Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
(*) Tiểu Đầu Bếp Cung Đình: Đây là tên một bộ phim hoạt hình Trung Quốc về đề tài ẩm thực và trinh thám.
===
- Ai yoo, có kỹ năng rồi nấu ăn đều phải chú ý. – Trương Tiểu Kiếm lấy di động ra ghi chú thời gian kỹ càng, sau đó bắt đầu cắt cà chua.
Lại là một trận “cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc” vang lên như súng máy, mấy người trong phòng đang chơi trò chơi cũng không yên lòng được…
Nhất là Sở Phi, lúc này trong lòng hắn quả thực muốn phát điên!
Tổ sư, trên các phương diện thì Trương Tiểu Kiếm không bằng mình, nhưng cố tình ở trong số những người này hắn lại được Tô Mai yêu thích nhất, mẹ kiếp này còn có thiên lí không?
Tô Mai thì nhìn Trương Tiểu Kiếm, cô đột nhiên cảm giác, nếu Trương Tiểu Kiếm có thể nấu cơm mỗi ngày cho cô thì tốt biết mấy…
Haizzz, yêu cầu này có phải là hơi cao xíu không nhỉ?
Trương Tiểu Kiếm bận rộn trong phòng bếp, trước hết cắm nồi cơm, sau đó lại mua kỹ năng [ Trứng chiên cà chua cấp hoàn mỹ ], quả thực là dùng xẻng như bay, không bao lâu sau đã làm xong trứng chiên cà chua.
- Thật… thật thơm!
Trứng chiên cà chua vừa ra chảo, mũi mọi người đã bắt đầu không tự chủ được bắt đầu nhúc nhích.
Nhất là Tô Mai, sáng nay cô còn chưa ăn cái gì, chỉ uống chút cháo hầm, lúc này đã sớm đói bụng rồi. Vừa ngửi thấy mùi vị này, bụng lập tức đánh trống.
- Tiểu Kiếm, em đói bụng rồi. – Tô Mai bĩu môi, sốt ruột nói: - Khi nào mới có thể ăn được đây?
So với mỹ thực, Sở Phi chơi game quả thực là hoàn toàn không đáng giá nhắc đến. Bây giờ trong lòng cô chỉ suy nghĩ một việc duy nhất --- Tui đói bụng, tui muốn ăn cơm!
- Nhanh thôi. – Trương Tiểu Kiếm lên tiếng, lại tùy ý làm thêm hai món ăn, lúc này di động cũng vang lên tiếng báo giờ.
Bỏ thêm miếng bí đao, muối tinh, bột ngọt, dầu vừng… Làm xong!
- Không phải chứ Kiếm ca! – Lúc này Kim Khải Toàn rốt cục có cơ hội nói chuyện: - Cậu nấu ăn mà còn cần cài đặt chuông báo điện thoại cơ á?
- Đúng vậy. – Trương Tiểu Kiếm đáp đương nhiên: - Không thế thì sao có thể cam đoan hương vị tốt nhất được? Tôi nói với anh nhé, đó chính là hương vị tốt nhất mà tôi tổng kết ra từ vô số lần nấu ăn. Nhiều một giây, ít một giây cũng không được, biết không? Haizzz, phỏng chừng có nói các anh cũng không hiểu. Cảnh giới ấy, là rất quan trọng…
Điểm số khiếp sợ +5, +6, +7, +5, +6…
Nhìn hàng loạt điểm số khiếp sợ quét trên hệ thống, Trương Tiểu Kiếm đắc ý vuốt tóc.
Hắn biết, vừa rồi một đợt chém gió này, là điểm tối đa!
- Tới tới tới, ăn cơm ăn cơm! – Trương Tiểu Kiếm bày bàn xong, sáu chiếc ghế sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, sau đó bưng đồ ăn lên bàn: - Hôm nay chúng ta đến thăm Tô Mai, tôi cũng không biết mua gì nên tùy ý nấu thứ sơ sài, hi vọng đại mỹ nữ của chúng ta đừng có ghét bỏ ha…
Kỳ thật hắn cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi, nhưng mà chờ nói xong lại phát hiện dường như bầu không khí có gì đó không thích hợp thì phải?
- Đây… - Tô Mai nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn, kinh hãi kêu lên: - Tiểu Kiếm! Đồ ăn anh nấu lại đang phát sáng kìa! Đang phát sáng! Trời ơi! Đây… Đây…
Trương Hiểu Phương cũng kinh ngạc, Tô Mai nói không sai, cô lại có thể nhìn thấy ánh sáng vàng chói phát ra từ trên đồ ăn!
Thật giống như loại đặc hiệu ánh sáng được thêm trên TV ấy!
Quả thực quá pờ rồ công nhận không?!
Cậu là Tiểu Đầu Bếp Cung Đình sao?!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Tô Mai!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Trương Hiểu Phương!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Sở Phi!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Giang Nghi Niên!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Kim Khải Toàn!”
Woa ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Sướng!
Xem ra kỹ năng mỹ thực của hệ thống quả thực không phải trâu bò ở mức bình thường đâu!
- Ai yoo xem mọi người giật mình kìa. – Trương Tiểu Kiếm lau tay, sau đó ngồi vào bàn, nói: - Kỳ thật cũng là do không có đủ nguyên liệu nấu ăn, tôi còn có rất nhiều món ăn sở trường còn chưa phát huy được đâu. Cùng lắm là dùng tạm mà thôi, muỗng canh với xẻng chiên cũng không dùng thuận tay cho lắm. Chờ có cơ hội, anh em chuẩn bị nhiều đồ vật chút, làm một bữa thật đã cho mọi người.
- Được được được! – Tô Mai sốt ruột nhất, cầm lấy thìa múc chút canh sườn non bí đao trước, sau đó thổi thổi, nhẹ nhàng đưa vào miệng, uống vào…
Sau đó nước mắt cô lập tức rơi xuống…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Tô Mai!”
- Quá… Quá ngon… - Nước mắt Tô Mai ào ào chảy ra như là nước lũ: - Em sang bên đây lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên uống được canh ngon như vậy… Trước kia chỉ có ăn cơm mẹ nấu ở nhà mới có cảm giác như thế này… Hu hu hu…
Đám người Sở Phi nhìn mà há to miệng!
Trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào Tô Mai, thấy nước mắt của Tô Mai chảy xuống rào rào, trong lòng đã khiếp sợ đến mức không thể diễn tả được bằng lời!
Điểm số khiếp sợ +3, +4, +3, +2, +2, +2…
Lại quét ra một trận!
- Ai yoo, em xem em kìa. – Ngược lại là Trương Tiểu Kiếm hoàn toàn không để ý Tô Mai có khóc hay không, hắn trực tiếp xới một bát cơm cho Tô Mai: - Ăn xong cái đã rồi hẵng cảm khái. Lát nữa nguội rồi ăn không ngon đâu.
Ba người Sở Phi hối hận xanh cả ruột --- Tổ sư hôm nay là làm sao vậy? Từ khi vào cửa đến giờ tiết tấu vẫn bị nắm trong tay Trương Tiểu Kiếm kìa!
Ngay cả cơ hội tốt để bới cơm cho Tô Mai mà cũng bỏ lỡ!
- Đúng đúng đúng, ăn cơm đã ăn cơm đã. – Tô Mai lau nước mắt, sau đó giơ đũa lên bắt đầu gọi mọi người ăn cơm: - Nhanh nhanh nhanh, mọi người trước nếm thử tay nghề của Tiểu Kiếm đi, rất ngon đấy!
- Thật hay giả thế? – Kim Khải Toàn trước tiên cầm đũa gắp một miếng trứng gà, bỏ vào miệng…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Kim Khải Toàn!”
- Tao đệt mịa! – Kim Khải Toàn suýt nữa thì trừng rớt tròng mắt: - Ăn gì mà ngon quá vậy? Trước kia vì sao tao ăn trứng chiên cà chua mà không có cảm giác như thế này?! Trời ơi! Tao cảm giác tao muốn bay lên giời rồi!
Có nhất thiết phải khoa trương như thế không hả thằng dế nhũi…
- Giật cả mình. – Sở Phi khinh thường hừ một tiếng, sau đó ăn miếng bí đao: - Không phải là canh sườn non bí đao sao? Trước kia tôi cũng không phải là chưa từng ăn…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Sở Phi!”
- Thật sự ăn ngon đến thế! – Biểu tình của Sở Phi lúc này hoàn toàn giống y hệt như Kim Khải Toàn, nhưng hắn dứt khoát hơn Kim Khải Toàn nhiều: - Sườn non! Miếng sườn non này là của anh!
Đây là sắp cướp giật của nhau rồi!
Thấy Sở Phi đã bắt đầu gắp đồ ăn ầm ầm vào trong chén của mình, người khác đâu thể nhịn được nữa?!
“Đây là của tui!” “Đây là của tui!” “Tui muốn cái này!” “Ôi giời ơi, quá tuyệt vời!” “Tiểu Kiếm sao cậu lại vĩ đại đến thế!”
Điểm số khiếp sợ +3, +2, +3, +2…
Lại là một trận spam, Trương Tiểu Kiếm nhìn không thể khép miệng được --- Ai yoo, xem các cậu quê mùa chưa kìa, nhìn xem anh hoàn toàn không vội vàng tí nào cả này, anh cười nhận điểm số khiếp sợ trước cái đã ha…
Sau đó khi Trương Tiểu Kiếm cảm thấy mỹ mãn nhìn vào bàn, nháy mắt một tiếng kêu gào vang vọng khắp khu nhà ---
- Đậu má! Sao chúng mày không để lại cho tao tí gì thế hả ả ả ả ả?!
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
(*) Tiểu Đầu Bếp Cung Đình: Đây là tên một bộ phim hoạt hình Trung Quốc về đề tài ẩm thực và trinh thám.
===
- Ai yoo, có kỹ năng rồi nấu ăn đều phải chú ý. – Trương Tiểu Kiếm lấy di động ra ghi chú thời gian kỹ càng, sau đó bắt đầu cắt cà chua.
Lại là một trận “cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc” vang lên như súng máy, mấy người trong phòng đang chơi trò chơi cũng không yên lòng được…
Nhất là Sở Phi, lúc này trong lòng hắn quả thực muốn phát điên!
Tổ sư, trên các phương diện thì Trương Tiểu Kiếm không bằng mình, nhưng cố tình ở trong số những người này hắn lại được Tô Mai yêu thích nhất, mẹ kiếp này còn có thiên lí không?
Tô Mai thì nhìn Trương Tiểu Kiếm, cô đột nhiên cảm giác, nếu Trương Tiểu Kiếm có thể nấu cơm mỗi ngày cho cô thì tốt biết mấy…
Haizzz, yêu cầu này có phải là hơi cao xíu không nhỉ?
Trương Tiểu Kiếm bận rộn trong phòng bếp, trước hết cắm nồi cơm, sau đó lại mua kỹ năng [ Trứng chiên cà chua cấp hoàn mỹ ], quả thực là dùng xẻng như bay, không bao lâu sau đã làm xong trứng chiên cà chua.
- Thật… thật thơm!
Trứng chiên cà chua vừa ra chảo, mũi mọi người đã bắt đầu không tự chủ được bắt đầu nhúc nhích.
Nhất là Tô Mai, sáng nay cô còn chưa ăn cái gì, chỉ uống chút cháo hầm, lúc này đã sớm đói bụng rồi. Vừa ngửi thấy mùi vị này, bụng lập tức đánh trống.
- Tiểu Kiếm, em đói bụng rồi. – Tô Mai bĩu môi, sốt ruột nói: - Khi nào mới có thể ăn được đây?
So với mỹ thực, Sở Phi chơi game quả thực là hoàn toàn không đáng giá nhắc đến. Bây giờ trong lòng cô chỉ suy nghĩ một việc duy nhất --- Tui đói bụng, tui muốn ăn cơm!
- Nhanh thôi. – Trương Tiểu Kiếm lên tiếng, lại tùy ý làm thêm hai món ăn, lúc này di động cũng vang lên tiếng báo giờ.
Bỏ thêm miếng bí đao, muối tinh, bột ngọt, dầu vừng… Làm xong!
- Không phải chứ Kiếm ca! – Lúc này Kim Khải Toàn rốt cục có cơ hội nói chuyện: - Cậu nấu ăn mà còn cần cài đặt chuông báo điện thoại cơ á?
- Đúng vậy. – Trương Tiểu Kiếm đáp đương nhiên: - Không thế thì sao có thể cam đoan hương vị tốt nhất được? Tôi nói với anh nhé, đó chính là hương vị tốt nhất mà tôi tổng kết ra từ vô số lần nấu ăn. Nhiều một giây, ít một giây cũng không được, biết không? Haizzz, phỏng chừng có nói các anh cũng không hiểu. Cảnh giới ấy, là rất quan trọng…
Điểm số khiếp sợ +5, +6, +7, +5, +6…
Nhìn hàng loạt điểm số khiếp sợ quét trên hệ thống, Trương Tiểu Kiếm đắc ý vuốt tóc.
Hắn biết, vừa rồi một đợt chém gió này, là điểm tối đa!
- Tới tới tới, ăn cơm ăn cơm! – Trương Tiểu Kiếm bày bàn xong, sáu chiếc ghế sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, sau đó bưng đồ ăn lên bàn: - Hôm nay chúng ta đến thăm Tô Mai, tôi cũng không biết mua gì nên tùy ý nấu thứ sơ sài, hi vọng đại mỹ nữ của chúng ta đừng có ghét bỏ ha…
Kỳ thật hắn cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi, nhưng mà chờ nói xong lại phát hiện dường như bầu không khí có gì đó không thích hợp thì phải?
- Đây… - Tô Mai nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn, kinh hãi kêu lên: - Tiểu Kiếm! Đồ ăn anh nấu lại đang phát sáng kìa! Đang phát sáng! Trời ơi! Đây… Đây…
Trương Hiểu Phương cũng kinh ngạc, Tô Mai nói không sai, cô lại có thể nhìn thấy ánh sáng vàng chói phát ra từ trên đồ ăn!
Thật giống như loại đặc hiệu ánh sáng được thêm trên TV ấy!
Quả thực quá pờ rồ công nhận không?!
Cậu là Tiểu Đầu Bếp Cung Đình sao?!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Tô Mai!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Trương Hiểu Phương!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Sở Phi!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Giang Nghi Niên!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Kim Khải Toàn!”
Woa ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Sướng!
Xem ra kỹ năng mỹ thực của hệ thống quả thực không phải trâu bò ở mức bình thường đâu!
- Ai yoo xem mọi người giật mình kìa. – Trương Tiểu Kiếm lau tay, sau đó ngồi vào bàn, nói: - Kỳ thật cũng là do không có đủ nguyên liệu nấu ăn, tôi còn có rất nhiều món ăn sở trường còn chưa phát huy được đâu. Cùng lắm là dùng tạm mà thôi, muỗng canh với xẻng chiên cũng không dùng thuận tay cho lắm. Chờ có cơ hội, anh em chuẩn bị nhiều đồ vật chút, làm một bữa thật đã cho mọi người.
- Được được được! – Tô Mai sốt ruột nhất, cầm lấy thìa múc chút canh sườn non bí đao trước, sau đó thổi thổi, nhẹ nhàng đưa vào miệng, uống vào…
Sau đó nước mắt cô lập tức rơi xuống…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Tô Mai!”
- Quá… Quá ngon… - Nước mắt Tô Mai ào ào chảy ra như là nước lũ: - Em sang bên đây lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên uống được canh ngon như vậy… Trước kia chỉ có ăn cơm mẹ nấu ở nhà mới có cảm giác như thế này… Hu hu hu…
Đám người Sở Phi nhìn mà há to miệng!
Trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào Tô Mai, thấy nước mắt của Tô Mai chảy xuống rào rào, trong lòng đã khiếp sợ đến mức không thể diễn tả được bằng lời!
Điểm số khiếp sợ +3, +4, +3, +2, +2, +2…
Lại quét ra một trận!
- Ai yoo, em xem em kìa. – Ngược lại là Trương Tiểu Kiếm hoàn toàn không để ý Tô Mai có khóc hay không, hắn trực tiếp xới một bát cơm cho Tô Mai: - Ăn xong cái đã rồi hẵng cảm khái. Lát nữa nguội rồi ăn không ngon đâu.
Ba người Sở Phi hối hận xanh cả ruột --- Tổ sư hôm nay là làm sao vậy? Từ khi vào cửa đến giờ tiết tấu vẫn bị nắm trong tay Trương Tiểu Kiếm kìa!
Ngay cả cơ hội tốt để bới cơm cho Tô Mai mà cũng bỏ lỡ!
- Đúng đúng đúng, ăn cơm đã ăn cơm đã. – Tô Mai lau nước mắt, sau đó giơ đũa lên bắt đầu gọi mọi người ăn cơm: - Nhanh nhanh nhanh, mọi người trước nếm thử tay nghề của Tiểu Kiếm đi, rất ngon đấy!
- Thật hay giả thế? – Kim Khải Toàn trước tiên cầm đũa gắp một miếng trứng gà, bỏ vào miệng…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Kim Khải Toàn!”
- Tao đệt mịa! – Kim Khải Toàn suýt nữa thì trừng rớt tròng mắt: - Ăn gì mà ngon quá vậy? Trước kia vì sao tao ăn trứng chiên cà chua mà không có cảm giác như thế này?! Trời ơi! Tao cảm giác tao muốn bay lên giời rồi!
Có nhất thiết phải khoa trương như thế không hả thằng dế nhũi…
- Giật cả mình. – Sở Phi khinh thường hừ một tiếng, sau đó ăn miếng bí đao: - Không phải là canh sườn non bí đao sao? Trước kia tôi cũng không phải là chưa từng ăn…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Sở Phi!”
- Thật sự ăn ngon đến thế! – Biểu tình của Sở Phi lúc này hoàn toàn giống y hệt như Kim Khải Toàn, nhưng hắn dứt khoát hơn Kim Khải Toàn nhiều: - Sườn non! Miếng sườn non này là của anh!
Đây là sắp cướp giật của nhau rồi!
Thấy Sở Phi đã bắt đầu gắp đồ ăn ầm ầm vào trong chén của mình, người khác đâu thể nhịn được nữa?!
“Đây là của tui!” “Đây là của tui!” “Tui muốn cái này!” “Ôi giời ơi, quá tuyệt vời!” “Tiểu Kiếm sao cậu lại vĩ đại đến thế!”
Điểm số khiếp sợ +3, +2, +3, +2…
Lại là một trận spam, Trương Tiểu Kiếm nhìn không thể khép miệng được --- Ai yoo, xem các cậu quê mùa chưa kìa, nhìn xem anh hoàn toàn không vội vàng tí nào cả này, anh cười nhận điểm số khiếp sợ trước cái đã ha…
Sau đó khi Trương Tiểu Kiếm cảm thấy mỹ mãn nhìn vào bàn, nháy mắt một tiếng kêu gào vang vọng khắp khu nhà ---
- Đậu má! Sao chúng mày không để lại cho tao tí gì thế hả ả ả ả ả?!
/362
|