Huyết tộc! Tu La tộc!
Sau một hồi tĩnh lặng chết chóc, yêu vương Chu Tước giận dữ quát: “Rốt cuộc là sao!”
Quan truyền lệnh quỳ trên đất, tuy giọng nói đã run rẩy không ra hình ra dạng, nhưng tốt xấu vẫn còn chút tố chất nghề nghiệp, gã vội đáp: “Khoảng hai khắc trước, biển Vô Vọng bỗng dậy sóng mãnh liệt, khí đen che lấp bầu trời, những tưởng biển sắp có bão, ai dè binh tướng đi kiểm tra kết giới lại phát hiện đại quân ngàn vạn Huyết tộc!”
Nghe thấy con số đó, sắc mặt tam vương Yêu tộc nhất thời trắng nhợt như tuyết, yêu vương Huyền Vũ điềm tĩnh hơn vội vã truy vấn: “Sao bảo có cả Tu La tộc mà?”
“Đúng vậy!” Quan truyền lệnh cất giọng gấp gáp, “Tu La tộc đuổi tới từ hướng khác chứ không trộn lẫn với Huyết tộc, là Tu La tộc thuần chủng đến từ lĩnh vực U Minh!”
Bọn họ nghe nói thế, quả nhiên kinh hãi đến mất khả năng suy xét.
Dù Yêu tộc có tứ vương, nhưng đứng đầu vẫn là Thanh Long, không chỉ bởi tu vi của gã cao nhất, mà quan trọng là tài năng lẫn trí tuệ của gã đều trội hơn ba kẻ kia.
Nhưng chừng nửa năm trước, một Phi Linh tộc đột ngột xuất hiện tại núi Thiên Đình của họ, hắn đi thẳng vào vấn đề, chỉ cần nửa năm sau Thanh Long có thể đánh bại hắn, hắn sẽ tặng thánh linh Mộc tộc cho bọn họ.
Thánh linh Mộc tộc là trân bảo phi phàm, chẳng ngờ Phi Linh tộc này lại chiếm được, còn ngạo mạn tới độ dùng nó để ước chiến!
Yêu tộc vốn là chủng tộc tranh cường háo thắng, mỗi người trong số họ đều dũng mãnh thiện chiến, tuy dân số không bằng Nhân tộc, nhưng nhờ loại hình Đấu Linh phong phú, bọn họ được cho là toàn dân giai binh, sức chiến đấu thực tế sánh ngang với Nhân tộc. Nếu không phải bao năm qua Nhân tộc có mấy vị đại năng áp trận, sợ rằng còn đánh không lại bọn họ!
*toàn dân giai binh: toàn dân đều là lính chiến đấu
Thánh linh Mộc tộc là vật đại thiện, vô cùng hữu ích cho việc đề cao tu vi, nếu bọn họ giành được thì chẳng những thực lực tăng mạnh, mà còn có thể triệt để lôi kéo Mộc tộc lắc phải nghiêng trái vào trận doanh của mình!
*đại thiện: không chút ích kỷ, toàn tâm toàn ý vì dân phục vụ
Trung Đình to như vậy lại thuộc sở hữu của ba chủng tộc, nếu Yêu tộc liên thủ với Mộc tộc, thôn tính Nhân tộc chẳng phải chuyện dễ dàng sao?
Càng khiến bọn họ hùng tâm tráng chí là, yêu vương Thanh Long gần đây vừa đột phá bình cảnh, mắt thấy sắp bước vào hợp dung cấp sáu, tu vi chấn thiên nhường ấy, sợ là tìm khắp thiên hạ cũng chẳng có đối thủ, cần chi e ngại tên nhóc ngu dốt kia?
Cứ đợi đến nửa năm sau, ngày gã xuất quan cũng là lúc Yêu tộc đại hưng!
Ai ngờ Phi Linh tộc còn trẻ như vậy đã nắm giữ sức mạnh khiến người ta khiếp sợ, hắn không chỉ giết chết Thanh Long, mà còn hại Yêu tộc tổn thất mười mấy đại tướng!
Thánh linh Mộc tộc không vào tay, lại khiến thế lực bên mình giảm mạnh, bọn họ quả thực hối hận không thôi.
Tưởng rằng Phi Linh tộc kia trải qua trận này tất nhiên sẽ thân chịu trọng thương, nếu họ tóm được hắn thì có thể dễ dàng cướp lấy thánh linh Mộc tộc, coi như bù đắp chút ít.
Nhưng nào biết, đang thời khắc ngay ngập, Tu La tộc và Huyết tộc chưa từng có hành động khác thường lại phát động tấn công Trung Đình!
Yêu vương Bạch Hổ nổi nóng, một tay đập nát bàn, gắt gỏng hét: “Quả nhiên Phi Linh tộc kia đã có âm mưu từ trước! Chắc chắn hắn đã bắt tay với lũ ma quỷ ấy, bằng không sao lại trùng hợp như thế? Hắn vừa đi tức thì, kẻ sau đã phát động công kích?”
Tuy tính gã hấp tấp, song lời này cũng khiến người ta nghĩ sâu xa, đúng là khéo thật.
Nhưng giờ nghĩ cũng vô ích, bất luận chân tướng ra sao, bọn họ đã vào tròng, trúng chiêu, chỉ có thể nhanh chóng nghĩ biện pháp!
Chu Tước suy nghĩ một lát, lập tức nói: “Hai vị đệ đệ! Nay tình thế hiểm trở, huynh đệ chúng ta nhất định phải đồng lòng, Yêu tộc không thể hủy trong tay chúng ta!”
Thanh Long đã qua đời, Chu Tước chính là là thủ lĩnh của họ, Bạch Hổ với Huyền Vũ bèn trả lời: “Nhị ca! Chúng ta nghe ngài!”
Cũng may bình thường, dẫu tu vi Chu Tước không địch lại Bạch Hổ nhưng cũng có chút mưu kế, không trầm tĩnh bằng Huyền Vũ nhưng mạnh hơn gã, còn đứng hàng lão nhị, nay miễn cưỡng chấn trụ được.
Chu Tước ngẫm nghĩ, bảo ngay với Bạch Hổ: “Tam đệ! Đệ suất lĩnh tiểu đội tập kích, nhất quyết phải dốc toàn lực tìm kiếm tên Phi Linh tộc kia, dù hắn liên thủ với lũ ma quỷ, nhưng suy cho cùng đã trải qua một cuộc huyết chiến, khẳng định trốn không xa. Trên người hắn có thánh linh Mộc tộc, đệ dứt khoát phải cướp về, có thánh linh, chúng ta mới có cơ may vượt qua kiếp nạn này!”
Sau đó, gã lại dặn Huyền Vũ: “Tứ đệ, đệ suất lĩnh đại quân chạy tới nơi tiếp giáp, nhất định phải sẵn sàng nghênh chiến trước khi kết giới bị phá hủy!”
Sắp đặt ổn thỏa cho cả hai xong xuôi, Chu Tước nói tiếp: “Còn ta sẽ đi ban bố thông cáo, mộ tập trưng binh, rồi mau chóng đến tiền tuyến hỗ trợ!”
Phen này gã phân phó vô cùng thỏa đáng, Bạch Hổ và Huyền Vũ nhất thời cũng có chút tin phục, lập tức chắp tay lĩnh chỉ.
Bạch Hổ với Huyền Vũ lĩnh mệnh đi rồi, Chu Tước cũng định tông cửa xông ra, song lúc sắp đi, gã dường như hơi do dự.
Lại nói, nhóm Yêu tộc rối loạn tay chân, Hà Duy cũng thầm giật thót.
Vừa nghe Huyết tộc liền nhớ đến Lê Viêm, nghe Tu La tộc nhớ ngay Lăng Vân Dực.
Đồng thời nghe thấy cả hai, da đầu tê rần luôn biết không!
Dựa theo nội dung của [Vong Đồ], sau khi chinh phục lĩnh vực U Minh, Lăng Vân Dực đích xác bắt đầu tiến công Trung Đình, trong này cũng có nguyên do.
Trong cuộc đời mình, Lăng Vân Dực hận nhất ba người, một là Trúc Uyên, hai là Lê Viêm, còn có quân dự bị Tống Đoan Nghi. Về lý, Lê Viêm cách hắn gần nhất, Lăng Vân Dực nên đấu với Huyết tộc trước. Nhưng tại lĩnh vực U Minh và vùng đất Thẩm Phán, thủ lĩnh Tu La tộc và thủ lĩnh Huyết tộc bị một khế ước quái đản ngăn không cho giao chiến.
Không ra khỏi hai nơi đó, bọn họ vô phương tranh đấu, đây cũng là lý do hai chủng tộc hết sức hiếu chiến mà vô phép tắc Tu La tộc và Huyết tộc không tự đấu đá nhau trước.
Có hạn chế này, Lăng Vân Dực chẳng có cách động thủ với Lê Viêm, thế nên Lăng Vân Dực trong truyện mới dời chiến trường đến Trung Đình.
Trung Đình rất rộng lớn, phân thành ba khu vực bắc trung nam, phía Nam là Nhân tộc sinh sản mạnh nhất; miền Trung thuộc về Mộc tộc ba phải, đồng thời cũng chật hẹp nhất; mà phía Bắc chính là lãnh địa Yêu tộc, nơi duy nhất tiếp giáp biển Vô Vọng.
Cho nên nói, muốn tấn công Trung Đình phải đánh chiếm Yêu tộc trước, đây chính là nguyên nhân nhiều năm qua Yêu tộc luôn cố gắng mở rộng vào trong, bởi vị trí thực sự quá đau đầu, ai muốn làm bia đỡ đạn đứng mũi chịu sào chứ!
Hên là khu vực tiếp giáp biển Vô Vọng với Trung Đình có một kết giới bảo hộ lưu truyền từ thượng cổ, chẳng những có thể ngăn trở sóng gió từ biển Vô Vọng, mà còn ngăn cản Tu La tộc và Huyết tộc công kích.
Khổ nỗi… kết giới vững chắc tới đâu cũng không có khả năng chịu được hai tộc hợp lực vây công, bị phá chỉ là vấn đề thời gian!
Tóm lại, Hà Duy biết rõ, trong truyện Lăng Vân Dực suất lĩnh đại quân Tu La cường công bảy ngày bảy đêm, kết giới bảo hộ liền hóa cám vụn…
Bởi ta nói, trước lực lượng cường đại, hết thảy đều là bã đậu!
Hà Duy chỉ không hiểu nổi, tại sao Tu La tộc lại cùng Huyết tộc tiến công Trung Đình?
Lăng Vân Dực là vì báo thù, cậu biết. Song Lê Viêm tham dự náo nhiệt làm gì!
Hà Duy thật chả muốn tự mình đa tình, nhưng sao cậu cứ có cảm giác cái tên Lê Viêm lỗ mãng đơn giản này đến tìm mình…
Trên mặt Hà Duy âm tình bất định, Trúc Uyên cúi đầu nhìn cậu, cười khẽ một tiếng, cuối cùng ghé sát tai cậu, nói bằng giọng nhẹ đến khó tin: “Tiểu tình nhân của ngươi muốn tìm ngươi kìa.”
Thân thể Hà Duy chợt cứng đờ, xém nữa thốt ra câu “Ta với Lê Viêm trong sạch”!
May thay… yêu vương Chu Tước đã cứu vớt cậu.
Trong lúc Hà Duy mải ngẩn ngơ, Chu Tước vẫn trù trừ không chắc rốt cuộc ra quyết định.
Gã xuống khỏi bảo tọa, lấy ra một lá bùa màu đen, đây là đồ vật của Thanh Long, nhưng Chu Tước cũng biết sơ sơ. Tuy gã không biết người liên hệ đằng sau là ai, song biết đó là một cao nhân ở ẩn, năng lực phi phàm, từng giúp Thanh Long soạn rất nhiều kế sách, cũng bao lần giúp Yêu tộc chuyển nguy thành an.
Hoàn cảnh hiện tại chính là thời khắc nguy nan chân chính, đành rằng gã đã sắp xếp xong kế hoạch, nhưng trong lòng vẫn không yên.
Thanh Long chết, Yêu tộc thực sự nguyên khí đại thương, giờ lại đụng phải đại quân Tu La và Huyết tộc, đúng là khổ không nói nổi, chưa kể phía sau còn có Nhân tộc luôn như hổ rình mồi.
Tuy nói mấy ma quỷ kia là kẻ địch của toàn Trung Đình, nhưng Nhân tộc trước nay quỷ quyệt, căn bản chẳng đáng tin, khó đảm bảo họ sẽ không gây ra chuyện ngu xuẩn bất chấp đại cuộc!
Do vậy, gã vẫn muốn trưng cầu chút ý kiến hòng đạt được sự chuẩn bị vẹn toàn!
Quyết tâm xong, gã xé nát lá bùa, đợi một thân ảnh xuất hiện trong hư không, gã mới cung kính khom lưng: “Tham kiến tôn giả.”
Tiếp theo, một âm thanh vô cùng dễ nghe nhưng khiến Hà Duy giật mình vang lên: “Thanh Long đã xảy ra chuyện gì?”
Chỉ một câu, Hà Duy đã khẳng định chắc chắn người này là… sư tôn nhà mình!
Sư tôn ngài tự dưng có mặt ở đây làm chi, dọa người ta muốn tè ra quần rồi biết không!
Rồi cậu liền nghe Chu Tước trò chuyện với hắn, nghe loáng thoáng vài câu, Hà Duy Sparta thật.
Sư tôn à, người đang làm cái gì vậy!
Một thủ lĩnh Nhân tộc sao lại quen thân với tử địch thế kia! Đã vậy còn được kính cẩn xưng là tôn giả nữa chứ…
Đầu Hà Duy ong lên, sực nhớ tới tà linh Mộc tộc chết tiệt, đồ quỷ kia vốn nằm trong tay sư tôn nhà mình, chả lẽ… hắn thế mà kiểm soát cả Mộc tộc?
Đệt! Sư tôn đại nhân, nếu người đã ngầm kiểm soát cả Nhân tộc Yêu tộc lẫn Mộc tộc, vậy quả quyết thống nhất Trung Đình luôn đi, cần chi khiến bọn họ ngày ngày đánh nhau chết đi sống lại… Thú vui này của ngài, đồ đệ hiểu chết liền á!
Trong lòng gào thét liên hồi, Hà Duy muốn bình tĩnh cũng chẳng xong.
May mà Trúc Uyên đang ở cạnh cậu, hắn nghe âm thanh kia cũng hơi cau mày, nhưng bỗng cảm giác được Hà Duy xao động, hắn giúp cậu ổn định tâm thần xong, mới nghi hoặc quan sát cậu.
Hà Duy chả dám hó hé một câu, sư tôn đen thùi như vậy, cậu không muốn thừa nhận mình là đồ đệ hắn xíu nào, cậu sợ… sợ về sau sẽ thành kẻ thù chung của toàn dân.
Đang nghẹn ứ thì nghe cuộc trò chuyện trở nên đặc sắc hơn.
Chu Tước chưa bao giờ trò chuyện với Tống Đoan Nghi, nhưng thông qua Thanh Long, gã cũng có phần tôn kính hắn.
Sau khi tóm tắt rõ ràng tình thế trước mắt, Chu Tước liền khom lưng hành lễ, cung kính hỏi: “Xin tôn giả chỉ điểm! Tộc ta nên ứng phó với hiểm cảnh thế nào!”
Tống Đoan Nghi thoáng trầm mặc chốc lát, rồi chậm rãi mở miệng, chất giọng vẫn trong trẻo trước sau như một, chỉ nghe thôi tựa hồ cũng là một loại hưởng thụ.
“Các hạ tin ta không?”
Hà Duy nghe thế, trong lòng bắt đầu bắn đạn điên cuồng: Sư tôn sắp lừa người rồi, lừa người rồi, lừa người, lừa…
Chu Tước đã sớm chứng kiến mưu trí của hắn, cũng nhờ đó mà thu lợi nhiều lần, Thanh Long tín nhiệm hắn như vậy, nay gã cũng đã cùng đường, còn nghi ngờ gì nữa? Liền trầm giọng đáp: “Tôn giả! Ngài đã nhiều lần cứu ta khỏi nước sôi lửa bỏng, chúng ta há lại nghi ngờ ngài!”
Ngữ điệu Tống Đoan Nghi lại chẳng mấy biến hóa trước lời gã, vẫn bình thản, không tranh quyền thế như trước.
“Với tình thế hiện nay, phương pháp bình thường chỉ e khó lòng chống đỡ Tu La tộc cùng Huyết tộc hợp lực vây công, ta vốn không muốn nhắc đến chiêu thức lệch lạc này, nhưng giờ đã rơi vào hoàn cảnh như thế, ta không thể không tiết lộ.”
Chu Tước nghe thấy có diệu kế, mắt lập tức sáng lên, ngữ khí càng thêm kính cẩn kèm theo ít cấp bách: “Tôn giả, mời nói!”
“Ngươi có biết thánh linh của Yêu tộc các ngươi…” Tống Đoan Nghi cố tình ngập ngừng.
Chu Tước lại bỗng nhiên sửng sốt, cười khổ nói: “Tôn giả, việc ấy ta cũng biết, nghe đồn thánh linh Yêu tộc có sức mạnh rung chuyển trời đất, năng lực có thể so với thánh hoa Băng tộc. Nói thì nói thế, song trăm ngàn năm qua tộc ta chưa từng thấy nó hiện thế, bây giờ… sao có thể trông cậy.”
Tống Đoan Nghi nhẹ giọng bảo: “Sở dĩ không hiện thế là bởi nó vẫn tồn tại trên thế gian.”
“Hả?” Chu Tước hoảng sợ, “Không thể nào? Nếu thánh linh tộc ta còn tại thế, sao chúng ta hoàn toàn chẳng hay biết gì.”
“Thân trong bàn cờ, tự nhiên sẽ bị mê hoặc.”
Cho dù xuất hiện giữa không trung chỉ là hư ảnh của Tống Đoan Nghi, nhưng đồng tử nhạt màu lại như xuyên qua không gian, nhìn xoáy vào mắt Chu Tước, mang theo sức mạnh hút lấy hồn người.
Chu Tước nhìn hắn không nhúc nhích.
Tống Đoan Nghi nhẹ giọng nói: “Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ là Đấu Linh của bốn huynh đệ các ngươi, đồng thời cũng là thần thú thời viễn cổ. Mà thánh linh Yêu tộc chính là linh hồn của bốn thú.”
Hắn vừa dứt lời, Chu Tước liền trợn mắt, trong mắt ngập vẻ khó tin: “Đây… đây là…”
“Nếu có thể khiến tứ linh hợp nhất, thánh linh Yêu tộc sẽ chân chính sống lại.”
Dù thế nào cũng chưa từng nghĩ, thánh linh Yêu tộc tìm kiếm suốt hàng vạn năm qua thực sự tồn tại trên thế gian!
“Nhưng mà…” Chu Tước vẫn thấy khó hiểu, “Bốn huynh đệ chúng ta luôn đồng tâm hợp lực, ăn ý hòa hợp với nhau, vì sao thánh linh…”
“Có ăn ý mấy cũng là bốn người.” Tống Đoan Nghi lẳng lặng nhìn gã, “Tứ linh tách ra cùng tứ linh hợp nhất, năng lực hoàn toàn bất đồng.”
“Vậy… vậy đây là…” Thâm tâm Chu Tước mơ hồ có linh cảm không hay, song vẫn lưỡng lự, “Mong tôn giả nói rõ!”
Tống Đoan Nghi dừng một lát mới đáp: “Chỗ ta có một cấm thuật thôn phệ Đấu Linh.”
Chu Tước vừa nghe, tim thoáng cái nảy lên tận cổ.
“Giờ ta sẽ truyền thụ cho ngươi, về phần lựa chọn thế nào thì phải xem ngươi.”
Chu Tước chợt ngẩng đầu, miệng há ra lại không thốt nổi lời cự tuyệt.
Tống Đoan Nghi cười nhẹ: “Hết cách rồi, nếu ngươi không tin ta, đại khái có thể đến chỗ Thanh Long thử một lần. Tuy đã qua một tháng, nhưng Đấu Linh của Thanh Long vốn là một thể với các ngươi, các ngươi còn, nó sẽ không tán. Ngươi đi hấp thu vào người, coi như toàn tâm toàn ý giúp Thanh Long hồi sinh.”
Nói xong, linh lực lá bùa cũng cạn, hư ảnh nhoáng cái biến mất vô tung.
Chu Tước kinh ngạc đứng yên, từng đợt sóng to gió lớn trào dâng trong lòng, như thể lạc mất hồn phách.
Hà Duy thực tình muốn quỳ lạy Tống Đoan Nghi… Nhìn Chu Tước, cậu thật sự như thấy chính tương lai mình.
Nhìn mà xem, hắn đối tốt với ngươi biết bao nhiêu, một lòng vì ngươi bày mưu tính kế, bảo toàn tâm ý của ngươi, cứu vớt toàn tộc ngươi, nhưng phía sau mưu kế thật không phải vực sâu vạn trượng ư?
Hà Duy chỉ chuyên tâm phòng bị hắn, nhưng hiện tại sực nhớ tới một sự kiện, lấy chỉ số thông minh của mình, có thể phòng được hắn thật sao?
Hà Duy thất thần, Trúc Uyên khẽ gọi cậu một tiếng: “Ngươi quen Nhân tộc kia à?”
Hà Duy giật mình, không đáp.
Trúc Uyên cũng chẳng truy hỏi, chỉ cười nhẹ: “Hắn rất nguy hiểm, ngươi muốn sống yên thì cách xa hắn một chút.”
Hà Duy ngẩng đầu nhìn hắn, dù vẫn im lặng, nhưng trong lòng không ngừng lầm bầm: Đại gia ơi, muộn rồi!
Sau một hồi phân vân, Chu Tước rốt cuộc hạ quyết tâm, gã đứng dậy ra khỏi cung điện.
Gã vừa đi ráo, Trúc Uyên liền mang Hà Duy rời thủy tuyền đóng băng, tìm quần áo cho hai người mặc chỉnh tề, đoạn dẫn cậu xuống núi Thiên Đình.
Dẫu Trúc Uyên chưa nói đi đâu, song Hà Duy tự biết rõ.
Thánh linh Yêu tộc sở hữu sức mạnh rung chuyển trời đất, hơn nữa chẳng như Băng Thế hoa đẳng cấp quá thấp, Thanh Long Chu Tước Bạch Hổ Huyền Vũ đều là kỳ hợp dung, thánh linh Yêu tộc chỉ cần hợp thể, bảo đảm cũng là kỳ hợp dung, tu vi cao đến thế mới thực sự đáng sợ.
Đương nhiên, với Trúc Uyên thì chính là hăng hái dạt dào.
Đang lo không có đối thủ tương xứng, nay có kẻ tự dâng đến cửa, hắn đời nào bỏ qua?
Sau một hồi tĩnh lặng chết chóc, yêu vương Chu Tước giận dữ quát: “Rốt cuộc là sao!”
Quan truyền lệnh quỳ trên đất, tuy giọng nói đã run rẩy không ra hình ra dạng, nhưng tốt xấu vẫn còn chút tố chất nghề nghiệp, gã vội đáp: “Khoảng hai khắc trước, biển Vô Vọng bỗng dậy sóng mãnh liệt, khí đen che lấp bầu trời, những tưởng biển sắp có bão, ai dè binh tướng đi kiểm tra kết giới lại phát hiện đại quân ngàn vạn Huyết tộc!”
Nghe thấy con số đó, sắc mặt tam vương Yêu tộc nhất thời trắng nhợt như tuyết, yêu vương Huyền Vũ điềm tĩnh hơn vội vã truy vấn: “Sao bảo có cả Tu La tộc mà?”
“Đúng vậy!” Quan truyền lệnh cất giọng gấp gáp, “Tu La tộc đuổi tới từ hướng khác chứ không trộn lẫn với Huyết tộc, là Tu La tộc thuần chủng đến từ lĩnh vực U Minh!”
Bọn họ nghe nói thế, quả nhiên kinh hãi đến mất khả năng suy xét.
Dù Yêu tộc có tứ vương, nhưng đứng đầu vẫn là Thanh Long, không chỉ bởi tu vi của gã cao nhất, mà quan trọng là tài năng lẫn trí tuệ của gã đều trội hơn ba kẻ kia.
Nhưng chừng nửa năm trước, một Phi Linh tộc đột ngột xuất hiện tại núi Thiên Đình của họ, hắn đi thẳng vào vấn đề, chỉ cần nửa năm sau Thanh Long có thể đánh bại hắn, hắn sẽ tặng thánh linh Mộc tộc cho bọn họ.
Thánh linh Mộc tộc là trân bảo phi phàm, chẳng ngờ Phi Linh tộc này lại chiếm được, còn ngạo mạn tới độ dùng nó để ước chiến!
Yêu tộc vốn là chủng tộc tranh cường háo thắng, mỗi người trong số họ đều dũng mãnh thiện chiến, tuy dân số không bằng Nhân tộc, nhưng nhờ loại hình Đấu Linh phong phú, bọn họ được cho là toàn dân giai binh, sức chiến đấu thực tế sánh ngang với Nhân tộc. Nếu không phải bao năm qua Nhân tộc có mấy vị đại năng áp trận, sợ rằng còn đánh không lại bọn họ!
*toàn dân giai binh: toàn dân đều là lính chiến đấu
Thánh linh Mộc tộc là vật đại thiện, vô cùng hữu ích cho việc đề cao tu vi, nếu bọn họ giành được thì chẳng những thực lực tăng mạnh, mà còn có thể triệt để lôi kéo Mộc tộc lắc phải nghiêng trái vào trận doanh của mình!
*đại thiện: không chút ích kỷ, toàn tâm toàn ý vì dân phục vụ
Trung Đình to như vậy lại thuộc sở hữu của ba chủng tộc, nếu Yêu tộc liên thủ với Mộc tộc, thôn tính Nhân tộc chẳng phải chuyện dễ dàng sao?
Càng khiến bọn họ hùng tâm tráng chí là, yêu vương Thanh Long gần đây vừa đột phá bình cảnh, mắt thấy sắp bước vào hợp dung cấp sáu, tu vi chấn thiên nhường ấy, sợ là tìm khắp thiên hạ cũng chẳng có đối thủ, cần chi e ngại tên nhóc ngu dốt kia?
Cứ đợi đến nửa năm sau, ngày gã xuất quan cũng là lúc Yêu tộc đại hưng!
Ai ngờ Phi Linh tộc còn trẻ như vậy đã nắm giữ sức mạnh khiến người ta khiếp sợ, hắn không chỉ giết chết Thanh Long, mà còn hại Yêu tộc tổn thất mười mấy đại tướng!
Thánh linh Mộc tộc không vào tay, lại khiến thế lực bên mình giảm mạnh, bọn họ quả thực hối hận không thôi.
Tưởng rằng Phi Linh tộc kia trải qua trận này tất nhiên sẽ thân chịu trọng thương, nếu họ tóm được hắn thì có thể dễ dàng cướp lấy thánh linh Mộc tộc, coi như bù đắp chút ít.
Nhưng nào biết, đang thời khắc ngay ngập, Tu La tộc và Huyết tộc chưa từng có hành động khác thường lại phát động tấn công Trung Đình!
Yêu vương Bạch Hổ nổi nóng, một tay đập nát bàn, gắt gỏng hét: “Quả nhiên Phi Linh tộc kia đã có âm mưu từ trước! Chắc chắn hắn đã bắt tay với lũ ma quỷ ấy, bằng không sao lại trùng hợp như thế? Hắn vừa đi tức thì, kẻ sau đã phát động công kích?”
Tuy tính gã hấp tấp, song lời này cũng khiến người ta nghĩ sâu xa, đúng là khéo thật.
Nhưng giờ nghĩ cũng vô ích, bất luận chân tướng ra sao, bọn họ đã vào tròng, trúng chiêu, chỉ có thể nhanh chóng nghĩ biện pháp!
Chu Tước suy nghĩ một lát, lập tức nói: “Hai vị đệ đệ! Nay tình thế hiểm trở, huynh đệ chúng ta nhất định phải đồng lòng, Yêu tộc không thể hủy trong tay chúng ta!”
Thanh Long đã qua đời, Chu Tước chính là là thủ lĩnh của họ, Bạch Hổ với Huyền Vũ bèn trả lời: “Nhị ca! Chúng ta nghe ngài!”
Cũng may bình thường, dẫu tu vi Chu Tước không địch lại Bạch Hổ nhưng cũng có chút mưu kế, không trầm tĩnh bằng Huyền Vũ nhưng mạnh hơn gã, còn đứng hàng lão nhị, nay miễn cưỡng chấn trụ được.
Chu Tước ngẫm nghĩ, bảo ngay với Bạch Hổ: “Tam đệ! Đệ suất lĩnh tiểu đội tập kích, nhất quyết phải dốc toàn lực tìm kiếm tên Phi Linh tộc kia, dù hắn liên thủ với lũ ma quỷ, nhưng suy cho cùng đã trải qua một cuộc huyết chiến, khẳng định trốn không xa. Trên người hắn có thánh linh Mộc tộc, đệ dứt khoát phải cướp về, có thánh linh, chúng ta mới có cơ may vượt qua kiếp nạn này!”
Sau đó, gã lại dặn Huyền Vũ: “Tứ đệ, đệ suất lĩnh đại quân chạy tới nơi tiếp giáp, nhất định phải sẵn sàng nghênh chiến trước khi kết giới bị phá hủy!”
Sắp đặt ổn thỏa cho cả hai xong xuôi, Chu Tước nói tiếp: “Còn ta sẽ đi ban bố thông cáo, mộ tập trưng binh, rồi mau chóng đến tiền tuyến hỗ trợ!”
Phen này gã phân phó vô cùng thỏa đáng, Bạch Hổ và Huyền Vũ nhất thời cũng có chút tin phục, lập tức chắp tay lĩnh chỉ.
Bạch Hổ với Huyền Vũ lĩnh mệnh đi rồi, Chu Tước cũng định tông cửa xông ra, song lúc sắp đi, gã dường như hơi do dự.
Lại nói, nhóm Yêu tộc rối loạn tay chân, Hà Duy cũng thầm giật thót.
Vừa nghe Huyết tộc liền nhớ đến Lê Viêm, nghe Tu La tộc nhớ ngay Lăng Vân Dực.
Đồng thời nghe thấy cả hai, da đầu tê rần luôn biết không!
Dựa theo nội dung của [Vong Đồ], sau khi chinh phục lĩnh vực U Minh, Lăng Vân Dực đích xác bắt đầu tiến công Trung Đình, trong này cũng có nguyên do.
Trong cuộc đời mình, Lăng Vân Dực hận nhất ba người, một là Trúc Uyên, hai là Lê Viêm, còn có quân dự bị Tống Đoan Nghi. Về lý, Lê Viêm cách hắn gần nhất, Lăng Vân Dực nên đấu với Huyết tộc trước. Nhưng tại lĩnh vực U Minh và vùng đất Thẩm Phán, thủ lĩnh Tu La tộc và thủ lĩnh Huyết tộc bị một khế ước quái đản ngăn không cho giao chiến.
Không ra khỏi hai nơi đó, bọn họ vô phương tranh đấu, đây cũng là lý do hai chủng tộc hết sức hiếu chiến mà vô phép tắc Tu La tộc và Huyết tộc không tự đấu đá nhau trước.
Có hạn chế này, Lăng Vân Dực chẳng có cách động thủ với Lê Viêm, thế nên Lăng Vân Dực trong truyện mới dời chiến trường đến Trung Đình.
Trung Đình rất rộng lớn, phân thành ba khu vực bắc trung nam, phía Nam là Nhân tộc sinh sản mạnh nhất; miền Trung thuộc về Mộc tộc ba phải, đồng thời cũng chật hẹp nhất; mà phía Bắc chính là lãnh địa Yêu tộc, nơi duy nhất tiếp giáp biển Vô Vọng.
Cho nên nói, muốn tấn công Trung Đình phải đánh chiếm Yêu tộc trước, đây chính là nguyên nhân nhiều năm qua Yêu tộc luôn cố gắng mở rộng vào trong, bởi vị trí thực sự quá đau đầu, ai muốn làm bia đỡ đạn đứng mũi chịu sào chứ!
Hên là khu vực tiếp giáp biển Vô Vọng với Trung Đình có một kết giới bảo hộ lưu truyền từ thượng cổ, chẳng những có thể ngăn trở sóng gió từ biển Vô Vọng, mà còn ngăn cản Tu La tộc và Huyết tộc công kích.
Khổ nỗi… kết giới vững chắc tới đâu cũng không có khả năng chịu được hai tộc hợp lực vây công, bị phá chỉ là vấn đề thời gian!
Tóm lại, Hà Duy biết rõ, trong truyện Lăng Vân Dực suất lĩnh đại quân Tu La cường công bảy ngày bảy đêm, kết giới bảo hộ liền hóa cám vụn…
Bởi ta nói, trước lực lượng cường đại, hết thảy đều là bã đậu!
Hà Duy chỉ không hiểu nổi, tại sao Tu La tộc lại cùng Huyết tộc tiến công Trung Đình?
Lăng Vân Dực là vì báo thù, cậu biết. Song Lê Viêm tham dự náo nhiệt làm gì!
Hà Duy thật chả muốn tự mình đa tình, nhưng sao cậu cứ có cảm giác cái tên Lê Viêm lỗ mãng đơn giản này đến tìm mình…
Trên mặt Hà Duy âm tình bất định, Trúc Uyên cúi đầu nhìn cậu, cười khẽ một tiếng, cuối cùng ghé sát tai cậu, nói bằng giọng nhẹ đến khó tin: “Tiểu tình nhân của ngươi muốn tìm ngươi kìa.”
Thân thể Hà Duy chợt cứng đờ, xém nữa thốt ra câu “Ta với Lê Viêm trong sạch”!
May thay… yêu vương Chu Tước đã cứu vớt cậu.
Trong lúc Hà Duy mải ngẩn ngơ, Chu Tước vẫn trù trừ không chắc rốt cuộc ra quyết định.
Gã xuống khỏi bảo tọa, lấy ra một lá bùa màu đen, đây là đồ vật của Thanh Long, nhưng Chu Tước cũng biết sơ sơ. Tuy gã không biết người liên hệ đằng sau là ai, song biết đó là một cao nhân ở ẩn, năng lực phi phàm, từng giúp Thanh Long soạn rất nhiều kế sách, cũng bao lần giúp Yêu tộc chuyển nguy thành an.
Hoàn cảnh hiện tại chính là thời khắc nguy nan chân chính, đành rằng gã đã sắp xếp xong kế hoạch, nhưng trong lòng vẫn không yên.
Thanh Long chết, Yêu tộc thực sự nguyên khí đại thương, giờ lại đụng phải đại quân Tu La và Huyết tộc, đúng là khổ không nói nổi, chưa kể phía sau còn có Nhân tộc luôn như hổ rình mồi.
Tuy nói mấy ma quỷ kia là kẻ địch của toàn Trung Đình, nhưng Nhân tộc trước nay quỷ quyệt, căn bản chẳng đáng tin, khó đảm bảo họ sẽ không gây ra chuyện ngu xuẩn bất chấp đại cuộc!
Do vậy, gã vẫn muốn trưng cầu chút ý kiến hòng đạt được sự chuẩn bị vẹn toàn!
Quyết tâm xong, gã xé nát lá bùa, đợi một thân ảnh xuất hiện trong hư không, gã mới cung kính khom lưng: “Tham kiến tôn giả.”
Tiếp theo, một âm thanh vô cùng dễ nghe nhưng khiến Hà Duy giật mình vang lên: “Thanh Long đã xảy ra chuyện gì?”
Chỉ một câu, Hà Duy đã khẳng định chắc chắn người này là… sư tôn nhà mình!
Sư tôn ngài tự dưng có mặt ở đây làm chi, dọa người ta muốn tè ra quần rồi biết không!
Rồi cậu liền nghe Chu Tước trò chuyện với hắn, nghe loáng thoáng vài câu, Hà Duy Sparta thật.
Sư tôn à, người đang làm cái gì vậy!
Một thủ lĩnh Nhân tộc sao lại quen thân với tử địch thế kia! Đã vậy còn được kính cẩn xưng là tôn giả nữa chứ…
Đầu Hà Duy ong lên, sực nhớ tới tà linh Mộc tộc chết tiệt, đồ quỷ kia vốn nằm trong tay sư tôn nhà mình, chả lẽ… hắn thế mà kiểm soát cả Mộc tộc?
Đệt! Sư tôn đại nhân, nếu người đã ngầm kiểm soát cả Nhân tộc Yêu tộc lẫn Mộc tộc, vậy quả quyết thống nhất Trung Đình luôn đi, cần chi khiến bọn họ ngày ngày đánh nhau chết đi sống lại… Thú vui này của ngài, đồ đệ hiểu chết liền á!
Trong lòng gào thét liên hồi, Hà Duy muốn bình tĩnh cũng chẳng xong.
May mà Trúc Uyên đang ở cạnh cậu, hắn nghe âm thanh kia cũng hơi cau mày, nhưng bỗng cảm giác được Hà Duy xao động, hắn giúp cậu ổn định tâm thần xong, mới nghi hoặc quan sát cậu.
Hà Duy chả dám hó hé một câu, sư tôn đen thùi như vậy, cậu không muốn thừa nhận mình là đồ đệ hắn xíu nào, cậu sợ… sợ về sau sẽ thành kẻ thù chung của toàn dân.
Đang nghẹn ứ thì nghe cuộc trò chuyện trở nên đặc sắc hơn.
Chu Tước chưa bao giờ trò chuyện với Tống Đoan Nghi, nhưng thông qua Thanh Long, gã cũng có phần tôn kính hắn.
Sau khi tóm tắt rõ ràng tình thế trước mắt, Chu Tước liền khom lưng hành lễ, cung kính hỏi: “Xin tôn giả chỉ điểm! Tộc ta nên ứng phó với hiểm cảnh thế nào!”
Tống Đoan Nghi thoáng trầm mặc chốc lát, rồi chậm rãi mở miệng, chất giọng vẫn trong trẻo trước sau như một, chỉ nghe thôi tựa hồ cũng là một loại hưởng thụ.
“Các hạ tin ta không?”
Hà Duy nghe thế, trong lòng bắt đầu bắn đạn điên cuồng: Sư tôn sắp lừa người rồi, lừa người rồi, lừa người, lừa…
Chu Tước đã sớm chứng kiến mưu trí của hắn, cũng nhờ đó mà thu lợi nhiều lần, Thanh Long tín nhiệm hắn như vậy, nay gã cũng đã cùng đường, còn nghi ngờ gì nữa? Liền trầm giọng đáp: “Tôn giả! Ngài đã nhiều lần cứu ta khỏi nước sôi lửa bỏng, chúng ta há lại nghi ngờ ngài!”
Ngữ điệu Tống Đoan Nghi lại chẳng mấy biến hóa trước lời gã, vẫn bình thản, không tranh quyền thế như trước.
“Với tình thế hiện nay, phương pháp bình thường chỉ e khó lòng chống đỡ Tu La tộc cùng Huyết tộc hợp lực vây công, ta vốn không muốn nhắc đến chiêu thức lệch lạc này, nhưng giờ đã rơi vào hoàn cảnh như thế, ta không thể không tiết lộ.”
Chu Tước nghe thấy có diệu kế, mắt lập tức sáng lên, ngữ khí càng thêm kính cẩn kèm theo ít cấp bách: “Tôn giả, mời nói!”
“Ngươi có biết thánh linh của Yêu tộc các ngươi…” Tống Đoan Nghi cố tình ngập ngừng.
Chu Tước lại bỗng nhiên sửng sốt, cười khổ nói: “Tôn giả, việc ấy ta cũng biết, nghe đồn thánh linh Yêu tộc có sức mạnh rung chuyển trời đất, năng lực có thể so với thánh hoa Băng tộc. Nói thì nói thế, song trăm ngàn năm qua tộc ta chưa từng thấy nó hiện thế, bây giờ… sao có thể trông cậy.”
Tống Đoan Nghi nhẹ giọng bảo: “Sở dĩ không hiện thế là bởi nó vẫn tồn tại trên thế gian.”
“Hả?” Chu Tước hoảng sợ, “Không thể nào? Nếu thánh linh tộc ta còn tại thế, sao chúng ta hoàn toàn chẳng hay biết gì.”
“Thân trong bàn cờ, tự nhiên sẽ bị mê hoặc.”
Cho dù xuất hiện giữa không trung chỉ là hư ảnh của Tống Đoan Nghi, nhưng đồng tử nhạt màu lại như xuyên qua không gian, nhìn xoáy vào mắt Chu Tước, mang theo sức mạnh hút lấy hồn người.
Chu Tước nhìn hắn không nhúc nhích.
Tống Đoan Nghi nhẹ giọng nói: “Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ là Đấu Linh của bốn huynh đệ các ngươi, đồng thời cũng là thần thú thời viễn cổ. Mà thánh linh Yêu tộc chính là linh hồn của bốn thú.”
Hắn vừa dứt lời, Chu Tước liền trợn mắt, trong mắt ngập vẻ khó tin: “Đây… đây là…”
“Nếu có thể khiến tứ linh hợp nhất, thánh linh Yêu tộc sẽ chân chính sống lại.”
Dù thế nào cũng chưa từng nghĩ, thánh linh Yêu tộc tìm kiếm suốt hàng vạn năm qua thực sự tồn tại trên thế gian!
“Nhưng mà…” Chu Tước vẫn thấy khó hiểu, “Bốn huynh đệ chúng ta luôn đồng tâm hợp lực, ăn ý hòa hợp với nhau, vì sao thánh linh…”
“Có ăn ý mấy cũng là bốn người.” Tống Đoan Nghi lẳng lặng nhìn gã, “Tứ linh tách ra cùng tứ linh hợp nhất, năng lực hoàn toàn bất đồng.”
“Vậy… vậy đây là…” Thâm tâm Chu Tước mơ hồ có linh cảm không hay, song vẫn lưỡng lự, “Mong tôn giả nói rõ!”
Tống Đoan Nghi dừng một lát mới đáp: “Chỗ ta có một cấm thuật thôn phệ Đấu Linh.”
Chu Tước vừa nghe, tim thoáng cái nảy lên tận cổ.
“Giờ ta sẽ truyền thụ cho ngươi, về phần lựa chọn thế nào thì phải xem ngươi.”
Chu Tước chợt ngẩng đầu, miệng há ra lại không thốt nổi lời cự tuyệt.
Tống Đoan Nghi cười nhẹ: “Hết cách rồi, nếu ngươi không tin ta, đại khái có thể đến chỗ Thanh Long thử một lần. Tuy đã qua một tháng, nhưng Đấu Linh của Thanh Long vốn là một thể với các ngươi, các ngươi còn, nó sẽ không tán. Ngươi đi hấp thu vào người, coi như toàn tâm toàn ý giúp Thanh Long hồi sinh.”
Nói xong, linh lực lá bùa cũng cạn, hư ảnh nhoáng cái biến mất vô tung.
Chu Tước kinh ngạc đứng yên, từng đợt sóng to gió lớn trào dâng trong lòng, như thể lạc mất hồn phách.
Hà Duy thực tình muốn quỳ lạy Tống Đoan Nghi… Nhìn Chu Tước, cậu thật sự như thấy chính tương lai mình.
Nhìn mà xem, hắn đối tốt với ngươi biết bao nhiêu, một lòng vì ngươi bày mưu tính kế, bảo toàn tâm ý của ngươi, cứu vớt toàn tộc ngươi, nhưng phía sau mưu kế thật không phải vực sâu vạn trượng ư?
Hà Duy chỉ chuyên tâm phòng bị hắn, nhưng hiện tại sực nhớ tới một sự kiện, lấy chỉ số thông minh của mình, có thể phòng được hắn thật sao?
Hà Duy thất thần, Trúc Uyên khẽ gọi cậu một tiếng: “Ngươi quen Nhân tộc kia à?”
Hà Duy giật mình, không đáp.
Trúc Uyên cũng chẳng truy hỏi, chỉ cười nhẹ: “Hắn rất nguy hiểm, ngươi muốn sống yên thì cách xa hắn một chút.”
Hà Duy ngẩng đầu nhìn hắn, dù vẫn im lặng, nhưng trong lòng không ngừng lầm bầm: Đại gia ơi, muộn rồi!
Sau một hồi phân vân, Chu Tước rốt cuộc hạ quyết tâm, gã đứng dậy ra khỏi cung điện.
Gã vừa đi ráo, Trúc Uyên liền mang Hà Duy rời thủy tuyền đóng băng, tìm quần áo cho hai người mặc chỉnh tề, đoạn dẫn cậu xuống núi Thiên Đình.
Dẫu Trúc Uyên chưa nói đi đâu, song Hà Duy tự biết rõ.
Thánh linh Yêu tộc sở hữu sức mạnh rung chuyển trời đất, hơn nữa chẳng như Băng Thế hoa đẳng cấp quá thấp, Thanh Long Chu Tước Bạch Hổ Huyền Vũ đều là kỳ hợp dung, thánh linh Yêu tộc chỉ cần hợp thể, bảo đảm cũng là kỳ hợp dung, tu vi cao đến thế mới thực sự đáng sợ.
Đương nhiên, với Trúc Uyên thì chính là hăng hái dạt dào.
Đang lo không có đối thủ tương xứng, nay có kẻ tự dâng đến cửa, hắn đời nào bỏ qua?
/101
|