Thượng Khả và Diêm Lục đưa Dư Văn Kiệt vào thành Hạ Lương, sau khi Dư Văn Kiệt dùng bí pháp thông tri cho đồng môn, thì mấy người tạm thời tìm một nhà trọ để đặt chân.
Dư Văn Kiệt thuê ba gian phòng thượng hạng, nhưng Diêm Lục lại không ở trong phòng mình mà rất tự nhiên đi theo Thượng Khả vào phòng cậu.
"Thuê phòng cho ngươi thì ngươi không cần, sao trước khi thuê phòng không nói sớm?" Thượng Khả tà tà liếc hắn một cái.
"Hắn thuê của hắn, ta ở kệ ta, có gì liên quan đâu?" Diêm Lục ngồi dựa bên cửa sổ, lấy ra cái nhẫn trữ vậy mà ban ngày "nhặt" được, móc ra một khối ngọc giản.
Thượng Khả thò lại gần, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Công pháp tu chân." Diêm Lục tùy ý đem ngọc giản đưa cho cậu.
Thượng Khả dùng thần thức đọc một hồi, nội dung bên trong đối với cậu mà nói quả thực giống như thiên thư. Sinh vật không phải người có phương thức tu luyện hoàn toàn khác với con người, chúng nó không có công pháp tu chân cụ thể, chủ yếu là dựa vào hấp thu tinh hoa đất trời, cho nên tốc độ tu luyện kém nhân loại rất nhiều. Hơn nữa vì muốn làm một tấm gương sáng cho Diêm Lục noi theo, thân là một Ma nấm - Thượng Khả cũng không hút tinh khí thuần nguyên của sinh linh, nên tốc độ tu luyện càng chậm như ốc sên.
"Ngươi có thể tu luyện không?" Thượng Khả hai mắt lóe sáng mà nhìn Diêm Lục. Tuy rằng cậu xem không hiểu, nhưng cũng biết đây là công pháp tu chân chính đạo. Bây giờ Diêm Lục không thiếu cái gì, chỉ thiếu một bộ công pháp chính đạo hoàn chỉnh.
"Có thể."
"Vậy......" Mau chạy đi tu luyện đi! Cánh cửa lớn thông lên Thần giới đã vì ngươi mà rộng mở rồi.
"Không thích."
"Cái gì?" Thượng Khả nghi hoặc.
"Không thích loại công pháp này." Diêm Lục lấy một viên linh thạch ra từ nhẫn trữ vật, đặt trong tay thưởng thức, đối với khối ngọc giản kia lại rất khinh thường.
"Vậy ngươi thích công pháp như thế nào?" Cho cái mục tiêu đi, tôi cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng giúp anh tìm ra.
Diêm Lục nhìn nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Giống ngươi vậy."
Thượng Khả vẻ mặt mê mang: "Giống ta là sao?"
"Tùy tâm sở dục, đạo pháp nhập cốt, hấp thu tinh hoa vạn vật." Dừng một chút, lại bổ sung, "Còn mang theo một cỗ hơi thở ướt của Ma nấm."
Câu trước còn chưa tính, câu sau là ý gì? Cái gì gọi là "Hơi thở ẩm ướt của Ma nấm."?!
"Nấm là trời sinh, ngươi hâm mộ cũng không có đâu!" Thượng Khả cả giận nói: "Ngươi vẫn là thành thành thật thật lựa chọn một bộ công pháp thích hợp với nhân loại bình thường để tu luyện đi!"
"Ừm, ngươi nói rất đúng." Diêm Lục gật đầu, "Tuy rằng không thể giống ngươi, nhưng ta cũng có biện pháp của ta."
"Biện pháp gì?" Thượng Khả ngẩn ra.
"Luyện hóa Nguyên Anh của người tu chân, chiếm lấy lực lượng của bọn họ." Ngữ khí Diêm Lục nói tuỳ ý như đang thảo luận thời tiết ngày hôm nay.
Thượng Khả: "..." Ma tính của người này quả thực ngấm vào trong máu.
Thượng Khả thở dài một hơi, ý đồ muốn sửa chữa lại nhận thức sai lầm của hắn: "Việc đó không đúng, người tu chân hẳn là nên theo đuổi chính đạo, vứt bỏ tà niệm, nếu không sẽ đọa nhập ma đạo."
"Đọa nhập ma đạo thì có làm sao?" Diêm Lục nghi hoặc: "Nấm nhỏ không phải là Yêu linh ma đạo hay sao?"
Thượng Khả không phản bác được. Đây thật sự là sự thật máu chảy đầm đìa. Nhưng cậu đọa nhập ma đạo hoàn toàn là bị người nào đó làm hại đó có được hay không?
Diêm Lục đặt tay lên đỉnh đầu cậu an ủi: "Ta cảm thấy ma nấm rất tốt, ngươi không cần tự coi nhẹ mình, bắt buộc mình theo đuổi con đường chính đạo."
Hắn đang khuyên giải an ủi cậu đó hả! Ai tự coi nhẹ mình? Ai theo đuổi chính đạo?
Thượng Khả xoay người, vô lực phản bác mà ngã xuống giường.
"Muốn ngủ rồi sao?" Diêm Lục nhảy xuống cửa sổ, tùy tay cởi áo khoác, đẩy Thượng Khả vào bên trong, sau đó nằm ở bên cạnh cậu, nói một tiếng: "Ngủ ngon." Lập tức nhắm mắt lại, bình yên đi vào giấc ngủ.
Thượng Khả: "..." Không biết vì sao đột nhiên cảm thấy người như Diêm Lục không tu ma quả thật là phí của trời!
Ngày hôm sau Thượng Khả khôi phục tinh thần, tự cổ vũ mình, tiếp tục làm việc thiện cứu người, mưu đồ cảm hoá ma đầu vạn ác này từ bước căn bản.
Dư Văn Kiệt trong cuộc chiến bị thương căn cơ, Thượng Khả tự mình lên núi tìm kiếm linh dược giúp gã, làm gã cảm động đến rối tinh rối mù. Không chỉ gã, chỉ cần thấy ai gặp khó khăn cậu đều ra tay cứu giúp. Mỗi ngày dựa vào thu thập sơn quả và thảo dược, tự mình đan các loại đồ chơi cùng với đánh đàn bán nghệ vân vân, đổi lấy tiền tài dùng để giúp người.
Lúc bắt đầu Thượng Khả còn cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng dần dần cậu phát hiện như vậy có thể luyện tập thân pháp, dung hợp linh khí thiên địa nhanh hơn, cũng có thể xem là một phương pháp tu luyện, vì thế càng thêm gắng sức với loại việc "thích làm việc thiện" mệt mà không có kết quả này.
Diêm Lục không hiểu, nhưng lại không ngăn cản, mỗi ngày nhìn cậu sức sống bắn ra bốn phía.
Dư Văn Kiệt thì hâm mộ Thượng Khả không thôi, coi cậu như Bạch Nguyệt quang. Không quá nửa tháng ở chung một lòng đã đặt trên người cậu.
Dưới một đại thụ, Thượng Khả ngồi trên chiếu, trong tay ôm một cây tỳ bà, ngón tay uyển chuyển khảy ra một chuỗi làn điệu thanh thoát. Mắt cậu rủ xuống, vẻ mặt chuyên chú, mái tóc trắng nhẹ nhàng phiêu động ở trong gió, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây hắt lên người cậu từng tia sáng rực rỡ loang lỗ trên áo. Áo dài trang nhã, khí chất như mây, chỉ có phiến môi mỏng kia đỏ thẫm như máu, thủy nhuận ướt át.
Vây quanh cậu là bảy, tám đứa bé, bọn nó im lặng lắng nghe tiếng đàn dễ nghe, cái đầu nhỏ thường thường đung đưa theo khúc nhạc. Mấy người lớn cách đó không xa cũng ngừng việc trong tay, mỉm cười đứng nghe.
Diêm Lục tựa vào một cột đá, yên lặng nhìn chằm chằm Thượng Khả dưới tàng cây, trong đồng tử không hề gợn sóng, phản chiếu ra bóng dáng người nọ.
Dư Văn Kiệt như say, trên mặt xuất hiện si mê khác hẳn bình thường.
Thượng Khả đắm chìm chơi đàn vẫn chưa phát hiện âm thanh ồn ào bốn phía đã biến mất, xung quanh như chỉ còn lại tiếng tỳ bà du dương.
Ngón tay thon dài cử động lưu lại một đạo khói bụi tím, hai tròng mắt tỏa sáng, khóe mắt hơi nhếch, môi đỏ mọng vẽ ra một độ cong mê người, đẹp đến yêu dã. Nguyên bản khúc ca vui mừng dần dần biến thành ma âm câu hồn phách. Người trong phạm vi mấy ngàn thước đều ngây dại, như si như mê, tinh khí trong suốt từ trên người bọn họ bay ra, chậm rãi hội tụ về phía Thượng Khả.
Trong cả đám người, chỉ có Diêm Lục khẽ cong cong khóe miệng một cái, không hề cố kỵ bắt đầu hấp thu tinh khí tràn ngập không trung.
"Yêu nghiệt phương nào ở đây tác quái!" Vào lúc này, một tiếng hét to từ nơi không xa truyền đến. Thanh âm cắt qua phía chân trời, như mũi tên nhọn thẳng tắp bắn về phía Thượng Khả, sức mạnh chân nguyên cường đại đánh gãy động tác chơi đàn của cậu.
Tiếng nhạc dừng lại, mọi người xung quanh dần dần khôi phục thần trí, một lần nữa hoạt động, hoàn toàn không phát hiện dị thường vừa rồi.
Trong lúc Thượng Khả ngây người, vài tu chân giả đã lướt tới gần, một lão giả tóc trắng trong đó quát: "Chỉ là một tiểu yêu tinh mà dám ở đây làm loạn, mưu toan rút tinh khí của người sống."
Thượng Khả nhớ lại chuyện vừa phát sinh, lúc này mới ý thức được mình đã làm gì. Cậu hóa hình nhờ ma kiếp, kết ma đan. Tuy không có ý hại người nhưng lực lượng trong cơ thể lại đi ngược lại tâm tính của cậu. Trong lúc vô ý thúc dục ma đan rút đi tinh khí của sinh linh.
Lão giả huy động kiếm khí, âm thanh chói tai khiến mấy đứa nhỏ chung quanh sợ tới mức chạy tán loạn.
Nhìn thấy phía trước chỉ có Thượng Khả, lão giả không chút lưu tình phát động công kích về phía cậu.
"Thanh Sùng sư thúc! Đừng." Dư Văn Kiệt ở phía sau kinh hô: "Đây là bằng hữu của ta."
Lão giả không để ý tới hắn, tiếp tục huy kiếm mãnh mẽ tấn công.
Thượng Khả không cần đánh cũng biết đánh không lại, ôm tỳ bà bỏ chạy. Lão giả cùng vài tu chân giả đuổi sát ở phía sau cậu, vô số kiếm khí lăng không bay vụt tới, cứa ra từng vết máu trên người cậu.
Đây là lần đầu tiên Thượng Khả tự thể nghiệm thủ đoạn công kích của tu chân giả, đúng là đao quang kiếm ảnh, sát khí bức người, còn cách mấy trăm thước cũng có thể thương tổn được cậu.
"Sư thúc đừng!" Mắt thấy Thượng Khả bị một đạo kiếm khí đánh ngã xuống đất, cả người máu tươi đầm đìa, Dư Văn Kiệt lập tức tiến lên ngăn cản: "Sư thúc, hắn là bằng hữu của ta, mong hạ thủ lưu tình."
"Lưu tình? Nó là một yêu tinh hại người. Hôm nay không trừ nó, ai biết về sau nó sẽ giết hại bao nhiêu sinh linh." Thanh Sùng đạo nhân cầm kiếm chỉ Thượng Khả trên mặt đất.
"Không, hắn sẽ không!" Dư Văn Kiệt lên tiếng xin tha: "Hắn đã cứu mạng ta, cũng từng giúp rất nhiều người, cho dù hắn là yêu tinh, cũng là một yêu tinh tâm địa thiện lương."
"Ngươi có phải bị hắn mê hoặc hay không?" Thanh Sùng đạo nhân lạnh lùng nói: "Vừa rồi hắn chơi đàn ma âm ý đồ hút tinh khí người khác, cái này cũng gọi tâm địa thiện lương?"
Trong mắt Dư Văn Kiệt hiện lên một tia kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Thượng Khả. Cậu giãy dụa từ mặt đất đứng lên, quần áo tán loạn, một thân vết máu, trong ánh mắt sâu thẳm mang theo vài phần ưu thương. Bên trái trán bị kiếm khí cắt qua, máu chảy xuống mắt trái, ở khóe mắt ngưng tụ thành một giọt huyết châu, sau đó chậm rãi chảy xuống khuôn mặt trắng nõn.
Thiếu niên như ngọc, thanh lệ vô song.
Ở chung nửa tháng, Dư Văn Kiệt không tin Thượng Khả là một yêu tinh hại người. Nhưng ma âm vừa rồi ngay cả gã cũng bị mê hoặc, nếu không phải sư thúc bọn họ đuổi tới, hậu quả thật sự khó lường.
Ánh mắt Dư Văn Kiệt phức tạp, không biết nên làm thế nào cho phải.
Thượng Khả lại âm thầm cười khổ, làm việc thiện trăm lần, chỉ cần không cẩn thận làm việc ác một lần, cố gắng trước đó liền hóa thành hư vô.
Thanh Sùng đạo nhân không kiên nhẫn chờ Dư Văn Kiệt lựa chọn, nhấc trường kiếm tấn công Thượng Khả.
Thượng Khả vốn định dùng ma khí đánh trả, nhưng thấy Diêm Lục ở phía xa xa lại bỏ đi ý nghĩ này. Việc đã đến nước này, chính là tương kế tựu kế, cho dù bị buộc đến tuyệt cảnh cậu cũng không muốn dùng ma công hại người.
Thân tại ma uyên, tâm hướng chính đạo. Dù thế nhân xem thường, ý chí cũng không thay đổi.
Thượng Khả khẩn trương trói buộc ma tâm, chỉ thủ chứ không công, vết thương trên người không ngừng gia tăng, trong mắt dần dần bịt kín một tầng nước mắt, nhưng ánh mắt thủy chung kiên định, không hề sợ hãi.
"Tiên trưởng, thỉnh hạ thủ lưu tình, Thượng tiểu ca là người tốt a!" Đúng lúc này, một ông cụ đứng bên đường lớn tiếng khẩn cầu.
"Đúng vậy, mong tiên trưởng hạ thủ lưu tình, tha cho hắn một lần đi." Lại có một người khác phụ hoạ.
"Không được thương tổn Thượng đại ca." Đây là bọn nhỏ vừa rồi nghe tỳ bà.
Càng ngày càng nhiều người bênh vực, bọn họ đều là người trong khoảng thời gian này được Thượng Khả giúp đỡ. Tuy chỉ là ân huệ nho nhỏ nhưng đối với những người tâm địa thuần phác như bọn họ đều vô cùng cảm ơn.
Đám người Thanh Sùng đạo nhân vẻ mặt giật mình, không nghĩ tới nhóm phàm nhân này lại vì một yêu tinh mà cầu tình. Vừa rồi suýt chút nữa bị nó nuốt hồn mà còn không biết, thật sự là ngu không ai bằng!
Dư Văn Kiệt cũng xúc động quỳ xuống nói: "Mong sư thúc buông tha hắn đi."
"Ngươi!" Bình dân áo vải không biết thì thôi, nhưng ngay cả sư điệt của ông cũng như thế, đều bị mê hoặc tâm trí sao? Thanh Sùng đạo nhân giận không kiềm được, chỉ vào Thượng Khả nói: "Cút! Tốt nhất đừng để ta nhìn thấy ngươi, nếu không ta nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình."
Thượng Khả đứng lên nhìn xung quanh một vòng, sau đó chắp tay cúi người thật sâu trước những dân chúng thiện lương này. Bọn họ không chỉ cứu mạng cậu, mà còn cho cậu hi vọng hoàn thành nhiệm vụ.
Thượng Khả lảo đảo bước đi trong ánh nhìn của mọi người, rời đi nơi thành nhỏ này.
Từ đầu đến cuối Diêm Lục chỉ hờ hững đứng cạnh xem. Chờ Thượng Khả rời đi hắn mới chuyển tầm mắt đến đám người Phi Tinh Kiếm Phái kia, nhìn chăm chú một lát sau đó xoay người đi theo hướng Thượng Khả vừa rời đi.
Diêm Lục tìm được quần áo dính đầy vết máu của Thượng Khả ở trong một rừng cây, ánh mắt nhìn quét một vòng, chuẩn xác tìm được một gốc nấm héo rũ nằm bẹp ở một đoạn rễ cây già.
Hắn ngồi xổm người xuống, thản nhiên nói: "Rõ ràng là một ma nấm, vì sao cứ muốn đi theo chính đạo, thuận theo ý trời? Lấy linh tính của ngươi, dựa vào ma công, không đến hai trăm năm có thể tu thành ma thể, siêu phàm nhập thánh. Những người đó sao có thể là đối thủ của ngươi?"
~~~~~~~~~~
Editor có lời muốn nói: I Come Back rồi đây!!!! Mấy đứa thu nhập được bao nhiêu rồi (*^﹏^*) Năm nay già rồi nên hỏng ai lì xì xác định thất thu *buồn~ing* khoe tiền lì xì đi nèo. À tui đặt gạch hố mới rồi đó hoanh nghênh đại gia ghé thăm và lọt hố nghe~~
Dư Văn Kiệt thuê ba gian phòng thượng hạng, nhưng Diêm Lục lại không ở trong phòng mình mà rất tự nhiên đi theo Thượng Khả vào phòng cậu.
"Thuê phòng cho ngươi thì ngươi không cần, sao trước khi thuê phòng không nói sớm?" Thượng Khả tà tà liếc hắn một cái.
"Hắn thuê của hắn, ta ở kệ ta, có gì liên quan đâu?" Diêm Lục ngồi dựa bên cửa sổ, lấy ra cái nhẫn trữ vậy mà ban ngày "nhặt" được, móc ra một khối ngọc giản.
Thượng Khả thò lại gần, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Công pháp tu chân." Diêm Lục tùy ý đem ngọc giản đưa cho cậu.
Thượng Khả dùng thần thức đọc một hồi, nội dung bên trong đối với cậu mà nói quả thực giống như thiên thư. Sinh vật không phải người có phương thức tu luyện hoàn toàn khác với con người, chúng nó không có công pháp tu chân cụ thể, chủ yếu là dựa vào hấp thu tinh hoa đất trời, cho nên tốc độ tu luyện kém nhân loại rất nhiều. Hơn nữa vì muốn làm một tấm gương sáng cho Diêm Lục noi theo, thân là một Ma nấm - Thượng Khả cũng không hút tinh khí thuần nguyên của sinh linh, nên tốc độ tu luyện càng chậm như ốc sên.
"Ngươi có thể tu luyện không?" Thượng Khả hai mắt lóe sáng mà nhìn Diêm Lục. Tuy rằng cậu xem không hiểu, nhưng cũng biết đây là công pháp tu chân chính đạo. Bây giờ Diêm Lục không thiếu cái gì, chỉ thiếu một bộ công pháp chính đạo hoàn chỉnh.
"Có thể."
"Vậy......" Mau chạy đi tu luyện đi! Cánh cửa lớn thông lên Thần giới đã vì ngươi mà rộng mở rồi.
"Không thích."
"Cái gì?" Thượng Khả nghi hoặc.
"Không thích loại công pháp này." Diêm Lục lấy một viên linh thạch ra từ nhẫn trữ vật, đặt trong tay thưởng thức, đối với khối ngọc giản kia lại rất khinh thường.
"Vậy ngươi thích công pháp như thế nào?" Cho cái mục tiêu đi, tôi cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng giúp anh tìm ra.
Diêm Lục nhìn nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Giống ngươi vậy."
Thượng Khả vẻ mặt mê mang: "Giống ta là sao?"
"Tùy tâm sở dục, đạo pháp nhập cốt, hấp thu tinh hoa vạn vật." Dừng một chút, lại bổ sung, "Còn mang theo một cỗ hơi thở ướt của Ma nấm."
Câu trước còn chưa tính, câu sau là ý gì? Cái gì gọi là "Hơi thở ẩm ướt của Ma nấm."?!
"Nấm là trời sinh, ngươi hâm mộ cũng không có đâu!" Thượng Khả cả giận nói: "Ngươi vẫn là thành thành thật thật lựa chọn một bộ công pháp thích hợp với nhân loại bình thường để tu luyện đi!"
"Ừm, ngươi nói rất đúng." Diêm Lục gật đầu, "Tuy rằng không thể giống ngươi, nhưng ta cũng có biện pháp của ta."
"Biện pháp gì?" Thượng Khả ngẩn ra.
"Luyện hóa Nguyên Anh của người tu chân, chiếm lấy lực lượng của bọn họ." Ngữ khí Diêm Lục nói tuỳ ý như đang thảo luận thời tiết ngày hôm nay.
Thượng Khả: "..." Ma tính của người này quả thực ngấm vào trong máu.
Thượng Khả thở dài một hơi, ý đồ muốn sửa chữa lại nhận thức sai lầm của hắn: "Việc đó không đúng, người tu chân hẳn là nên theo đuổi chính đạo, vứt bỏ tà niệm, nếu không sẽ đọa nhập ma đạo."
"Đọa nhập ma đạo thì có làm sao?" Diêm Lục nghi hoặc: "Nấm nhỏ không phải là Yêu linh ma đạo hay sao?"
Thượng Khả không phản bác được. Đây thật sự là sự thật máu chảy đầm đìa. Nhưng cậu đọa nhập ma đạo hoàn toàn là bị người nào đó làm hại đó có được hay không?
Diêm Lục đặt tay lên đỉnh đầu cậu an ủi: "Ta cảm thấy ma nấm rất tốt, ngươi không cần tự coi nhẹ mình, bắt buộc mình theo đuổi con đường chính đạo."
Hắn đang khuyên giải an ủi cậu đó hả! Ai tự coi nhẹ mình? Ai theo đuổi chính đạo?
Thượng Khả xoay người, vô lực phản bác mà ngã xuống giường.
"Muốn ngủ rồi sao?" Diêm Lục nhảy xuống cửa sổ, tùy tay cởi áo khoác, đẩy Thượng Khả vào bên trong, sau đó nằm ở bên cạnh cậu, nói một tiếng: "Ngủ ngon." Lập tức nhắm mắt lại, bình yên đi vào giấc ngủ.
Thượng Khả: "..." Không biết vì sao đột nhiên cảm thấy người như Diêm Lục không tu ma quả thật là phí của trời!
Ngày hôm sau Thượng Khả khôi phục tinh thần, tự cổ vũ mình, tiếp tục làm việc thiện cứu người, mưu đồ cảm hoá ma đầu vạn ác này từ bước căn bản.
Dư Văn Kiệt trong cuộc chiến bị thương căn cơ, Thượng Khả tự mình lên núi tìm kiếm linh dược giúp gã, làm gã cảm động đến rối tinh rối mù. Không chỉ gã, chỉ cần thấy ai gặp khó khăn cậu đều ra tay cứu giúp. Mỗi ngày dựa vào thu thập sơn quả và thảo dược, tự mình đan các loại đồ chơi cùng với đánh đàn bán nghệ vân vân, đổi lấy tiền tài dùng để giúp người.
Lúc bắt đầu Thượng Khả còn cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng dần dần cậu phát hiện như vậy có thể luyện tập thân pháp, dung hợp linh khí thiên địa nhanh hơn, cũng có thể xem là một phương pháp tu luyện, vì thế càng thêm gắng sức với loại việc "thích làm việc thiện" mệt mà không có kết quả này.
Diêm Lục không hiểu, nhưng lại không ngăn cản, mỗi ngày nhìn cậu sức sống bắn ra bốn phía.
Dư Văn Kiệt thì hâm mộ Thượng Khả không thôi, coi cậu như Bạch Nguyệt quang. Không quá nửa tháng ở chung một lòng đã đặt trên người cậu.
Dưới một đại thụ, Thượng Khả ngồi trên chiếu, trong tay ôm một cây tỳ bà, ngón tay uyển chuyển khảy ra một chuỗi làn điệu thanh thoát. Mắt cậu rủ xuống, vẻ mặt chuyên chú, mái tóc trắng nhẹ nhàng phiêu động ở trong gió, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây hắt lên người cậu từng tia sáng rực rỡ loang lỗ trên áo. Áo dài trang nhã, khí chất như mây, chỉ có phiến môi mỏng kia đỏ thẫm như máu, thủy nhuận ướt át.
Vây quanh cậu là bảy, tám đứa bé, bọn nó im lặng lắng nghe tiếng đàn dễ nghe, cái đầu nhỏ thường thường đung đưa theo khúc nhạc. Mấy người lớn cách đó không xa cũng ngừng việc trong tay, mỉm cười đứng nghe.
Diêm Lục tựa vào một cột đá, yên lặng nhìn chằm chằm Thượng Khả dưới tàng cây, trong đồng tử không hề gợn sóng, phản chiếu ra bóng dáng người nọ.
Dư Văn Kiệt như say, trên mặt xuất hiện si mê khác hẳn bình thường.
Thượng Khả đắm chìm chơi đàn vẫn chưa phát hiện âm thanh ồn ào bốn phía đã biến mất, xung quanh như chỉ còn lại tiếng tỳ bà du dương.
Ngón tay thon dài cử động lưu lại một đạo khói bụi tím, hai tròng mắt tỏa sáng, khóe mắt hơi nhếch, môi đỏ mọng vẽ ra một độ cong mê người, đẹp đến yêu dã. Nguyên bản khúc ca vui mừng dần dần biến thành ma âm câu hồn phách. Người trong phạm vi mấy ngàn thước đều ngây dại, như si như mê, tinh khí trong suốt từ trên người bọn họ bay ra, chậm rãi hội tụ về phía Thượng Khả.
Trong cả đám người, chỉ có Diêm Lục khẽ cong cong khóe miệng một cái, không hề cố kỵ bắt đầu hấp thu tinh khí tràn ngập không trung.
"Yêu nghiệt phương nào ở đây tác quái!" Vào lúc này, một tiếng hét to từ nơi không xa truyền đến. Thanh âm cắt qua phía chân trời, như mũi tên nhọn thẳng tắp bắn về phía Thượng Khả, sức mạnh chân nguyên cường đại đánh gãy động tác chơi đàn của cậu.
Tiếng nhạc dừng lại, mọi người xung quanh dần dần khôi phục thần trí, một lần nữa hoạt động, hoàn toàn không phát hiện dị thường vừa rồi.
Trong lúc Thượng Khả ngây người, vài tu chân giả đã lướt tới gần, một lão giả tóc trắng trong đó quát: "Chỉ là một tiểu yêu tinh mà dám ở đây làm loạn, mưu toan rút tinh khí của người sống."
Thượng Khả nhớ lại chuyện vừa phát sinh, lúc này mới ý thức được mình đã làm gì. Cậu hóa hình nhờ ma kiếp, kết ma đan. Tuy không có ý hại người nhưng lực lượng trong cơ thể lại đi ngược lại tâm tính của cậu. Trong lúc vô ý thúc dục ma đan rút đi tinh khí của sinh linh.
Lão giả huy động kiếm khí, âm thanh chói tai khiến mấy đứa nhỏ chung quanh sợ tới mức chạy tán loạn.
Nhìn thấy phía trước chỉ có Thượng Khả, lão giả không chút lưu tình phát động công kích về phía cậu.
"Thanh Sùng sư thúc! Đừng." Dư Văn Kiệt ở phía sau kinh hô: "Đây là bằng hữu của ta."
Lão giả không để ý tới hắn, tiếp tục huy kiếm mãnh mẽ tấn công.
Thượng Khả không cần đánh cũng biết đánh không lại, ôm tỳ bà bỏ chạy. Lão giả cùng vài tu chân giả đuổi sát ở phía sau cậu, vô số kiếm khí lăng không bay vụt tới, cứa ra từng vết máu trên người cậu.
Đây là lần đầu tiên Thượng Khả tự thể nghiệm thủ đoạn công kích của tu chân giả, đúng là đao quang kiếm ảnh, sát khí bức người, còn cách mấy trăm thước cũng có thể thương tổn được cậu.
"Sư thúc đừng!" Mắt thấy Thượng Khả bị một đạo kiếm khí đánh ngã xuống đất, cả người máu tươi đầm đìa, Dư Văn Kiệt lập tức tiến lên ngăn cản: "Sư thúc, hắn là bằng hữu của ta, mong hạ thủ lưu tình."
"Lưu tình? Nó là một yêu tinh hại người. Hôm nay không trừ nó, ai biết về sau nó sẽ giết hại bao nhiêu sinh linh." Thanh Sùng đạo nhân cầm kiếm chỉ Thượng Khả trên mặt đất.
"Không, hắn sẽ không!" Dư Văn Kiệt lên tiếng xin tha: "Hắn đã cứu mạng ta, cũng từng giúp rất nhiều người, cho dù hắn là yêu tinh, cũng là một yêu tinh tâm địa thiện lương."
"Ngươi có phải bị hắn mê hoặc hay không?" Thanh Sùng đạo nhân lạnh lùng nói: "Vừa rồi hắn chơi đàn ma âm ý đồ hút tinh khí người khác, cái này cũng gọi tâm địa thiện lương?"
Trong mắt Dư Văn Kiệt hiện lên một tia kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Thượng Khả. Cậu giãy dụa từ mặt đất đứng lên, quần áo tán loạn, một thân vết máu, trong ánh mắt sâu thẳm mang theo vài phần ưu thương. Bên trái trán bị kiếm khí cắt qua, máu chảy xuống mắt trái, ở khóe mắt ngưng tụ thành một giọt huyết châu, sau đó chậm rãi chảy xuống khuôn mặt trắng nõn.
Thiếu niên như ngọc, thanh lệ vô song.
Ở chung nửa tháng, Dư Văn Kiệt không tin Thượng Khả là một yêu tinh hại người. Nhưng ma âm vừa rồi ngay cả gã cũng bị mê hoặc, nếu không phải sư thúc bọn họ đuổi tới, hậu quả thật sự khó lường.
Ánh mắt Dư Văn Kiệt phức tạp, không biết nên làm thế nào cho phải.
Thượng Khả lại âm thầm cười khổ, làm việc thiện trăm lần, chỉ cần không cẩn thận làm việc ác một lần, cố gắng trước đó liền hóa thành hư vô.
Thanh Sùng đạo nhân không kiên nhẫn chờ Dư Văn Kiệt lựa chọn, nhấc trường kiếm tấn công Thượng Khả.
Thượng Khả vốn định dùng ma khí đánh trả, nhưng thấy Diêm Lục ở phía xa xa lại bỏ đi ý nghĩ này. Việc đã đến nước này, chính là tương kế tựu kế, cho dù bị buộc đến tuyệt cảnh cậu cũng không muốn dùng ma công hại người.
Thân tại ma uyên, tâm hướng chính đạo. Dù thế nhân xem thường, ý chí cũng không thay đổi.
Thượng Khả khẩn trương trói buộc ma tâm, chỉ thủ chứ không công, vết thương trên người không ngừng gia tăng, trong mắt dần dần bịt kín một tầng nước mắt, nhưng ánh mắt thủy chung kiên định, không hề sợ hãi.
"Tiên trưởng, thỉnh hạ thủ lưu tình, Thượng tiểu ca là người tốt a!" Đúng lúc này, một ông cụ đứng bên đường lớn tiếng khẩn cầu.
"Đúng vậy, mong tiên trưởng hạ thủ lưu tình, tha cho hắn một lần đi." Lại có một người khác phụ hoạ.
"Không được thương tổn Thượng đại ca." Đây là bọn nhỏ vừa rồi nghe tỳ bà.
Càng ngày càng nhiều người bênh vực, bọn họ đều là người trong khoảng thời gian này được Thượng Khả giúp đỡ. Tuy chỉ là ân huệ nho nhỏ nhưng đối với những người tâm địa thuần phác như bọn họ đều vô cùng cảm ơn.
Đám người Thanh Sùng đạo nhân vẻ mặt giật mình, không nghĩ tới nhóm phàm nhân này lại vì một yêu tinh mà cầu tình. Vừa rồi suýt chút nữa bị nó nuốt hồn mà còn không biết, thật sự là ngu không ai bằng!
Dư Văn Kiệt cũng xúc động quỳ xuống nói: "Mong sư thúc buông tha hắn đi."
"Ngươi!" Bình dân áo vải không biết thì thôi, nhưng ngay cả sư điệt của ông cũng như thế, đều bị mê hoặc tâm trí sao? Thanh Sùng đạo nhân giận không kiềm được, chỉ vào Thượng Khả nói: "Cút! Tốt nhất đừng để ta nhìn thấy ngươi, nếu không ta nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình."
Thượng Khả đứng lên nhìn xung quanh một vòng, sau đó chắp tay cúi người thật sâu trước những dân chúng thiện lương này. Bọn họ không chỉ cứu mạng cậu, mà còn cho cậu hi vọng hoàn thành nhiệm vụ.
Thượng Khả lảo đảo bước đi trong ánh nhìn của mọi người, rời đi nơi thành nhỏ này.
Từ đầu đến cuối Diêm Lục chỉ hờ hững đứng cạnh xem. Chờ Thượng Khả rời đi hắn mới chuyển tầm mắt đến đám người Phi Tinh Kiếm Phái kia, nhìn chăm chú một lát sau đó xoay người đi theo hướng Thượng Khả vừa rời đi.
Diêm Lục tìm được quần áo dính đầy vết máu của Thượng Khả ở trong một rừng cây, ánh mắt nhìn quét một vòng, chuẩn xác tìm được một gốc nấm héo rũ nằm bẹp ở một đoạn rễ cây già.
Hắn ngồi xổm người xuống, thản nhiên nói: "Rõ ràng là một ma nấm, vì sao cứ muốn đi theo chính đạo, thuận theo ý trời? Lấy linh tính của ngươi, dựa vào ma công, không đến hai trăm năm có thể tu thành ma thể, siêu phàm nhập thánh. Những người đó sao có thể là đối thủ của ngươi?"
~~~~~~~~~~
Editor có lời muốn nói: I Come Back rồi đây!!!! Mấy đứa thu nhập được bao nhiêu rồi (*^﹏^*) Năm nay già rồi nên hỏng ai lì xì xác định thất thu *buồn~ing* khoe tiền lì xì đi nèo. À tui đặt gạch hố mới rồi đó hoanh nghênh đại gia ghé thăm và lọt hố nghe~~
/131
|