Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
- Hồng đại sư, ngài có quen hắn không? – Ninh Thải Vi cũng mơ mơ màng màng: - Hắn chính là Trương Tiểu Kiếm, ngài xác định là chưa từng thấy?
- Thấy thì thấy rồi… - Hồng Thiên Cơ suýt nữa trừng lòi con mắt: - Nhưng mà sáng nay mới thấy. Gương chiếu hậu của cái xe đó bị ta tông hư…
Ninh Thải Vi: “…”
Được rồi, ngài với hắn cũng coi như là có duyên nhỉ?
- Ba! – Tiêu Thần Tâm xông lên ngay, trước tiên là ôm chầm lấy ba mình, rồi mới cười nói: - Bọn con tới rồi nè. Khi nào thì mình bắt đầu cắt băng vậy?
Rồi cô nhìn Mã Vân, nói ngọt ngào:
- Bác Mã!
- Tâm Tâm cháu đã tới rồi. – Mã Vân cười ha ha gật đầu rồi nói: - Tới là được rồi. Đi thôi, chúng ta lập tức làm lễ cắt băng đi. Mọi người đã chờ không nổi nữa rồi.
Lời hắn nói không sai. Tất cả mọi người có mặt trong sân đã chờ đến mức muốn lòi cả con mắt rồi đây…
- Người anh em kia là ai vậy? Lớn lối thế?
- Không biết nữa. Nhưng nhìn thái độ của Mã tổng đối với hắn… Không đơn giản đâu!
Lúc này, có lẽ là đã hiểu được sự nghi hoặc của mọi người, Tiêu Hồng Nho vội giới thiệu cho mọi người:
- Giới thiệu với mọi người một chút, đây chính là đại sư phong thủy coi trọng miếng đất này, Trương tiên sinh Trương Tiểu Kiếm! Tôi may mắn mua được miếng đất này, công lao của Trương đại sư là vĩ đại nhất!
Cái gì? Chính vì người trẻ tuổi này nên mới mua miếng đất đó sao?
Có nhất thiết phải trâu bò đến thế không hả?
Sáu trăm triệu đất, không phải con số nhỏ đâu, chỉ vì một đại sư phong thủy?
- Lão Tiêu. – Vương tổng đi đến bên cạnh Tiêu Hồng Nho, hỏi nhỏ: - Ông vì một đại sư phong thủy nên mới mua miếng đất này à?
- Có thể xem là như thế. – Tiêu Hồng Nho gật đầu: - Có lẽ là từ trong sâu xa đã có ý trời. Miếng đất này đúng là mua vì lời nói của hắn. Ha ha… Vương tổng à, lát nữa ông sẽ biết được miếng đất này thần kỳ ở chỗ nào. Đi thôi, chúng ta lên núi đi. Tôi dẫn ông đi quan sát cẩn thận!
Vương Thiên Thời không tin các thứ:
- Được thôi, tôi chờ xem thử nó thần kỳ ở chỗ nào!
Cả đám bắt đầu lên núi.
Lại nói, độ dốc miếng đất này không lớn, khoảng chừng 30 độ, cho nên mọi người leo núi cũng không mệt lắm. Không đi được bao xa, đã thấy một tảng đá khổng lồ đặt ở trên đất bằng.
Tảng đá kia cao chừng năm sáu mét, rộng hai ba mét, bên trên có năm loại màu sắc xanh đỏ trắng vàng tím. Điểm thần kỳ nhất là, ở chính giữa lại có một con rồng cuộn năm màu hình thành từ tự nhiên hoàn toàn!
- Đây… Đây là… - Hồng Thiên Cơ vừa thấy tảng đá này, lập tức sợ ngây cả người!
Ông chạy lên nhìn xem trước sau trái phải cẩn thận tỉ mĩ mấy vòng, rồi khiếp sợ nói:
- Đây là… Đá Bàn Long thiên nhiên! Đào ra ở đâu vậy?! Ôi trời ơi! Hèn chi mà miếng đất này ta xem kiểu gì cũng thấy thuận mắt…
Ông thì ngơ ngác, mà Trương Tiểu Kiếm cũng sợ ngây người.
- Ông… Ông không phải là ông già buổi sáng đó sao? – Trương Tiểu Kiếm trợn mắt há mồm nhìn ông: - Sao cụ cũng có mặt ở đây?
Ninh Thải Vi mỉm cười tủm tỉm nói:
- Trương tiên sinh, đây chính là người mà tôi đã nói với anh đấy, Hồng đại sư Hồng Thiên Cơ! Sáng nay tôi cũng vừa gặp được, nên hẹn ông ấy đến đây xem thử xem.
Hồng… Hồng Thiên Cơ!
Trương Tiểu Kiếm lập tức run rẩy da đầu ---- Chời má thế là lúc trước chém gió sắp lộ mẹ rồi!
Phải làm sao bây giờ?
Lúc trước anh vẫn nói mình là đại đệ tử khai sơn của Hồng Thiên Cơ, còn thuận tiện nhận sư điệt Long đại sư…
Không ngờ chính Hồng Thiên Cơ lại ở đây?!
Hắn buồn bực hết sức, bây giờ lại không có cách nào chuồn được, nhưng không ngờ rằng, hắn còn chưa nói gì, Hồng Thiên Cơ lại lên tiếng trước:
- Là cậu phát hiện tảng đá này à?
Trương Tiểu Kiếm sững sờ:
- Đúng… Đúng thế…
- Đừng động đậy! – Hồng Thiên Cơ chợt quát lớn: - Sao tôi lại cảm thấy nhìn cậu quen mắt thế nhỉ?!
Ể? Hình như là có bước ngoặt!
Trương Tiểu Kiếm:
- Tui nhìn ông cũng thấy quen mắt lắm á ông già!
Hồng Thiên Cơ xông lên, quan sát Trương Tiểu Kiếm cẩn thận từ trên xuống dưới, chợt nói:
- Cậu không phải là con trai nhà ấy ấy sao?!
Trương Tiểu Kiếm cũng sững cmn sờ:
- Ai nha! Tui nhớ rồi! Lúc bốn tuổi tui từng gặp ông già nhà ông rồi!
Hồng Thiên Cơ:
- Đồ… Đồ đệ!
Ông già này quả thực là nước mắt ròng ròng nhá!
Trương Tiểu Kiếm cũng nước mắt ròng ròng nhá!
Lúc này thì thằng ngu cũng biết phải làm thế nào nhá!
Trương Tiểu Kiếm:
- Sư… Sư phò!
Ninh Thải Vi: “…”
Lúc nãy không phải ông mới nói ông chưa từng nhận đồ đệ sao?!
Tiết tháo mấy người đâu rồi?!
- Hey yoo đồ đệ à, chớp mắt đã có bao nhiêu năm không gặp rồi. – Hồng Thiên Cơ lệ già tuôn rơi: - Nhanh đến gọi sư phụ xem thử xem… Hey yoo đã lớn thành thanh niên rồi! Nhìn đẹp trai kìa!
Ninh Thải Vi: “…”
Quần chúng vây xem chung quanh không rõ chân tướng: “…”
Lúc ông nói câu đó ông không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao?
- Sư phò! – Trương Tiểu Kiếm cũng đôi mắt đẫm lệ: - Đã hai mươi năm không gặp, ngài vẫn đạo cốt tiên phong như rứa!
Ninh Thải Vi: “…”
Một đám quần chúng vây xem chung quanh không rõ chân tướng: “…”
Quả nhiên là sư phụ nào đồ đệ nấy!
Hai người tui nói một câu ông đáp một lời, trò chuyện phải nói là thân cmn thiện, nhưng mà trong lòng lại đồng thời rủa một câu: “Bà nạu nó, thằng này là thằng nào?”
Dù sao thì nói thế nào, thân phận của Trương Tiểu Kiếm cũng đã được chứng thực rồi!
Tuy rằng Hồng Thiên Cơ già mà không kính, nhưng ông già này xác thực là có rất nhiều mối ngon. Không nói cái khác, chỉ riêng là Ninh Thải Vi đã có mặt mũi rất lớn rồi, cũng đều quen biết mấy ông giám đốc của những công ty bất động sản lớn trong giới. Thấy ông lại là thầy trò với Trương Tiểu Kiếm, lập tức bước đến nói:
- Hồng đại sư, người anh em họ Trương này, chính là đồ đệ của ngài sao?
- Câu hỏi rất hay! – Hồng đại sư cũng là cáo già mà, dẫu sao cũng sống lớn chừng ấy tuổi rồi, chém gió cũng là há miệng tới luôn: - Năm đó ta dạo chơi thiên hạ, ngắm nhìn non sông tươi đẹp của tổ quốc, còn mặt khác cũng muốn xem thử xem có đệ tử thích hợp hay không. Năm đó cũng tìm mười mấy năm mà không thấy ai vừa ý. Sau đó, chợt có một ngày, ta đã thấy đứa bé này. Khi đó ta đã cảm thấy đứa bé này rất có tuệ căn, có thể chỉ dạy, cho nên sống chung với nó một đoạn thời gian. Nhưng thời đó lại không có phương pháp liên lạc nào cả, cho nên vẫn không liên hệ được với nhau. Không ngờ hôm nay lại gặp mặt, quả nhiên là từ trong sâu xa đã có ý trời rồi!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Chẳng lẽ trước kia ông già này cũng từng có hệ thống chém gió?
Đương nhiên, lúc này không thể vạch trần được, Trương Tiểu Kiếm lập tức gật đầu cười nói:
- Đúng đúng đúng! Tôi vẫn biết tôi có một người sư phụ, hôm nay mới được gặp lại. Ha ha…
Mọi người: “…”
Hai đứa đều tâng bốc nhau như thế thật sự ổn sao?
Lúc này, Tiêu Thần Tâm đi tới, Hồng Thiên Cơ vừa thấy cô, không khỏi vui vẻ:
- Hey yoo, con bé này thật tốt, thật tốt! Ta vừa thấy con đã biết con có tướng phu thê với đồ đệ của ta rồi. Con là mệnh Phượng Hoàng, đồ đệ của ta là mệnh Ẩn Long, hai đứa chính là Long Phượng sum vầy, được lắm được lắm!
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
- Hồng đại sư, ngài có quen hắn không? – Ninh Thải Vi cũng mơ mơ màng màng: - Hắn chính là Trương Tiểu Kiếm, ngài xác định là chưa từng thấy?
- Thấy thì thấy rồi… - Hồng Thiên Cơ suýt nữa trừng lòi con mắt: - Nhưng mà sáng nay mới thấy. Gương chiếu hậu của cái xe đó bị ta tông hư…
Ninh Thải Vi: “…”
Được rồi, ngài với hắn cũng coi như là có duyên nhỉ?
- Ba! – Tiêu Thần Tâm xông lên ngay, trước tiên là ôm chầm lấy ba mình, rồi mới cười nói: - Bọn con tới rồi nè. Khi nào thì mình bắt đầu cắt băng vậy?
Rồi cô nhìn Mã Vân, nói ngọt ngào:
- Bác Mã!
- Tâm Tâm cháu đã tới rồi. – Mã Vân cười ha ha gật đầu rồi nói: - Tới là được rồi. Đi thôi, chúng ta lập tức làm lễ cắt băng đi. Mọi người đã chờ không nổi nữa rồi.
Lời hắn nói không sai. Tất cả mọi người có mặt trong sân đã chờ đến mức muốn lòi cả con mắt rồi đây…
- Người anh em kia là ai vậy? Lớn lối thế?
- Không biết nữa. Nhưng nhìn thái độ của Mã tổng đối với hắn… Không đơn giản đâu!
Lúc này, có lẽ là đã hiểu được sự nghi hoặc của mọi người, Tiêu Hồng Nho vội giới thiệu cho mọi người:
- Giới thiệu với mọi người một chút, đây chính là đại sư phong thủy coi trọng miếng đất này, Trương tiên sinh Trương Tiểu Kiếm! Tôi may mắn mua được miếng đất này, công lao của Trương đại sư là vĩ đại nhất!
Cái gì? Chính vì người trẻ tuổi này nên mới mua miếng đất đó sao?
Có nhất thiết phải trâu bò đến thế không hả?
Sáu trăm triệu đất, không phải con số nhỏ đâu, chỉ vì một đại sư phong thủy?
- Lão Tiêu. – Vương tổng đi đến bên cạnh Tiêu Hồng Nho, hỏi nhỏ: - Ông vì một đại sư phong thủy nên mới mua miếng đất này à?
- Có thể xem là như thế. – Tiêu Hồng Nho gật đầu: - Có lẽ là từ trong sâu xa đã có ý trời. Miếng đất này đúng là mua vì lời nói của hắn. Ha ha… Vương tổng à, lát nữa ông sẽ biết được miếng đất này thần kỳ ở chỗ nào. Đi thôi, chúng ta lên núi đi. Tôi dẫn ông đi quan sát cẩn thận!
Vương Thiên Thời không tin các thứ:
- Được thôi, tôi chờ xem thử nó thần kỳ ở chỗ nào!
Cả đám bắt đầu lên núi.
Lại nói, độ dốc miếng đất này không lớn, khoảng chừng 30 độ, cho nên mọi người leo núi cũng không mệt lắm. Không đi được bao xa, đã thấy một tảng đá khổng lồ đặt ở trên đất bằng.
Tảng đá kia cao chừng năm sáu mét, rộng hai ba mét, bên trên có năm loại màu sắc xanh đỏ trắng vàng tím. Điểm thần kỳ nhất là, ở chính giữa lại có một con rồng cuộn năm màu hình thành từ tự nhiên hoàn toàn!
- Đây… Đây là… - Hồng Thiên Cơ vừa thấy tảng đá này, lập tức sợ ngây cả người!
Ông chạy lên nhìn xem trước sau trái phải cẩn thận tỉ mĩ mấy vòng, rồi khiếp sợ nói:
- Đây là… Đá Bàn Long thiên nhiên! Đào ra ở đâu vậy?! Ôi trời ơi! Hèn chi mà miếng đất này ta xem kiểu gì cũng thấy thuận mắt…
Ông thì ngơ ngác, mà Trương Tiểu Kiếm cũng sợ ngây người.
- Ông… Ông không phải là ông già buổi sáng đó sao? – Trương Tiểu Kiếm trợn mắt há mồm nhìn ông: - Sao cụ cũng có mặt ở đây?
Ninh Thải Vi mỉm cười tủm tỉm nói:
- Trương tiên sinh, đây chính là người mà tôi đã nói với anh đấy, Hồng đại sư Hồng Thiên Cơ! Sáng nay tôi cũng vừa gặp được, nên hẹn ông ấy đến đây xem thử xem.
Hồng… Hồng Thiên Cơ!
Trương Tiểu Kiếm lập tức run rẩy da đầu ---- Chời má thế là lúc trước chém gió sắp lộ mẹ rồi!
Phải làm sao bây giờ?
Lúc trước anh vẫn nói mình là đại đệ tử khai sơn của Hồng Thiên Cơ, còn thuận tiện nhận sư điệt Long đại sư…
Không ngờ chính Hồng Thiên Cơ lại ở đây?!
Hắn buồn bực hết sức, bây giờ lại không có cách nào chuồn được, nhưng không ngờ rằng, hắn còn chưa nói gì, Hồng Thiên Cơ lại lên tiếng trước:
- Là cậu phát hiện tảng đá này à?
Trương Tiểu Kiếm sững sờ:
- Đúng… Đúng thế…
- Đừng động đậy! – Hồng Thiên Cơ chợt quát lớn: - Sao tôi lại cảm thấy nhìn cậu quen mắt thế nhỉ?!
Ể? Hình như là có bước ngoặt!
Trương Tiểu Kiếm:
- Tui nhìn ông cũng thấy quen mắt lắm á ông già!
Hồng Thiên Cơ xông lên, quan sát Trương Tiểu Kiếm cẩn thận từ trên xuống dưới, chợt nói:
- Cậu không phải là con trai nhà ấy ấy sao?!
Trương Tiểu Kiếm cũng sững cmn sờ:
- Ai nha! Tui nhớ rồi! Lúc bốn tuổi tui từng gặp ông già nhà ông rồi!
Hồng Thiên Cơ:
- Đồ… Đồ đệ!
Ông già này quả thực là nước mắt ròng ròng nhá!
Trương Tiểu Kiếm cũng nước mắt ròng ròng nhá!
Lúc này thì thằng ngu cũng biết phải làm thế nào nhá!
Trương Tiểu Kiếm:
- Sư… Sư phò!
Ninh Thải Vi: “…”
Lúc nãy không phải ông mới nói ông chưa từng nhận đồ đệ sao?!
Tiết tháo mấy người đâu rồi?!
- Hey yoo đồ đệ à, chớp mắt đã có bao nhiêu năm không gặp rồi. – Hồng Thiên Cơ lệ già tuôn rơi: - Nhanh đến gọi sư phụ xem thử xem… Hey yoo đã lớn thành thanh niên rồi! Nhìn đẹp trai kìa!
Ninh Thải Vi: “…”
Quần chúng vây xem chung quanh không rõ chân tướng: “…”
Lúc ông nói câu đó ông không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao?
- Sư phò! – Trương Tiểu Kiếm cũng đôi mắt đẫm lệ: - Đã hai mươi năm không gặp, ngài vẫn đạo cốt tiên phong như rứa!
Ninh Thải Vi: “…”
Một đám quần chúng vây xem chung quanh không rõ chân tướng: “…”
Quả nhiên là sư phụ nào đồ đệ nấy!
Hai người tui nói một câu ông đáp một lời, trò chuyện phải nói là thân cmn thiện, nhưng mà trong lòng lại đồng thời rủa một câu: “Bà nạu nó, thằng này là thằng nào?”
Dù sao thì nói thế nào, thân phận của Trương Tiểu Kiếm cũng đã được chứng thực rồi!
Tuy rằng Hồng Thiên Cơ già mà không kính, nhưng ông già này xác thực là có rất nhiều mối ngon. Không nói cái khác, chỉ riêng là Ninh Thải Vi đã có mặt mũi rất lớn rồi, cũng đều quen biết mấy ông giám đốc của những công ty bất động sản lớn trong giới. Thấy ông lại là thầy trò với Trương Tiểu Kiếm, lập tức bước đến nói:
- Hồng đại sư, người anh em họ Trương này, chính là đồ đệ của ngài sao?
- Câu hỏi rất hay! – Hồng đại sư cũng là cáo già mà, dẫu sao cũng sống lớn chừng ấy tuổi rồi, chém gió cũng là há miệng tới luôn: - Năm đó ta dạo chơi thiên hạ, ngắm nhìn non sông tươi đẹp của tổ quốc, còn mặt khác cũng muốn xem thử xem có đệ tử thích hợp hay không. Năm đó cũng tìm mười mấy năm mà không thấy ai vừa ý. Sau đó, chợt có một ngày, ta đã thấy đứa bé này. Khi đó ta đã cảm thấy đứa bé này rất có tuệ căn, có thể chỉ dạy, cho nên sống chung với nó một đoạn thời gian. Nhưng thời đó lại không có phương pháp liên lạc nào cả, cho nên vẫn không liên hệ được với nhau. Không ngờ hôm nay lại gặp mặt, quả nhiên là từ trong sâu xa đã có ý trời rồi!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Chẳng lẽ trước kia ông già này cũng từng có hệ thống chém gió?
Đương nhiên, lúc này không thể vạch trần được, Trương Tiểu Kiếm lập tức gật đầu cười nói:
- Đúng đúng đúng! Tôi vẫn biết tôi có một người sư phụ, hôm nay mới được gặp lại. Ha ha…
Mọi người: “…”
Hai đứa đều tâng bốc nhau như thế thật sự ổn sao?
Lúc này, Tiêu Thần Tâm đi tới, Hồng Thiên Cơ vừa thấy cô, không khỏi vui vẻ:
- Hey yoo, con bé này thật tốt, thật tốt! Ta vừa thấy con đã biết con có tướng phu thê với đồ đệ của ta rồi. Con là mệnh Phượng Hoàng, đồ đệ của ta là mệnh Ẩn Long, hai đứa chính là Long Phượng sum vầy, được lắm được lắm!
/369
|