Hà Duy thở dài, bất kể ai vào thời điểm này cũng sẽ kiềm lòng không đậu mà mềm lòng, cậu để mặc Lăng Vân Dực ôm mình, chẳng nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng chờ hắn chỉnh đốn tâm tình.
Tại ảo cảnh cuối cùng, Hà Duy đã không thể chắc chắn nội dung biết trước của mình có chính xác hay không. Chung quy cái trước đã sai, thành ra cậu chẳng cách nào cam đoan liệu nơi này có xuất hiện cảnh tượng giống trong truyện.
Nhưng cậu vẫn nghiêm túc dặn Lăng Vân Dực: “Nhất quyết đừng tin, toàn đồ giả thôi!”
Lăng Vân Dực không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, vẫn gật đầu thật mạnh: “Ừ, ta biết rồi.”
Hai người tiến vào, cảnh tượng đập vào mắt hết sức rối loạn, Hà Duy nhìn ngây ngẩn, đoạn này hình như giống trong truyện.
Hà Duy thấy được một hoang mạc đầy xác chết, một đứa bé trơ trọi ngồi đằng kia, vì cách quá xa nên không nhìn rõ lắm, chỉ mơ hồ nhận ra bóng hình nho nhỏ. Đứa trẻ đi giữa bãi tàn thi và máu tươi, không khiếp đảm cũng không sợ hãi, chỉ ngập tràn hờ hững.
Sau đó, vô số thi quỷ chầm chậm bò dậy, chúng tấn công đứa trẻ một cách hung ác. Dẫu biết rõ là ảo giác, trái tim Hà Duy vẫn nảy lên, nhưng cậu cố ngăn mình nhắm mắt.
Đứa trẻ không trốn, mà có trốn cũng chẳng thoát, thi quỷ xông lên, ngón tay sắc nhọn xuyên qua thân thể đứa trẻ, răng nanh dài mảnh cắn đứt yết hầu, máu đỏ không gợi một tia thương xót nào, ngược lại càng kích thích khứu giác đã sớm chết lặng của chúng.
Càng nhiều thi quỷ ùa lên cắn xé, gặm nuốt.
Hà Duy đi thật nhanh về trước chẳng dám dừng, nhưng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cậu nhìn thằng bé nhỏ dại bị cắn nuốt, da tróc thịt bong, xương trắng lộ ra, cơ thể nhỏ nhắn biến thành thức ăn của lũ quỷ.
Song Hà Duy biết vẫn chưa chấm dứt.
Sau khi đứa nhỏ hóa thành bộ xương, thi quỷ đều an tĩnh lại. Nhưng tiếp đó, bộ xương nhỏ dần dần mọc ra máu thịt, từng chút từng chút một với tư thái vô cùng thong thả để lần thứ hai trở thành đứa bé kia.
Để rồi… lại thêm một đợt cắn xé…
Hà Duy thực sự không muốn nhìn tiếp nữa, cũng chẳng dám xem, nhưng cậu hết cách rồi, chỉ đành trơ mắt nhìn, trái tim như bị một bàn tay khổng lồ bất ngờ siết chặt, khung cảnh trước mắt khiến cậu đau lòng tột đỉnh.
Thật thống khổ, thật khó mà tưởng tượng nổi, nếu màn này là thật, vậy đứa nhỏ kia rốt cuộc phải chịu đựng bao nhiêu…
Hà Duy đã đọc [Vong Đồ] nên biết tình tiết hiện giờ, nhưng mãi tận khi truyện sắp kết thúc, cậu vẫn chưa rõ ảo giác này đại biểu cho cái gì.
Lăng Vân Dực sinh ra tại Liên Thiền Tông, phụ thân hắn là chưởng môn đời thứ ba mươi, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, là đứa con cưng của trời lớn lên trong yêu thương bảo bọc. Thế nên, đứa bé này đâu phải hắn.
Nếu không phải hắn, tại sao lại xuất hiện trong ảo cảnh của hắn? Hay… huyễn ma chỉ đơn thuần muốn dụ dỗ Lăng Vân Dực, khiến hắn vì thương xót mà quên mất đây là ảo cảnh?
Hà Duy nghĩ không ra, cậu cho rằng nếu đọc được kết cục sẽ ngộ ra rất nhiều câu đố bí ẩn, nhưng thật đáng tiếc, cậu chưa đọc được…
Nhưng mà… aiz, dẫu chưa biết kết cục, song đã tới thế giới này, còn ở bên Lăng Vân Dực, hẳn có thể biết thêm ít chuyện.
Đi thẳng khoảng mấy chục mét, cảnh tượng trước mặt biến mất, Hà Duy khẽ nhíu mày, trong lòng lại có dự cảm không rõ.
Hắn nhớ ảo cảnh thứ ba là dài nhất, ít nhất phải đi một khắc, cớ sao… mới đó đã tan rồi?
Đương kinh ngạc, đối diện bỗng nhiên bừng sáng, hoang mạc xác chết âm u được thay bằng cảnh đẹp như tranh của ngày xuân.
Gió xuân mơn man, cỏ thơm um tùm, dưới bầu trời bao la xanh thẳm có thêm dòng suối quanh co, nước róc rách chảy qua bên chân, trôi về nơi xa.
Trong lòng Hà Duy lại kêu lộp bộp, đây vẫn là ảo cảnh!
Tuy nhiên, cảnh tượng bình thường thế này có gì đáng thu hút? Chỉ cần cất bước không ngừng nghỉ là có thể thoải mái ra ngoài, vậy có gì khó?
Hà Duy đang buồn bực chợt cảm giác tay trống rỗng, bàn tay nắm tay cậu đã mất tiêu, Lăng Vân Dực chẳng còn bên cạnh cậu nữa!
Không, không được hoảng hốt, đây là ảo cảnh!
Lăng Vân Dực nhất định đang đứng kế cậu, bọn họ vẫn nắm tay nhau, không thấy hắn là do ảo giác.
Cậu biết, nhưng Lăng Vân Dực biết ư?
Mặt Hà Duy thoắt cái tái nhợt.
Một trường kiếm đỏ rực phá không lao đến, cảnh xuân tươi đẹp như một trục cuốn bị cắt đứt, lộ ra một lỗ hổng tan hoang.
Hà Duy quýnh lên, vội hô: “Lăng Vân Dực! Đây là ảo giác! Đừng tin, ta ở ngay cạnh ngươi, ta không bỏ đi!”
Dứt lời, cậu lập tức bị ôm lấy, Lăng Vân Dực cúi xuống hôn trán cậu, cất giọng khàn khàn: “Ta biết, nhưng ta đã dao động.”
Lòng có nghi ngờ sẽ lưu lại sơ hở, huyễn ma sẽ thừa dịp xâm nhập, chiếm lấy tâm thần.
Lăng Vân Dực tự biết hắn chẳng thể thoát khỏi với tình trạng này, bởi vậy mới dứt khoát phá hư.
Ảo cảnh tồn tại nhờ có huyễn ma thúc đẩy, nếu phá được không gian thì vẫn có thể cởi bỏ ràng buộc.
Chẳng qua nói dễ hơn làm!
Hà Duy đúng là thiên tính vạn tính, lại không ngờ sẽ thua ở đây!
Nhưng đã thế này rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích. Cậu hít sâu một hơi, bắt đầu cấp tốc tính toán xem làm cách nào tìm được huyễn ma.
Trong lúc cậu vắt cạn óc, Lăng Vân Dực đã thả cậu ra, môi hắn khẽ mấp máy niệm xong khẩu quyết, thân kiếm Huyết Tàn đỏ thẫm bộc phát hồng mang cường liệt. Hà Duy vừa thấy liền sợ ngây người, địch nhân còn chưa tìm được đâu, sao đã ra đại chiêu!
“Khoan… khoan đã! Ta, chúng ta chưa biết huyễn ma ở đâu mà.”
Hà Duy vội la lên, Lăng Vân Dực lại hơi nhướn mày: “Đất trời còn diệt được, nói gì đến nơi này!”
Nói đoạn, trường kiếm trực chỉ, hồng mang quẩn quanh tụ tập như tìm được nơi phát tiết, hùng dũng xuất ra, chém thẳng vào chân trời!
Sau tiếng nổ oanh trời là hồng mang mãnh liệt như mặt trời nổ tung, linh kỹ cường đại chở đầy lực lượng siêu việt, mạnh mẽ xé nát toàn bộ không gian ảo cảnh.
Một tiếng rít vang lên, từng đoàn sương đen phóng tới, chính là những huyễn ma phân tán vì mất đi chỗ dựa.
Không gian vất vả dựng nên bị diệt, huyễn ma há có thể cam tâm, chúng nhìn xoáy vào kẻ thù, giây tiếp theo lại lần lượt biến hóa, mười mấy thiếu nữ mỹ lệ hiện ra trong nháy mắt.
Hà Duy tập trung quan sát, giỏi lắm, mấy huyễn ma chết bầm toàn biến thành mình!
Đệt! Má nó, đúng là mấy quái vật chuyên chui vào tâm lý người ta! Cứ sợ cái gì là cái đó đến!
Nhìn quang cảnh y hệt soi gương thế này, chớ nói Lăng Vân Dực, ngay cả Hà Duy cũng chẳng phân biệt nổi.
Song Hà Duy cáu kỉnh cắn chặt răng, cũng quá mẹ nó khinh người rồi!
Huyễn ma chết tiệt, tưởng mình là phế vật tay trói gà không chặt thật sao? Tưởng hóa thành bố mày thì khỏi bị đánh hả?
Lăng Vân Dực không đánh tụi bây, bố cũng đập chết chúng mày!
Huyễn ma vốn yếu ớt, dù Hà Duy mới kỳ thức tỉnh cấp năm, Đấu Linh chưa biến hình, nhưng cậu học được không ít linh kỹ căn bản, bấy giờ liền niệm khẩu quyết, một luồng sáng lạnh giá bay vụt qua, nhoáng cái miểu sát một hư ảnh.
Cậu vừa ra tay, Lăng Vân Dực liền cử động, trường kiếm vung lên, mười mấy tên Hà Duy còn lại tức thì bã như cám.
Đến đây… huyễn ma triệt để tiêu tán.
Hà Duy vừa thả lỏng một hơi, lại chợt nhớ ra một sự kiện.
Chưa đợi cậu lên tiếng, Lăng Vân Dực đã ôm cậu chạy như bay, Hà Duy ngoảnh lại, thảo nê mã lập tức chạy rần rần…
*thảo nê mã: đồng âm với “thao nhĩ mụ” aka “f*ck ur mom”
Huyễn ma chết, tất cả ảo cảnh được giải trừ, một đám ác đồ như lang tự hổ cũng thoát khỏi quản thúc!
Cũng may đa phần đều bị vây trong ảo cảnh đầu tiên, còn cách Hà Duy và Lăng Vân Dực khá xa, hơn nữa vì lối đi quá hẹp nên chen thành một cục, các vị ở đây lại chẳng một ai lương thiện, ngươi đoạt chỗ của ta, ta cản đường ngươi, trong lúc xô đẩy ầm ĩ đã bắt đầu động đao kiếm.
Vừa xuất hiện đổ máu, hiệu quả liền tăng gấp đôi, địa cung chật hẹp nhất thời rối tinh rối mù.
Hà Duy cũng chẳng sốt ruột, dầu sao đã vượt qua ảo cảnh, trong địa cung lại không có tai họa, Kỳ Lân đan tính hỏa lấy đến tay dễ như bỡn. Chờ khi nắm được bảo vật, cậu với Lăng Vân Dực tức khắc tháo chạy tìm đường sống, ai quan tâm bọn chúng gây sự đánh nhau!
Không chần chừ nữa, khi đến điểm cuối địa cung, Hà Duy trực tiếp nhảy xuống chạy chậm qua.
Tuy cái tên Kỳ Lân đan nghe như một viên thuốc tròn vo, nhưng theo [Vong Đồ], thứ này hình vuông, lớn cỡ bàn tay, đỏ như lửa, lóng lánh trong suốt.
Hà Duy lật tung mọi hốc tối trong địa cung, vơ vét được vài túi càn khôn và một đống bảo thạch hình thù kỳ quái, nhưng vẫn chưa tìm được Kỳ Lân đan.
Hồi lau sau, Lăng Vân Dực cầm một thứ đi tới: “Cái này à?”
Hà Duy mới thấy đã đực ra.
Hình vuông, lớn cỡ bàn tay, lóng lánh trong suốt, nhưng mà… không phải đỏ như lửa! Mà là trắng trong!
Sao thứ này khác trong truyện miêu tả thế?
Chả lẽ không phải Kỳ Lân đan? Hà Duy vội hỏi: “Tìm được ở đâu vậy?”Lăng Vân Dực dẫn cậu qua đó, Hà Duy thấy một hộp gấm tinh xảo, bên trong bay ra một tờ giấy, trên đó viết: Kỳ Lân đan, thuộc tính hỏa.
Đúng rồi mà, nhưng tại sao màu trắng?
Hà Duy không hiểu lắm, đành đưa cho Lăng Vân Dực: “Gọi Đấu Linh thử xem có hấp thu được lực lượng trong đó không?”
Lăng Vân Dực tế xuất Huyết Tàn, đặt Đấu Linh cạnh Kỳ Lân đan, lại chẳng phản ứng gì.
Hà Duy nhất thời chán nản, hao tổn bao nhiêu trắc trở, khó khăn lắm mới tìm được bảo vật, thế mà lại vô dụng?
Cậu đâu nhớ lầm! Cậu nhớ rõ là lúc Lăng Vân Dực mới tìm thấy thân xác đã được Kỳ Lân đan trợ giúp, nhờ nó tinh lọc tạp chất trong Huyết Tàn, cảnh giới tăng hai cấp trong chớp mắt, còn lĩnh ngộ một linh kỹ tính hỏa độc đáo.
Nhưng hôm nay…
Đầu óc Hà Duy lộn xộn, cậu bỗng nhớ tới một chuyện, chẳng lẽ… vẫn là vấn đề thời gian?
Trong truyện viết rằng thành Song Tử đã thành phế tích, mà nay thành Song Tử còn phồn vinh.
Tuy vậy… Hà Duy rối rắm, rốt cuộc phải bao lâu nữa? Giờ họ có nên lấy Kỳ Lân đan đi không? Không lấy đi, song đã gây náo loạn như vầy, lỡ bị người khác cầm mất thì sao? Còn nếu lấy đi, nhỡ vật này phải ở đây mới hấp thụ được linh khí trời đất để trở nên hữu dụng thì làm thế nào?
Trái không xong, phải không xong, lại sợ nhóm truy binh bắt kịp, Hà Duy chỉ có thể quyết định thật lẹ: “Đi mau! Chúng ta ra khỏi chỗ này trước đã, sau này từ từ nghiên cứu.” Kệ xừ nó, mang đi cái đã! Mặc xác hữu dụng hay vô dụng, dầu gì cũng không thể để người khác lấy mất!
Đang nói chợt nghe tiếng nổ ầm ầm.
Hà Duy biến sắc, địa cung… lẽ nào sắp sụp rồi!
Nghĩ lại cũng có khả năng lắm chứ, huyễn ma bị diệt trừ, hơn nữa ban nãy Lăng Vân Dực còn dùng đại chiêu oanh thiên địa rợn quỷ thần thế mà, nhóm người ngoài kia còn đấu xé nhau.
Một địa cung nho nhỏ chả rõ đã xây bao năm làm sao chịu nổi giày vò như vậy?
Sụp lở gì đó cũng bình thường thôi!
Sập thì sập đi, đằng nào cũng chẳng thể về bằng đường cũ!
Hà Duy nhìn sang Lăng Vân Dực: “Mang ta ra ngoài đi, chúng ta trực tiếp quay lại mặt đất từ đây!”
“Được.” Lăng Vân Dực một tay ôm cậu, tay còn lại khởi động kết giới bảo hộ, đục thẳng một lỗ trên lớp đất sắp sập, ngự linh bay ra.
Tuy Kỳ Lân đan có vẻ vô dụng, nhưng tâm trạng Hà Duy vẫn khá tốt, cuối cùng cũng thoát kiếp chầu trời rồi, thật đáng ăn mừng!
Cậu thở một hơi thật dài, lại hồn nhiên không biết đóa hoa hồng nhạt trước ngực đã xòe cánh, sắp sửa nở rộ.
Bọn họ phá đất thoát ra, dừng vừa vặn trên rừng ảnh lan.
Đây là thực vật đặc biệt tại vùng đất Thẩm Phán, ngọn cây cao cao, cành lá xanh biếc, đẹp hơn hết chính là mấy đóa hoa như pháo bông chập chờn theo gió. Rực rỡ đủ màu, như mây tựa khói, người đứng trong đó chẳng khác nào lọt vào cõi mộng đắm say.
Hà Duy là đàn ông con trai, nhưng do là người địa cầu nên cũng có chút thưởng thức quang cảnh kỳ lạ này.
Lúc tới quá gấp chưa để ý nhìn kỹ, trước khi đi lại chợt động lòng, cậu vươn tay vuốt nhẹ thân cây cao ngất.
Cơ hồ trong thoáng chốc, đóa hoa trước ngực đã nở hoàn toàn, cách lớp sa y trắng, một màu hồng xinh đẹp bỗng nhiên tỏa ra, phản chiếu cả bộ quần áo thành sắc hồng nhàn nhạt.
Hà Duy chẳng hiểu nguyên do, cúi xuống nhìn lại mơ hồ thấy rõ hình dáng đóa hoa.
Trong lòng kinh hãi, ngay tiếp theo một luồng hơi nóng chợt sôi trào ở ***g ngực, sau đó mùi hương mê hoặc lại bùng phát lần nữa.
Trước đó chỉ luẩn quẩn khắp điểm giao dịch, mà lúc này thân cậu tại rừng ảnh lan, nhưng mùi hương thơm ngọt lại cấp tốc chiếm đóng cả thành Song Tử.
Nếu nói hương thơm lần trước chỉ khiến người ta đánh mất lý trí, thì mùi vị đã thành thục hiện tại đủ làm tất cả mê loạn.
Khoảng cách so với lúc trước còn mãnh liệt, cám dỗ hơn không chỉ gấp đôi, mà là mấy chục lần.
Hà Duy nào biết tại sao, lần này cậu không đau đớn, không thống khổ, chỉ có một luồng khô nóng khó tả bắt đầu lan tràn từ ngực, nháy mắt trải rộng toàn thân.
Cậu vô cùng sửng sốt, còn Lăng Vân Dực thì ôm cậu vào lòng.
Hà Duy dựa sát vào hắn, cảm thấy dễ chịu tới mức cả đầu ngón tay cũng run rẩy.
Lăng Vân Dực cúi đầu nhìn cậu, tuy biết tình trạng này không ổn, song hắn chẳng thể kiềm chế, bèn vâng theo bản năng mà ngậm lấy môi cậu, mới chạm nhẹ đã vô phương cứu vãn. Chạm khẽ chỉ khiến lòng thêm ngứa ngáy, hắn xâm nhập chẳng chút do dự, quấn lấy cái lưỡi mềm mại, động tác kế tiếp lập tức trở nên kịch liệt.
Hắn bị mùi hương quyến rũ dụ dỗ, bị khát vọng trong lòng kích thích, dẫu môi lưỡi đã hòa vào nhau, chặt chẽ triền miên, song vẫn cứ thấy không đủ!
Hà Duy bị hôn đến nỗi phải ngẩng cổ, đây không phải lần đầu tiên khóa môi với Lăng Vân Dực, nhưng lần này quả thực khiến người ta phát run, nói không rõ tả chẳng xong, dục vọng cuồn cuộn trong ngực, ép cậu quên đi hết thảy, dứt bỏ tất cả, chỉ cần hưởng thụ thôi.
Hưởng thụ nụ hôn của hắn, hưởng thụ âu yếm của hắn, thậm chí…
Ngay khoảnh khắc ý nghĩ này hình thành trong đầu, ánh sáng nơi khoang ngực càng chói lọi hơn, mùi hương mê người càng tỏa ra nồng đậm, rốt ráo bao trọn toàn thành Song Tử.
Kế đó, dân chúng toàn thành liền phát rồ.
Tuy thành Song Tử là khu vực không có pháp luật, nhưng vẫn có hai vị thành chủ, đồng thời là một đôi song sinh.
Chẳng những thế, dưới trướng họ còn có một đội quân tinh nhuệ do Tu La tộc và Huyết tộc tạo thành.
Thời điểm thành Song Tử gây nên oanh động, bọn họ biết trước tiên, nhưng khi ấy vẫn còn xem thường, cứ tưởng là mấy dân thành thô tục chưa tỏ việc đời. Lúc ngồi vững trên lầu cao, rồi bị mùi hương mê hoặc kích động mới vỗ bàn đứng lên, dẫn đại đội nhân mã ngự linh bay tới.
Lăng Vân Dực hôn Hà Duy, nhưng ngay khi kẻ đầu tiên bay khỏi địa cung, hắn liền tỉnh táo.
Tròng mắt đen đảo qua, rừng ảnh lan đã chi chít đầu người, tất cả tụ thành một đoàn, mắt ai nấy đều lộ vẻ si mê, bộ dáng nhất định phải có khiến người ta nổi giận.
Lăng Vân Dực buông Hà Duy ra, Hà Duy bất mãn hét to, vẫn nắm chặt áo hắn không thả. Đáy mắt Lăng Vân Dực xuất hiện tia dịu dàng khó thấy, hắn ghé sát tai cậu, khẽ nói: “Ngoan, ta mang ngươi ra khỏi chỗ này trước.”
Dứt lời, hắn tức khắc vung trường kiếm chém ra một đường máu!
Dùng một tay ôm Hà Duy, hắn phi nhanh về trước, tay còn lại cầm kiếm, lực san bằng núi sông, linh kỹ hung mãnh bùng nổ, mỗi bước đi đều kéo theo sắc đỏ nồng đậm.
Mùi hương ngọt lịm, máu tanh gay mũi, rên rỉ, gầm rú, giờ khắc này sinh mệnh biến thành thứ rẻ rúng nhất.
Lăng Vân Dực cất bước ổn trọng, đôi mắt đen càng trầm lắng không một tia sáng.
Các ngươi có tư cách gì nhìn cậu ấy?
Các ngươi có quyền gì vọng tưởng!
Cậu ấy là của ta!
Đừng kẻ nào mơ động đến cậu ấy!
Ảnh lan nở hoa, tựa như pháo bông trên trời đêm, đùng đùng nở rộ, hư ảo vô biên.
Nhưng phút giây này, những đóa hoa mỹ miều đều nhuốm màu đỏ thẫm, máu tươi tí tách trên lá cây xanh ngắt, thân cây cao ngất treo thi thể, ngay cả Tu La tộc bất tử bất diệt cũng sinh lòng sợ sệt.
Cho dù bất tử nhưng sẽ mất đi tu vi, nhọc nhằn lắm hóa hình người, bất luận ai cũng chẳng muốn bị đánh thành oán linh sau một đêm!
Tuy nhiên… rất muốn có được cô gái kia.
Sao trên thế gian lại có thứ mê người đến thế? Hương thơm say lòng người, mùi vị khiến nhân tâm run rẩy, căn bản khó mà quên được!
Chủ thành Song Tử là một đôi song sinh Huyết tộc, khi bọn họ tới rừng ảnh lan, toàn bộ bìa rừng đã vây đầy người.
Chẳng chút chậm trễ, bọn họ trực tiếp hạ lệnh giết sạch những kẻ chắn phía trước!
Bên trong máu chảy thành sông, bên ngoài cũng thét gào liên miên.
Đương song phương đối mặt, mắt của Thanh Lam – một tên trong cặp song sinh – đã ngập tràn sắc đỏ, gã cười tà ác: “Quả nhiên nhất cử lưỡng tiện, bên cạnh món ngon còn có một Đấu Linh vàng kim, đúng là Ma thần chúc phúc!”
Nói đoạn, gã đột nhiên cuồng bạo, một thanh mặc nhận đánh thẳng đến với tốc độ cực nhanh, chẳng khác nào điện quang hỏa thạch!
Lăng Vân Dực híp mắt, nhảy phắt lên tránh thoát công kích, nhưng dè đâu mặc nhận bỗng biến đổi, biến thành một bóng người trong thời gian ngắn, tốc độ nhân ảnh nhanh như chớp, thoắt cái tóm được Hà Duy.
Nhân ảnh nhảy vọt lên, gương mặt giống Thanh Lam như đúc hiện ra, chính là tên còn lại trong cặp song sinh – Thanh Sương.
Gã cúi xuống đánh giá Hà Duy, không khỏi thở dài: “Đúng là quyến rũ cực kỳ.”
“Nhưng mà…” Gã liếc nam tử Nhân tộc đứng giữa, nhướn mày cười nói, “Đấu Linh vàng kim này cũng tuyệt không thể bỏ qua!”
Lăng Vân Dực lẳng lặng đứng đó, cảm thụ bàn tay trống rỗng, mặc cho trái tim bị hắc ám đen kịt chiếm lĩnh.
Tại sao tất cả đều muốn cướp đoạt mọi thứ của hắn?
Nhà của hắn, người thân của hắn, Hà Duy của hắn!
Hắc ám tràn lên từ trái tim, từng bước nhuộm kín hai mắt, cuối cùng Lăng Vân Dực chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hai gã kia.
— nếu ta mất đi tất thảy, vậy dựa vào cái gì các ngươi lại có!
Tại ảo cảnh cuối cùng, Hà Duy đã không thể chắc chắn nội dung biết trước của mình có chính xác hay không. Chung quy cái trước đã sai, thành ra cậu chẳng cách nào cam đoan liệu nơi này có xuất hiện cảnh tượng giống trong truyện.
Nhưng cậu vẫn nghiêm túc dặn Lăng Vân Dực: “Nhất quyết đừng tin, toàn đồ giả thôi!”
Lăng Vân Dực không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, vẫn gật đầu thật mạnh: “Ừ, ta biết rồi.”
Hai người tiến vào, cảnh tượng đập vào mắt hết sức rối loạn, Hà Duy nhìn ngây ngẩn, đoạn này hình như giống trong truyện.
Hà Duy thấy được một hoang mạc đầy xác chết, một đứa bé trơ trọi ngồi đằng kia, vì cách quá xa nên không nhìn rõ lắm, chỉ mơ hồ nhận ra bóng hình nho nhỏ. Đứa trẻ đi giữa bãi tàn thi và máu tươi, không khiếp đảm cũng không sợ hãi, chỉ ngập tràn hờ hững.
Sau đó, vô số thi quỷ chầm chậm bò dậy, chúng tấn công đứa trẻ một cách hung ác. Dẫu biết rõ là ảo giác, trái tim Hà Duy vẫn nảy lên, nhưng cậu cố ngăn mình nhắm mắt.
Đứa trẻ không trốn, mà có trốn cũng chẳng thoát, thi quỷ xông lên, ngón tay sắc nhọn xuyên qua thân thể đứa trẻ, răng nanh dài mảnh cắn đứt yết hầu, máu đỏ không gợi một tia thương xót nào, ngược lại càng kích thích khứu giác đã sớm chết lặng của chúng.
Càng nhiều thi quỷ ùa lên cắn xé, gặm nuốt.
Hà Duy đi thật nhanh về trước chẳng dám dừng, nhưng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cậu nhìn thằng bé nhỏ dại bị cắn nuốt, da tróc thịt bong, xương trắng lộ ra, cơ thể nhỏ nhắn biến thành thức ăn của lũ quỷ.
Song Hà Duy biết vẫn chưa chấm dứt.
Sau khi đứa nhỏ hóa thành bộ xương, thi quỷ đều an tĩnh lại. Nhưng tiếp đó, bộ xương nhỏ dần dần mọc ra máu thịt, từng chút từng chút một với tư thái vô cùng thong thả để lần thứ hai trở thành đứa bé kia.
Để rồi… lại thêm một đợt cắn xé…
Hà Duy thực sự không muốn nhìn tiếp nữa, cũng chẳng dám xem, nhưng cậu hết cách rồi, chỉ đành trơ mắt nhìn, trái tim như bị một bàn tay khổng lồ bất ngờ siết chặt, khung cảnh trước mắt khiến cậu đau lòng tột đỉnh.
Thật thống khổ, thật khó mà tưởng tượng nổi, nếu màn này là thật, vậy đứa nhỏ kia rốt cuộc phải chịu đựng bao nhiêu…
Hà Duy đã đọc [Vong Đồ] nên biết tình tiết hiện giờ, nhưng mãi tận khi truyện sắp kết thúc, cậu vẫn chưa rõ ảo giác này đại biểu cho cái gì.
Lăng Vân Dực sinh ra tại Liên Thiền Tông, phụ thân hắn là chưởng môn đời thứ ba mươi, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, là đứa con cưng của trời lớn lên trong yêu thương bảo bọc. Thế nên, đứa bé này đâu phải hắn.
Nếu không phải hắn, tại sao lại xuất hiện trong ảo cảnh của hắn? Hay… huyễn ma chỉ đơn thuần muốn dụ dỗ Lăng Vân Dực, khiến hắn vì thương xót mà quên mất đây là ảo cảnh?
Hà Duy nghĩ không ra, cậu cho rằng nếu đọc được kết cục sẽ ngộ ra rất nhiều câu đố bí ẩn, nhưng thật đáng tiếc, cậu chưa đọc được…
Nhưng mà… aiz, dẫu chưa biết kết cục, song đã tới thế giới này, còn ở bên Lăng Vân Dực, hẳn có thể biết thêm ít chuyện.
Đi thẳng khoảng mấy chục mét, cảnh tượng trước mặt biến mất, Hà Duy khẽ nhíu mày, trong lòng lại có dự cảm không rõ.
Hắn nhớ ảo cảnh thứ ba là dài nhất, ít nhất phải đi một khắc, cớ sao… mới đó đã tan rồi?
Đương kinh ngạc, đối diện bỗng nhiên bừng sáng, hoang mạc xác chết âm u được thay bằng cảnh đẹp như tranh của ngày xuân.
Gió xuân mơn man, cỏ thơm um tùm, dưới bầu trời bao la xanh thẳm có thêm dòng suối quanh co, nước róc rách chảy qua bên chân, trôi về nơi xa.
Trong lòng Hà Duy lại kêu lộp bộp, đây vẫn là ảo cảnh!
Tuy nhiên, cảnh tượng bình thường thế này có gì đáng thu hút? Chỉ cần cất bước không ngừng nghỉ là có thể thoải mái ra ngoài, vậy có gì khó?
Hà Duy đang buồn bực chợt cảm giác tay trống rỗng, bàn tay nắm tay cậu đã mất tiêu, Lăng Vân Dực chẳng còn bên cạnh cậu nữa!
Không, không được hoảng hốt, đây là ảo cảnh!
Lăng Vân Dực nhất định đang đứng kế cậu, bọn họ vẫn nắm tay nhau, không thấy hắn là do ảo giác.
Cậu biết, nhưng Lăng Vân Dực biết ư?
Mặt Hà Duy thoắt cái tái nhợt.
Một trường kiếm đỏ rực phá không lao đến, cảnh xuân tươi đẹp như một trục cuốn bị cắt đứt, lộ ra một lỗ hổng tan hoang.
Hà Duy quýnh lên, vội hô: “Lăng Vân Dực! Đây là ảo giác! Đừng tin, ta ở ngay cạnh ngươi, ta không bỏ đi!”
Dứt lời, cậu lập tức bị ôm lấy, Lăng Vân Dực cúi xuống hôn trán cậu, cất giọng khàn khàn: “Ta biết, nhưng ta đã dao động.”
Lòng có nghi ngờ sẽ lưu lại sơ hở, huyễn ma sẽ thừa dịp xâm nhập, chiếm lấy tâm thần.
Lăng Vân Dực tự biết hắn chẳng thể thoát khỏi với tình trạng này, bởi vậy mới dứt khoát phá hư.
Ảo cảnh tồn tại nhờ có huyễn ma thúc đẩy, nếu phá được không gian thì vẫn có thể cởi bỏ ràng buộc.
Chẳng qua nói dễ hơn làm!
Hà Duy đúng là thiên tính vạn tính, lại không ngờ sẽ thua ở đây!
Nhưng đã thế này rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích. Cậu hít sâu một hơi, bắt đầu cấp tốc tính toán xem làm cách nào tìm được huyễn ma.
Trong lúc cậu vắt cạn óc, Lăng Vân Dực đã thả cậu ra, môi hắn khẽ mấp máy niệm xong khẩu quyết, thân kiếm Huyết Tàn đỏ thẫm bộc phát hồng mang cường liệt. Hà Duy vừa thấy liền sợ ngây người, địch nhân còn chưa tìm được đâu, sao đã ra đại chiêu!
“Khoan… khoan đã! Ta, chúng ta chưa biết huyễn ma ở đâu mà.”
Hà Duy vội la lên, Lăng Vân Dực lại hơi nhướn mày: “Đất trời còn diệt được, nói gì đến nơi này!”
Nói đoạn, trường kiếm trực chỉ, hồng mang quẩn quanh tụ tập như tìm được nơi phát tiết, hùng dũng xuất ra, chém thẳng vào chân trời!
Sau tiếng nổ oanh trời là hồng mang mãnh liệt như mặt trời nổ tung, linh kỹ cường đại chở đầy lực lượng siêu việt, mạnh mẽ xé nát toàn bộ không gian ảo cảnh.
Một tiếng rít vang lên, từng đoàn sương đen phóng tới, chính là những huyễn ma phân tán vì mất đi chỗ dựa.
Không gian vất vả dựng nên bị diệt, huyễn ma há có thể cam tâm, chúng nhìn xoáy vào kẻ thù, giây tiếp theo lại lần lượt biến hóa, mười mấy thiếu nữ mỹ lệ hiện ra trong nháy mắt.
Hà Duy tập trung quan sát, giỏi lắm, mấy huyễn ma chết bầm toàn biến thành mình!
Đệt! Má nó, đúng là mấy quái vật chuyên chui vào tâm lý người ta! Cứ sợ cái gì là cái đó đến!
Nhìn quang cảnh y hệt soi gương thế này, chớ nói Lăng Vân Dực, ngay cả Hà Duy cũng chẳng phân biệt nổi.
Song Hà Duy cáu kỉnh cắn chặt răng, cũng quá mẹ nó khinh người rồi!
Huyễn ma chết tiệt, tưởng mình là phế vật tay trói gà không chặt thật sao? Tưởng hóa thành bố mày thì khỏi bị đánh hả?
Lăng Vân Dực không đánh tụi bây, bố cũng đập chết chúng mày!
Huyễn ma vốn yếu ớt, dù Hà Duy mới kỳ thức tỉnh cấp năm, Đấu Linh chưa biến hình, nhưng cậu học được không ít linh kỹ căn bản, bấy giờ liền niệm khẩu quyết, một luồng sáng lạnh giá bay vụt qua, nhoáng cái miểu sát một hư ảnh.
Cậu vừa ra tay, Lăng Vân Dực liền cử động, trường kiếm vung lên, mười mấy tên Hà Duy còn lại tức thì bã như cám.
Đến đây… huyễn ma triệt để tiêu tán.
Hà Duy vừa thả lỏng một hơi, lại chợt nhớ ra một sự kiện.
Chưa đợi cậu lên tiếng, Lăng Vân Dực đã ôm cậu chạy như bay, Hà Duy ngoảnh lại, thảo nê mã lập tức chạy rần rần…
*thảo nê mã: đồng âm với “thao nhĩ mụ” aka “f*ck ur mom”
Huyễn ma chết, tất cả ảo cảnh được giải trừ, một đám ác đồ như lang tự hổ cũng thoát khỏi quản thúc!
Cũng may đa phần đều bị vây trong ảo cảnh đầu tiên, còn cách Hà Duy và Lăng Vân Dực khá xa, hơn nữa vì lối đi quá hẹp nên chen thành một cục, các vị ở đây lại chẳng một ai lương thiện, ngươi đoạt chỗ của ta, ta cản đường ngươi, trong lúc xô đẩy ầm ĩ đã bắt đầu động đao kiếm.
Vừa xuất hiện đổ máu, hiệu quả liền tăng gấp đôi, địa cung chật hẹp nhất thời rối tinh rối mù.
Hà Duy cũng chẳng sốt ruột, dầu sao đã vượt qua ảo cảnh, trong địa cung lại không có tai họa, Kỳ Lân đan tính hỏa lấy đến tay dễ như bỡn. Chờ khi nắm được bảo vật, cậu với Lăng Vân Dực tức khắc tháo chạy tìm đường sống, ai quan tâm bọn chúng gây sự đánh nhau!
Không chần chừ nữa, khi đến điểm cuối địa cung, Hà Duy trực tiếp nhảy xuống chạy chậm qua.
Tuy cái tên Kỳ Lân đan nghe như một viên thuốc tròn vo, nhưng theo [Vong Đồ], thứ này hình vuông, lớn cỡ bàn tay, đỏ như lửa, lóng lánh trong suốt.
Hà Duy lật tung mọi hốc tối trong địa cung, vơ vét được vài túi càn khôn và một đống bảo thạch hình thù kỳ quái, nhưng vẫn chưa tìm được Kỳ Lân đan.
Hồi lau sau, Lăng Vân Dực cầm một thứ đi tới: “Cái này à?”
Hà Duy mới thấy đã đực ra.
Hình vuông, lớn cỡ bàn tay, lóng lánh trong suốt, nhưng mà… không phải đỏ như lửa! Mà là trắng trong!
Sao thứ này khác trong truyện miêu tả thế?
Chả lẽ không phải Kỳ Lân đan? Hà Duy vội hỏi: “Tìm được ở đâu vậy?”Lăng Vân Dực dẫn cậu qua đó, Hà Duy thấy một hộp gấm tinh xảo, bên trong bay ra một tờ giấy, trên đó viết: Kỳ Lân đan, thuộc tính hỏa.
Đúng rồi mà, nhưng tại sao màu trắng?
Hà Duy không hiểu lắm, đành đưa cho Lăng Vân Dực: “Gọi Đấu Linh thử xem có hấp thu được lực lượng trong đó không?”
Lăng Vân Dực tế xuất Huyết Tàn, đặt Đấu Linh cạnh Kỳ Lân đan, lại chẳng phản ứng gì.
Hà Duy nhất thời chán nản, hao tổn bao nhiêu trắc trở, khó khăn lắm mới tìm được bảo vật, thế mà lại vô dụng?
Cậu đâu nhớ lầm! Cậu nhớ rõ là lúc Lăng Vân Dực mới tìm thấy thân xác đã được Kỳ Lân đan trợ giúp, nhờ nó tinh lọc tạp chất trong Huyết Tàn, cảnh giới tăng hai cấp trong chớp mắt, còn lĩnh ngộ một linh kỹ tính hỏa độc đáo.
Nhưng hôm nay…
Đầu óc Hà Duy lộn xộn, cậu bỗng nhớ tới một chuyện, chẳng lẽ… vẫn là vấn đề thời gian?
Trong truyện viết rằng thành Song Tử đã thành phế tích, mà nay thành Song Tử còn phồn vinh.
Tuy vậy… Hà Duy rối rắm, rốt cuộc phải bao lâu nữa? Giờ họ có nên lấy Kỳ Lân đan đi không? Không lấy đi, song đã gây náo loạn như vầy, lỡ bị người khác cầm mất thì sao? Còn nếu lấy đi, nhỡ vật này phải ở đây mới hấp thụ được linh khí trời đất để trở nên hữu dụng thì làm thế nào?
Trái không xong, phải không xong, lại sợ nhóm truy binh bắt kịp, Hà Duy chỉ có thể quyết định thật lẹ: “Đi mau! Chúng ta ra khỏi chỗ này trước đã, sau này từ từ nghiên cứu.” Kệ xừ nó, mang đi cái đã! Mặc xác hữu dụng hay vô dụng, dầu gì cũng không thể để người khác lấy mất!
Đang nói chợt nghe tiếng nổ ầm ầm.
Hà Duy biến sắc, địa cung… lẽ nào sắp sụp rồi!
Nghĩ lại cũng có khả năng lắm chứ, huyễn ma bị diệt trừ, hơn nữa ban nãy Lăng Vân Dực còn dùng đại chiêu oanh thiên địa rợn quỷ thần thế mà, nhóm người ngoài kia còn đấu xé nhau.
Một địa cung nho nhỏ chả rõ đã xây bao năm làm sao chịu nổi giày vò như vậy?
Sụp lở gì đó cũng bình thường thôi!
Sập thì sập đi, đằng nào cũng chẳng thể về bằng đường cũ!
Hà Duy nhìn sang Lăng Vân Dực: “Mang ta ra ngoài đi, chúng ta trực tiếp quay lại mặt đất từ đây!”
“Được.” Lăng Vân Dực một tay ôm cậu, tay còn lại khởi động kết giới bảo hộ, đục thẳng một lỗ trên lớp đất sắp sập, ngự linh bay ra.
Tuy Kỳ Lân đan có vẻ vô dụng, nhưng tâm trạng Hà Duy vẫn khá tốt, cuối cùng cũng thoát kiếp chầu trời rồi, thật đáng ăn mừng!
Cậu thở một hơi thật dài, lại hồn nhiên không biết đóa hoa hồng nhạt trước ngực đã xòe cánh, sắp sửa nở rộ.
Bọn họ phá đất thoát ra, dừng vừa vặn trên rừng ảnh lan.
Đây là thực vật đặc biệt tại vùng đất Thẩm Phán, ngọn cây cao cao, cành lá xanh biếc, đẹp hơn hết chính là mấy đóa hoa như pháo bông chập chờn theo gió. Rực rỡ đủ màu, như mây tựa khói, người đứng trong đó chẳng khác nào lọt vào cõi mộng đắm say.
Hà Duy là đàn ông con trai, nhưng do là người địa cầu nên cũng có chút thưởng thức quang cảnh kỳ lạ này.
Lúc tới quá gấp chưa để ý nhìn kỹ, trước khi đi lại chợt động lòng, cậu vươn tay vuốt nhẹ thân cây cao ngất.
Cơ hồ trong thoáng chốc, đóa hoa trước ngực đã nở hoàn toàn, cách lớp sa y trắng, một màu hồng xinh đẹp bỗng nhiên tỏa ra, phản chiếu cả bộ quần áo thành sắc hồng nhàn nhạt.
Hà Duy chẳng hiểu nguyên do, cúi xuống nhìn lại mơ hồ thấy rõ hình dáng đóa hoa.
Trong lòng kinh hãi, ngay tiếp theo một luồng hơi nóng chợt sôi trào ở ***g ngực, sau đó mùi hương mê hoặc lại bùng phát lần nữa.
Trước đó chỉ luẩn quẩn khắp điểm giao dịch, mà lúc này thân cậu tại rừng ảnh lan, nhưng mùi hương thơm ngọt lại cấp tốc chiếm đóng cả thành Song Tử.
Nếu nói hương thơm lần trước chỉ khiến người ta đánh mất lý trí, thì mùi vị đã thành thục hiện tại đủ làm tất cả mê loạn.
Khoảng cách so với lúc trước còn mãnh liệt, cám dỗ hơn không chỉ gấp đôi, mà là mấy chục lần.
Hà Duy nào biết tại sao, lần này cậu không đau đớn, không thống khổ, chỉ có một luồng khô nóng khó tả bắt đầu lan tràn từ ngực, nháy mắt trải rộng toàn thân.
Cậu vô cùng sửng sốt, còn Lăng Vân Dực thì ôm cậu vào lòng.
Hà Duy dựa sát vào hắn, cảm thấy dễ chịu tới mức cả đầu ngón tay cũng run rẩy.
Lăng Vân Dực cúi đầu nhìn cậu, tuy biết tình trạng này không ổn, song hắn chẳng thể kiềm chế, bèn vâng theo bản năng mà ngậm lấy môi cậu, mới chạm nhẹ đã vô phương cứu vãn. Chạm khẽ chỉ khiến lòng thêm ngứa ngáy, hắn xâm nhập chẳng chút do dự, quấn lấy cái lưỡi mềm mại, động tác kế tiếp lập tức trở nên kịch liệt.
Hắn bị mùi hương quyến rũ dụ dỗ, bị khát vọng trong lòng kích thích, dẫu môi lưỡi đã hòa vào nhau, chặt chẽ triền miên, song vẫn cứ thấy không đủ!
Hà Duy bị hôn đến nỗi phải ngẩng cổ, đây không phải lần đầu tiên khóa môi với Lăng Vân Dực, nhưng lần này quả thực khiến người ta phát run, nói không rõ tả chẳng xong, dục vọng cuồn cuộn trong ngực, ép cậu quên đi hết thảy, dứt bỏ tất cả, chỉ cần hưởng thụ thôi.
Hưởng thụ nụ hôn của hắn, hưởng thụ âu yếm của hắn, thậm chí…
Ngay khoảnh khắc ý nghĩ này hình thành trong đầu, ánh sáng nơi khoang ngực càng chói lọi hơn, mùi hương mê người càng tỏa ra nồng đậm, rốt ráo bao trọn toàn thành Song Tử.
Kế đó, dân chúng toàn thành liền phát rồ.
Tuy thành Song Tử là khu vực không có pháp luật, nhưng vẫn có hai vị thành chủ, đồng thời là một đôi song sinh.
Chẳng những thế, dưới trướng họ còn có một đội quân tinh nhuệ do Tu La tộc và Huyết tộc tạo thành.
Thời điểm thành Song Tử gây nên oanh động, bọn họ biết trước tiên, nhưng khi ấy vẫn còn xem thường, cứ tưởng là mấy dân thành thô tục chưa tỏ việc đời. Lúc ngồi vững trên lầu cao, rồi bị mùi hương mê hoặc kích động mới vỗ bàn đứng lên, dẫn đại đội nhân mã ngự linh bay tới.
Lăng Vân Dực hôn Hà Duy, nhưng ngay khi kẻ đầu tiên bay khỏi địa cung, hắn liền tỉnh táo.
Tròng mắt đen đảo qua, rừng ảnh lan đã chi chít đầu người, tất cả tụ thành một đoàn, mắt ai nấy đều lộ vẻ si mê, bộ dáng nhất định phải có khiến người ta nổi giận.
Lăng Vân Dực buông Hà Duy ra, Hà Duy bất mãn hét to, vẫn nắm chặt áo hắn không thả. Đáy mắt Lăng Vân Dực xuất hiện tia dịu dàng khó thấy, hắn ghé sát tai cậu, khẽ nói: “Ngoan, ta mang ngươi ra khỏi chỗ này trước.”
Dứt lời, hắn tức khắc vung trường kiếm chém ra một đường máu!
Dùng một tay ôm Hà Duy, hắn phi nhanh về trước, tay còn lại cầm kiếm, lực san bằng núi sông, linh kỹ hung mãnh bùng nổ, mỗi bước đi đều kéo theo sắc đỏ nồng đậm.
Mùi hương ngọt lịm, máu tanh gay mũi, rên rỉ, gầm rú, giờ khắc này sinh mệnh biến thành thứ rẻ rúng nhất.
Lăng Vân Dực cất bước ổn trọng, đôi mắt đen càng trầm lắng không một tia sáng.
Các ngươi có tư cách gì nhìn cậu ấy?
Các ngươi có quyền gì vọng tưởng!
Cậu ấy là của ta!
Đừng kẻ nào mơ động đến cậu ấy!
Ảnh lan nở hoa, tựa như pháo bông trên trời đêm, đùng đùng nở rộ, hư ảo vô biên.
Nhưng phút giây này, những đóa hoa mỹ miều đều nhuốm màu đỏ thẫm, máu tươi tí tách trên lá cây xanh ngắt, thân cây cao ngất treo thi thể, ngay cả Tu La tộc bất tử bất diệt cũng sinh lòng sợ sệt.
Cho dù bất tử nhưng sẽ mất đi tu vi, nhọc nhằn lắm hóa hình người, bất luận ai cũng chẳng muốn bị đánh thành oán linh sau một đêm!
Tuy nhiên… rất muốn có được cô gái kia.
Sao trên thế gian lại có thứ mê người đến thế? Hương thơm say lòng người, mùi vị khiến nhân tâm run rẩy, căn bản khó mà quên được!
Chủ thành Song Tử là một đôi song sinh Huyết tộc, khi bọn họ tới rừng ảnh lan, toàn bộ bìa rừng đã vây đầy người.
Chẳng chút chậm trễ, bọn họ trực tiếp hạ lệnh giết sạch những kẻ chắn phía trước!
Bên trong máu chảy thành sông, bên ngoài cũng thét gào liên miên.
Đương song phương đối mặt, mắt của Thanh Lam – một tên trong cặp song sinh – đã ngập tràn sắc đỏ, gã cười tà ác: “Quả nhiên nhất cử lưỡng tiện, bên cạnh món ngon còn có một Đấu Linh vàng kim, đúng là Ma thần chúc phúc!”
Nói đoạn, gã đột nhiên cuồng bạo, một thanh mặc nhận đánh thẳng đến với tốc độ cực nhanh, chẳng khác nào điện quang hỏa thạch!
Lăng Vân Dực híp mắt, nhảy phắt lên tránh thoát công kích, nhưng dè đâu mặc nhận bỗng biến đổi, biến thành một bóng người trong thời gian ngắn, tốc độ nhân ảnh nhanh như chớp, thoắt cái tóm được Hà Duy.
Nhân ảnh nhảy vọt lên, gương mặt giống Thanh Lam như đúc hiện ra, chính là tên còn lại trong cặp song sinh – Thanh Sương.
Gã cúi xuống đánh giá Hà Duy, không khỏi thở dài: “Đúng là quyến rũ cực kỳ.”
“Nhưng mà…” Gã liếc nam tử Nhân tộc đứng giữa, nhướn mày cười nói, “Đấu Linh vàng kim này cũng tuyệt không thể bỏ qua!”
Lăng Vân Dực lẳng lặng đứng đó, cảm thụ bàn tay trống rỗng, mặc cho trái tim bị hắc ám đen kịt chiếm lĩnh.
Tại sao tất cả đều muốn cướp đoạt mọi thứ của hắn?
Nhà của hắn, người thân của hắn, Hà Duy của hắn!
Hắc ám tràn lên từ trái tim, từng bước nhuộm kín hai mắt, cuối cùng Lăng Vân Dực chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hai gã kia.
— nếu ta mất đi tất thảy, vậy dựa vào cái gì các ngươi lại có!
/101
|