Lưu Ngạo đang thi triển một chiêu tinh vẫn lúc này hắn vốn trong lòng vô cảm, trên mặt cũng là vô cảm, nhưng nghe được Triệu Vô Cực thốt ra một câu này vẫn có dừng lại chửi hắn xúc động.
Sao lúc nãy đánh xong chiêu đầu tiên ngươi không nói? sao từ đầu ngươi liền không nói đánh một cái sảng khoái? sao ngươi lại chờ tới lúc ta phải bội tín không nhường ba chiêu mới nói tới đánh một cai sảng khoái?
Triệu Vô Cực, ngươi vô sỉ! Ngươi đáng chết!
Nội lực thúc dục lại nhanh thêm một phần, Lưu Ngạo điên cuồng từ trên cao giáng xuống, một kiếm này quyết tâm đem Triệu Vô Cực đánh thành cặn bã.
Tinh vẫn nơi, vạn vật tuyệt diệt.
Tuy hắn không làm được đến mức như trong kiếm phổ lời giới thiệu nhưng muốn đánh một cái phàm nhân huyết nhục thành cặn bã cũng là có thể làm được, Triệu Vô Cực cho dù có cương khí thì thế nào? ở dưới tinh vẫn kiếm chiêu của hắn lại thêm gần đây hắn mới tu luyện thành kiếm ý hắn cũng là phải chết.
Bất kể kiếm ý, quyền ý hay chưởng ý... đều có hai tác dụng chính.
Một chính là bổ trợ sức mạnh cho chiêu thức, để chiêu thức càng trở mạnh mẽ sức phá hoại tăng cường, càng tinh xảo càng biến hóa khôn lường.
Một cái khác chính là dùng bản thân ý chí đi quấy rối tinh thần đối phương khiến đối phương bị chấn nhiếp mất đi tiên cơ, mạnh mẽ một chút ý cảnh có thể để đối thủ đến chết cũng không thoát ra khỏi ý cảnh nổi.
Mà Lưu Ngạo ý cảnh nói ra chính là một cái cao cao tại thượng lưu tinh, xem thường chúng sinh sinh mệnh quyền được sống, mang theo vô tận hủy diệt ham muốn từ thiên ngoại xông tới đại địa.
Đối với người ý chí bạc nhược mà nói, giờ này bọn hắn chính là đang mê man nhìn cái này kiếm chiêu như nhìn một cái chung kết thời đại hủy diệt chi tinh.
Một số có chút nội tình võ giả cũng đã sớm tỉnh lại ở bên cạnh căng thẳng nhìn xem kiếm chiêu còn có thể rảnh rỗi bình luận cái này kiếm chiêu tinh diệu cùng ý cảnh có bao nhiêu lợi hại.
Mà Triệu Vô Cực tinh thần vốn đã mạnh mẽ hơn thường nhân, hắn quanh năm đều ở cùng người tranh đấu sinh tử giết người như ngóe, bởi vậy ý chí càng là cứng cỏi.
Đừng nói cái gì ý cảnh cao thâm hay không, hắn chính là xem Lưu Ngạo như sâu kiến còn có lí, Lưu Ngạo ngược lại muốn xem hắn là sâu kiến, đây không phải là một con thỏ muốn hướng lão hổ nhe răng thị uy sao?
Ý cảnh vốn muôn hình vạn trạng, mỗi người mỗi vẻ.
Tùy theo võ công cùng lĩnh ngộ mà bọn hắn tu luyện, ý cảnh của mỗi người sẽ vô khác nhau. Từ trước đến nay không có hai người có hai ý cảnh giống nhau cùng lúc tồn tại.
Cho dù luyện cùng một môn võ công, ý cảnh của bọn hăn cũng sẽ mang đậm chất của bản thân cá nhân hắn cùng trí tưởng tượng của hắn mà tùy theo biến hóa. Bởi vậy mỗi người ý cảnh là mỗi khác nhau.
Ý cảnh của Lưu Ngạo đối với Triệu Vô Cực quá yếu ớt lại quá vô lí, muốn cuốn hắn vào để ảnh hưởng tới tâm thần của hắn là đang nói chuyện cười, vô cùng viển vông.
Bởi vậy gần như lúc Lưu Ngạo tung ra kiếm chiêu, Triệu Vô Cực không chỉ trong chưa tới một phần mười giây thoáng qua một cái mà thôi, sau đó hắn lập tức cười lạnh trong lòng.
Đương nhiên ý cảnh này vẫn là bổ trợ sức mạnh cho một chiêu Tinh vẫn của hắn, khiến sức sát thương càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Triệu Vô Cực đánh giá kiếm của đối phương, là một thanh cực phẩm phàm khí, cùng câp bậc với Ẩm huyết thủ sáo của hắn, nếu đối cứng hắn hơi bất lợi một chút mà thôi, nhưng cũng không phải là không thể ngạnh kháng một phen.
Đối phương lại là mượn thế hạ lạc xuống dồn sức một chiêu, Triệu Vô Cực khí thế đã bị khóa chặt, hắn lúc này không khí xung quanh như một cái lao tù, bên trong lao tù chính là bản thân hắn không thể tránh né chỉ có thể ngạnh kháng.
Triệu Vô Cực cũng không hề có ý định tránh né, hắn chính là muốn xem rốt cuộc bản thân hắn vận dụng cương khí xuất ra Thiên Địa Tinh biến chưởng đối phó một cái thiên tài cùng cảnh giới có thể ngạnh kháng đối phương hay không?
Tay của hắn được Ẩm huyết thủ sáo bảo vệ, còn có cương khí được hấp thu từ vạn niên ngẫu liên hạt sen nếu không thể ngạnh kháng cùng cấp thiên tài cao thủ vậy cũng không quá đáng giá.
Tử Hà Bất Diệt thần công nhanh chóng vận chuyển, vạt áo Triệu Vô Cực tung bay, hắn lúc này như là đứng trong bạo phong nam nhân, đầu ngước nhìn thương khung hạ lạc mà xuống Lưu Ngạo, thân ảnh vô cùng vĩ ngạn.
Trên cổ tay hai cái âm dương hoàn ngưng tụ, Triệu Vô Cực cắn răng một cái, mạnh mẽ ngưng tụ ra ba cái âm dương hoàn.
Âm dương hoàn điên cuồng xoay tròn, bên trong ẩn chứa một sức mạnh to lớn chờ bộc phát, trên tay Triệu Vô Cực nhẹ chảy ra một chút mồ hôi máu.
Thân thể của Triệu Vô Cực gần đây cũng đang không ngừng lớn lên, hắn bây giờ sử dụng Thiên Địa Tinh biến chưởng vượt mức đã chỉ chảy ra mồ hôi máu mà không phải là bị nứt da máu chảy ròng như trước đây.
Nội công từ đan điền được hắn điên cuồng vận chuyển tới tay phải, cương khí trên tay Triệu Vô Cực trong nháy mắt quang mang đại phát.
Thiên Địa Tinh biến chưởng!
Rống to một tiếng Triệu Vô Cực một tay phải như là đẩy lên vạn cân đại sơn trên tay, hắn một chưởng này vừa vặn đánh ra đụng vào Lưu Ngạo đang ở trên trời giáng xuống một kiếm mang theo hủy diệt chi ý.
Ở xung quanh võ đài, tất cả mọi người đều nín thở, một chiêu này chính là chung cực đại chiêu của cả hai thiếu niên thiên tài, bọn hắn thắng hay bại đều chỉ có thể nhìn một lần giao thủ này mà thôi.
Bảng xếp hạng Triệu Vô Cực nghịch tập thay đổi hay Lưu Ngạo khẳng định vị thế vô địch của bản thân cũng chỉ ở thời khắc này biểu hiện ra.
Từ Tiểu Bạch ánh mắt trợn to, hắn sợ chỉ nháy mắt một cái sẽ bỏ lỡ một cái chi tiết cực kì đặc sắc.
Trước đây hắn cũng gặp qua Triệu Vô Cực thi triển Thiên Địa Tinh biến chưởng, nhưng vẫn còn không có ung dung cùng mạnh mẽ như bây giờ.
Triệu Vô Cực càng ngày càng mạnh, theo thời gian trôi qua Từ Tiểu Bạch có cảm giác hắn càng đuổi càng không kịp bước tiến của đối phương.
Uổng công trong gia tộc vận luôn khen ngợi hắn là thiên tài, ở trước mặt bằng hữu hắn thân thiết nhất này, đúng là ảm đạm thất sắc.
Ngươi nhất định phải thắng a Triệu Vô Cực!
Từ Tiểu Bạch trong lòng âm thầm cổ vũ, cả nắm đấm không biết lúc nào đều nắm thật chặt, gân xanh cũng nổi lên.
Từ Lam ở một bên chú ý trận đấu nhưng nàng vẫn là chú ý thái độ của đại ca nàng, trong lòng âm thầm thở dài một hơi:
“ quả nhiên người thiếu niên này đối với đại ca rất quan trọng a! địa vị của người này trong lòng đại ca chắc chắn không thấp, nếu không hắn cũng sẽ không có thái độ lo lắng như vậy còn dám cùng phụ thân của các nàng cãi lộn tung lên một trận! Triệu Vô Cực, ngoài khuôn mặt thanh tú ra ngoài ngươi rốt cuộc có cái gì mị lực a? ta thật tò mò!”
Triệu Vô Cực một chưởng tung ra cùng Lưu Ngạo kiếm đụng vào cũng không có cái gì to lớn nổ tung, hai người trong giây phút này lâm thời rơi vào đấu nội lực trạng thái, trận thế giằng co.
Lưu Ngạo mượn tư thái từ trên cao trụy lạc muốn chiếm tiểu tiện nghi đè ép Triệu Vô Cực, nhưng lúc này hắn lại đang bỏ lỡ thời cơ của mình.
Đơn giản chính là hắn ánh mắt đang vô cùng mê li, hăn bị Triệu Vô Cực kéo vào ý cảnh của bản thân.
Lưu Ngạo lúc này đứng ở dưới một tòa đại sơn nguy nga, tuyết trắng bao phủ.
Hắn lúc này chợt thấy một cái đại thủ như là che trời chụo xuống, nơi nó đi qua khai sơn phá thạch, trong nhất thời núi tuyết liền lở.
Trong lòng lập tức nổi lên cảm giác tuyệt vọng, Lưu Ngạo hoàn toàn không cho rằng hắn có thể chạy thoát được một trận núi lở này. Nhưng sau đó hắn lại như đang nghe được một âm thanh thúc dục hắn chạy đi, chỉ cần chạy liền có thể sống sót.
Thế là Lưu Ngạo liền chạy, hắn cứ như thế chạy.
Ở thế giới hiện thực, Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại mỉm cười, đại thế tiêu hao đã gần đủ rồi, nếu so đấu nội công Triệu Vô Cực trước giờ chưa ngại qua bất kì cái nào cùng cảnh giới cao thủ.
Hắn Tử Hà Bất Diệt thần công liên miên bất tuyệt dũng mãnh như trường giang đại hải, tốc độ khôi phục so với người khác nhanh rất nhiều, tiêu hao chiến hắn nhất định sẽ thắng.
Triệu Vô Cực vui vẻ chưa được bao lâu, đúng lúc này Lưu Ngạo ánh mắt mơ hồ lập tức tan đi, hắn rốt cục từ trong ảo cảnh tỉnh lại.
Đơn giản chính là ảo cảnh cũng chỉ là tinh thần mê hoặc mà thôi, người ở bên trong nếu có thơì gian suy nghĩ liền có thể phát hiện ra điểm bất thường a.
Lấy Triệu Vô Cực tinh thần, chế tạo ra như thế ý cảnh đã là vô cùng ghê gớm rồi, hắn muốn tăng cường sức mạnh cho ý cảnh còn phải chờ hắn trưởng thành thêm một vài năm để cơ thể cùng tinh thần phát dục có một cái tăng lên, lúc đó ý cảnh của hắn mới càng cường đại hơn được.
Ý cảnh mà hắn bày ra, đơn giản là một lời nói dối, mà lời nói dối thì luôn có điểm bất hợp lí, trên đời này vốn không có lời nói dối hoàn mĩ, chỉ có lời nói dối ít sơ hở khiến người khác trong một thời gian nhất định không thể nghĩ ra mà thôi.
Khi nói ra một lời nói dối, sẽ cần càng nhiều lời nói dối đi che lấp, bởi vậy sơ hở sẽ càng ngày càng nhiều, sớm muộn bị phát hiện.
Bởi vậy, ý cảnh ảo cảnh chính là giúp Triệu Vô Cực chiếm được tiên cơ, ở trong trận chiến này Lưu Ngạo bị kéo vào bên trong hao hết đại thế hắn khổ sở tích lũy, bây giờ hai người chính là đang đấu nội công.
Mà Lưu Ngạo lúc này ánh mắt đỏ lên như muốn giết người bởi vì hắn phát hiện ra, dấu nội công hắn không thắng nổi Triệu Vô Cực!
Sao lúc nãy đánh xong chiêu đầu tiên ngươi không nói? sao từ đầu ngươi liền không nói đánh một cái sảng khoái? sao ngươi lại chờ tới lúc ta phải bội tín không nhường ba chiêu mới nói tới đánh một cai sảng khoái?
Triệu Vô Cực, ngươi vô sỉ! Ngươi đáng chết!
Nội lực thúc dục lại nhanh thêm một phần, Lưu Ngạo điên cuồng từ trên cao giáng xuống, một kiếm này quyết tâm đem Triệu Vô Cực đánh thành cặn bã.
Tinh vẫn nơi, vạn vật tuyệt diệt.
Tuy hắn không làm được đến mức như trong kiếm phổ lời giới thiệu nhưng muốn đánh một cái phàm nhân huyết nhục thành cặn bã cũng là có thể làm được, Triệu Vô Cực cho dù có cương khí thì thế nào? ở dưới tinh vẫn kiếm chiêu của hắn lại thêm gần đây hắn mới tu luyện thành kiếm ý hắn cũng là phải chết.
Bất kể kiếm ý, quyền ý hay chưởng ý... đều có hai tác dụng chính.
Một chính là bổ trợ sức mạnh cho chiêu thức, để chiêu thức càng trở mạnh mẽ sức phá hoại tăng cường, càng tinh xảo càng biến hóa khôn lường.
Một cái khác chính là dùng bản thân ý chí đi quấy rối tinh thần đối phương khiến đối phương bị chấn nhiếp mất đi tiên cơ, mạnh mẽ một chút ý cảnh có thể để đối thủ đến chết cũng không thoát ra khỏi ý cảnh nổi.
Mà Lưu Ngạo ý cảnh nói ra chính là một cái cao cao tại thượng lưu tinh, xem thường chúng sinh sinh mệnh quyền được sống, mang theo vô tận hủy diệt ham muốn từ thiên ngoại xông tới đại địa.
Đối với người ý chí bạc nhược mà nói, giờ này bọn hắn chính là đang mê man nhìn cái này kiếm chiêu như nhìn một cái chung kết thời đại hủy diệt chi tinh.
Một số có chút nội tình võ giả cũng đã sớm tỉnh lại ở bên cạnh căng thẳng nhìn xem kiếm chiêu còn có thể rảnh rỗi bình luận cái này kiếm chiêu tinh diệu cùng ý cảnh có bao nhiêu lợi hại.
Mà Triệu Vô Cực tinh thần vốn đã mạnh mẽ hơn thường nhân, hắn quanh năm đều ở cùng người tranh đấu sinh tử giết người như ngóe, bởi vậy ý chí càng là cứng cỏi.
Đừng nói cái gì ý cảnh cao thâm hay không, hắn chính là xem Lưu Ngạo như sâu kiến còn có lí, Lưu Ngạo ngược lại muốn xem hắn là sâu kiến, đây không phải là một con thỏ muốn hướng lão hổ nhe răng thị uy sao?
Ý cảnh vốn muôn hình vạn trạng, mỗi người mỗi vẻ.
Tùy theo võ công cùng lĩnh ngộ mà bọn hắn tu luyện, ý cảnh của mỗi người sẽ vô khác nhau. Từ trước đến nay không có hai người có hai ý cảnh giống nhau cùng lúc tồn tại.
Cho dù luyện cùng một môn võ công, ý cảnh của bọn hăn cũng sẽ mang đậm chất của bản thân cá nhân hắn cùng trí tưởng tượng của hắn mà tùy theo biến hóa. Bởi vậy mỗi người ý cảnh là mỗi khác nhau.
Ý cảnh của Lưu Ngạo đối với Triệu Vô Cực quá yếu ớt lại quá vô lí, muốn cuốn hắn vào để ảnh hưởng tới tâm thần của hắn là đang nói chuyện cười, vô cùng viển vông.
Bởi vậy gần như lúc Lưu Ngạo tung ra kiếm chiêu, Triệu Vô Cực không chỉ trong chưa tới một phần mười giây thoáng qua một cái mà thôi, sau đó hắn lập tức cười lạnh trong lòng.
Đương nhiên ý cảnh này vẫn là bổ trợ sức mạnh cho một chiêu Tinh vẫn của hắn, khiến sức sát thương càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Triệu Vô Cực đánh giá kiếm của đối phương, là một thanh cực phẩm phàm khí, cùng câp bậc với Ẩm huyết thủ sáo của hắn, nếu đối cứng hắn hơi bất lợi một chút mà thôi, nhưng cũng không phải là không thể ngạnh kháng một phen.
Đối phương lại là mượn thế hạ lạc xuống dồn sức một chiêu, Triệu Vô Cực khí thế đã bị khóa chặt, hắn lúc này không khí xung quanh như một cái lao tù, bên trong lao tù chính là bản thân hắn không thể tránh né chỉ có thể ngạnh kháng.
Triệu Vô Cực cũng không hề có ý định tránh né, hắn chính là muốn xem rốt cuộc bản thân hắn vận dụng cương khí xuất ra Thiên Địa Tinh biến chưởng đối phó một cái thiên tài cùng cảnh giới có thể ngạnh kháng đối phương hay không?
Tay của hắn được Ẩm huyết thủ sáo bảo vệ, còn có cương khí được hấp thu từ vạn niên ngẫu liên hạt sen nếu không thể ngạnh kháng cùng cấp thiên tài cao thủ vậy cũng không quá đáng giá.
Tử Hà Bất Diệt thần công nhanh chóng vận chuyển, vạt áo Triệu Vô Cực tung bay, hắn lúc này như là đứng trong bạo phong nam nhân, đầu ngước nhìn thương khung hạ lạc mà xuống Lưu Ngạo, thân ảnh vô cùng vĩ ngạn.
Trên cổ tay hai cái âm dương hoàn ngưng tụ, Triệu Vô Cực cắn răng một cái, mạnh mẽ ngưng tụ ra ba cái âm dương hoàn.
Âm dương hoàn điên cuồng xoay tròn, bên trong ẩn chứa một sức mạnh to lớn chờ bộc phát, trên tay Triệu Vô Cực nhẹ chảy ra một chút mồ hôi máu.
Thân thể của Triệu Vô Cực gần đây cũng đang không ngừng lớn lên, hắn bây giờ sử dụng Thiên Địa Tinh biến chưởng vượt mức đã chỉ chảy ra mồ hôi máu mà không phải là bị nứt da máu chảy ròng như trước đây.
Nội công từ đan điền được hắn điên cuồng vận chuyển tới tay phải, cương khí trên tay Triệu Vô Cực trong nháy mắt quang mang đại phát.
Thiên Địa Tinh biến chưởng!
Rống to một tiếng Triệu Vô Cực một tay phải như là đẩy lên vạn cân đại sơn trên tay, hắn một chưởng này vừa vặn đánh ra đụng vào Lưu Ngạo đang ở trên trời giáng xuống một kiếm mang theo hủy diệt chi ý.
Ở xung quanh võ đài, tất cả mọi người đều nín thở, một chiêu này chính là chung cực đại chiêu của cả hai thiếu niên thiên tài, bọn hắn thắng hay bại đều chỉ có thể nhìn một lần giao thủ này mà thôi.
Bảng xếp hạng Triệu Vô Cực nghịch tập thay đổi hay Lưu Ngạo khẳng định vị thế vô địch của bản thân cũng chỉ ở thời khắc này biểu hiện ra.
Từ Tiểu Bạch ánh mắt trợn to, hắn sợ chỉ nháy mắt một cái sẽ bỏ lỡ một cái chi tiết cực kì đặc sắc.
Trước đây hắn cũng gặp qua Triệu Vô Cực thi triển Thiên Địa Tinh biến chưởng, nhưng vẫn còn không có ung dung cùng mạnh mẽ như bây giờ.
Triệu Vô Cực càng ngày càng mạnh, theo thời gian trôi qua Từ Tiểu Bạch có cảm giác hắn càng đuổi càng không kịp bước tiến của đối phương.
Uổng công trong gia tộc vận luôn khen ngợi hắn là thiên tài, ở trước mặt bằng hữu hắn thân thiết nhất này, đúng là ảm đạm thất sắc.
Ngươi nhất định phải thắng a Triệu Vô Cực!
Từ Tiểu Bạch trong lòng âm thầm cổ vũ, cả nắm đấm không biết lúc nào đều nắm thật chặt, gân xanh cũng nổi lên.
Từ Lam ở một bên chú ý trận đấu nhưng nàng vẫn là chú ý thái độ của đại ca nàng, trong lòng âm thầm thở dài một hơi:
“ quả nhiên người thiếu niên này đối với đại ca rất quan trọng a! địa vị của người này trong lòng đại ca chắc chắn không thấp, nếu không hắn cũng sẽ không có thái độ lo lắng như vậy còn dám cùng phụ thân của các nàng cãi lộn tung lên một trận! Triệu Vô Cực, ngoài khuôn mặt thanh tú ra ngoài ngươi rốt cuộc có cái gì mị lực a? ta thật tò mò!”
Triệu Vô Cực một chưởng tung ra cùng Lưu Ngạo kiếm đụng vào cũng không có cái gì to lớn nổ tung, hai người trong giây phút này lâm thời rơi vào đấu nội lực trạng thái, trận thế giằng co.
Lưu Ngạo mượn tư thái từ trên cao trụy lạc muốn chiếm tiểu tiện nghi đè ép Triệu Vô Cực, nhưng lúc này hắn lại đang bỏ lỡ thời cơ của mình.
Đơn giản chính là hắn ánh mắt đang vô cùng mê li, hăn bị Triệu Vô Cực kéo vào ý cảnh của bản thân.
Lưu Ngạo lúc này đứng ở dưới một tòa đại sơn nguy nga, tuyết trắng bao phủ.
Hắn lúc này chợt thấy một cái đại thủ như là che trời chụo xuống, nơi nó đi qua khai sơn phá thạch, trong nhất thời núi tuyết liền lở.
Trong lòng lập tức nổi lên cảm giác tuyệt vọng, Lưu Ngạo hoàn toàn không cho rằng hắn có thể chạy thoát được một trận núi lở này. Nhưng sau đó hắn lại như đang nghe được một âm thanh thúc dục hắn chạy đi, chỉ cần chạy liền có thể sống sót.
Thế là Lưu Ngạo liền chạy, hắn cứ như thế chạy.
Ở thế giới hiện thực, Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại mỉm cười, đại thế tiêu hao đã gần đủ rồi, nếu so đấu nội công Triệu Vô Cực trước giờ chưa ngại qua bất kì cái nào cùng cảnh giới cao thủ.
Hắn Tử Hà Bất Diệt thần công liên miên bất tuyệt dũng mãnh như trường giang đại hải, tốc độ khôi phục so với người khác nhanh rất nhiều, tiêu hao chiến hắn nhất định sẽ thắng.
Triệu Vô Cực vui vẻ chưa được bao lâu, đúng lúc này Lưu Ngạo ánh mắt mơ hồ lập tức tan đi, hắn rốt cục từ trong ảo cảnh tỉnh lại.
Đơn giản chính là ảo cảnh cũng chỉ là tinh thần mê hoặc mà thôi, người ở bên trong nếu có thơì gian suy nghĩ liền có thể phát hiện ra điểm bất thường a.
Lấy Triệu Vô Cực tinh thần, chế tạo ra như thế ý cảnh đã là vô cùng ghê gớm rồi, hắn muốn tăng cường sức mạnh cho ý cảnh còn phải chờ hắn trưởng thành thêm một vài năm để cơ thể cùng tinh thần phát dục có một cái tăng lên, lúc đó ý cảnh của hắn mới càng cường đại hơn được.
Ý cảnh mà hắn bày ra, đơn giản là một lời nói dối, mà lời nói dối thì luôn có điểm bất hợp lí, trên đời này vốn không có lời nói dối hoàn mĩ, chỉ có lời nói dối ít sơ hở khiến người khác trong một thời gian nhất định không thể nghĩ ra mà thôi.
Khi nói ra một lời nói dối, sẽ cần càng nhiều lời nói dối đi che lấp, bởi vậy sơ hở sẽ càng ngày càng nhiều, sớm muộn bị phát hiện.
Bởi vậy, ý cảnh ảo cảnh chính là giúp Triệu Vô Cực chiếm được tiên cơ, ở trong trận chiến này Lưu Ngạo bị kéo vào bên trong hao hết đại thế hắn khổ sở tích lũy, bây giờ hai người chính là đang đấu nội công.
Mà Lưu Ngạo lúc này ánh mắt đỏ lên như muốn giết người bởi vì hắn phát hiện ra, dấu nội công hắn không thắng nổi Triệu Vô Cực!
/850
|