“Cô còn đứng đó, còn không mau tiến lên” Ôn Kỳ nhẹ nhàng đẩy cô lên trước mặt Diệp Hoa.
Đương nhiên Diệp Linh biết, hắn chẳng qua sợ hãi anh hai. Cho dù bị cô đánh một cái nhưng cũng không dám nổi giận.
Nếu biết trước vậy, cô nhất định sẽ đánh chết hắn mà không chỉ đơn giản một cái như vậy.
Cô vừa tới gần, cánh tay cứng rắn liền ôm cô vào lòng. Mùi hương quen thuộc trên người cô thoảng đến, khiến cho sát khí trên người Diệp Hoa cũng nguôi đi vài phần.
Thân hình nhỏ xinh của cô hoàn toàn bị bao phủ bởi thân hình cao lớn của Diệp Hoa, thậm chí….
Chiếc váy lễ phục màu trắng của cô đã trở nên xộc xệch, khiến ánh mắt của hắn hơi hạ xuống là đã có thể thấy ngay được khe rãnh trước ngực cô. Thân hình đầy đặn mềm mại của cô lại đang dán chặt lấy đôi chân thon dài của Diệp Hoa… Hắn có thể cảm nhận được hỏa khí ở trong người đều nhanh chóng di chuyển xuống bên dưới.
“Ngài Diệp, tôi thật xin lỗi, không ngờ cô bé này lại là người quen của anh” Ôn Kỳ lần này thật hoảng sợ, một màn trước mặt hắn còn không rõ cô bé này quan trọng như nào đối với tên sát thần trước mặt sao.
“Hàn thúc…tôi muốn cô bé này được chứ” Diệp Hoa lại giở cái giọng lạnh lùng ra, hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Henry, câu nói hướng về Hàn Phách hệt như câu mệnh lệnh mà không phải câu hỏi.
“Tất nhiên rồi…” Nhìn tình hình trước mặt, chẳng lẽ ông ta còn lắc đầu được sao. Chỉ sợ vừa nói một chữ ‘không’ người thanh niên này lập tức trở mặt rồi.
Ôm cô gái nhỏ bé trong lòng, hắn đột nhiên tiến sát gần, hỏi Diệp Linh: “Thấy qua chặt tay người sống chưa?”
Diệp Linh căng da đầu.
Cầu cho anh hai nói đùa, cầu cho không phải là thật sự!
“Bảo Vân!” Giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm của Diệp Hoa vang lên.
Bảo Vân tiến lên “Lão đại cứ phân phó!”
Diệp Hoa hít sâu một hơi, sau đó nhả ra một làn khói, Diệp Linh hít phải không khỏi ho sặc sụa, đồng thời cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo như cõi địa ngục.
Đôi mắt hắn như lưỡi kiếm đảo qua khuôn mặt ba người đàn ông, cuối cùng dừng trên người gã trắng…
“Tao muốn…con mắt hắn!”
Đôi mắt hắn lại dừng trên người da trắng còn lại, lạnh lùng nói: “Hắn cũng như vậy! Còn về phần tên này…”
Diệp Hoa dừng một chút, con mắt lạnh lẽo như xuyên thấu khuôn mặt trắng bệch của gã đạo diễn…
“Kéo hắn lại đây…”
"Vâng, Lão đại!” Vẻ mặt Bảo Vân không hề mất tự nhiên, dường như đối với chuyện này đã quá quen thuộc.
Ngược lại, mấy người kia đều đã hoàn toàn choáng váng!
Bọn họ đồng loạt hướng mắt về phía Hàn Phách cầu cứu, nhưng ông ta hiển nhiên hoàn toàn không để tâm, chỉ nhìn đám người cười cười. Trong mắt ông ta đám người này hoàn toàn chỉ là sâu kiến không cần phải để ý, tốt nhất để cho bọn họ tự sinh tự diệt.
Diệp Linh da đầu căng lên, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn người thanh niên, chẳng lẽ anh hai nói thật hay sao?
Tay cô trở nên cứng ngắc, dùng sức mới có thể nắm lại.
Bên kia, quả nhiên rất nhanh Bảo Vân liền kéo tên Ôn Kỳ lên, Bảo Vân đập mạnh đầu hắn lên bàn, một cánh tay cầm chặt khảm đao. Lúc này Diệp Linh mới hoàn toàn minh bạch: Không phải nói đùa!
Anh hai thật muốn chặt tay người.
“Anh, em muốn về nhà!” Diệp Linh phía sau lưng chảy một tầng mồ hôi mỏng, thanh âm đều đang phát run.
“Không vội, chẳng phải em rất muốn đến đây sao” Diệp Hoa một tay ôm cô trong ngực mình, một tay còn lại cầm lấy tay của cô gia sức chà chà, đến khi hắn cảm thấy đã đủ sạch mới ngừng lại.
“Tay nào của hắn động vào em?” Diệp Hoa cười nhạt.
Anh cười rất đẹp nhưng lúc này rơi vào mắt cô thì thật khó coi.
“Không có…anh thả họ ra đi, dù sao họ cũng làm ra hành động nào quá phận” Diệp Linh cắn cắn môi, lí nhí nói một câu.
Diệp Hoa nghe vậy, sắc mặt càng đen lại, đã như vậy còn muốn bảo vệ mấy tên này sao?
“Ra vậy…thì ra là cả hai”
Hắn nói xong, hướng về Bảo Vân nói tiếp: “Làm đi, tao muốn hai tay nó” Như nhớ ra điều gì đó, hắn dừng lại sau đó trầm ngâm nói tiếp “Trước tiên chặt từng ngón nó trước vậy”
Diệp Hoa vừa dứt lời, Bảo Vân lập tức bổ xuống một đao, nháy mắt tay trái của Ôn Kỳ liền thiếu đi một ngón, hắn đau đớn kêu lên thảm thiết.
Mà mấy người khác trong phòng, đều cảm thấy lạnh sống lưng, nhiều người chịu không được đều quay đầu nôn.
Hàn Phách cầm lấy ly rượu vang, đối với một màn dường như ông ta rất hưởng thụ, ánh mắt lại lén nhìn về phía Diệp Hoa, ánh mắt không khỏi đục ngầu.
Đây là đang cảnh cáo mình sao?
Hàn Phách lặng im, một chiêu này của Diệp Hoa thật không tồi, vừa hay có thể ra đòn phủ đầu với ông ta lại còn có thể tuyên bố với toàn thể mọi người trong đây cô bé này là người của Diệp Hoa hắn, tất cả nếu không nể mặt kết cục sẽ rất khó coi.
Từng ngón tay lần lượt bị chặt xuống, Diệp Linh sợ hãi đến mức đều sắp khóc, cô vừa muốn nhắm mắt thì bị anh hai nắm cằm, bức bách cô nhìn từng ngón tay của người đàn ông rơi xuống, bên tai tất cả là tiếng Ôn Kỳ kêu đến thê lương cùng tiếng kêu sắc bén mỗi khi chiếc dao chặt xuống, cả người Diệp Linh đều đang phát run, cô gắt gao cắn môi mới không hét ầm lên.
Từng ngón tay rơi đầy đất, Bảo Vân vất hắn xuống sàn nhà.
Nháy mắt cả căn phòng đều tràn ngập mùi tanh của máu.
Còn những người còn lại đều bị dọa sợ đến phát khóc, từng người quỳ xuống cầu xin.
Đối với một màn trước mặt, đám người trong phòng cũng chỉ biết le lưỡi ra nhìn, đến Hàn Phách đều dung túng cho hành động của tên điên này thì bọn hắn còn cái rắm gì được lên tiếng, chỉ sợ làm hắn phật lòng rồi lại mất mạng lúc nào cũng không hay.
Lúc này cái tên ‘Diệp ma đầu’ chỉ sợ đến chết đám người này cũng không thể quên được.
Diệp Linh ọe một tiếng, nôn đầy đất, sau đó rúc đầu vào lòng của anh, nước mắt lã chã rơi đều thấm ướt một mảng lớn.
Thấy vậy, Diệp Hoa mới hài lòng, nụ cười trên môi càng đậm. (Anh Diệp biến thái quá, hại con gái người ta như vậy mà vẫn cười được:v)
(Kính chúc mọi người một năm mới tràn đầy niềm vui và hạnh phúc!!! Vui trong sức khoẻ, trẻ trong tâm hồn, khôn trong lý tưởng, trưởng thành trong…. tất cả mọi lĩnh vực…và đặc biệt tiền nhiều như nước)
Háp bi niu zia:))
Đương nhiên Diệp Linh biết, hắn chẳng qua sợ hãi anh hai. Cho dù bị cô đánh một cái nhưng cũng không dám nổi giận.
Nếu biết trước vậy, cô nhất định sẽ đánh chết hắn mà không chỉ đơn giản một cái như vậy.
Cô vừa tới gần, cánh tay cứng rắn liền ôm cô vào lòng. Mùi hương quen thuộc trên người cô thoảng đến, khiến cho sát khí trên người Diệp Hoa cũng nguôi đi vài phần.
Thân hình nhỏ xinh của cô hoàn toàn bị bao phủ bởi thân hình cao lớn của Diệp Hoa, thậm chí….
Chiếc váy lễ phục màu trắng của cô đã trở nên xộc xệch, khiến ánh mắt của hắn hơi hạ xuống là đã có thể thấy ngay được khe rãnh trước ngực cô. Thân hình đầy đặn mềm mại của cô lại đang dán chặt lấy đôi chân thon dài của Diệp Hoa… Hắn có thể cảm nhận được hỏa khí ở trong người đều nhanh chóng di chuyển xuống bên dưới.
“Ngài Diệp, tôi thật xin lỗi, không ngờ cô bé này lại là người quen của anh” Ôn Kỳ lần này thật hoảng sợ, một màn trước mặt hắn còn không rõ cô bé này quan trọng như nào đối với tên sát thần trước mặt sao.
“Hàn thúc…tôi muốn cô bé này được chứ” Diệp Hoa lại giở cái giọng lạnh lùng ra, hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Henry, câu nói hướng về Hàn Phách hệt như câu mệnh lệnh mà không phải câu hỏi.
“Tất nhiên rồi…” Nhìn tình hình trước mặt, chẳng lẽ ông ta còn lắc đầu được sao. Chỉ sợ vừa nói một chữ ‘không’ người thanh niên này lập tức trở mặt rồi.
Ôm cô gái nhỏ bé trong lòng, hắn đột nhiên tiến sát gần, hỏi Diệp Linh: “Thấy qua chặt tay người sống chưa?”
Diệp Linh căng da đầu.
Cầu cho anh hai nói đùa, cầu cho không phải là thật sự!
“Bảo Vân!” Giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm của Diệp Hoa vang lên.
Bảo Vân tiến lên “Lão đại cứ phân phó!”
Diệp Hoa hít sâu một hơi, sau đó nhả ra một làn khói, Diệp Linh hít phải không khỏi ho sặc sụa, đồng thời cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo như cõi địa ngục.
Đôi mắt hắn như lưỡi kiếm đảo qua khuôn mặt ba người đàn ông, cuối cùng dừng trên người gã trắng…
“Tao muốn…con mắt hắn!”
Đôi mắt hắn lại dừng trên người da trắng còn lại, lạnh lùng nói: “Hắn cũng như vậy! Còn về phần tên này…”
Diệp Hoa dừng một chút, con mắt lạnh lẽo như xuyên thấu khuôn mặt trắng bệch của gã đạo diễn…
“Kéo hắn lại đây…”
"Vâng, Lão đại!” Vẻ mặt Bảo Vân không hề mất tự nhiên, dường như đối với chuyện này đã quá quen thuộc.
Ngược lại, mấy người kia đều đã hoàn toàn choáng váng!
Bọn họ đồng loạt hướng mắt về phía Hàn Phách cầu cứu, nhưng ông ta hiển nhiên hoàn toàn không để tâm, chỉ nhìn đám người cười cười. Trong mắt ông ta đám người này hoàn toàn chỉ là sâu kiến không cần phải để ý, tốt nhất để cho bọn họ tự sinh tự diệt.
Diệp Linh da đầu căng lên, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn người thanh niên, chẳng lẽ anh hai nói thật hay sao?
Tay cô trở nên cứng ngắc, dùng sức mới có thể nắm lại.
Bên kia, quả nhiên rất nhanh Bảo Vân liền kéo tên Ôn Kỳ lên, Bảo Vân đập mạnh đầu hắn lên bàn, một cánh tay cầm chặt khảm đao. Lúc này Diệp Linh mới hoàn toàn minh bạch: Không phải nói đùa!
Anh hai thật muốn chặt tay người.
“Anh, em muốn về nhà!” Diệp Linh phía sau lưng chảy một tầng mồ hôi mỏng, thanh âm đều đang phát run.
“Không vội, chẳng phải em rất muốn đến đây sao” Diệp Hoa một tay ôm cô trong ngực mình, một tay còn lại cầm lấy tay của cô gia sức chà chà, đến khi hắn cảm thấy đã đủ sạch mới ngừng lại.
“Tay nào của hắn động vào em?” Diệp Hoa cười nhạt.
Anh cười rất đẹp nhưng lúc này rơi vào mắt cô thì thật khó coi.
“Không có…anh thả họ ra đi, dù sao họ cũng làm ra hành động nào quá phận” Diệp Linh cắn cắn môi, lí nhí nói một câu.
Diệp Hoa nghe vậy, sắc mặt càng đen lại, đã như vậy còn muốn bảo vệ mấy tên này sao?
“Ra vậy…thì ra là cả hai”
Hắn nói xong, hướng về Bảo Vân nói tiếp: “Làm đi, tao muốn hai tay nó” Như nhớ ra điều gì đó, hắn dừng lại sau đó trầm ngâm nói tiếp “Trước tiên chặt từng ngón nó trước vậy”
Diệp Hoa vừa dứt lời, Bảo Vân lập tức bổ xuống một đao, nháy mắt tay trái của Ôn Kỳ liền thiếu đi một ngón, hắn đau đớn kêu lên thảm thiết.
Mà mấy người khác trong phòng, đều cảm thấy lạnh sống lưng, nhiều người chịu không được đều quay đầu nôn.
Hàn Phách cầm lấy ly rượu vang, đối với một màn dường như ông ta rất hưởng thụ, ánh mắt lại lén nhìn về phía Diệp Hoa, ánh mắt không khỏi đục ngầu.
Đây là đang cảnh cáo mình sao?
Hàn Phách lặng im, một chiêu này của Diệp Hoa thật không tồi, vừa hay có thể ra đòn phủ đầu với ông ta lại còn có thể tuyên bố với toàn thể mọi người trong đây cô bé này là người của Diệp Hoa hắn, tất cả nếu không nể mặt kết cục sẽ rất khó coi.
Từng ngón tay lần lượt bị chặt xuống, Diệp Linh sợ hãi đến mức đều sắp khóc, cô vừa muốn nhắm mắt thì bị anh hai nắm cằm, bức bách cô nhìn từng ngón tay của người đàn ông rơi xuống, bên tai tất cả là tiếng Ôn Kỳ kêu đến thê lương cùng tiếng kêu sắc bén mỗi khi chiếc dao chặt xuống, cả người Diệp Linh đều đang phát run, cô gắt gao cắn môi mới không hét ầm lên.
Từng ngón tay rơi đầy đất, Bảo Vân vất hắn xuống sàn nhà.
Nháy mắt cả căn phòng đều tràn ngập mùi tanh của máu.
Còn những người còn lại đều bị dọa sợ đến phát khóc, từng người quỳ xuống cầu xin.
Đối với một màn trước mặt, đám người trong phòng cũng chỉ biết le lưỡi ra nhìn, đến Hàn Phách đều dung túng cho hành động của tên điên này thì bọn hắn còn cái rắm gì được lên tiếng, chỉ sợ làm hắn phật lòng rồi lại mất mạng lúc nào cũng không hay.
Lúc này cái tên ‘Diệp ma đầu’ chỉ sợ đến chết đám người này cũng không thể quên được.
Diệp Linh ọe một tiếng, nôn đầy đất, sau đó rúc đầu vào lòng của anh, nước mắt lã chã rơi đều thấm ướt một mảng lớn.
Thấy vậy, Diệp Hoa mới hài lòng, nụ cười trên môi càng đậm. (Anh Diệp biến thái quá, hại con gái người ta như vậy mà vẫn cười được:v)
(Kính chúc mọi người một năm mới tràn đầy niềm vui và hạnh phúc!!! Vui trong sức khoẻ, trẻ trong tâm hồn, khôn trong lý tưởng, trưởng thành trong…. tất cả mọi lĩnh vực…và đặc biệt tiền nhiều như nước)
Háp bi niu zia:))
/151
|