Vẻ khó xử hiển hiện rõ ràng trên mặt Liên Hân quá mức bắt mắt, vừa làm cô có vẻ thất thố rồi lại hơi chút đáng thương.
Lâm Lập Phong chung quy vẫn là một người ôn nhu săn sóc, tuy rằng hắn rất đau lòng, hốc mắt nóng hổi, có chút khó chịu ê chề, nhưng cũng không nhẫn tâm làm cho Liên Hân khó xử quá lâu.
Một cơn phẫn nộ qua đi, ở trong lòng hắn liền ngầm tìm cho cô rất nhiều lý do.
Có lẽ tình huống cơ thể của Liên Hân tương đối đặc thù, hơn nữa lúc ấy hình như là hắn chủ động muốn giúp cô.
Thân là con gái, cô có chống cự cũng chỉ là ỡm ờ, làm sao đọ lại sức lực của một nam nhân?
Giữa hai người, cũng không phải đơn phương...là cùng nhau trầm mê tính ái, chắc vậy.
Hoặc là Liên Hân cũng có nổi khổ riêng, nhưng không biết mở miệng như thế nào, nữ sinh mà, da mặt dĩ nhiên là mỏng.
Hơn nữa từ đầu chí cuối, hắn cũng không bị động, thậm chí còn rất chủ động. Cho nên bản thân hắn cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm không hề nhỏ.
Lâm Lập Phong nghĩ, bản thân hắn không chịu hỏi rõ, cứ như vậy mà ngủ cùng cô, như vậy hiện tại hắn rõ ràng không có tư cách yêu cầu Liên Hân phải giải thích với mình cái gì.
Cũng có phải là cô cố ý làm hắn thiệt thòi đâu?
...tuy rằng Lâm Lập Phong vẫn cảm thấy bản thân bị đùa bỡn.
Hắn hít sâu, rũ mắt mà nói "Chị—— Thôi đi, em không hi vọng nhìn thấy chị khổ sở."
Liên Hân ngẩng đầu nhìn Lâm Lập Phong, vành mắt thiếu niên đều đỏ, đừng nói là...sắp khóc?
Hắn kéo ra một nụ cười, so với khóc còn có chút vặn vẹo khó coi "Xem như chỉ là hiểu lầm đi. Kỳ thực em cũng có lỗi...em, em không hề biết gì, mà cũng không chịu hỏi chị cho rõ."
"Giống như...em quá chắc chắn mọi thứ hẳn phải là như vậy."
"Thực xin lỗi, Liên Hân."
"Lại nói tiếp, cũng là do em quan tâm chị không đủ."
Liên Hân phát ngốc, vì cái gì hắn lại đi xin lỗi ngược lại cô rồi?
Hồng hốc mắt, thanh âm khản đặc mà xin lỗi.
Liên Hân thật sự thực áy náy.
Lúc này, bạn học chạy đến kêu Lâm Lập Phong thu dọn đồ vật rồi quay về trường học.
Hắn qua loa đáp ứng, thoạt nhìn thực hỗn loạn, nửa trốn tránh nửa rối rắm mà nói với Liên Hân "Em phải giúp bạn mang đồ về trường rồi."
Lâm Lập Phong xoay người, đứng yên ở đó trong chốc lát, giống như đang chờ cô mở miệng.
Nhưng dưới tình huống như thế này, Liên Hân cũng không có cách nào buông lời dỗ dành dối gạt thiếu niên trước mặt, cho nên cô cứ chậm chạp không thể mở lời.
Lâm Lập Phong tự mình hiểu rõ, liền gật gật đầu, rời đi.
Sự im lặng của Liên Hân đã phá huỷ cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn, tựa hồ đến một lời giải thích che dấu lấy lệ hắn đều không xứng đáng có được.
Lâm Lập Phong đi đến thật mau, gần như là chạy trốn.
《Ký chủ, vì cái gì không chịu nhắm vào mục tiêu, đánh đòn phủ đầu?》
"Lại còn đánh phủ đầu!? Ta sắp trúng gió mà chết rồi đây...mi nên khuyên ta chạy trốn thì hơn, cái đó ta tương đối am hiểu."
《Trái Đất hình tròn a ký chủ, dọc theo một hướng, kiên trì bền bỉ mà chạy, cuối cùng vẫn phải gặp lại người xưa thôi》
Liên Hân vô ngữ.
Thấy cô thật sự cứ như vậy mà để cho Lâm Lập Phong đi rồi, hệ thống chỉ có thể công chính liêm minh xử lý vấn đề.
《Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ bậc 6!
Ngài được 15 ngày nghỉ ngơi tự do, khen thưởng mời chọn một trong các đề mục bên dưới:
1. Ưu hoá thân thể cùng năng lực
2. Nghỉ ngơi tự do 30 ngày
3. Tiền tệ thông dụng quốc tế (trị giá 50 vạn)
4. Mở rộng công năng mùi thơm cơ thể
5. Tích điểm Thánh Hương: 10 điểm
6. Học thức về hương liệu cấp độ chuyên gia》
"Ta tích được bao nhiêu điểm rồi?"
《40 điểm.》
40 điểm...còn thiếu 60.
Mười lăm ngày nghỉ ngơi, cộng thêm mười ngày lúc trước chưa dùng cũng chỉ có hai mươi lăm ngày.
Có nghĩa là hai mươi lăm ngày sau, cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, trong thời gian đó còn phải tích luỹ được 60 điểm...
Liên Hân bẻ ngón tay tính toán một chút, hình như cũng không có vấn đề.
"Vẫn là chọn ưu hoá thân thể đi."
《Chúc mừng ký chủ, lần thứ ba hoàn thành ưu hoá thân thể, ký chủ có thêm năng lực "Khống chế thể dịch".》
"Khống chế thể dịch là cái gì?"
《Tỷ như, khống chế thể dịch thành tính axit, tính ba-zơ, vô cơ, hữu cơ... Có thể ứng dụng để tự định đoạt chu kỳ sinh lý, quyết định nồng độ axit trong âm đạo xem có để tinh trùng tồn tại hay không, từ đó có thể chủ động mang thai hoặc là tránh thai. Còn có, triều xuy hay không triều xuy, tiết sữa hoặc không tiết sữa cũng được, vân vân...》
"Năng lực gì chán ngắt vậy?"
《Tuy rằng đều là năng lực mang tính tương quan, nhưng mà thật ra những tính năng này có tiềm năng khai thác rất cao nha. Tỷ như, ký chủ có thể nghiên cứu luyện tập năng lực tự chủ bắn sữa. Lúc bị cưỡng gian, dùng sữa tươi phun mù mắt kẻ địch, sau đó chạy thoát...》
"...???"
《Tỷ như, năng lực âm đạo phun thành suối. Thời điểm cao trào có thể tuôn ra một dòng suối phun phập phồng lên xuống, giúp bạn tình rửa mặt đồng thời cũng đạt được cực đại thỏa mãn》
"... Bệnh tâm thần?"
《Tỷ như, dùng thể dịch axit nồng độ siêu cao để tự sát》
"... Ta rơi lệ."
《Nhiều loại tổ hợp, nhiều cách chơi》
***
Liên Hân vừa mắng hệ thống nhảm ruồi vừa quay lại biệt thự trên núi của Phong Khải Ninh.
Nào ngờ, vừa mở cửa liền thấy Phong cùng Tô Tử Tích ngồi đối diện trên sô-pha ở phòng khách.
Liên Hân "A?!" một tiếng.
Tô Tử Tích lặn lội đường xa, trên người mang theo một chút phong trần mệt mỏi, nhưng vẫn thập phần ưu nhã như cũ.
Hắn bưng chén trà nhỏ, nhấp nhấp thưởng thức, nhìn qua hình như vẫn là trà tự tay pha, vô cùng không xem bản thân như là người ngoài trong ngôi nhà này.
Phong Khải Ninh tựa hồ cũng vừa trở về không lâu, lạnh lùng mà vắt chân, tùy tay kéo kéo cà vạt.
Có một tấm thiệp mời đặt trên bàn trà trước mặt hai người.
Tô Tử Tích buông chén trà, cong cong mắt cười, đuôi mắt hơi nhếch lên, duỗi tay về phía Liên Hân mà hỏi "Nhớ tôi không?"
Liên Hân khóe miệng mang cười, vừa định đi qua chỗ Tô Tử Tích lại bị mi mắt rũ xuống của Phong Khải Ninh liếc một cái.
Bước chân Liên Hân thoáng chùn lại, cô ngó nghiêng đánh giá hai người trước mặt.
Hic, nhớ...hay là không nhớ?
Lâm Lập Phong chung quy vẫn là một người ôn nhu săn sóc, tuy rằng hắn rất đau lòng, hốc mắt nóng hổi, có chút khó chịu ê chề, nhưng cũng không nhẫn tâm làm cho Liên Hân khó xử quá lâu.
Một cơn phẫn nộ qua đi, ở trong lòng hắn liền ngầm tìm cho cô rất nhiều lý do.
Có lẽ tình huống cơ thể của Liên Hân tương đối đặc thù, hơn nữa lúc ấy hình như là hắn chủ động muốn giúp cô.
Thân là con gái, cô có chống cự cũng chỉ là ỡm ờ, làm sao đọ lại sức lực của một nam nhân?
Giữa hai người, cũng không phải đơn phương...là cùng nhau trầm mê tính ái, chắc vậy.
Hoặc là Liên Hân cũng có nổi khổ riêng, nhưng không biết mở miệng như thế nào, nữ sinh mà, da mặt dĩ nhiên là mỏng.
Hơn nữa từ đầu chí cuối, hắn cũng không bị động, thậm chí còn rất chủ động. Cho nên bản thân hắn cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm không hề nhỏ.
Lâm Lập Phong nghĩ, bản thân hắn không chịu hỏi rõ, cứ như vậy mà ngủ cùng cô, như vậy hiện tại hắn rõ ràng không có tư cách yêu cầu Liên Hân phải giải thích với mình cái gì.
Cũng có phải là cô cố ý làm hắn thiệt thòi đâu?
...tuy rằng Lâm Lập Phong vẫn cảm thấy bản thân bị đùa bỡn.
Hắn hít sâu, rũ mắt mà nói "Chị—— Thôi đi, em không hi vọng nhìn thấy chị khổ sở."
Liên Hân ngẩng đầu nhìn Lâm Lập Phong, vành mắt thiếu niên đều đỏ, đừng nói là...sắp khóc?
Hắn kéo ra một nụ cười, so với khóc còn có chút vặn vẹo khó coi "Xem như chỉ là hiểu lầm đi. Kỳ thực em cũng có lỗi...em, em không hề biết gì, mà cũng không chịu hỏi chị cho rõ."
"Giống như...em quá chắc chắn mọi thứ hẳn phải là như vậy."
"Thực xin lỗi, Liên Hân."
"Lại nói tiếp, cũng là do em quan tâm chị không đủ."
Liên Hân phát ngốc, vì cái gì hắn lại đi xin lỗi ngược lại cô rồi?
Hồng hốc mắt, thanh âm khản đặc mà xin lỗi.
Liên Hân thật sự thực áy náy.
Lúc này, bạn học chạy đến kêu Lâm Lập Phong thu dọn đồ vật rồi quay về trường học.
Hắn qua loa đáp ứng, thoạt nhìn thực hỗn loạn, nửa trốn tránh nửa rối rắm mà nói với Liên Hân "Em phải giúp bạn mang đồ về trường rồi."
Lâm Lập Phong xoay người, đứng yên ở đó trong chốc lát, giống như đang chờ cô mở miệng.
Nhưng dưới tình huống như thế này, Liên Hân cũng không có cách nào buông lời dỗ dành dối gạt thiếu niên trước mặt, cho nên cô cứ chậm chạp không thể mở lời.
Lâm Lập Phong tự mình hiểu rõ, liền gật gật đầu, rời đi.
Sự im lặng của Liên Hân đã phá huỷ cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn, tựa hồ đến một lời giải thích che dấu lấy lệ hắn đều không xứng đáng có được.
Lâm Lập Phong đi đến thật mau, gần như là chạy trốn.
《Ký chủ, vì cái gì không chịu nhắm vào mục tiêu, đánh đòn phủ đầu?》
"Lại còn đánh phủ đầu!? Ta sắp trúng gió mà chết rồi đây...mi nên khuyên ta chạy trốn thì hơn, cái đó ta tương đối am hiểu."
《Trái Đất hình tròn a ký chủ, dọc theo một hướng, kiên trì bền bỉ mà chạy, cuối cùng vẫn phải gặp lại người xưa thôi》
Liên Hân vô ngữ.
Thấy cô thật sự cứ như vậy mà để cho Lâm Lập Phong đi rồi, hệ thống chỉ có thể công chính liêm minh xử lý vấn đề.
《Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ bậc 6!
Ngài được 15 ngày nghỉ ngơi tự do, khen thưởng mời chọn một trong các đề mục bên dưới:
1. Ưu hoá thân thể cùng năng lực
2. Nghỉ ngơi tự do 30 ngày
3. Tiền tệ thông dụng quốc tế (trị giá 50 vạn)
4. Mở rộng công năng mùi thơm cơ thể
5. Tích điểm Thánh Hương: 10 điểm
6. Học thức về hương liệu cấp độ chuyên gia》
"Ta tích được bao nhiêu điểm rồi?"
《40 điểm.》
40 điểm...còn thiếu 60.
Mười lăm ngày nghỉ ngơi, cộng thêm mười ngày lúc trước chưa dùng cũng chỉ có hai mươi lăm ngày.
Có nghĩa là hai mươi lăm ngày sau, cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, trong thời gian đó còn phải tích luỹ được 60 điểm...
Liên Hân bẻ ngón tay tính toán một chút, hình như cũng không có vấn đề.
"Vẫn là chọn ưu hoá thân thể đi."
《Chúc mừng ký chủ, lần thứ ba hoàn thành ưu hoá thân thể, ký chủ có thêm năng lực "Khống chế thể dịch".》
"Khống chế thể dịch là cái gì?"
《Tỷ như, khống chế thể dịch thành tính axit, tính ba-zơ, vô cơ, hữu cơ... Có thể ứng dụng để tự định đoạt chu kỳ sinh lý, quyết định nồng độ axit trong âm đạo xem có để tinh trùng tồn tại hay không, từ đó có thể chủ động mang thai hoặc là tránh thai. Còn có, triều xuy hay không triều xuy, tiết sữa hoặc không tiết sữa cũng được, vân vân...》
"Năng lực gì chán ngắt vậy?"
《Tuy rằng đều là năng lực mang tính tương quan, nhưng mà thật ra những tính năng này có tiềm năng khai thác rất cao nha. Tỷ như, ký chủ có thể nghiên cứu luyện tập năng lực tự chủ bắn sữa. Lúc bị cưỡng gian, dùng sữa tươi phun mù mắt kẻ địch, sau đó chạy thoát...》
"...???"
《Tỷ như, năng lực âm đạo phun thành suối. Thời điểm cao trào có thể tuôn ra một dòng suối phun phập phồng lên xuống, giúp bạn tình rửa mặt đồng thời cũng đạt được cực đại thỏa mãn》
"... Bệnh tâm thần?"
《Tỷ như, dùng thể dịch axit nồng độ siêu cao để tự sát》
"... Ta rơi lệ."
《Nhiều loại tổ hợp, nhiều cách chơi》
***
Liên Hân vừa mắng hệ thống nhảm ruồi vừa quay lại biệt thự trên núi của Phong Khải Ninh.
Nào ngờ, vừa mở cửa liền thấy Phong cùng Tô Tử Tích ngồi đối diện trên sô-pha ở phòng khách.
Liên Hân "A?!" một tiếng.
Tô Tử Tích lặn lội đường xa, trên người mang theo một chút phong trần mệt mỏi, nhưng vẫn thập phần ưu nhã như cũ.
Hắn bưng chén trà nhỏ, nhấp nhấp thưởng thức, nhìn qua hình như vẫn là trà tự tay pha, vô cùng không xem bản thân như là người ngoài trong ngôi nhà này.
Phong Khải Ninh tựa hồ cũng vừa trở về không lâu, lạnh lùng mà vắt chân, tùy tay kéo kéo cà vạt.
Có một tấm thiệp mời đặt trên bàn trà trước mặt hai người.
Tô Tử Tích buông chén trà, cong cong mắt cười, đuôi mắt hơi nhếch lên, duỗi tay về phía Liên Hân mà hỏi "Nhớ tôi không?"
Liên Hân khóe miệng mang cười, vừa định đi qua chỗ Tô Tử Tích lại bị mi mắt rũ xuống của Phong Khải Ninh liếc một cái.
Bước chân Liên Hân thoáng chùn lại, cô ngó nghiêng đánh giá hai người trước mặt.
Hic, nhớ...hay là không nhớ?
/71
|