Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Chém gió hay thử thách!
Vừa nghe thấy cái tên này, mọi người lập tức hưng phấn!
- Chém gió hay thử thách? Trò chơi này nhất định là rất thú vị! – Dương Ngọc Phát hưng phấn nói: - Lão Quách nhanh nói xem trò này chơi thế nào? Tôi thích chơi mấy trò như vậy lắm!
- Quy tắc của trò chơi này rất đơn giản. – Quách Minh Vũ mỉm cười giải thích cho mọi người: - Đầu tiên ấy, từng người thay phiên nhau, đến lượt ai thì người đó đều phải chém gió một câu, nhất định phải là chém gió đấy, nói thật mà bị phát hiện thì sẽ bị phạt ba ly rượu. Chờ chém xong, người khác sẽ bắt đầu tìm cách vạch trần hắn. Nếu không thể vạch trần được, vậy thì những người khác đều phải uống rượu. Nếu bị vạch trần, vậy thì người chơi phải uống rượu!
- Ừm… Khái niệm nghe có vẻ mơ hồ đấy. – Sở Phi ngẫm nghĩ rồi nói: - Lão Quách, anh làm ví dụ trước cho mọi người nghe thử xem? Chúng ta chơi mấy ván là hiểu nên làm thế nào ấy mà.
Hắn nói thế cũng là sự thật, dẫu sao thì người ở đây đều là những sinh viên xuất sắc của Thanh Hoa Thiên Đại, không có ai là kém thông minh cả, chơi trò chơi đều đơn giản như đang giỡn thôi.
- Thầy, đây là sở trường của thầy mà! – Tiêu Thần Tâm cười hì hì nói: - Thầy biết chém đến thế cơ mà…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Bây giờ anh mày có thể rút lui được không?
Chơi trò này thì anh mày tuyệt đối sẽ uống tới chết luôn á!
- Tới tới tới! Tôi làm mẫu cho mọi người nhé! – Quách Minh Vũ đứng lên, hắng giọng rồi nói: - Tôi bắt đầu đây. Thật ra vừa rồi là tôi khiêm tốn đấy. Thực tế, bây giờ tôi đang là trưởng khoa lịch sử đại học công thương Thiên Kinh.
Bây giờ hắn đang là trưởng khoa lịch sử đại học công thương Thiên Kinh! Rốt cục thì câu chém gió này là thật hay giả?
- Nhanh nhanh nhanh! Nghĩ cách đi! – Tô Mai hỏi bạn gái bên cạnh: - Hắn còn trẻ tuổi vậy mà đã là trưởng khoa rồi á? Không thể nào chứ?
- Theo lí thuyết thì năm mươi năm mươi. – Cô nương kia tên là Hồ Thu Viện, chuyên ngành toán học Thanh Hoa, cô tính toán một lúc rồi lắc đầu: - Không có sơ hở rõ ràng, không tìm được chứng cứ vạch trần hắn. Xem ra phải uống rượu rồi.
Quy tắc của trò chơi này chính là nếu không ai có thể vạch trần câu chém gió được thì toàn thể đều phải uống rượu.
Hai mươi giây trôi qua, Quách Minh Vũ nhìn mọi người, mỉm cười nói:
- Không ai vạch trần được tôi thì mọi người đều phải uống rượu đấy nhé…
Không ngờ hắn vừa dứt lời, chợt có một người hét lớn:
- Ha ha ha! Tìm được rồi!
Người kia nói rồi đứng dậy:
- Trưởng khoa lịch sử đại học công thương Thiên Kinh tên là Vương Minh Đạt. Quách Minh Vũ ông là phó khoa trưởng! Ha ha ha! Uống rượu uống rượu! Thử hỏi ông có phục hay không?
- Hey ya! Được đấy La Văn! – Quách Minh Vũ trợn mắt há mồm: - Thế mà ông cũng biết được à?
- Nói thế không phải vô nghĩa sao? – Người tên là La Văn kia cười nói: - Nhanh uống rượu uống rượu đi!
- Được được được! Tôi uống!
Quách Minh Vũ vừa uống rượu xong, tiếp theo chính là Dương Ngọc Phát.
Thằng này đứng dậy, ngẫm nghĩ rồi nói:
- Ừm… Tôi tùy ý nói thôi ha. Trong tổ công trình của bọn tôi ấy, cái kỹ thuật thông tin lượng tử khá là lợi hại hiện nay ấy, là do tôi nghiên cứu ra đấy.
Ah! Thế thì quá cao cmn cấp rồi!
Mọi người tao nhìn mày mày nhìn tao, đều yên lặng nghiên cứu xem thử điểm sơ hở của câu chém gió này.
Tiêu Thần Tâm hỏi nhỏ:
- Thầy cảm thấy đây là chém gió sao?
- Hẳn là sự thật, nhưng có phải là do hắn nghiên cứu hay không thì cũng không rõ ràng cho lắm. – Trương Tiểu Kiếm lại quan sát Dương Ngọc Phát cẩn thận, chợt cười nói: - Thằng này là dùng sự thật để chém gió á! Lần này muốn phát hiện sơ hở đúng là không dễ chút nào.
- Hả? – Tiêu Thần Tâm không khỏi kinh ngạc, vội hỏi: - Sao thầy biết?
Trương Tiểu Kiếm cười nói:
- Đừng quên thầy em chính là đại sư phong thủy đấy, xem tướng các loại chính là nghề của thầy! Tướng mạo của người này thuộc loại người thành thật trời sinh. Loại người này sẽ không dễ dàng nói dối. Hơn nữa, khi đã nói dối thì ánh mắt sẽ lắc lư không dám đối mặt với người khác. Nhưng mà em xem, bây giờ ánh mắt của hắn lại rất tự tin, điều này chứng tỏ lời hắn nói chính là sự thật, he he…
- WOW! – Tiêu Thần Tâm nhìn Trương Tiểu Kiếm cứ như là đang nhìn idol: - Thầy ơi thầy, thế thầy nói xem tướng mạo của em thuộc loại nào?
- Em hả? – Trương Tiểu Kiếm quan sát kỹ lưỡng: - Tướng mạo của em, nếu là đàn ông thì thuộc loại tiêu chuẩn âm nhu chết yểu, nhưng là phụ nữ thì lại trái ngược, thuộc về loại người hào phóng lại giỏi việc gia đình, cả đời xuôi gió xuôi nước, sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn!
Tiêu Thần Tâm:
- WOW!!!
Ai mà chẳng thích nghe lời hay đúng không?
Tiêu Thần Tâm nghe vậy sướng muốn chết, ngồi một chỗ không biết nên dùng tư thế nào mới được…
Lúc này, trò chơi chém gió hay thử thách còn đang tiến hành. Trương Tiểu Kiếm biết Dương Ngọc Phát là đang nói thật, nhưng vấn đề là hắn nói không thể xem như chứng cứ được, cho nên chỉ có thể ngồi đó giương mắt nhìn.
- Có! – Một người xoắn xuýt thật lâu, chợt hét lớn một tiếng: - Được lắm lão Dương! Không ngờ ông lại nói thật! Nhanh nhanh nhanh! Mọi người nhìn nè!
Hắn nói rồi đưa di động ra cho mọi người xem:
- Tôi vừa cố ý tra xét thử xem, tổ công tác kia thật sự đã nghiên cứu ra thứ đó. Mọi người xem ghế đầu thợ công trình nè, chính là lão Dương đó!
- Đâu đâu? – Cả đám tranh nhau cái di động: - Tui xem thử tui xem thử! Trời đúng kìa! Lão Dương giỏi nhé! Ha ha! Lợi hại!
Dương Ngọc Phát không khỏi buồn bực:
- Thế mà cũng bị phát hiện, còn phải uống ba ly…
Cả đám ồn ào:
- Ha ha ha… Chơi thì phải chịu! Uống đi! Uống đi!
Hắn ngửa cổ, trực tiếp uống cạn!
Tiếp theo là Lã Oánh Oánh. Cô cười tủm tỉm đứng dậy:
- Đến tôi rồi à? Ừm… Thế thì tôi tùy ý chém thôi. Số sách của quyển sách tiếp theo của tôi đã được phê duyệt rồi, tốp đầu tiên sẽ in một trăm ngàn cuốn nhé!
Cô chém kiểu này rất là có tính linh hoạt. Có trời mới biết là thật hay cả. Cả đám không khỏi mù tịt, vì thế đều phải uống rượu.
Điểm thú vị của trò chơi này chính là bất kể thật hay giả, đều có thể khiến mọi người có ấn tượng rằng mình rất trâu bò rất cao cấp. Điểm quan trọng là không thể chém gió quá ảo. Điều này vừa vặn trùng hợp với câu nói lúc trước của hệ thống, chém gió phải có cụ thể, hơn nữa phải nằm trong phạm vi mà mọi người có thể tiếp thụ được.
Những người khác chỉ chém ít cho vui thôi, còn Trương Tiểu Kiếm lại buồn bực triệt để…
Đậu xanh rau má chơi kiểu gì đây?
Trò chơi này hoàn toàn trái ngược với hệ thống của anh mày mà!
Hệ thống thì có thể thực hiện đều sẽ thành hiện thực, cũng có nghĩa là chém ít thì đều là sự thật.
Chém lớn quá thì không thể thực hiện được, nhưng làm thế sẽ bị vạch cmn trần ngay lập tức mất!
Vẫn là phải uống rượu!
Bây giờ chỉ khác ở chỗ uống một ly hay là uống ba ly thôi!
- Này…. – Trương Tiểu Kiếm rất là khó xử nói: - Tôi có thể không chơi trò này được không? Một người thành thật như tôi thì bảo tôi chém gió tôi sợ là không ứng phó được ấy…
Trương Tiểu Kiếm thật lòng không muốn tham gia, tham gia thì hiển nhiên chỉ có con đường thập tử vô sinh mà thôi!
Người khác thì cùng lắm chỉ uống một hai ly, còn hắn thì xác cmn định phải uống mỗi một lần rồi!
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Chém gió hay thử thách!
Vừa nghe thấy cái tên này, mọi người lập tức hưng phấn!
- Chém gió hay thử thách? Trò chơi này nhất định là rất thú vị! – Dương Ngọc Phát hưng phấn nói: - Lão Quách nhanh nói xem trò này chơi thế nào? Tôi thích chơi mấy trò như vậy lắm!
- Quy tắc của trò chơi này rất đơn giản. – Quách Minh Vũ mỉm cười giải thích cho mọi người: - Đầu tiên ấy, từng người thay phiên nhau, đến lượt ai thì người đó đều phải chém gió một câu, nhất định phải là chém gió đấy, nói thật mà bị phát hiện thì sẽ bị phạt ba ly rượu. Chờ chém xong, người khác sẽ bắt đầu tìm cách vạch trần hắn. Nếu không thể vạch trần được, vậy thì những người khác đều phải uống rượu. Nếu bị vạch trần, vậy thì người chơi phải uống rượu!
- Ừm… Khái niệm nghe có vẻ mơ hồ đấy. – Sở Phi ngẫm nghĩ rồi nói: - Lão Quách, anh làm ví dụ trước cho mọi người nghe thử xem? Chúng ta chơi mấy ván là hiểu nên làm thế nào ấy mà.
Hắn nói thế cũng là sự thật, dẫu sao thì người ở đây đều là những sinh viên xuất sắc của Thanh Hoa Thiên Đại, không có ai là kém thông minh cả, chơi trò chơi đều đơn giản như đang giỡn thôi.
- Thầy, đây là sở trường của thầy mà! – Tiêu Thần Tâm cười hì hì nói: - Thầy biết chém đến thế cơ mà…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Bây giờ anh mày có thể rút lui được không?
Chơi trò này thì anh mày tuyệt đối sẽ uống tới chết luôn á!
- Tới tới tới! Tôi làm mẫu cho mọi người nhé! – Quách Minh Vũ đứng lên, hắng giọng rồi nói: - Tôi bắt đầu đây. Thật ra vừa rồi là tôi khiêm tốn đấy. Thực tế, bây giờ tôi đang là trưởng khoa lịch sử đại học công thương Thiên Kinh.
Bây giờ hắn đang là trưởng khoa lịch sử đại học công thương Thiên Kinh! Rốt cục thì câu chém gió này là thật hay giả?
- Nhanh nhanh nhanh! Nghĩ cách đi! – Tô Mai hỏi bạn gái bên cạnh: - Hắn còn trẻ tuổi vậy mà đã là trưởng khoa rồi á? Không thể nào chứ?
- Theo lí thuyết thì năm mươi năm mươi. – Cô nương kia tên là Hồ Thu Viện, chuyên ngành toán học Thanh Hoa, cô tính toán một lúc rồi lắc đầu: - Không có sơ hở rõ ràng, không tìm được chứng cứ vạch trần hắn. Xem ra phải uống rượu rồi.
Quy tắc của trò chơi này chính là nếu không ai có thể vạch trần câu chém gió được thì toàn thể đều phải uống rượu.
Hai mươi giây trôi qua, Quách Minh Vũ nhìn mọi người, mỉm cười nói:
- Không ai vạch trần được tôi thì mọi người đều phải uống rượu đấy nhé…
Không ngờ hắn vừa dứt lời, chợt có một người hét lớn:
- Ha ha ha! Tìm được rồi!
Người kia nói rồi đứng dậy:
- Trưởng khoa lịch sử đại học công thương Thiên Kinh tên là Vương Minh Đạt. Quách Minh Vũ ông là phó khoa trưởng! Ha ha ha! Uống rượu uống rượu! Thử hỏi ông có phục hay không?
- Hey ya! Được đấy La Văn! – Quách Minh Vũ trợn mắt há mồm: - Thế mà ông cũng biết được à?
- Nói thế không phải vô nghĩa sao? – Người tên là La Văn kia cười nói: - Nhanh uống rượu uống rượu đi!
- Được được được! Tôi uống!
Quách Minh Vũ vừa uống rượu xong, tiếp theo chính là Dương Ngọc Phát.
Thằng này đứng dậy, ngẫm nghĩ rồi nói:
- Ừm… Tôi tùy ý nói thôi ha. Trong tổ công trình của bọn tôi ấy, cái kỹ thuật thông tin lượng tử khá là lợi hại hiện nay ấy, là do tôi nghiên cứu ra đấy.
Ah! Thế thì quá cao cmn cấp rồi!
Mọi người tao nhìn mày mày nhìn tao, đều yên lặng nghiên cứu xem thử điểm sơ hở của câu chém gió này.
Tiêu Thần Tâm hỏi nhỏ:
- Thầy cảm thấy đây là chém gió sao?
- Hẳn là sự thật, nhưng có phải là do hắn nghiên cứu hay không thì cũng không rõ ràng cho lắm. – Trương Tiểu Kiếm lại quan sát Dương Ngọc Phát cẩn thận, chợt cười nói: - Thằng này là dùng sự thật để chém gió á! Lần này muốn phát hiện sơ hở đúng là không dễ chút nào.
- Hả? – Tiêu Thần Tâm không khỏi kinh ngạc, vội hỏi: - Sao thầy biết?
Trương Tiểu Kiếm cười nói:
- Đừng quên thầy em chính là đại sư phong thủy đấy, xem tướng các loại chính là nghề của thầy! Tướng mạo của người này thuộc loại người thành thật trời sinh. Loại người này sẽ không dễ dàng nói dối. Hơn nữa, khi đã nói dối thì ánh mắt sẽ lắc lư không dám đối mặt với người khác. Nhưng mà em xem, bây giờ ánh mắt của hắn lại rất tự tin, điều này chứng tỏ lời hắn nói chính là sự thật, he he…
- WOW! – Tiêu Thần Tâm nhìn Trương Tiểu Kiếm cứ như là đang nhìn idol: - Thầy ơi thầy, thế thầy nói xem tướng mạo của em thuộc loại nào?
- Em hả? – Trương Tiểu Kiếm quan sát kỹ lưỡng: - Tướng mạo của em, nếu là đàn ông thì thuộc loại tiêu chuẩn âm nhu chết yểu, nhưng là phụ nữ thì lại trái ngược, thuộc về loại người hào phóng lại giỏi việc gia đình, cả đời xuôi gió xuôi nước, sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn!
Tiêu Thần Tâm:
- WOW!!!
Ai mà chẳng thích nghe lời hay đúng không?
Tiêu Thần Tâm nghe vậy sướng muốn chết, ngồi một chỗ không biết nên dùng tư thế nào mới được…
Lúc này, trò chơi chém gió hay thử thách còn đang tiến hành. Trương Tiểu Kiếm biết Dương Ngọc Phát là đang nói thật, nhưng vấn đề là hắn nói không thể xem như chứng cứ được, cho nên chỉ có thể ngồi đó giương mắt nhìn.
- Có! – Một người xoắn xuýt thật lâu, chợt hét lớn một tiếng: - Được lắm lão Dương! Không ngờ ông lại nói thật! Nhanh nhanh nhanh! Mọi người nhìn nè!
Hắn nói rồi đưa di động ra cho mọi người xem:
- Tôi vừa cố ý tra xét thử xem, tổ công tác kia thật sự đã nghiên cứu ra thứ đó. Mọi người xem ghế đầu thợ công trình nè, chính là lão Dương đó!
- Đâu đâu? – Cả đám tranh nhau cái di động: - Tui xem thử tui xem thử! Trời đúng kìa! Lão Dương giỏi nhé! Ha ha! Lợi hại!
Dương Ngọc Phát không khỏi buồn bực:
- Thế mà cũng bị phát hiện, còn phải uống ba ly…
Cả đám ồn ào:
- Ha ha ha… Chơi thì phải chịu! Uống đi! Uống đi!
Hắn ngửa cổ, trực tiếp uống cạn!
Tiếp theo là Lã Oánh Oánh. Cô cười tủm tỉm đứng dậy:
- Đến tôi rồi à? Ừm… Thế thì tôi tùy ý chém thôi. Số sách của quyển sách tiếp theo của tôi đã được phê duyệt rồi, tốp đầu tiên sẽ in một trăm ngàn cuốn nhé!
Cô chém kiểu này rất là có tính linh hoạt. Có trời mới biết là thật hay cả. Cả đám không khỏi mù tịt, vì thế đều phải uống rượu.
Điểm thú vị của trò chơi này chính là bất kể thật hay giả, đều có thể khiến mọi người có ấn tượng rằng mình rất trâu bò rất cao cấp. Điểm quan trọng là không thể chém gió quá ảo. Điều này vừa vặn trùng hợp với câu nói lúc trước của hệ thống, chém gió phải có cụ thể, hơn nữa phải nằm trong phạm vi mà mọi người có thể tiếp thụ được.
Những người khác chỉ chém ít cho vui thôi, còn Trương Tiểu Kiếm lại buồn bực triệt để…
Đậu xanh rau má chơi kiểu gì đây?
Trò chơi này hoàn toàn trái ngược với hệ thống của anh mày mà!
Hệ thống thì có thể thực hiện đều sẽ thành hiện thực, cũng có nghĩa là chém ít thì đều là sự thật.
Chém lớn quá thì không thể thực hiện được, nhưng làm thế sẽ bị vạch cmn trần ngay lập tức mất!
Vẫn là phải uống rượu!
Bây giờ chỉ khác ở chỗ uống một ly hay là uống ba ly thôi!
- Này…. – Trương Tiểu Kiếm rất là khó xử nói: - Tôi có thể không chơi trò này được không? Một người thành thật như tôi thì bảo tôi chém gió tôi sợ là không ứng phó được ấy…
Trương Tiểu Kiếm thật lòng không muốn tham gia, tham gia thì hiển nhiên chỉ có con đường thập tử vô sinh mà thôi!
Người khác thì cùng lắm chỉ uống một hai ly, còn hắn thì xác cmn định phải uống mỗi một lần rồi!
/369
|