Chuyến bay cuối cùng cũng hạ cánh lúc năm giờ chiều. Vân Vy đã ra sân bay từ sớm và chờ đợi. Giang Nguyên chịu trở về, đương nhiên là không để cho xe cấp cứu đợi trước sân bay, khi nào tới bệnh viện do anh tự quyết định.
Sau khi Vân Vy truyền đạt yêu cầu này, mẹ Giang Nguyên lập tức gật đầu đồng ý:
- Chỉ cần nó chịu về thì thế nào cũng được! Tất cả cứ làm theo ý của nó!
Thực ra Giang Nguyên còn nói nhiều nữa. Kể từ sau khi đồng ý với cô sẽ trở về, dường như anh đã vẽ ra một giới hạn giữa hai người, lúc nói chuyện với cô cũng khách khí như những người bạn. Anh còn bảo không cần cô đến đón ở sân bay, sẽ cđến đón anh, rồi còn bảo khi nào rảnh có thể đến nhà thăm anh...
Vân Vy ngồi chờ trong sân bay, đầu óc nghĩ ngợi vẩn vơ, không biết Giang Nguyên giờ thế nào, có phải là rất gầy, rất tiều tụy không? Đây là lần đầu tiên cô sốt ruột chờ đợi như vậy! Để tránh bị tắc đường đến muộn, cô đã xuất phát từ trước đó mấy tiếng, kết quả là đến sớm hơn hai tiếng đồng hồ, ăn vội mấy thứ linh tinh trong cửa hàng đồ ăn nhanh, uống tạm một ly nước lạnh cho xong bữa. Kết quả là mấy thứ đó vào đến dạ dày bỗng trở nên “không nghe lời”, càng lúc càng khó chịu. Chỉ có điều cô chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến nữa.
Sân bay rất rộng, cũng không đến mức không có gì để làm.
Nhìn thấy ở trên ghế trong phòng ngồi chờ có người đang gấp hạc giấy, cô liền sán đến gần xem.
- Cô gái, có muốn mua để gấp không?
Vân Vy cười ngại ngùng:
- Cháu gấp xấu lắm!
- Tôi dạy cô!
- Cháu vụng về lắm ạ!
- Gấp hạc giấy tặng bạn trai cũng hay mà, còn hơn mua quà tặng nhiều! Những gì mình tự tay làm sẽ ý nghĩa hơn những thứ mua sẵn. Hơn nữa cái lọ nhỏ thế này cũng chẳng đựng được bao nhiêu đâu!
Cũng phải.
- Mua đi mua đi, rồi tôi dạy cô gấp!
Cô là người dễ bị “dụ dỗ”, thường xuyên không chống lại được sự cám dỗ.
Cuối cùng Vân Vy mua hai tập giấy gấp hạc và một cái bình thủy tinh rồi ngồi bên cạnh học cách gấp hạc. Cũng vẫn là cách gấp như vậy, ấy thế mà cô không sao gấp cho đẹp được.
Những con hạc cô gấp ra không nhăn nhúm thì cũng méo mó. Cô ngồi cặm cụi mất cả buổi mà chẳng gấp được bao nhiêu. Bà bán hàng dạy Vân Vy gấp vài con rồi bỏ những con hạc mình đã gấp vào chung chiếc bình thủy tinh của Vân Vy. Vân Vy nhân lúc bà không để ý đã lén nhặt hai con hạc ấy bỏ riêng ra ngoài.
Cô biết những con hạc màu bạc tượng trưng cho sự bình an, sức khỏe. Một lời chúc phúc như vậy cô biết mình phải dốc toàn tâm toàn ý để tặng cho Giang Nguyên, để lẫn cả những con hạc do người khác gấp vào thì không được ý nghĩa lắm.
Sắp đến lúc máy bay hạ cánh. Cô cầm chiếc bình thủy tinh đứng đợi ở cửa ra, nhìn lên màn hình lớn thấy trên đó có ghi chuyến bay của Giang Nguyên đã hạ cánh, trái tim cô chợt đập nhanh hơn.
Người đứng chờ ở cửa rất đông. Nhiều người còn chuẩn bị hoa tươi, những bó hoa tươi thắm được bọc bằng giấy gói màu hồng nhạt tựa như làn mây cuối chân trời. Vân Vy không biết rằng giờ người ta thường tặng hoa cho người đi xa về. So với những đóa hoa tươi thắm kia, cái bình thủy tinh xấu xí trong tay Vân Vy thật chẳng khác gì một món đồ chơi của trẻ con.
- Ra rồi, ra rồi kìa! - Đám đông ùa đến sát cửa, Vân Vy vì không kịp phản ứng nên đã bị đẩy ra phía sau. Đợi đến khi cô định thần lại được thì đã nghe thấy có tiếng người gọi.
- Giang Nhan!
Cô ngẩng đầu nhìn về phía đó, chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra Giang Nguyên trong đám đông.
Anh vẫn mặc bộ quần áo vest lịch lãm, phong thái đĩnh đạc, đặc biệt nổi bật trong đám đông. Nhìn anh có vẻ gầy, thật sự rất gầy, nhưng hoàn toàn không giống nh người bệnh, nét mặt vẫn rất khôi ngô, thinh thoảng anh lại quay sang nói chuyện với người đi cùng.
Người về cùng anh là một cô gái rất đẹp, có lẽ chính là ABC nào đó của anh. Người đó có cái mũi rất cao, đôi mắt sâu, đôi môi căng mọng, thân hình cao ráo và cân đối, mặc một chiếc váy đen sang trọng, chiếc kính râm gài trên cổ áo... quả đứng là một mỹ nhân đáng được ngưỡng mộ!
Ngược lại, mặc dù lúc này cô cũng đã trang điểm, ăn diện nhưng sắc mặt chẳng dễ coi chút nào. Bởi vì gần đây cô thường xuyên mất ngủ, mặt nổi không biết bao nhiêu là mụn, có trang điểm cũng chẳng che đi được. Nói thật lòng, nhìn thấy cái đẹp là lòng tự tôn của cô lại bị tổn thương.
Nếu như là người dưng thì cô chẳng để ý đến làm gì, nhưng lại là người đi cùng với Giang Nguyên, hai người họ nói chuyện hết sức thân mật. Hóa ra Giang Nguyên không hể nói đùa với cô, đúng là anh đã có người đến đón. Người đến đón anh củng khá đông, ai cũng cầm theo quà như đã được sắp xếp từ trước.
Tất cả mọi thứ diễn ra rất hài hòa, chỉ có cô là không. Vân Vy chậm rãi tiến lại gần, giống như một nốt nhạc lạc điệu đột nhiên xuất hiện trong một bản nhạc hay.
- Giang Nguyên! - Chỉ có cô gọi anh bằng tên thật: - Anh về rồi à! - Gọi anh là Giang Nguyên ch không phải là Giang Nhan, biểu hiện quyết tâm này khiến cho cô cảm thấy có chút không thoải mái.
Giang Nguyên chỉ cười nhạt đáp lời cô:
- Em cũng đến à?
Giang Nguyên chẳng buồn liếc cô lấy một cái. Giờ thì Vân Vy thật sự đã trở thành một con kiến bé xíu trong đám người.
Những chuyện phải chủ động thế này vốn dĩ cô đã chẳng thể làm tốt, nếu không thì từ lần đầu gặp Giang Nguyên cô đã không cầu xin anh bằng cái bộ dạng thê thảm ấy. Cũng may là mặt cô đủ dày để theo đuổi đến cùng. Dù sao cô cũng đã nhìn ra sách lược của anh, tức là khiến cho cô cảm thấy không thoải mái, biết khó mà tự rút lui, nếu không anh đã chẳng gọi những người bạn mà cô chẳng quen đến sân bay đón mình.
Mọi người vừa đi vừa trêu Giang Nguyên:
- Đi khám bệnh hay là đi nghỉ thế? Sao lại dẫn theo cả người đẹp về thế này? Ngần ấy năm trời chẳng thấy cậu có ai, quả nhiên là bởi vì quá kén chọn!
Đúng là một người đàn ông tài giỏi, đi đến đâu cũng có người tán dương. Giang Nguyên quả nhiên rất thích hợp với những môi trường như thế này, lúc nào cũng tỏ ra hết sức phong độ.
Chỉ khổ cho cô!
Mọi người không đi quá nhanh, nhưng hôm nay cô cứ một mực muốn đi đôi giày cao gót thủy tinh trông thì đẹp mà đi vào chẳng khác gì chịu tội. Gót giày vừa cao vừa nhọn, lúc đi với người yêu, tay trong tay trông sẽ rất điệu đà, thế nhưng đuổi theo sau người khác lại thê thảm chẳng bút nào tả xiết. Sàn nhà ở đại sảnh sân bay vừa sạch vừa trơn, cô đi đứng phải hết sức cẩn thận, không chỉ phải chú ý đến sĩ diện của mình mà còn phải làm sao để người khác không thấy mình đang thực sự rất khó chịu.
Cứ đi thế này gót chân với các đầu ngón chân sẽ bị trầy da mất. Đang thất thần thì Vân Vy chợt nhìn thấy Giang Nguyên hơi ngoảnh đầu lại, cô giật mình chân đ xuống mặt đường, đau đến suýt khóc. Cô cố gắng giả vờ như không có chuyện gì, cũng chẳng biết Giang Nguyên có nhận ra không nữa. Vân Vy không nhìn rõ vẻ mặt của Giang Nguyên, anh chỉ hơi dừng chân một lát rồi lại đi tiếp. Cũng may là chẳng bao lâu sau đã đến bãi đỗ xe.
Mọi người đều lái xe đến, chỉ có cô là nhập bọn giữa đường, cũng may là vẫn còn chỗ ngồi cho cô. Chiếc xe có Giang Nguyên nhanh chóng chật cứng, cô đành phải lì mặt len vào ngồi trên xe của người khác. Chẳng ai quen ai, thế nên cô đành ngồi yên, gượng gạo trả lời hết những câu hỏi của người khác.
- Trước đây tôi chưa từng gặp cô!
- Tôi vẫn chưa biết tên cô!
- Cô làm việc ở đâu thế?
Sau khi trả lời xong những câu ấy, chẳng mấy chốc đã bị bọn họ khinh thường rồi.
Mọi người chọn một nhà hàng rất nổi tiếng. Lúc nãy đi nhờ xe, giờ lại ăn chực, hành vi này chắc chắn sẽ bị lên án, bị nói là không biết xấu hổ. Nhưng mà giờ cô chẳng lo nghĩ được nhiều như vậy. Cô chẳng phải là nhân vật chính, đương nhiên sẽ chẳng có ai để ý đến ý kiến của cô. Vì vậy cô ngồi vào một góc nhỏ để tránh phiền hà.
Một bàn đầy thức ăn đều được bày ra xung quanh Giang Nguyên và người đẹp. Những món ăn đặc sắc của Trung Quốc đều là đồ ăn sống, đồ cay và đồ mặn.
Mỗi món ăn được đưa lên đều được đưa cho người đẹp nếm thử trước. Đợi người đẹp nếm thử xong, mọi người đồng loạt hỏi:
- Thế nào, có ngon không?
Tiếng Trung của cô ta có vẻ khá chuẩn:
- Rất ngon! - Cô ta nói tiếng Trung tốt vậy chắc không thể không có công lao của Giang Nguyên.
Có người bắt đầu nói đùa với cô ta:
- Những cô gái đẹp thích Giang Nguyên nhiều không đếm xuể, thích cậu ấy thì phải giữ cho chặt!
Cô ta cười cởi mở:
- Đương nhiên là phải tóm chặt rồi, một người đàn ông giỏi giang thế này không tóm chặt có mà là đồ ngốc!
Vân Vy cười cười, nói như vậy thì... trước đây Giang Nguyên đối xử với cô tốt như vậy, thế mà cô đâu có dám tiến tới. Vậy thì rõ ràng cô là một kẻ ngốc rồi!
Cô ta nhanh chóng lấy được tình cảm của mọi người. Giang Nguyên ngồi bên cạnh cô ấy trông thật là xứng đôi. Vân Vy biết rõ Giang Nguyên làm thế là cố tình chọc tức cô, thế nhưng càng nghĩ cô càng thấy xót xa. Nhìn một bàn đầy thức ăn, Vân Vy chẳng thấy ngon miệng chút nào, chỉ liên tục uống trà.
Chắc là vì phát hiện cô gần như không động đũa nên người đàn ông bên cạnh liền gắp cho cô mấy miếng thịt thỏ cay. Gần đây dạ dày của cô không được tốt, không ăn được cay, chỉ có điều nhìn thấy ánh mắt ân cần của người đó, cô lại không tiện từ chối. Ăn hai miếng thịt thỏ vào bụng, lại cộng thêm lúc nãy ở sân bay đã ăn đồ ăn nhanh nên bụng dạ càng khó chịu, dạ dày bắt đầu đình công, ruột nóng như có lửạ đốt, đau đớn đến toát mổ hôi.
Vốn dĩ chuẩn bị rất tỉ mỉ, thế mà kết quả lại thành ra thế này. Nhân lúc mọi người không để ý, Vân Vy liền khó nhọc đứng dậy đi ra ngoài, gọi phục vụ cho một cốc nước ấm rồi thu mình trên ghế sô pha.
Dạ dày đau tới mức toàn thân lạnh toát quản càng lúc càng khó chịu. Nước đến rồi, cô vội vàng lấy thuốc ra uống, để lâu nhỡ bệnh hen lại tái phát, nếu thế thì sao mà trụ được nữa!
Vừa cho thuốc vào miệng, vội vàng cầm cốc nước lên. Cốc nước nóng bỏng. Tay cô run bần bật, nước nóng trong cốc tràn ra ngoài, đổ cả vào mu bàn tay Vân Vy...
Đúng là càng lúc càng rối loạn!
Vân Vy vội vàng gạt chỗ nước nóng trên mu bàn tay đi, còn chưa kịp nhìn xem mu bàn tay có sao không thì tay cô đã bị ai đó kéo mạnh. Cũng may là mu bàn tay chỉ đỏ lên chứ chưa bị bỏng nghiêm trọng. Nhưng viên thuốc trong miệng cô đã bắt đầu tan ra, vị đắng nghét lan tỏa trên đầu lưỡi, nhổ ra không được mà nuốt vào cũng chẳng xong.
Giang Nguyên vội vàng cầm lọ thuốc lên xem, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại:
- Không ăn cơm mà đã uống thuốc à?
Lúc này Vân Vy mới nhớ ra là phải uống thuốc sau khi ăn.
- Nhổ ra ngay!
Nên nhổ ra là đúng, nhưng mà trong tay cô không có giấy ăn, không biết nên nhổ đi đằng nào. Đang định bảo phục vụ cho xin tờ giấy ăn thì bàn tay Giang Nguyên đã xòe ra trước mặt cô: “Nhổ ra!”
Cô há miệng nhả viên thuốc vào lòng bàn tay anh.
- Giang Nguyên... - Nghĩ đến việc anh là một người ưa sạch sẽ, Vân Vy lại thấy ái ngại.
- Dạ dày sao rồi?
Cô gập người tỏ vẻ khó chịu.
- Đau!
Anh lại nhìn lọ thuốc:
- Vẫn chưa đỡ hen à?
Cô lắc đầu:
- Chưa...
Chẳng mấy chốc những người bên trong phòng ăn cũng đi ra.
- Sao thế?
- Dạ dày khó chịu à? Mua chút thuốc hay là đi khám đi!
Mọi người bắt đầu tỏ vẻ quan tâm.
Cô gái về cùng Giang Nguyên cũng theo ra ngoài, có người nói:
- Giang Nhan, để tôi chăm sóc cô ấy, cậu cứ vào ngồi tiếp khách đi!
Vân Vy liếc mắt về phía đó, phải rồi, ngồi đối mặt với người đẹp tâm trạng đương nhiên phải tốt hơn rồi!
Giang Nguyên quay đầu lại dặn dò:
- Đưa chìa khóa xe cho tôi. Còn nữa, đến khách sạn Thụy Sa đặt một phòng cho Lulina giúp tôi! - Sau đó anh quay sang nói với cô ấy: - Lulina, em nghỉ ngơi một chút, ngày mai anh sẽ liên lạc!
Giang Nguyên vừa nói, Vân Vy đã thấy thân hình mình nhẹ bỗng. Cô đã được bế bổng lên.
Vân Vy giật thót mình, chưa kịp mở miệng nói gì thì Giang Nguyên đã lạnh lùng ra lệnh:
- Muốn anh đỡ mệt thì ngoan ngoãn hợp tác đi!
Mở cánh cửa xe, Vân Vy ngồi vào bên trong.
- Giang Nguyên, giờ chúng ta đi đâu?
- Cửa hàng thuốc!
- Nhưng mà người bạn nước ngoài của anh phải làm thế nào? Cứ thế này mà đi có được không? - Rõ ràng là trong lòng rất chua xót nhưng cô cứ phải nói như vậy.
Giang Nguyên khẽ nhếch môi:
- Anh đưa em đi mua ít thuốc rồi quay lại tìm cô ấy!
Vân Vy vội vàng nói:
- Thế không được đâu, anh bỏ em lại giữa đường, em làm gì biết đường, hơn nữa dạ dày lại đau, chân thì trầy da, ít nhất anh cũng phải đưa em về nhà chứ!
Giang Nguyên nói:
- Nhà em cũng không xa lắm, mua thuốc xong sẽ đưa em về nhà!
Thấy Giang Nguyên mắc lừa, Vân Vy liền mỉm cười:
- Quên mất không n với anh, em chuyển nhà rồi! - Cô nhanh nhảu nói cho anh địa chỉ, huơ huơ chiếc chìa khóa mà công ty bất động sản đã giao cho cô không lâu trước.
Căn phòng mà Giang Nguyên mua mấy ngày nay cô đã sắp xếp ổn thỏa, nào là đồ dùng, đồ điện gia dụng, rèm cửa, chăn ga gối nệm... chỉ trong có ba ngày, cô bận rộn tới mức chân chạy nhiều mỏi đến rã rời. Cũng may những đồ đạc cô mua đều là hàng chất lượng cao, chế độ bảo hành rất đảm bảo, không những giao hàng đúng hẹn mà còn lắp đặt và dọn dẹp rất sạch sẽ, trước khi đi còn cúi đầu chào cô rất lịch sự.
Sau khi phòng ốc được dọn dẹp sạch sẽ, vì thời gian quá gấp gáp, cô liền thuê người giúp việc theo giờ, cùng với mẹ của Giang Nguyên đến nhà Giang Nguyên thu dọn đồ đạc của anh rồi chuyển hết đến đây. Tối qua cô thức cả đêm để thu dọn đồ đạc của Giang Nguyên, sợ người giúp việc xếp lung tung nên cô đã sắp xếp lại y nguyên như ở nhà của anh. Mấy cái tủ đã được khóa cẩn thận cô càng không dám động đến, chỉ đặt nguyên ở trong phòng ngủ.
Vân Vy mở cửa, đắc chí quan sát tác phẩm của mình.
- Thế nào? Anh có thích không? Em chưa kịp hỏi anh thích đồ dùng gia đình như thế nào, thế nên đành tự ý... Những đồ dùng này đẹp thì đẹp thật nhưng giá cả chẳng rẻ chút nào, là mẹ anh dẫn em đi mua đấy! – Nếu như không phải có bà Giang thì cô chẳng đời nào mua những thứ đắt tiền thế này. Mặc dù đã tích cóp mấy năm nay nhưng trong túi cô cũng chẳng có mấy tiền: - Chỉ có điều đồ dùng trong phòng ngủ đều là của em mua đấy!
Chiếc giường gỗ theo phong cách châu Âu, bên cạnh giường có còn chiếc ghế quý phi, bàn trang điểm và tủ quần áo đều là những kiểu dáng mà cô thích nhất. Phòng ngủ cũng đủ lớn, thế nên bày những đồ đạc này vào trông càng sang trọng và thanh lịch.
Cô giới thiệu cả buổi mà Giang Nguyên vẫn đứng lặng đi.
Vân Vy có chút bất mãn:
- Sao thế? Không thích à? Vì thời gian gấp quá nên em chẳng kịp tìm hiểu xem anh thích như thế nào...
- Em định làm gì thế? - Giang Nguyên cắt đứt lời cô.
Vân Vy đã nghĩ rất nhiều, nếu như anh từ chối cô, cô sẽ phải nói thế nào để thuyết phục anh, thế nhưng đến khi cần phải nói thì cô lại quên cho bằng sạch. Vân Vy ngây người hồi lâu, lặng lẽ nhìn Giang Nguyên bước đi. Cô chợt giật mình bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo ôm chầm lấy anh.
- Anh hỏi em định làm gì, chuyện này chính bản thân em cũng không biết. Giờ em thích một người, chỉ không biết người ấy có thích em không! - Mặt cô đỏ bừng lên: - Trước đây em không biết anh ấy là ai, đó là lỗi của em, đến khi đột nhiên em phát hiện ra sự thật, tâm trạng cực kì phức tạp, nhất thời không thể lí giải nổi, mãi cho đến một ngày, em nằm mơ, thấy mình ngồi vào một con thuyền trôi giữa dòng, con thuyền chẳng may bị ngấm nước, em đã lớn tiếng gọi tên anh ấy. Lúc ấy em mới biết anh ấy đã ở sâu trong trái tim em, vượt qua cả nỗi nhớ nhung đối với Giang Nhan. Nhưng đến lúc em muốn nói ra điều này thì anh ấy lại né tránh em.Giang Nguyên không lên tiếng, mãi hồi lâu sau mới cười bảo:
- Em đã có người để thích cũng không cần phải nói với anh!
Vân Vy ôm chặt lấy Giang Nguyên:
- Giang Nguyên, anh thông minh như vậy không thế nào không biết người em nói đến là ai? Cả đời này em chỉ theo đuổi có một người, từ đại học cho đến tận bây giờ, thế nên trình độ chẳng tiến bộ chút nào. Chỉ có điều em đã làm tất cả những gì có thể nghĩ đến được, ngay cả chỗ ở của em cũng cho người khác thuê rồi. Anh sẽ không đuổi em đi, để mặc em lang thang trên đường chứ? - Vân Vy siết chặt vòng tay, dường như có thể cảm nhận được từng cử động nhỏ nhất của Giang Nguyên. Vì sợ cứ ôm anh thế này sẽ khiến anh mệt nên cô dần nới lỏng tay ra.
Hồi lâu sau cô mới nghe thấy giọng nói của anh:
- Em mua cái bình thủy tinh để đựng gì vậy?
Giờ nhớ lại Vân Vy mới thấy xấu hổ:
- Em gấp hạc giấy!
Giang Nguyên xoay người lại cầm chiếc bình thủy tinh lên xem, đôi mắt thuôn dài nheo nheo, miệng khẽ mỉm cười:
- Xấu quá!
Giang Nguyên vốn dĩ là bệnh nhân, thế mà người được chăm sóc lại là cô. Cô vừa uống thuốc vừa uống nước mật ong, dạ dày cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Vân Vy mơ màng chìm vào giấc mộng trên ghế sô pha, đợi đến khi cô tỉnh dậy thì Giang Nguyên đã làm xong đầy một bàn thức ăn.
Vân Vy vội vàng ngồi dậy, chân vừa giẫm xuống đất cô đã phát hiện ra những vết rách da ở hai bàn chân đã được bôi thuốc cẩn thận. Tủ thuốc gia đình cô mới mua ngày hôm qua thế mà chẳng ngờ đã phải dùng đến nhanh vậy.
Vân Vy kéo Giang Nguyên cùng ngồi vào bàn ăn cơm. Món ăn Giang Nguyên làm rất ngon miệng, chẳng mấy chốc cô đã ăn no căng bụng.
Anh khẽ nói:
- Bị dạ dày phải ăn cháo và những món ăn mềm, đừng ăn những thức ăn có gia vị kích thích dạ dày, sau này đừng có ăn cay nữa đấy!
Vân Vy cười:
- Ai bảo anh chỉ biết ngồi chăm sóc cho người đẹp, chẳng buồn quan tâm gì đến em. Khó khăn lắm mới có người gắp thức ăn cho em... - Vừa nói đến đây Giang Nguyên đã nhanh tay múc một bát súp trứng gà cho cô.
Mặc dù cô đã ăn no rồi nhưng không thể lãng phí thức ăn Giang Nguyên nấu được, thế nên cô lại cố ăn cho hết:
- Em ăn rất nhiều nơi nhưng thấy món ăn anh nấu vẫn là ngon nhất. Người ta thường nói: hay ăn lăn vào bếp, e rằng sau này anh phải thường xuyên vào bếp nấu cho em ăn rồi!
Giang Nguyên mỉm cười rồi gật đầu đáp:
- Ok!
Vân Vy sán lại gần, dựa đầu vào vai anh:
- Đợi tí nữa rồi thu dọn có được không? Em no căng cả bụng rồi, để em dựa vào anh một lát!
Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm eo cô:
- Ok!
Cô ở rất rất gần anh, gần đến mức có thể nghe thấy nhịp đập trái tim anh, từng nhịp từng nhịp, rất mạnh mẽ, như đang nói với cô rằng: tất cả những điều không hay ấy đều chỉ là giấc mơ, Giang Nguyên nhất định sẽ khỏe lại. Cô đã từng hai lần yêu, nhưng lần này cô không ước hai người có thể sống bền lâu cùng trời đất, chỉ mong nhắm mắt tỉnh lại, cả hai đã bên nhau đến bạc đầu.
Giang Nguyên không nói gì, Vân Vy cũng chẳng dá cử động, chỉ sợ thời khắc này sẽ nhanh chóng biến mất. Nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của Giang Nguyên nên Vân Vy khẽ ngước mắt hỏi:
- Giang Nguyên, em vẫn thấy mệt, chúng ta ra phòng khách xem ti vi được không?
Phòng khách rất to nên Vân Vy đã chọn một cái ti vi cũng rất to, còn đặt làm cả ghế sô pha rất rộng, đằng sau ghế sô pha là một tủ sách rất dài.
Vân Vy kéo Giang Nhan đến gần nói:
- Lúc em đi đặt tủ, ông chủ giật thót người, tưởng rằng em đặt chung với người khác nên mới đặt một cái tủ dài như vậy. Anh có thấy xấu không? - Không đợi Giang Nguyên trả lời, Vân Vy đã nói tiếp: - Đều tại anh lắm sách vở, mà của em lại chẳng kém anh là mấy!
Mặc dù số lượng là tương đương nhau nhưng nội dung thì khác biệt nhau một trời một vực. Phần lớn sách của anh đều là những sách tham khảo chính cống, không giống như cô, toàn là những loại sách giải trí lăng nhăng mà phần lớn là tiểu thuyết. Những cuốn sách màu mè, sặc sỡ của cô đặt bên cạnh những cuốn sách có bìa ngoài đơn giản trông thật lạ mắt, phảng phất vẻ kiên nghị đi kèm với sự dịu dàng. Cô càng nhìn càng thấy ưng ý.
Bật ti vi lên, hai người ngồi dựa vào nhau trên ghế sô pha. Mặc dù trong nhà bếp vẫn còn rất lộn xộn, thế nhưng như vậy mới giống một gia đình.
Nằm được một lúc thì Vân Vy muốn hỏi han tình trạng bệnh của Giang Nguyên. Nhưng nghĩ cả buổi mà cô không biết phải mở miệng ra sao. Giang Nguyên là một người kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không thích để lộ sự yếu ớt của mình ra ngoài. Đột nhiên nhớ ra là tối nay cô đã hẹn với bà Giang sẽ cùng ăn cơm, Vân Vy ngồi bật dậy, vội vàng nói:
- Anh nghỉ ngơi một chút đi, em đi thu dọn bát đũa! Tối nay mẹ anh sang đây, nhìn thấy đống bát đũa bừa bãi này thì...
Dọn dẹp được một nửa thì Vân Vy chợt nhớ ra, cô sợ Giang Nguyên nằm trên ghế sô pha không đủ thoải mái nên vội vàng chạy vào phòng ngủ lấy gối ra, kê xuống đầu anh. Sau đó Vân Vy lại sợ phòng khách hơi lạnh nên lại hấp tấp chạy vào trong phòng ngủ lôi cái chăn mỏng ra.
- Lúc ngủ dễ bị lạnh lắm! - Cô cẩn thận đắp chăn cho anh.
Cô vừa thu dọn vừa khuyên nhủ anh:
- Anh nghỉ ngơi một lát đi! - Cô biết người vừa ngồi máy bay về thường rất mệt mỏi, mà đường thì xa, sức khỏe của Giang Nguyên lại không được tốt.
Thế nhưng sau khi dọn dẹp một lúc lâu, ngẩng đầu lên nhìn vẫn thấy đôi mắt sáng của anh đang mở to, lấp lánh như hai vì tinh tú trong bóng tối ảm đạm, khiến cho người khác nhìn thấy rồi không sao rời mắt đi được.
- Không muốn ngủ hả anh? Vậy thì đợi em dọn dẹp xong mình cùng ra ngoài mua thức ăn nhé! Ở gần đây có một cái siêu thị rất to, trong đó cái gì cũng có, chắc là anh chưa đi qua đó đâu nhỉ?
Cô hì hục rửa bát ở trong nhà bếp, chợt nhớ ra mình đã mua một bộ cốc pha trà rất đẹp, thế là Vân Vy lại lấy từ trong tủ ra.
Nước trong ấm đang sôi sùng sục, cô bỏ những chiếc cốc pha trà vào trong bổn để cọ. Thực ra cô không mấy am hiểu về đồ gốm sứ, nhưng lúc mua tình cờ gặp được một ông chủ rất am hiểu gốm sứ, ông ta đã dẫn cô đi xem hết bộ này đến bộ khác. Cô rất ưng một bộ c sứ mỏng, giá cả cũng rất đắt.
Ông chủ hỏi cô:
- Mua để dùng trong nhà hay là mang tặng?
Cô đáp:
- Tôi mua để ở nhà dùng.
- Nếu dùng trong nhà nên mua những bộ đẹp mắt và chắc chắn. Sứ mỏng rất đẹp nhưng lúc dùng phải cẩn thận!
Cốc sứ mỏng dùng pha trà, cầm trên tay, hướng về phía có ánh sáng, những chiếc cốc trông như là trong suốt, còn có cả những vòng ánh sáng màu trắng tinh. Cô cũng cảm thấy dùng những chiếc cốc này nếu không cẩn thận sẽ bị hỏng mất, lúc ấy chắc chắn cô sẽ rất xót ruột, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Giang Nguyên sẽ dùng đến chúng, cô lại cảm thấy chỉ có loại sứ mỏng này mới xứng với anh. Chỉ cần nghĩ đến việc anh sẽ dùng những chiếc cốc này để uống trà, cô lại vui vẻ gạt hết nỗi lo lắng về tiền bạc.
Cô vặn vòi nước để cọ những chiếc cốc uống trà đó, cọ đến cái cuối cùng, vừa định xối nước đi thì Vân Vy đột nhiên phát hiện ra trên cái cốc hình như có một vết nứt nhỏ. Lúc mua rõ ràng cô đã cẩn thận chọn lựa, không thể nào chọn phải một cái cốc bị hỏng thế này. Trong phòng bếp không đủ sáng, cô liền chạy ra ngoài nhìn rồi đi vào phòng khách:
- Giang Nguyên, anh nhìn xem, cái cốc trà em mua như bị nứt...
Không thấy có tiếng trả lời, cô quay lại nhìn Giang Nguyên theo thói quen.
Giang Nguyên nằm im trên ghế sô pha, hai mắt nhắm lại, đôi hàng mi dài rủ xuống tạo thành một cái bóng hình nan quạt trên mặt anh. Cuốn sách ban nãy anh cầm trên tay giờ đã rơi xuống đất.
Vân Vy chợt thấy toàn thân lạnh toát, đứng ngây như phỗng, toàn thân cứng đờ không thế động đậy. Hồi lâu sau cô mới định thần lại, vội vàng chạy đến trước ghế sô pha, nắm chặt lấy tay Giang Nguyên:
- Giang Nguyên, anh đừng dọa em, Giang Nguyên...
Bàn tay anh rất lạnh, lạnh tới mức khiến cô kinh ngạc, cả con người như bị vây bọc bởi cảm giác sợ hãi. Cái cốc trên tay cũng rơi xuống nền nhà, phát ra tiếng “choang”.
Cô đang cuống cuồng không biết phải làm thế nào thì bàn tay của Giang Nguyên đột nhiên cử động. Đôi mắt thuôn dài từ từ mở ra.
Là do thần kinh của cô quá nhạy cảm, Giang Nguyên chỉ là ngủ thiếp đi, thế mà cô đã phát hoảng lên rồi. Cô thật sự rất sợ, sợ anh đột nhiên ngủ thiếp đi, lặng lẽ rời bỏ cô không một lời từ biệt. Nếu thật sự là như vậy cô biết phải làm thế nào? Lúc ấy cho dù có gọi tên anh khản cả cổ anh cũng chẳng thể quay lại, nếu vậy cô biết phải làm sao? Cho dù cô có đau dạ dày, có bị đôi giày gót thủy tinh làm xước hết cả chân, có không thở được ra hơi anh củng sẽ chẳng vì xót thương mà quay đầu lại. Nếu vậy cô biết phải làm thế nào?
Nước mắt không thể kìm nén được, tí tách lăn dài trên má, có làm thế nào cũng không kiềm lại được. Cô cũng đâu có muốn để lộ ra sự yếu đuối của mình, ở bên cạnh anh, ngay cả một câu hỏi cô cũng không dám hỏi, cô chỉ có thể vùi mặt vào lồng ngực anh, hi vọng nghe thấy nhịp đập trái tim anh. Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho tâm trạng của cô bình tĩnh lại được.
Cô siết chặt lấy bàn tay anh, khóc không thành tiếng khiến cho anh hốt hoảng, vội vàng ngồi dậy những mảnh sứ vỡ nát trên nền nhà, anh lo lắng hỏi:
- Vân Vy, em sao thế? Có phải lại bị đứt tay không? Để anh xem nào!
Nhìn thấy cô không bị làm sao, Giang Nguyên mới yên tâm được. Anh vội vàng lau nước mắt cho cô, dịu dàng dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ:
- Thôi được rồi, em đừng khóc nữa...
Anh càng dỗ dành cô càng thấy tủi thân, thế nhưng lại không thể nói thật tình hình cho anh biết, đành bịa ra một lí do:
- Cái cốc trà em mới mua hôm qua, chưa dùng lần nào đã bị vỡ rồi! Có phải tại em vụng về quá không?
Anh mỉm cười gật đầu:
- Đúng là rất vụng về!
- Hẳn nào... Mới ra nước ngoài có một chuyến đã thấy ở ngoài tốt hơn, thế nên có gọi thế nào anh cũng chẳng thèm quay lại. Khó khăn lắm mới quay lại, thế mà còn dẫn theo một người đẹp, cố ý chọc tức em, về đến nhà rồi cũng chẳng buồn để ý đến em nữa!
Giang Nguyên im lặng nhìn cô hồi lâu mới hoang mang hỏi:
- Vân Vy, có phải em đã nhớ lại tất cả những chuyện khứ không?
- Nếu không sao em lại gọi anh là Giang Nguyên chứ?
- Nếu em đã nhớ lại thì em không thể nào thích anh thật sự được! - Giang Nguyên cười: - Tất cả những thứ này đều giống như một giấc mộng, anh chỉ sợ nói to một tiếng sẽ phải tỉnh lại, tất cả những thứ trước mắt sẽ lại tan biến. Anh biết rõ rằng em chỉ thương hại anh nhưng anh vẫn không thể không cảm thấy vui mừng, cũng không đành lòng không quan tâm đến em!
Vân Vy nghẹn ngào:
- Có phải anh còn muốn nói, anh không thực sự thích em, anh tìm đến em chẳng qua là vì em là bạn gái của em trai anh?
Giang Nguyên mỉm cười, vòng tay ôm chặt lây Vân Vy:
- Em chỉ nói đúng một nửa thôi. Thực ra anh không yêu em, anh cứ bám lấy em chỉ là vì trái tim của em thôi! - Anh khẽ đặt tay vào lổng ngực cô: - Anh muốn chiếm giữ trái tim em!
Vân Vy cố nặn ra một nụ cười:
- Vậy anh hãy lấy đi đi!
- Không được... - Anh lắc đầu: - Anh vốn định dùng trái tim của anh để đổi lấy trái tim của em, nhưng giờ anh mới biết trái tim anh đã hỏng rồi, không thể mang ra trao đổi được!
Vân Vy cười, nhưng nước mắt vẫn trào ra:
- Thế thì chúng ta dùng chung một trái tim có được không? Tại sao trong sách thường nói, tình yêu chân chính có thể biến hai người thành một? Tại sao trên đời này có quá nhiều thứ mà tình yêu không thể giải quyết được?
Giang Nguyên cười, đôi mắt hơi cong lên:
- Có thể, anh không làm được là bởi vì anh không đủ yêu em, sau này nhất định em sẽ tìm được một người yêu em, ở bên em trọn đời trọn kiếp!
Cô thu mình trong vòng tay anh:
- Trước đây em thường nằm mơ một mình mình lênh đênh trên dòng sông. Mấy hôm trước, em nằm mơ, thấy anh biến thành con thuyền của em, dẫn em đi khắp nơi, kể từ đó em không bao giờ còn mơ thấy giấc mơ này nữa. Em hi vọng nó dự báo một điềm lành sắp đến. Thế nhưng anh lại không chịu tin, không tin rằng em thích anh! - Vân Vy lau khô nước mắt: - Thế này có lẽ phải để thời gian chứng minh thôi, đến lúc ấy có chứng cứ rành rành rồi, anh có muốn không tin cũng không được!
Giang Nguyên bật cười.
Cô tức giận e dọa:
- Mau nói đi, mau nói là anh tin, nếu không tối nay em không cho anh ăn cơm, cho anh đói chết!
Khóe mắt Giang Nguyên cong lên, hồi lâu sau mới nói:
- Thôi được rồi, anh tin mà!
Rõ ràng cô nhìn thấy từ trong mắt anh có một thứ gì đó trong vắt và long lanh khẽ rơi ra, cô cố ý ngoảnh đầu đi nơi khác, giả bộ như không nhìn thấy, nếu không chắc cô cũng không kềm lòng được mà rơi nước mắt.
- Thê anh dẫn cô ấy về làm gì?
- Cô ấy là bác sĩ điều trị của anh, theo anh về nước là bởi vì trong tim anh đang chứa sản phẩm thí nghiệm của họ.
Vân Vy hồi lâu sau mới nghẹn ngào nói:
- Nếu như thử nghiệm thành công thì thế nào?
- Tim sẽ sản sinh ra các tế bào mới, thay thế những phần đã bị hỏng, kiểm soát bệnh tình, hi vọng có thể duy trì mạng sống...
- Giang Nguyên ngập ngừng: - Nếu như không thành công... thì hết cách rồi!
Nghe những điều này, tim cô lại đập thình thịch:
- Khi nào mới biết kết quả?
Giang Nguyên đáp:
- Ngày mai!
Nhanh vậy sao? Cô chợt thấy toàn thân mình mềm nhũn, sắp sửa thở không ra hơi. Cô sợ mình căng thẳng sẽ gây ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, thế nên vội chuyển sang đề tài khác:
- Thế anh có nói đến em với cô ấy không? Anh mắt cô ta nhìn em cứ là lạ sao ấy?
Giang Nguyên bật cười:
- Anh không cần nói cô ấy cũng tự đoán ra mà!
- Nói dối, thái độ anh đối xử với em lạnh nhạt như vậy, chẳng khác gì người dưng cả!
Giang Nguyên nheo nheo mắt:
- Ai bảo trái tim anh chẳng lừa được người khác, mà cô ấy lại đang nắm trong tay máy theo dõi tim của anh, thế nên khi nào tim anh đập nhanh thì cô ấy đương nhiên là người biết rõ nhẩt!
Vân Vy cười cười:
- Nếu biết sớm như vậy thì em chẳng cần phải tỏ thái độ với cô ta làm gì!
- Em tỏ thái độ với cô ấy rồi à?
Vân Vy thè lưỡi:
- Đúng thế! Nhân lúc anh không để ý, cô ta quay sang nhìn em, em đã lườm cho cô ta một cái rồi! Anh không ngờ chứ gì?
Giang Nguyên ôm chặt lấy Vân Vy:
- Đúng thế anh không ngờ em lại nhỏ mọn thế!
- Sợ rồi chứ gì?
Cô có thể cảm nhận được anh đang khẽ gật đầu.
- Sợ rồi thì ngoan ngoãn nghe lời đi!
Cô vừa dứt lời thì bờ môi anh đã dịu dàng đặt lên môi cô.
Sau khi Vân Vy truyền đạt yêu cầu này, mẹ Giang Nguyên lập tức gật đầu đồng ý:
- Chỉ cần nó chịu về thì thế nào cũng được! Tất cả cứ làm theo ý của nó!
Thực ra Giang Nguyên còn nói nhiều nữa. Kể từ sau khi đồng ý với cô sẽ trở về, dường như anh đã vẽ ra một giới hạn giữa hai người, lúc nói chuyện với cô cũng khách khí như những người bạn. Anh còn bảo không cần cô đến đón ở sân bay, sẽ cđến đón anh, rồi còn bảo khi nào rảnh có thể đến nhà thăm anh...
Vân Vy ngồi chờ trong sân bay, đầu óc nghĩ ngợi vẩn vơ, không biết Giang Nguyên giờ thế nào, có phải là rất gầy, rất tiều tụy không? Đây là lần đầu tiên cô sốt ruột chờ đợi như vậy! Để tránh bị tắc đường đến muộn, cô đã xuất phát từ trước đó mấy tiếng, kết quả là đến sớm hơn hai tiếng đồng hồ, ăn vội mấy thứ linh tinh trong cửa hàng đồ ăn nhanh, uống tạm một ly nước lạnh cho xong bữa. Kết quả là mấy thứ đó vào đến dạ dày bỗng trở nên “không nghe lời”, càng lúc càng khó chịu. Chỉ có điều cô chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến nữa.
Sân bay rất rộng, cũng không đến mức không có gì để làm.
Nhìn thấy ở trên ghế trong phòng ngồi chờ có người đang gấp hạc giấy, cô liền sán đến gần xem.
- Cô gái, có muốn mua để gấp không?
Vân Vy cười ngại ngùng:
- Cháu gấp xấu lắm!
- Tôi dạy cô!
- Cháu vụng về lắm ạ!
- Gấp hạc giấy tặng bạn trai cũng hay mà, còn hơn mua quà tặng nhiều! Những gì mình tự tay làm sẽ ý nghĩa hơn những thứ mua sẵn. Hơn nữa cái lọ nhỏ thế này cũng chẳng đựng được bao nhiêu đâu!
Cũng phải.
- Mua đi mua đi, rồi tôi dạy cô gấp!
Cô là người dễ bị “dụ dỗ”, thường xuyên không chống lại được sự cám dỗ.
Cuối cùng Vân Vy mua hai tập giấy gấp hạc và một cái bình thủy tinh rồi ngồi bên cạnh học cách gấp hạc. Cũng vẫn là cách gấp như vậy, ấy thế mà cô không sao gấp cho đẹp được.
Những con hạc cô gấp ra không nhăn nhúm thì cũng méo mó. Cô ngồi cặm cụi mất cả buổi mà chẳng gấp được bao nhiêu. Bà bán hàng dạy Vân Vy gấp vài con rồi bỏ những con hạc mình đã gấp vào chung chiếc bình thủy tinh của Vân Vy. Vân Vy nhân lúc bà không để ý đã lén nhặt hai con hạc ấy bỏ riêng ra ngoài.
Cô biết những con hạc màu bạc tượng trưng cho sự bình an, sức khỏe. Một lời chúc phúc như vậy cô biết mình phải dốc toàn tâm toàn ý để tặng cho Giang Nguyên, để lẫn cả những con hạc do người khác gấp vào thì không được ý nghĩa lắm.
Sắp đến lúc máy bay hạ cánh. Cô cầm chiếc bình thủy tinh đứng đợi ở cửa ra, nhìn lên màn hình lớn thấy trên đó có ghi chuyến bay của Giang Nguyên đã hạ cánh, trái tim cô chợt đập nhanh hơn.
Người đứng chờ ở cửa rất đông. Nhiều người còn chuẩn bị hoa tươi, những bó hoa tươi thắm được bọc bằng giấy gói màu hồng nhạt tựa như làn mây cuối chân trời. Vân Vy không biết rằng giờ người ta thường tặng hoa cho người đi xa về. So với những đóa hoa tươi thắm kia, cái bình thủy tinh xấu xí trong tay Vân Vy thật chẳng khác gì một món đồ chơi của trẻ con.
- Ra rồi, ra rồi kìa! - Đám đông ùa đến sát cửa, Vân Vy vì không kịp phản ứng nên đã bị đẩy ra phía sau. Đợi đến khi cô định thần lại được thì đã nghe thấy có tiếng người gọi.
- Giang Nhan!
Cô ngẩng đầu nhìn về phía đó, chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra Giang Nguyên trong đám đông.
Anh vẫn mặc bộ quần áo vest lịch lãm, phong thái đĩnh đạc, đặc biệt nổi bật trong đám đông. Nhìn anh có vẻ gầy, thật sự rất gầy, nhưng hoàn toàn không giống nh người bệnh, nét mặt vẫn rất khôi ngô, thinh thoảng anh lại quay sang nói chuyện với người đi cùng.
Người về cùng anh là một cô gái rất đẹp, có lẽ chính là ABC nào đó của anh. Người đó có cái mũi rất cao, đôi mắt sâu, đôi môi căng mọng, thân hình cao ráo và cân đối, mặc một chiếc váy đen sang trọng, chiếc kính râm gài trên cổ áo... quả đứng là một mỹ nhân đáng được ngưỡng mộ!
Ngược lại, mặc dù lúc này cô cũng đã trang điểm, ăn diện nhưng sắc mặt chẳng dễ coi chút nào. Bởi vì gần đây cô thường xuyên mất ngủ, mặt nổi không biết bao nhiêu là mụn, có trang điểm cũng chẳng che đi được. Nói thật lòng, nhìn thấy cái đẹp là lòng tự tôn của cô lại bị tổn thương.
Nếu như là người dưng thì cô chẳng để ý đến làm gì, nhưng lại là người đi cùng với Giang Nguyên, hai người họ nói chuyện hết sức thân mật. Hóa ra Giang Nguyên không hể nói đùa với cô, đúng là anh đã có người đến đón. Người đến đón anh củng khá đông, ai cũng cầm theo quà như đã được sắp xếp từ trước.
Tất cả mọi thứ diễn ra rất hài hòa, chỉ có cô là không. Vân Vy chậm rãi tiến lại gần, giống như một nốt nhạc lạc điệu đột nhiên xuất hiện trong một bản nhạc hay.
- Giang Nguyên! - Chỉ có cô gọi anh bằng tên thật: - Anh về rồi à! - Gọi anh là Giang Nguyên ch không phải là Giang Nhan, biểu hiện quyết tâm này khiến cho cô cảm thấy có chút không thoải mái.
Giang Nguyên chỉ cười nhạt đáp lời cô:
- Em cũng đến à?
Giang Nguyên chẳng buồn liếc cô lấy một cái. Giờ thì Vân Vy thật sự đã trở thành một con kiến bé xíu trong đám người.
Những chuyện phải chủ động thế này vốn dĩ cô đã chẳng thể làm tốt, nếu không thì từ lần đầu gặp Giang Nguyên cô đã không cầu xin anh bằng cái bộ dạng thê thảm ấy. Cũng may là mặt cô đủ dày để theo đuổi đến cùng. Dù sao cô cũng đã nhìn ra sách lược của anh, tức là khiến cho cô cảm thấy không thoải mái, biết khó mà tự rút lui, nếu không anh đã chẳng gọi những người bạn mà cô chẳng quen đến sân bay đón mình.
Mọi người vừa đi vừa trêu Giang Nguyên:
- Đi khám bệnh hay là đi nghỉ thế? Sao lại dẫn theo cả người đẹp về thế này? Ngần ấy năm trời chẳng thấy cậu có ai, quả nhiên là bởi vì quá kén chọn!
Đúng là một người đàn ông tài giỏi, đi đến đâu cũng có người tán dương. Giang Nguyên quả nhiên rất thích hợp với những môi trường như thế này, lúc nào cũng tỏ ra hết sức phong độ.
Chỉ khổ cho cô!
Mọi người không đi quá nhanh, nhưng hôm nay cô cứ một mực muốn đi đôi giày cao gót thủy tinh trông thì đẹp mà đi vào chẳng khác gì chịu tội. Gót giày vừa cao vừa nhọn, lúc đi với người yêu, tay trong tay trông sẽ rất điệu đà, thế nhưng đuổi theo sau người khác lại thê thảm chẳng bút nào tả xiết. Sàn nhà ở đại sảnh sân bay vừa sạch vừa trơn, cô đi đứng phải hết sức cẩn thận, không chỉ phải chú ý đến sĩ diện của mình mà còn phải làm sao để người khác không thấy mình đang thực sự rất khó chịu.
Cứ đi thế này gót chân với các đầu ngón chân sẽ bị trầy da mất. Đang thất thần thì Vân Vy chợt nhìn thấy Giang Nguyên hơi ngoảnh đầu lại, cô giật mình chân đ xuống mặt đường, đau đến suýt khóc. Cô cố gắng giả vờ như không có chuyện gì, cũng chẳng biết Giang Nguyên có nhận ra không nữa. Vân Vy không nhìn rõ vẻ mặt của Giang Nguyên, anh chỉ hơi dừng chân một lát rồi lại đi tiếp. Cũng may là chẳng bao lâu sau đã đến bãi đỗ xe.
Mọi người đều lái xe đến, chỉ có cô là nhập bọn giữa đường, cũng may là vẫn còn chỗ ngồi cho cô. Chiếc xe có Giang Nguyên nhanh chóng chật cứng, cô đành phải lì mặt len vào ngồi trên xe của người khác. Chẳng ai quen ai, thế nên cô đành ngồi yên, gượng gạo trả lời hết những câu hỏi của người khác.
- Trước đây tôi chưa từng gặp cô!
- Tôi vẫn chưa biết tên cô!
- Cô làm việc ở đâu thế?
Sau khi trả lời xong những câu ấy, chẳng mấy chốc đã bị bọn họ khinh thường rồi.
Mọi người chọn một nhà hàng rất nổi tiếng. Lúc nãy đi nhờ xe, giờ lại ăn chực, hành vi này chắc chắn sẽ bị lên án, bị nói là không biết xấu hổ. Nhưng mà giờ cô chẳng lo nghĩ được nhiều như vậy. Cô chẳng phải là nhân vật chính, đương nhiên sẽ chẳng có ai để ý đến ý kiến của cô. Vì vậy cô ngồi vào một góc nhỏ để tránh phiền hà.
Một bàn đầy thức ăn đều được bày ra xung quanh Giang Nguyên và người đẹp. Những món ăn đặc sắc của Trung Quốc đều là đồ ăn sống, đồ cay và đồ mặn.
Mỗi món ăn được đưa lên đều được đưa cho người đẹp nếm thử trước. Đợi người đẹp nếm thử xong, mọi người đồng loạt hỏi:
- Thế nào, có ngon không?
Tiếng Trung của cô ta có vẻ khá chuẩn:
- Rất ngon! - Cô ta nói tiếng Trung tốt vậy chắc không thể không có công lao của Giang Nguyên.
Có người bắt đầu nói đùa với cô ta:
- Những cô gái đẹp thích Giang Nguyên nhiều không đếm xuể, thích cậu ấy thì phải giữ cho chặt!
Cô ta cười cởi mở:
- Đương nhiên là phải tóm chặt rồi, một người đàn ông giỏi giang thế này không tóm chặt có mà là đồ ngốc!
Vân Vy cười cười, nói như vậy thì... trước đây Giang Nguyên đối xử với cô tốt như vậy, thế mà cô đâu có dám tiến tới. Vậy thì rõ ràng cô là một kẻ ngốc rồi!
Cô ta nhanh chóng lấy được tình cảm của mọi người. Giang Nguyên ngồi bên cạnh cô ấy trông thật là xứng đôi. Vân Vy biết rõ Giang Nguyên làm thế là cố tình chọc tức cô, thế nhưng càng nghĩ cô càng thấy xót xa. Nhìn một bàn đầy thức ăn, Vân Vy chẳng thấy ngon miệng chút nào, chỉ liên tục uống trà.
Chắc là vì phát hiện cô gần như không động đũa nên người đàn ông bên cạnh liền gắp cho cô mấy miếng thịt thỏ cay. Gần đây dạ dày của cô không được tốt, không ăn được cay, chỉ có điều nhìn thấy ánh mắt ân cần của người đó, cô lại không tiện từ chối. Ăn hai miếng thịt thỏ vào bụng, lại cộng thêm lúc nãy ở sân bay đã ăn đồ ăn nhanh nên bụng dạ càng khó chịu, dạ dày bắt đầu đình công, ruột nóng như có lửạ đốt, đau đớn đến toát mổ hôi.
Vốn dĩ chuẩn bị rất tỉ mỉ, thế mà kết quả lại thành ra thế này. Nhân lúc mọi người không để ý, Vân Vy liền khó nhọc đứng dậy đi ra ngoài, gọi phục vụ cho một cốc nước ấm rồi thu mình trên ghế sô pha.
Dạ dày đau tới mức toàn thân lạnh toát quản càng lúc càng khó chịu. Nước đến rồi, cô vội vàng lấy thuốc ra uống, để lâu nhỡ bệnh hen lại tái phát, nếu thế thì sao mà trụ được nữa!
Vừa cho thuốc vào miệng, vội vàng cầm cốc nước lên. Cốc nước nóng bỏng. Tay cô run bần bật, nước nóng trong cốc tràn ra ngoài, đổ cả vào mu bàn tay Vân Vy...
Đúng là càng lúc càng rối loạn!
Vân Vy vội vàng gạt chỗ nước nóng trên mu bàn tay đi, còn chưa kịp nhìn xem mu bàn tay có sao không thì tay cô đã bị ai đó kéo mạnh. Cũng may là mu bàn tay chỉ đỏ lên chứ chưa bị bỏng nghiêm trọng. Nhưng viên thuốc trong miệng cô đã bắt đầu tan ra, vị đắng nghét lan tỏa trên đầu lưỡi, nhổ ra không được mà nuốt vào cũng chẳng xong.
Giang Nguyên vội vàng cầm lọ thuốc lên xem, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại:
- Không ăn cơm mà đã uống thuốc à?
Lúc này Vân Vy mới nhớ ra là phải uống thuốc sau khi ăn.
- Nhổ ra ngay!
Nên nhổ ra là đúng, nhưng mà trong tay cô không có giấy ăn, không biết nên nhổ đi đằng nào. Đang định bảo phục vụ cho xin tờ giấy ăn thì bàn tay Giang Nguyên đã xòe ra trước mặt cô: “Nhổ ra!”
Cô há miệng nhả viên thuốc vào lòng bàn tay anh.
- Giang Nguyên... - Nghĩ đến việc anh là một người ưa sạch sẽ, Vân Vy lại thấy ái ngại.
- Dạ dày sao rồi?
Cô gập người tỏ vẻ khó chịu.
- Đau!
Anh lại nhìn lọ thuốc:
- Vẫn chưa đỡ hen à?
Cô lắc đầu:
- Chưa...
Chẳng mấy chốc những người bên trong phòng ăn cũng đi ra.
- Sao thế?
- Dạ dày khó chịu à? Mua chút thuốc hay là đi khám đi!
Mọi người bắt đầu tỏ vẻ quan tâm.
Cô gái về cùng Giang Nguyên cũng theo ra ngoài, có người nói:
- Giang Nhan, để tôi chăm sóc cô ấy, cậu cứ vào ngồi tiếp khách đi!
Vân Vy liếc mắt về phía đó, phải rồi, ngồi đối mặt với người đẹp tâm trạng đương nhiên phải tốt hơn rồi!
Giang Nguyên quay đầu lại dặn dò:
- Đưa chìa khóa xe cho tôi. Còn nữa, đến khách sạn Thụy Sa đặt một phòng cho Lulina giúp tôi! - Sau đó anh quay sang nói với cô ấy: - Lulina, em nghỉ ngơi một chút, ngày mai anh sẽ liên lạc!
Giang Nguyên vừa nói, Vân Vy đã thấy thân hình mình nhẹ bỗng. Cô đã được bế bổng lên.
Vân Vy giật thót mình, chưa kịp mở miệng nói gì thì Giang Nguyên đã lạnh lùng ra lệnh:
- Muốn anh đỡ mệt thì ngoan ngoãn hợp tác đi!
Mở cánh cửa xe, Vân Vy ngồi vào bên trong.
- Giang Nguyên, giờ chúng ta đi đâu?
- Cửa hàng thuốc!
- Nhưng mà người bạn nước ngoài của anh phải làm thế nào? Cứ thế này mà đi có được không? - Rõ ràng là trong lòng rất chua xót nhưng cô cứ phải nói như vậy.
Giang Nguyên khẽ nhếch môi:
- Anh đưa em đi mua ít thuốc rồi quay lại tìm cô ấy!
Vân Vy vội vàng nói:
- Thế không được đâu, anh bỏ em lại giữa đường, em làm gì biết đường, hơn nữa dạ dày lại đau, chân thì trầy da, ít nhất anh cũng phải đưa em về nhà chứ!
Giang Nguyên nói:
- Nhà em cũng không xa lắm, mua thuốc xong sẽ đưa em về nhà!
Thấy Giang Nguyên mắc lừa, Vân Vy liền mỉm cười:
- Quên mất không n với anh, em chuyển nhà rồi! - Cô nhanh nhảu nói cho anh địa chỉ, huơ huơ chiếc chìa khóa mà công ty bất động sản đã giao cho cô không lâu trước.
Căn phòng mà Giang Nguyên mua mấy ngày nay cô đã sắp xếp ổn thỏa, nào là đồ dùng, đồ điện gia dụng, rèm cửa, chăn ga gối nệm... chỉ trong có ba ngày, cô bận rộn tới mức chân chạy nhiều mỏi đến rã rời. Cũng may những đồ đạc cô mua đều là hàng chất lượng cao, chế độ bảo hành rất đảm bảo, không những giao hàng đúng hẹn mà còn lắp đặt và dọn dẹp rất sạch sẽ, trước khi đi còn cúi đầu chào cô rất lịch sự.
Sau khi phòng ốc được dọn dẹp sạch sẽ, vì thời gian quá gấp gáp, cô liền thuê người giúp việc theo giờ, cùng với mẹ của Giang Nguyên đến nhà Giang Nguyên thu dọn đồ đạc của anh rồi chuyển hết đến đây. Tối qua cô thức cả đêm để thu dọn đồ đạc của Giang Nguyên, sợ người giúp việc xếp lung tung nên cô đã sắp xếp lại y nguyên như ở nhà của anh. Mấy cái tủ đã được khóa cẩn thận cô càng không dám động đến, chỉ đặt nguyên ở trong phòng ngủ.
Vân Vy mở cửa, đắc chí quan sát tác phẩm của mình.
- Thế nào? Anh có thích không? Em chưa kịp hỏi anh thích đồ dùng gia đình như thế nào, thế nên đành tự ý... Những đồ dùng này đẹp thì đẹp thật nhưng giá cả chẳng rẻ chút nào, là mẹ anh dẫn em đi mua đấy! – Nếu như không phải có bà Giang thì cô chẳng đời nào mua những thứ đắt tiền thế này. Mặc dù đã tích cóp mấy năm nay nhưng trong túi cô cũng chẳng có mấy tiền: - Chỉ có điều đồ dùng trong phòng ngủ đều là của em mua đấy!
Chiếc giường gỗ theo phong cách châu Âu, bên cạnh giường có còn chiếc ghế quý phi, bàn trang điểm và tủ quần áo đều là những kiểu dáng mà cô thích nhất. Phòng ngủ cũng đủ lớn, thế nên bày những đồ đạc này vào trông càng sang trọng và thanh lịch.
Cô giới thiệu cả buổi mà Giang Nguyên vẫn đứng lặng đi.
Vân Vy có chút bất mãn:
- Sao thế? Không thích à? Vì thời gian gấp quá nên em chẳng kịp tìm hiểu xem anh thích như thế nào...
- Em định làm gì thế? - Giang Nguyên cắt đứt lời cô.
Vân Vy đã nghĩ rất nhiều, nếu như anh từ chối cô, cô sẽ phải nói thế nào để thuyết phục anh, thế nhưng đến khi cần phải nói thì cô lại quên cho bằng sạch. Vân Vy ngây người hồi lâu, lặng lẽ nhìn Giang Nguyên bước đi. Cô chợt giật mình bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo ôm chầm lấy anh.
- Anh hỏi em định làm gì, chuyện này chính bản thân em cũng không biết. Giờ em thích một người, chỉ không biết người ấy có thích em không! - Mặt cô đỏ bừng lên: - Trước đây em không biết anh ấy là ai, đó là lỗi của em, đến khi đột nhiên em phát hiện ra sự thật, tâm trạng cực kì phức tạp, nhất thời không thể lí giải nổi, mãi cho đến một ngày, em nằm mơ, thấy mình ngồi vào một con thuyền trôi giữa dòng, con thuyền chẳng may bị ngấm nước, em đã lớn tiếng gọi tên anh ấy. Lúc ấy em mới biết anh ấy đã ở sâu trong trái tim em, vượt qua cả nỗi nhớ nhung đối với Giang Nhan. Nhưng đến lúc em muốn nói ra điều này thì anh ấy lại né tránh em.Giang Nguyên không lên tiếng, mãi hồi lâu sau mới cười bảo:
- Em đã có người để thích cũng không cần phải nói với anh!
Vân Vy ôm chặt lấy Giang Nguyên:
- Giang Nguyên, anh thông minh như vậy không thế nào không biết người em nói đến là ai? Cả đời này em chỉ theo đuổi có một người, từ đại học cho đến tận bây giờ, thế nên trình độ chẳng tiến bộ chút nào. Chỉ có điều em đã làm tất cả những gì có thể nghĩ đến được, ngay cả chỗ ở của em cũng cho người khác thuê rồi. Anh sẽ không đuổi em đi, để mặc em lang thang trên đường chứ? - Vân Vy siết chặt vòng tay, dường như có thể cảm nhận được từng cử động nhỏ nhất của Giang Nguyên. Vì sợ cứ ôm anh thế này sẽ khiến anh mệt nên cô dần nới lỏng tay ra.
Hồi lâu sau cô mới nghe thấy giọng nói của anh:
- Em mua cái bình thủy tinh để đựng gì vậy?
Giờ nhớ lại Vân Vy mới thấy xấu hổ:
- Em gấp hạc giấy!
Giang Nguyên xoay người lại cầm chiếc bình thủy tinh lên xem, đôi mắt thuôn dài nheo nheo, miệng khẽ mỉm cười:
- Xấu quá!
Giang Nguyên vốn dĩ là bệnh nhân, thế mà người được chăm sóc lại là cô. Cô vừa uống thuốc vừa uống nước mật ong, dạ dày cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Vân Vy mơ màng chìm vào giấc mộng trên ghế sô pha, đợi đến khi cô tỉnh dậy thì Giang Nguyên đã làm xong đầy một bàn thức ăn.
Vân Vy vội vàng ngồi dậy, chân vừa giẫm xuống đất cô đã phát hiện ra những vết rách da ở hai bàn chân đã được bôi thuốc cẩn thận. Tủ thuốc gia đình cô mới mua ngày hôm qua thế mà chẳng ngờ đã phải dùng đến nhanh vậy.
Vân Vy kéo Giang Nguyên cùng ngồi vào bàn ăn cơm. Món ăn Giang Nguyên làm rất ngon miệng, chẳng mấy chốc cô đã ăn no căng bụng.
Anh khẽ nói:
- Bị dạ dày phải ăn cháo và những món ăn mềm, đừng ăn những thức ăn có gia vị kích thích dạ dày, sau này đừng có ăn cay nữa đấy!
Vân Vy cười:
- Ai bảo anh chỉ biết ngồi chăm sóc cho người đẹp, chẳng buồn quan tâm gì đến em. Khó khăn lắm mới có người gắp thức ăn cho em... - Vừa nói đến đây Giang Nguyên đã nhanh tay múc một bát súp trứng gà cho cô.
Mặc dù cô đã ăn no rồi nhưng không thể lãng phí thức ăn Giang Nguyên nấu được, thế nên cô lại cố ăn cho hết:
- Em ăn rất nhiều nơi nhưng thấy món ăn anh nấu vẫn là ngon nhất. Người ta thường nói: hay ăn lăn vào bếp, e rằng sau này anh phải thường xuyên vào bếp nấu cho em ăn rồi!
Giang Nguyên mỉm cười rồi gật đầu đáp:
- Ok!
Vân Vy sán lại gần, dựa đầu vào vai anh:
- Đợi tí nữa rồi thu dọn có được không? Em no căng cả bụng rồi, để em dựa vào anh một lát!
Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm eo cô:
- Ok!
Cô ở rất rất gần anh, gần đến mức có thể nghe thấy nhịp đập trái tim anh, từng nhịp từng nhịp, rất mạnh mẽ, như đang nói với cô rằng: tất cả những điều không hay ấy đều chỉ là giấc mơ, Giang Nguyên nhất định sẽ khỏe lại. Cô đã từng hai lần yêu, nhưng lần này cô không ước hai người có thể sống bền lâu cùng trời đất, chỉ mong nhắm mắt tỉnh lại, cả hai đã bên nhau đến bạc đầu.
Giang Nguyên không nói gì, Vân Vy cũng chẳng dá cử động, chỉ sợ thời khắc này sẽ nhanh chóng biến mất. Nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của Giang Nguyên nên Vân Vy khẽ ngước mắt hỏi:
- Giang Nguyên, em vẫn thấy mệt, chúng ta ra phòng khách xem ti vi được không?
Phòng khách rất to nên Vân Vy đã chọn một cái ti vi cũng rất to, còn đặt làm cả ghế sô pha rất rộng, đằng sau ghế sô pha là một tủ sách rất dài.
Vân Vy kéo Giang Nhan đến gần nói:
- Lúc em đi đặt tủ, ông chủ giật thót người, tưởng rằng em đặt chung với người khác nên mới đặt một cái tủ dài như vậy. Anh có thấy xấu không? - Không đợi Giang Nguyên trả lời, Vân Vy đã nói tiếp: - Đều tại anh lắm sách vở, mà của em lại chẳng kém anh là mấy!
Mặc dù số lượng là tương đương nhau nhưng nội dung thì khác biệt nhau một trời một vực. Phần lớn sách của anh đều là những sách tham khảo chính cống, không giống như cô, toàn là những loại sách giải trí lăng nhăng mà phần lớn là tiểu thuyết. Những cuốn sách màu mè, sặc sỡ của cô đặt bên cạnh những cuốn sách có bìa ngoài đơn giản trông thật lạ mắt, phảng phất vẻ kiên nghị đi kèm với sự dịu dàng. Cô càng nhìn càng thấy ưng ý.
Bật ti vi lên, hai người ngồi dựa vào nhau trên ghế sô pha. Mặc dù trong nhà bếp vẫn còn rất lộn xộn, thế nhưng như vậy mới giống một gia đình.
Nằm được một lúc thì Vân Vy muốn hỏi han tình trạng bệnh của Giang Nguyên. Nhưng nghĩ cả buổi mà cô không biết phải mở miệng ra sao. Giang Nguyên là một người kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không thích để lộ sự yếu ớt của mình ra ngoài. Đột nhiên nhớ ra là tối nay cô đã hẹn với bà Giang sẽ cùng ăn cơm, Vân Vy ngồi bật dậy, vội vàng nói:
- Anh nghỉ ngơi một chút đi, em đi thu dọn bát đũa! Tối nay mẹ anh sang đây, nhìn thấy đống bát đũa bừa bãi này thì...
Dọn dẹp được một nửa thì Vân Vy chợt nhớ ra, cô sợ Giang Nguyên nằm trên ghế sô pha không đủ thoải mái nên vội vàng chạy vào phòng ngủ lấy gối ra, kê xuống đầu anh. Sau đó Vân Vy lại sợ phòng khách hơi lạnh nên lại hấp tấp chạy vào trong phòng ngủ lôi cái chăn mỏng ra.
- Lúc ngủ dễ bị lạnh lắm! - Cô cẩn thận đắp chăn cho anh.
Cô vừa thu dọn vừa khuyên nhủ anh:
- Anh nghỉ ngơi một lát đi! - Cô biết người vừa ngồi máy bay về thường rất mệt mỏi, mà đường thì xa, sức khỏe của Giang Nguyên lại không được tốt.
Thế nhưng sau khi dọn dẹp một lúc lâu, ngẩng đầu lên nhìn vẫn thấy đôi mắt sáng của anh đang mở to, lấp lánh như hai vì tinh tú trong bóng tối ảm đạm, khiến cho người khác nhìn thấy rồi không sao rời mắt đi được.
- Không muốn ngủ hả anh? Vậy thì đợi em dọn dẹp xong mình cùng ra ngoài mua thức ăn nhé! Ở gần đây có một cái siêu thị rất to, trong đó cái gì cũng có, chắc là anh chưa đi qua đó đâu nhỉ?
Cô hì hục rửa bát ở trong nhà bếp, chợt nhớ ra mình đã mua một bộ cốc pha trà rất đẹp, thế là Vân Vy lại lấy từ trong tủ ra.
Nước trong ấm đang sôi sùng sục, cô bỏ những chiếc cốc pha trà vào trong bổn để cọ. Thực ra cô không mấy am hiểu về đồ gốm sứ, nhưng lúc mua tình cờ gặp được một ông chủ rất am hiểu gốm sứ, ông ta đã dẫn cô đi xem hết bộ này đến bộ khác. Cô rất ưng một bộ c sứ mỏng, giá cả cũng rất đắt.
Ông chủ hỏi cô:
- Mua để dùng trong nhà hay là mang tặng?
Cô đáp:
- Tôi mua để ở nhà dùng.
- Nếu dùng trong nhà nên mua những bộ đẹp mắt và chắc chắn. Sứ mỏng rất đẹp nhưng lúc dùng phải cẩn thận!
Cốc sứ mỏng dùng pha trà, cầm trên tay, hướng về phía có ánh sáng, những chiếc cốc trông như là trong suốt, còn có cả những vòng ánh sáng màu trắng tinh. Cô cũng cảm thấy dùng những chiếc cốc này nếu không cẩn thận sẽ bị hỏng mất, lúc ấy chắc chắn cô sẽ rất xót ruột, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Giang Nguyên sẽ dùng đến chúng, cô lại cảm thấy chỉ có loại sứ mỏng này mới xứng với anh. Chỉ cần nghĩ đến việc anh sẽ dùng những chiếc cốc này để uống trà, cô lại vui vẻ gạt hết nỗi lo lắng về tiền bạc.
Cô vặn vòi nước để cọ những chiếc cốc uống trà đó, cọ đến cái cuối cùng, vừa định xối nước đi thì Vân Vy đột nhiên phát hiện ra trên cái cốc hình như có một vết nứt nhỏ. Lúc mua rõ ràng cô đã cẩn thận chọn lựa, không thể nào chọn phải một cái cốc bị hỏng thế này. Trong phòng bếp không đủ sáng, cô liền chạy ra ngoài nhìn rồi đi vào phòng khách:
- Giang Nguyên, anh nhìn xem, cái cốc trà em mua như bị nứt...
Không thấy có tiếng trả lời, cô quay lại nhìn Giang Nguyên theo thói quen.
Giang Nguyên nằm im trên ghế sô pha, hai mắt nhắm lại, đôi hàng mi dài rủ xuống tạo thành một cái bóng hình nan quạt trên mặt anh. Cuốn sách ban nãy anh cầm trên tay giờ đã rơi xuống đất.
Vân Vy chợt thấy toàn thân lạnh toát, đứng ngây như phỗng, toàn thân cứng đờ không thế động đậy. Hồi lâu sau cô mới định thần lại, vội vàng chạy đến trước ghế sô pha, nắm chặt lấy tay Giang Nguyên:
- Giang Nguyên, anh đừng dọa em, Giang Nguyên...
Bàn tay anh rất lạnh, lạnh tới mức khiến cô kinh ngạc, cả con người như bị vây bọc bởi cảm giác sợ hãi. Cái cốc trên tay cũng rơi xuống nền nhà, phát ra tiếng “choang”.
Cô đang cuống cuồng không biết phải làm thế nào thì bàn tay của Giang Nguyên đột nhiên cử động. Đôi mắt thuôn dài từ từ mở ra.
Là do thần kinh của cô quá nhạy cảm, Giang Nguyên chỉ là ngủ thiếp đi, thế mà cô đã phát hoảng lên rồi. Cô thật sự rất sợ, sợ anh đột nhiên ngủ thiếp đi, lặng lẽ rời bỏ cô không một lời từ biệt. Nếu thật sự là như vậy cô biết phải làm thế nào? Lúc ấy cho dù có gọi tên anh khản cả cổ anh cũng chẳng thể quay lại, nếu vậy cô biết phải làm sao? Cho dù cô có đau dạ dày, có bị đôi giày gót thủy tinh làm xước hết cả chân, có không thở được ra hơi anh củng sẽ chẳng vì xót thương mà quay đầu lại. Nếu vậy cô biết phải làm thế nào?
Nước mắt không thể kìm nén được, tí tách lăn dài trên má, có làm thế nào cũng không kiềm lại được. Cô cũng đâu có muốn để lộ ra sự yếu đuối của mình, ở bên cạnh anh, ngay cả một câu hỏi cô cũng không dám hỏi, cô chỉ có thể vùi mặt vào lồng ngực anh, hi vọng nghe thấy nhịp đập trái tim anh. Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho tâm trạng của cô bình tĩnh lại được.
Cô siết chặt lấy bàn tay anh, khóc không thành tiếng khiến cho anh hốt hoảng, vội vàng ngồi dậy những mảnh sứ vỡ nát trên nền nhà, anh lo lắng hỏi:
- Vân Vy, em sao thế? Có phải lại bị đứt tay không? Để anh xem nào!
Nhìn thấy cô không bị làm sao, Giang Nguyên mới yên tâm được. Anh vội vàng lau nước mắt cho cô, dịu dàng dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ:
- Thôi được rồi, em đừng khóc nữa...
Anh càng dỗ dành cô càng thấy tủi thân, thế nhưng lại không thể nói thật tình hình cho anh biết, đành bịa ra một lí do:
- Cái cốc trà em mới mua hôm qua, chưa dùng lần nào đã bị vỡ rồi! Có phải tại em vụng về quá không?
Anh mỉm cười gật đầu:
- Đúng là rất vụng về!
- Hẳn nào... Mới ra nước ngoài có một chuyến đã thấy ở ngoài tốt hơn, thế nên có gọi thế nào anh cũng chẳng thèm quay lại. Khó khăn lắm mới quay lại, thế mà còn dẫn theo một người đẹp, cố ý chọc tức em, về đến nhà rồi cũng chẳng buồn để ý đến em nữa!
Giang Nguyên im lặng nhìn cô hồi lâu mới hoang mang hỏi:
- Vân Vy, có phải em đã nhớ lại tất cả những chuyện khứ không?
- Nếu không sao em lại gọi anh là Giang Nguyên chứ?
- Nếu em đã nhớ lại thì em không thể nào thích anh thật sự được! - Giang Nguyên cười: - Tất cả những thứ này đều giống như một giấc mộng, anh chỉ sợ nói to một tiếng sẽ phải tỉnh lại, tất cả những thứ trước mắt sẽ lại tan biến. Anh biết rõ rằng em chỉ thương hại anh nhưng anh vẫn không thể không cảm thấy vui mừng, cũng không đành lòng không quan tâm đến em!
Vân Vy nghẹn ngào:
- Có phải anh còn muốn nói, anh không thực sự thích em, anh tìm đến em chẳng qua là vì em là bạn gái của em trai anh?
Giang Nguyên mỉm cười, vòng tay ôm chặt lây Vân Vy:
- Em chỉ nói đúng một nửa thôi. Thực ra anh không yêu em, anh cứ bám lấy em chỉ là vì trái tim của em thôi! - Anh khẽ đặt tay vào lổng ngực cô: - Anh muốn chiếm giữ trái tim em!
Vân Vy cố nặn ra một nụ cười:
- Vậy anh hãy lấy đi đi!
- Không được... - Anh lắc đầu: - Anh vốn định dùng trái tim của anh để đổi lấy trái tim của em, nhưng giờ anh mới biết trái tim anh đã hỏng rồi, không thể mang ra trao đổi được!
Vân Vy cười, nhưng nước mắt vẫn trào ra:
- Thế thì chúng ta dùng chung một trái tim có được không? Tại sao trong sách thường nói, tình yêu chân chính có thể biến hai người thành một? Tại sao trên đời này có quá nhiều thứ mà tình yêu không thể giải quyết được?
Giang Nguyên cười, đôi mắt hơi cong lên:
- Có thể, anh không làm được là bởi vì anh không đủ yêu em, sau này nhất định em sẽ tìm được một người yêu em, ở bên em trọn đời trọn kiếp!
Cô thu mình trong vòng tay anh:
- Trước đây em thường nằm mơ một mình mình lênh đênh trên dòng sông. Mấy hôm trước, em nằm mơ, thấy anh biến thành con thuyền của em, dẫn em đi khắp nơi, kể từ đó em không bao giờ còn mơ thấy giấc mơ này nữa. Em hi vọng nó dự báo một điềm lành sắp đến. Thế nhưng anh lại không chịu tin, không tin rằng em thích anh! - Vân Vy lau khô nước mắt: - Thế này có lẽ phải để thời gian chứng minh thôi, đến lúc ấy có chứng cứ rành rành rồi, anh có muốn không tin cũng không được!
Giang Nguyên bật cười.
Cô tức giận e dọa:
- Mau nói đi, mau nói là anh tin, nếu không tối nay em không cho anh ăn cơm, cho anh đói chết!
Khóe mắt Giang Nguyên cong lên, hồi lâu sau mới nói:
- Thôi được rồi, anh tin mà!
Rõ ràng cô nhìn thấy từ trong mắt anh có một thứ gì đó trong vắt và long lanh khẽ rơi ra, cô cố ý ngoảnh đầu đi nơi khác, giả bộ như không nhìn thấy, nếu không chắc cô cũng không kềm lòng được mà rơi nước mắt.
- Thê anh dẫn cô ấy về làm gì?
- Cô ấy là bác sĩ điều trị của anh, theo anh về nước là bởi vì trong tim anh đang chứa sản phẩm thí nghiệm của họ.
Vân Vy hồi lâu sau mới nghẹn ngào nói:
- Nếu như thử nghiệm thành công thì thế nào?
- Tim sẽ sản sinh ra các tế bào mới, thay thế những phần đã bị hỏng, kiểm soát bệnh tình, hi vọng có thể duy trì mạng sống...
- Giang Nguyên ngập ngừng: - Nếu như không thành công... thì hết cách rồi!
Nghe những điều này, tim cô lại đập thình thịch:
- Khi nào mới biết kết quả?
Giang Nguyên đáp:
- Ngày mai!
Nhanh vậy sao? Cô chợt thấy toàn thân mình mềm nhũn, sắp sửa thở không ra hơi. Cô sợ mình căng thẳng sẽ gây ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, thế nên vội chuyển sang đề tài khác:
- Thế anh có nói đến em với cô ấy không? Anh mắt cô ta nhìn em cứ là lạ sao ấy?
Giang Nguyên bật cười:
- Anh không cần nói cô ấy cũng tự đoán ra mà!
- Nói dối, thái độ anh đối xử với em lạnh nhạt như vậy, chẳng khác gì người dưng cả!
Giang Nguyên nheo nheo mắt:
- Ai bảo trái tim anh chẳng lừa được người khác, mà cô ấy lại đang nắm trong tay máy theo dõi tim của anh, thế nên khi nào tim anh đập nhanh thì cô ấy đương nhiên là người biết rõ nhẩt!
Vân Vy cười cười:
- Nếu biết sớm như vậy thì em chẳng cần phải tỏ thái độ với cô ta làm gì!
- Em tỏ thái độ với cô ấy rồi à?
Vân Vy thè lưỡi:
- Đúng thế! Nhân lúc anh không để ý, cô ta quay sang nhìn em, em đã lườm cho cô ta một cái rồi! Anh không ngờ chứ gì?
Giang Nguyên ôm chặt lấy Vân Vy:
- Đúng thế anh không ngờ em lại nhỏ mọn thế!
- Sợ rồi chứ gì?
Cô có thể cảm nhận được anh đang khẽ gật đầu.
- Sợ rồi thì ngoan ngoãn nghe lời đi!
Cô vừa dứt lời thì bờ môi anh đã dịu dàng đặt lên môi cô.
/15
|