Trịnh Hạo Nhiên mũi kiếm như là một đầu bốc lên hỏa diễm thanh xà hướng Triệu Vô Cực nhanh như chớp táp tới, hiển nhiên chính là thể hiện ra tiềm xà xuất động cái này từ cực tĩnh đến cực tốc trạng thái vô cùng nhuần nhuyễn.
Mà Triệu Vô Cực đối với cái này một kiếm tới không hề chớp mắt cùng sợ hãi nao núng.
Trên người hắn kim sắc cương khí hộ thể lóe lên, hai tay đã sớm mang lên Ẩm huyết thủ sáo cũng được cương khí bao bọc lại, hắn hơi ngửa người về sau, dưới chân nhẹ nhàng đạp lên mặt đất làm điểm trụ, để cho Trịnh Hạo Nhiên thoải mái đâm tới.
Trịnh Hạo Nhiên mắt thấy Triệu Vô Cực dùng động tác tránh né đầy nguy hiểm như thế tránh hắn một kiếm trong lòng cũng là cười lạnh.
Chờ một lát ta đâm đi vào, để xem ngươi làm sao tiếp tục né tránh.
Động tác ngửa người ra sau này nghiêm trọng làm mất cân bằng của trọng tâm, khiến cho Triệu Vô Cực cũng không dễ dàng có thể di chuyển tiếp, hoàn toàn là tự mình hại mình.
Nhưng Trịnh Hạo Nhiên cũng không chú ý tới, bởi vì Triệu Vô Cực một cái nhẹ nhàng hơi ngửa người ra sau này trong lúc vô thức cũng đã làm cho hắn bước tiến dừng lại, bản thân lại lấy một cái tư thế hơi rướn về phía trước đâm tới.
Đây chính là cao thủ ở giữa giữ khoảng cách với phạm vi tấn công của đối phương cơ bản kiến thức, mọi người đều là trong tiềm thức hiểu rõ thứ này, tự chủ đi thực hiện.
Nếu không tính toán được đối phương phạm vi tấn công cùng dự đoán quỹ tích tấn công, vậy thì không bao giờ có thể đặt chân được vào cao thủ hàng ngũ.
Mà Trịnh Hạo Nhiên hiển nhiên cũng bị Triệu Vô Cực một cái động tác này khiến cho bản thân mình dừng lại, dùng động tác rướn về phía trước đâm hắn.
Triệu Vô Cực lúc này vốn đang né tránh bỗng nhiên hơi dừng lại, ánh mắt hắn lóe lên một cái kì dị quang mang, hai tay nhanh như thiểm điện hướng thân kiếm của hắn chụp vào, chính là tay không bắt kiếm tuyệt kĩ.
Trịnh Hạo Nhiên thấy vậy muốn biến chiêu, nhưng Triệu Vô Cực tốc độ so với hắn càng nhanh, trước một bước khóa chặt được Tịch Diệt Kiếm của hắn, cương khí bao bọc quanh Ẩm huyết thủ sáo cũng đại thịnh, muốn trực tiếp nắm chặt lấy kiếm của hắn.
Triệu Vô Cực động tác này, cực kì nguy hiểm
Tịch Diệt Kiếm cũng không phải là cái gì bình thường phàm kiếm, nó là Thần Điện ngũ đại chí bảo một trong, vô cùng sắc bén.
Dựa vào cương khí hộ thể cùng Ẩm huyết thủ sáo độ cứng, muốn trực tiếp bắt lấy đối phương, vẫn là có rất lớn phiêu lưu.
Lại thêm Trịnh Hạo Nhiên xung lực xông tới cùng hắn nội lực gia trì, không cần thận Triệu Vô Cực đều có thể trực tiếp bị cắt đứt Ẩm huyết thủ sáo, khiến cho hắn trọng thương.
Nhưng đây cũng chỉ là có khả năng mà thôi, Triệu Vô Cực chính là nhìn thấy Trịnh Hạo Nhiên không ngưng tụ cương khí tăng cường sắc bén ngược lại để ở trạng thái nội lực bốc cháy tăng cường tốc độ cho bản thân mới dám làm như vậy.
Một khi bị hắn bắt được, Tịch Diệt Kiếm bị đoạt đi kết quả đã là chắc chắn chín phần mười.
Trịnh Hạo Nhiên so với hắn càng hiểu rõ điều này, trên thân kiếm của hắn bỗng nhiên bùng nổ đại lượng nội lực, chấn tan Triệu Vô Cực ý đồ muốn bắt lấy kiếm của hắn đồng thời lướt ngang một trảm.
Triệu Vô Cực tay trái nhanh như chớp rụt lại tránh thoát đối phương một trảm này, nhân lúc Trịnh Hạo Nhiên chém ngang trung khu mở rộng, tay phải biến thành trảo hướng mặt hắn vỗ tới.
Nhắm vào, chính là hai mắt của đối phương.
Vô cùng hung hiểm cùng tàn độc mục tiêu, nhưng giang hồ chém giết, chính là như vậy.
Trịnh Hạo Nhiên cũng không chút nào sợ hãi, cấp độ này chiến đấu, hắn cũng trải qua nhiều, bởi vậy đầu hơi nghiêng một cái, lập tức tránh thoát Triệu Vô Cực một trảo.
Nếu là bình thường, Triệu Vô Cực một trảo đánh ra xong lập tức sẽ thu về vừa có thể triển khai đợt kế tiếp tấn công vừa có thể tùy thời phòng thủ.
Đây cũng là tất cả võ giả động tác chung, không hề có mấy khác biệt.
Nhưng Triệu Vô Cực xưa đâu bằng nay, hắn lúc này đã so với lúc trước thiện chiến hơn rất nhiều.
Trịnh Hạo Nhiên chỉ cảm thấy, trong lòng mình một cỗ nguy hiểm cảnh báo vang lên, hắn lập tức hướng người về phía sau vội vàng bạo lui.
Bên phải khuôn mặt hắn, Triệu Vô Cực trảo không biết từ lúc nào đã biến thành đao, hướng về mặt hắn chém ngang một cái.
Trên tay đối phương chính là bọc lên sắc bén cương khí, nếu vừa rồi hắn tránh chậm chỉ là một giây, Triệu Vô Cực đã đem hắn đầu chém thành hai mảnh.
May mà hắn né tránh nhanh chóng, cuối cùng chỉ là bị Triệu Vô Cực ở trên mặt lưu lại một cái vết cắt nhẹ mà thôi, chỉ có điều vết thương này đang chảy ra máu tươi, giống như là minh chứng cho sự thất bại vừa rồi của hắn, khiến hắn trong lòng không thoải mái.
Hiển nhiên, đối phương vừa rồi đã đọc ra được phương hướng di chuyển của hắn, suýt chút nữa thành công đem hắn nháy mắt đánh giết.
Trịnh Hạo Nhiên trong lòng mồ hôi lạnh điên cuồng ứa ra, hắn cảm giác được, tử vong chưa bao giờ gần với mình như vậy.
Nhìn lại bên kia, Triệu Vô Cực đang đối với hắn quỷ dị nở ra một nụ cười, khiến cho Trịnh Hạo Nhiên sắc mặt lại càng khó xem.
“ suýt chút nữa, thì đã có thể giết được ngươi rồi!”
Triệu Vô Cực đối với hắn lạnh lùng mở miệng, bên trong miệng lắn hai hàm răng trắng lóe lên, lộ ra răng nanh sắc bén.
Trịnh Hạo Nhiên cảm giác, trước mặt mình không phải là một cái nhân loại, mà là một đầu hung thú khoác lên nhân loại làn da, tràn đầy nguy hiểm cảm giác.
Hắn không dám tin, cũng không hiểu rõ, Triệu Vô Cực tại sao lại biến hóa to lớn như vậy.
Trước đây nghe báo cáo, hắn cùng Lôi Thập Bát cũng là đánh sống đánh chết, mới đưa đối phương đánh bại.
Mà Trịnh Hạo Nhiên lúc trước tuy là cùng Lôi Thập Bát đánh ngang tay, nhưng đã rất nhiều năm, hắn hoàn toàn bỏ qua Lôi Thập Bát, trở thành Thần Điện đệ nhị cường giả.
Đệ nhất, đương nhiên là Điện Chủ.
Mà Triệu Vô Cực bây giờ, cho hắn cảm giác chính là cao thâm mạt trắc, không thể dò thấy đáy.
Không biết rõ đối phương nội tình ra sao, đến cùng mạnh thế nào.
Điều này khiến Trịnh Hạo Nhiên trong lòng vô cùng căng thẳng, ẩn ẩn có chút sợ hãi.
Mà Triệu Vô Cực có được biến hóa như vậy, cũng là vì hắn đã hấp thụ kiến thức của Ẩm huyết thủ sáo mang lại, mà Ẩm huyết thủ sáo chính là thôn phệ Thị huyết ma đao Khí linh.
Nói cách khác, Triệu Vô Cực bây giờ chính là mang Ẩm huyết thủ sáo, nhưng hoàn toàn đã học hiểu hết tất cả kĩ thuật cùng kinh nghiệm cận thân chiến đấu ẩn chưa bên trong Thị huyết ma đao Khí linh, thực lực đại tăng.
Bởi vậy hắn mới khiến cho Trịnh Hạo Nhiên cảm giác được một sự sợ hãi không tên như vậy
Tịch Diệt Kiếm cũng cảm giác được Trịnh Hạo Nhiên sợ hãi, nó lời ít ý nhiều mà nói:
“ nếu ngươi đã sợ hãi, vậy thì sử dụng ta đi!”
Trịnh Hạo Nhiên có chút không cam lòng, hắn không tin tưởng bản thân vừa cùng Triệu Vô Cực giao thủ một chiêu liền rơi hạ phong.
Vừa rồi chắc chắn chỉ là trùng hợp, Triệu Vô Cực là may mắn.
Bởi vậy hắn trong lòng đối với Tịch Diệt Kiếm nói:
“ một lần nữa, ta nếu không thể đánh bại hắn, vậy thì ngươi tới!”
Trịnh Hạo Nhiên kiêu ngạo, hắn đương nhiên là một phần dựa vào thực lực của mình, một phần dựa vào Tịch Diệt Kiếm uy lực.
Hắn cũng không cảm thấy việc này có bao nhiêu đáng xấu hổ.
Kiếm, là tổ tiên truyền lại.
Kiếm khách, đều có của mình kiếm, đều sử dụng của mình kiếm.
Vậy hắn dùng hắn kiếm, uy lực mạnh một chút, vậy thì có gì phải xấu hổ?
Sức mạnh của nó, tuy là ngoại vật, nhưng cũng phải dựa vào hắn mới phát huy ra được a!
đây không phải là một phần thực lực của hắn sao?
bởi vậy, Trịnh Hạo Nhiên đối với Tịch Diệt Kiếm cũng không cự tuyệt, nhưng hắn vẫn là muốn cùng Triệu Vô Cực đánh một trận, mới thỏa mãn trong lòng mình ý nghĩ.
Nếu thật không địch lại, mới cần dùng tới Tịch Diệt Kiếm uy lực đánh bại đối phương cũng không muộn.
Trịnh Hạo Nhiên lần nữa gia tăng nội lực, chuân bị phát động đợt tập kích thứ hai.
Triệu Vô Cực lẳng lặng đứng đó nhìn lấy hắn, chờ hắn xông tới.
Hắn không có chút nào vội vàng cùng lo lắng. Người cần vội vàng cùng lo lắng lúc này, là Trịnh Hạo Nhiên mới đúng.
Triệu Vô Cực đối với tâm lí chiến đấu, đã sâu sắc am hiểu.
Trịnh Hạo Nhiên lúc này cũng lập tức động thân, hắn cũng qua vừa rồi ngắn ngủi giao thủ, rút ra được một cái quan trọng kết luận.
Không thể cùng Triệu Vô Cực cận thân, cũng không thể để hắn cận thân.
Chính là một trận từ xa đối chiến, xem ai nội lực càng kéo dài, chiêu thức càng mạnh mẽ.
Như vậy, hắn mới có thể thắng được đối phương.
Nghĩ liền làm, Trịnh Hạo Nhiên hước bầu trời hơi nhảy lên cao một chút, trên thân Tịch Diệt Kiếm nội lực dũng mãnh khiêu động, một kiếm mạnh mẽ chém ra:
“ Thanh Xà khiếu nguyệt kiếm pháp - tam xà liệp thực!”
Mà Triệu Vô Cực đối với cái này một kiếm tới không hề chớp mắt cùng sợ hãi nao núng.
Trên người hắn kim sắc cương khí hộ thể lóe lên, hai tay đã sớm mang lên Ẩm huyết thủ sáo cũng được cương khí bao bọc lại, hắn hơi ngửa người về sau, dưới chân nhẹ nhàng đạp lên mặt đất làm điểm trụ, để cho Trịnh Hạo Nhiên thoải mái đâm tới.
Trịnh Hạo Nhiên mắt thấy Triệu Vô Cực dùng động tác tránh né đầy nguy hiểm như thế tránh hắn một kiếm trong lòng cũng là cười lạnh.
Chờ một lát ta đâm đi vào, để xem ngươi làm sao tiếp tục né tránh.
Động tác ngửa người ra sau này nghiêm trọng làm mất cân bằng của trọng tâm, khiến cho Triệu Vô Cực cũng không dễ dàng có thể di chuyển tiếp, hoàn toàn là tự mình hại mình.
Nhưng Trịnh Hạo Nhiên cũng không chú ý tới, bởi vì Triệu Vô Cực một cái nhẹ nhàng hơi ngửa người ra sau này trong lúc vô thức cũng đã làm cho hắn bước tiến dừng lại, bản thân lại lấy một cái tư thế hơi rướn về phía trước đâm tới.
Đây chính là cao thủ ở giữa giữ khoảng cách với phạm vi tấn công của đối phương cơ bản kiến thức, mọi người đều là trong tiềm thức hiểu rõ thứ này, tự chủ đi thực hiện.
Nếu không tính toán được đối phương phạm vi tấn công cùng dự đoán quỹ tích tấn công, vậy thì không bao giờ có thể đặt chân được vào cao thủ hàng ngũ.
Mà Trịnh Hạo Nhiên hiển nhiên cũng bị Triệu Vô Cực một cái động tác này khiến cho bản thân mình dừng lại, dùng động tác rướn về phía trước đâm hắn.
Triệu Vô Cực lúc này vốn đang né tránh bỗng nhiên hơi dừng lại, ánh mắt hắn lóe lên một cái kì dị quang mang, hai tay nhanh như thiểm điện hướng thân kiếm của hắn chụp vào, chính là tay không bắt kiếm tuyệt kĩ.
Trịnh Hạo Nhiên thấy vậy muốn biến chiêu, nhưng Triệu Vô Cực tốc độ so với hắn càng nhanh, trước một bước khóa chặt được Tịch Diệt Kiếm của hắn, cương khí bao bọc quanh Ẩm huyết thủ sáo cũng đại thịnh, muốn trực tiếp nắm chặt lấy kiếm của hắn.
Triệu Vô Cực động tác này, cực kì nguy hiểm
Tịch Diệt Kiếm cũng không phải là cái gì bình thường phàm kiếm, nó là Thần Điện ngũ đại chí bảo một trong, vô cùng sắc bén.
Dựa vào cương khí hộ thể cùng Ẩm huyết thủ sáo độ cứng, muốn trực tiếp bắt lấy đối phương, vẫn là có rất lớn phiêu lưu.
Lại thêm Trịnh Hạo Nhiên xung lực xông tới cùng hắn nội lực gia trì, không cần thận Triệu Vô Cực đều có thể trực tiếp bị cắt đứt Ẩm huyết thủ sáo, khiến cho hắn trọng thương.
Nhưng đây cũng chỉ là có khả năng mà thôi, Triệu Vô Cực chính là nhìn thấy Trịnh Hạo Nhiên không ngưng tụ cương khí tăng cường sắc bén ngược lại để ở trạng thái nội lực bốc cháy tăng cường tốc độ cho bản thân mới dám làm như vậy.
Một khi bị hắn bắt được, Tịch Diệt Kiếm bị đoạt đi kết quả đã là chắc chắn chín phần mười.
Trịnh Hạo Nhiên so với hắn càng hiểu rõ điều này, trên thân kiếm của hắn bỗng nhiên bùng nổ đại lượng nội lực, chấn tan Triệu Vô Cực ý đồ muốn bắt lấy kiếm của hắn đồng thời lướt ngang một trảm.
Triệu Vô Cực tay trái nhanh như chớp rụt lại tránh thoát đối phương một trảm này, nhân lúc Trịnh Hạo Nhiên chém ngang trung khu mở rộng, tay phải biến thành trảo hướng mặt hắn vỗ tới.
Nhắm vào, chính là hai mắt của đối phương.
Vô cùng hung hiểm cùng tàn độc mục tiêu, nhưng giang hồ chém giết, chính là như vậy.
Trịnh Hạo Nhiên cũng không chút nào sợ hãi, cấp độ này chiến đấu, hắn cũng trải qua nhiều, bởi vậy đầu hơi nghiêng một cái, lập tức tránh thoát Triệu Vô Cực một trảo.
Nếu là bình thường, Triệu Vô Cực một trảo đánh ra xong lập tức sẽ thu về vừa có thể triển khai đợt kế tiếp tấn công vừa có thể tùy thời phòng thủ.
Đây cũng là tất cả võ giả động tác chung, không hề có mấy khác biệt.
Nhưng Triệu Vô Cực xưa đâu bằng nay, hắn lúc này đã so với lúc trước thiện chiến hơn rất nhiều.
Trịnh Hạo Nhiên chỉ cảm thấy, trong lòng mình một cỗ nguy hiểm cảnh báo vang lên, hắn lập tức hướng người về phía sau vội vàng bạo lui.
Bên phải khuôn mặt hắn, Triệu Vô Cực trảo không biết từ lúc nào đã biến thành đao, hướng về mặt hắn chém ngang một cái.
Trên tay đối phương chính là bọc lên sắc bén cương khí, nếu vừa rồi hắn tránh chậm chỉ là một giây, Triệu Vô Cực đã đem hắn đầu chém thành hai mảnh.
May mà hắn né tránh nhanh chóng, cuối cùng chỉ là bị Triệu Vô Cực ở trên mặt lưu lại một cái vết cắt nhẹ mà thôi, chỉ có điều vết thương này đang chảy ra máu tươi, giống như là minh chứng cho sự thất bại vừa rồi của hắn, khiến hắn trong lòng không thoải mái.
Hiển nhiên, đối phương vừa rồi đã đọc ra được phương hướng di chuyển của hắn, suýt chút nữa thành công đem hắn nháy mắt đánh giết.
Trịnh Hạo Nhiên trong lòng mồ hôi lạnh điên cuồng ứa ra, hắn cảm giác được, tử vong chưa bao giờ gần với mình như vậy.
Nhìn lại bên kia, Triệu Vô Cực đang đối với hắn quỷ dị nở ra một nụ cười, khiến cho Trịnh Hạo Nhiên sắc mặt lại càng khó xem.
“ suýt chút nữa, thì đã có thể giết được ngươi rồi!”
Triệu Vô Cực đối với hắn lạnh lùng mở miệng, bên trong miệng lắn hai hàm răng trắng lóe lên, lộ ra răng nanh sắc bén.
Trịnh Hạo Nhiên cảm giác, trước mặt mình không phải là một cái nhân loại, mà là một đầu hung thú khoác lên nhân loại làn da, tràn đầy nguy hiểm cảm giác.
Hắn không dám tin, cũng không hiểu rõ, Triệu Vô Cực tại sao lại biến hóa to lớn như vậy.
Trước đây nghe báo cáo, hắn cùng Lôi Thập Bát cũng là đánh sống đánh chết, mới đưa đối phương đánh bại.
Mà Trịnh Hạo Nhiên lúc trước tuy là cùng Lôi Thập Bát đánh ngang tay, nhưng đã rất nhiều năm, hắn hoàn toàn bỏ qua Lôi Thập Bát, trở thành Thần Điện đệ nhị cường giả.
Đệ nhất, đương nhiên là Điện Chủ.
Mà Triệu Vô Cực bây giờ, cho hắn cảm giác chính là cao thâm mạt trắc, không thể dò thấy đáy.
Không biết rõ đối phương nội tình ra sao, đến cùng mạnh thế nào.
Điều này khiến Trịnh Hạo Nhiên trong lòng vô cùng căng thẳng, ẩn ẩn có chút sợ hãi.
Mà Triệu Vô Cực có được biến hóa như vậy, cũng là vì hắn đã hấp thụ kiến thức của Ẩm huyết thủ sáo mang lại, mà Ẩm huyết thủ sáo chính là thôn phệ Thị huyết ma đao Khí linh.
Nói cách khác, Triệu Vô Cực bây giờ chính là mang Ẩm huyết thủ sáo, nhưng hoàn toàn đã học hiểu hết tất cả kĩ thuật cùng kinh nghiệm cận thân chiến đấu ẩn chưa bên trong Thị huyết ma đao Khí linh, thực lực đại tăng.
Bởi vậy hắn mới khiến cho Trịnh Hạo Nhiên cảm giác được một sự sợ hãi không tên như vậy
Tịch Diệt Kiếm cũng cảm giác được Trịnh Hạo Nhiên sợ hãi, nó lời ít ý nhiều mà nói:
“ nếu ngươi đã sợ hãi, vậy thì sử dụng ta đi!”
Trịnh Hạo Nhiên có chút không cam lòng, hắn không tin tưởng bản thân vừa cùng Triệu Vô Cực giao thủ một chiêu liền rơi hạ phong.
Vừa rồi chắc chắn chỉ là trùng hợp, Triệu Vô Cực là may mắn.
Bởi vậy hắn trong lòng đối với Tịch Diệt Kiếm nói:
“ một lần nữa, ta nếu không thể đánh bại hắn, vậy thì ngươi tới!”
Trịnh Hạo Nhiên kiêu ngạo, hắn đương nhiên là một phần dựa vào thực lực của mình, một phần dựa vào Tịch Diệt Kiếm uy lực.
Hắn cũng không cảm thấy việc này có bao nhiêu đáng xấu hổ.
Kiếm, là tổ tiên truyền lại.
Kiếm khách, đều có của mình kiếm, đều sử dụng của mình kiếm.
Vậy hắn dùng hắn kiếm, uy lực mạnh một chút, vậy thì có gì phải xấu hổ?
Sức mạnh của nó, tuy là ngoại vật, nhưng cũng phải dựa vào hắn mới phát huy ra được a!
đây không phải là một phần thực lực của hắn sao?
bởi vậy, Trịnh Hạo Nhiên đối với Tịch Diệt Kiếm cũng không cự tuyệt, nhưng hắn vẫn là muốn cùng Triệu Vô Cực đánh một trận, mới thỏa mãn trong lòng mình ý nghĩ.
Nếu thật không địch lại, mới cần dùng tới Tịch Diệt Kiếm uy lực đánh bại đối phương cũng không muộn.
Trịnh Hạo Nhiên lần nữa gia tăng nội lực, chuân bị phát động đợt tập kích thứ hai.
Triệu Vô Cực lẳng lặng đứng đó nhìn lấy hắn, chờ hắn xông tới.
Hắn không có chút nào vội vàng cùng lo lắng. Người cần vội vàng cùng lo lắng lúc này, là Trịnh Hạo Nhiên mới đúng.
Triệu Vô Cực đối với tâm lí chiến đấu, đã sâu sắc am hiểu.
Trịnh Hạo Nhiên lúc này cũng lập tức động thân, hắn cũng qua vừa rồi ngắn ngủi giao thủ, rút ra được một cái quan trọng kết luận.
Không thể cùng Triệu Vô Cực cận thân, cũng không thể để hắn cận thân.
Chính là một trận từ xa đối chiến, xem ai nội lực càng kéo dài, chiêu thức càng mạnh mẽ.
Như vậy, hắn mới có thể thắng được đối phương.
Nghĩ liền làm, Trịnh Hạo Nhiên hước bầu trời hơi nhảy lên cao một chút, trên thân Tịch Diệt Kiếm nội lực dũng mãnh khiêu động, một kiếm mạnh mẽ chém ra:
“ Thanh Xà khiếu nguyệt kiếm pháp - tam xà liệp thực!”
/850
|