Từ Tiểu Bạch lời vừa ra không ít người lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Đây còn là Từ Tiểu Bạch hiền lành nhẹ nhàng mà bọn hắn quen biết sao? Hắn mới rời khỏi gia tộc ba ngày rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà tính tình đại biến như thế, trở nên hiếu chiến đến vậy?
Lại dám ở trước mặt mọi người nói bóng nói gió khiêu chiến tam trưởng lão, lá gan này thật đủ dày.
Trước đây Từ Tiểu Bạch chính là một cái ngay thẳng người, không bao giờ sử dụng những cái này cong con quẹo quẹo thủ đoạn.
Bây giờ hắn còn biết trước tiên khiêu khích sau lại khiê chiến, không chỉ khiến cho Từ Tiến mặt mũi mất hết mà danh vọng còn đại giảm.
Một cái trưởng bối bị hậu bối lấy chỉ điểm võ học danh nghĩa nêu ra, hoàn toàn chính là muốn vẽ mặt.
Chỉ điểm cái rắm, chính là đánh một trận mà thôi!
Từ Tiến đánh thắng cũng không dám hạ nặng tay, Từ Nghĩa còn đứng một bên nhìn xem, Từ Tiểu Bạch bị thương căn cơ Từ Nghĩa nếu nổi điên có thể một chưởng vỗ chết hắn không thể nghi ngờ.
Từ Tiểu Bạch nếu thắng, Từ Tiến chính là danh vọng đại giảm, ở Từ gia cũng sẽ liên tục có người lời ra tiếng vào đồn thổi hắn, nói hắn không xứng với chức vị trưởng lão.
Từ Tiểu Bạch nếu công khai khiêu chiến sẽ bị mắng một trận máu chó xối đầu, đây là đối với trưởng bối hành động bất kính.
Nhưng hắn cũng học được cong cong quẹo quẹo, lấy danh nghĩa chỉ điểm khiê chiến Từ Tiến, Từ Tiến không thể không đồng ý!
Không đồng ý? Vậy ngươi có thể nhận hình phạt vì tội vu khống thiếu chủ được rồi!
Cho dù hắn là tam trưởng lão, sợ rằng ở đây cũng không có mấy người muốn đứng ra nói giúp hắn.
Chỉ điểm một cái hậu bối mà thôi, qua tay mấy cái là xong việc, gia tộc gió êm sóng lặng.
Bọn hắn đều là mang ý nghĩ như vậy, bởi vậy Từ Tiến không thể không chiến.
Từ Tiến cảm thấy bản thân bị xỉ nhục cực lớn lao, một cái nhị lưu cảnh giới tiểu tử cũng dám đứng ra khiêu khích hắn, đúng là tự tìm đường chết.
Quan trọng chính là Từ Tiểu Bạch thua không sao, nhưng chuyện hắn bị chỉ mặt gọi tên khiêu chiến thế này sẽ khiến mọi người nhìn hắn với ánh mắt khác lạ, hắn trong một thời gian dài tới bị lạnh nhạt a!
Từ Tiến run giọng nói:
“ Từ Tiểu Bạch, ngươi mục vô trưởng bối, đáng tội gì?”
Từ Tiểu Bạch lạnh nhạt nói:
“ tam trưởng lão, ta chỉ là cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội mà thôi. Hay là ngươi muốn bị gia pháp hầu hạ mới vui lòng?”
Từ Nghĩa không xem nổi nữa lên tiếng nói:
“ Tiểu Bạch, tam trưởng lão là nhất lưu cảnh trung kì cao thủ, ngươi không phải là đối thủ của tam trưởng lão!”
Từ Tiểu Bạch mìm cười nói:
“ ta chính là muốn được tam trưởng lão chỉ giáo mà thôi, có khó khăn như vậy sao? Chẳng lẽ tam trưởng lão lại sợ mà không chiến?”
Từ Tiểu Bạch liên tục ép sát không thả, Từ Tiến lúc này nếu còn từ chối chỉ sợ hắn sẽ bị mọi người xem là cầm tinh con rùa a, rút đầu rút cổ, chỉ điểm hậu bối một cái cũng không dám.
Từ Nghĩa nhíu mày, Từ Tiểu Bạch nhất quyết như vậy hắn cũng không tiện nói gì, Từ Nghĩa ý vị sâu xa nhìn Từ Tiến nói:
“ tam trưởng lão, con trẻ cần được chỉ dạy. Ngươi võ công cao cường, ra tay cần có chừng mực chớ để tổn thương hòa khí!”
thực ra hắn ý chính là:
“ ngươi đánh thương con ta, lão tử giết ngươi!”
Từ Tiến lúc này đâu còn có thể từ chối, hắn lập tức khó chịu nói:
“ được rồi, vậy để ta chỉ điểm một chút Từ Tiểu Bạch Từ gia kiếm pháp a!”
Đám hạ nhân nghe vậy lập tức ánh mắt sáng lên. Đã bao lâu rồi Từ gia không có một cuộc chiến đấu hấp dẫn như vậy?
Từ Tiểu Bạch vốn vô cùng hiền lành này lại chủ động khiêu khích Tam trưởng lão, muốn được chỉ điểm võ công. Hắn là tự tin hay là tự đại.
Dù gì đi nữa, nhị lưu cảnh cao thủ vẫn không phải là nhất lưu trung kì cảnh giới đối thủ, Từ Tiểu Bạch đây là muốn tự chuốc lấy thất bại hay sao?
một đám ở Từ gia suốt ngày nhàn đến nhức cả trứng đều mang trong mình bát quái tinh thần rất cao, một người truyền hai người, hai người truyền một đám, lập tức Từ gia diễn võ trường bị người vây kín lại, mọi người đều cực kì hứng thú nhìn trên đài Từ Tiểu Bạch cùng Từ Tiến.
Nhìn đám đông vây xem Từ Tiến lạnh mặt nói:
“ Từ Tiểu Bạch, đao kiếm không có mắt ngươi tốt nhất vẫn là cẩn thận một chút đừng để bị thương rồi!”
Từ Tiểu Bạch mỉm cười rút ra lăng vân kiếm nói:
“ không phiền tam trưởng lão quan tâm, ngươi vẫn là cẩn thận một chút thì hơn!”
“hừ!”
Trong lòng thầm mắng Từ Tiểu Bạch một tiếng cuồng vọng, hôm nay hắn nhất đinh phải lấy nghiền ép tư thế đánh bại hắn, nếu không mọi người sẽ bàn luận hắn võ công không ra gì, không trấn áp nổi một cái nhị lưu đỉnh phong cao thủ.
Từ Tiến sử dụng chính là cực phẩm bội kiếm, Từ gia trưởng lão đều là sử dụng cấp độ này vũ khí.
Bọn hắn thân là Thiên Vân Thành trưởng lão của một cái đại gia tộc, chuyên tu kiếm đạo, đương nhiên kiếm phải thật tốt.
Từ gia bảo kiếm không nhiều, một thanh kiếm nổi tiếng nhất là Lăng vân kiếm chuyên sử dụng Lăng Vân kiếm pháp của Từ gia chính đang ở trên tay Từ Tiểu Bạch.
Từ Tiểu Bạch chính là mang theo vũ khí lợi thế, nhưng hắn muốn dùng bảo kiếm chặt đứt cực phẩm bội kiếm của Từ Tiến là không thể nào.
Nếu không phải thiên về sắc bén loại bảo kiếm như Viên Nguyệt Kiếm muốn chặt đứt một cái chất lượng khác biệt không xa bản thân là chuyện vô cùng khó khăn.
Từ Tiểu Bạch nội công cảnh giới thua Từ Tiến, bởi vậy tỉ lệ hắn chặt đứt được kiếm đối phương càng là biến về con số 0 tròn trĩnh.
Từ Tiến rút ra kiếm, trên người nội lực phun trào lập tức hóa thành cương khí hộ thân, trên kiếm cũng bám lấy cương khí, khí thế mạnh mẽ mười phần.
Từ Tiểu Bạch chỉ đứng im ở đó cầm kiếm chỉ thẳng vào đối phương, giống như không cần làm bất kì cái gì phô trương thanh thế động tác.
Hắn lúc này tự nhiên tỏa ra một loại khí chất trầm ổn bình tĩnh sâu như biển, không động thì thôi, động chính là như lôi đình vạn trượng.
Từ Tiến cười nhạt nói:
“ ngươi cho dù có bảo kiếm hỗ trợ cũng chưa chắc có thể đâm xuyên qua cương khí hộ thể của ta, trận chiến này vốn không có ý nghĩa gì!”
Từ Tiểu Bạch không trả lời, hắn chỉ là nhìn chăm chú vào Từ Tiến hỏi:
“ ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Từ Tiến thủ thế, chính là Lăng Vân kiếm pháp mở đầu thức. Lăng Vân kiếm pháp là môn kiếm pháp mạnh mẽ số một số hai Từ gia, tất cả trưởng lão Từ gia đều phải vận dụng thành thạo kiếm pháp này.
Từ Tiểu Bạch học chính là Lăng Vân kiếm pháp, Từ Tiến muốn chỉ điểm hắn đương nhiên phải dùng cái này kiếm pháp rồi.
Từ Tiểu Bạch khóe miệng cười nhạt, trong lòng thầm nghĩ: Đối phương bày ra chiêu thức thật quá gò bó sáo lộ, muốn triển khai kiếm pháp nhất định phải vào thủ thế của kiếm pháp đó sao? Đúng là làm việc thừa thãi!
Từ Tiểu Bạch ở trên giang hồ lịch luyện cũng hiểu được không ít thứ, kiếm pháp hiệu quả mới là quan trọng, chỉ cần giết được địch nhân chính là tốt kiếm pháp.
Không giết được địch nhân, cho dù kiếm chiêu hoa lệ như thế nào đều là vô dụng.
Mà đánh kiếm pháp theo sáo lộ, chính là tay mơ hành động mà thôi!
Từ Tiến cũng không phải tay mơ, nhưng hắn đối với Từ Tiểu Bạch chính là khinh thường, bởi vậy không hề lo lắng mà bày ra thủ thế, muốn dùng Lăng Vân kiếm pháp chiêu thức liên tục cường công đánh bại Từ Tiểu Bạch.
Từ Tiểu Bạch nhàn nhạt nói ra:
“ nếu đã chuẩn bị xong, vậy thì...!”
Dưới chân dẫm một cái, thân pháp triển khai, Từ Tiểu Bạch như là mũi tên rời cung lao thẳng tới Từ Tiến đang thủ thế, hắn tốc độ nhanh chóng như là một cơn hắc phong, ở khoảng cách gần như vậy, Từ Tiểu Bạch có thể bùng nổ ra tốc độ cũng không thua kém Triệu Vô Cực quá nhiều.
Hai tay cầm lấy kiếm, Từ Tiểu Bạch từ trên xuốn dưới một bổ, như là đang chẻ củi hướng về Từ Tiến bổ tới.
Keng!
Kim thiết âm thanh vang vọng toàn trường, Từ Tiểu Bạch một kiếm chém mạnh lên kiếm của Từ Tiến khiến cho hăn tay run lên, trên mặt Từ Tiến cũng hiện lên một vẻ khó chịu.
Từ Tiểu Bạch vốn là thanh niên nhân, sức khỏe tốt, gần đây lại còn thêm tôi cốt, bởi vậy hắn một cái dùng man lực bổ vào thế này khiến cho Từ Tiến đón đỡ cũng cảm giác vất vả, lòng bàn tay bị phản chấn lực chấn cho tê dại, nhưng hắn vẫn là không dám rên một tiếng.
Nói đùa cái gì, nhất lưu trung kì cao thủ còn để bị Từ Tiểu Bạch một cái nhị lưu cảnh cao thủ đánh cho kêu rên chỉ có thể chứng tỏ bản thân hắn phế vật mà thôi.
Từ Tiến đương nhiên không thể để mọi người có suy nghĩ này, nên hắn nén đau nuốt cơn hận xuống bụng.
Từ Tiểu Bạch đứng trước mặt Từ Tiến mỉm cười nói nốt phần cuối câu nói lúc nãy:
“ tiếp chiêu đi!”
Đây còn là Từ Tiểu Bạch hiền lành nhẹ nhàng mà bọn hắn quen biết sao? Hắn mới rời khỏi gia tộc ba ngày rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà tính tình đại biến như thế, trở nên hiếu chiến đến vậy?
Lại dám ở trước mặt mọi người nói bóng nói gió khiêu chiến tam trưởng lão, lá gan này thật đủ dày.
Trước đây Từ Tiểu Bạch chính là một cái ngay thẳng người, không bao giờ sử dụng những cái này cong con quẹo quẹo thủ đoạn.
Bây giờ hắn còn biết trước tiên khiêu khích sau lại khiê chiến, không chỉ khiến cho Từ Tiến mặt mũi mất hết mà danh vọng còn đại giảm.
Một cái trưởng bối bị hậu bối lấy chỉ điểm võ học danh nghĩa nêu ra, hoàn toàn chính là muốn vẽ mặt.
Chỉ điểm cái rắm, chính là đánh một trận mà thôi!
Từ Tiến đánh thắng cũng không dám hạ nặng tay, Từ Nghĩa còn đứng một bên nhìn xem, Từ Tiểu Bạch bị thương căn cơ Từ Nghĩa nếu nổi điên có thể một chưởng vỗ chết hắn không thể nghi ngờ.
Từ Tiểu Bạch nếu thắng, Từ Tiến chính là danh vọng đại giảm, ở Từ gia cũng sẽ liên tục có người lời ra tiếng vào đồn thổi hắn, nói hắn không xứng với chức vị trưởng lão.
Từ Tiểu Bạch nếu công khai khiêu chiến sẽ bị mắng một trận máu chó xối đầu, đây là đối với trưởng bối hành động bất kính.
Nhưng hắn cũng học được cong cong quẹo quẹo, lấy danh nghĩa chỉ điểm khiê chiến Từ Tiến, Từ Tiến không thể không đồng ý!
Không đồng ý? Vậy ngươi có thể nhận hình phạt vì tội vu khống thiếu chủ được rồi!
Cho dù hắn là tam trưởng lão, sợ rằng ở đây cũng không có mấy người muốn đứng ra nói giúp hắn.
Chỉ điểm một cái hậu bối mà thôi, qua tay mấy cái là xong việc, gia tộc gió êm sóng lặng.
Bọn hắn đều là mang ý nghĩ như vậy, bởi vậy Từ Tiến không thể không chiến.
Từ Tiến cảm thấy bản thân bị xỉ nhục cực lớn lao, một cái nhị lưu cảnh giới tiểu tử cũng dám đứng ra khiêu khích hắn, đúng là tự tìm đường chết.
Quan trọng chính là Từ Tiểu Bạch thua không sao, nhưng chuyện hắn bị chỉ mặt gọi tên khiêu chiến thế này sẽ khiến mọi người nhìn hắn với ánh mắt khác lạ, hắn trong một thời gian dài tới bị lạnh nhạt a!
Từ Tiến run giọng nói:
“ Từ Tiểu Bạch, ngươi mục vô trưởng bối, đáng tội gì?”
Từ Tiểu Bạch lạnh nhạt nói:
“ tam trưởng lão, ta chỉ là cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội mà thôi. Hay là ngươi muốn bị gia pháp hầu hạ mới vui lòng?”
Từ Nghĩa không xem nổi nữa lên tiếng nói:
“ Tiểu Bạch, tam trưởng lão là nhất lưu cảnh trung kì cao thủ, ngươi không phải là đối thủ của tam trưởng lão!”
Từ Tiểu Bạch mìm cười nói:
“ ta chính là muốn được tam trưởng lão chỉ giáo mà thôi, có khó khăn như vậy sao? Chẳng lẽ tam trưởng lão lại sợ mà không chiến?”
Từ Tiểu Bạch liên tục ép sát không thả, Từ Tiến lúc này nếu còn từ chối chỉ sợ hắn sẽ bị mọi người xem là cầm tinh con rùa a, rút đầu rút cổ, chỉ điểm hậu bối một cái cũng không dám.
Từ Nghĩa nhíu mày, Từ Tiểu Bạch nhất quyết như vậy hắn cũng không tiện nói gì, Từ Nghĩa ý vị sâu xa nhìn Từ Tiến nói:
“ tam trưởng lão, con trẻ cần được chỉ dạy. Ngươi võ công cao cường, ra tay cần có chừng mực chớ để tổn thương hòa khí!”
thực ra hắn ý chính là:
“ ngươi đánh thương con ta, lão tử giết ngươi!”
Từ Tiến lúc này đâu còn có thể từ chối, hắn lập tức khó chịu nói:
“ được rồi, vậy để ta chỉ điểm một chút Từ Tiểu Bạch Từ gia kiếm pháp a!”
Đám hạ nhân nghe vậy lập tức ánh mắt sáng lên. Đã bao lâu rồi Từ gia không có một cuộc chiến đấu hấp dẫn như vậy?
Từ Tiểu Bạch vốn vô cùng hiền lành này lại chủ động khiêu khích Tam trưởng lão, muốn được chỉ điểm võ công. Hắn là tự tin hay là tự đại.
Dù gì đi nữa, nhị lưu cảnh cao thủ vẫn không phải là nhất lưu trung kì cảnh giới đối thủ, Từ Tiểu Bạch đây là muốn tự chuốc lấy thất bại hay sao?
một đám ở Từ gia suốt ngày nhàn đến nhức cả trứng đều mang trong mình bát quái tinh thần rất cao, một người truyền hai người, hai người truyền một đám, lập tức Từ gia diễn võ trường bị người vây kín lại, mọi người đều cực kì hứng thú nhìn trên đài Từ Tiểu Bạch cùng Từ Tiến.
Nhìn đám đông vây xem Từ Tiến lạnh mặt nói:
“ Từ Tiểu Bạch, đao kiếm không có mắt ngươi tốt nhất vẫn là cẩn thận một chút đừng để bị thương rồi!”
Từ Tiểu Bạch mỉm cười rút ra lăng vân kiếm nói:
“ không phiền tam trưởng lão quan tâm, ngươi vẫn là cẩn thận một chút thì hơn!”
“hừ!”
Trong lòng thầm mắng Từ Tiểu Bạch một tiếng cuồng vọng, hôm nay hắn nhất đinh phải lấy nghiền ép tư thế đánh bại hắn, nếu không mọi người sẽ bàn luận hắn võ công không ra gì, không trấn áp nổi một cái nhị lưu đỉnh phong cao thủ.
Từ Tiến sử dụng chính là cực phẩm bội kiếm, Từ gia trưởng lão đều là sử dụng cấp độ này vũ khí.
Bọn hắn thân là Thiên Vân Thành trưởng lão của một cái đại gia tộc, chuyên tu kiếm đạo, đương nhiên kiếm phải thật tốt.
Từ gia bảo kiếm không nhiều, một thanh kiếm nổi tiếng nhất là Lăng vân kiếm chuyên sử dụng Lăng Vân kiếm pháp của Từ gia chính đang ở trên tay Từ Tiểu Bạch.
Từ Tiểu Bạch chính là mang theo vũ khí lợi thế, nhưng hắn muốn dùng bảo kiếm chặt đứt cực phẩm bội kiếm của Từ Tiến là không thể nào.
Nếu không phải thiên về sắc bén loại bảo kiếm như Viên Nguyệt Kiếm muốn chặt đứt một cái chất lượng khác biệt không xa bản thân là chuyện vô cùng khó khăn.
Từ Tiểu Bạch nội công cảnh giới thua Từ Tiến, bởi vậy tỉ lệ hắn chặt đứt được kiếm đối phương càng là biến về con số 0 tròn trĩnh.
Từ Tiến rút ra kiếm, trên người nội lực phun trào lập tức hóa thành cương khí hộ thân, trên kiếm cũng bám lấy cương khí, khí thế mạnh mẽ mười phần.
Từ Tiểu Bạch chỉ đứng im ở đó cầm kiếm chỉ thẳng vào đối phương, giống như không cần làm bất kì cái gì phô trương thanh thế động tác.
Hắn lúc này tự nhiên tỏa ra một loại khí chất trầm ổn bình tĩnh sâu như biển, không động thì thôi, động chính là như lôi đình vạn trượng.
Từ Tiến cười nhạt nói:
“ ngươi cho dù có bảo kiếm hỗ trợ cũng chưa chắc có thể đâm xuyên qua cương khí hộ thể của ta, trận chiến này vốn không có ý nghĩa gì!”
Từ Tiểu Bạch không trả lời, hắn chỉ là nhìn chăm chú vào Từ Tiến hỏi:
“ ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Từ Tiến thủ thế, chính là Lăng Vân kiếm pháp mở đầu thức. Lăng Vân kiếm pháp là môn kiếm pháp mạnh mẽ số một số hai Từ gia, tất cả trưởng lão Từ gia đều phải vận dụng thành thạo kiếm pháp này.
Từ Tiểu Bạch học chính là Lăng Vân kiếm pháp, Từ Tiến muốn chỉ điểm hắn đương nhiên phải dùng cái này kiếm pháp rồi.
Từ Tiểu Bạch khóe miệng cười nhạt, trong lòng thầm nghĩ: Đối phương bày ra chiêu thức thật quá gò bó sáo lộ, muốn triển khai kiếm pháp nhất định phải vào thủ thế của kiếm pháp đó sao? Đúng là làm việc thừa thãi!
Từ Tiểu Bạch ở trên giang hồ lịch luyện cũng hiểu được không ít thứ, kiếm pháp hiệu quả mới là quan trọng, chỉ cần giết được địch nhân chính là tốt kiếm pháp.
Không giết được địch nhân, cho dù kiếm chiêu hoa lệ như thế nào đều là vô dụng.
Mà đánh kiếm pháp theo sáo lộ, chính là tay mơ hành động mà thôi!
Từ Tiến cũng không phải tay mơ, nhưng hắn đối với Từ Tiểu Bạch chính là khinh thường, bởi vậy không hề lo lắng mà bày ra thủ thế, muốn dùng Lăng Vân kiếm pháp chiêu thức liên tục cường công đánh bại Từ Tiểu Bạch.
Từ Tiểu Bạch nhàn nhạt nói ra:
“ nếu đã chuẩn bị xong, vậy thì...!”
Dưới chân dẫm một cái, thân pháp triển khai, Từ Tiểu Bạch như là mũi tên rời cung lao thẳng tới Từ Tiến đang thủ thế, hắn tốc độ nhanh chóng như là một cơn hắc phong, ở khoảng cách gần như vậy, Từ Tiểu Bạch có thể bùng nổ ra tốc độ cũng không thua kém Triệu Vô Cực quá nhiều.
Hai tay cầm lấy kiếm, Từ Tiểu Bạch từ trên xuốn dưới một bổ, như là đang chẻ củi hướng về Từ Tiến bổ tới.
Keng!
Kim thiết âm thanh vang vọng toàn trường, Từ Tiểu Bạch một kiếm chém mạnh lên kiếm của Từ Tiến khiến cho hăn tay run lên, trên mặt Từ Tiến cũng hiện lên một vẻ khó chịu.
Từ Tiểu Bạch vốn là thanh niên nhân, sức khỏe tốt, gần đây lại còn thêm tôi cốt, bởi vậy hắn một cái dùng man lực bổ vào thế này khiến cho Từ Tiến đón đỡ cũng cảm giác vất vả, lòng bàn tay bị phản chấn lực chấn cho tê dại, nhưng hắn vẫn là không dám rên một tiếng.
Nói đùa cái gì, nhất lưu trung kì cao thủ còn để bị Từ Tiểu Bạch một cái nhị lưu cảnh cao thủ đánh cho kêu rên chỉ có thể chứng tỏ bản thân hắn phế vật mà thôi.
Từ Tiến đương nhiên không thể để mọi người có suy nghĩ này, nên hắn nén đau nuốt cơn hận xuống bụng.
Từ Tiểu Bạch đứng trước mặt Từ Tiến mỉm cười nói nốt phần cuối câu nói lúc nãy:
“ tiếp chiêu đi!”
/850
|