Cho dù âm lượng hai người nói chuyện đã giảm xuống rất thấp, nhưng Cố Quân Lăng vẫn tỉnh lại.
Anh mở mắt ra, từ từ chống cánh tay rồi ngồi thẳng người dậy, đưa tay lên xoa xoa giữa lông mày sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, lông mày lập tức nhíu lại.
Cô y tá đẩy Ngữ Kỳ ra trước mặt anh: “Bác sĩ Cố, cháu gái của anh đã chờ anh lâu rồi đó.”
Cố Quân Lăng sững sờ, giống như lúc này anh mới chú ý đến hai người họ, anh nhìn về phía Ngữ Kỳ.
“Không sao, chú, cháu không sao.” Trước khi anh định mở miệng Ngữ Kỳ cười cười giành nói trước.
“Sao lại không sao, cô bé một mình ở trong căn phòng nhỏ đó đợi anh mấy tiếng đồng hồ, rảnh rỗi ngồi một chỗ, mắt luôn nhìn chăm chú vào cánh cửa đợi anh vào đón cô bé, kết quả bác sĩ Cố lại nằm ở đây ngủ một giấc ngon lành.” Cô y tá ôm vai Ngữ Kỳ, xúc động nói: “Nói thật, cháu gái của anh rất ngoan, tôi làm việc ở khoa nhi mấy năm chưa từng thấy cô bé nào ngoan ngoãn như vậy.”
Thật ra Ngữ Kỳ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa là do trong phòng không có gì để xem, chỉ có thể nhìn người ta ra ra vào vào, không ngờ bị cô y tá hiểu lầm như vậy. Nhưng sự hiểu lầm này không tệ, vô cùng có lợi cho việc làm tăng tình cảm.
Cố Quân Lăng nhíu mày: “Cô bé này không phải cháu gái tôi.”
“Ôi chao? Vậy quan hệ giữa hai người là gì?”
Quan hệ gì? Không có chút quan hệ nào, cô bé chỉ là con gái của người phụ nữ anh thích, ngoại trừ Cố Quân Lăng, chẳng ai xem một bé gái mồ côi là trách nhiệm của mình mà ôm vào người như vậy.
Cố Quân Lăng không trả lời cô y tá mà quay đầu nhìn Ngữ Kỳ, vô cùng nghiêm túc nói: “Xin lỗi, Ngữ Kỳ, cho chú thêm 10 phút, 10 phút sau chú đưa con về.”
Giọng nói khách khí, anh nói là cho anh thêm 10 phút, chứ không phải đợi anh thêm 10 phút. Mặc dù chỉ khác nhau một chữ, nhưng câu thứ hai là mệnh lệnh, mà câu trước đó lại là lời đề nghị.
Nếu người khác nói như vậy thì người ta sẽ cho rằng người này không phong độ, thế nhưng đây là lời của Cố Quân Lăng, nên Ngữ Kỳ thật sự tin tưởng anh đang đề nghị. Rất kỳ lạ có phải không, anh là người giám hộ của cô, lớn tuổi hơn cô không ít, nhưng cư xử với cô như một người bạn, còn tôn trọng cô.
Cho dù không vì nhiệm vụ, Ngữ Kỳ cũng thích anh. Có rất nhiều người thích trẻ con, điều này không có gì lạ, nhưng cho tới nay cô chưa từng thấy anh xem cô như trẻ em để cưng chiều, mà tôn trọng nhau như bạn bè.
Ngữ Kỳ khẽ “Dạ”.
Cố Quân Lăng xoay người thu dọn bệnh án, anh rất giữ lời, chỉ hơn 8 phút đã xong công việc, nói tạm biệt với đồng nghiệp rồi đi tới chỗ cô.
Lúc đi ra khỏi khoa cấp cứu, anh chợt nhớ ra điều gì đó nên đứng lại, hơi cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Có muốn dắt tay không?” Giọng nói vẫn rõ ràng và lạnh lùng như cũ, nhưng nội dung mà anh nói lại gần gũi.
Ngữ Kỳ hơi sững sờ, ngước mặt lên nhìn anh.
Cố Quân Lăng đưa bàn tay ra trước mặt cô, lúc này Ngữ Kỳ mới phát hiện ngón tay của Cố Quân Lăng rất đẹp, không quá gầy, nhưng trắng nõn, đều đặn, xinh đẹp. Tay của anh còn đẹp hơn nhiều cô gái, người khác nhìn thấy khó quên.
Nhưng hình như anh coi cô như một bé gái mới 7, 8 tuổi, đi đường phải được người lớn dắt tay mới an tâm. Cho dù là vậy, Ngữ Kỳ cũng không từ chối, việc này rất tốt, nó thể hiện anh không phòng bị cô, cũng không vì để tránh nghi ngờ mà cố gắng xa lánh cô. Cô nở nụ cười, nhẹ nhàng đưa tay phải đặt lên tay anh, giống như cô gái ngại ngùng xấu hổ giao phó bản thân mình cho một người thân thiết, đáng tin cậy.
Cảnh vật ngoài xe thấm thoắt lùi về phía sau, bỗng nhiên cô hỏi: “Chú, vì sao chú lại nhận gánh nặng là cháu vậy.”
Những lời này không có mục đích gì khác. Cô là con người, có sự tò mò, nói thật, cái nghề bác sĩ này không nhàn rỗi. Giống như anh, từng giây phút đều cần ở khu cấp cứu như đi đánh giặc, những người bình thường khác sau khi hết giờ làm về đến nhà chỉ muốn nằm ngủ, rốt cuộc sao anh lại có dũng khí thu nhận nuôi dưỡng một bé gái mồ côi?
Cố Quân Lăng chỉ trầm lặng lái xe, ngón tay trắng nõn thon dài đặt lên vô-lăng màu đen, trắng và đen rất nổi bật.
Thành phố này vào buổi tối sẽ được thắp đèn sáng trưng, ánh sáng những ngọn đèn lưu ly xuyên qua cửa kính xe chiếu lên mặt anh, Ngữ Kỳ quay đầu lại nhìn anh, chờ anh mở miệng trả lời.
Căn cứ theo kịch bản thông thường, anh sẽ nói cháu không phải gánh nặng, nếu như nói theo cảm tính, có lẽ nên nói cháu là lễ vật trời ban. Thế nhưng bác sĩ Cố vĩnh viễn không giống những người bình thường, anh bình tĩnh trả lời: “Chú có đủ năng lực nuôi dưỡng cháu.”
Ngữ Kỳ sững sờ, trong lòng khâm phục. Trên đời này phần lớn mọi người đều cố gắng sử dụng mọi phương pháp để người khác biết sự cao thượng của mình, nhưng bác sĩ Cố lại cho rằng mọi công lao của mình chẳng hề đáng để nhắc tới.
Mấy ngày tiếp theo Ngữ Kỳ hoàn thành bài tập ở trường, sau đó chạy đến bệnh viện chờ Cố Quân Lăng tan ca.
Làm như vậy thứ nhất là vì tạo thêm nhiều thời gian ở chung với nhân vật mục tiêu, thứ hai vì đảm bảo khi Trữ Thanh Thanh được đưa tới bệnh viện thì cô cũng có mặt ở đó.
Sau một thời gian, hầu hết các bác sĩ và y tá khoa cấp cứu đều biết bác sĩ Cố có cháu gái.
Ngữ Kỳ rất hiểu chuyện, mỗi ngày chỉ ở trong căn phòng nhỏ đọc sách mình mang tới, chưa bao giờ quấy rầy người khác. Gần như tất cả các y tá đều thích cô, về sau trực tiếp kéo cô đến chỗ họ đứng, khi họ không có việc gì làm thì trêu chọc cô, hỏi cô rất nhiều vấn đề, từ việc cô năm nay bao nhiêu tuổi, học lớp mấy, bài tập như thế nào đến hỏi khi ở nhà có phải Cố Quân Lăng cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng hay không.
Ngữ Kỳ trả lời từng cái một, gặp phải những vấn đề có vẻ không phù hợp chỉ nở nụ cười, lẳng lặng nhìn vào mắt đối phương, cho đến khi đối phương biết điều không hỏi nữa.
Vì vậy các y tá đều than thở, cháu gái của bác sĩ Cố quá giống anh, y như bà cụ non. Nhưng có điều tốt là cô bé này luôn mỉm cười, không phải lo trong tương lai sẽ có bác sĩ Cố mặt than thứ hai.
Buổi tối hôm đó, như những ngày trước, khi Ngữ Kỳ vừa xong bài tập thì lên xe bus đi tới bệnh viện, đến chỗ mấy y tá đứng.
Một người y tá đang kiểm tra theo lời dặn của bác sĩ, thấy cô đến thì mỉm cười, sau đó tiếp tục công việc trước đó.
Ngữ Kỳ đứng một bên, cô hơi tò mò hỏi: “Tên thuốc đó và những ký tự tiếng Anh đằng sau liều lượng thuốc có ý nghĩa là gì vậy?”
“Cái này hả, ST nghĩa là uống ngay, QD nghĩa là mỗi ngày một viên, BID là mỗi ngày uống 2 lần, QOD là cách một ngày dùng một lần, BIW là hai lần một tuần, DC là tạm ngừng.” Cô y tá đếm từng ngón tay một cho cô xem, sau khi nói xong cố tình trêu chọc cô: “Đố em, QOD nghĩa là gì?”
Ngữ Kỳ không cần suy nghĩ trả lời: “Cách một ngày dùng một lần.”
Cô y tá thán phục: “Em thật giống bác sĩ Cố, trí nhớ tốt đến đáng sợ.”
Ngữ Kỳ không nói, chỉ mỉm cười, ngây người trong chốc lát rồi nói phải đi tìm Cố Quân Lăng.
Hôm này đáng ra anh tan ca sớm, 3 giờ 30 chiều đã hết giờ làm, thế nhưng gần đây khoa cấp cứu thiếu nhân lực, anh thường ở lại thêm một lúc chờ cô tan học chạy tới rồi cùng nhau về nhà.
Nhưng Ngữ Kỳ đã đi khắp khoa cấp cứu nhưng không tìm được anh, cuối cùng một bác sĩ mà Cố Quân Lăng dẫn dắt thấy cô, trực tiếp kéo cô qua nói: “Em tới tìm thầy Cố hả? Thầy ở bên kia, giường 95, thấy không?”
Ngữ Kỳ không dám tin hai mắt trợn tròn: “Cái gì, chú bị làm sao vậy?”
Bác sĩ kia tháo khẩu trang xuống, có hơi ngập ngừng: “Lúc xề chiều ngày hôm nay, thầy Cố đột nhiên té xỉu…”
Không đợi vị bác sĩ đó nói xong, Ngữ Kỳ không thể chờ đợi được nữa, theo hướng cánh tay anh chỉ chạy đến trước giường Cố Quân Lăng, muốn cầm tay anh lại phát hiện anh đang truyền dịch, da thịt ở mu bàn tay lạnh như băng, lạnh đến nỗi làm cho lòng người hoảng sợ.
Cô cẩn thận từng li từng tí ghé vào mép giường, nhỏ giọng gọi “Chú?”
Cố Quân Lăng từ từ mở mắt ra, thấy cô, chống đỡ cơ thể ngồi dậy, giọng nói hơi khàn khàn: “Chờ truyền xong chai thuốc này chú đưa cháu về nhà.”
Ngữ Kỳ không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cây kim trên mu bàn tay anh, một lúc lâu sau khẽ nói: “Mẹ đã rời khỏi con rồi, chú, con không muốn lại mất đi chú.”
Đợi một hồi, cô không nghe được lời an ủi như mong muốn, từ từ ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Cố Quân Lăng vẫn đang ngồi, vẻ mặt thản nhiên, chỉ là trong đôi mắt có chút bất đắc dĩ.
Vị bác sĩ trẻ tuổi vừa rồi đi đến, an ủi vỗ vỗ vai phải cô: “Thầy Cố không sao, chẳng qua bệnh nhân hôm nay người này nối tiếp người khác, không có thời gian ăn cơm,” Dừng một chút “Huyết áp thấp không được coi là bệnh nan y, thầy Cố sẽ không rời bỏ em.”
/120
|