Thành phố Thiên Kinh, trong cửa hàng mặt tiền mà Trương Tiểu Kiếm thuê.
- Đều làm việc nhanh hơn nữa đi!
Tiêu Thần Tâm cầm roi da nhỏ trên tay, hung dữ nói:
- Đứa nào dám lười nhác coi chừng bà mày quất chết nó!
- Chị dâu, tụi em đã làm đủ nhanh rồi…
Lâm Tử Kiện phụ trách chuyển phát nhanh buồn bực nói:
- Mỗi ngày mấy chục ngàn lần, hơn hai mươi anh em tụi em đều làm không kịp…
- Không đủ người thì lại đi tìm cho tao!
Tiêu Thần Tâm cười lộ ra hai cái răng khểnh:
- Tìm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu! Tiền lương hai mươi ngàn!
Lâm Tử Kiện: “!!!”
Má ơi chị dâu này mà nghiêm túc thì thật đáng sợ thật đáng sợ!
- Haizzz… Không biết giờ thầy thế nào rồi nữa.
Tiêu Thần Tâm ngồi trước bàn làm việc chống cằm lẩm bẩm:
- Chị Chu chỉ lấy được hạng ba trong Giọng Ca Mới, bên biệt thự bọn Áo Ba Lư đã thiết kế xong rồi còn chưa cho thầy nhìn xem, giờ còn chưa động thổ nữa. Bên 108 sao thì mới tìm được mười mấy người, đằng sau còn phải chờ thầy trở về xử lý. Giờ tụi mình cũng đã bước vào lớp 12 rồi… Thầy không ở đây, cứ cảm thấy chơi gì cũng không đủ đô, haizzz…
Cô bé ngồi đó ngẩn người một lát, sau đó bĩu môi:
- Năm nay người ta đã mười chín tuổi rồi, khi nào thì thầy mới có thể trở về đây…
Tiêu Thần Tâm đang nghĩ vậy, di động bỗng vang lên. Cô bé vừa than thở vừa cầm lấy nó:
- Ai đó… Người ta không muốn nhận điện thoại…
Sau đó cô bé lập tức ngây ngẩn cả người:
- Thầy!
Giật nảy cả mình, cuống cuồng nhận điện thoại, câu nói đầu tiên chính là:
- Thầy ơi, là thầy đó hả?
Trương Tiểu Kiếm:
- Ừ thầy đây. Lâu quá không gặp, nhớ thầy không?
- Nhớ!
Tiêu Thần Tâm hung tợn:
- Nhớ muốn chết luôn á! Thầy ở chỗ nào vậy? Em đi tìm thầy!
Trương Tiểu Kiếm:
- Thầy ở Taikoo-Li ấy. Tụi mình gặp mặt ở đâu đây?
- Vịnh Lệ Cảnh!
Tiêu Thần Tâm trực tiếp tuyên bố vị trí cho Trương Tiểu Kiếm:
- Hôm nay thầy là của em, không cho ai hết!
Trương Tiểu Kiếm:
- Được thôi được thôi!
Ây dà, lần này gặp mặt trò chuyện, gặp mặt trò chuyện…
Đi thẳng đến khách sạn vịnh Lệ Cảnh, Trương Tiểu Kiếm vừa tới nơi, Tiêu Thần Tâm đã nhào tới:
- Thầy! Hu hu hu! Lâu quá rồi ngay cả điện thoại cũng không thể gọi cho thầy được. Em nhớ thầy lắm! Hu hu hu…
Thân thể mềm mại thơm tho nhào vào lòng, Trương Tiểu Kiếm cảm thán:
- Thầy cũng hết cách rồi, khó lắm hôm nay mới rảnh ra ngoài…
- Em không chịu em không chịu em không chịu…
Tiêu Thần Tâm như muốn dính lên người Trương Tiểu Kiếm:
- Dù sao thì hôm nay thầy là của em! Chỉ thuộc về một mình em thôi! Em là vợ cả! Chính cung nương nương!
- Được được được.
Trương Tiểu Kiếm cười ha ha xoa đầu Tiêu Thần Tâm:
- Đi, đi lên rồi nói.
Có câu nói là bạn trai bạn gái yêu xa gặp mặt vui tới mức không thể khép miệng, sướng tới mức không thể khép chân. Hai người vừa vào phòng, không khí lập tức thay đổi…
- Thầy ơi thầy, em muốn học tiếng Anh!
Tiêu Thần Tâm cười he he:
- Học cả ngày luôn!
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Trương Tiểu Kiếm dám thề với ngọn đèn, hắn thật sự là rất đứng đắn dạy học, dù sao thì một trong những nghề nghiệp của hắn cũng là giáo viên.
Nhưng hắn dần dần phát hiện, hình như không khí có gì đó sai sai.
Ban đầu hai người vẫn ngồi mặt đối mặt, sau đó dần dần không biết Tiêu Thần Tâm làm thế nào ngồi ở bên cạnh mình.
Chân quấn lên.
Quan trọng nhất là càng dạy kiến thức cho cô thì quần áo trên người cô càng ít.
Sau đó…
Lần đầu tiên trong đời Trương Tiểu Kiếm được nhìn thấy bánh bao lớn chân chính. Ừm, là trong hiện thực, không phải là mấy chục Tb tài nguyên trong di động kia.
Bánh bao trắng cỡ lớn chân chính.
Hơn nửa năm không gặp, hình như là còn lớn hơn cả trước kia.
Ừm, dậy thì thành công đấy.
Trương Tiểu Kiếm nuốt nước miếng ực ực, sau đó gian nan dời ánh mắt sang chỗ khác.
Đây là nằm mơ, nhất định là đang nằm mờ!
- Thầy ơi ~~~~
Tiêu Thần Tâm thò ngón tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Trương Tiểu Kiếm lên, khuôn mặt xinh đẹp vốn hơi ửng hồng nay đã đỏ rực, lông mi run nhè nhẹ, chăm chú nhìn Trương Tiểu Kiếm nói dịu dàng:
- Tiếp theo tụi mình học cái gì đây? Người ta có tiền lắm đó nha, tiền học thêm nhất định có thể trả được đó!
- Tiếp theo hẳn là học phương trình bậc một…
Trái tim Trương Tiểu Kiếm nhảy phải nói là hết cỡ ---- Hôm nay là sắp xảy ra chuyện gì đó rồi hả?!
Có tiền giỏi lắm à?! Có tiền thì có thể không hài lòng là cởi hết đồ ra sao?!
Có tiền thì muốn làm gì thì làm sao?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mẹ kiếp đúng là người ta có thể muốn làm gì thì làm ấy!
Nếu cô ấy muốn rape anh thì anh chống cự kiểu gì đây?!
Hay là, xin hệ thống giúp đỡ?
Hệ thống:
- Ký chủ cần điện giật tăng khoái cảm lên không?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Cút đi, cái hệ thống thích gây sự nhà mày. Không thấy anh đây sắp bị rape rồi hả mà còn ở đó thêm phiền?
Nói thật thì trong lòng Trương Tiểu Kiếm có một giây là chống cự như vậy.
Nhưng quan trọng nhất là thân thể hắn thành thật hơn hắn nhiều. Sau đó ngẫm lại mà xem, ể? Tại sao mình lại phải chống cự trên tâm lý đây?
Một năm sau còn chưa biết có thể sống nổi hay không đâu, lúc này đậu xanh nhà nó chứ ai còn để ý hạt giống gì nữa!
Lại nói mình có thể chống cự được sao? Nếu vị này mà lên cơn thì nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó ấy, mình chỉ là một con cá mặn mòi mà thôi…
Ngài Tiêu Hồng Nho đáng kính, bạn tốt Mã Vân Mã tổng, Mã Hóa Đằng Tiểu Mã tổng, vì gia viên của chúng ta, nói không chừng hôm nay, Trương – Cầm Thú – Tiểu Kiếm ta đây sắp có tiếng có miếng thật rồi…
Dù sao thì làm bạn với ngũ cô nương nhiều năm như vậy, lại nhìn tài nguyên mấy chục Tb, Trương Tiểu Kiếm vẫn là có chút xíu xiu kinh nghiệm.
Bây giờ đã đến nước này rồi, quả thực là xin làm nháy một cách trắng trợn luôn ấy, mình còn có thể làm gì được đây?
Mình cũng bất đắc dĩ lắm cơ!
- Sao thầy không nói lời nào vậy?
Ánh mắt Tiêu Thần Tâm dịu dàng đến mức sắp nhỏ ra nước, dáng người phải nói là tuyệt đối hoàn hảo, nhất là mái tóc dài như thác kia, cùng với đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi…
Lúc này Trương Tiểu Kiếm còn đang đấu tranh tâm lý kịch liệt, làm thế nào đây?
Muốn khởi nghiệp như thế nào? Dùng tư thế gì?
Có cần thêm tí điện trợ hứng hay không?
Sau đó Tiêu Thần Tâm cực kỳ dứt khoát thè lưỡi ra nhẹ liếm môi một chút…
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Xoẹt một phát cứng luôn!
- Thế mới đúng chứ.
Tiêu Thần Tâm hài lòng dán lên cánh tay Trương Tiểu Kiếm, dịu dàng nói:
- Thầy ơi, kiến thức của thầy khiến em được mở mang tầm mắt, em cảm thấy chung sống với thầy luôn có thứ học mãi không hết. Cho nên giờ em định học chung với thầy một chút. Đương nhiên, em càng mong là có thể giữ lại giọt máu của thầy trong người…
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Chỉ trong chớp mắt, Trương Tiểu Kiếm đã rơi lệ đầy mặt --- Chẳng trách các cụ thường nói tri thức chính là lực lượng!
Quả thực là danh ngôn kinh điển do các tiền bối tổng kết ra luôn ấy!
Chuyện tiếp theo thì rất là đơn giản trực tiếp ---- Thần khí xuất phẩm từ hệ thống ở trên người Trương Tiểu Kiếm không giữ vững được ba giây đã bị Tiêu Thần Tâm xé rách bươm.
Trương Tiểu Kiếm lại lần nữa rơi lệ đầy mặt… Xem ra lần này thật sự bị rape rồi!
- Đều làm việc nhanh hơn nữa đi!
Tiêu Thần Tâm cầm roi da nhỏ trên tay, hung dữ nói:
- Đứa nào dám lười nhác coi chừng bà mày quất chết nó!
- Chị dâu, tụi em đã làm đủ nhanh rồi…
Lâm Tử Kiện phụ trách chuyển phát nhanh buồn bực nói:
- Mỗi ngày mấy chục ngàn lần, hơn hai mươi anh em tụi em đều làm không kịp…
- Không đủ người thì lại đi tìm cho tao!
Tiêu Thần Tâm cười lộ ra hai cái răng khểnh:
- Tìm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu! Tiền lương hai mươi ngàn!
Lâm Tử Kiện: “!!!”
Má ơi chị dâu này mà nghiêm túc thì thật đáng sợ thật đáng sợ!
- Haizzz… Không biết giờ thầy thế nào rồi nữa.
Tiêu Thần Tâm ngồi trước bàn làm việc chống cằm lẩm bẩm:
- Chị Chu chỉ lấy được hạng ba trong Giọng Ca Mới, bên biệt thự bọn Áo Ba Lư đã thiết kế xong rồi còn chưa cho thầy nhìn xem, giờ còn chưa động thổ nữa. Bên 108 sao thì mới tìm được mười mấy người, đằng sau còn phải chờ thầy trở về xử lý. Giờ tụi mình cũng đã bước vào lớp 12 rồi… Thầy không ở đây, cứ cảm thấy chơi gì cũng không đủ đô, haizzz…
Cô bé ngồi đó ngẩn người một lát, sau đó bĩu môi:
- Năm nay người ta đã mười chín tuổi rồi, khi nào thì thầy mới có thể trở về đây…
Tiêu Thần Tâm đang nghĩ vậy, di động bỗng vang lên. Cô bé vừa than thở vừa cầm lấy nó:
- Ai đó… Người ta không muốn nhận điện thoại…
Sau đó cô bé lập tức ngây ngẩn cả người:
- Thầy!
Giật nảy cả mình, cuống cuồng nhận điện thoại, câu nói đầu tiên chính là:
- Thầy ơi, là thầy đó hả?
Trương Tiểu Kiếm:
- Ừ thầy đây. Lâu quá không gặp, nhớ thầy không?
- Nhớ!
Tiêu Thần Tâm hung tợn:
- Nhớ muốn chết luôn á! Thầy ở chỗ nào vậy? Em đi tìm thầy!
Trương Tiểu Kiếm:
- Thầy ở Taikoo-Li ấy. Tụi mình gặp mặt ở đâu đây?
- Vịnh Lệ Cảnh!
Tiêu Thần Tâm trực tiếp tuyên bố vị trí cho Trương Tiểu Kiếm:
- Hôm nay thầy là của em, không cho ai hết!
Trương Tiểu Kiếm:
- Được thôi được thôi!
Ây dà, lần này gặp mặt trò chuyện, gặp mặt trò chuyện…
Đi thẳng đến khách sạn vịnh Lệ Cảnh, Trương Tiểu Kiếm vừa tới nơi, Tiêu Thần Tâm đã nhào tới:
- Thầy! Hu hu hu! Lâu quá rồi ngay cả điện thoại cũng không thể gọi cho thầy được. Em nhớ thầy lắm! Hu hu hu…
Thân thể mềm mại thơm tho nhào vào lòng, Trương Tiểu Kiếm cảm thán:
- Thầy cũng hết cách rồi, khó lắm hôm nay mới rảnh ra ngoài…
- Em không chịu em không chịu em không chịu…
Tiêu Thần Tâm như muốn dính lên người Trương Tiểu Kiếm:
- Dù sao thì hôm nay thầy là của em! Chỉ thuộc về một mình em thôi! Em là vợ cả! Chính cung nương nương!
- Được được được.
Trương Tiểu Kiếm cười ha ha xoa đầu Tiêu Thần Tâm:
- Đi, đi lên rồi nói.
Có câu nói là bạn trai bạn gái yêu xa gặp mặt vui tới mức không thể khép miệng, sướng tới mức không thể khép chân. Hai người vừa vào phòng, không khí lập tức thay đổi…
- Thầy ơi thầy, em muốn học tiếng Anh!
Tiêu Thần Tâm cười he he:
- Học cả ngày luôn!
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Trương Tiểu Kiếm dám thề với ngọn đèn, hắn thật sự là rất đứng đắn dạy học, dù sao thì một trong những nghề nghiệp của hắn cũng là giáo viên.
Nhưng hắn dần dần phát hiện, hình như không khí có gì đó sai sai.
Ban đầu hai người vẫn ngồi mặt đối mặt, sau đó dần dần không biết Tiêu Thần Tâm làm thế nào ngồi ở bên cạnh mình.
Chân quấn lên.
Quan trọng nhất là càng dạy kiến thức cho cô thì quần áo trên người cô càng ít.
Sau đó…
Lần đầu tiên trong đời Trương Tiểu Kiếm được nhìn thấy bánh bao lớn chân chính. Ừm, là trong hiện thực, không phải là mấy chục Tb tài nguyên trong di động kia.
Bánh bao trắng cỡ lớn chân chính.
Hơn nửa năm không gặp, hình như là còn lớn hơn cả trước kia.
Ừm, dậy thì thành công đấy.
Trương Tiểu Kiếm nuốt nước miếng ực ực, sau đó gian nan dời ánh mắt sang chỗ khác.
Đây là nằm mơ, nhất định là đang nằm mờ!
- Thầy ơi ~~~~
Tiêu Thần Tâm thò ngón tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Trương Tiểu Kiếm lên, khuôn mặt xinh đẹp vốn hơi ửng hồng nay đã đỏ rực, lông mi run nhè nhẹ, chăm chú nhìn Trương Tiểu Kiếm nói dịu dàng:
- Tiếp theo tụi mình học cái gì đây? Người ta có tiền lắm đó nha, tiền học thêm nhất định có thể trả được đó!
- Tiếp theo hẳn là học phương trình bậc một…
Trái tim Trương Tiểu Kiếm nhảy phải nói là hết cỡ ---- Hôm nay là sắp xảy ra chuyện gì đó rồi hả?!
Có tiền giỏi lắm à?! Có tiền thì có thể không hài lòng là cởi hết đồ ra sao?!
Có tiền thì muốn làm gì thì làm sao?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mẹ kiếp đúng là người ta có thể muốn làm gì thì làm ấy!
Nếu cô ấy muốn rape anh thì anh chống cự kiểu gì đây?!
Hay là, xin hệ thống giúp đỡ?
Hệ thống:
- Ký chủ cần điện giật tăng khoái cảm lên không?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Cút đi, cái hệ thống thích gây sự nhà mày. Không thấy anh đây sắp bị rape rồi hả mà còn ở đó thêm phiền?
Nói thật thì trong lòng Trương Tiểu Kiếm có một giây là chống cự như vậy.
Nhưng quan trọng nhất là thân thể hắn thành thật hơn hắn nhiều. Sau đó ngẫm lại mà xem, ể? Tại sao mình lại phải chống cự trên tâm lý đây?
Một năm sau còn chưa biết có thể sống nổi hay không đâu, lúc này đậu xanh nhà nó chứ ai còn để ý hạt giống gì nữa!
Lại nói mình có thể chống cự được sao? Nếu vị này mà lên cơn thì nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó ấy, mình chỉ là một con cá mặn mòi mà thôi…
Ngài Tiêu Hồng Nho đáng kính, bạn tốt Mã Vân Mã tổng, Mã Hóa Đằng Tiểu Mã tổng, vì gia viên của chúng ta, nói không chừng hôm nay, Trương – Cầm Thú – Tiểu Kiếm ta đây sắp có tiếng có miếng thật rồi…
Dù sao thì làm bạn với ngũ cô nương nhiều năm như vậy, lại nhìn tài nguyên mấy chục Tb, Trương Tiểu Kiếm vẫn là có chút xíu xiu kinh nghiệm.
Bây giờ đã đến nước này rồi, quả thực là xin làm nháy một cách trắng trợn luôn ấy, mình còn có thể làm gì được đây?
Mình cũng bất đắc dĩ lắm cơ!
- Sao thầy không nói lời nào vậy?
Ánh mắt Tiêu Thần Tâm dịu dàng đến mức sắp nhỏ ra nước, dáng người phải nói là tuyệt đối hoàn hảo, nhất là mái tóc dài như thác kia, cùng với đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi…
Lúc này Trương Tiểu Kiếm còn đang đấu tranh tâm lý kịch liệt, làm thế nào đây?
Muốn khởi nghiệp như thế nào? Dùng tư thế gì?
Có cần thêm tí điện trợ hứng hay không?
Sau đó Tiêu Thần Tâm cực kỳ dứt khoát thè lưỡi ra nhẹ liếm môi một chút…
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Xoẹt một phát cứng luôn!
- Thế mới đúng chứ.
Tiêu Thần Tâm hài lòng dán lên cánh tay Trương Tiểu Kiếm, dịu dàng nói:
- Thầy ơi, kiến thức của thầy khiến em được mở mang tầm mắt, em cảm thấy chung sống với thầy luôn có thứ học mãi không hết. Cho nên giờ em định học chung với thầy một chút. Đương nhiên, em càng mong là có thể giữ lại giọt máu của thầy trong người…
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Chỉ trong chớp mắt, Trương Tiểu Kiếm đã rơi lệ đầy mặt --- Chẳng trách các cụ thường nói tri thức chính là lực lượng!
Quả thực là danh ngôn kinh điển do các tiền bối tổng kết ra luôn ấy!
Chuyện tiếp theo thì rất là đơn giản trực tiếp ---- Thần khí xuất phẩm từ hệ thống ở trên người Trương Tiểu Kiếm không giữ vững được ba giây đã bị Tiêu Thần Tâm xé rách bươm.
Trương Tiểu Kiếm lại lần nữa rơi lệ đầy mặt… Xem ra lần này thật sự bị rape rồi!
/369
|