Tiêu Hàn dựa vào tấm bản đồ mới cướp được của một đội ngũ “ma cũ”, trên tấm bản đồ này ghi cũng không chi tiết lắm nhưng cũng đủ để hắn biết được đường ra là ở bên nào.
Đi được một đoạn, bỗng Tiêu Hàn vung tay bắn ra năm viên Thủy đạn vào bụi cỏ bên trái.
Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm.
Năm thân ảnh bắn ra ngoài, Tiêu Hàn nhìn năm tên này còn chưa gục, vẫn còn tỉnh, hắn xì một tiếng, năm viên Thủy đạn lần thứ hai bắn ra. Xong, điểm số hỏa năng của hắn lại tăng lên.
Tiếp tục đi tới, qua được vài khúc quanh, một lần bị tập kích, Tiêu Hàn cũng ra khỏi được rừng rậm.
Nơi này là một giải đất trống trải được che kín bởi loạn thạch, rừng rậm trải dài đến vành đai của bãi loạn thạch thì dừng lại, bởi vậy, khi dương quang trên bầu trời rọi xuống, không chịu chút trở ngại nào liền chiếu xiên trên mặt đất, nắng ấm làm cho người ta cảm thấy cả người ấm áp dào dạt.
Cách giải đất không xa, nổi lên một sườn núi , trên sườn núi này cũng nằm rải rác một ít núi đá không đồng nhất, mà lúc này, trên mặt những núi đá này đều có không ít người hoặc đứng hoặc ngồi, những người này tuổi cũng không lớn, ước chừng vào khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm, bất quá tuy rằng áo bào của bọn họ không giống nhau, nhưng nơi ngực bọn họ đều đeo một quả huy chương hình dạng không khác biệt lắm, hiển nhiên, những học viên này chắc hẳn đều là học viên cũ của Nội viện.
Tại mặt khác của sườn núi, có một đài cao được tao ra bởi một đống đá lớn xếp chồng lên nhau, ở trên đài cao này, có hai vị lão giả đang ngồi ở đó. Nguyên lai đó là Tô trưởng lão cùng Khách trưởng lão, ở chung quanh bọn họ, còn ngồi vài gã trung niên hơi thở trầm ổn, hiển nhiên, bọn họ hẳn đều là quản sự của Nội Viện.
Năm bóng người ngồi xếp bằng ở trên loạn thạch, hô hấp kéo dài bình ổn nhưng bởi vì mấy thanh âm khẽ khẽ vang lên bên tai kia mà có chút rung động, năm người này đều mặc một bộ quần áo màu trắng, giống như khí chất lạnh lùng băng lãnh kia của bọn họ.
Trong năm người này, gã thanh niên sắc mặt trắng nõn ở vị trí trung ương là có cường độ hơi thở mạnh nhất, gã thanh niên trắng nõn trong năm người này vẫn như trước duy trì trạng thái nhắm mắt ngồi xếp bằng trên loạn thạch. Thân thể giống như một khối băng điêu bình thường, hàn khí nhàn nhạt lượn lờ xung quanh, vậy mà cũng khiến cho một ít cỏ xanh bên cạnh loạn thạch bị bao trùm một tầng sương trắng.
Tiêu Hàn nhìn về hướng năm người này, tay trái giơ lên “Yo! Bạch Sát đội có phải không?”
Bạch Sát đội, đội trưởng La Hầu. Ánh mắt Thanh niên mặt trắng đảo qua Tiêu Hàn, chậm rãi nói.
“Tiêu Hàn, tân sinh!” Tiêu Hàn mỉm cười nói.
La Hầu gật đầu, hàn khí phía trên thân thể càng thêm nồng đậm, một cỗ khí thế cường đại từ trong cơ thể bốc lên, đem mãnh loạn thạch này đều bao vây ở trong đó.
Tiêu Hàn nhìn La Hầu tỏa ra khí thế, hắn vẫn bình thản “Băng thuộc tính à? Cũng tàm tạm. Chiến thôi nào!”
La Hầu cảm nhận khí thế bốc ra từ Tiêu Hàn, khuôn mặt ngưng trọng, quát “Lên!”
Tức thì năm người đồng loạt xuất thủ. Tiêu Hàn nhìn năm người tiến đến, tay khẽ vẫy, năm quả Thủy đạn xuất hiện.
Tiêu Hàn vung tay tống năm quả Thủy đạn bay đến tấn công năm người Bạch sát đội.
Bàn tay La Hầu khẽ run, ngay tức thì một vật thể giống như làm từ hàn băng, hàn thiết côn ước chừng dài gần một trượng thoáng hiện ra, hai tay nắm chặt thân côn, mũi côn bắn tới, nhất thời, chỉ thấy một mảnh côn ảnh liên miên bất đoạn xuất hiện ở giữa không trung. Mỗi đạo côn ảnh đều mạnh mẽ nện ở phía trên năm quả Thủy đạn kia, cứ như thế lặp lại vài lần thì năm quả Thủy đạn liền bị nổ tan, thực lực như vậy, làm cho người ta sợ hãi than không thôi.
Thừa dịp La Hầu ngăn trở năm quả Thủy đạn, bốn người Bạch sát đội còn lại đã áp sát gần Tiêu Hàn, chuẩn bị xuất ra đấu kỹ.
Tiêu Hàn nhìn cũng không nhìn, chỉ chờ bốn thân ảnh lại gần tí nữa, thì hắn bỗng cúi xuống, hai tay chạm đất, miệng quát “Băng vực!”
Cờ rắc.
Bốn người Bạch sát đội trong nháy mắt bị đóng băng không nhúc nhích. Thực lực của họ chưa đến Đấu Linh, cho nên không chống lại được đấu kỹ này của Tiêu Hàn.
Bây giờ chỉ còn lại mỗi La Hầu, Tiêu Hàn mỉm cười “Thế nào?”
“Ngươi rất mạnh!” La Hầu phun ra một câu, rồi lập tức vận chuyển đấu khí, song chưởng nắm chặt hàn thiết côn, một luồng hàn khí giống như sương mù từ trên thân thiết côn lượn lờ bay ra, một tiếng quát lạnh trầm thấp vang lên.
Hồn Viêm Toàn Côn!
Theo thanh âm La Hầu hạ xuống, chỉ thấy đám sươn mù hàn khí lượn lờ phía trên hàn thiết côn nhất thời bốc lên, thiết côn xoay tròn tạo nên một đường cong huyền ảo, trong lúc hàn khí trên thiết côn cấp tốc xoay tròn, dường như là hình thành một thuẫn băng hình tròn, đem thân thể La Hậu hoàn toàn bao bọc lại, sau đó, La Hầu dẫm mạnh chân phi thân tới.
Tiêu Hàn nhìn La Hầu định dùng lá chắn băng kia tấn công, hắn cười nhạt “Ngươi thích băng thì ta tặng thêm luôn. Băng khí hợp sát!”
Trong bàn tay của hắn lập tức tụ lại một quả cầu khác, quả cầu này có những dòng hàn khí xoáy cực nhanh, xung quanh quả cầu không khí bị chấn động phát ra âm thanh tích tích.
Bành.
Quả cầu hàn khí và thuẫn băng hình tròn va chạm tạo ra tiếng vang cực lớn, khiến lỗ tai các học viên hơi ê ẩm.
Tiêu Hàn và La Hầu đồng thời nhảy về sau.
Tiêu Hàn đứng vững thân hình, ngẩng đầu nhìn lên, khóe miệng không biết vì sao lại hơi kéo lên, hai tay hắn lúc này lại vòng ra phía sau tạo thành bộ dáng thư thả.
La Hầu hơi lùi về sau sau khi chậm đất, mắt ngưng trọng nhìn Tiêu Hàn, sau cú va chạm vừa rồi, gã biết đối phương không hề yếu hơn mình, thậm chí có phần mạnh hơn.
La Hầu vừa định mở miệng nói gì đó, tức thì gã cảm thấy hai tay mình không còn cảm giác gì nữa, kinh hãi nhìn xuống mới phát hiện hai cánh tay đã bị đóng băng từ lúc nào, hơn nữa vùng bị đóng băng còn đang lan rộng ra toàn thân. La Hầu kinh khiếp vội dùng đấu khi ngăn trở, nhưng tất cả chỉ vô ích, chỉ lát sau La Hầu đã bị đông thành băng điêu, đánh dấu thất bại cho Bạch sát đội.
Những người ở xung quanh chứng kiến toàn trận chiến đều trợn mắt nhìn Tiêu Hàn, hắn lúc này đang thong thả đứng cạnh mấy khối băng điêu Bạch sát đội, tay thu lấy năm tấm tinh phiến từ họ bổ sung cho điểm hỏa năng cho mình.
Tô, Khánh nhị lão miệng hơi co quắp, nhị lão cũng không nghĩ đến trận chiến lại diễn ra nhanh như vậy.
Tiêu Hàn sau khi lấy xong hỏa năng của Bạch sát đội, hắn ngẩng đầu nhìn Tô, Khánh nhị lão “Ta vượt qua rồi chứ!”
Nhị lão cười khổ, thầm nói “Hậu sinh khả úy a!” nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười “Điều đó là tất nhiên!”
Số từ: 1478
Đi được một đoạn, bỗng Tiêu Hàn vung tay bắn ra năm viên Thủy đạn vào bụi cỏ bên trái.
Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm.
Năm thân ảnh bắn ra ngoài, Tiêu Hàn nhìn năm tên này còn chưa gục, vẫn còn tỉnh, hắn xì một tiếng, năm viên Thủy đạn lần thứ hai bắn ra. Xong, điểm số hỏa năng của hắn lại tăng lên.
Tiếp tục đi tới, qua được vài khúc quanh, một lần bị tập kích, Tiêu Hàn cũng ra khỏi được rừng rậm.
Nơi này là một giải đất trống trải được che kín bởi loạn thạch, rừng rậm trải dài đến vành đai của bãi loạn thạch thì dừng lại, bởi vậy, khi dương quang trên bầu trời rọi xuống, không chịu chút trở ngại nào liền chiếu xiên trên mặt đất, nắng ấm làm cho người ta cảm thấy cả người ấm áp dào dạt.
Cách giải đất không xa, nổi lên một sườn núi , trên sườn núi này cũng nằm rải rác một ít núi đá không đồng nhất, mà lúc này, trên mặt những núi đá này đều có không ít người hoặc đứng hoặc ngồi, những người này tuổi cũng không lớn, ước chừng vào khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm, bất quá tuy rằng áo bào của bọn họ không giống nhau, nhưng nơi ngực bọn họ đều đeo một quả huy chương hình dạng không khác biệt lắm, hiển nhiên, những học viên này chắc hẳn đều là học viên cũ của Nội viện.
Tại mặt khác của sườn núi, có một đài cao được tao ra bởi một đống đá lớn xếp chồng lên nhau, ở trên đài cao này, có hai vị lão giả đang ngồi ở đó. Nguyên lai đó là Tô trưởng lão cùng Khách trưởng lão, ở chung quanh bọn họ, còn ngồi vài gã trung niên hơi thở trầm ổn, hiển nhiên, bọn họ hẳn đều là quản sự của Nội Viện.
Năm bóng người ngồi xếp bằng ở trên loạn thạch, hô hấp kéo dài bình ổn nhưng bởi vì mấy thanh âm khẽ khẽ vang lên bên tai kia mà có chút rung động, năm người này đều mặc một bộ quần áo màu trắng, giống như khí chất lạnh lùng băng lãnh kia của bọn họ.
Trong năm người này, gã thanh niên sắc mặt trắng nõn ở vị trí trung ương là có cường độ hơi thở mạnh nhất, gã thanh niên trắng nõn trong năm người này vẫn như trước duy trì trạng thái nhắm mắt ngồi xếp bằng trên loạn thạch. Thân thể giống như một khối băng điêu bình thường, hàn khí nhàn nhạt lượn lờ xung quanh, vậy mà cũng khiến cho một ít cỏ xanh bên cạnh loạn thạch bị bao trùm một tầng sương trắng.
Tiêu Hàn nhìn về hướng năm người này, tay trái giơ lên “Yo! Bạch Sát đội có phải không?”
Bạch Sát đội, đội trưởng La Hầu. Ánh mắt Thanh niên mặt trắng đảo qua Tiêu Hàn, chậm rãi nói.
“Tiêu Hàn, tân sinh!” Tiêu Hàn mỉm cười nói.
La Hầu gật đầu, hàn khí phía trên thân thể càng thêm nồng đậm, một cỗ khí thế cường đại từ trong cơ thể bốc lên, đem mãnh loạn thạch này đều bao vây ở trong đó.
Tiêu Hàn nhìn La Hầu tỏa ra khí thế, hắn vẫn bình thản “Băng thuộc tính à? Cũng tàm tạm. Chiến thôi nào!”
La Hầu cảm nhận khí thế bốc ra từ Tiêu Hàn, khuôn mặt ngưng trọng, quát “Lên!”
Tức thì năm người đồng loạt xuất thủ. Tiêu Hàn nhìn năm người tiến đến, tay khẽ vẫy, năm quả Thủy đạn xuất hiện.
Tiêu Hàn vung tay tống năm quả Thủy đạn bay đến tấn công năm người Bạch sát đội.
Bàn tay La Hầu khẽ run, ngay tức thì một vật thể giống như làm từ hàn băng, hàn thiết côn ước chừng dài gần một trượng thoáng hiện ra, hai tay nắm chặt thân côn, mũi côn bắn tới, nhất thời, chỉ thấy một mảnh côn ảnh liên miên bất đoạn xuất hiện ở giữa không trung. Mỗi đạo côn ảnh đều mạnh mẽ nện ở phía trên năm quả Thủy đạn kia, cứ như thế lặp lại vài lần thì năm quả Thủy đạn liền bị nổ tan, thực lực như vậy, làm cho người ta sợ hãi than không thôi.
Thừa dịp La Hầu ngăn trở năm quả Thủy đạn, bốn người Bạch sát đội còn lại đã áp sát gần Tiêu Hàn, chuẩn bị xuất ra đấu kỹ.
Tiêu Hàn nhìn cũng không nhìn, chỉ chờ bốn thân ảnh lại gần tí nữa, thì hắn bỗng cúi xuống, hai tay chạm đất, miệng quát “Băng vực!”
Cờ rắc.
Bốn người Bạch sát đội trong nháy mắt bị đóng băng không nhúc nhích. Thực lực của họ chưa đến Đấu Linh, cho nên không chống lại được đấu kỹ này của Tiêu Hàn.
Bây giờ chỉ còn lại mỗi La Hầu, Tiêu Hàn mỉm cười “Thế nào?”
“Ngươi rất mạnh!” La Hầu phun ra một câu, rồi lập tức vận chuyển đấu khí, song chưởng nắm chặt hàn thiết côn, một luồng hàn khí giống như sương mù từ trên thân thiết côn lượn lờ bay ra, một tiếng quát lạnh trầm thấp vang lên.
Hồn Viêm Toàn Côn!
Theo thanh âm La Hầu hạ xuống, chỉ thấy đám sươn mù hàn khí lượn lờ phía trên hàn thiết côn nhất thời bốc lên, thiết côn xoay tròn tạo nên một đường cong huyền ảo, trong lúc hàn khí trên thiết côn cấp tốc xoay tròn, dường như là hình thành một thuẫn băng hình tròn, đem thân thể La Hậu hoàn toàn bao bọc lại, sau đó, La Hầu dẫm mạnh chân phi thân tới.
Tiêu Hàn nhìn La Hầu định dùng lá chắn băng kia tấn công, hắn cười nhạt “Ngươi thích băng thì ta tặng thêm luôn. Băng khí hợp sát!”
Trong bàn tay của hắn lập tức tụ lại một quả cầu khác, quả cầu này có những dòng hàn khí xoáy cực nhanh, xung quanh quả cầu không khí bị chấn động phát ra âm thanh tích tích.
Bành.
Quả cầu hàn khí và thuẫn băng hình tròn va chạm tạo ra tiếng vang cực lớn, khiến lỗ tai các học viên hơi ê ẩm.
Tiêu Hàn và La Hầu đồng thời nhảy về sau.
Tiêu Hàn đứng vững thân hình, ngẩng đầu nhìn lên, khóe miệng không biết vì sao lại hơi kéo lên, hai tay hắn lúc này lại vòng ra phía sau tạo thành bộ dáng thư thả.
La Hầu hơi lùi về sau sau khi chậm đất, mắt ngưng trọng nhìn Tiêu Hàn, sau cú va chạm vừa rồi, gã biết đối phương không hề yếu hơn mình, thậm chí có phần mạnh hơn.
La Hầu vừa định mở miệng nói gì đó, tức thì gã cảm thấy hai tay mình không còn cảm giác gì nữa, kinh hãi nhìn xuống mới phát hiện hai cánh tay đã bị đóng băng từ lúc nào, hơn nữa vùng bị đóng băng còn đang lan rộng ra toàn thân. La Hầu kinh khiếp vội dùng đấu khi ngăn trở, nhưng tất cả chỉ vô ích, chỉ lát sau La Hầu đã bị đông thành băng điêu, đánh dấu thất bại cho Bạch sát đội.
Những người ở xung quanh chứng kiến toàn trận chiến đều trợn mắt nhìn Tiêu Hàn, hắn lúc này đang thong thả đứng cạnh mấy khối băng điêu Bạch sát đội, tay thu lấy năm tấm tinh phiến từ họ bổ sung cho điểm hỏa năng cho mình.
Tô, Khánh nhị lão miệng hơi co quắp, nhị lão cũng không nghĩ đến trận chiến lại diễn ra nhanh như vậy.
Tiêu Hàn sau khi lấy xong hỏa năng của Bạch sát đội, hắn ngẩng đầu nhìn Tô, Khánh nhị lão “Ta vượt qua rồi chứ!”
Nhị lão cười khổ, thầm nói “Hậu sinh khả úy a!” nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười “Điều đó là tất nhiên!”
Số từ: 1478
/92
|