Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Sáu giờ rưỡi sáng hôm nay, Tiêu Thần Tâm đã bắt đầu gửi tin nhắn cho Trương Tiểu Kiếm ---
Tiêu Thần Tâm: “Thầy ơi, thầy dậy chưa?”
Trương Tiểu Kiếm: “Dậy rồi. Em dậy sớm thế à?”
Tiêu Thần Tâm: “Người ta sốt ruột mà. Gửi tọa độ cho em đi, em đón thầy.”
Trương Tiểu Kiếm: “Ừ.”
Gửi tọa độ cho Tiêu Thần Tâm xong, Trương Tiểu Kiếm tăng tốc mặc quần áo. Chờ xong xuôi mọi việc rồi xuống lầu, Tiêu Thần Tâm vừa vặn lái xe tới, thấy Trương Tiểu Kiếm lập tức cười nói:
- Thầy ăn sáng chưa?
- Còn chưa đâu. Cùng ăn đi. – Trương Tiểu Kiếm lên xe, cười nói: - Đi thôi, chúng ta đi uống miếng cháo trước đi. Hôm nay cắt băng, đến lúc đó thầy phải quy hoạch cẩn thận xem thử xem mỗi một tòa biệt thự phải xây như thế nào, khoanh khu vực trước.
- Em biết thầy giỏi nhất mà! – Tiêu Thần Tâm cười hì hì khởi động xe.
Hai người tùy ý tìm một cửa hàng bán đồ ăn sáng, nhưng không ngờ Tiêu Thần Tâm vừa tìm một vị trí đỗ xe để dừng xe lại, lại có một ông lão khoảng sáu mươi tuổi lái xe điện chạy tới. Có lẽ là phanh xe không được chuẩn lắm, cho nên chiếc xe nghiêng ngả tông thẳng về phía chiếc Panamera của Tiêu Thần Tâm!
“Bùm” một phát rõ to, Trương Tiểu Kiếm trợn tròn mắt, ông già ngã xuống, Tiêu Thần Tâm ngây ngẩn cả người, gương chiếu hậu bị đụng lệch…
Tiêu Thần Tâm: “…”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ông già: “…”
Thấy mình chọc rắc rối quá lớn, ông già không khỏi ngây dại.
Cho dù mắt ông có mờ tới mức nào, cũng biết chiếc xe này không phải là loại mà ông có thể đền bù nổi. Không nói những thứ khác, chỉ riêng là chiếc kính chiếu hậu kia, cho dù bán hết cái thân già của ông cũng chẳng đủ tiền đền.
Nhưng chưa chờ đến khi ông lên tiếng, Tiêu Thần Tâm lại hạ cửa kính xe xuống, nhìn ông lão sợ đến mức ngơ ngác, hiếu kỳ hỏi:
- Ông già ~ Sao ông còn chưa chạy?
- Hả? Chạy? – Hiển nhiên, ông lão còn chưa lấy lại tinh thần.
- Đúng rồi. Tông trúng xe cháu, ông có đền được tiền đâu mà, nhanh đứng lên chạy trốn mới là lẽ phải chứ! Ông ngồi bệt dưới đất thế chẳng lẽ đang chờ cháu đòi tiền ông sao? – Tiêu Thần Tâm nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn ông lão ngồi dưới đất: - Ông già, ông đúng là có tố chất thật đấy!
Vào lúc này thì còn bàn cãi tố chất cao với chả thấp làm gì nữa? Không chạy là đồ ngốc nhé!
Ông lão kia không dây dưa lằng nhằng, bò dậy nâng xe điện lên rồi phắn đi nhanh chóng với tốc độ 40 dặm / giờ, cảnh tượng ấy có thể so sánh được với cuộc thi đua xe điện, hoàn toàn không giống một ông lão hơn sáu mươi tuổi vừa té ngã!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ể? Sao chợt cảm thấy cảnh tượng này quen mắt thế nhỉ?
- Xem đua xe kìa, khẳng định là ngày xưa ông già kia cũng từng là thành viên của dân đua. – Tiêu Thần Tâm cười ha ha, lại nâng kính xe lên rồi đẩy cửa xe: - Đi thôi thầy. Em đói rồi!
- Không hổ là Tâm Tâm! – Trương Tiểu Kiếm giơ cao ngón cái lên: - Thế mà còn không bắt ông lão kia đền tiền, giỏi lắm giỏi lắm!
- Đền gì mà đền, nói kiểu gì thì bổn cô nương cũng là đại gia được lì xì trăm triệu nhé! – Tiêu Thần Tâm cười hi hi: - Đi thôi, ăn cơm đi!
Trương Tiểu Kiếm lắc đầu nhẹ nhàng:
- Con nhóc này, còn khá là lương thiện ấy, hèn chi là mệnh Phượng Hoàng!
Ai biết Tiêu Thần Tâm nói một câu lại suýt nữa khiến hắn phát điên
- Để hôm nay bình an các thứ… Thầy phải hôn em một tí để an ủi người ta coi nào!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Con nhóc xấu xa này, ai lại an ủi kiểu đó hả?!
- Đừng quậy. – Trương Tiểu Kiếm vội vàng chạy vào trong quán ăn: - Rõ như ban ngày, trước mắt bàn dân thiên hạ mà em bảo thầy hôn em, em không muốn cho thầy yên ổn chứ gì?
- Thầy hôn người ta một tí thì có mất miếng thịt nào đâu. – Tiêu Thần Tâm kéo tay áo Trương Tiểu Kiếm làm nũng: - Chỉ chút thôi, chút thôi mà!
Cái đệt! Con tiểu yêu tinh này! Mày đang ép tao phải tung tuyệt chiêu đấy!
- Được rồi, ngoan. – Trương Tiểu Kiếm sờ đầu Tiêu Thần Tâm, cười nói: - Nghe lời nhé, không được quậy.
Xoa đầu kill!
- Dạ dạ dạ, cục cưng cam đoan nghe lời! – Tiêu Thần Tâm lập tức vui vẻ, gật đầu như giã tỏi, phấn khởi nói: - Quả nhiên thầy là dịu dàng nhất! Đi đi đi, bọn mình ăn sáng đi! Thầy muốn ăn gì? Hôm nay em bao!
…
Chân núi Hương Sơn.
Bởi vì hôm nay là ngày cắt băng, cho nên Tiêu Hồng Nho mời không ít khách đến đây. Ví dụ như là tổng giám đốc của các công ty bất động sản lớn, các lãnh đạo trong thành phố, cùng với phóng viên của các trang web lớn vân vân và mây mây… Còn bao gồm cả đoàn người ở trên hội đấu giá lúc trước --- Ví như là Vương tổng Vương Thiên Thời địa ốc Long Hồ. Trịnh tổng tập đoàn Trung Hải vân vân…
Lúc này, người của các tập đoàn lớn đã dần dần có mặt. Tuy rằng bọn họ là đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng xem như là người quen cũ của nhau. Nhất là hôm nay cắt băng, đương nhiên phải nể mặt, cho nên vừa gặp nhau lập tức gật đầu chào hỏi.
- Ha ha… Trịnh tổng, đã lâu không gặp!
- Ai nha, Ngô tổng! Chào anh chào anh!
- Ai yoo, đây không phải là Trương tổng sao? Lần trước từ biệt, phải gần nửa năm rồi ấy nhỉ…
Một đám tổng giám đốc mặc đồ vest đi giày da, lại có một cô nương đứng ở đó, như hạc trong bầy gà, hoàn toàn không cần làm gì cả, cứ đứng lặng yên ở đó, đã đủ để hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Đó chính là Ninh Thải Vi, đại tiểu thư nhà họ Ninh Long Đằng quốc tế!
Ninh đại tiểu thư ở đây, không nói cái gì, chỉ bằng khí thế đã đủ để khiến mọi người chảy mồ hôi.
Bên ngoài lại có một đống người tụ tập, đa số đều là phóng viên, khiêng máy lớn máy nhỏ, bàn tán xôn xao…
- Hôm nay đều là trùm sò tới đây đấy. Long Đằng, Long Hổ, Trung Hải, Hằng Đạt đều có mặt. Nhìn xem mặt mũi của người ta kìa!
- Đừng lắm lời. Chờ tôi chụp Ninh đại tiểu thư Ninh Thải Vi mấy bức cái đã!
- Đúng đúng đúng, chụp nhiều mấy tấm! Giám đốc của bọn tôi là fan hâm mộ trung thành của cô ấy đấy!
- Mấy người không biết à? Tin tức mới nhất, hôm nay bố Mã Ali cũng đến đấy!
- Đậu má thật hay giả? Trâu bò vậy?
Mọi người đang bàn tán, chợt nhìn thấy một ông lão chừng sáu mươi tuổi đi đến bên cạnh Ninh Thải Vi. Hai người cười nói, không biết đang trò chuyện cái gì. Cả đám lập tức trợn con mắt!
- Chời má ông già kia là ai vậy?!
- Có thể nói chuyện được với Ninh đại tiểu thư luôn?! Có vẻ như quan hệ của bọn họ còn khá tốt!
- Đi đi đi, nhanh ghi hình lại!
Cả đám lập tức chen về phía đó, chờ đến gần, đã nghe thấy ông lão kia cười ha ha nói:
- Bé Ninh, cháu không mua miếng đất này à?
Ninh Thải Vi lắc đầu thật nhẹ:
- Tiêu tổng nói là muốn mua cho Tâm Tâm làm đồ cưới. Cháu không thể chai mặt cướp đất được.
- Oh… - Ông lão than thở, rồi cảm thán: - Thế thì đúng là không có cách nào khác, chẳng qua là hơi đáng tiếc thế thôi. Phong thủy của miếng đất này xác thực là khá tốt, khi đó ta cũng định giá tầm trên dưới sáu trăm triệu. Thôi kệ, không mua được thì cũng chẳng sao cả.
Ông thở dài, còn Ninh Thải Vi lại chợt nở nụ cười, hỏi:
- Đúng rồi, Hồng đại sư, ở trên hội đấu giá lần trước, cháu gặp một người trẻ tuổi nói là đệ tử của ngài, tên Trương Tiểu Kiếm, không biết ngài có ấn tượng gì không?
Hồng đại sư!
Ninh Thải Vi có thể gọi là đại sư, còn họ Hồng, thế thì không cần phải bàn cãi nữa, đó chính là Hồng đại sư Hồng Thiên Cơ trong truyền thuyết!
- Trương Tiểu Kiếm? – Hồng Thiên Cơ trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu quyết đoán: - Không có. Bao nhiêu năm nay ta đâu có nhận đồ đệ đâu.
- Ồ? – Ninh Thải Vi ngẫm nghĩ, chợt mỉm cười: - Không ngờ hắn lại lừa cháu…
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Sáu giờ rưỡi sáng hôm nay, Tiêu Thần Tâm đã bắt đầu gửi tin nhắn cho Trương Tiểu Kiếm ---
Tiêu Thần Tâm: “Thầy ơi, thầy dậy chưa?”
Trương Tiểu Kiếm: “Dậy rồi. Em dậy sớm thế à?”
Tiêu Thần Tâm: “Người ta sốt ruột mà. Gửi tọa độ cho em đi, em đón thầy.”
Trương Tiểu Kiếm: “Ừ.”
Gửi tọa độ cho Tiêu Thần Tâm xong, Trương Tiểu Kiếm tăng tốc mặc quần áo. Chờ xong xuôi mọi việc rồi xuống lầu, Tiêu Thần Tâm vừa vặn lái xe tới, thấy Trương Tiểu Kiếm lập tức cười nói:
- Thầy ăn sáng chưa?
- Còn chưa đâu. Cùng ăn đi. – Trương Tiểu Kiếm lên xe, cười nói: - Đi thôi, chúng ta đi uống miếng cháo trước đi. Hôm nay cắt băng, đến lúc đó thầy phải quy hoạch cẩn thận xem thử xem mỗi một tòa biệt thự phải xây như thế nào, khoanh khu vực trước.
- Em biết thầy giỏi nhất mà! – Tiêu Thần Tâm cười hì hì khởi động xe.
Hai người tùy ý tìm một cửa hàng bán đồ ăn sáng, nhưng không ngờ Tiêu Thần Tâm vừa tìm một vị trí đỗ xe để dừng xe lại, lại có một ông lão khoảng sáu mươi tuổi lái xe điện chạy tới. Có lẽ là phanh xe không được chuẩn lắm, cho nên chiếc xe nghiêng ngả tông thẳng về phía chiếc Panamera của Tiêu Thần Tâm!
“Bùm” một phát rõ to, Trương Tiểu Kiếm trợn tròn mắt, ông già ngã xuống, Tiêu Thần Tâm ngây ngẩn cả người, gương chiếu hậu bị đụng lệch…
Tiêu Thần Tâm: “…”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ông già: “…”
Thấy mình chọc rắc rối quá lớn, ông già không khỏi ngây dại.
Cho dù mắt ông có mờ tới mức nào, cũng biết chiếc xe này không phải là loại mà ông có thể đền bù nổi. Không nói những thứ khác, chỉ riêng là chiếc kính chiếu hậu kia, cho dù bán hết cái thân già của ông cũng chẳng đủ tiền đền.
Nhưng chưa chờ đến khi ông lên tiếng, Tiêu Thần Tâm lại hạ cửa kính xe xuống, nhìn ông lão sợ đến mức ngơ ngác, hiếu kỳ hỏi:
- Ông già ~ Sao ông còn chưa chạy?
- Hả? Chạy? – Hiển nhiên, ông lão còn chưa lấy lại tinh thần.
- Đúng rồi. Tông trúng xe cháu, ông có đền được tiền đâu mà, nhanh đứng lên chạy trốn mới là lẽ phải chứ! Ông ngồi bệt dưới đất thế chẳng lẽ đang chờ cháu đòi tiền ông sao? – Tiêu Thần Tâm nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn ông lão ngồi dưới đất: - Ông già, ông đúng là có tố chất thật đấy!
Vào lúc này thì còn bàn cãi tố chất cao với chả thấp làm gì nữa? Không chạy là đồ ngốc nhé!
Ông lão kia không dây dưa lằng nhằng, bò dậy nâng xe điện lên rồi phắn đi nhanh chóng với tốc độ 40 dặm / giờ, cảnh tượng ấy có thể so sánh được với cuộc thi đua xe điện, hoàn toàn không giống một ông lão hơn sáu mươi tuổi vừa té ngã!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ể? Sao chợt cảm thấy cảnh tượng này quen mắt thế nhỉ?
- Xem đua xe kìa, khẳng định là ngày xưa ông già kia cũng từng là thành viên của dân đua. – Tiêu Thần Tâm cười ha ha, lại nâng kính xe lên rồi đẩy cửa xe: - Đi thôi thầy. Em đói rồi!
- Không hổ là Tâm Tâm! – Trương Tiểu Kiếm giơ cao ngón cái lên: - Thế mà còn không bắt ông lão kia đền tiền, giỏi lắm giỏi lắm!
- Đền gì mà đền, nói kiểu gì thì bổn cô nương cũng là đại gia được lì xì trăm triệu nhé! – Tiêu Thần Tâm cười hi hi: - Đi thôi, ăn cơm đi!
Trương Tiểu Kiếm lắc đầu nhẹ nhàng:
- Con nhóc này, còn khá là lương thiện ấy, hèn chi là mệnh Phượng Hoàng!
Ai biết Tiêu Thần Tâm nói một câu lại suýt nữa khiến hắn phát điên
- Để hôm nay bình an các thứ… Thầy phải hôn em một tí để an ủi người ta coi nào!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Con nhóc xấu xa này, ai lại an ủi kiểu đó hả?!
- Đừng quậy. – Trương Tiểu Kiếm vội vàng chạy vào trong quán ăn: - Rõ như ban ngày, trước mắt bàn dân thiên hạ mà em bảo thầy hôn em, em không muốn cho thầy yên ổn chứ gì?
- Thầy hôn người ta một tí thì có mất miếng thịt nào đâu. – Tiêu Thần Tâm kéo tay áo Trương Tiểu Kiếm làm nũng: - Chỉ chút thôi, chút thôi mà!
Cái đệt! Con tiểu yêu tinh này! Mày đang ép tao phải tung tuyệt chiêu đấy!
- Được rồi, ngoan. – Trương Tiểu Kiếm sờ đầu Tiêu Thần Tâm, cười nói: - Nghe lời nhé, không được quậy.
Xoa đầu kill!
- Dạ dạ dạ, cục cưng cam đoan nghe lời! – Tiêu Thần Tâm lập tức vui vẻ, gật đầu như giã tỏi, phấn khởi nói: - Quả nhiên thầy là dịu dàng nhất! Đi đi đi, bọn mình ăn sáng đi! Thầy muốn ăn gì? Hôm nay em bao!
…
Chân núi Hương Sơn.
Bởi vì hôm nay là ngày cắt băng, cho nên Tiêu Hồng Nho mời không ít khách đến đây. Ví dụ như là tổng giám đốc của các công ty bất động sản lớn, các lãnh đạo trong thành phố, cùng với phóng viên của các trang web lớn vân vân và mây mây… Còn bao gồm cả đoàn người ở trên hội đấu giá lúc trước --- Ví như là Vương tổng Vương Thiên Thời địa ốc Long Hồ. Trịnh tổng tập đoàn Trung Hải vân vân…
Lúc này, người của các tập đoàn lớn đã dần dần có mặt. Tuy rằng bọn họ là đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng xem như là người quen cũ của nhau. Nhất là hôm nay cắt băng, đương nhiên phải nể mặt, cho nên vừa gặp nhau lập tức gật đầu chào hỏi.
- Ha ha… Trịnh tổng, đã lâu không gặp!
- Ai nha, Ngô tổng! Chào anh chào anh!
- Ai yoo, đây không phải là Trương tổng sao? Lần trước từ biệt, phải gần nửa năm rồi ấy nhỉ…
Một đám tổng giám đốc mặc đồ vest đi giày da, lại có một cô nương đứng ở đó, như hạc trong bầy gà, hoàn toàn không cần làm gì cả, cứ đứng lặng yên ở đó, đã đủ để hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Đó chính là Ninh Thải Vi, đại tiểu thư nhà họ Ninh Long Đằng quốc tế!
Ninh đại tiểu thư ở đây, không nói cái gì, chỉ bằng khí thế đã đủ để khiến mọi người chảy mồ hôi.
Bên ngoài lại có một đống người tụ tập, đa số đều là phóng viên, khiêng máy lớn máy nhỏ, bàn tán xôn xao…
- Hôm nay đều là trùm sò tới đây đấy. Long Đằng, Long Hổ, Trung Hải, Hằng Đạt đều có mặt. Nhìn xem mặt mũi của người ta kìa!
- Đừng lắm lời. Chờ tôi chụp Ninh đại tiểu thư Ninh Thải Vi mấy bức cái đã!
- Đúng đúng đúng, chụp nhiều mấy tấm! Giám đốc của bọn tôi là fan hâm mộ trung thành của cô ấy đấy!
- Mấy người không biết à? Tin tức mới nhất, hôm nay bố Mã Ali cũng đến đấy!
- Đậu má thật hay giả? Trâu bò vậy?
Mọi người đang bàn tán, chợt nhìn thấy một ông lão chừng sáu mươi tuổi đi đến bên cạnh Ninh Thải Vi. Hai người cười nói, không biết đang trò chuyện cái gì. Cả đám lập tức trợn con mắt!
- Chời má ông già kia là ai vậy?!
- Có thể nói chuyện được với Ninh đại tiểu thư luôn?! Có vẻ như quan hệ của bọn họ còn khá tốt!
- Đi đi đi, nhanh ghi hình lại!
Cả đám lập tức chen về phía đó, chờ đến gần, đã nghe thấy ông lão kia cười ha ha nói:
- Bé Ninh, cháu không mua miếng đất này à?
Ninh Thải Vi lắc đầu thật nhẹ:
- Tiêu tổng nói là muốn mua cho Tâm Tâm làm đồ cưới. Cháu không thể chai mặt cướp đất được.
- Oh… - Ông lão than thở, rồi cảm thán: - Thế thì đúng là không có cách nào khác, chẳng qua là hơi đáng tiếc thế thôi. Phong thủy của miếng đất này xác thực là khá tốt, khi đó ta cũng định giá tầm trên dưới sáu trăm triệu. Thôi kệ, không mua được thì cũng chẳng sao cả.
Ông thở dài, còn Ninh Thải Vi lại chợt nở nụ cười, hỏi:
- Đúng rồi, Hồng đại sư, ở trên hội đấu giá lần trước, cháu gặp một người trẻ tuổi nói là đệ tử của ngài, tên Trương Tiểu Kiếm, không biết ngài có ấn tượng gì không?
Hồng đại sư!
Ninh Thải Vi có thể gọi là đại sư, còn họ Hồng, thế thì không cần phải bàn cãi nữa, đó chính là Hồng đại sư Hồng Thiên Cơ trong truyền thuyết!
- Trương Tiểu Kiếm? – Hồng Thiên Cơ trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu quyết đoán: - Không có. Bao nhiêu năm nay ta đâu có nhận đồ đệ đâu.
- Ồ? – Ninh Thải Vi ngẫm nghĩ, chợt mỉm cười: - Không ngờ hắn lại lừa cháu…
/369
|