Dịch giả: Đường Huyền Trang
- Vất vả khổ sở mãi mới làm xong nhiệm vụ, vậy mà lại mở ra một bao thuốc lá, sao ta kém may mắn vậy!?
Phương Khải phiền muộn:
- Chẳng lẽ cái thuốc lá này lại có tác dụng đặc thù?
Phương Khải nhìn gói thuốc lá trong tay đầy nghi hoặc, lật trái lật phải cũng không nhìn ra được cái gì.
Lúc này, bỗng nhiên hắn nhìn thấy trên bảng hệ thống có thêm một hàng chữ: Thuốc lá hiệu lão bản do hệ thống đặc chế, có thể kích phát tiềm năng, không có tác dụng phụ.
- Hử...!? Kích phát tiềm năng?!
Phương Khải nhìn phần giới thiệu trên bảng hệ thống, nhất thời ngẩn ra.
Phải biết sản phẩm từ hệ thống như Sprite, Haagen-Dazs, đều là hàng xa xỉ có khẩu vị cực ngon nhưng đối với bản thân thì lại không có tác dụng gì lớn, cho nên chỉ có khách hàng không thiếu tiền mới dám ăn thường xuyên, còn những người khác chỉ thi thoảng mới nếm thử.
Nhưng mà hộp thuốc lá này lại có tác dụng kích phát tiềm năng?!
- Hút... Hay là không hút...?
Phương Khải xoắn xuýt, ta vất vả lắm mới cai thuốc được mấy năm, thế mà bây giờ lại cho ta một hộp thuốc lá?!
- Thử trước một điếu xem hiệu quả thế nào?
Nay lúc này, bỗng nhiên ở ngoài cửa có một loạt tiếng gõ cửa:
- Lão bản, dưới lầu có người nói máy tính của bản điếm bị trục trặc, ngươi có muốn xuống xem hay không?
- Máy tính có trục trặc!?
Vốn Phương Khải đang nằm trên giường lập tức bật ngay dậy:
- Làm sao máy tính của bản điếm có thể trục trặc? Đến gây chuyện sao?
Phương Khải theo Khương Tiểu Nguyệt xuống lầu, chỉ thấy Tiêu Ngọc Luật vẫn đang ồn ào:
- Bản thiếu chưa từng đến cái tiệm này, làm sao lại bị vào sổ đen rồi? Khẳng định là pháp khí trong tiệm bị trục trặc!
Phương Khải nghe xong:
- Giọng nói này làm sao lại quen tai thế?
- Tiêu Ngọc Luật!
Phương Khải hô một tiếng.
- Ai gọi ta...
Nam tử đeo mặt nạ Zombie đang ồn ào lập tức ngây người, tròng lòng liền lộp bộp một tiếng.
Xong!
Chữ ta còn chưa nói xong, bỗng nhiên Tiêu Ngọc Luật cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, lại lần nữa bay ra ngoài cửa!
Tố Thiên Cơ phủi tay, ngồi trở lại trước máy tính, sắc mặt lạnh lùng.
Có cần lại mất mặt như thế không?!
Một bên khác.
- Hử? Cuối cùng lão bản cũng ra rồi?!
Hai thiếu nữ mặc áo choàng đen ngồi đối diện Tiêu Ngọc Luật ngẩng đầu lên:
- Hóa ra là Tiêu Ngọc Luật, xem ra là không chơi được, vừa vặn kêu lão bản vào là được.
- Đúng là vừa vặn.
Nạp Lan Hồng Vũ ngồi ngay bên cạnh, hừ lạnh nói:
- Tiểu tử thúi, lần trước đem lão phu đánh thảm như vậy, khẳng định phải lần này phải đòi lại!
- Mấy ngày nay bản tọa phải xử lý công việc trong thành đến sứt đầu mẻ trán, cũng là do tên tiểu tử này ban tặng, hôm nay phải kéo qua đánh một trận!
- Làm sao lại đem Tố Thiên Cơ kéo vào đây? Ai kéo?
- Không sao, dù sao cũng chỉ có một người, những người khác cực kỳ cải bắp!
- Cũng chỉ là đồ ăn!
An Hổ Uy âm hiểm cười hắc hắc.
Vốn kéo người chỉ là để luyện tay, nào biết được vừa lúc Phương Khải tới đây.
- Hay là liên lạc với Tố đạo hữu một chút, đến lúc đó lại phối hợp với chúng ta!
Lần này, mấy người đang luyện tập kỹ xảo súng ống, lại chọn một bản đồ vô cùng phúc tạp là bản đồ sa mạc.
Không nghĩ tới vừa lúc gặp Phương Khải ở đây!
Lừa dối ai không lừa, lại dám lừa dối mấy lão già bọn hắn, lần này, nhất định phải lấy gậy ông đập lưng ông! Để cho tên tiểu tử này hiểu rõ giáo huấn!
- Lão bản!
Lúc này, Nạp Lan Minh Tuyết đứng lên.
- Làm sao? Máy tính của ngươi cũng trục trặc sao?
Phương Khải lườm nàng một cái.
- Đến chơi Counter-Strike không?
Nạp Lan Minh Tuyết nói.
- Chơi Counter-Strike với các ngươi? Kỹ thuật của các ngươi quá kém đi...
Phương Khải nhìn mấy người đang ngồi chung ở đấy.Nhất thời sắc mặt mấy người đều co quắp, trong lòng thầm mắng: Đợi chút nữa sẽ hành hạ cho tiểu tử ngươi cầu gia gia xin nãi nãi!
- Không sao không sao! Chúng ta chỉ luyện tập một vài kỹ thuật thôi!
Nam tử đeo mặt nạ Thánh Kỵ Sũ đi tới, ôm bả vai Phương Khải nói:
- Tới tới, đánh trước mấy ván.
Phương Khải bị lôi kéo mở ra trò chơi, nhìn nhân số, cũng không ít, 16 người, 8 vs 8.
Bọn hắn vốn đang chơi, cho nên vừa vào trò chơi liền nghe thấy tiếng thông báo cảnh sát thắng.
Căn cứ vào sự giải thích của hệ thống thì cảnh sát tương đương với quân đôi, cướp thì không cần phải giải thích, chẳng khác gì sơn phỉ cường đạo.
Phương Khải thuận tay mở phát trực tiếp.
- Hử? Lão bản phát trực tiếp?!
- Khó có được a! Đêm hôm khuya khoắt, cuối cùng cũng phát sóng!
- Hôm nay là muốn truyền bá Counter-Strike?
- Vừa vặn ta luyện vung súng không được tốt, tiện thể xem một chút!
Mặc dù có không ít người đã bắt đầu chơi trò này, nhưng vì hôm nay nhiều người, cho nên cũng có rất nhiều người xem.
- Nhiều ngươi như thế, ta hút điếu thuốc không ảnh hưởng gì chứ?
Phương Khải mở ra bao thuốc lá, phát hiện tổng cộng có mười điếu, còn có thêm một cái bật lửa tinh xảo.
- Không nghĩ tới hệ thống lại tâm lý như vậy?
Ánh mắt Phương Khải sáng lên, châm cho mình một điếu thuốc.
Tố Thiên Cơ vừa định đeo mũ giả lập lên, liền tối đen cả mặt, xem ra trận này có chút khó khăn.
Phương Khải nhìn màn hình, nhàn nhã hút một hơi thoải mái:
- Tăng tiềm lực...? Rốt cuộc là tăng lên cái gì?
- Hình như không thấy hiệu quả gì...?
Cũng may là thuốc lá này rất thơm, không có mùi vị gì khác thường, Phương Khải cầm điếu thuốc, sử dụng bàn phím với con chuột để điều khiển nhân vật.
Lúc này còn đang là thời gian mua súng, Phương Khải nhìn qua bảng xếp hạng, vào kênh đội ngũ viết nhanh mấy chữ:
- Đều là lính mới à? Rush B.
- Rush B? Có nghĩ là gì?
Tất cả mọi người nhìn nhau.
- Đấu pháp mới?
Bên trong mưa đạn cũng xuất hiện một đống dấu hỏi.
Tiết Đạo Luật giờ mới chơi trò này, chọn mua một khẩu súng tiểu liên, có chút không hiểu, nhìn về phía Tố Thiên Cơ:
- Nghĩ là gì?
Sắc mặt Phương Khải cứng đờ, chỉ thuận tay viết mà thôi, vội vàng gõ chữ khác:
- Cùng ta xông về bên trái.
Sắc lại Tố Thiên Cơ lại đen, ta nói hết lời mới mời được chưởng môn sư huynh ra chơi Counter-Strike, ngươi không thể đánh an ổn một chút sao?
- Hút thuốc thì hút thuốc, biết cái gì mà chỉ huy?
Phương Khải:
- Nếu không thì ngươi chỉ huy?
Tố Thiên Cơ:
-...
Trò chơi bắt đấu, Phương Khải tiện tay phát một cái lệnh qua máy truyền tin: Follow me.
-...
Phương Khải co mặt lại, rốt cuộc là hệ thống ngươi có công năng phiên dịch hay không?
Chẳng qua bây giờ không có nhiều thời gian để so đo như vậy, tiếp tục xoát một loạt lệnh go, go, go rồi triệu tập nhân thủ rời đi.
- Làm sao động tác của lão bản hôm nay cứng nhắc thế?
Nhìn Phương Khải dẫn theo người đi tấn công, rất nhanh, người chơi xem trực tiếp phát hiện ra chút vấn đề.
- Tốc độ đổi súng vẫn rất nhanh, nhưng mỗi cái động tác dường như toàn là cố định.
- Cái này không có linh tính.
- Rất không có linh tính.
-... Lão bản đang hút thuốc lá, dùng con chuột với bàn phím để điều khiển.
Đúng lúc này, một câu mưa đạn được phát ra.
-... Điều khiển bằng bàn phím với con chuột?
- Lão bản nghiêm túc chứ?
- Lão bản hôm nay trực tiếp hài kịch sao?
- Miệng nói toàn là ngôn ngữ trong trò chơi?
Một loạt mưa đạn được phát ra, người hôm nay tương đối nhiều, vì thế đang có xu thế che kín màn hình.
- Vất vả khổ sở mãi mới làm xong nhiệm vụ, vậy mà lại mở ra một bao thuốc lá, sao ta kém may mắn vậy!?
Phương Khải phiền muộn:
- Chẳng lẽ cái thuốc lá này lại có tác dụng đặc thù?
Phương Khải nhìn gói thuốc lá trong tay đầy nghi hoặc, lật trái lật phải cũng không nhìn ra được cái gì.
Lúc này, bỗng nhiên hắn nhìn thấy trên bảng hệ thống có thêm một hàng chữ: Thuốc lá hiệu lão bản do hệ thống đặc chế, có thể kích phát tiềm năng, không có tác dụng phụ.
- Hử...!? Kích phát tiềm năng?!
Phương Khải nhìn phần giới thiệu trên bảng hệ thống, nhất thời ngẩn ra.
Phải biết sản phẩm từ hệ thống như Sprite, Haagen-Dazs, đều là hàng xa xỉ có khẩu vị cực ngon nhưng đối với bản thân thì lại không có tác dụng gì lớn, cho nên chỉ có khách hàng không thiếu tiền mới dám ăn thường xuyên, còn những người khác chỉ thi thoảng mới nếm thử.
Nhưng mà hộp thuốc lá này lại có tác dụng kích phát tiềm năng?!
- Hút... Hay là không hút...?
Phương Khải xoắn xuýt, ta vất vả lắm mới cai thuốc được mấy năm, thế mà bây giờ lại cho ta một hộp thuốc lá?!
- Thử trước một điếu xem hiệu quả thế nào?
Nay lúc này, bỗng nhiên ở ngoài cửa có một loạt tiếng gõ cửa:
- Lão bản, dưới lầu có người nói máy tính của bản điếm bị trục trặc, ngươi có muốn xuống xem hay không?
- Máy tính có trục trặc!?
Vốn Phương Khải đang nằm trên giường lập tức bật ngay dậy:
- Làm sao máy tính của bản điếm có thể trục trặc? Đến gây chuyện sao?
Phương Khải theo Khương Tiểu Nguyệt xuống lầu, chỉ thấy Tiêu Ngọc Luật vẫn đang ồn ào:
- Bản thiếu chưa từng đến cái tiệm này, làm sao lại bị vào sổ đen rồi? Khẳng định là pháp khí trong tiệm bị trục trặc!
Phương Khải nghe xong:
- Giọng nói này làm sao lại quen tai thế?
- Tiêu Ngọc Luật!
Phương Khải hô một tiếng.
- Ai gọi ta...
Nam tử đeo mặt nạ Zombie đang ồn ào lập tức ngây người, tròng lòng liền lộp bộp một tiếng.
Xong!
Chữ ta còn chưa nói xong, bỗng nhiên Tiêu Ngọc Luật cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, lại lần nữa bay ra ngoài cửa!
Tố Thiên Cơ phủi tay, ngồi trở lại trước máy tính, sắc mặt lạnh lùng.
Có cần lại mất mặt như thế không?!
Một bên khác.
- Hử? Cuối cùng lão bản cũng ra rồi?!
Hai thiếu nữ mặc áo choàng đen ngồi đối diện Tiêu Ngọc Luật ngẩng đầu lên:
- Hóa ra là Tiêu Ngọc Luật, xem ra là không chơi được, vừa vặn kêu lão bản vào là được.
- Đúng là vừa vặn.
Nạp Lan Hồng Vũ ngồi ngay bên cạnh, hừ lạnh nói:
- Tiểu tử thúi, lần trước đem lão phu đánh thảm như vậy, khẳng định phải lần này phải đòi lại!
- Mấy ngày nay bản tọa phải xử lý công việc trong thành đến sứt đầu mẻ trán, cũng là do tên tiểu tử này ban tặng, hôm nay phải kéo qua đánh một trận!
- Làm sao lại đem Tố Thiên Cơ kéo vào đây? Ai kéo?
- Không sao, dù sao cũng chỉ có một người, những người khác cực kỳ cải bắp!
- Cũng chỉ là đồ ăn!
An Hổ Uy âm hiểm cười hắc hắc.
Vốn kéo người chỉ là để luyện tay, nào biết được vừa lúc Phương Khải tới đây.
- Hay là liên lạc với Tố đạo hữu một chút, đến lúc đó lại phối hợp với chúng ta!
Lần này, mấy người đang luyện tập kỹ xảo súng ống, lại chọn một bản đồ vô cùng phúc tạp là bản đồ sa mạc.
Không nghĩ tới vừa lúc gặp Phương Khải ở đây!
Lừa dối ai không lừa, lại dám lừa dối mấy lão già bọn hắn, lần này, nhất định phải lấy gậy ông đập lưng ông! Để cho tên tiểu tử này hiểu rõ giáo huấn!
- Lão bản!
Lúc này, Nạp Lan Minh Tuyết đứng lên.
- Làm sao? Máy tính của ngươi cũng trục trặc sao?
Phương Khải lườm nàng một cái.
- Đến chơi Counter-Strike không?
Nạp Lan Minh Tuyết nói.
- Chơi Counter-Strike với các ngươi? Kỹ thuật của các ngươi quá kém đi...
Phương Khải nhìn mấy người đang ngồi chung ở đấy.Nhất thời sắc mặt mấy người đều co quắp, trong lòng thầm mắng: Đợi chút nữa sẽ hành hạ cho tiểu tử ngươi cầu gia gia xin nãi nãi!
- Không sao không sao! Chúng ta chỉ luyện tập một vài kỹ thuật thôi!
Nam tử đeo mặt nạ Thánh Kỵ Sũ đi tới, ôm bả vai Phương Khải nói:
- Tới tới, đánh trước mấy ván.
Phương Khải bị lôi kéo mở ra trò chơi, nhìn nhân số, cũng không ít, 16 người, 8 vs 8.
Bọn hắn vốn đang chơi, cho nên vừa vào trò chơi liền nghe thấy tiếng thông báo cảnh sát thắng.
Căn cứ vào sự giải thích của hệ thống thì cảnh sát tương đương với quân đôi, cướp thì không cần phải giải thích, chẳng khác gì sơn phỉ cường đạo.
Phương Khải thuận tay mở phát trực tiếp.
- Hử? Lão bản phát trực tiếp?!
- Khó có được a! Đêm hôm khuya khoắt, cuối cùng cũng phát sóng!
- Hôm nay là muốn truyền bá Counter-Strike?
- Vừa vặn ta luyện vung súng không được tốt, tiện thể xem một chút!
Mặc dù có không ít người đã bắt đầu chơi trò này, nhưng vì hôm nay nhiều người, cho nên cũng có rất nhiều người xem.
- Nhiều ngươi như thế, ta hút điếu thuốc không ảnh hưởng gì chứ?
Phương Khải mở ra bao thuốc lá, phát hiện tổng cộng có mười điếu, còn có thêm một cái bật lửa tinh xảo.
- Không nghĩ tới hệ thống lại tâm lý như vậy?
Ánh mắt Phương Khải sáng lên, châm cho mình một điếu thuốc.
Tố Thiên Cơ vừa định đeo mũ giả lập lên, liền tối đen cả mặt, xem ra trận này có chút khó khăn.
Phương Khải nhìn màn hình, nhàn nhã hút một hơi thoải mái:
- Tăng tiềm lực...? Rốt cuộc là tăng lên cái gì?
- Hình như không thấy hiệu quả gì...?
Cũng may là thuốc lá này rất thơm, không có mùi vị gì khác thường, Phương Khải cầm điếu thuốc, sử dụng bàn phím với con chuột để điều khiển nhân vật.
Lúc này còn đang là thời gian mua súng, Phương Khải nhìn qua bảng xếp hạng, vào kênh đội ngũ viết nhanh mấy chữ:
- Đều là lính mới à? Rush B.
- Rush B? Có nghĩ là gì?
Tất cả mọi người nhìn nhau.
- Đấu pháp mới?
Bên trong mưa đạn cũng xuất hiện một đống dấu hỏi.
Tiết Đạo Luật giờ mới chơi trò này, chọn mua một khẩu súng tiểu liên, có chút không hiểu, nhìn về phía Tố Thiên Cơ:
- Nghĩ là gì?
Sắc mặt Phương Khải cứng đờ, chỉ thuận tay viết mà thôi, vội vàng gõ chữ khác:
- Cùng ta xông về bên trái.
Sắc lại Tố Thiên Cơ lại đen, ta nói hết lời mới mời được chưởng môn sư huynh ra chơi Counter-Strike, ngươi không thể đánh an ổn một chút sao?
- Hút thuốc thì hút thuốc, biết cái gì mà chỉ huy?
Phương Khải:
- Nếu không thì ngươi chỉ huy?
Tố Thiên Cơ:
-...
Trò chơi bắt đấu, Phương Khải tiện tay phát một cái lệnh qua máy truyền tin: Follow me.
-...
Phương Khải co mặt lại, rốt cuộc là hệ thống ngươi có công năng phiên dịch hay không?
Chẳng qua bây giờ không có nhiều thời gian để so đo như vậy, tiếp tục xoát một loạt lệnh go, go, go rồi triệu tập nhân thủ rời đi.
- Làm sao động tác của lão bản hôm nay cứng nhắc thế?
Nhìn Phương Khải dẫn theo người đi tấn công, rất nhanh, người chơi xem trực tiếp phát hiện ra chút vấn đề.
- Tốc độ đổi súng vẫn rất nhanh, nhưng mỗi cái động tác dường như toàn là cố định.
- Cái này không có linh tính.
- Rất không có linh tính.
-... Lão bản đang hút thuốc lá, dùng con chuột với bàn phím để điều khiển.
Đúng lúc này, một câu mưa đạn được phát ra.
-... Điều khiển bằng bàn phím với con chuột?
- Lão bản nghiêm túc chứ?
- Lão bản hôm nay trực tiếp hài kịch sao?
- Miệng nói toàn là ngôn ngữ trong trò chơi?
Một loạt mưa đạn được phát ra, người hôm nay tương đối nhiều, vì thế đang có xu thế che kín màn hình.
/331
|