lông xù to bằng lòng bàn tay vây xung quanh, Thẩm Thần Uyên phải vừa chú ý phía dưới chân, vừa phải bước đi một cách thật cẩn thận, cuối cùng hắn rốt cuộc cũng vào được bên trong nhà.
Sau khi thay một bộ thường phục, đám oắt con kia đã bị Kiều An mang ra sân sau rồi.
Thẩm Thần Uyên xắn ống tay áo lên, mở cửa hàng rào gỗ ra, sau đó đi đến sân sau để hỗ trợ cho Kiều An và dì Vương. Có Thẩm Thần Uyên giúp đỡ, ba người họ rất nhanh đã dựng xong một cái chuồng tạm thời, tiếp đến, họ trải cỏ khô xuống phía dưới, rồi dựng hàng rào bao xung quanh.
Thẩm Thần Uyên lấy một nhúm cỏ khô trên đỉnh đầu Kiều An xuống, trông thấy đối phương nhìn chằm chằm vào đám gà con với đôi mắt sáng ngời, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Kiều An rất thích nuôi động vật nhỏ à?”
“Vâng!” Kiều An vươn tay ra thử sờ đầu của chó con, thấy nó không có trốn tránh, cậu bèn hào hứng xoa khắp người nó từ đầu tới đuôi: “Lúc trước em đã rất muốn nuôi rồi, chúng nó cực kì đáng yêu, khi nào chán thì còn có thể ở bên cạnh em nữa.”
Trong giọng nói vui sướng ấy còn mang theo một chút cô đơn khó phát hiện, đáy mắt của Thẩm Thần Uyên tối sầm lại trong giây lát.
Thật ra hắn thật sự không xứng với danh hiệu người tốt trong miệng của Kiều An.
Gặp qua càng nhiều, dục vọng sẽ càng lớn, những thứ muốn đạt được cũng sẽ tăng lên. Vì để có được giá trị hài lòng của Kiều An, nên hắn rất ít khi dẫn đối phương ra ngoài, phần lớn thời gian đều chỉ chăm sóc người nọ tại căn biệt thự này, sở dĩ Thẩm Thần Uyên làm như vậy, bởi vì hắn hy vọng rằng có thể duy trì loại cảm giác dễ thỏa mãn này của cậu.
Hắn biến thế giới của cậu nhỏ đến mức chỉ có vài hai ba người, gói gọn lại trong căn biệt thự này……
“Hơn nữa nuôi béo xong là có thể ăn!” Hai mắt Kiều An sáng ngời, đặt tầm mắt lên bé gà con, bắt đầu đếm số món ăn trên đầu ngón tay.
Thẩm Thần Uyên:……
Đột nhiên tâm trạng có hơi phức tạp.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Thần Uyên: Tôi không phải là người tốt. ( áy náy.jpg)
Kiều An: Oa~ Ngon quá! Oa~ Xem TV thật vui! Oa~ Trò chơi này thú vị ghê!
Sau đó, Thẩm Thần Uyên nhìn Kiều An ở trong lồng ngực mình vừa ăn khoai tây chiên vừa xem TV, cậu đã nửa tháng rồi không ra khỏi nhà: …… Tôi xin rút lại những lời mình đã nói khi ấy.
/43
|