“Chém đi chém đi phóng túng niềm kiêu ngạo của ta ~”
Đến nay địa cầu đã đi vào thời đại phục hồi linh khí. Tuy rằng tuổi thọ không còn nhiều, nhưng tâm trạng của Trương Tiểu Kiếm vẫn rất tốt.
Chẳng qua là tuổi thọ thôi mà, hoàn thành nhiệm vụ là được, đơn giản.
Sau đó hắn mới đi mấy bước đã bị tiếng loa ven đường thu hút sự chú ý:
“Nhìn này hãy nhìn này, đi ngang qua đừng bỏ lỡ, người thức tỉnh làm bánh rán cho bạn đấy!”
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Chời má chuyện quái quỷ gì vậy?!
Quay đầu nhìn lại, lập tức thấy chú Vương đang đứng trước quầy cầm loa kêu:
- Cháu trai của tôi, người thức tỉnh chính gốc, chơi nguyên tố lửa xuất thần nhập hóa! Bán rán được chân truyền chín phần từ tôi. Chỉ cần mười tệ, chỉ cần mười tệ bạn lập tức có thể được người thức tỉnh phục vụ cho bạn, làm một cái bánh rán cực kỳ tiêu chuẩn!
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Tiên sư nó chứ thật đúng là thân thiện đấy!
Trước quán bánh rán của chú Vương đã tụ tập hơn mười người vây quanh quầy hàng nhìn người trẻ tuổi đang rán bánh ở đó.
Trương Tiểu Kiếm tò mò nhé, huýt sáo đi qua xem náo nhiệt.
- Ây dà, đây không phải là Tiểu Kiếm đó sao? Tới tới tới.
Chú Vương kéo Trương Tiểu Kiếm qua nói:
- Cháu trai của chú, người thức tỉnh! Hệ lửa! Nhìn xem tay nghề này, chính gốc chưa? Có muốn tới một cái thử xem không?
- Được thôi.
Bây giờ Trương Tiểu Kiếm không thiếu tiền, trực tiếp lấy wechat ra quét code:
- Cho cháu một cái, lại thêm ly sữa đậu nành.
- Được rồi.
Chú Vương hét lớn một tiếng tràn đầy trung khí:
- Bánh rán một cái!
Sau đó Trương Tiểu Kiếm bắt đầu thích thú quan sát.
Thời gian này người thức tỉnh vẫn là khái niệm mới mẻ, nhưng uy lực còn chưa lớn lắm. Cháu trai của chú Vương thuộc loại người thức tỉnh hệ lửa. Nhìn hắn nhuần nhuyễn trải bột lên lòng chảo, sau đó duỗi tay ra, một ngọn lửa lập tức phun về phía bánh rán.
Độ ấm của ngọn lửa kia có vẻ không thấp, chỉ trong chớp mắt một mặt bánh đã được nướng chín, khiến người chung quanh đều hoan hô lên:
- Ồ, không hổ là người thức tỉnh, hiệu suất làm việc thật đúng là nhanh đấy!
- Ừ, mùi vị thật thơm, tiền tiêu thật là đáng giá!
- Lại thêm một phần cho tôi, tôi mang về nhà!
Cháu trai của chú Vương cười rất ngại ngùng, sau đó đưa bánh đã rán xong qua.
Trương Tiểu Kiếm nhân lúc rảnh rỗi tán dóc với chú Vương:
- Chú Vương không thức tỉnh hả?
- Có lẽ là tài năng gì đó của chú không đủ.
Chú Vương cười ha ha, có vẻ không quan trọng cho lắm:
- Dù sao chỉ cần cháu trai của chú thức tỉnh là được.
Sau đó hạ giọng cười he he với Trương Tiểu Kiếm:
- Chỉ riêng sáng nay thôi, mày đoán xem chú kiếm bao nhiêu tiền?
Trương Tiểu Kiếm tò mò:
- Bao nhiêu?
- Từng này!
Chú Vương giơ hai ngón tay lên nói:
- Hai ngàn! Thế nào? Bây giờ cái gì mà linh khí kia khôi phục, người thức tỉnh chính là kho báu lớn đấy! Bây giờ các ngành các nghề trên xã hội cướp nguồn tài nguyên người thức tỉnh sắp điên rồi! Chú cũng tốn rất nhiều sức mới gọi cháu trai của chú tới đây đấy. Nếu không thì với năng lực của nó, tìm đại một nghề phù hợp, tiền lương mười ngàn dễ như chơi. Hôm qua còn có xưởng hàn điện lấy lương tháng mười lăm ngàn thuê cháu trai của chú đấy!
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Hít một ngụm khí lạnh nhé!
Khác hẳn với vừa thức tỉnh đã mạnh vô địch như thế nào thế nào trong tiểu thuyết, dù sao thì đời người vẫn quay quanh củi gạo dầu muối tương dấm trà, lúc nào tiền cũng đứng hàng đầu!
Đang nghĩ vậy, một người giáng xuống từ trên trời --- Thật sự là giáng xuống ấy nhé!
Người tới mặc một bộ quần áo giao hàng Meituan, vừa tới đã nói:
- Ba phần bánh rán, muốn tương thịt bò, bỏ hai miếng jambon.
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Bây giờ giao hàng cũng biết bay?!
- Mày đã thấy chưa?
Chú Vương đắc ý nói:
- Bây giờ giao hàng biết bay mới gọi là siêu hot đấy. Nghe bảo tiền lương ba mươi ngàn, rất nhiều người yêu cầu người giao hàng biết bay --- Dù sao thì có thể đưa tới tận cửa sổ, thậm chí còn không cần ra ngoài mở thang máy...
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Tiên sư nó chứ sao giờ bỗng cảm thấy áp lực tìm việc thật lớn là cái quần què gì vậy?
May mà mình có hệ thống, bây giờ cũng không quá chú trọng về khía cạnh tiền nong, nếu không thì không phải người thức tỉnh, đừng nói tới chuyện tình người yêu, e là cả công việc cũng không tìm được luôn ấy!
- Anh trai, bánh rán của anh xong rồi.
Lúc này cháu trai của chú Vương đưa bánh rán vừa chiên xong tới, cười nói:
- Cẩn thận chút, hơi nóng đấy, vừa thức tỉnh còn chưa khống chế được sức nóng.
- Ừ ừ.
Trương Tiểu Kiếm nhận lấy bánh rán, tiếp tục đứng bên cạnh vừa xem vừa tán dóc với chú Vương.
Người giao hàng kia nhanh chóng lấy đồ xong rồi “vèo” một phát lại bay đi. Chú Vương còn không quên dặn dò:
- Đúng rồi, giờ là thời đại của người thức tỉnh, sau này nhớ rõ kéo rèm lại, nếu không dễ bị xem hết đấy.
Ừm, lời dặn này rất thực tiễn!
Trương Tiểu Kiếm gật đầu thật mạnh, vừa ăn vừa nói:
- Hiểu hiểu. Đúng rồi chú Vương, chú có biết gần đây có cửa hàng mặt tiền nhỏ nhỏ nào muốn sang nhượng không? Không cần lớn lắm đâu, chừng mười mấy mét vuông là được.
- Cửa hàng mặt tiền hả...
Chú Vương ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói:
- Hình như bên kia có một nhà. Vốn định mở cửa hàng nhỏ, nhưng nghe nói ông chủ thức tỉnh, biết bay, cho nên đi giao hàng luôn đấy --- Cái đứa vừa bay đi chính là nó đấy!
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Tiên sư, biết thế chào hỏi sớm...
- Cháu đi trước nhé chú Vương.
Trương Tiểu Kiếm đứng lên rồi chạy luôn:
- Thừa dịp tên kia còn chưa bay xa, cháu đi xin số điện thoại của nó trước cái đã...
- Ừa, đi thong thả nhé.
Chú Vương còn không quên dặn:
- Hoan nghênh ngày mai lại đến!
- Vâng!
Trương Tiểu Kiếm huýt sao đi về phía chú Vương chỉ dẫn, ước chừng đi được hơn trăm mét sau, thật đúng là có một cửa hàng viết trên cửa “Cho thuê cửa hàng này”!
- Ây dà, chính là đây chứ gì?
Trương Tiểu Kiếm nhìn trái nhìn phải, lại vịn cửa sổ:
- Ừm, khỏi phải nói, kích cỡ vừa chuẩn đấy.
Tìm được điện thoại, Trương Tiểu Kiếm lập tức gọi luôn.
Chủ nhà nhanh chóng giáng xuống từ trên trời --- Quả nhiên chính là anh giai giao hàng lúc trước!
Sau đó Trương Tiểu Kiếm mới nhìn một phát đã ngây ngẩn cả người:
- Anh... Sao trên người anh toàn canh canh nước nước thế?
- Đừng nói nữa.
Anh giai giao hàng đầy mặt buồn bực:
- Thời nay làm người thức tỉnh cũng sống không tốt. Tiên sư nó chứ bầu trời lớn như vậy, thế mà lại tông trúng một thằng Ele.me, nhìn tôi ướt hết cả người này...
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Haizzz, áp lực cạnh tranh lớn nhỉ, xem ra không chỉ Meituan chiếm thị trường trước mà Ele.me cũng không cam lòng lạc hậu đấy.
Tới lúc đó nói không chừng phải đánh một trận trên trời ấy chứ...
- Ây dà, mình không bàn về đề tài đau buồn này nữa.
Trương Tiểu Kiếm nói:
- Tôi định thuê cửa hàng của anh. Một tháng bao tiền đấy?
- Hai mươi ngàn.
Anh giai vào trong toilet thay đồ, giọng nói truyền ra:
- Không mặc cả. Tuy cửa hàng của tôi không lớn nhưng cũng ăn khách lắm.
Hai mươi ngàn thì hai mươi ngàn. Giờ anh không thiếu tiền. Trương Tiểu Kiếm lập tức gật đầu:
- OK, thế thì thuê một năm cái đã.
- Xong.
Anh giai cũng là người dứt khoát, trực tiếp lấy hợp đồng ra:
- Ký tên giao tiền là được.
Hợp đồng nhanh chóng ký xong. Anh giai tò mò hỏi:
- Nói chứ chú em thuê cửa hàng định làm gì thế?
- Tôi hả?
Trương Tiểu Kiếm sờ cằm:
- Định bói toán đó. Ừm, cũng không thể gọi là bói toán, là huyền thuật. Huyền thuật anh hiểu không?
Anh giai giao hàng rõ ràng là sửng sốt một chút, một lúc sau mới ộc ra một câu:
- Thì ra cậu thức tỉnh năng lực là gạt người hả?
Đến nay địa cầu đã đi vào thời đại phục hồi linh khí. Tuy rằng tuổi thọ không còn nhiều, nhưng tâm trạng của Trương Tiểu Kiếm vẫn rất tốt.
Chẳng qua là tuổi thọ thôi mà, hoàn thành nhiệm vụ là được, đơn giản.
Sau đó hắn mới đi mấy bước đã bị tiếng loa ven đường thu hút sự chú ý:
“Nhìn này hãy nhìn này, đi ngang qua đừng bỏ lỡ, người thức tỉnh làm bánh rán cho bạn đấy!”
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Chời má chuyện quái quỷ gì vậy?!
Quay đầu nhìn lại, lập tức thấy chú Vương đang đứng trước quầy cầm loa kêu:
- Cháu trai của tôi, người thức tỉnh chính gốc, chơi nguyên tố lửa xuất thần nhập hóa! Bán rán được chân truyền chín phần từ tôi. Chỉ cần mười tệ, chỉ cần mười tệ bạn lập tức có thể được người thức tỉnh phục vụ cho bạn, làm một cái bánh rán cực kỳ tiêu chuẩn!
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Tiên sư nó chứ thật đúng là thân thiện đấy!
Trước quán bánh rán của chú Vương đã tụ tập hơn mười người vây quanh quầy hàng nhìn người trẻ tuổi đang rán bánh ở đó.
Trương Tiểu Kiếm tò mò nhé, huýt sáo đi qua xem náo nhiệt.
- Ây dà, đây không phải là Tiểu Kiếm đó sao? Tới tới tới.
Chú Vương kéo Trương Tiểu Kiếm qua nói:
- Cháu trai của chú, người thức tỉnh! Hệ lửa! Nhìn xem tay nghề này, chính gốc chưa? Có muốn tới một cái thử xem không?
- Được thôi.
Bây giờ Trương Tiểu Kiếm không thiếu tiền, trực tiếp lấy wechat ra quét code:
- Cho cháu một cái, lại thêm ly sữa đậu nành.
- Được rồi.
Chú Vương hét lớn một tiếng tràn đầy trung khí:
- Bánh rán một cái!
Sau đó Trương Tiểu Kiếm bắt đầu thích thú quan sát.
Thời gian này người thức tỉnh vẫn là khái niệm mới mẻ, nhưng uy lực còn chưa lớn lắm. Cháu trai của chú Vương thuộc loại người thức tỉnh hệ lửa. Nhìn hắn nhuần nhuyễn trải bột lên lòng chảo, sau đó duỗi tay ra, một ngọn lửa lập tức phun về phía bánh rán.
Độ ấm của ngọn lửa kia có vẻ không thấp, chỉ trong chớp mắt một mặt bánh đã được nướng chín, khiến người chung quanh đều hoan hô lên:
- Ồ, không hổ là người thức tỉnh, hiệu suất làm việc thật đúng là nhanh đấy!
- Ừ, mùi vị thật thơm, tiền tiêu thật là đáng giá!
- Lại thêm một phần cho tôi, tôi mang về nhà!
Cháu trai của chú Vương cười rất ngại ngùng, sau đó đưa bánh đã rán xong qua.
Trương Tiểu Kiếm nhân lúc rảnh rỗi tán dóc với chú Vương:
- Chú Vương không thức tỉnh hả?
- Có lẽ là tài năng gì đó của chú không đủ.
Chú Vương cười ha ha, có vẻ không quan trọng cho lắm:
- Dù sao chỉ cần cháu trai của chú thức tỉnh là được.
Sau đó hạ giọng cười he he với Trương Tiểu Kiếm:
- Chỉ riêng sáng nay thôi, mày đoán xem chú kiếm bao nhiêu tiền?
Trương Tiểu Kiếm tò mò:
- Bao nhiêu?
- Từng này!
Chú Vương giơ hai ngón tay lên nói:
- Hai ngàn! Thế nào? Bây giờ cái gì mà linh khí kia khôi phục, người thức tỉnh chính là kho báu lớn đấy! Bây giờ các ngành các nghề trên xã hội cướp nguồn tài nguyên người thức tỉnh sắp điên rồi! Chú cũng tốn rất nhiều sức mới gọi cháu trai của chú tới đây đấy. Nếu không thì với năng lực của nó, tìm đại một nghề phù hợp, tiền lương mười ngàn dễ như chơi. Hôm qua còn có xưởng hàn điện lấy lương tháng mười lăm ngàn thuê cháu trai của chú đấy!
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Hít một ngụm khí lạnh nhé!
Khác hẳn với vừa thức tỉnh đã mạnh vô địch như thế nào thế nào trong tiểu thuyết, dù sao thì đời người vẫn quay quanh củi gạo dầu muối tương dấm trà, lúc nào tiền cũng đứng hàng đầu!
Đang nghĩ vậy, một người giáng xuống từ trên trời --- Thật sự là giáng xuống ấy nhé!
Người tới mặc một bộ quần áo giao hàng Meituan, vừa tới đã nói:
- Ba phần bánh rán, muốn tương thịt bò, bỏ hai miếng jambon.
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Bây giờ giao hàng cũng biết bay?!
- Mày đã thấy chưa?
Chú Vương đắc ý nói:
- Bây giờ giao hàng biết bay mới gọi là siêu hot đấy. Nghe bảo tiền lương ba mươi ngàn, rất nhiều người yêu cầu người giao hàng biết bay --- Dù sao thì có thể đưa tới tận cửa sổ, thậm chí còn không cần ra ngoài mở thang máy...
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Tiên sư nó chứ sao giờ bỗng cảm thấy áp lực tìm việc thật lớn là cái quần què gì vậy?
May mà mình có hệ thống, bây giờ cũng không quá chú trọng về khía cạnh tiền nong, nếu không thì không phải người thức tỉnh, đừng nói tới chuyện tình người yêu, e là cả công việc cũng không tìm được luôn ấy!
- Anh trai, bánh rán của anh xong rồi.
Lúc này cháu trai của chú Vương đưa bánh rán vừa chiên xong tới, cười nói:
- Cẩn thận chút, hơi nóng đấy, vừa thức tỉnh còn chưa khống chế được sức nóng.
- Ừ ừ.
Trương Tiểu Kiếm nhận lấy bánh rán, tiếp tục đứng bên cạnh vừa xem vừa tán dóc với chú Vương.
Người giao hàng kia nhanh chóng lấy đồ xong rồi “vèo” một phát lại bay đi. Chú Vương còn không quên dặn dò:
- Đúng rồi, giờ là thời đại của người thức tỉnh, sau này nhớ rõ kéo rèm lại, nếu không dễ bị xem hết đấy.
Ừm, lời dặn này rất thực tiễn!
Trương Tiểu Kiếm gật đầu thật mạnh, vừa ăn vừa nói:
- Hiểu hiểu. Đúng rồi chú Vương, chú có biết gần đây có cửa hàng mặt tiền nhỏ nhỏ nào muốn sang nhượng không? Không cần lớn lắm đâu, chừng mười mấy mét vuông là được.
- Cửa hàng mặt tiền hả...
Chú Vương ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói:
- Hình như bên kia có một nhà. Vốn định mở cửa hàng nhỏ, nhưng nghe nói ông chủ thức tỉnh, biết bay, cho nên đi giao hàng luôn đấy --- Cái đứa vừa bay đi chính là nó đấy!
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Tiên sư, biết thế chào hỏi sớm...
- Cháu đi trước nhé chú Vương.
Trương Tiểu Kiếm đứng lên rồi chạy luôn:
- Thừa dịp tên kia còn chưa bay xa, cháu đi xin số điện thoại của nó trước cái đã...
- Ừa, đi thong thả nhé.
Chú Vương còn không quên dặn:
- Hoan nghênh ngày mai lại đến!
- Vâng!
Trương Tiểu Kiếm huýt sao đi về phía chú Vương chỉ dẫn, ước chừng đi được hơn trăm mét sau, thật đúng là có một cửa hàng viết trên cửa “Cho thuê cửa hàng này”!
- Ây dà, chính là đây chứ gì?
Trương Tiểu Kiếm nhìn trái nhìn phải, lại vịn cửa sổ:
- Ừm, khỏi phải nói, kích cỡ vừa chuẩn đấy.
Tìm được điện thoại, Trương Tiểu Kiếm lập tức gọi luôn.
Chủ nhà nhanh chóng giáng xuống từ trên trời --- Quả nhiên chính là anh giai giao hàng lúc trước!
Sau đó Trương Tiểu Kiếm mới nhìn một phát đã ngây ngẩn cả người:
- Anh... Sao trên người anh toàn canh canh nước nước thế?
- Đừng nói nữa.
Anh giai giao hàng đầy mặt buồn bực:
- Thời nay làm người thức tỉnh cũng sống không tốt. Tiên sư nó chứ bầu trời lớn như vậy, thế mà lại tông trúng một thằng Ele.me, nhìn tôi ướt hết cả người này...
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Haizzz, áp lực cạnh tranh lớn nhỉ, xem ra không chỉ Meituan chiếm thị trường trước mà Ele.me cũng không cam lòng lạc hậu đấy.
Tới lúc đó nói không chừng phải đánh một trận trên trời ấy chứ...
- Ây dà, mình không bàn về đề tài đau buồn này nữa.
Trương Tiểu Kiếm nói:
- Tôi định thuê cửa hàng của anh. Một tháng bao tiền đấy?
- Hai mươi ngàn.
Anh giai vào trong toilet thay đồ, giọng nói truyền ra:
- Không mặc cả. Tuy cửa hàng của tôi không lớn nhưng cũng ăn khách lắm.
Hai mươi ngàn thì hai mươi ngàn. Giờ anh không thiếu tiền. Trương Tiểu Kiếm lập tức gật đầu:
- OK, thế thì thuê một năm cái đã.
- Xong.
Anh giai cũng là người dứt khoát, trực tiếp lấy hợp đồng ra:
- Ký tên giao tiền là được.
Hợp đồng nhanh chóng ký xong. Anh giai tò mò hỏi:
- Nói chứ chú em thuê cửa hàng định làm gì thế?
- Tôi hả?
Trương Tiểu Kiếm sờ cằm:
- Định bói toán đó. Ừm, cũng không thể gọi là bói toán, là huyền thuật. Huyền thuật anh hiểu không?
Anh giai giao hàng rõ ràng là sửng sốt một chút, một lúc sau mới ộc ra một câu:
- Thì ra cậu thức tỉnh năng lực là gạt người hả?
/369
|