Hà Duy nhanh nhẹn cầm quần áo mặc vào, quần áo này là sư tôn chuẩn bị cho cậu, còn kèm theo một trận pháp nhỏ, lúc mặc chỉ cần kích hoạt là có thể mặc chỉnh tề rất nhanh, căn bản không rườm rà phiền toái như trang phục cổ đại chân chính.
Sư tôn đối với cậu quả là nghiêm túc chu đáo, Hà Duy nghĩ đến đây thì có chút lo lắng, sư tôn là người đầu tiên rơi xuống biển Vô Vọng, nhưng cậu lại không biết hắn ở đâu. Lăng Vân Dực bị thương, tình huống của Lê Viêm cũng không khả quan, cậu thật sự không thể xác định tình trạng của sư tôn.
Nhưng may mà hai người có liên hệ dòng máu sư mạch, cậu chưa sao, chứng tỏ sư tôn không nguy hiểm tới tính mạng.
Hà Duy thở dài, rồi tập trung tinh thần, hiện tại cứu được ai thì hay người ấy, nắm chắc thời gian mới là đạo lý đúng đắn!
Mặc xong quần áo, Hà Duy vội vàng chạy qua.
Tình hình của Lê Viêm còn không xong hơn cậu tưởng, Hà Duy chẳng biết nguyên do hắn rơi xuống biển, nhưng nom tình trạng này, tuyệt đối không tốt hơn Lăng Vân Dực là bao.
Tuy khi ấy Lê Viêm không trực tiếp tiến hành áp chế cơn bão trên biển, song hắn lại dùng sức mạnh bản thân bảo hộ cả làng Phi Linh, làng Phi Linh nhỏ mấy chăng nữa cũng là một hòn đảo chiếm diện tích mênh mông, chỉ riêng giống đực Phi Linh đã có mấy vạn người. Vì bảo vệ tính mạng của họ, Lê Viêm triệu hồi hàng vạn huyết ma bao vây toàn bộ phần đáy hòn đảo.
Huyết ma chính là linh kỹ của Huyết Linh Châu, nhưng muốn phóng thích kỹ năng lại cần rất nhiều linh lực hỗ trợ, thế nên Lê Viêm trả giá chẳng kém ai, hơn nữa Hà Duy còn lo lắng về Huyết Anh hoa.
Huyết Anh hoa là tà linh, tà linh không ngoan ngoãn như thánh linh, đứa nào cũng ngạo mạn ương ngạnh. Nếu thực lực ký chủ mạnh mẽ, chúng sẽ buông xuôi mặc kệ, nhưng chỉ cần ký chủ thoáng có dấu hiệu kiệt sức, chúng sẽ xao động, thậm chí phản phệ ký chủ.
Hà Duy thăm dò linh trước, phát hiện Lê Viêm đã sớm có dự tính, tuy hắn đã kiệt sức, nhưng cũng khiến Huyết Anh hoa bị cạn kiệt quá độ. Sau khi hao tổn cường độ cao, nó đã rất yếu ớt và sắp ngủ say.
Hà Duy cũng thả lỏng, bấy giờ mới nghiên cứu kỹ thương thế của Lê Viêm.
Quả nhiên là máu thịt lẫn lộn, nếu không nhờ hắn bảo vệ, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đã bị hủy rồi.
Hà Duy thở dài, đồng thời bắt đầu trị liệu.
Lê Viêm đích xác được xưng là thân thể bất tử, chỉ cần lưu lại một giọt máu, hắn sẽ chậm rãi phục hồi như cũ, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn không có mặt tại đáy biển Vô Vọng chết tiệt này.
Từ lúc thu thập tinh thạch ban nãy, Hà Duy đã nhận ra rằng tuy nơi này rải rác đầy tinh thạch linh lực thuộc tính ngũ hành, nhưng tựa hồ không có huyết linh và oán linh. Những linh lực ấy đều là lực lượng do sinh linh tồn tại mà diễn sinh ra, nơi đây không có vật sống, thành ra rất khó tụ tập.
Đây cũng là nguyên nhân Lê Viêm với Lăng Vân Dực bị thương nặng mà không cách nào lành lại, bởi hai người không hấp thu được linh khí cần thiết.
Nếu không phải Kết Linh Tiên Y có thể chuyển hóa linh lực, e rằng cả hai sẽ mất mạng.
Trước hết Hà Duy độ hết linh khí trong cơ thể cho Lê Viêm, thấy tiến độ trị liệu tăng thêm 1%, cậu mới nhẹ nhõm đôi chút.
Trong người cậu đã hết linh khí, nhưng tinh thạch nơi đây còn rất nhiều, Hà Duy đứng dậy đi thu thập tinh thạch, liên tục chém đứt năm viên tinh thạch màu mỡ và thao túng Kết Linh Tiên Y lấy linh độ linh, Hà Duy cũng nhắm mắt dưỡng thần.
Đang nghiêm túc theo dõi thanh tiến độ của nhiệm vụ, lúc Lê Viêm chữa trị đến 10% thì Hà Duy đột nhiên giật mình.
Cảm giác thật quái dị, cậu rõ ràng nhận thấy Lăng Vân Dực khẽ lay động…
Đây là… sao thế này?
Hà Duy nhíu mày, cậu vừa định đóng hệ thống thì tay chợt run lên, dừng ngay trên mục tiêu xâm lăng, mở rồi mới triệt để giật mình.
Giao diện vốn trống hoác chỉ có bốn cái tên, hiện tại… lại thành hình ảnh 3D sống động!
Bên dưới Lăng Vân Dực và Lê Viêm cũng có một cái khung thon dài, phía trên biểu thị bộ dáng lúc này của họ.
Hà Duy thử chạm nhẹ lên hình ảnh Lăng Vân Dực, sau đó trước mắt bỗng tối sầm, vừa mở mắt đã đổi địa phương.
Mẹ kiếp kiếp kiếp! Hà Duy sợ điếng người, bà má nó, cũng quá nghịch thiên rồi! Phải nói là kỳ lạ kinh khủng khiếp!
Di chuyển trong một giây chưa tính, đã thế còn không cảm thấy khó chịu, cứ như chưa từng rời đi ấy.
Hà Duy kinh hãi trước năng lực thần kỳ, để nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, cậu lại chạm lên, giây sau đã về bên Lê Viêm…
Làm thế hai ba lần, Hà Duy chẳng hề có cảm giác chóng mặt và trì trệ khi truyền tống không gian, y như thể đồng thời ở bên hai người, không… thậm chí còn nhanh gọn hơn, cậu căn bản đến quay đầu hay xoay người cũng chẳng cần, chỉ vừa nghĩ cái đã nhảy về…
Dẫu không biết năng lực kỳ quái từ đâu chui ra, nhưng lại rất thuận tiện cho cậu bây giờ, có thể chăm sóc cả hai thật tốt biết bao.
Một lần nữa quay lại chỗ Lăng Vân Dực, cảm giác vừa rồi của cậu không sai, Lăng Vân Dực đúng là có hơi cử động, dù chưa tỉnh dậy, nhưng tư thế hơi hơi thay đổi.
Hắn ôm chặt hơn, như cảm giác được trong lòng trống rỗng, thế nên hắn chau mày, đang hôn mê cũng có vẻ khẩn trương.
Hà Duy kinh ngạc nhìn hắn, cõi lòng chua xót, một mặt tách mở tinh thạch hỏa linh đặt kế bên hắn, mặt khác vươn tay chạm hắn.
Có điều mới chạm một cái, Lăng Vân Dực lại giống như bừng tỉnh từ cơn ác mộng, bắt chính xác lấy tay cậu, dùng sức rất lớn mà nắm chặt.
Hà Duy lại không hề thấy đau đớn, cậu mừng thầm, còn tưởng hắn đã tỉnh, vội gọi khẽ: “Lăng Vân Dực? Ngươi sao rồi?”
Tiếc rằng sau khi nắm tay cậu, Lăng Vân Dực liền hôn mê tiếp, Hà Duy thở dài, nhưng không rút tay ra mà mặc kệ hắn nắm.
Dàn xếp ổn thỏa cho Lăng Vân Dực bên này, Hà Duy lại về với Lê Viêm.
Tuy cậu mới rời khỏi chốc lát, song Kết Linh Tiên Y vẫn giữ nguyên tư thế lấy linh độ linh. Hà Duy mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng nghĩ không ra là sai ở đâu, tình thế hiện nay đang căng thẳng, cậu cũng chả nghĩ nhiều nữa.
Lê Viêm bị thương rất nặng, ngay cả lấy linh độ linh cũng cần thời gian và linh lực, kiên trì không ngừng nghỉ chừng hai ngày hai đêm, rốt cuộc cũng khiến thanh tiến độ tăng lên 50%!
Mà bên phía Lăng Vân Dực, tuy Hà Duy không độ linh, nhưng có bắt tinh thạch hỏa linh cho hắn, nhờ tẩm bộ không ngừng nên cũng tăng thêm 5%.
Hà Duy chẳng rõ chừng nào họ mới tỉnh lại, nhưng đang khôi phục là tốt rồi, tỉnh chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Nghĩ vậy, Hà Duy bèn đứng dậy đi thu thập thêm thật nhiều tinh thạch, kích cỡ tinh thạch bên Lê Viêm khá lớn, dù linh lực cũng nồng đâm hơn, nhưng tai hại là quái vật xuất hiện sau khi chọc giận nó cũng tương đối hung ác. Có lần Hà Duy chém đứt một tinh thạch cao bằng một người, cuối cùng có hơn mười mãnh thú bắn ra, nếu không phải cậu đã sớm chuẩn bị, sợ rằng đã bị thương.
Thu thập, thi thuật, cứ thế tuần hoàn vài ngày, cái khác khoan đề cập tới, Hà Duy lại cảm giác tu vi của mình tăng tiến, coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Để phòng ngừa tinh thạch thu được bị tinh thạch khác hấp thu, Hà Duy nhanh chóng thu chúng vào ba lô, đợi khi đủ lượng mới trở lại bên Lê Viêm.
Hà Duy cầm ra một khối to, rồi khởi động lấy linh độ linh.
Tốn chừng một giờ, rốt cuộc cũng độ hết linh khí cho hắn, lúc này Hà Duy mới mở hệ thống xem xét tiến độ, ngặt nỗi vừa thấy liền hoảng hốt.
Tiến độ không nhích miếng nào… Vẫn y xì 50%, theo lý thân thể đang hồi phục càng lúc càng nhanh, linh lực cần thiết cũng vơi đi, cớ sao lại bất động ?
Hà Duy không cam lòng, lấy ra khối tinh thạch khác để độ linh tiếp, một giờ sau vẫn đứng im tại 50%!
Phương thức trị liệu vô tác dụng là sao?
Tuy bảo đã đạt 50%, nhưng thương thế trên người Lê Viêm vẫn rất khó nhìn, dùng toàn thân đẫm máu để hình dung là thích hợp nhất.
Nếu không thể trị liệu, chỉ riêng việc chảy máu không ngừng đã đủ gây chuyện lớn rồi.
Máu… trong đầu Hà Duy chợt lóe tia sáng, đúng rồi, máu!Lê Viêm là Huyết tộc, Huyết tộc cũng không phải linh thể, chỉ dùng thuật độ linh đâu thể khôi phục trọn vẹn.
Nghĩ thông suốt rồi, Hà Duy quyết đoán dẫn linh nhập thể, tiếp theo sử dụng thuật trị liệu sơ cấp.
Số lần dùng kỹ năng càng nhiều, cậu cũng càng thành thạo hơn, vả lại… cũng không ngượng ngùng như lần ấy nữa.
Mặc dù là tư thế hôn môi, nhưng cậu đang cứu người, nhìn thanh tiến độ từ từ chuyển động, cậu chỉ thấy mừng rỡ không thôi.
Sử dụng thủ pháp trị liệu này thì tốc độ cũng chậm lại, sau khi giằng co cả ngày, vết thương của Lê Viêm về cơ bản đã khép miệng, thanh tiến độ thong thả đi tới 60%.
Lê Viêm cuối cùng cũng qua cơn nguy hiểm! Hà Duy an tâm rồi!
Cơ hồ vừa dùng xong kỹ năng, hệ thống đã tích một tiếng: “Độ thuần thục của thuật trị liệu sơ cấp đã đầy, tăng lên thành thuật trị liệu trung cấp, hãy tiếp tục cố gắng.”
Hay lắm! Đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hệ thống chết bầm rốt cuộc cũng đáng tin một lần.
Đang nghĩ thế thì hệ thống lại tích lần nữa: “Nhiệm vụ mới xuất hiện, xin chuẩn bị sẵn sàng.”
Hà Duy khẽ nhíu mày, cấp tốc mở giao diện nhiệm vụ, quả nhiên có thêm một nhiệm vụ.
“Cứu mục tiêu xanh lam, tiến độ 30%.”
Mục tiêu màu lam là Trúc Uyên, đầu Hà Duy căng ra, tại sao Trúc Uyên cũng rơi xuống rồi! Nhưng Trúc Uyên đại đại đúng là trâu bò, người khác trọng thương đến suýt toi mạng, hắn vẫn còn 30%.
Song dù là 30% cũng không thể lạc quan, nháy mắt đã rớt 1%.
Hà Duy có chút sốt ruột, chậm trễ nhiều ngày như vậy, thương thế Trúc Uyên có thể giữ tại 30% đã nghịch thiên lắm rồi. Cậu lại lo lắng cho sư tôn không mạnh bằng Trúc Uyên, chẳng biết hắn kiên trì tiếp được không.
Nhưng với tình thế hiện giờ, cậu chỉ có thể đi một bước tính một bước, tuy không mấy tin tưởng hệ thống khỉ gió, song sau mấy nhiệm vụ liên tiếp, cậu chỉ có thể chọn tín nhiệm.
Hệ thống sẽ không hại họ, hệ thống đang dẫn đường cho cậu cứu họ.
Nếu lý giải như vậy, hình như cũng có vẻ hợp lý.
Hệ thống đã sắp xếp thế rồi, cậu chỉ đành tin rằng sư tôn bị thương nhẹ nhất thôi!
Hà Duy không nghĩ nhiều nữa, chọn lõa thể xong thì tức tốc truyền tống qua.
Sau khi đứng vững trên đất, Hà Duy bắt đầu mặc quần áo, chẳng qua vừa mặc vừa chợt nhớ ra mình chỉ có ba bộ đồ, nhưng chiếu theo xu thế này, cậu chắc chắn sẽ có bốn phân thân.
Thế nên… cậu phải trần truồng đi gặp sư tôn sao?
Đệt, sẽ to chuyện đó!
Phải ha… Hà Duy nhanh trí, cứ cất đi một bộ y phục nào đó… là phân thân thứ tư có quần áo rồi!
Đậu má, sao thông minh dữ vậy… thông cái cóc khô á! Trước mặt cả bốn tên này đều không nên trần trụi được không!
Thôi… thôi, Hà Duy thu hồi suy nghĩ, tạm thời không suy tính nữa, xe đến trước núi ắt có đường, cùng… cùng lắm thì lột đồ nữ thần ra mà mặc (cái vẹo gì thế!).
Hà Duy vội vàng mặc đồ vào, dòm từ xa đã thấy ngay thân ảnh chói mắt kia.
Chẳng gì che đậy được khí thế của Hoàng Kim Lục Dực, cho dù đang ở một nơi tối đen cũng có thể lóa mù mắt người biết không!
Hà Duy chạy chậm tới đó, cúi đầu xem xét một lượt, rồi im lặng thở phào.
So ra thì Trúc Uyên bị thương nhẹ nhất, có lẽ liên quan đến vũ dực hộ thể của hắn, đằng trước hầu như không bị thương nghiêm trọng, riêng sau lưng là ướt đẫm máu.
Cũng chính vì vậy, Hà Duy đang nhìn thẳng vào cơ thể trần trụi của hắn.
Đúng thế, trong dòng nước nghiệp chướng của biển Vô Vọng, thân thể bọn họ đã bị thương thành vậy, hiển nhiên quần áo đã hóa thành tro từ lâu.
Lăng Vân Dực với Lê Viêm bị thương quá nặng, thân thể tổn hao trầm trọng, thiếu quần áo che lấp càng thêm xúc mục kinh tâm, Hà Duy chỉ mải đau lòng, hơi đâu nghĩ tới mặt khác.
*xúc mục kinh tâm: nhìn mà đau lòng
Nhưng Trúc Uyên thì… khụ khụ, đôi cánh to rất hữu ích, trước người chả bị thương xíu nào, Hà Duy vừa nhìn cái liền quay phắt đầu… Mẹ nó, ở chung với biến thái riết rồi cũng bắt đầu biến thái rồi chăng! Ngắm đực rựa trần truồng đến mặt đỏ tai hồng là cái quỷ gì! Bệnh này còn trị được không!
Hà Duy đâu dám nhìn thêm, lập tức quay đi thu thập tinh thạch.
Trước lạ sau quen, đây đã là lần thứ ba, Hà Duy nhắm mắt cũng có thể chuyển về một đống tinh thạch linh lực.
Nghiêm túc lấy linh độ linh, thời điểm tiến độ chạm mức 50%, Hà Duy mau chóng dừng phóng kỹ năng.
Lăng Vân Dực là linh thể, chỉ cần linh thể khôi phục là tự thân có thể khôi phục, song Trúc Uyên và Lê Viêm giống nhau, đều không phải thuần linh thể, nên cậu vẫn cần sử dụng thuật trị liệu.
Chẳng rõ thuật trị liệu trung cấp này là cái dạng gì nhỉ, cậu còn chưa dùng thử đâu!
Ôm một chút tò mò, Hà Duy chọn kỹ năng, rồi tự động cúi người áp sát về phía Trúc Uyên, môi chạm môi, mũi đụng mũi, mắt đối mắt.
Khoan đã!
Mắt đối mắt? Trúc Uyên… tỉnh rồi hả?
Hà Duy sửng sốt, tính đứng dậy, nhưng kỹ năng đã phóng ra, cậu đâu kiểm soát thân thể được nữa, căn bản dậy không nổi.
Tuy muốn rời đi, nhưng dưới sự khống chế của kỹ năng, đầu lưỡi cậu đang thò vào miệng Trúc Uyên, hai lưỡi giao nhau, Trúc Uyên ôm chặt lấy cậu, Hà Duy chỉ thấy tim nhảy dựng, trong lúc vội vàng cũng lấy lại được ít thần trí, phải ngưng hẳn kỹ năng mới có khả năng thoát thân!
Lật đật mở bảng hệ thống, song chưa kịp mở cột kỹ năng, Trúc Uyên đã dồn sức ghì chặt cậu, đôi cánh mở ra vây kín lấy cậu, hắn đổi tư thế, làm sâu thêm nụ hôn.
Thoáng cái, dòng điện đánh thẳng lên não, tâm thần Hà Duy ngẩn ngơ, chẳng phân biệt được khung kỹ năng ở đâu nữa.
Tuy rằng Trúc Uyên mới tỉnh, nhưng hắn hôn rất gấp gáp, cuồng nhiệt, đồng tử xanh thẳm rải đầy ánh sao lấp lánh, hắn nhìn Hà Duy chăm chú, bên trong chỉ chứa mỗi hình bóng cậu.
Hà Duy đời nào chịu nổi, bị hôn tới nỗi khí nóng dâng trào, từng dòng nước xiết tại bụng dưới gần như khiến cậu thất thố.
Hên là cậu vẫn nhớ Trúc Uyên có thương tích, nhân lúc còn hơi tỉnh táo, bèn cuống quýt mở khung kỹ năng, đang tính đình chỉ phóng kỹ năng thì phát hiện thuật trị liệu trung cấp chết dẫm thế mà không cho ngừng!
Lòng đang cáu mà đầu thì choáng, một thoáng phân tâm nho nhỏ của Hà Duy làm Trúc Uyên bất mãn, hắn nắm cằm cậu, hôn càng kịch liệt hơn.
Nếu không thể chấm dứt… thôi cứ vậy đi!
Đằng nào chả trị liệu, tỉnh hay không tỉnh cũng phải trị liệu.
Nghĩ thế liền thản nhiên tiếp nhận, khốn nỗi, ai biết thuật trị liệu khỉ gió lại thích tìm chết đến vậy.
Chỉ hôn môi thì thôi đi, cậu lại còn cầm lòng chẳng đậu mà đưa tay lên người Trúc Uyên, rồi… cố sức khiêu khích ve vãn hắn.
Sư tôn đối với cậu quả là nghiêm túc chu đáo, Hà Duy nghĩ đến đây thì có chút lo lắng, sư tôn là người đầu tiên rơi xuống biển Vô Vọng, nhưng cậu lại không biết hắn ở đâu. Lăng Vân Dực bị thương, tình huống của Lê Viêm cũng không khả quan, cậu thật sự không thể xác định tình trạng của sư tôn.
Nhưng may mà hai người có liên hệ dòng máu sư mạch, cậu chưa sao, chứng tỏ sư tôn không nguy hiểm tới tính mạng.
Hà Duy thở dài, rồi tập trung tinh thần, hiện tại cứu được ai thì hay người ấy, nắm chắc thời gian mới là đạo lý đúng đắn!
Mặc xong quần áo, Hà Duy vội vàng chạy qua.
Tình hình của Lê Viêm còn không xong hơn cậu tưởng, Hà Duy chẳng biết nguyên do hắn rơi xuống biển, nhưng nom tình trạng này, tuyệt đối không tốt hơn Lăng Vân Dực là bao.
Tuy khi ấy Lê Viêm không trực tiếp tiến hành áp chế cơn bão trên biển, song hắn lại dùng sức mạnh bản thân bảo hộ cả làng Phi Linh, làng Phi Linh nhỏ mấy chăng nữa cũng là một hòn đảo chiếm diện tích mênh mông, chỉ riêng giống đực Phi Linh đã có mấy vạn người. Vì bảo vệ tính mạng của họ, Lê Viêm triệu hồi hàng vạn huyết ma bao vây toàn bộ phần đáy hòn đảo.
Huyết ma chính là linh kỹ của Huyết Linh Châu, nhưng muốn phóng thích kỹ năng lại cần rất nhiều linh lực hỗ trợ, thế nên Lê Viêm trả giá chẳng kém ai, hơn nữa Hà Duy còn lo lắng về Huyết Anh hoa.
Huyết Anh hoa là tà linh, tà linh không ngoan ngoãn như thánh linh, đứa nào cũng ngạo mạn ương ngạnh. Nếu thực lực ký chủ mạnh mẽ, chúng sẽ buông xuôi mặc kệ, nhưng chỉ cần ký chủ thoáng có dấu hiệu kiệt sức, chúng sẽ xao động, thậm chí phản phệ ký chủ.
Hà Duy thăm dò linh trước, phát hiện Lê Viêm đã sớm có dự tính, tuy hắn đã kiệt sức, nhưng cũng khiến Huyết Anh hoa bị cạn kiệt quá độ. Sau khi hao tổn cường độ cao, nó đã rất yếu ớt và sắp ngủ say.
Hà Duy cũng thả lỏng, bấy giờ mới nghiên cứu kỹ thương thế của Lê Viêm.
Quả nhiên là máu thịt lẫn lộn, nếu không nhờ hắn bảo vệ, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đã bị hủy rồi.
Hà Duy thở dài, đồng thời bắt đầu trị liệu.
Lê Viêm đích xác được xưng là thân thể bất tử, chỉ cần lưu lại một giọt máu, hắn sẽ chậm rãi phục hồi như cũ, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn không có mặt tại đáy biển Vô Vọng chết tiệt này.
Từ lúc thu thập tinh thạch ban nãy, Hà Duy đã nhận ra rằng tuy nơi này rải rác đầy tinh thạch linh lực thuộc tính ngũ hành, nhưng tựa hồ không có huyết linh và oán linh. Những linh lực ấy đều là lực lượng do sinh linh tồn tại mà diễn sinh ra, nơi đây không có vật sống, thành ra rất khó tụ tập.
Đây cũng là nguyên nhân Lê Viêm với Lăng Vân Dực bị thương nặng mà không cách nào lành lại, bởi hai người không hấp thu được linh khí cần thiết.
Nếu không phải Kết Linh Tiên Y có thể chuyển hóa linh lực, e rằng cả hai sẽ mất mạng.
Trước hết Hà Duy độ hết linh khí trong cơ thể cho Lê Viêm, thấy tiến độ trị liệu tăng thêm 1%, cậu mới nhẹ nhõm đôi chút.
Trong người cậu đã hết linh khí, nhưng tinh thạch nơi đây còn rất nhiều, Hà Duy đứng dậy đi thu thập tinh thạch, liên tục chém đứt năm viên tinh thạch màu mỡ và thao túng Kết Linh Tiên Y lấy linh độ linh, Hà Duy cũng nhắm mắt dưỡng thần.
Đang nghiêm túc theo dõi thanh tiến độ của nhiệm vụ, lúc Lê Viêm chữa trị đến 10% thì Hà Duy đột nhiên giật mình.
Cảm giác thật quái dị, cậu rõ ràng nhận thấy Lăng Vân Dực khẽ lay động…
Đây là… sao thế này?
Hà Duy nhíu mày, cậu vừa định đóng hệ thống thì tay chợt run lên, dừng ngay trên mục tiêu xâm lăng, mở rồi mới triệt để giật mình.
Giao diện vốn trống hoác chỉ có bốn cái tên, hiện tại… lại thành hình ảnh 3D sống động!
Bên dưới Lăng Vân Dực và Lê Viêm cũng có một cái khung thon dài, phía trên biểu thị bộ dáng lúc này của họ.
Hà Duy thử chạm nhẹ lên hình ảnh Lăng Vân Dực, sau đó trước mắt bỗng tối sầm, vừa mở mắt đã đổi địa phương.
Mẹ kiếp kiếp kiếp! Hà Duy sợ điếng người, bà má nó, cũng quá nghịch thiên rồi! Phải nói là kỳ lạ kinh khủng khiếp!
Di chuyển trong một giây chưa tính, đã thế còn không cảm thấy khó chịu, cứ như chưa từng rời đi ấy.
Hà Duy kinh hãi trước năng lực thần kỳ, để nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, cậu lại chạm lên, giây sau đã về bên Lê Viêm…
Làm thế hai ba lần, Hà Duy chẳng hề có cảm giác chóng mặt và trì trệ khi truyền tống không gian, y như thể đồng thời ở bên hai người, không… thậm chí còn nhanh gọn hơn, cậu căn bản đến quay đầu hay xoay người cũng chẳng cần, chỉ vừa nghĩ cái đã nhảy về…
Dẫu không biết năng lực kỳ quái từ đâu chui ra, nhưng lại rất thuận tiện cho cậu bây giờ, có thể chăm sóc cả hai thật tốt biết bao.
Một lần nữa quay lại chỗ Lăng Vân Dực, cảm giác vừa rồi của cậu không sai, Lăng Vân Dực đúng là có hơi cử động, dù chưa tỉnh dậy, nhưng tư thế hơi hơi thay đổi.
Hắn ôm chặt hơn, như cảm giác được trong lòng trống rỗng, thế nên hắn chau mày, đang hôn mê cũng có vẻ khẩn trương.
Hà Duy kinh ngạc nhìn hắn, cõi lòng chua xót, một mặt tách mở tinh thạch hỏa linh đặt kế bên hắn, mặt khác vươn tay chạm hắn.
Có điều mới chạm một cái, Lăng Vân Dực lại giống như bừng tỉnh từ cơn ác mộng, bắt chính xác lấy tay cậu, dùng sức rất lớn mà nắm chặt.
Hà Duy lại không hề thấy đau đớn, cậu mừng thầm, còn tưởng hắn đã tỉnh, vội gọi khẽ: “Lăng Vân Dực? Ngươi sao rồi?”
Tiếc rằng sau khi nắm tay cậu, Lăng Vân Dực liền hôn mê tiếp, Hà Duy thở dài, nhưng không rút tay ra mà mặc kệ hắn nắm.
Dàn xếp ổn thỏa cho Lăng Vân Dực bên này, Hà Duy lại về với Lê Viêm.
Tuy cậu mới rời khỏi chốc lát, song Kết Linh Tiên Y vẫn giữ nguyên tư thế lấy linh độ linh. Hà Duy mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng nghĩ không ra là sai ở đâu, tình thế hiện nay đang căng thẳng, cậu cũng chả nghĩ nhiều nữa.
Lê Viêm bị thương rất nặng, ngay cả lấy linh độ linh cũng cần thời gian và linh lực, kiên trì không ngừng nghỉ chừng hai ngày hai đêm, rốt cuộc cũng khiến thanh tiến độ tăng lên 50%!
Mà bên phía Lăng Vân Dực, tuy Hà Duy không độ linh, nhưng có bắt tinh thạch hỏa linh cho hắn, nhờ tẩm bộ không ngừng nên cũng tăng thêm 5%.
Hà Duy chẳng rõ chừng nào họ mới tỉnh lại, nhưng đang khôi phục là tốt rồi, tỉnh chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Nghĩ vậy, Hà Duy bèn đứng dậy đi thu thập thêm thật nhiều tinh thạch, kích cỡ tinh thạch bên Lê Viêm khá lớn, dù linh lực cũng nồng đâm hơn, nhưng tai hại là quái vật xuất hiện sau khi chọc giận nó cũng tương đối hung ác. Có lần Hà Duy chém đứt một tinh thạch cao bằng một người, cuối cùng có hơn mười mãnh thú bắn ra, nếu không phải cậu đã sớm chuẩn bị, sợ rằng đã bị thương.
Thu thập, thi thuật, cứ thế tuần hoàn vài ngày, cái khác khoan đề cập tới, Hà Duy lại cảm giác tu vi của mình tăng tiến, coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Để phòng ngừa tinh thạch thu được bị tinh thạch khác hấp thu, Hà Duy nhanh chóng thu chúng vào ba lô, đợi khi đủ lượng mới trở lại bên Lê Viêm.
Hà Duy cầm ra một khối to, rồi khởi động lấy linh độ linh.
Tốn chừng một giờ, rốt cuộc cũng độ hết linh khí cho hắn, lúc này Hà Duy mới mở hệ thống xem xét tiến độ, ngặt nỗi vừa thấy liền hoảng hốt.
Tiến độ không nhích miếng nào… Vẫn y xì 50%, theo lý thân thể đang hồi phục càng lúc càng nhanh, linh lực cần thiết cũng vơi đi, cớ sao lại bất động ?
Hà Duy không cam lòng, lấy ra khối tinh thạch khác để độ linh tiếp, một giờ sau vẫn đứng im tại 50%!
Phương thức trị liệu vô tác dụng là sao?
Tuy bảo đã đạt 50%, nhưng thương thế trên người Lê Viêm vẫn rất khó nhìn, dùng toàn thân đẫm máu để hình dung là thích hợp nhất.
Nếu không thể trị liệu, chỉ riêng việc chảy máu không ngừng đã đủ gây chuyện lớn rồi.
Máu… trong đầu Hà Duy chợt lóe tia sáng, đúng rồi, máu!Lê Viêm là Huyết tộc, Huyết tộc cũng không phải linh thể, chỉ dùng thuật độ linh đâu thể khôi phục trọn vẹn.
Nghĩ thông suốt rồi, Hà Duy quyết đoán dẫn linh nhập thể, tiếp theo sử dụng thuật trị liệu sơ cấp.
Số lần dùng kỹ năng càng nhiều, cậu cũng càng thành thạo hơn, vả lại… cũng không ngượng ngùng như lần ấy nữa.
Mặc dù là tư thế hôn môi, nhưng cậu đang cứu người, nhìn thanh tiến độ từ từ chuyển động, cậu chỉ thấy mừng rỡ không thôi.
Sử dụng thủ pháp trị liệu này thì tốc độ cũng chậm lại, sau khi giằng co cả ngày, vết thương của Lê Viêm về cơ bản đã khép miệng, thanh tiến độ thong thả đi tới 60%.
Lê Viêm cuối cùng cũng qua cơn nguy hiểm! Hà Duy an tâm rồi!
Cơ hồ vừa dùng xong kỹ năng, hệ thống đã tích một tiếng: “Độ thuần thục của thuật trị liệu sơ cấp đã đầy, tăng lên thành thuật trị liệu trung cấp, hãy tiếp tục cố gắng.”
Hay lắm! Đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hệ thống chết bầm rốt cuộc cũng đáng tin một lần.
Đang nghĩ thế thì hệ thống lại tích lần nữa: “Nhiệm vụ mới xuất hiện, xin chuẩn bị sẵn sàng.”
Hà Duy khẽ nhíu mày, cấp tốc mở giao diện nhiệm vụ, quả nhiên có thêm một nhiệm vụ.
“Cứu mục tiêu xanh lam, tiến độ 30%.”
Mục tiêu màu lam là Trúc Uyên, đầu Hà Duy căng ra, tại sao Trúc Uyên cũng rơi xuống rồi! Nhưng Trúc Uyên đại đại đúng là trâu bò, người khác trọng thương đến suýt toi mạng, hắn vẫn còn 30%.
Song dù là 30% cũng không thể lạc quan, nháy mắt đã rớt 1%.
Hà Duy có chút sốt ruột, chậm trễ nhiều ngày như vậy, thương thế Trúc Uyên có thể giữ tại 30% đã nghịch thiên lắm rồi. Cậu lại lo lắng cho sư tôn không mạnh bằng Trúc Uyên, chẳng biết hắn kiên trì tiếp được không.
Nhưng với tình thế hiện giờ, cậu chỉ có thể đi một bước tính một bước, tuy không mấy tin tưởng hệ thống khỉ gió, song sau mấy nhiệm vụ liên tiếp, cậu chỉ có thể chọn tín nhiệm.
Hệ thống sẽ không hại họ, hệ thống đang dẫn đường cho cậu cứu họ.
Nếu lý giải như vậy, hình như cũng có vẻ hợp lý.
Hệ thống đã sắp xếp thế rồi, cậu chỉ đành tin rằng sư tôn bị thương nhẹ nhất thôi!
Hà Duy không nghĩ nhiều nữa, chọn lõa thể xong thì tức tốc truyền tống qua.
Sau khi đứng vững trên đất, Hà Duy bắt đầu mặc quần áo, chẳng qua vừa mặc vừa chợt nhớ ra mình chỉ có ba bộ đồ, nhưng chiếu theo xu thế này, cậu chắc chắn sẽ có bốn phân thân.
Thế nên… cậu phải trần truồng đi gặp sư tôn sao?
Đệt, sẽ to chuyện đó!
Phải ha… Hà Duy nhanh trí, cứ cất đi một bộ y phục nào đó… là phân thân thứ tư có quần áo rồi!
Đậu má, sao thông minh dữ vậy… thông cái cóc khô á! Trước mặt cả bốn tên này đều không nên trần trụi được không!
Thôi… thôi, Hà Duy thu hồi suy nghĩ, tạm thời không suy tính nữa, xe đến trước núi ắt có đường, cùng… cùng lắm thì lột đồ nữ thần ra mà mặc (cái vẹo gì thế!).
Hà Duy vội vàng mặc đồ vào, dòm từ xa đã thấy ngay thân ảnh chói mắt kia.
Chẳng gì che đậy được khí thế của Hoàng Kim Lục Dực, cho dù đang ở một nơi tối đen cũng có thể lóa mù mắt người biết không!
Hà Duy chạy chậm tới đó, cúi đầu xem xét một lượt, rồi im lặng thở phào.
So ra thì Trúc Uyên bị thương nhẹ nhất, có lẽ liên quan đến vũ dực hộ thể của hắn, đằng trước hầu như không bị thương nghiêm trọng, riêng sau lưng là ướt đẫm máu.
Cũng chính vì vậy, Hà Duy đang nhìn thẳng vào cơ thể trần trụi của hắn.
Đúng thế, trong dòng nước nghiệp chướng của biển Vô Vọng, thân thể bọn họ đã bị thương thành vậy, hiển nhiên quần áo đã hóa thành tro từ lâu.
Lăng Vân Dực với Lê Viêm bị thương quá nặng, thân thể tổn hao trầm trọng, thiếu quần áo che lấp càng thêm xúc mục kinh tâm, Hà Duy chỉ mải đau lòng, hơi đâu nghĩ tới mặt khác.
*xúc mục kinh tâm: nhìn mà đau lòng
Nhưng Trúc Uyên thì… khụ khụ, đôi cánh to rất hữu ích, trước người chả bị thương xíu nào, Hà Duy vừa nhìn cái liền quay phắt đầu… Mẹ nó, ở chung với biến thái riết rồi cũng bắt đầu biến thái rồi chăng! Ngắm đực rựa trần truồng đến mặt đỏ tai hồng là cái quỷ gì! Bệnh này còn trị được không!
Hà Duy đâu dám nhìn thêm, lập tức quay đi thu thập tinh thạch.
Trước lạ sau quen, đây đã là lần thứ ba, Hà Duy nhắm mắt cũng có thể chuyển về một đống tinh thạch linh lực.
Nghiêm túc lấy linh độ linh, thời điểm tiến độ chạm mức 50%, Hà Duy mau chóng dừng phóng kỹ năng.
Lăng Vân Dực là linh thể, chỉ cần linh thể khôi phục là tự thân có thể khôi phục, song Trúc Uyên và Lê Viêm giống nhau, đều không phải thuần linh thể, nên cậu vẫn cần sử dụng thuật trị liệu.
Chẳng rõ thuật trị liệu trung cấp này là cái dạng gì nhỉ, cậu còn chưa dùng thử đâu!
Ôm một chút tò mò, Hà Duy chọn kỹ năng, rồi tự động cúi người áp sát về phía Trúc Uyên, môi chạm môi, mũi đụng mũi, mắt đối mắt.
Khoan đã!
Mắt đối mắt? Trúc Uyên… tỉnh rồi hả?
Hà Duy sửng sốt, tính đứng dậy, nhưng kỹ năng đã phóng ra, cậu đâu kiểm soát thân thể được nữa, căn bản dậy không nổi.
Tuy muốn rời đi, nhưng dưới sự khống chế của kỹ năng, đầu lưỡi cậu đang thò vào miệng Trúc Uyên, hai lưỡi giao nhau, Trúc Uyên ôm chặt lấy cậu, Hà Duy chỉ thấy tim nhảy dựng, trong lúc vội vàng cũng lấy lại được ít thần trí, phải ngưng hẳn kỹ năng mới có khả năng thoát thân!
Lật đật mở bảng hệ thống, song chưa kịp mở cột kỹ năng, Trúc Uyên đã dồn sức ghì chặt cậu, đôi cánh mở ra vây kín lấy cậu, hắn đổi tư thế, làm sâu thêm nụ hôn.
Thoáng cái, dòng điện đánh thẳng lên não, tâm thần Hà Duy ngẩn ngơ, chẳng phân biệt được khung kỹ năng ở đâu nữa.
Tuy rằng Trúc Uyên mới tỉnh, nhưng hắn hôn rất gấp gáp, cuồng nhiệt, đồng tử xanh thẳm rải đầy ánh sao lấp lánh, hắn nhìn Hà Duy chăm chú, bên trong chỉ chứa mỗi hình bóng cậu.
Hà Duy đời nào chịu nổi, bị hôn tới nỗi khí nóng dâng trào, từng dòng nước xiết tại bụng dưới gần như khiến cậu thất thố.
Hên là cậu vẫn nhớ Trúc Uyên có thương tích, nhân lúc còn hơi tỉnh táo, bèn cuống quýt mở khung kỹ năng, đang tính đình chỉ phóng kỹ năng thì phát hiện thuật trị liệu trung cấp chết dẫm thế mà không cho ngừng!
Lòng đang cáu mà đầu thì choáng, một thoáng phân tâm nho nhỏ của Hà Duy làm Trúc Uyên bất mãn, hắn nắm cằm cậu, hôn càng kịch liệt hơn.
Nếu không thể chấm dứt… thôi cứ vậy đi!
Đằng nào chả trị liệu, tỉnh hay không tỉnh cũng phải trị liệu.
Nghĩ thế liền thản nhiên tiếp nhận, khốn nỗi, ai biết thuật trị liệu khỉ gió lại thích tìm chết đến vậy.
Chỉ hôn môi thì thôi đi, cậu lại còn cầm lòng chẳng đậu mà đưa tay lên người Trúc Uyên, rồi… cố sức khiêu khích ve vãn hắn.
/101
|