Sau mỗi kỳ thi hàng tháng, giáo viên chủ nhiệm sẽ yêu cầu 3 học sinh đứng đầu phát biểu trước lớp, chia sẻ về những hiểu biết gần đây trong việc học cũng như trao đổi một số phương pháp học tập hữu ích và hiệu quả.
Đôi khi là trao đổi với học sinh cùng lớp, đôi khi là với lớp dưới và các lớp khác.
Lục Thiều và Nhiễm Ninh mỗi lần đều không thể trốn thoát, một hai lần cũng được, nhưng mỗi tháng một lần, ai có thể chịu nổi? Cùng khối thì vẫn chấp nhận được, dù không quen nhưng ít nhất cũng từng gặp nhau ở cùng một tầng, chỉ cần đi lên nói vài câu, cười đùa ầm ĩ, thế là xong.
Nhưng lớp dưới thì thực sự rất xấu hổ...
Cả giáo viên và các thành viên trong lớp đều không biết bạn là ai, bạn phải đứng một mình trên bục giảng, với hơn bốn mươi cặp mắt khao khát kiến thức đang nhìn thẳng vào bạn, bạn chưa kịp giới thiệu thì giáo viên bên cạnh đã đứng lên nói thay: Đây là những học sinh đứng đầu khối. Mọi người nhiệt liệt vỗ tay!
Tếng vỗ tay vang lên, Lục Thiều không sao, nhưng Nhiễm Ninh lại khổ sở, nàng không thích tình huống này, khi mọi người vỗ tay, nàng xấu hổ đến mức ngón chân có thể vẽ ra ba phòng ngủ và một phòng khách*.
* 抠出的三室一厅, một phương pháp ẩn dụ nói quá, mô tả cảm giác rất xấu hổ về một điều gì đó hoặc một ai đó, đến nỗi các ngón tay và ngón chân co lại, như thể đang đào đất.
Càng làm nhiều lần, sự kháng cự càng lớn.
...
Hôm đó vừa có kết quả thi tháng, những câu sai chưa sửa nên lớp trưởng nhờ nàng làm xong thì sửa bài cho mọi người.
Nghĩ đến cảm giác xấu hổ lần trước, Nhiễm Ninh không nói gì, lặng lẽ đóng sách lại, đứng dậy.
"Cậu đi bây giờ à?" Bạch Lê hỏi.
"Không được, tôi đau bụng nên đi vệ sinh trước."
"Ồ."
Lúc Nhiễm Ninh đi ra khỏi phòng học, Bạch Lê đột nhiên ngẩng đầu, gãi đầu khó hiểu: "Đi vệ sinh thì cầm bài thi theo làm gì?"
Phía sau siêu thị nhỏ của trường có một khoảng không gian rộng rãi, có vài bộ bàn ghế bỏ đi, hơi khuất, không có nhiều người đến đây, thỉnh thoảng Nhiễm Ninh không về nhà vào buổi trưa, nàng sẽ làm bát mỳ ở đây... vừa ăn vừa giải bài tập.
Nhiễm Ninh lấy tờ giấy ra, vừa ngồi xuống chuẩn bị sửa lại những trả lời sai thì chợt nghe thấy tiếng bước chân đến gần, lúc ngẩng đầu lên thì chính là Lục Thiều...
Hai người nhìn nhau, dường như đều ngạc nhiên.
Bởi vì giáo viên chủ nhiệm vừa thông báo không chỉ Nhiễm Ninh mà còn cả Lục Thiều...
Nhiễm Ninh: "Cậu chạy trốn ra đây à?"
Lục Thiều: "Cậu cũng thế còn gì?"
Nhiễm Ninh buột miệng nói: "Về lớp đi."
Lục Thiều tiến lên hai bước, hỏi: "Sao tôi phải về?"
Nhiễm Ninh: "Tôi đến đây trước, chẳng phải cậu thích được chú ý nhất sao?"
"Hiểu lầm rồi! Tôi ghét bị chú ý. Được thôi, tôi bị Hổ Béo ép làm như vậy!" Lục Thiều ngồi xuống ghế, dùng tay ôm thật chặt lưng ghế. Không cần quay lại, chẳng phải còn có Cát Phi sao, một mình cậu ta có thể giải quyết được."
Nhiễm Ninh cầm bút chì, viết lên giấy, đột nhiên hỏi: "Cậu viện lý do gì thế?"
"Tôi bị tiêu chảy."
"...."
Hai người chưa kịp quay lại lớp học khi chuông reo, vừa bước vào tòa nhà đã bị Hổ Béo bắt gặp?
"Đã đi đâu?"
"...."
Hổ Béo khịt mũi, "Thật trùng hợp ~ Hai người cùng lúc bị đau bụng? Hơn ba mươi năm, tôi mới biết bệnh tiêu chảy có tính lây nhiễm. Hai người có thể cho tôi biết ai lây cho ai không?"
Cô gái cao hơn nửa cái đầu bước lên một bước trong đôi giày vải màu trắng và ngẩng đầu lên.
"Em đã lây nhiễm cho cậu ấy..."
...
Nhiễm Ninh buổi trưa không có về nhà.
Nàng đang ngồi học bài trên bàn trống phía sau siêu thị nhỏ, một cái bóng đổ xuống người, một lon coca được đặt xuống bên cạnh nàng.
Lục Thiều nhìn Nhiễm Ninh, gãi gãi lông mày, "Có một vấn đề tôi không biết, cậu có thể trả lời giúp tôi được không?"
Nhiễm Ninh "Tới đây."
Lục Thiều lập tức kéo ghế ra, đến ngồi cạnh Nhiễm Ninh, hai người rất gần nhau, cô ngửi mùi hương của Nhiễm Ninh.
"A...quần áo của cậu thơm quá."
Nhiễm Ninh ngẩng đầu nhìn cô: "Thơm? Cậu chắc chứ?"
"...."
Nhiễm Ninh lấy dầu gió từ trong túi ra, nhỏ hai giọt lên đồng phục cô.
"...."
"Mùi này có dễ chịu không? Ngửi đi."
Lục Thiều sửng sốt một chút, thật sự cầm đồng phục lên ngửi, Nhiễm Ninh nhìn thấy cảnh này không nhịn được cười, kéo bộ đồ ra khỏi tay cô.
"Đồ ngốc!"
...
Ring ring
Người nằm trên sô pha cau mày, phải một lúc sau mới mở mắt ra.
Nhiễm Ninh ngủ trên sô pha suốt một đêm, dưới chân là lon bia rỗng.
Trong lúc trả lời điện thoại, nàng giơ tay vỗ vào gáy, xương cốt cứng ngắc vì cuộn tròn trên ghế sô pha cả đêm.
"Bà... ừm... cháu vừa mới dậy."
Vào phòng tắm tắm rửa, Nhiễm Ninh đặt điện thoại lên bồn rửa, bấm vào loa ngoài.
"Con gái độc thân thì phải chú ý an toàn khi đi lại, tan sở về phải khóa cửa cẩn thận. Ở đây, ông và bà vẫn ổn, đừng lo lắng. Ngoài ra, con phải chú ý việc ăn uống và ăn nhiều thực phẩm giàu dinh dưỡng hơn. Bà biết con thích mì ăn liền nhưng cũng nên hạn chế."
"Dạ, con biết mà bà ơi."
"Còn nữa... Nếu có nam nhân nào phù hợp, con cũng nên tìm hiểu thử xem. Lúc trước con còn đi học, ông sợ con phân tâm nên không cho phép yêu đương. Bây giờ, con cũng đã trưởng thành, nếu thấy ai thích hợp thì cứ mạnh dạn làm quen... Nhưng quan trọng là phải xứng đôi, đừng giống mẹ con, nó đã quá hấp tấp... Nếu gặp phải người không tốt thì tốt nhất đừng kết hôn...."
"Tôi chỉ bảo bà hỏi thăm tình hình sức khỏe và công việc của con bé thôi. Tại sao lại nói chuyện này?!"
Giọng ông vang lên và ông giật lấy chiếc điện thoại.
"Ninh Ninh, suy nghĩ một chút về việc mua xe đi, ông sẽ mua cho con. Dù sao con cũng có bằng lái, chừng nào về nhà thì chúng ta ra cửa hàng 4S chọn một chiếc. Không cần quan tâm đến tiền bạc, cứ để ông lo..."
Sau khi cúp điện thoại, Nhiễm Ninh vuốt tóc, nghĩ tới một câu nói đã được lưu truyền trong đại học Y nhiều năm.
Muốn học y thì trước hết phải bỏ qua vấn đề tuổi tác.
Nàng không biết khi nào sẽ trở thành giáo sư, nhưng nàng vẫn lấy câu nói đó làm phương châm.
...
Vừa lúc vào phòng bệnh kiểm tra, điện thoại trong túi nàng rung lên mấy lần - là của Bạch Lê.
Khi nàng bấm vào tin nhắn, thì thấy sáu hoặc bảy bức ảnh của người đàn ông lạ, bao gồm cả ảnh bán thân, ảnh toàn thân và ảnh tự sướng.
Nhiễm Ninh: "Cậu đang làm gì vậy? Muốn xây kim tự tháp à?"
Bạch Lê "Kiến nghị của mẹ tôi đó, lần trước cậu nói không thích đeo kính, lần này thì không nhé. Anh ấy là giáo viên thể dục, nghe nói cao 1m90..."
Bên kia đang gõ phím...
Nhiễm Ninh đến chỗ cô y tá nói "Đo huyết áp trên giường số 12, bốn mươi phút sau sẽ đưa cổng truyền tĩnh mạch ngực trái vào."
"Còn gì nữa không?"
"Gì nữa?"
Bạch Lê liếc mắt nhìn điện thoại, hiểu ý hỏi.
"Cậu thấy sao?"
Nhiễm Ninh mím môi, ngón tay gõ gõ lên bàn y tá: "Trong giờ làm việc không được nói chuyện riêng."
"..."
Vào buổi trưa.
Nhiễm Ninh bị Bạch Lê chặn lại trong văn phòng.
"Sao cậu lại tránh mặt tôi?"
"Tôi không thích."
"Đeo kính không thích, không đeo cũng không thích. Vậy nói cho tôi biết... cậu thích kiểu người nào?"
Nhiễm Ninh còn chưa kịp suy nghĩ, hình ảnh Lục Thiều đột nhiên hiện lên trong đầu nàng, khiến nàng giật mình, thân hình hơi cúi xuống trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
"Lần nào cũng bảo không thích, trong khi cậu chưa gặp trực tiếp người ta mà?" Bạch Lê dựa vào mép bàn, cúi đầu nhìn nàng, "Không thử sao biết được? Hay là... cậu định cứ sống độc thân như thế này đến trọn đời à?"Bạch Lê đột nhiên nắm lấy tay Nhiễm Ninh, giơ lên không trung lắc lắc.
"Nhiễm Ninh, phụ nữ không yêu sẽ già đi."
Thân thể cứng đờ của Nhiễm Ninh dần thả lỏng, nàng cười nói: "Cái lý luận tà ác này từ đâu mà ra?"
"Thái hậu nói..." Bạch Lê nhân cơ hội nói: "Cứ đi đi, lần này nếu là định mệnh của cậu thì sao? Cùng lắm, tôi sẽ không lấy phí mai mối."
Nhiễm Ninh mím chặt khóe miệng, uốn cong rồi trở lại dáng vẻ bình thường, "Được rồi, nhưng... tôi phải nói trước. Nếu lần này không được thì sau này..."
"Nếu như lần này không được, cho dù mẹ tôi có càm ràm cả ngày, tôi cũng sẽ từ chối."
Thấy Nhiễm Ninh không phản bác, biết nàng đã đồng ý, Bạch Lê cười ôm vai nàng, "Được rồi, tôi đi lấy phiếu ăn, chúng ta đi ăn cơm đi."
Bạch Lê vừa bước đi, Nhiễm Ninh liền mở ngăn kéo, khéo léo đổ ra vài giọt dầu gió, dùng ngón tay chậm rãi xoa xoa rồi thoa lên thái dương hai bên, trong chốc lát, có chút cảm giác nhẹ nhõm, cộng với da thịt nóng ran và ngứa ngáy.
Đúng... mình không thể chỉ sống một mình mãi...
Đôi khi là trao đổi với học sinh cùng lớp, đôi khi là với lớp dưới và các lớp khác.
Lục Thiều và Nhiễm Ninh mỗi lần đều không thể trốn thoát, một hai lần cũng được, nhưng mỗi tháng một lần, ai có thể chịu nổi? Cùng khối thì vẫn chấp nhận được, dù không quen nhưng ít nhất cũng từng gặp nhau ở cùng một tầng, chỉ cần đi lên nói vài câu, cười đùa ầm ĩ, thế là xong.
Nhưng lớp dưới thì thực sự rất xấu hổ...
Cả giáo viên và các thành viên trong lớp đều không biết bạn là ai, bạn phải đứng một mình trên bục giảng, với hơn bốn mươi cặp mắt khao khát kiến thức đang nhìn thẳng vào bạn, bạn chưa kịp giới thiệu thì giáo viên bên cạnh đã đứng lên nói thay: Đây là những học sinh đứng đầu khối. Mọi người nhiệt liệt vỗ tay!
Tếng vỗ tay vang lên, Lục Thiều không sao, nhưng Nhiễm Ninh lại khổ sở, nàng không thích tình huống này, khi mọi người vỗ tay, nàng xấu hổ đến mức ngón chân có thể vẽ ra ba phòng ngủ và một phòng khách*.
* 抠出的三室一厅, một phương pháp ẩn dụ nói quá, mô tả cảm giác rất xấu hổ về một điều gì đó hoặc một ai đó, đến nỗi các ngón tay và ngón chân co lại, như thể đang đào đất.
Càng làm nhiều lần, sự kháng cự càng lớn.
...
Hôm đó vừa có kết quả thi tháng, những câu sai chưa sửa nên lớp trưởng nhờ nàng làm xong thì sửa bài cho mọi người.
Nghĩ đến cảm giác xấu hổ lần trước, Nhiễm Ninh không nói gì, lặng lẽ đóng sách lại, đứng dậy.
"Cậu đi bây giờ à?" Bạch Lê hỏi.
"Không được, tôi đau bụng nên đi vệ sinh trước."
"Ồ."
Lúc Nhiễm Ninh đi ra khỏi phòng học, Bạch Lê đột nhiên ngẩng đầu, gãi đầu khó hiểu: "Đi vệ sinh thì cầm bài thi theo làm gì?"
Phía sau siêu thị nhỏ của trường có một khoảng không gian rộng rãi, có vài bộ bàn ghế bỏ đi, hơi khuất, không có nhiều người đến đây, thỉnh thoảng Nhiễm Ninh không về nhà vào buổi trưa, nàng sẽ làm bát mỳ ở đây... vừa ăn vừa giải bài tập.
Nhiễm Ninh lấy tờ giấy ra, vừa ngồi xuống chuẩn bị sửa lại những trả lời sai thì chợt nghe thấy tiếng bước chân đến gần, lúc ngẩng đầu lên thì chính là Lục Thiều...
Hai người nhìn nhau, dường như đều ngạc nhiên.
Bởi vì giáo viên chủ nhiệm vừa thông báo không chỉ Nhiễm Ninh mà còn cả Lục Thiều...
Nhiễm Ninh: "Cậu chạy trốn ra đây à?"
Lục Thiều: "Cậu cũng thế còn gì?"
Nhiễm Ninh buột miệng nói: "Về lớp đi."
Lục Thiều tiến lên hai bước, hỏi: "Sao tôi phải về?"
Nhiễm Ninh: "Tôi đến đây trước, chẳng phải cậu thích được chú ý nhất sao?"
"Hiểu lầm rồi! Tôi ghét bị chú ý. Được thôi, tôi bị Hổ Béo ép làm như vậy!" Lục Thiều ngồi xuống ghế, dùng tay ôm thật chặt lưng ghế. Không cần quay lại, chẳng phải còn có Cát Phi sao, một mình cậu ta có thể giải quyết được."
Nhiễm Ninh cầm bút chì, viết lên giấy, đột nhiên hỏi: "Cậu viện lý do gì thế?"
"Tôi bị tiêu chảy."
"...."
Hai người chưa kịp quay lại lớp học khi chuông reo, vừa bước vào tòa nhà đã bị Hổ Béo bắt gặp?
"Đã đi đâu?"
"...."
Hổ Béo khịt mũi, "Thật trùng hợp ~ Hai người cùng lúc bị đau bụng? Hơn ba mươi năm, tôi mới biết bệnh tiêu chảy có tính lây nhiễm. Hai người có thể cho tôi biết ai lây cho ai không?"
Cô gái cao hơn nửa cái đầu bước lên một bước trong đôi giày vải màu trắng và ngẩng đầu lên.
"Em đã lây nhiễm cho cậu ấy..."
...
Nhiễm Ninh buổi trưa không có về nhà.
Nàng đang ngồi học bài trên bàn trống phía sau siêu thị nhỏ, một cái bóng đổ xuống người, một lon coca được đặt xuống bên cạnh nàng.
Lục Thiều nhìn Nhiễm Ninh, gãi gãi lông mày, "Có một vấn đề tôi không biết, cậu có thể trả lời giúp tôi được không?"
Nhiễm Ninh "Tới đây."
Lục Thiều lập tức kéo ghế ra, đến ngồi cạnh Nhiễm Ninh, hai người rất gần nhau, cô ngửi mùi hương của Nhiễm Ninh.
"A...quần áo của cậu thơm quá."
Nhiễm Ninh ngẩng đầu nhìn cô: "Thơm? Cậu chắc chứ?"
"...."
Nhiễm Ninh lấy dầu gió từ trong túi ra, nhỏ hai giọt lên đồng phục cô.
"...."
"Mùi này có dễ chịu không? Ngửi đi."
Lục Thiều sửng sốt một chút, thật sự cầm đồng phục lên ngửi, Nhiễm Ninh nhìn thấy cảnh này không nhịn được cười, kéo bộ đồ ra khỏi tay cô.
"Đồ ngốc!"
...
Ring ring
Người nằm trên sô pha cau mày, phải một lúc sau mới mở mắt ra.
Nhiễm Ninh ngủ trên sô pha suốt một đêm, dưới chân là lon bia rỗng.
Trong lúc trả lời điện thoại, nàng giơ tay vỗ vào gáy, xương cốt cứng ngắc vì cuộn tròn trên ghế sô pha cả đêm.
"Bà... ừm... cháu vừa mới dậy."
Vào phòng tắm tắm rửa, Nhiễm Ninh đặt điện thoại lên bồn rửa, bấm vào loa ngoài.
"Con gái độc thân thì phải chú ý an toàn khi đi lại, tan sở về phải khóa cửa cẩn thận. Ở đây, ông và bà vẫn ổn, đừng lo lắng. Ngoài ra, con phải chú ý việc ăn uống và ăn nhiều thực phẩm giàu dinh dưỡng hơn. Bà biết con thích mì ăn liền nhưng cũng nên hạn chế."
"Dạ, con biết mà bà ơi."
"Còn nữa... Nếu có nam nhân nào phù hợp, con cũng nên tìm hiểu thử xem. Lúc trước con còn đi học, ông sợ con phân tâm nên không cho phép yêu đương. Bây giờ, con cũng đã trưởng thành, nếu thấy ai thích hợp thì cứ mạnh dạn làm quen... Nhưng quan trọng là phải xứng đôi, đừng giống mẹ con, nó đã quá hấp tấp... Nếu gặp phải người không tốt thì tốt nhất đừng kết hôn...."
"Tôi chỉ bảo bà hỏi thăm tình hình sức khỏe và công việc của con bé thôi. Tại sao lại nói chuyện này?!"
Giọng ông vang lên và ông giật lấy chiếc điện thoại.
"Ninh Ninh, suy nghĩ một chút về việc mua xe đi, ông sẽ mua cho con. Dù sao con cũng có bằng lái, chừng nào về nhà thì chúng ta ra cửa hàng 4S chọn một chiếc. Không cần quan tâm đến tiền bạc, cứ để ông lo..."
Sau khi cúp điện thoại, Nhiễm Ninh vuốt tóc, nghĩ tới một câu nói đã được lưu truyền trong đại học Y nhiều năm.
Muốn học y thì trước hết phải bỏ qua vấn đề tuổi tác.
Nàng không biết khi nào sẽ trở thành giáo sư, nhưng nàng vẫn lấy câu nói đó làm phương châm.
...
Vừa lúc vào phòng bệnh kiểm tra, điện thoại trong túi nàng rung lên mấy lần - là của Bạch Lê.
Khi nàng bấm vào tin nhắn, thì thấy sáu hoặc bảy bức ảnh của người đàn ông lạ, bao gồm cả ảnh bán thân, ảnh toàn thân và ảnh tự sướng.
Nhiễm Ninh: "Cậu đang làm gì vậy? Muốn xây kim tự tháp à?"
Bạch Lê "Kiến nghị của mẹ tôi đó, lần trước cậu nói không thích đeo kính, lần này thì không nhé. Anh ấy là giáo viên thể dục, nghe nói cao 1m90..."
Bên kia đang gõ phím...
Nhiễm Ninh đến chỗ cô y tá nói "Đo huyết áp trên giường số 12, bốn mươi phút sau sẽ đưa cổng truyền tĩnh mạch ngực trái vào."
"Còn gì nữa không?"
"Gì nữa?"
Bạch Lê liếc mắt nhìn điện thoại, hiểu ý hỏi.
"Cậu thấy sao?"
Nhiễm Ninh mím môi, ngón tay gõ gõ lên bàn y tá: "Trong giờ làm việc không được nói chuyện riêng."
"..."
Vào buổi trưa.
Nhiễm Ninh bị Bạch Lê chặn lại trong văn phòng.
"Sao cậu lại tránh mặt tôi?"
"Tôi không thích."
"Đeo kính không thích, không đeo cũng không thích. Vậy nói cho tôi biết... cậu thích kiểu người nào?"
Nhiễm Ninh còn chưa kịp suy nghĩ, hình ảnh Lục Thiều đột nhiên hiện lên trong đầu nàng, khiến nàng giật mình, thân hình hơi cúi xuống trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
"Lần nào cũng bảo không thích, trong khi cậu chưa gặp trực tiếp người ta mà?" Bạch Lê dựa vào mép bàn, cúi đầu nhìn nàng, "Không thử sao biết được? Hay là... cậu định cứ sống độc thân như thế này đến trọn đời à?"Bạch Lê đột nhiên nắm lấy tay Nhiễm Ninh, giơ lên không trung lắc lắc.
"Nhiễm Ninh, phụ nữ không yêu sẽ già đi."
Thân thể cứng đờ của Nhiễm Ninh dần thả lỏng, nàng cười nói: "Cái lý luận tà ác này từ đâu mà ra?"
"Thái hậu nói..." Bạch Lê nhân cơ hội nói: "Cứ đi đi, lần này nếu là định mệnh của cậu thì sao? Cùng lắm, tôi sẽ không lấy phí mai mối."
Nhiễm Ninh mím chặt khóe miệng, uốn cong rồi trở lại dáng vẻ bình thường, "Được rồi, nhưng... tôi phải nói trước. Nếu lần này không được thì sau này..."
"Nếu như lần này không được, cho dù mẹ tôi có càm ràm cả ngày, tôi cũng sẽ từ chối."
Thấy Nhiễm Ninh không phản bác, biết nàng đã đồng ý, Bạch Lê cười ôm vai nàng, "Được rồi, tôi đi lấy phiếu ăn, chúng ta đi ăn cơm đi."
Bạch Lê vừa bước đi, Nhiễm Ninh liền mở ngăn kéo, khéo léo đổ ra vài giọt dầu gió, dùng ngón tay chậm rãi xoa xoa rồi thoa lên thái dương hai bên, trong chốc lát, có chút cảm giác nhẹ nhõm, cộng với da thịt nóng ran và ngứa ngáy.
Đúng... mình không thể chỉ sống một mình mãi...
/118
|