“Nếu vậy, tại sao… các ngươi không hợp thành một thể?”
“Nói dễ hơn làm!” Tống Đoan Nghi thoáng nheo mắt, trầm giọng nói, “Ta luôn cố gắng, nhiều năm qua chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm phương pháp, nhưng vẫn vô dụng, sau vô số lần thử nghiệm là vô số lần thất bại, bọn họ không còn nhớ những điều này, còn ta phải gánh vác tất cả!”
Hà Duy đáp không nên lời, bấy giờ cậu đã hiểu rõ.
Cậu ngửa đầu nhìn Tống Đoan Nghi, nhẹ giọng hỏi: “Sư tôn, hãy cho ta biết phải làm thế nào?”
Tống Đoan Nghi trầm mặc một lát, đáp: “Ta cũng không xác định, nhưng chắc có liên quan tới ngươi.”
Hà Duy ngẩn ra, tầm mắt Tống Đoan Nghi dịch xuống, dừng trên bụng cậu.
Đó là vị trí của hệ thống, cả Tống Đoan Nghi lẫn Hà Duy đều biết.
Hà Duy lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi: “Ta hiểu rồi.”
Tống Đoan Nghi không lên tiếng nữa, hắn chỉ ôm lấy Hà Duy, dịu dàng hôn lên trán cậu.
Hà Duy cười cười với hắn, chọn mở hệ thống.
Hệt như buổi ban đầu gặp gỡ, hệ thống vẫn giữ nguyên dáng vẻ ấy, không khác đi là bao, nếu buộc phải chỉ ra điểm thay đổi thì chính là mục tiêu xâm lăng.
Mấy hôm nay quá bận, Hà Duy căn bản chưa rảnh kiểm tra cửa hàng, song lúc này nhất định phải xem.
Như Tống Đoan Nghi đã nói, chỉ mình cậu biết, mà thứ cậu biết chính là hệ thống.
Hệ thống rốt cuộc có thể làm gì, Hà Duy biết là cửa hàng, muốn đồ vật nào nó sẽ cho cái nấy, không phải sao?
Cậu hoàn thành nhiệm vụ, nhận được một cơ hội làm mới, ngoài ra còn phần thưởng là ba vé làm mới nữa, dư sức tìm được thứ cậu cần.
Hà Duy nhắm mắt, bắt đầu không ngừng tẩy não mình.
Một thứ có thể làm họ hợp thành một thể, một thứ khiến linh hồn họ hoàn chỉnh, một thứ khiến cậu sống lại hoàn toàn.
Ký ức của họ đang dung hợp, đây đã là mở đầu, phải tiếp tục như thế nào, giúp bọn họ thoát khỏi thống khổ bằng cách nào đây!
Những câu nói ấy liên tục xoay vòng trong đầu, Hà Duy nỗ lực không nghĩ gì khác, chỉ tập trung suy ngẫm.
Đến khi đầu óc tràn ngập mấy điều đó, Hà Duy mới mở mắt ra, chọn cửa hàng.
Đã mở rồi thì chẳng còn gì phải sợ nữa, Hà Duy mở to mắt nhìn, cả sáu vật phẩm đều khiến cậu chán chường, đành rằng lấp lánh ánh vàng, nhưng toàn ba thứ thuốc bổ huyết bổ khí.
Hà Duy thất vọng, may mà còn ba lượt nữa, tóm lại sẽ tìm được thôi. Lần này Hà Duy rút gọn suy nghĩ, trong đầu chỉ còn mấy chữ “hợp thành một thể”, “linh hồn hoàn chỉnh”.
Chừng nửa khắc sau, Hà Duy mở mắt lần nữa, sử dụng một vé làm mới, tiếp theo mở mắt nhìn.
Ánh sáng bạc lóe lên, vẫn là một loạt các loại thuốc, chẳng qua biến thành thuốc bổ linh. Cảm giác mất mát khó tả ập tới, Hà Duy thực sự chẳng biết phải nghĩ kiểu gì.
Có lẽ nên hỏi sư tôn, khoan đã… não Hà Duy vụt sáng, có ý tưởng rồi.
Cậu luôn nghĩ là loại thuốc nào đó, nhưng giờ nên mở rộng không giới hạn, chỉ cần khiến linh hồn bị phát tán phục hồi như cũ thì thứ gì cũng được!
Nghĩ xong, cậu lại đổi mới thêm lần nữa, rồi thấp thỏm nhìn thử, lần này đúng là có thứ xài được.
“Thuật linh dung”, một quyển bí tịch!
Hà Duy vội vàng mở ra đọc giới thiệu vắn tắt, song vừa đọc lướt đã tái mặt.
Không được rồi! Hà Duy nhanh chóng rụt tay về như chạm phải khoai nóng phỏng tay.
Kiên quyết không thể dùng cách thức tự giết lẫn nhau này.
Hà Duy chỉ còn một cơ hội cuối cùng, nếu lần này không xong, cậu triệt để chẳng biết làm sao nữa.
“Làm ơn đi, làm ơn cho ta một biện pháp giúp linh hồn họ dung hợp và quy về một thể với điều kiện không khiến họ thương tổn lẫn nhau đi mà!”
Cậu từ từ nhắm chặt hai mắt, giọng nói rất khẽ, thậm chí có chút run rẩy khó lòng bỏ qua.
Nếu lần này vẫn không được… Nếu hệ thống vốn chẳng có vật như vậy, nếu…
Không, Hà Duy đột nhiên trấn định lại, không có khả năng!
— hình như ta tồn tại vì các ngươi.
Đúng thế, nếu không phải vì họ, mắc gì cậu lại đến nơi này? Nếu không phải vì họ, sao cậu có được hệ thống? Nếu hết thảy đều vì họ, vậy… hệ thống lẽ nào không có cách giúp họ dung hợp!
Hà Duy mở bừng mắt, cõi lòng yên tĩnh, cậu đã nắm rõ đáp án.
“Mục đích của ngươi, ước nguyện ban đầu của ngươi, ta muốn ngươi nói hết cho ta biết!”
Chẳng ai đáp lời hắn, nhưng Hà Duy cũng không hoang mang, cậu bình thản tiếp lời: “Bất kể thế nào cũng phải cho ta biết, dẫu có phải trả giá cực đắt, ta cũng sẽ giúp ngươi hoàn thành!”
Hà Duy hít thật sâu, mở cửa hàng.
Sáu ô vuông, năm ô trống, chỉ một ô có đồ, là một mảnh giấy mỏng, nhìn từ xa cũng thấy rõ chữ viết bên trên.
Cách viết mạnh mẽ tựa rồng bay, chữ viết khiến người ta nhìn mà khó quên, Hà Duy biết chính là nó.
Cậu dốc cạn kim tệ mua tờ giấy mỏng kia, lá thư cuối cùng của Linh Thủy Thiên Tôn.
Hà Duy chăm chú đọc, mặt từ đầu đến cuối chẳng hề thay đổi.
Bất ngờ, mà cũng không nằm ngoài dự liệu.
Hệ thống, quả nhiên là ngươi.
Hà Duy đọc xong, trong lòng cũng sáng tỏ.
Cậu gấp tờ giấy lại, cẩn thận cất nó đi, rồi đóng hệ thống.Cậu có bốn phân thân, vừa đủ đối mặt cả bốn.
Hà Duy đồng thời trông thấy bốn người.
Hệ thống từng nhắc nhở tinh thần lực của cậu không đủ chống đỡ bốn túc thể, nhưng bây giờ hơi đâu quan tâm nhiều.
Dù sao cũng chả lâu, có gì phải ngại.
Hiện tại hẳn họ đã có ký ức của nhau, và chắc cũng ghét cậu lắm.
Nghĩ kỹ thì Hà Duy cũng hiểu chính mình nên bị chán ghét, cậu đến nhớ cũng chẳng dám nhớ lại những việc mình làm.
Nhưng làm cũng làm rồi, thôi thì đối mặt đi, trốn tránh vô ích, giấu cũng không giấu được, cứ thẳng thắn cho sảng khoái.
Hà Duy nhìn bốn người họ, phân không rõ cảm xúc của mình.
Cậu thích Lăng Vân Dực cố chấp, quý Lê Viêm thẳng thắn, kính ngưỡng sức mạnh của Trúc Uyên, đồng thời cũng khâm phục trí tuệ của sư tôn, cậu thích bọn họ, đặt giới hạn với ai cũng là sỉ nhục người đó.
Thoạt nhìn có vẻ hoang đường, song bất giác đã thành thế rồi.
Bất luận hậu quả ra sao, Hà Duy vẫn nghĩ nên cho họ biết.
Dù biết giờ phút này họ đã tâm ý tương thông, cậu vẫn dùng bốn túc thể bất đồng nói với họ.
“Nếu có thể, ta muốn vĩnh viễn ở bên ngươi, đời đời kiếp kiếp.”
Nói xong lời ấy, bốn người cùng gia tăng khí lực trên tay.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Hà Duy cũng chẳng nhận ra cảm xúc của họ, đơn giản không nghĩ nữa, chỉ hơi nhón chân, chậm rãi nhắm mắt hôn lên.
— tuy tất cả đều bắt nguồn từ ngoài ý muốn, nhưng giờ đây ta cam tâm tình nguyện.
Không đợi bọn họ phản ứng, Hà Duy đã vận linh khí xông thẳng về phía bụng, sau cơn cuộn trào mãnh liệt, sau cùng cũng gỡ được mảnh trăng rằm nho nhỏ trong cơ thể.
Đó là nguyên thể của hệ thống, có lẽ không nên gọi nó là hệ thống, bởi nó cũng là một mảnh hồn phách.
Hàng vạn năm qua, Tống Đoan Nghi không thể dung hợp thành công là bởi chính họ cũng chưa trọn vẹn.
Năm xưa khi Linh Thủy Thiên Tôn ngã xuống, ngay cả bản thân hắn cũng không biết rằng chấp niệm của hắn lại quấn lấy một phách, để nó du đãng khắp nhân gian, tích lũy năm tháng dài đằng đẵng, rốt cuộc cũng có được tinh thần, rồi xuyên qua không gian ngàn vạn trong một lần cơ duyên xảo hợp, tìm thấy chốn nương thân.
Sở dĩ chọn Hà Duy vì nó thích cậu, nên nó biết, họ cũng sẽ thích cậu.
Đây là cách nghĩ nguyên thủy nhất, mà lại chân thật nhất.
Mặc kệ nguyên do, chỉ hỏi duyên phận, sự thật cũng đúng như thế.
Hà Duy hít một hơi, rốt cuộc niệm ra khẩu quyết, phóng thuật tụ hồn.
Lực lượng dồi dào trào ra từ linh cảnh, cấp tốc chảy xuống bụng, vòng quanh mảnh trăng non yếu ớt, tiếp theo dễ dàng nhảy vào cơ thể họ.
Ánh sáng chói mắt lóe lên, Hà Duy đã hoàn hồn, cậu chẳng nghĩ gì khác, chỉ tập trung thi thuật.
Thuật tụ hồn cần rất nhiều linh lực hỗ trợ, cậu không được lơ là một phút nào.
Tống Đoan Nghi phản ứng đầu tiên, sau khi nhận ra cậu đang làm gì, hắn trợn to mắt, đồng tử bị nỗi kinh hoàng hiếm thấy phủ lấp. Hắn ôm chặt Hà Duy, giọng khẽ run lên, âm thanh phát ra gian nan dị thường: “Tại sao lại vậy?”
Bốn người tâm ý tương thông, giờ khắc này đều sáng tỏ ngay.
“Dừng lại!” Lê Viêm gần như rống lên.
Lăng Vân Dực với Trúc Uyên dứt khoát tế ra Đấu Linh, bắt đầu không ngừng độ linh cho cậu.
Tuy nhiên, bọn họ vẫn phát hiện quá trễ.
Toàn bộ sức mạnh của Hà Duy đang tuôn ra bằng tốc độ kinh người, thuật tụ hồn thành công, hư cảnh xung quanh bắt đầu sụp đổ, Ly Ưu Ly Sầu Ly Tâm… những kẻ đã sớm bị giết chết cũng dần tan biến.
Rốt cuộc, bốn người cũng cùng xuất hiện trong một không gian.
Bích tẩy lam thiên, vân nhược tiên vụ, tại phút giây chấm hết tất cả, Hà Duy mơ hồ thấy được một bóng hình.
Sáu cánh vàng kim dang rộng, tóc bạc tựa mây cùng đôi mắt đen sâu thẳm, còn có nốt ruồi xinh đẹp kia.
Hà Duy biết đó là ai.
Nhưng, quá xa… xa tới nỗi không thể chạm tới.
“Thật xin lỗi.” Hà Duy thì thào, “Đã đồng ý ở bên ngươi, thế mà lại nuốt lời.”
Linh lực tan hết sẽ không khiến cậu chết, song phải có nguyên do thì hồn phách của Linh Thủy mới dung nhập vào cơ thể Hà Duy, đúng là nó thích cậu, nhưng nếu cậu là một người hoàn chỉnh, nó hoàn toàn không thể tiếp cận cậu.
Có lẽ do vận mệnh sắp đặt, bản thân Hà Duy đã không trọn vẹn, cậu trời sinh thiếu một phách, chỉ sống được đến hơn hai mươi tuổi. Giả như không có một phách của Đoan Thanh, cậu sẽ không xuyên việt, nhưng cũng chẳng sống được bao lâu, nay sống lâu đến mức này, còn quen biết bọn họ, Hà Duy cảm thấy rất đáng giá.
Cậu tồn tại vì bọn họ.
Giờ đây họ thoát khỏi khốn cảnh, mà cậu cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ là vẫn có chút không cam tâm…
Hà Duy cho rằng sau khi nhìn thấy những dòng chữ kia, cậu có thể thoải mái đối mặt, nào ngờ vẫn… mất mát quá đỗi.
Cậu không sợ sinh tử, chỉ sợ ly biệt.
Nhưng hên là không kéo dài quá lâu.
Người chết đèn tắt, bao nhiêu nhung nhớ rồi cũng tan thành mây khói.
Dẫu luyến tiếc, song ngay cả chính mình cũng không tồn tại, lại còn…
Bất thình lình, một âm thanh như vọng lại từ sâu trong linh hồn vang lên.
— đừng rời đi!
“Nói dễ hơn làm!” Tống Đoan Nghi thoáng nheo mắt, trầm giọng nói, “Ta luôn cố gắng, nhiều năm qua chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm phương pháp, nhưng vẫn vô dụng, sau vô số lần thử nghiệm là vô số lần thất bại, bọn họ không còn nhớ những điều này, còn ta phải gánh vác tất cả!”
Hà Duy đáp không nên lời, bấy giờ cậu đã hiểu rõ.
Cậu ngửa đầu nhìn Tống Đoan Nghi, nhẹ giọng hỏi: “Sư tôn, hãy cho ta biết phải làm thế nào?”
Tống Đoan Nghi trầm mặc một lát, đáp: “Ta cũng không xác định, nhưng chắc có liên quan tới ngươi.”
Hà Duy ngẩn ra, tầm mắt Tống Đoan Nghi dịch xuống, dừng trên bụng cậu.
Đó là vị trí của hệ thống, cả Tống Đoan Nghi lẫn Hà Duy đều biết.
Hà Duy lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi: “Ta hiểu rồi.”
Tống Đoan Nghi không lên tiếng nữa, hắn chỉ ôm lấy Hà Duy, dịu dàng hôn lên trán cậu.
Hà Duy cười cười với hắn, chọn mở hệ thống.
Hệt như buổi ban đầu gặp gỡ, hệ thống vẫn giữ nguyên dáng vẻ ấy, không khác đi là bao, nếu buộc phải chỉ ra điểm thay đổi thì chính là mục tiêu xâm lăng.
Mấy hôm nay quá bận, Hà Duy căn bản chưa rảnh kiểm tra cửa hàng, song lúc này nhất định phải xem.
Như Tống Đoan Nghi đã nói, chỉ mình cậu biết, mà thứ cậu biết chính là hệ thống.
Hệ thống rốt cuộc có thể làm gì, Hà Duy biết là cửa hàng, muốn đồ vật nào nó sẽ cho cái nấy, không phải sao?
Cậu hoàn thành nhiệm vụ, nhận được một cơ hội làm mới, ngoài ra còn phần thưởng là ba vé làm mới nữa, dư sức tìm được thứ cậu cần.
Hà Duy nhắm mắt, bắt đầu không ngừng tẩy não mình.
Một thứ có thể làm họ hợp thành một thể, một thứ khiến linh hồn họ hoàn chỉnh, một thứ khiến cậu sống lại hoàn toàn.
Ký ức của họ đang dung hợp, đây đã là mở đầu, phải tiếp tục như thế nào, giúp bọn họ thoát khỏi thống khổ bằng cách nào đây!
Những câu nói ấy liên tục xoay vòng trong đầu, Hà Duy nỗ lực không nghĩ gì khác, chỉ tập trung suy ngẫm.
Đến khi đầu óc tràn ngập mấy điều đó, Hà Duy mới mở mắt ra, chọn cửa hàng.
Đã mở rồi thì chẳng còn gì phải sợ nữa, Hà Duy mở to mắt nhìn, cả sáu vật phẩm đều khiến cậu chán chường, đành rằng lấp lánh ánh vàng, nhưng toàn ba thứ thuốc bổ huyết bổ khí.
Hà Duy thất vọng, may mà còn ba lượt nữa, tóm lại sẽ tìm được thôi. Lần này Hà Duy rút gọn suy nghĩ, trong đầu chỉ còn mấy chữ “hợp thành một thể”, “linh hồn hoàn chỉnh”.
Chừng nửa khắc sau, Hà Duy mở mắt lần nữa, sử dụng một vé làm mới, tiếp theo mở mắt nhìn.
Ánh sáng bạc lóe lên, vẫn là một loạt các loại thuốc, chẳng qua biến thành thuốc bổ linh. Cảm giác mất mát khó tả ập tới, Hà Duy thực sự chẳng biết phải nghĩ kiểu gì.
Có lẽ nên hỏi sư tôn, khoan đã… não Hà Duy vụt sáng, có ý tưởng rồi.
Cậu luôn nghĩ là loại thuốc nào đó, nhưng giờ nên mở rộng không giới hạn, chỉ cần khiến linh hồn bị phát tán phục hồi như cũ thì thứ gì cũng được!
Nghĩ xong, cậu lại đổi mới thêm lần nữa, rồi thấp thỏm nhìn thử, lần này đúng là có thứ xài được.
“Thuật linh dung”, một quyển bí tịch!
Hà Duy vội vàng mở ra đọc giới thiệu vắn tắt, song vừa đọc lướt đã tái mặt.
Không được rồi! Hà Duy nhanh chóng rụt tay về như chạm phải khoai nóng phỏng tay.
Kiên quyết không thể dùng cách thức tự giết lẫn nhau này.
Hà Duy chỉ còn một cơ hội cuối cùng, nếu lần này không xong, cậu triệt để chẳng biết làm sao nữa.
“Làm ơn đi, làm ơn cho ta một biện pháp giúp linh hồn họ dung hợp và quy về một thể với điều kiện không khiến họ thương tổn lẫn nhau đi mà!”
Cậu từ từ nhắm chặt hai mắt, giọng nói rất khẽ, thậm chí có chút run rẩy khó lòng bỏ qua.
Nếu lần này vẫn không được… Nếu hệ thống vốn chẳng có vật như vậy, nếu…
Không, Hà Duy đột nhiên trấn định lại, không có khả năng!
— hình như ta tồn tại vì các ngươi.
Đúng thế, nếu không phải vì họ, mắc gì cậu lại đến nơi này? Nếu không phải vì họ, sao cậu có được hệ thống? Nếu hết thảy đều vì họ, vậy… hệ thống lẽ nào không có cách giúp họ dung hợp!
Hà Duy mở bừng mắt, cõi lòng yên tĩnh, cậu đã nắm rõ đáp án.
“Mục đích của ngươi, ước nguyện ban đầu của ngươi, ta muốn ngươi nói hết cho ta biết!”
Chẳng ai đáp lời hắn, nhưng Hà Duy cũng không hoang mang, cậu bình thản tiếp lời: “Bất kể thế nào cũng phải cho ta biết, dẫu có phải trả giá cực đắt, ta cũng sẽ giúp ngươi hoàn thành!”
Hà Duy hít thật sâu, mở cửa hàng.
Sáu ô vuông, năm ô trống, chỉ một ô có đồ, là một mảnh giấy mỏng, nhìn từ xa cũng thấy rõ chữ viết bên trên.
Cách viết mạnh mẽ tựa rồng bay, chữ viết khiến người ta nhìn mà khó quên, Hà Duy biết chính là nó.
Cậu dốc cạn kim tệ mua tờ giấy mỏng kia, lá thư cuối cùng của Linh Thủy Thiên Tôn.
Hà Duy chăm chú đọc, mặt từ đầu đến cuối chẳng hề thay đổi.
Bất ngờ, mà cũng không nằm ngoài dự liệu.
Hệ thống, quả nhiên là ngươi.
Hà Duy đọc xong, trong lòng cũng sáng tỏ.
Cậu gấp tờ giấy lại, cẩn thận cất nó đi, rồi đóng hệ thống.Cậu có bốn phân thân, vừa đủ đối mặt cả bốn.
Hà Duy đồng thời trông thấy bốn người.
Hệ thống từng nhắc nhở tinh thần lực của cậu không đủ chống đỡ bốn túc thể, nhưng bây giờ hơi đâu quan tâm nhiều.
Dù sao cũng chả lâu, có gì phải ngại.
Hiện tại hẳn họ đã có ký ức của nhau, và chắc cũng ghét cậu lắm.
Nghĩ kỹ thì Hà Duy cũng hiểu chính mình nên bị chán ghét, cậu đến nhớ cũng chẳng dám nhớ lại những việc mình làm.
Nhưng làm cũng làm rồi, thôi thì đối mặt đi, trốn tránh vô ích, giấu cũng không giấu được, cứ thẳng thắn cho sảng khoái.
Hà Duy nhìn bốn người họ, phân không rõ cảm xúc của mình.
Cậu thích Lăng Vân Dực cố chấp, quý Lê Viêm thẳng thắn, kính ngưỡng sức mạnh của Trúc Uyên, đồng thời cũng khâm phục trí tuệ của sư tôn, cậu thích bọn họ, đặt giới hạn với ai cũng là sỉ nhục người đó.
Thoạt nhìn có vẻ hoang đường, song bất giác đã thành thế rồi.
Bất luận hậu quả ra sao, Hà Duy vẫn nghĩ nên cho họ biết.
Dù biết giờ phút này họ đã tâm ý tương thông, cậu vẫn dùng bốn túc thể bất đồng nói với họ.
“Nếu có thể, ta muốn vĩnh viễn ở bên ngươi, đời đời kiếp kiếp.”
Nói xong lời ấy, bốn người cùng gia tăng khí lực trên tay.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Hà Duy cũng chẳng nhận ra cảm xúc của họ, đơn giản không nghĩ nữa, chỉ hơi nhón chân, chậm rãi nhắm mắt hôn lên.
— tuy tất cả đều bắt nguồn từ ngoài ý muốn, nhưng giờ đây ta cam tâm tình nguyện.
Không đợi bọn họ phản ứng, Hà Duy đã vận linh khí xông thẳng về phía bụng, sau cơn cuộn trào mãnh liệt, sau cùng cũng gỡ được mảnh trăng rằm nho nhỏ trong cơ thể.
Đó là nguyên thể của hệ thống, có lẽ không nên gọi nó là hệ thống, bởi nó cũng là một mảnh hồn phách.
Hàng vạn năm qua, Tống Đoan Nghi không thể dung hợp thành công là bởi chính họ cũng chưa trọn vẹn.
Năm xưa khi Linh Thủy Thiên Tôn ngã xuống, ngay cả bản thân hắn cũng không biết rằng chấp niệm của hắn lại quấn lấy một phách, để nó du đãng khắp nhân gian, tích lũy năm tháng dài đằng đẵng, rốt cuộc cũng có được tinh thần, rồi xuyên qua không gian ngàn vạn trong một lần cơ duyên xảo hợp, tìm thấy chốn nương thân.
Sở dĩ chọn Hà Duy vì nó thích cậu, nên nó biết, họ cũng sẽ thích cậu.
Đây là cách nghĩ nguyên thủy nhất, mà lại chân thật nhất.
Mặc kệ nguyên do, chỉ hỏi duyên phận, sự thật cũng đúng như thế.
Hà Duy hít một hơi, rốt cuộc niệm ra khẩu quyết, phóng thuật tụ hồn.
Lực lượng dồi dào trào ra từ linh cảnh, cấp tốc chảy xuống bụng, vòng quanh mảnh trăng non yếu ớt, tiếp theo dễ dàng nhảy vào cơ thể họ.
Ánh sáng chói mắt lóe lên, Hà Duy đã hoàn hồn, cậu chẳng nghĩ gì khác, chỉ tập trung thi thuật.
Thuật tụ hồn cần rất nhiều linh lực hỗ trợ, cậu không được lơ là một phút nào.
Tống Đoan Nghi phản ứng đầu tiên, sau khi nhận ra cậu đang làm gì, hắn trợn to mắt, đồng tử bị nỗi kinh hoàng hiếm thấy phủ lấp. Hắn ôm chặt Hà Duy, giọng khẽ run lên, âm thanh phát ra gian nan dị thường: “Tại sao lại vậy?”
Bốn người tâm ý tương thông, giờ khắc này đều sáng tỏ ngay.
“Dừng lại!” Lê Viêm gần như rống lên.
Lăng Vân Dực với Trúc Uyên dứt khoát tế ra Đấu Linh, bắt đầu không ngừng độ linh cho cậu.
Tuy nhiên, bọn họ vẫn phát hiện quá trễ.
Toàn bộ sức mạnh của Hà Duy đang tuôn ra bằng tốc độ kinh người, thuật tụ hồn thành công, hư cảnh xung quanh bắt đầu sụp đổ, Ly Ưu Ly Sầu Ly Tâm… những kẻ đã sớm bị giết chết cũng dần tan biến.
Rốt cuộc, bốn người cũng cùng xuất hiện trong một không gian.
Bích tẩy lam thiên, vân nhược tiên vụ, tại phút giây chấm hết tất cả, Hà Duy mơ hồ thấy được một bóng hình.
Sáu cánh vàng kim dang rộng, tóc bạc tựa mây cùng đôi mắt đen sâu thẳm, còn có nốt ruồi xinh đẹp kia.
Hà Duy biết đó là ai.
Nhưng, quá xa… xa tới nỗi không thể chạm tới.
“Thật xin lỗi.” Hà Duy thì thào, “Đã đồng ý ở bên ngươi, thế mà lại nuốt lời.”
Linh lực tan hết sẽ không khiến cậu chết, song phải có nguyên do thì hồn phách của Linh Thủy mới dung nhập vào cơ thể Hà Duy, đúng là nó thích cậu, nhưng nếu cậu là một người hoàn chỉnh, nó hoàn toàn không thể tiếp cận cậu.
Có lẽ do vận mệnh sắp đặt, bản thân Hà Duy đã không trọn vẹn, cậu trời sinh thiếu một phách, chỉ sống được đến hơn hai mươi tuổi. Giả như không có một phách của Đoan Thanh, cậu sẽ không xuyên việt, nhưng cũng chẳng sống được bao lâu, nay sống lâu đến mức này, còn quen biết bọn họ, Hà Duy cảm thấy rất đáng giá.
Cậu tồn tại vì bọn họ.
Giờ đây họ thoát khỏi khốn cảnh, mà cậu cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ là vẫn có chút không cam tâm…
Hà Duy cho rằng sau khi nhìn thấy những dòng chữ kia, cậu có thể thoải mái đối mặt, nào ngờ vẫn… mất mát quá đỗi.
Cậu không sợ sinh tử, chỉ sợ ly biệt.
Nhưng hên là không kéo dài quá lâu.
Người chết đèn tắt, bao nhiêu nhung nhớ rồi cũng tan thành mây khói.
Dẫu luyến tiếc, song ngay cả chính mình cũng không tồn tại, lại còn…
Bất thình lình, một âm thanh như vọng lại từ sâu trong linh hồn vang lên.
— đừng rời đi!
/101
|