Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Thật ra thì Trương Tiểu Kiếm vẫn biết hệ thống không được đứng đắn cho lắm, nhưng hắn lại không ngờ rằng hệ thống có thể không đứng đắn tới mức này…
Ừm, tốt đấy tốt đấy!
Mua mua mua!
Đạo cụ hai: “Bím tóc lãng tử nghệ sĩ. Vũ khí làm màu hữu hiệu, nhan sắc -10. Tượng trưng cho thân phận nghệ sĩ. Cần 588 điểm số khiếp sợ.”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Lậu mía! Nhan sắc -10!
Ừm…
Tượng trưng thân phận nghệ sĩ! Mua mua mua!
Hai cái này đều ổn, quan trọng nhất vẫn là đạo cụ thứ ba!
Đạo cụ ba: “Giày da mũi tròn lãng tử của Đại Kiến Trúc Sư, vũ khí làm màu tuyệt đối, mị lực +5. Sau khi mang vào có thể khiến người khác cảm nhận sâu sắc về hơi thở nghệ sĩ của kỹ chủ. Phải biết rằng giày không chỉ dùng để đi, mà còn có thể dùng để đạp người khác, bởi vậy để lại vết giày tràn đầy hơi thở nghệ thuật, dùng đức cảm hóa người. Cần 2888 điểm số khiếp sợ.”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mày nghiêm túc đấy hả?
Dòng trước tao không nói, nhưng mà dòng cuối là cái quần qè gì vậy?
Ý là nếu thằng nào nghi ngờ thân phận của tau, tau cứ nhấc chân đạp thẳng vào mặt nó là được chứ gì? Dùng đức cảm hóa người?
Hệ thống:
- Đáp án chính xác.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mua mua mua!
Mua xong cả bộ một cách nhanh chóng. Lúc này mấy ông trùm cũng đã bắt đầu bung lụa ---
- … Thật ra tui thật sự không có hứng thú với tiền. – Mã Vân chém bung nóc trước: - Thực tế thì sau khi phát tài, có quá nhiều điều phiền muộn.
Người khác đồng cảm gật đầu:
- Đúng đúng đúng, không sai chút nào.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Tao cũng muốn có phiền muộn nè!
- Mã tổng, tại sao lại vì thế mà phiền muộn vậy? – Trương Tiểu Kiếm hiếu kỳ, quyết đoán hỏi xem: - Bình thường mà nói thì hẳn là phiền muộn vì quá ít tiền mới đúng chứ?
- Trương đại sư à, thế thì cậu không hiểu rồi. – Mã Vân uống một ngụm rượu vang rồi nói: - Cậu nghĩ mà xem, trở thành người của công chúng, đi tới đâu cũng có người biết mình, ai cũng biết tui có tiền, tui chỉ nói bậy mấy câu hạt giống tâm thần thôi mà mọi người đều xem như thánh chỉ ấy. Thế thì tui còn giả nai làm gì? Muốn kín tiếng cũng méo được! Chả có gì thú vị cả!
Mấy người khác cũng gật đầu:
- Đúng đúng đúng, nói rất đúng!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Rồi Mã Vân nói tiếp:
- Hơn nữa làm người của công chúng ấy, mình phải chú ý lời nói cử chỉ, mỗi hành vi đều có vô số người dõi theo, đi lệch một bước thôi là có cả đám người bay vào phê phán mình, đúng không? Nhưng mà nhìn xem Trương đại sư cậu kìa, khác hẳn ngay. Muốn chơi kiểu gì thì chơi, thoải mái chưa? Hầy, nói thiệt, tui hâm mộ cậu ghê lắm! Có bản lãnh, khiêm tốn, thế mới đúng chuẩn.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Nghe nói thế, có vẻ như mình khiêm tốn lắm ấy nhỉ?
Lúc này, Mã Hóa Đằng tiếp lời:
- Đúng! Ngành nghề khác nhau nên hành vi cũng khác nhau. Ông nhìn tui làm kỹ thuật nè, tui kín tiếng lắm!
Trương Tiểu Kiếm liếc xéo hắn:
- Anh nói thật à?
- Ví dụ như là tui phát bao lì xì một trăm triệu cho cậu, tui có tuyên dương không? – Mã Hóa Đằng cũng bắt đầu bung lụa: - Không có! Đúng không? Tui kín tiếng, cho tui không nói!
Mấy người khác cũng gật đầu:
- Đúng đúng đúng, nói rất đúng!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mấy ông trùm các người tán dóc kiểu đó, các ông không thấy lương tâm bị cắn rứt à?!
Hai trâu bò dẫn đầu đều chém, thế là người giàu nhất Ninh Hàn Lâm đương nhiên không thể lạc lõng được. Ông tiếp lời:
- Ây dà, lại nói, hình như tôi còn chưa cho tiền nhà đâu nhỉ. Các anh đều phát bao lì xì à? Thế thì tui cũng phát cái đi!
Ninh Hàn Lâm chuyển khoản 100.000.000,00 cho Tiêu Thần Tâm.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Quỳ!
- Tâm Tâm à, mục tiêu nhỏ của cháu coi như là đạt tới rồi đấy. – Ninh Hàn Lâm cất di động đi: - Nhưng mà mục tiêu vừa một ngàn tỉ thì còn phải phấn đấu nhé. Cháu còn trẻ, còn có cơ hội. Bác thì chỉ sợ là hơi khó.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
- Hổng sợ đâu! – Tiêu Thần Tâm cười híp mắt: - Cháu có thầy giỏi vậy mà, nhất định sẽ làm được!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Méo thể nào ăn cơm được nữa!
Méo hiểu sao tự dưng mình lại thêm cái mục tiêu cỡ vừa một ngàn tỉ thế?
Mẹ ơi, con muốn về nhà!
Lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Trương Tiểu Kiếm. Đây là đến lượt hắn chém gió rồi hả?
Lậu mía, chém gì chém, bung lụa đê, sợ cái búa!
- Ây dà, thực ra thì tiền ít hay nhiều cũng chả quan trọng. – Trương Tiểu Kiếm quyết đoán cũng chém bung nóc: - Thật ra thì con người tôi không có khái niệm về tiền bạc. Tôi cũng chả biết một ngàn tỉ là nhiều hay ít nữa.
Mọi người không khỏi liếc xéo hắn: “…”
Thằng cha này chẳng những mặt mũi tương tự Mã Vân, một thằng không có hứng thú với tiền, một thằng không có khái niệm về tiền, hai đứa mày là anh em cùng cha khác ông nội hả?!
Dù sao cũng đã chém cả rồi, thế thì cũng chẳng có gì gọi là cao thấp, Trương Tiểu Kiếm nói:
- Dù sao đối với người thường như chúng tôi mà nói, không thiếu tiền là đủ rồi. Đủ xài, không có thì tùy ý kiếm công việc vớt mấy trăm ngàn. Biết càng nhiều càng có lợi mà, cái gì cũng hiểu sơ sơ thì tốt thôi.
Cả đám liếc xéo hắn: “…”
Cái gì mày cũng biết sơ sơ chứ gì?!
- Tôi đồng ý với ý kiến của Trương đại sư. – Mã Vân vỗ đùi cái đét: - Mấy ông xem, đây mới là tự do tự tại! Biết càng nhiều càng có lợi, cái gì cũng biết, gặp phải việc gì cần làm là có tiền vào tay, bình thường ung dung thoải mái mới sướng!
Mấy người khác đồng thời gật đầu:
- Đúng đúng đúng, nói rất đúng!
Rồi nhìn Trương Tiểu Kiếm…
Ể, suy nghĩ kỹ thì thằng cha này đúng là không thiếu tiền ấy, vừa rồi chém gió rất có đẳng cấp nhé!
Không nói cái khác, chỉ bằng phong thủy ấy, đây cũng là do có mặt Tiêu Thần Tâm, mọi người gửi tiền đều gửi cho con bé, nếu không thì chỉ xem phong thủy một lần, không dám nói nhiều lắm, nhưng mà một triệu hay tám trăm ngàn đều không thành vấn đề.
Đúng là rất thoải mái á! Sướng!
Quan trọng nhất là, ở trong công ty của Ninh Hàn Lâm, không cần đi làm đúng giờ mỗi tháng đã có năm trăm ngàn rồi. Trâu chưa?
- Ái chà, bữa nay ăn cơm khoái chí thế! – Mã Vân cười nói: - Đã lâu không được chém gió đã ghiền như vậy. Ở ngoài tui mà chém gió, bọn nó đều cho rằng tui nói thật, chẳng thú vị tí nào cả… Không bằng tụi mình lập cái group, sau này rảnh ở đó chém gió một phát, nghe được đấy.
Ể? Lập group?
Được đấy! Một đám trùm sò chém gió ở trong group, nghĩ thôi đã thấy dzui rồi…
Mọi người cùng gật đầu:
- Được đấy được đấy, ủng hộ!
Mã Vân lấy wechat ra:
- Tới tới tới, tui lập group trước nhé.
Thành lập Group Chém Gió Hương Sơn Số Một.
Mã Vân gia nhập group chat.
Trương Tiểu Kiếm gia nhập group chat.
Mã Hóa Đằng gia nhập group chat.
Ninh Hàn Lâm gia nhập group chat…
- Chúng ta chính là thành viên tổ chức ban đầu của group nhá. – Mã Vân cười nói: - Mọi người đều tự đặt cái biệt danh dễ nghe đi, tui trước nhé!
Sau đó…
Jack Ma Hối Sáng Ali: “Chào mọi người.”
Trương Tiểu Kiếm Thần Của Sự Chém Gió: “Chào mọi người.”
Mã Hóa Đằng Nhân Viên Kỹ Thuật Kín Tiếng: “[Cười liếc xéo]”
Ninh Hàn Lâm Hai Bàn Tay Trắng: “[Cười gian]”
Tiêu Thần Tâm Bé Cưng Nhà Thần Chém Gió: “[Cute]”
Tiêu Hồng Nho Bố Già Nhà Bé Cưng: “[Xí hổ]”…
Cả đám bung lụa các kiểu, Trương Tiểu Kiếm cảm giác hắn chẳng cần chém, chỉ bằng danh sách thành viên trong group này mà cầm ra ngoài á, tuyệt đối méo có thằng nào tin đâu!
Nay đã lập group xong rồi, tiếp theo cần làm…
Còn phải suy nghĩ nữa sao? Đương nhiên là phát lì xì rồi!
Chú thích: Nick wechat của Jack Ma có nghĩa là “hối hận vì đã sáng lập ra Ali”.
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Thật ra thì Trương Tiểu Kiếm vẫn biết hệ thống không được đứng đắn cho lắm, nhưng hắn lại không ngờ rằng hệ thống có thể không đứng đắn tới mức này…
Ừm, tốt đấy tốt đấy!
Mua mua mua!
Đạo cụ hai: “Bím tóc lãng tử nghệ sĩ. Vũ khí làm màu hữu hiệu, nhan sắc -10. Tượng trưng cho thân phận nghệ sĩ. Cần 588 điểm số khiếp sợ.”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Lậu mía! Nhan sắc -10!
Ừm…
Tượng trưng thân phận nghệ sĩ! Mua mua mua!
Hai cái này đều ổn, quan trọng nhất vẫn là đạo cụ thứ ba!
Đạo cụ ba: “Giày da mũi tròn lãng tử của Đại Kiến Trúc Sư, vũ khí làm màu tuyệt đối, mị lực +5. Sau khi mang vào có thể khiến người khác cảm nhận sâu sắc về hơi thở nghệ sĩ của kỹ chủ. Phải biết rằng giày không chỉ dùng để đi, mà còn có thể dùng để đạp người khác, bởi vậy để lại vết giày tràn đầy hơi thở nghệ thuật, dùng đức cảm hóa người. Cần 2888 điểm số khiếp sợ.”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mày nghiêm túc đấy hả?
Dòng trước tao không nói, nhưng mà dòng cuối là cái quần qè gì vậy?
Ý là nếu thằng nào nghi ngờ thân phận của tau, tau cứ nhấc chân đạp thẳng vào mặt nó là được chứ gì? Dùng đức cảm hóa người?
Hệ thống:
- Đáp án chính xác.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mua mua mua!
Mua xong cả bộ một cách nhanh chóng. Lúc này mấy ông trùm cũng đã bắt đầu bung lụa ---
- … Thật ra tui thật sự không có hứng thú với tiền. – Mã Vân chém bung nóc trước: - Thực tế thì sau khi phát tài, có quá nhiều điều phiền muộn.
Người khác đồng cảm gật đầu:
- Đúng đúng đúng, không sai chút nào.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Tao cũng muốn có phiền muộn nè!
- Mã tổng, tại sao lại vì thế mà phiền muộn vậy? – Trương Tiểu Kiếm hiếu kỳ, quyết đoán hỏi xem: - Bình thường mà nói thì hẳn là phiền muộn vì quá ít tiền mới đúng chứ?
- Trương đại sư à, thế thì cậu không hiểu rồi. – Mã Vân uống một ngụm rượu vang rồi nói: - Cậu nghĩ mà xem, trở thành người của công chúng, đi tới đâu cũng có người biết mình, ai cũng biết tui có tiền, tui chỉ nói bậy mấy câu hạt giống tâm thần thôi mà mọi người đều xem như thánh chỉ ấy. Thế thì tui còn giả nai làm gì? Muốn kín tiếng cũng méo được! Chả có gì thú vị cả!
Mấy người khác cũng gật đầu:
- Đúng đúng đúng, nói rất đúng!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Rồi Mã Vân nói tiếp:
- Hơn nữa làm người của công chúng ấy, mình phải chú ý lời nói cử chỉ, mỗi hành vi đều có vô số người dõi theo, đi lệch một bước thôi là có cả đám người bay vào phê phán mình, đúng không? Nhưng mà nhìn xem Trương đại sư cậu kìa, khác hẳn ngay. Muốn chơi kiểu gì thì chơi, thoải mái chưa? Hầy, nói thiệt, tui hâm mộ cậu ghê lắm! Có bản lãnh, khiêm tốn, thế mới đúng chuẩn.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Nghe nói thế, có vẻ như mình khiêm tốn lắm ấy nhỉ?
Lúc này, Mã Hóa Đằng tiếp lời:
- Đúng! Ngành nghề khác nhau nên hành vi cũng khác nhau. Ông nhìn tui làm kỹ thuật nè, tui kín tiếng lắm!
Trương Tiểu Kiếm liếc xéo hắn:
- Anh nói thật à?
- Ví dụ như là tui phát bao lì xì một trăm triệu cho cậu, tui có tuyên dương không? – Mã Hóa Đằng cũng bắt đầu bung lụa: - Không có! Đúng không? Tui kín tiếng, cho tui không nói!
Mấy người khác cũng gật đầu:
- Đúng đúng đúng, nói rất đúng!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mấy ông trùm các người tán dóc kiểu đó, các ông không thấy lương tâm bị cắn rứt à?!
Hai trâu bò dẫn đầu đều chém, thế là người giàu nhất Ninh Hàn Lâm đương nhiên không thể lạc lõng được. Ông tiếp lời:
- Ây dà, lại nói, hình như tôi còn chưa cho tiền nhà đâu nhỉ. Các anh đều phát bao lì xì à? Thế thì tui cũng phát cái đi!
Ninh Hàn Lâm chuyển khoản 100.000.000,00 cho Tiêu Thần Tâm.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Quỳ!
- Tâm Tâm à, mục tiêu nhỏ của cháu coi như là đạt tới rồi đấy. – Ninh Hàn Lâm cất di động đi: - Nhưng mà mục tiêu vừa một ngàn tỉ thì còn phải phấn đấu nhé. Cháu còn trẻ, còn có cơ hội. Bác thì chỉ sợ là hơi khó.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
- Hổng sợ đâu! – Tiêu Thần Tâm cười híp mắt: - Cháu có thầy giỏi vậy mà, nhất định sẽ làm được!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Méo thể nào ăn cơm được nữa!
Méo hiểu sao tự dưng mình lại thêm cái mục tiêu cỡ vừa một ngàn tỉ thế?
Mẹ ơi, con muốn về nhà!
Lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Trương Tiểu Kiếm. Đây là đến lượt hắn chém gió rồi hả?
Lậu mía, chém gì chém, bung lụa đê, sợ cái búa!
- Ây dà, thực ra thì tiền ít hay nhiều cũng chả quan trọng. – Trương Tiểu Kiếm quyết đoán cũng chém bung nóc: - Thật ra thì con người tôi không có khái niệm về tiền bạc. Tôi cũng chả biết một ngàn tỉ là nhiều hay ít nữa.
Mọi người không khỏi liếc xéo hắn: “…”
Thằng cha này chẳng những mặt mũi tương tự Mã Vân, một thằng không có hứng thú với tiền, một thằng không có khái niệm về tiền, hai đứa mày là anh em cùng cha khác ông nội hả?!
Dù sao cũng đã chém cả rồi, thế thì cũng chẳng có gì gọi là cao thấp, Trương Tiểu Kiếm nói:
- Dù sao đối với người thường như chúng tôi mà nói, không thiếu tiền là đủ rồi. Đủ xài, không có thì tùy ý kiếm công việc vớt mấy trăm ngàn. Biết càng nhiều càng có lợi mà, cái gì cũng hiểu sơ sơ thì tốt thôi.
Cả đám liếc xéo hắn: “…”
Cái gì mày cũng biết sơ sơ chứ gì?!
- Tôi đồng ý với ý kiến của Trương đại sư. – Mã Vân vỗ đùi cái đét: - Mấy ông xem, đây mới là tự do tự tại! Biết càng nhiều càng có lợi, cái gì cũng biết, gặp phải việc gì cần làm là có tiền vào tay, bình thường ung dung thoải mái mới sướng!
Mấy người khác đồng thời gật đầu:
- Đúng đúng đúng, nói rất đúng!
Rồi nhìn Trương Tiểu Kiếm…
Ể, suy nghĩ kỹ thì thằng cha này đúng là không thiếu tiền ấy, vừa rồi chém gió rất có đẳng cấp nhé!
Không nói cái khác, chỉ bằng phong thủy ấy, đây cũng là do có mặt Tiêu Thần Tâm, mọi người gửi tiền đều gửi cho con bé, nếu không thì chỉ xem phong thủy một lần, không dám nói nhiều lắm, nhưng mà một triệu hay tám trăm ngàn đều không thành vấn đề.
Đúng là rất thoải mái á! Sướng!
Quan trọng nhất là, ở trong công ty của Ninh Hàn Lâm, không cần đi làm đúng giờ mỗi tháng đã có năm trăm ngàn rồi. Trâu chưa?
- Ái chà, bữa nay ăn cơm khoái chí thế! – Mã Vân cười nói: - Đã lâu không được chém gió đã ghiền như vậy. Ở ngoài tui mà chém gió, bọn nó đều cho rằng tui nói thật, chẳng thú vị tí nào cả… Không bằng tụi mình lập cái group, sau này rảnh ở đó chém gió một phát, nghe được đấy.
Ể? Lập group?
Được đấy! Một đám trùm sò chém gió ở trong group, nghĩ thôi đã thấy dzui rồi…
Mọi người cùng gật đầu:
- Được đấy được đấy, ủng hộ!
Mã Vân lấy wechat ra:
- Tới tới tới, tui lập group trước nhé.
Thành lập Group Chém Gió Hương Sơn Số Một.
Mã Vân gia nhập group chat.
Trương Tiểu Kiếm gia nhập group chat.
Mã Hóa Đằng gia nhập group chat.
Ninh Hàn Lâm gia nhập group chat…
- Chúng ta chính là thành viên tổ chức ban đầu của group nhá. – Mã Vân cười nói: - Mọi người đều tự đặt cái biệt danh dễ nghe đi, tui trước nhé!
Sau đó…
Jack Ma Hối Sáng Ali: “Chào mọi người.”
Trương Tiểu Kiếm Thần Của Sự Chém Gió: “Chào mọi người.”
Mã Hóa Đằng Nhân Viên Kỹ Thuật Kín Tiếng: “[Cười liếc xéo]”
Ninh Hàn Lâm Hai Bàn Tay Trắng: “[Cười gian]”
Tiêu Thần Tâm Bé Cưng Nhà Thần Chém Gió: “[Cute]”
Tiêu Hồng Nho Bố Già Nhà Bé Cưng: “[Xí hổ]”…
Cả đám bung lụa các kiểu, Trương Tiểu Kiếm cảm giác hắn chẳng cần chém, chỉ bằng danh sách thành viên trong group này mà cầm ra ngoài á, tuyệt đối méo có thằng nào tin đâu!
Nay đã lập group xong rồi, tiếp theo cần làm…
Còn phải suy nghĩ nữa sao? Đương nhiên là phát lì xì rồi!
Chú thích: Nick wechat của Jack Ma có nghĩa là “hối hận vì đã sáng lập ra Ali”.
/369
|