6h30 phút.
- Tắc kè cô dậy mau...
Hắn gõ cửa phòng nó từ nãy tới giờ muốn rụng tay mà bên trong chẳng có động tĩnh gì.
- Cô có dậy không hả?....
Vẫn im lặng.
- Được đừng trách tôi đó.
Hắn mở cửa bước vào phòng, mắt dán vào con nhỏ đang trùm chăn bít đầu bít đuôi nằm trên giường. Lắc đầu tới giở chăn trên người nó ra lay lay.
- Dậy mau...
- Cô có đi học không hả?
Hắn nhìn kĩ mới thấy thì ra nó đeo headphone thì làm sao mà nghe hắn kêu chứ, có hơi chút bực bội giật tai nghe ra.
- Tôi cho cô 30s để ra khỏi giường... nếu không đừng trách tôi.
Sau câu nói hắn bắt đầu đếm.
- 1........ 2....... 3.......9.....
Nó nghe nhưng vẫn không thèm dậy để xem hắn làm gì.
- 25..... 26..... 27... - Hắn vẫn kiên nhẫn đếm.
- 29....30....
Sau tiếng 30 hắn tiến tới bế nó lên không chút do dự tiến thẳng vào phòng tắm, nó phát hoảng la toáng lên.
- Aaaaa.... thả tôi xuống... tên biến thái này aaaaa bỏ xuống không....
Mặc kệ nó la hét giảy nảy hắn vẫn thãn nhiên.
- Ai bảo tôi cho cô 30s cô không biết nắm bắt.
- Yaaaaa.... anh bị điên hả? Thả tôi xuống tôi dậy liền... tôi còn thay đồ nữa..... anh định thay cho tôi sao hả tên biến thái?
Hắn nghe vậy mới thả nó xuống.
- 5 phút, nhanh không là ở nhà.
Rồi hắn rời khỏi phòng lái xe ra trước đợi nó.
Nó quýnh quáng VSCN thay đồ rồi bay ra xe.
- 4 phút 57s... lên xe.
Hắn nhìn đồng hồ nói rồi khởi động xe, nó bực bội dậm chân rồi cũng lên xe tới trường.
Nó và hắn đi học chung trở thành đề tài hot của tất cả học sinh trong trường, vô số những lời nói mỉa mai không dành cho nó, quen rồi nên nó cũng mặc kệ, miễn nó sống tốt thôi ai nói gì thì nó không quan tâm, họ chẳng nuôi nó ngày nào nên bận tâm làm gì.
Hắn cũng giống nó bình thản đi như không có chuyện gì, ánh mắt vô tình lướt qua dãy 12 trên lầu thì bắt gặp ánh nhìn của Quân, cậu đang nhìn nó trong lòng có một cảm giác bất an khi thấy nó đi học cùng hắn, cậu sợ......
- Ghê nha, đi học chung rồi đấy! - Tuấn cười trêu chọc
- Hai người tiến triển nhanh vậy. - Linh thêm lời.
- Điên hả? Tiến triển gì chứ? - nó liếc xeo đặt balo xuống, làm như nó muốn đi học với cái tên của nợ đó vậy cái đồ vừa điên vừa biến thái đó... yaaa nghĩ tới làm ôsin cho tên đó là nó điên tiết lên rồi đây này, hôm qua nó uống nhầm thuốc nên mới chịu ở lại..
Vy từ đâu bay tới la ầm ĩ lên.
- Này, này hai người đi học chung á!
- Đúng rồi đó Vy. - Tuấn đáp
- Khai mau hai người đang quen nhau đúng không? - Vy xăm xoi hai gương mặt phía trước. Linh và Tuấn cũng nhổm người lại.
- Làm gì có? Sáng ra mày chưa uống thuốc sao mà nói linh tinh vậy hả?
- Nghi lắm à nha! Hoàng này nhà Huy hướng nào? - Vy quay sang hỏi một câu làm cả đám khó hiểu không biết nhỏ nghĩ ra trò gì.
- Đường hướng trung tâm thương mại C-max sao vậy?
- À chả ra là nhà nhỏ Nhi hướng ngược lại đó ạ.
Cái đám gật đầu rồi lại quay ra nhìn hai nhân vật chính.
- Vậy sao hai người lại đi chung? - Hoàng hỏi thay cả nhóm.
- Ờ thì.... - nó không biết trả lời thế nào chẳng lẽ nói nó đang làm ôsin cho hắn, ôi không làm sao nói được mất mặt, quá mất mặt.
Hắn từ nãy tời giờ vẫn im lặng, không quan tâm, nhưng thấy nó cứ ấp úng nên cất lời khuôn mặt hiện một nụ cười đểu.
- Cô ta làm giúp việc cho tôi.
- Cái gì? - cả đám đồng thanh
- Không thể nào... - Đồng thanh tập 2.
- Hỏi cô ta đi.
Hắn vừa dứt lời thì bị một người nhìn tóe lửa.
- Anh..... giỏi lắm PHẠM.... KHẮC... HUY...
Nhiệt độ tăng vượt mức báo động, nó quay qua hắn nghiến răng kèn kẹt kèm theo cái mặt đầy sát khí, nó đã không muốn nói mà hắn lại cứ oang oang muốn nó điên lên đây mà, chính ai là người kêu nó ở lại mà giờ lại ngồi đây nói giọng điệu đáng ghét này chứ.
- Cô không cần phải gọi cả tên họ ra đâu. Hắn vẫn thản nhiên.
Nó đứng dậy chống chân lên ghế, tay bẻ rắc rắc giống như giang hồ chuẩn bị uýnh nhau.
- Hì.... vậy gọi bạn Huy nhé! - Nó cười rõ tươi.
Bốn đứa kia nghe nổi hết cả da gà, sợn tóc gáy nổi luôn cả da ếch. Vy và Linh ngửi thấy mùi nguy hiểm nên kéo nhau xích ra không khéo mang họa.
- Cô bệnh hả? - Hắn cũng không khác gì bọn kia.
Nó vẫn cười nhích người lại gần hắn, nghiêng người ghé sát vào tai hắn và...
- AAAAAA... TÊN BIẾN THÁI ANH MUỐN ĐI GẶP DIÊM VƯƠNG SAO? CHÍNH ANH LÀ NGƯỜI NĂN NỈ TÔI Ở LẠI VÌ TÔI QUA ĐỖI DỄ THƯƠNG, TỐT BỤNG NẤU ĂN NGON.... bla bla... sau một màn tự sướng xổ một tràng vẽ đẹp ngời sáng của mình thì..
- TÔI HIỀN QUÁ NÊN ANH KHÔNG ĐỂ TÔI YÊN ĐÂY MÀ.... CHẾT ĐI.... CHẾT QUÁCH ĐI.....
Nó hét vào tay hắn với âm lượng hơn cả 10 cái loa của trường khiến những học sinh lớp khác kéo đến ùn ùn xem chuyện vì quá tò mò không biết con điên nào trốn viện.
Họ hoang mang cực độ vì nó đang đánh tình yêu trong lòng họ không thương tiếc. Sau 1 từ Chết đi là một cái đấm đá của nó. Hắn không đánh trả vì đầu óc vẫn ong ong trên mây sau màn la hét khủng bố càn quét lỗ tai hắn, tiếng hét của nó kinh khủng thật đến cả Vy , Linh, Hoàng, Tuấn cũng phải ngồi xuống bịt tai lại tránh tình trạng thủng màng nhỉ, điếc khi mới chưa tròn 17 tuổi.
Sau khi nhận thức được mọi chuyện hắn bực mình nắm chặc lấy cánh tay đang vận động hết công suất của nó. Nó cố tình giằng tay lại nhưng không thể sao hắn lại mạnh như thế chứ nó cũng là đai đen karate mà sao lại mềm nhũn ra trước hắn thế này? Á tức quá.... nó la hét trong lòng nhìn hắn đầy tức giận.
- Cô quậy đủ chưa hả? - Hắn quát làm nó giật bắn người.
- Các người biến hết khỏi đây ngay lập tức.
Hắn quay ra quát một lần nữa khiến những người có mặt ở đây có giò bỏ chạy. Bốn người kia kéo nhau về chỗ vì vẻ đáng sợ của hắn.
- Cô... gan nhỉ? - Hắn nhìn thẳng nó
- Buông tay ra, ai bảo anh nhiều chuyện quá làm gì? Tôi có mượn anh nói đâu tại anh kiếm chuyện chứ nào phải tại tôi... hơ hơ... bỏ tôi ra đi...
- Tại tôi.... - Hắn kéo dài câu nói mặt lanh tanh nhìn nó. Làm sao hắn chịu được chứ cái cảm giác ong ong cứ dai dẳng bám ở tai hắn vì tiếng hét của nó, hắn đang rất khó chịu đây.
- À.... à không tại tôi... tại tôi được chưa tôi xin lỗi anh là được chứ gì? - Nó thấy tình hình không ổn mặt hắn cứ như muốn ăn tươi nuốt sống nó làm sao nó dám cãi nữa chứ, ôi không nó đang hối hận đây này lần này khó mà sống xót rồi.
Bốn người kia lạnh hết cả sống lưng vì hàn khí toát ra từ ai kia ngày càng nhiều, không dám hó hé một câu nào.
- Về biết tay tôi. - Hắn buông ta nó ra khi nghe tiếng chuông reo.
Nó thầm cảm ơn ông trời nhưng rồi câu nói đó lại vang lên " về biết tay tôi" nó ôm đầu thầm trách bản thân chọc ai lại không chọc lại đi chọc tên sao chỗi ấy, không biết hắn sẽ làm gì mình bất giác rùng mình nhìn sang bên cạnh.
Cứ thế suốt buổi học đầu óc nó chẳng tiếp thu được gì mà chỉ nghĩ đến mỗi chuyện: về sẽ bị xử mà sắp điên lên hàng loạt viễn cảnh được vẽ ra từ cái đầu bé xíu kia.
CẢNH 1.
" - Cô dám làm vậy với tôi, chết đi
Sau câu nói của hắn một con dao bay thẳng vào người nó...."
- Ôi không đâu - nó lắc đầu xui đi ý nghĩ đó.
CẢNH 2:
" - Sao giờ cô mới về? Định trốn à không dễ đâu, bắt cô ta nhốt vào nhà kho cho nhịn đói
- Ôi tha cho tôi... không...."
- Hey không thể nào. - Nó cười lắc đầu.
Và thế đấy... cả chục cái cảnh điên rồ được nó vẽ ra.
Bàn dưới.
- Ê con Nhi nó bị gì vậy? - Linh lay Vy thầm thì
- Ôi mày ơi nó bệnh tự kĩ rồi. - Vy quay xuống làm mặt bi thương.
- Cậu ấy chắc bị Huy dọa ra nông nỗi này.- tuấn lắc đầu.
- Tội Nhi thật.... - Hoàng cũng thở dài.
Hắn đang nằm ngủ vì bị ai đó làm cho te tua sau màn hot lỗ tai vừa rồi nên không thấy màn tự kĩ đó.
- Cô đi đâu giờ mới về?
Nó rón rén bước lên lầu vì sợ hắn nghe thấy ai nhớ vừa bước lên bậc thang thì cái giọng oanh vàng ấy lại cất lên, quay ra thì hắn đang đứng lù lù phía sau. " Ôi câu này nghe quen, lúc nãy... mình cũng nghĩ ra câu này.. chẳng lẽ... khôngggg"
- À... haha... tôi đi... đi chơi với bạn.
- Bạn nào Vy và Linh nói không đi cùng cô.
" Hai con nhỏ dại trai, tức chết mà...."
- Bạn mới.. đó.
- Cô đi ra đây.
Hắn đi ra sofa ngồi, nó ủ rũ bước phía sau.
- Kí đi. - Hắn đưa tờ giấy ra trước mặt nó.
- Gì đây? - nó cầm lên hỏi.
- Hợp đồng. - Hắn đáp
Nó đưa mắt đọc.
- Bên A: Trịnh Hoàng Hiểu Nhi.
Bên B: Phạm khắc Huy
...........
điều khoản như sau:
Thứ nhất bên A mỗi ngày phải dọn dẹp nhà cửa kể cả sân vườn, giặt giũ, nấu đủ 3 bữa sáng trưa chiều/tối.
Thứ hai không được dậy muộn hơn 6h và về trễ quá 21h.
Thứ ba không được tắt đèn trong nhà vào buổi tối khi không có sự cho phép của bên B.
Thứ tư không được dẫn hay cho người lạ vào nhà.
Phía dưới là cả chục cái điều khoản.
..................
- lương 7tr/ tháng.
- Nếu vi phạm mỗi lần trừ 10% số lương.
kí tên.
...................
- Cái quái gì mà lắm điều khoản thế này, mà sao chỉ có mỗi tôi phải thực hiện chứ?
- Hỏi thừa, tôi là chủ.
- tôi không kí đâu.
- Kí hay không? - Hắn gằn giọng.
- Không, không bao giờ.
Hắn đứng dậy tiến về phía nó, ôi coi cái mặt hắn kìa nguy hiểm quá, nó đưa tay lên phòng thủ. Hắn vẫn bước tới, hắn bước 1 bước nó lùi một bước.
- ĐỨNG IM!!!! ANH MÀ BƯỚC TỚI NỮA LÀ TÔI RA TAY ĐÓ.
- Có giỏi thì đánh đi. - Hắn nhìn nó thách thức.
- Được là anh nói đó.
Nó đấm thẳng vào mặt hắn, phụt.... hụt, tức nó giơ chân đá... hụt cứ như thế nó đấm hắn né nó đá hắn né chủ yếu là muốn chọc tức nó và làm cho nó mệt chơi . Tưng bóng đèn 1200kw sáng lên trong đầu, hắn nhìn cũng đủ biết là nó đang nghĩ trò quái quỷ gì nữa rồi.
- Được. Tôi kí.
- Phải vậy chứ. Ở đó kìa kí đi. - Hắn hất mặt về phía tờ giấy trên bàn.
- Thì đi anh đi trước đi. - Hắn nhìn nó rồi quay lưng trong đầu hiện 2 chữ " Đề phòng".
Hắn vừa mới quay lưng nó ngồi xuống làm một cú xoay chân đẹp mắt ý đồ lắm hắn té.
- Áaaaaa... - Tiếng hét thất thanh
Hắn đang đứng phía sau bẻ tay nó. Quay lại lúc nảy, khi nó cúi người ngồi xuống hắn đã nhìn thấy qua tấm kính thủy tinh phía trước chỉ tại con tắc kè ngốc kia không biết nên cứ hí hửng cười đắc ý, nó vừa xoay chân hắn đã bật nhảy và lộn ngược một cái ra phía sau và bẻ lấy tay nó, động tác chỉ trong vòng 20s, nhanh tới nổi nó không kịp nhìn thấy chứ đừng nói là phản ứng.
- Con tắc kè, cô tưởng tôi ngốc tới nổi không biết ý đồ của cô hả?
- ĐAU QUÁAA!!! THẢ RAAA.
- Đánh nữa đi, cô giỏi đánh lén lắm mà.
Nó đang trong tình thế quỳ gối tay bị bẻ ngược ra sau nên không nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của hắn.
- ĐÁNG GHÉT!!!! Có thả tay tôi ra không thì bảo?
- Cô nói kí đi rồi tôi thả.
Vừa đau vừa giận, điên tiết thật hắn đang hành hung bắt ép một đứa con gái chân yếu tay mềm như nó đây. ( Chắc bả yếu, chơi đánh lén không hà).
- Ừ THÌ KÍ!!! - Nó hét lên, đau lắm rồi nó cần phải thoát khỏi tình trạng này thì mới trả thù được.
Hắn nghe vậy thì buông nó ra, vừa mới được giải thoát nó lại đứng dậy đá hắn một phát định chuồn thì bị túm áo huhu.
- Cô đang giỡn mặt tôi đó hả? - Hắn mặt đầy tức giận nhìn nó.
- Hì... tôi kí mà.
Rút kinh nghiệm hắn lôi nó một cách thẳng thừng đi tới bàn.
- Kí mau.
Nó liếc xéo hắn, nhìn cái mặt là muốn đấm thùm thụp rồi. " YAAA Coi cái mặt muốn chọc tức mình đây mà" cầm viết kí.. roẹt roẹt...
- Vừa lòng anh chưa, thả ra tôi muốn lên phòng thay đồ. - Nó quát ( trời nãy giờ bả mặc váy mà đấm đá ì xèo.. hơ tg xỉu đây).
Nó dậm chân trở về phòng, bao nhiêu uất giận nó xả vào cái cửa.. RẦM.. (tội cái cửa)
Hắn nhìn theo cười đắc ý.
- " cô chết chắc ..."
- Tắc kè cô dậy mau...
Hắn gõ cửa phòng nó từ nãy tới giờ muốn rụng tay mà bên trong chẳng có động tĩnh gì.
- Cô có dậy không hả?....
Vẫn im lặng.
- Được đừng trách tôi đó.
Hắn mở cửa bước vào phòng, mắt dán vào con nhỏ đang trùm chăn bít đầu bít đuôi nằm trên giường. Lắc đầu tới giở chăn trên người nó ra lay lay.
- Dậy mau...
- Cô có đi học không hả?
Hắn nhìn kĩ mới thấy thì ra nó đeo headphone thì làm sao mà nghe hắn kêu chứ, có hơi chút bực bội giật tai nghe ra.
- Tôi cho cô 30s để ra khỏi giường... nếu không đừng trách tôi.
Sau câu nói hắn bắt đầu đếm.
- 1........ 2....... 3.......9.....
Nó nghe nhưng vẫn không thèm dậy để xem hắn làm gì.
- 25..... 26..... 27... - Hắn vẫn kiên nhẫn đếm.
- 29....30....
Sau tiếng 30 hắn tiến tới bế nó lên không chút do dự tiến thẳng vào phòng tắm, nó phát hoảng la toáng lên.
- Aaaaa.... thả tôi xuống... tên biến thái này aaaaa bỏ xuống không....
Mặc kệ nó la hét giảy nảy hắn vẫn thãn nhiên.
- Ai bảo tôi cho cô 30s cô không biết nắm bắt.
- Yaaaaa.... anh bị điên hả? Thả tôi xuống tôi dậy liền... tôi còn thay đồ nữa..... anh định thay cho tôi sao hả tên biến thái?
Hắn nghe vậy mới thả nó xuống.
- 5 phút, nhanh không là ở nhà.
Rồi hắn rời khỏi phòng lái xe ra trước đợi nó.
Nó quýnh quáng VSCN thay đồ rồi bay ra xe.
- 4 phút 57s... lên xe.
Hắn nhìn đồng hồ nói rồi khởi động xe, nó bực bội dậm chân rồi cũng lên xe tới trường.
Nó và hắn đi học chung trở thành đề tài hot của tất cả học sinh trong trường, vô số những lời nói mỉa mai không dành cho nó, quen rồi nên nó cũng mặc kệ, miễn nó sống tốt thôi ai nói gì thì nó không quan tâm, họ chẳng nuôi nó ngày nào nên bận tâm làm gì.
Hắn cũng giống nó bình thản đi như không có chuyện gì, ánh mắt vô tình lướt qua dãy 12 trên lầu thì bắt gặp ánh nhìn của Quân, cậu đang nhìn nó trong lòng có một cảm giác bất an khi thấy nó đi học cùng hắn, cậu sợ......
- Ghê nha, đi học chung rồi đấy! - Tuấn cười trêu chọc
- Hai người tiến triển nhanh vậy. - Linh thêm lời.
- Điên hả? Tiến triển gì chứ? - nó liếc xeo đặt balo xuống, làm như nó muốn đi học với cái tên của nợ đó vậy cái đồ vừa điên vừa biến thái đó... yaaa nghĩ tới làm ôsin cho tên đó là nó điên tiết lên rồi đây này, hôm qua nó uống nhầm thuốc nên mới chịu ở lại..
Vy từ đâu bay tới la ầm ĩ lên.
- Này, này hai người đi học chung á!
- Đúng rồi đó Vy. - Tuấn đáp
- Khai mau hai người đang quen nhau đúng không? - Vy xăm xoi hai gương mặt phía trước. Linh và Tuấn cũng nhổm người lại.
- Làm gì có? Sáng ra mày chưa uống thuốc sao mà nói linh tinh vậy hả?
- Nghi lắm à nha! Hoàng này nhà Huy hướng nào? - Vy quay sang hỏi một câu làm cả đám khó hiểu không biết nhỏ nghĩ ra trò gì.
- Đường hướng trung tâm thương mại C-max sao vậy?
- À chả ra là nhà nhỏ Nhi hướng ngược lại đó ạ.
Cái đám gật đầu rồi lại quay ra nhìn hai nhân vật chính.
- Vậy sao hai người lại đi chung? - Hoàng hỏi thay cả nhóm.
- Ờ thì.... - nó không biết trả lời thế nào chẳng lẽ nói nó đang làm ôsin cho hắn, ôi không làm sao nói được mất mặt, quá mất mặt.
Hắn từ nãy tời giờ vẫn im lặng, không quan tâm, nhưng thấy nó cứ ấp úng nên cất lời khuôn mặt hiện một nụ cười đểu.
- Cô ta làm giúp việc cho tôi.
- Cái gì? - cả đám đồng thanh
- Không thể nào... - Đồng thanh tập 2.
- Hỏi cô ta đi.
Hắn vừa dứt lời thì bị một người nhìn tóe lửa.
- Anh..... giỏi lắm PHẠM.... KHẮC... HUY...
Nhiệt độ tăng vượt mức báo động, nó quay qua hắn nghiến răng kèn kẹt kèm theo cái mặt đầy sát khí, nó đã không muốn nói mà hắn lại cứ oang oang muốn nó điên lên đây mà, chính ai là người kêu nó ở lại mà giờ lại ngồi đây nói giọng điệu đáng ghét này chứ.
- Cô không cần phải gọi cả tên họ ra đâu. Hắn vẫn thản nhiên.
Nó đứng dậy chống chân lên ghế, tay bẻ rắc rắc giống như giang hồ chuẩn bị uýnh nhau.
- Hì.... vậy gọi bạn Huy nhé! - Nó cười rõ tươi.
Bốn đứa kia nghe nổi hết cả da gà, sợn tóc gáy nổi luôn cả da ếch. Vy và Linh ngửi thấy mùi nguy hiểm nên kéo nhau xích ra không khéo mang họa.
- Cô bệnh hả? - Hắn cũng không khác gì bọn kia.
Nó vẫn cười nhích người lại gần hắn, nghiêng người ghé sát vào tai hắn và...
- AAAAAA... TÊN BIẾN THÁI ANH MUỐN ĐI GẶP DIÊM VƯƠNG SAO? CHÍNH ANH LÀ NGƯỜI NĂN NỈ TÔI Ở LẠI VÌ TÔI QUA ĐỖI DỄ THƯƠNG, TỐT BỤNG NẤU ĂN NGON.... bla bla... sau một màn tự sướng xổ một tràng vẽ đẹp ngời sáng của mình thì..
- TÔI HIỀN QUÁ NÊN ANH KHÔNG ĐỂ TÔI YÊN ĐÂY MÀ.... CHẾT ĐI.... CHẾT QUÁCH ĐI.....
Nó hét vào tay hắn với âm lượng hơn cả 10 cái loa của trường khiến những học sinh lớp khác kéo đến ùn ùn xem chuyện vì quá tò mò không biết con điên nào trốn viện.
Họ hoang mang cực độ vì nó đang đánh tình yêu trong lòng họ không thương tiếc. Sau 1 từ Chết đi là một cái đấm đá của nó. Hắn không đánh trả vì đầu óc vẫn ong ong trên mây sau màn la hét khủng bố càn quét lỗ tai hắn, tiếng hét của nó kinh khủng thật đến cả Vy , Linh, Hoàng, Tuấn cũng phải ngồi xuống bịt tai lại tránh tình trạng thủng màng nhỉ, điếc khi mới chưa tròn 17 tuổi.
Sau khi nhận thức được mọi chuyện hắn bực mình nắm chặc lấy cánh tay đang vận động hết công suất của nó. Nó cố tình giằng tay lại nhưng không thể sao hắn lại mạnh như thế chứ nó cũng là đai đen karate mà sao lại mềm nhũn ra trước hắn thế này? Á tức quá.... nó la hét trong lòng nhìn hắn đầy tức giận.
- Cô quậy đủ chưa hả? - Hắn quát làm nó giật bắn người.
- Các người biến hết khỏi đây ngay lập tức.
Hắn quay ra quát một lần nữa khiến những người có mặt ở đây có giò bỏ chạy. Bốn người kia kéo nhau về chỗ vì vẻ đáng sợ của hắn.
- Cô... gan nhỉ? - Hắn nhìn thẳng nó
- Buông tay ra, ai bảo anh nhiều chuyện quá làm gì? Tôi có mượn anh nói đâu tại anh kiếm chuyện chứ nào phải tại tôi... hơ hơ... bỏ tôi ra đi...
- Tại tôi.... - Hắn kéo dài câu nói mặt lanh tanh nhìn nó. Làm sao hắn chịu được chứ cái cảm giác ong ong cứ dai dẳng bám ở tai hắn vì tiếng hét của nó, hắn đang rất khó chịu đây.
- À.... à không tại tôi... tại tôi được chưa tôi xin lỗi anh là được chứ gì? - Nó thấy tình hình không ổn mặt hắn cứ như muốn ăn tươi nuốt sống nó làm sao nó dám cãi nữa chứ, ôi không nó đang hối hận đây này lần này khó mà sống xót rồi.
Bốn người kia lạnh hết cả sống lưng vì hàn khí toát ra từ ai kia ngày càng nhiều, không dám hó hé một câu nào.
- Về biết tay tôi. - Hắn buông ta nó ra khi nghe tiếng chuông reo.
Nó thầm cảm ơn ông trời nhưng rồi câu nói đó lại vang lên " về biết tay tôi" nó ôm đầu thầm trách bản thân chọc ai lại không chọc lại đi chọc tên sao chỗi ấy, không biết hắn sẽ làm gì mình bất giác rùng mình nhìn sang bên cạnh.
Cứ thế suốt buổi học đầu óc nó chẳng tiếp thu được gì mà chỉ nghĩ đến mỗi chuyện: về sẽ bị xử mà sắp điên lên hàng loạt viễn cảnh được vẽ ra từ cái đầu bé xíu kia.
CẢNH 1.
" - Cô dám làm vậy với tôi, chết đi
Sau câu nói của hắn một con dao bay thẳng vào người nó...."
- Ôi không đâu - nó lắc đầu xui đi ý nghĩ đó.
CẢNH 2:
" - Sao giờ cô mới về? Định trốn à không dễ đâu, bắt cô ta nhốt vào nhà kho cho nhịn đói
- Ôi tha cho tôi... không...."
- Hey không thể nào. - Nó cười lắc đầu.
Và thế đấy... cả chục cái cảnh điên rồ được nó vẽ ra.
Bàn dưới.
- Ê con Nhi nó bị gì vậy? - Linh lay Vy thầm thì
- Ôi mày ơi nó bệnh tự kĩ rồi. - Vy quay xuống làm mặt bi thương.
- Cậu ấy chắc bị Huy dọa ra nông nỗi này.- tuấn lắc đầu.
- Tội Nhi thật.... - Hoàng cũng thở dài.
Hắn đang nằm ngủ vì bị ai đó làm cho te tua sau màn hot lỗ tai vừa rồi nên không thấy màn tự kĩ đó.
- Cô đi đâu giờ mới về?
Nó rón rén bước lên lầu vì sợ hắn nghe thấy ai nhớ vừa bước lên bậc thang thì cái giọng oanh vàng ấy lại cất lên, quay ra thì hắn đang đứng lù lù phía sau. " Ôi câu này nghe quen, lúc nãy... mình cũng nghĩ ra câu này.. chẳng lẽ... khôngggg"
- À... haha... tôi đi... đi chơi với bạn.
- Bạn nào Vy và Linh nói không đi cùng cô.
" Hai con nhỏ dại trai, tức chết mà...."
- Bạn mới.. đó.
- Cô đi ra đây.
Hắn đi ra sofa ngồi, nó ủ rũ bước phía sau.
- Kí đi. - Hắn đưa tờ giấy ra trước mặt nó.
- Gì đây? - nó cầm lên hỏi.
- Hợp đồng. - Hắn đáp
Nó đưa mắt đọc.
- Bên A: Trịnh Hoàng Hiểu Nhi.
Bên B: Phạm khắc Huy
...........
điều khoản như sau:
Thứ nhất bên A mỗi ngày phải dọn dẹp nhà cửa kể cả sân vườn, giặt giũ, nấu đủ 3 bữa sáng trưa chiều/tối.
Thứ hai không được dậy muộn hơn 6h và về trễ quá 21h.
Thứ ba không được tắt đèn trong nhà vào buổi tối khi không có sự cho phép của bên B.
Thứ tư không được dẫn hay cho người lạ vào nhà.
Phía dưới là cả chục cái điều khoản.
..................
- lương 7tr/ tháng.
- Nếu vi phạm mỗi lần trừ 10% số lương.
kí tên.
...................
- Cái quái gì mà lắm điều khoản thế này, mà sao chỉ có mỗi tôi phải thực hiện chứ?
- Hỏi thừa, tôi là chủ.
- tôi không kí đâu.
- Kí hay không? - Hắn gằn giọng.
- Không, không bao giờ.
Hắn đứng dậy tiến về phía nó, ôi coi cái mặt hắn kìa nguy hiểm quá, nó đưa tay lên phòng thủ. Hắn vẫn bước tới, hắn bước 1 bước nó lùi một bước.
- ĐỨNG IM!!!! ANH MÀ BƯỚC TỚI NỮA LÀ TÔI RA TAY ĐÓ.
- Có giỏi thì đánh đi. - Hắn nhìn nó thách thức.
- Được là anh nói đó.
Nó đấm thẳng vào mặt hắn, phụt.... hụt, tức nó giơ chân đá... hụt cứ như thế nó đấm hắn né nó đá hắn né chủ yếu là muốn chọc tức nó và làm cho nó mệt chơi . Tưng bóng đèn 1200kw sáng lên trong đầu, hắn nhìn cũng đủ biết là nó đang nghĩ trò quái quỷ gì nữa rồi.
- Được. Tôi kí.
- Phải vậy chứ. Ở đó kìa kí đi. - Hắn hất mặt về phía tờ giấy trên bàn.
- Thì đi anh đi trước đi. - Hắn nhìn nó rồi quay lưng trong đầu hiện 2 chữ " Đề phòng".
Hắn vừa mới quay lưng nó ngồi xuống làm một cú xoay chân đẹp mắt ý đồ lắm hắn té.
- Áaaaaa... - Tiếng hét thất thanh
Hắn đang đứng phía sau bẻ tay nó. Quay lại lúc nảy, khi nó cúi người ngồi xuống hắn đã nhìn thấy qua tấm kính thủy tinh phía trước chỉ tại con tắc kè ngốc kia không biết nên cứ hí hửng cười đắc ý, nó vừa xoay chân hắn đã bật nhảy và lộn ngược một cái ra phía sau và bẻ lấy tay nó, động tác chỉ trong vòng 20s, nhanh tới nổi nó không kịp nhìn thấy chứ đừng nói là phản ứng.
- Con tắc kè, cô tưởng tôi ngốc tới nổi không biết ý đồ của cô hả?
- ĐAU QUÁAA!!! THẢ RAAA.
- Đánh nữa đi, cô giỏi đánh lén lắm mà.
Nó đang trong tình thế quỳ gối tay bị bẻ ngược ra sau nên không nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của hắn.
- ĐÁNG GHÉT!!!! Có thả tay tôi ra không thì bảo?
- Cô nói kí đi rồi tôi thả.
Vừa đau vừa giận, điên tiết thật hắn đang hành hung bắt ép một đứa con gái chân yếu tay mềm như nó đây. ( Chắc bả yếu, chơi đánh lén không hà).
- Ừ THÌ KÍ!!! - Nó hét lên, đau lắm rồi nó cần phải thoát khỏi tình trạng này thì mới trả thù được.
Hắn nghe vậy thì buông nó ra, vừa mới được giải thoát nó lại đứng dậy đá hắn một phát định chuồn thì bị túm áo huhu.
- Cô đang giỡn mặt tôi đó hả? - Hắn mặt đầy tức giận nhìn nó.
- Hì... tôi kí mà.
Rút kinh nghiệm hắn lôi nó một cách thẳng thừng đi tới bàn.
- Kí mau.
Nó liếc xéo hắn, nhìn cái mặt là muốn đấm thùm thụp rồi. " YAAA Coi cái mặt muốn chọc tức mình đây mà" cầm viết kí.. roẹt roẹt...
- Vừa lòng anh chưa, thả ra tôi muốn lên phòng thay đồ. - Nó quát ( trời nãy giờ bả mặc váy mà đấm đá ì xèo.. hơ tg xỉu đây).
Nó dậm chân trở về phòng, bao nhiêu uất giận nó xả vào cái cửa.. RẦM.. (tội cái cửa)
Hắn nhìn theo cười đắc ý.
- " cô chết chắc ..."
/85
|