Mẫn Thiến: “Kiếm ca có bận không? Mấy ngày nay em gặp phải một việc khá phiền lòng, có thể tán gẫu với em được không? (Tủi thân muốn khóc)”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Chuyện gì mà làm cho cô nương này tủi thân tới mức đó vậy cà?
Lúc này Trương Tiểu Kiếm gửi cho cô nàng một tin nhắn: “Online nè. Sao vậy? Ai bắt nạt em hả?”
Mẫn Thiến trả lời tin nhắn rất nhanh, rõ ràng con bé kia thật sự không tìm được người để xả hơi.
Mẫn Thiến: “Là một gã đàn ông. Anh ở đâu? Em đi tìm anh được không?”
Trương Tiểu Kiếm: “Ừ, anh đang ở Taikoo Li nè. Em qua đây nhé?”
Mẫn Thiến: “Vâng, em gọi tắc-xi ngay đây.”
Mẫn Thiến đến rất nhanh. Chừng mười mấy phút sau thì Trương Tiểu Kiếm đã thấy Mẫn Thiến chu môi đi tới.
Hôm nay cô nương này mặc một chiếc váy dài, buộc tóc đuôi ngựa. Cô nàng vốn dĩ rất xinh đẹp tươi tắn giờ cứ như là mưa dầm liên miên, vừa đi vừa bĩu môi liên tục.
- Trời đất ơi.
Trương Tiểu Kiếm kinh ngạc nói:
- Em làm sao thế? Bị Sở Khanh lừa à?
- Haizzz… Đừng nói nữa.
Mẫn Thiến kéo Trương Tiểu Kiếm tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói:
- Gặp phải thằng Sở Khanh. Cũng không đúng, nói là Sở Khanh cũng không phải, hẳn là một gã lập dị. Chuyện là thế này, vốn mẹ em bảo em đi xem mắt, em nghĩ thôi cũng chẳng sao, thế là đi luôn. Xem mắt với em là một nhân viên công vụ, em không miêu tả diện mạo đi, tóm lại ông anh này mặt chuẩn tam giác luôn.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Quyết đoán tưởng tượng một chút… Trời má, cô em gặp phải người ngoài hành tinh hở?
- Bọn em vào Starbucks ngồi rồi bắt đầu nói chuyện.
Mẫn Thiến nói tiếp:
- Lúc đó anh ta vẫn cứ chém gió rằng mình lợi hại như thế nào như thế nào. Cuối cùng em hỏi kỹ càng hơn mới biết được, thật ra chỉ là cán bộ nhỏ trong một đơn vị hành chính mà thôi, tiền lương chừng sáu ngàn tệ một tháng. Thật ra thì tiền lương thấp chút không sao cả, em có coi trọng cái này đâu. Nhưng anh ta còn yêu cầu rất cao, bên nhà gái phải có nhà, có xe, thu nhập hơn hai mươi ngàn mỗi tháng…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu xanh rau má ai cho tên đó tự tin mà yêu cầu cao thế?
Chẳng qua chỉ là một nhân viên công vụ bé tí thôi mà dám yêu cầu nhà gái phải có nhà có xe còn phải thu nhập tháng hơn hai mươi ngàn?
- Quả nhiên là cây không vỏ sẽ chết, người không mặt mũi ắt thiên hạ vô địch!
Trương Tiểu Kiếm cảm thán:
- Mặt mũi thế mà còn yêu cầu cao. Rồi sao nữa nào?
- Sau đó em cảm thấy phiền quá nên lập tức bảo em muốn về nhà. Tạm biệt hắn.
Mẫn Thiến nói tiếp:
- Anh ta nhất định đòi đưa em qua đường. Lúc qua đường cái định giở trò với em, không phải đòi sờ eo thì cũng đòi sờ vai em. Sao em chấp nhận được chứ? Nên đá anh ta rồi đi luôn.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu xanh anh đây giờ còn zin đây nè! Tên kia nhất định là thằng già đời rồi!
Tiếp đi tiếp đi.
- Thật ra nếu chỉ có thế thôi thì không nói làm gì.
Mẫn Thiến uống một ngụm nước, nói tiếp:
- Ai ngờ em về nhà rồi mà gã đó vẫn liên lạc với em, mỗi ngày gọi điện thoại cho em. Đương nhiên là em không thể nhận điện thoại rồi. Còn tưởng thế là xong, ai dè có lần một số điện thoại lạ gọi cho em. Sao em biết là thằng chả được? Nhấc máy rồi nghe giọng nói mới biết. Gã đó hỏi em tại sao lại không nhận điện thoại của gã. Em cũng không nói gì, chỉ bảo là em không có cảm giác với gã. Thế là rất khách khí rồi đúng không?
Trương Tiểu Kiếm tiếp tục gật đầu:
- Đúng rồi. Bình thường mà. Nó làm sao nữa à?
Mẫn Thiến cầm điện thoại lên luôn, mở trang tin nhắn ra rồi đưa cho Trương Tiểu Kiếm:
- Kiếm ca anh xem nè. Haizzz…
Trương Tiểu Kiếm nhìn Mẫn Thiến, lại nhìn di động.
Sau đó hắn lập tức sợ ngây người!
Mẫn Thiến: “Ai đấy ạ?”
Đối phương: “Lần trước ở Starbucks với em.”
Mẫn Thiến: “Oh, là anh hả? Thật sự xin lỗi. Sau khi về nhà tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi không có cảm giác gì với anh cả. Cho nên đừng liên lạc nữa nhé.”
Đối phương: “Không có cảm giác á? Lừa ăn lừa uống thì có!”
Mẫn Thiến: “Nếu anh cảm thấy tôi lừa ăn lừa uống thì anh có thể gửi tài khoản ngân hàng cho tôi. 25 tệ tiền cà phê tôi còn trả được.”
Đối phương: “Nói nhảm ít thôi. Không phải là cô làm lễ tân ở Vạn Hào Quốc Tế sao? Tối nay sáu giờ, vẫn quán Starbucks đó. Nếu cô không đến thì tôi sẽ tới công ty cô, cho cả công ty đều biết cô lừa ăn lừa uống!”
Nhìn đến đây, Trương Tiểu Kiếm quả thực méo hiểu ra sao cả.
Cái quái gì đây?
Một ly cà phê 25 tệ á? Lừa ăn lừa uống?
Excuse me?
Đậu xanh rau má bắt nạt em gái nhà anh à? Méo thể chấp nhận được!
- Không cần phải nói nữa.
Trương Tiểu Kiếm lập tức cảm thấy một ngọn lửa giận dữ cháy tới tận đỉnh đầu:
- Đi! Chúng ta lập tức đi tới quán Starbucks kia. Anh muốn xem thử xem thằng kia là cái thứ điên khùng nào! Tưởng mình giỏi lắm chắc. Thấy em hiền nên cố ý bắt nạt chứ gì?
Thấy Trương Tiểu Kiếm chịu giúp đỡ, Mẫn Thiến kích động suýt khóc:
- Kiếm ca, em biết anh tốt nhất mà. Hu hu hu… Vậy Kiếm ca, đến lúc đó nói với gã đó hai đứa mình là gì đây? Người yêu hả?
- Nói anh là người yêu của em thì chẳng phải là càng khiến gã đó cho rằng em lừa ăn lừa uống sao?
Trương Tiểu Kiếm cũng không có ngốc như thế. Có người yêu mà còn đi xem mắt, người ta nhất định sẽ vin vào nhược điểm này không buông, cho nên hắn cực kỳ quyết đoán nói:
- Em cứ nói anh là anh họ bên ngoại của em, để anh xem thử xem thằng đó còn dám làm gì. Đi thôi, hôm nay em cứ làm theo tình huống, hiểu không? Chúng ta đi khoe của với nó, khoe chết nó!
Hai nhăm tệ mà còn bảo người ta lừa ăn lừa uống. Hôm nay anh sẽ dạy cho nó biết cái gì gọi là đại gia!
- Vâng.
Mẫn Thiến vẫn biết Trương Tiểu Kiếm rất thần thông quảng đại. Không tính tới lần đầu tiên giúp cô đấu trí với ăn trộm trên xe buýt công cộng, chỉ riêng mấy lần hắn có thể về công ty với đại tiểu thư Ninh Thải Vi là biết người này không đơn giản rồi. Cho nên giờ nghe thấy Trương Tiểu Kiếm chịu giúp mình, lập tức cảm thấy tự tin hơn nhiều.
- Đến lúc đó Kiếm ca làm gì thì em sẽ phối hợp theo anh!
- Quyết định vậy đi!
Trương Tiểu Kiếm đứng dậy luôn.
- Đi thôi. Em dẫn đường đi.
Hai người lập tức đi tới quán Starbucks kia.
Thân là một nhãn hàng quán cà phê lớn trong nước, Starbucks vẫn không thiếu người.
Lúc hai người tới đây, đã có không ít người ngồi trong quán. Tùy ý chọn một vị trí ngồi xuống, thế là bắt đầu chờ.
Chừng mười phút sau, Trương Tiểu Kiếm nhìn thấy một người trẻ tuổi có ngoại hình y chang như Mẫn Thiến miêu tả đi tới.
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Đậu phộng tuyệt đối không cần hỏi luôn, 10000% là mổ đẻ nhé! Chứ sinh đẻ tự nhiên tuyệt đối không thể đẻ ra quả đầu như thế này được đâu!
- Tới rồi đấy à?
Gã đàn ông kia ngang nhiên ngồi xuống, còn cố ý phủi đồ vest trên người rồi nhìn lên bàn:
- Sao ngay cả một ly cà phê mà cũng không chịu gọi cho tôi vậy hả? Cô vô phép thế à?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Anh em, da mặt mày hơi dày quá thì phải.
Sau đó gã kia nhanh chóng phát hiện Trương Tiểu Kiếm ngồi bên cạnh Mẫn Thiến.
- Mẫn Thiến, đừng bảo tôi nhắc nhở cô, sao có thể thân mật với đàn ông như vậy chứ? Thằng này là ai đây?
Trương Tiểu Kiếm nhìn khoảng cách một mét giữa mình và Mẫn Thiến…
Thế mà gọi là thân mật á?
Có phải là mày hiểu nhầm gì đó về hai chữ “thân mật” rồi hay không hả?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Chuyện gì mà làm cho cô nương này tủi thân tới mức đó vậy cà?
Lúc này Trương Tiểu Kiếm gửi cho cô nàng một tin nhắn: “Online nè. Sao vậy? Ai bắt nạt em hả?”
Mẫn Thiến trả lời tin nhắn rất nhanh, rõ ràng con bé kia thật sự không tìm được người để xả hơi.
Mẫn Thiến: “Là một gã đàn ông. Anh ở đâu? Em đi tìm anh được không?”
Trương Tiểu Kiếm: “Ừ, anh đang ở Taikoo Li nè. Em qua đây nhé?”
Mẫn Thiến: “Vâng, em gọi tắc-xi ngay đây.”
Mẫn Thiến đến rất nhanh. Chừng mười mấy phút sau thì Trương Tiểu Kiếm đã thấy Mẫn Thiến chu môi đi tới.
Hôm nay cô nương này mặc một chiếc váy dài, buộc tóc đuôi ngựa. Cô nàng vốn dĩ rất xinh đẹp tươi tắn giờ cứ như là mưa dầm liên miên, vừa đi vừa bĩu môi liên tục.
- Trời đất ơi.
Trương Tiểu Kiếm kinh ngạc nói:
- Em làm sao thế? Bị Sở Khanh lừa à?
- Haizzz… Đừng nói nữa.
Mẫn Thiến kéo Trương Tiểu Kiếm tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói:
- Gặp phải thằng Sở Khanh. Cũng không đúng, nói là Sở Khanh cũng không phải, hẳn là một gã lập dị. Chuyện là thế này, vốn mẹ em bảo em đi xem mắt, em nghĩ thôi cũng chẳng sao, thế là đi luôn. Xem mắt với em là một nhân viên công vụ, em không miêu tả diện mạo đi, tóm lại ông anh này mặt chuẩn tam giác luôn.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Quyết đoán tưởng tượng một chút… Trời má, cô em gặp phải người ngoài hành tinh hở?
- Bọn em vào Starbucks ngồi rồi bắt đầu nói chuyện.
Mẫn Thiến nói tiếp:
- Lúc đó anh ta vẫn cứ chém gió rằng mình lợi hại như thế nào như thế nào. Cuối cùng em hỏi kỹ càng hơn mới biết được, thật ra chỉ là cán bộ nhỏ trong một đơn vị hành chính mà thôi, tiền lương chừng sáu ngàn tệ một tháng. Thật ra thì tiền lương thấp chút không sao cả, em có coi trọng cái này đâu. Nhưng anh ta còn yêu cầu rất cao, bên nhà gái phải có nhà, có xe, thu nhập hơn hai mươi ngàn mỗi tháng…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu xanh rau má ai cho tên đó tự tin mà yêu cầu cao thế?
Chẳng qua chỉ là một nhân viên công vụ bé tí thôi mà dám yêu cầu nhà gái phải có nhà có xe còn phải thu nhập tháng hơn hai mươi ngàn?
- Quả nhiên là cây không vỏ sẽ chết, người không mặt mũi ắt thiên hạ vô địch!
Trương Tiểu Kiếm cảm thán:
- Mặt mũi thế mà còn yêu cầu cao. Rồi sao nữa nào?
- Sau đó em cảm thấy phiền quá nên lập tức bảo em muốn về nhà. Tạm biệt hắn.
Mẫn Thiến nói tiếp:
- Anh ta nhất định đòi đưa em qua đường. Lúc qua đường cái định giở trò với em, không phải đòi sờ eo thì cũng đòi sờ vai em. Sao em chấp nhận được chứ? Nên đá anh ta rồi đi luôn.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu xanh anh đây giờ còn zin đây nè! Tên kia nhất định là thằng già đời rồi!
Tiếp đi tiếp đi.
- Thật ra nếu chỉ có thế thôi thì không nói làm gì.
Mẫn Thiến uống một ngụm nước, nói tiếp:
- Ai ngờ em về nhà rồi mà gã đó vẫn liên lạc với em, mỗi ngày gọi điện thoại cho em. Đương nhiên là em không thể nhận điện thoại rồi. Còn tưởng thế là xong, ai dè có lần một số điện thoại lạ gọi cho em. Sao em biết là thằng chả được? Nhấc máy rồi nghe giọng nói mới biết. Gã đó hỏi em tại sao lại không nhận điện thoại của gã. Em cũng không nói gì, chỉ bảo là em không có cảm giác với gã. Thế là rất khách khí rồi đúng không?
Trương Tiểu Kiếm tiếp tục gật đầu:
- Đúng rồi. Bình thường mà. Nó làm sao nữa à?
Mẫn Thiến cầm điện thoại lên luôn, mở trang tin nhắn ra rồi đưa cho Trương Tiểu Kiếm:
- Kiếm ca anh xem nè. Haizzz…
Trương Tiểu Kiếm nhìn Mẫn Thiến, lại nhìn di động.
Sau đó hắn lập tức sợ ngây người!
Mẫn Thiến: “Ai đấy ạ?”
Đối phương: “Lần trước ở Starbucks với em.”
Mẫn Thiến: “Oh, là anh hả? Thật sự xin lỗi. Sau khi về nhà tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi không có cảm giác gì với anh cả. Cho nên đừng liên lạc nữa nhé.”
Đối phương: “Không có cảm giác á? Lừa ăn lừa uống thì có!”
Mẫn Thiến: “Nếu anh cảm thấy tôi lừa ăn lừa uống thì anh có thể gửi tài khoản ngân hàng cho tôi. 25 tệ tiền cà phê tôi còn trả được.”
Đối phương: “Nói nhảm ít thôi. Không phải là cô làm lễ tân ở Vạn Hào Quốc Tế sao? Tối nay sáu giờ, vẫn quán Starbucks đó. Nếu cô không đến thì tôi sẽ tới công ty cô, cho cả công ty đều biết cô lừa ăn lừa uống!”
Nhìn đến đây, Trương Tiểu Kiếm quả thực méo hiểu ra sao cả.
Cái quái gì đây?
Một ly cà phê 25 tệ á? Lừa ăn lừa uống?
Excuse me?
Đậu xanh rau má bắt nạt em gái nhà anh à? Méo thể chấp nhận được!
- Không cần phải nói nữa.
Trương Tiểu Kiếm lập tức cảm thấy một ngọn lửa giận dữ cháy tới tận đỉnh đầu:
- Đi! Chúng ta lập tức đi tới quán Starbucks kia. Anh muốn xem thử xem thằng kia là cái thứ điên khùng nào! Tưởng mình giỏi lắm chắc. Thấy em hiền nên cố ý bắt nạt chứ gì?
Thấy Trương Tiểu Kiếm chịu giúp đỡ, Mẫn Thiến kích động suýt khóc:
- Kiếm ca, em biết anh tốt nhất mà. Hu hu hu… Vậy Kiếm ca, đến lúc đó nói với gã đó hai đứa mình là gì đây? Người yêu hả?
- Nói anh là người yêu của em thì chẳng phải là càng khiến gã đó cho rằng em lừa ăn lừa uống sao?
Trương Tiểu Kiếm cũng không có ngốc như thế. Có người yêu mà còn đi xem mắt, người ta nhất định sẽ vin vào nhược điểm này không buông, cho nên hắn cực kỳ quyết đoán nói:
- Em cứ nói anh là anh họ bên ngoại của em, để anh xem thử xem thằng đó còn dám làm gì. Đi thôi, hôm nay em cứ làm theo tình huống, hiểu không? Chúng ta đi khoe của với nó, khoe chết nó!
Hai nhăm tệ mà còn bảo người ta lừa ăn lừa uống. Hôm nay anh sẽ dạy cho nó biết cái gì gọi là đại gia!
- Vâng.
Mẫn Thiến vẫn biết Trương Tiểu Kiếm rất thần thông quảng đại. Không tính tới lần đầu tiên giúp cô đấu trí với ăn trộm trên xe buýt công cộng, chỉ riêng mấy lần hắn có thể về công ty với đại tiểu thư Ninh Thải Vi là biết người này không đơn giản rồi. Cho nên giờ nghe thấy Trương Tiểu Kiếm chịu giúp mình, lập tức cảm thấy tự tin hơn nhiều.
- Đến lúc đó Kiếm ca làm gì thì em sẽ phối hợp theo anh!
- Quyết định vậy đi!
Trương Tiểu Kiếm đứng dậy luôn.
- Đi thôi. Em dẫn đường đi.
Hai người lập tức đi tới quán Starbucks kia.
Thân là một nhãn hàng quán cà phê lớn trong nước, Starbucks vẫn không thiếu người.
Lúc hai người tới đây, đã có không ít người ngồi trong quán. Tùy ý chọn một vị trí ngồi xuống, thế là bắt đầu chờ.
Chừng mười phút sau, Trương Tiểu Kiếm nhìn thấy một người trẻ tuổi có ngoại hình y chang như Mẫn Thiến miêu tả đi tới.
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Đậu phộng tuyệt đối không cần hỏi luôn, 10000% là mổ đẻ nhé! Chứ sinh đẻ tự nhiên tuyệt đối không thể đẻ ra quả đầu như thế này được đâu!
- Tới rồi đấy à?
Gã đàn ông kia ngang nhiên ngồi xuống, còn cố ý phủi đồ vest trên người rồi nhìn lên bàn:
- Sao ngay cả một ly cà phê mà cũng không chịu gọi cho tôi vậy hả? Cô vô phép thế à?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Anh em, da mặt mày hơi dày quá thì phải.
Sau đó gã kia nhanh chóng phát hiện Trương Tiểu Kiếm ngồi bên cạnh Mẫn Thiến.
- Mẫn Thiến, đừng bảo tôi nhắc nhở cô, sao có thể thân mật với đàn ông như vậy chứ? Thằng này là ai đây?
Trương Tiểu Kiếm nhìn khoảng cách một mét giữa mình và Mẫn Thiến…
Thế mà gọi là thân mật á?
Có phải là mày hiểu nhầm gì đó về hai chữ “thân mật” rồi hay không hả?
/369
|