[Editor: Andie Trần]
Khi Giang Bình Nghĩa dắt theo nai con quay về thì bắt gặp Giang Lam Tuyết đang ở cửa sững người, dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại đứng ở chỗ này? Tỷ phu đã về rồi sao? Nai con này sẽ bỏ ở lại cho chúng ta sao?"
Giang Lam Tuyết nghe hắn nhắc đến hai chữ "tỷ phu" liền tức giận quát: "Ngươi gọi bậy cái gì đấy!"
Phu thê Giang Kế Viễn cùng Vi Vĩnh Xương ở bên trong vừa hay lại nghe được đối thoại của tỷ đệ hai người.
"Lam Tuyết, ngươi vào đây đi!" Vi thị nhìn Vi Vĩnh Xương thở nhẹ.
Nghe tiếng mẫu thân, Giang Lam Tuyết cảm giác hai chân nặng như đổ chì, không thể nhấc bước. Tam biểu ca đang đứng cách nàng một cánh cửa, lần này hắn đến nhất định là vì hôn sự của nàng và Cố Duẫn Tu. Hắn sẽ đối mặt với chuyện này như thế nào đây?
Giang Lam Tuyết cũng biết nàng không thể trốn tránh mãi được, đành đẩy cửa vào phòng. Vi Vĩnh Xương vẫn giống như trước, mặt mang nét cười nhìn nàng đầy ôn nhu.
"Biểu muội". Vi Vĩnh Xương gọi một tiếng.
Cổ họng Giang Lam Tuyết bỗng nghẹn lại, khô khốc mà đáp lại: "Biểu ca".
Vi Vĩnh Xương cười cười: "Ta lần này có công sự nên đi qua Ngân Châu. Vậy nên mới đến đây thăm mọi người".
Hiện giờ cuối năm, tuyết rơi dày như thế, hắn muốn đi đâu được chứ. Tam biểu ca vậy mà cũng biết nói dối.
Cố Duẫn Tu lúc này vẫn chưa rời khỏi Giang phủ, đang ngồi ở đình ngắm hoa, nhìn chằm chằm vào trâm cài mà hắn đã làm, Giang Lam Tuyết lúc rời đi cũng không cầm theo nó. Đây là hắn cố ý ở quân doanh tìm một tiểu tướng quân học hỏi. Vị tiểu tướng quân kia mỗi dịp rảnh rỗi đều khắc cho thê tử ở nhà một chiếc ngọc trâm. Đáng tiếc tay nghề hắn không bằng người, một khối mặc ngọc tốt nhất bị hắn khắc đến thành như vậy. Giang Lam Tuyết không thích cũng đúng thôi. Nếu không... hắn cầm về sửa lại vậy.
Cố Duẫn Tu rối rắm hồi lâu cuối cùng vẫn là đem trâm nhét lại vào trong ngực.
Lúc này hắn thấy người Giang gia thật kỳ quái. Tại sao người nào cũng đều "một đi không trở lại a? Hắn cũng chờ đến lúc trời tối rồi.
Cố Duẫn Tu rời khỏi đình ngắm hoa, nhìn khắp cả viện cũng không thấy một bóng người.
Hạ nhân ở Giang gia vốn ít ỏi, thật vất vả hắn mới gặp phải một tiểu nha hoàn, Cố Duẫn Tu vội gọi người đến: "Ngươi dừng lại, gia chủ của các ngươi đều đi đâu hết rồi?"
"Hồi Thế tử gia, Tam công tử của Vi gia đến, các chủ nhân đều đang ở trong phòng tiếp chuyện ạ",
Cố Duẫn Tu sững sờ tại chỗ, Tam công tử Vi gia hẳn là người lần trước hắn gặp ở huyện Thanh Sơn đi, biểu ca của Giang Lam Tuyết. Trong lòng Cố Duẫn Tu bỗng cảm thấy chua chua. Bọn họ đều đi gặp tên Tam công tử kia, không thèm để ý đến hắn? Cố Duẫn Tu vừa bực vừa tức, chuyện quái quỷ gì vậy chứ!
Sự tức giận dâng trào khiến Cố Duẫn Tu nghĩ đến sẽ phất tay áo rời đi, nhưng lại tò mò không biết vị Tam công tử này vì sao không yên ổn ở nhà chuẩn bị đón tết, lại đến Ngân Châu thành làm gì?
Rốt cuộc vẫn là Giang Kế Viễn nhớ ra trong phủ còn đang có một vị Thế tử đang chờ. Thấy Cố Duẫn Tu đang một mình đứng chờ trong viện, Giang Kế Viễn liền cảm thấy lần này là Giang gia bọn họ thất lễ, vội tiến đến: "Thế tử như thế nào lại đứng một mình ở chỗ này?"
Cố Duẫn Tu cũng không dám ra vẻ với nhạc phụ tương lai, chỉ cười cười: "Ta ở đình ngắm hoa đợi thật lâu cũng không thấy mọi người quay lại nên đành vào trong sân đợi. Vừa rồi có nghe nha hoàn nói trong phủ có khách quý đến thăm?"
Giang Kế Viễn còn chưa biết chuyện Cố Duẫn Tu đã từng đến Thanh Sơn tìm Lam Tuyết: "Là chất nhi nhà nhị thẩm của mẫu thân Lam Tuyết, hắn vừa hay có dịp đi qua Ngân Châu liền ghé thăm chúng ta".
Nhân dịp đi ngang nên ghé thăm? Cố Duẫn Tu cũng không phải thằng ngốc, hắn đương nhiên không tin: "Tam tiểu thư cũng đang ở đó sao?"
Giang Kế Viễn có chút xấu hổ: "Đúng vậy. Biểu huynh muội hiếm khi có dịp gặp nhau, cũng trò chuyện vài câu".
Cố Duẫn Tu cũng không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu: "Hóa ra là như thế. Vậy ta ở đây chờ Tam tiểu thư, một lát nữa nói lời cáo biệt với nàng".
Giang Kế Viễn vốn đang định lựa lời tiễn Cố Duẫn Tu rời đi nhưng nếu hiện tại hắn đã muốn chờ, ông cũng không thể đem người đuổi ra khỏi cửa được.
"Kia, nếu vậy Thế tử hãy chờ ở phòng khách thêm một lát, ta sẽ đi gọi Lam Tuyết đến".
"Không cần, ta đứng ở đây đợi là được rồi. Nhị thúc cũng không cần phải thúc giục nàng, huynh muội bọn họ ngày thường khó có dịp gặp nhau". Miệng nói thế nhưng trong lòng Cố Duẫn Tu lúc này mùi chua nồng nặc, trên đầu tưởng chừng như đang bốc cháy, hai chân như mọc rễ đứng bất động trong sân viện.
Giang Kế Viễn đành phải ở đây chờ cùng hắn.
Kỳ thật Vi Vĩnh Xương cũng không thể nói thêm gì với Giang Lam Tuyết vì Giang Bình Nghĩa cứ một mực quấn lấy hắn hỏi han, hắn đành phải kiên nhẫn tiếp chuyện. Bên này Vi thị như có như không quan sát Giang Lam Tuyết, chốc chốc lại nhìn sang Vi Vĩnh Xương. Trên mặt Vi Vĩnh Xương không có lấy nửa điểm bi thương, vẫn như trước cười cười nói nói.
Vi thị nhìn thấy bọn họ thành ra như thế này mà đau lòng. Trước khi Giang Lam Tuyết đến đây, Vi Vĩnh Xương có hỏi qua bọn họ, biểu muội thật sự cùng Thế tử đính hôn sao? Vi thị cũng không muốn giấu giếm hắn, liền đem chuyện Hoàng thượng tứ hôn nói cho hắn biết. Ngay lúc ấy, bà nhìn ra ngọn lửa trong mắt của Vi Vĩnh Xương nguội dần, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Hóa ra là thật, vậy ta chúc mừng tiểu cô cô và biểu muội".
Cố Duẫn Tu cùng Giang Kế Viễn đợi mãi đến khi trời tối đen, toàn bộ đèn tròn viện cũng đều được thắp sáng. Đến khi nai con có lẽ vì nhớ chủ nhân nên bực bội kêu hai tiếng, Giang Bình Nghĩa mới ai nha một tiếng: "Nai con ngươi tính khí thật lớn, ta bây giờ sẽ mang ngươi trả lại cho tỷ phu. Thôi xong, trời cũng đã tối như vậy rồi sao? Không biết tỷ phu có còn đang đợi hay không?"
Đồng ngôn vô kỵ, lời nói của tiểu hài tử vô tâm lại khiến cho tâm những người còn lại đau như cắt.
Vi thị cùng Giang Lam Tuyết đều cho rằng Cố Duẫn Tu hẳn đã đi rồi.
Giang Bình Nghĩa dắt nai con đi vào trong viện liền trông thấy phụ thân và tỷ phu đang đứng hệt như hai người gỗ chờ ở giữa sân.
"Ai nha, tỷ phu, ngươi còn chờ ở đây sao? Ta vừa rồi mãi cùng Tam biểu ca nói chuyện, xin lỗi tỷ phu". Giang Bình Nghĩa áy náy đem nai con đưa cho Cố Duẫn Tu.
Vẫn là tiểu hài tử có lương tâm, hai tiếng tỷ phu liền khiến cho bực tức trong lòng Cố Duẫn Tu bay mất.
"Phụ thân, tỷ phu, các ngươi đứng ở chỗ này làm gì?" Giang Bình Nghĩa khó hiểu hỏi.
Giang Kế Viễn kỳ thật đã khuyên Cố Duẫn Tu quay về hai lần, nhưng Cố Duẫn Tu không đi. Giang Kế Viễn cũng không có biện pháp, chỉ có thể bồi hắn làm người gỗ.
"Đi chơi đi!" Giang Kế Viễn cố ra ám hiệu cho Giang Bình Nghĩa, hi vọng hắn có thể trở về thông báo cho bọn họ một tiếng, để Lam Tuyết ra đây một lát.
Giang Bình Nghĩa lại trở về phòng, liền nói: "Phụ thân cùng tỷ phu còn đang đứng ở trong viện, không biết bọn họ đang làm gì, ngoài trời lạnh như vậy a".
Cả Vi thị và Giang Lam Tuyết đều thấy kinh ngạc, hắn thế nhưng vẫn chưa đi, còn đứng chờ ở trong sân.
Vi Vĩnh Xương cười cười: "Ta cũng nên quay về Vi gia rồi".
"Đã trễ thế này ngươi còn đi đâu? Nghỉ lại một đêm hẳn quay về! Buổi tối không an toàn!" Vi thị nói.
"Không sao, Ngân Châu có Trấn Viễn Hầu, ta cảm thấy rất an toàn". Vi Vĩnh Xương cười đứng dậy.
Hắn đi đến trước mặt Giang Lam Tuyết, nàng cũng không nói gì chỉ nhìn hắn.
"Biểu muội, ta phải đi rồi, muội hãy bảo trọng". Vi Vĩnh Xương cười ha hả mà nói.
Giang Lam Tuyết nhìn hắn, một câu cũng nói không nên lời, chỉ gật gật đầu, rồi cúi đầu nhìn hai tay mình.
"Tiểu cô cô, ta phải trở về, phụ mẫu còn đang ở nhà chờ ta". Vi Vĩnh Xương cười nói, sau đó xoay người rời đi.
Vi Vĩnh Xương ra khỏi phòng đi đến sân nhỏ gặp Giang Kế Viễn và Cố Duẫn Tu đang đứng.
"Tiểu cô phụ, ta mạn phép đi về trước". Vi Vĩnh Xương cùng Giang Kế Viễn bái lễ.
"Đã trễ thế này, ngươi trước ở lại nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đi". Giang Kế Viễn nói.
"Không được, phụ mẫu ta sẽ lo lắng". Vi Vĩnh Xương cười cười.
Giang Kế Viễn vội giới thiệu Cố Duẫn Tu cho hắn: "Vĩnh Xương, đây là Trấn Viễn Hầu thế tử. Là vị......".
Vi Vĩnh Xương hướng Cố Duẫn Tu cười cười làm lễ bái, cũng không nói cho Giang Kế Viễn biết chuyện bọn họ đã từng gặp nhau.
Đợi đến khi Lam Tuyết ra ngoài thì cũng chỉ còn lại bóng lưng của Vi Vĩnh Xương nơi cửa lớn Tây viện. Cố Duẫn Tu nhìn thấy nàng đứng ở hiên cửa, ánh đèn chiếu rọi lên khuôn mặt nàng, phá lệ tinh xảo. Nàng không khóc nhưng cả người lại bao phủ một tầng bi thương, như thể thế gian này vĩnh viễn sẽ không còn bất cứ thứ gì có thể khiến nàng thật sự vui vẻ nữa. Tim Cố Duẫn Tu bỗng đau nhói như bị đâm trúng, là trâm mặc ngọc trong ngực đâm vào. Cố Duẫn Tu cũng không lên tiếng, cứ thế quay lưng rời đi.
Trong viện chỉ còn lại một nhà ba người, Vi thị không thể nhịn được khóc thành tiếng: "Rốt cuộc chúng ta đã làm gì tạo nghiệp a!"
Giang Lam Tuyết lại không rơi một giọt nước mắt nào, nàng lặng lẽ từng bước quay về phòng, cởi bỏ ngoại y, nằm lên giường.
Giang Kế Viễn ôm lấy thê tử: "Nàng đừng khóc, mau đến xem khuê nữ a".
Vi thị lau nước mắt: "Vĩnh Xương hắn một mình trở về, sẽ không có việc gì đi?"
"Nàng hãy yên tâm. Vĩnh Xương thông minh như vậy, lại có võ công, sẽ không có việc gì". Giang Kế Viễn trấn an thê tử.
"Vậy phía Thế tử thì làm sao bây giờ? Hắn có phải đã hiểu lầm chúng ta coi thường hắn hay không?"
Giang Kế Viễn cũng khó hiểu: "Có vẻ như là không, không lẽ Thế tử đã biết gì đó rồi?"
"Kia, hắn tại sao lại đứng chờ ở trong viện lâu như thế, cuối cùng cái gì cũng không nói mà rời đi?"
"Ai, nàng đừng suy nghĩ nhiều. Trước đến xem khuê nữ như thế nào đã". Giang Kế Viễn ôm Vi thị đến phòng của Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, trước mắt là một cánh đồng hoa cúc dại. Ở thời điểm gặp nhau, Giang Lam Tuyết cũng không rõ nàng có thích Tam biểu ca hay không. Nàng đã cho rằng bản thân chẳng qua chỉ tham luyến sự tốt đẹp mà biểu ca đem đến cho nàng, vậy nên nàng không dám rơi nước mắt, cũng không dám gọi biểu ca. Nàng không muốn để hắn hiểu lầm rằng nàng có tình cảm với hắn. Nhưng khi biểu ra đi rồi, nàng lại cảm thấy vô cùng khổ sở.
Phu thê Giang Kế Viễn đi đến bên giường nàng, Vi thị nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, tay vuốt trán Lam Tuyết, nhẹ giọng: "Lam Tuyết, ngươi không sao chứ?"
Giang Lam Tuyết yên lặng lắc đầu, nàng không có việc gì, nàng rất ổn.
"Nương biết trong lòng ngươi đang khổ sở. Nếu ngươi đau lòng cứ khóc thật to, đừng để nghẹn trong lòng, nương thấy ngươi như vậy cũng sẽ đau lòng". Vi thị nói xong cũng không kiềm nổi mà rơi nước mắt.
"Nương, đừng khóc, ngài xem, Tam biểu ca không phải vẫn cười đó sao". Giang Lam Tuyết nói.
Vi thị nghe nàng nói vậy liền khóc to hơn.
Giang Kế Viễn cũng không đành lòng, liền nói: "Hảo nàng đừng khóc, Thế tử cũng đã bị chúng ta chọc giận mà bỏ đi rồi".
Vi thị ngẫm lại cũng nhận ra là bọn họ hôm nay thất lễ với Thế tử, chậm rãi ngừng khóc: "Không phải Hầu phu nhân dự định đầu năm sẽ mở tiệc chiêu đãi chúng ta hay sao, đến lúc đó lại cùng Thế tử giải thích qua một chút".
"Hảo, vậy chúng ta cũng nên quay về thôi, để khuê nữ nghỉ ngơi thêm một chút". Giang Kế Viễn đem Vi thị lôi đi.
Bởi vì chuyện này, Giang gia trải qua năm mới cũng không quá vui vẻ náo nhiệt.
Vi thị năm nay cũng không có về nhà mẹ đẻ. Bà biết người Vi gia sẽ không trách bà, nhưng bà không biết phải đối mặt Vĩnh Xương như thế nào. Vĩnh Xương quá ngoan, quá hiểu chuyện.
Đến sáng mùng ba, xe ngựa Hầu phủ liền đến đón cả nhà bọn họ. Giang Lam Tuyết trên người mặc xiêm y làm từ tơ lụa lần trước Hầu phủ đem tới tặng lễ, trên đầu cũng cài trang sức do Hầu phủ đem đến. Nàng trang điểm như thế liền phá lệ lộng lẫy, quý khí bức người.
Vi thị nhìn thấy nữ nhi sắc mặt lãnh đạm, không chút vui mừng, ngẫm nghĩ vẫn là khuyên nhủ: "Năm mới, nhà chúng ta lại lần đầu đến đây làm khách, ngươi cố tỏ vẻ vui mừng một chút, có được không?"
Giang Lam Tuyết cười cười: "Ta không có không vui".
"Ngươi vui vẻ hay không ta làm nương còn nhìn không ra được hay sao?" Vi thị thở dài.
Giang Lam Tuyết hít sâu một cái, lại hướng nương cười cười: "Như vậy có được không ạ?"
Vi thị nắm lấy tay nàng: "Chuyện đã xảy ra, chúng ta chẳng thể thay đổi được, chi bằng cứ hảo hảo mà tiến về phía trước. Lam Tuyết của nương thông minh như thế, không cần nương phải nhiều lời liền hiểu".
Giang Lam Tuyết gật gật đầu, nàng chỉ là muốn hoãn thêm chút thời gian.
Khi bọn họ đến nơi, cửa lớn Hầu phủ đang mở rộng, trước cửa là Hầu phu nhân và Cố Duẫn Tu tự mình ra đón tiếp. Trong lòng Giang Kế Viễn và Vi thị điều hiểu rõ, Hầu phủ là đang bày tỏ họ rất coi trọng khuê nữ của mình.
Hầu phu nhân vừa thấy Giang Lam Tuyết liền tiến lên nắm chặt tay nàng: "Ngươi rốt cuộc cũng đã tới, bộ dáng hôm nay của ngươi thật xinh đẹp".
Giang Lam Tuyết cười cười: "Lam Tuyết không dám nhận. Đều là nhờ mắt chọn tơ lụa và trang sức của phu nhân".
"Cũng chỉ có Lam Tuyết mới xứng với chúng! Thật đẹp mắt!" Hầu phu nhân càng nhìn càng thích, trong lòng lại tiếc hận nàng chỉ mới mười lăm tuổi, còn phải đợi thêm hai năm nữa mới có thể rước vào cửa a!
Trên mặt Cố Duẫn Tu cũng không có biểu tình gì khó chịu, khách khí cùng phu thê Giang Kế Viễn chào hỏi.
Hầu phu nhân nắm tay Lam Tuyết kéo vào trong nhà, đến khi bọn họ đều an vị trên ghế ở đại sảnh, bà lại vô cùng chu đáo chuẩn bị trà và điểm tâm tiếp đãi.
Trò chuyện một lát, Hầu phu nhân lại cười khúc khích nói: "Duẫn Tu, ngươi mang Lam Tuyết đi dạo một vòng đi a, để nàng làm quen với phủ chúng ta thêm một chút. Các ngươi không cần phải ở đây bồi chúng ta nói chuyện đâu".
Cố Duẫn Tu cũng không vội đáp lời, quay sang nhìn Giang Lam Tuyết. Vẫn là nụ cười khéo léo động lòng người nhưng Cố Duẫn Tu lại không thể nhìn ra buồn vui trong nụ cười đó. Hắn đã quá quen thuộc với một Giang Lam Tuyết nhu thuận, khéo léo như vậy. Bởi vì nửa đời trước nàng đều dùng vẻ mặt đó mà sống.
Vi thị cũng cảm thấy đề nghị này của Hầu phu nhân không tồi, vừa lúc có thể giúp bọn họ thân cận thêm một chút, liền nói: "Ngươi mau cùng Thế tử đi ra ngoài một lát đi".
Giang Lam Tuyết cười gật gật đầu, đứng dậy hành lễ cáo lui.
Hai người ra khỏi phòng khách, còn đi chưa được mấy bước, Cố Duẫn Tu liền nói: "Nàng đi cùng ta đến một nơi, ta có chuyện nhất định phải nói cùng nàng"
"Ngươi muốn đi đâu, chúng ta có cái gì phải nói chứ?" Giang Lam Tuyết không biết Cố Duẫn Tu lần này lại muốn giở trò gì, trong lòng liền nảy sinh cảm giác kháng cự.
Cố Duẫn Tu cười: "Làm sao vậy, nàng là đang sợ ta làm gì nàng sao?"
Giang Lam Tuyết trừng hắn một cái: "Ta chỉ là lười phải bồi ngươi làm chuyện vô nghĩ".
"Theo ta đi đi, đến nơi nàng liền biết". Cố Duẫn Tu nói xong liền đi trước dẫn đường. Giang Lam Tuyết cũng đành phải đi theo hắn.
Bọn họ cũng không đi nơi nào quá xa, khi đến nơi Giang Lam Tuyết liền nhận ra đây là sân viện của Cố Duẫn Tu, khẽ nhíu mày: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì".
Cố Duẫn Tu nhìn nàng đáp: "Mang nàng đi gặp một người".
"Ai?" Giang Lam Tuyết nghi hoặc.
"Đi rồi sẽ biết".
Giang Lam Tuyết đành phải đi theo đi. Ở trong trí nhớ của nàng, trong viện của Cố Duẫn Tu oanh oanh yến yến, nha hoàn, tì thiếp có không ít. Nhưng lần này đến đây, mọi thứ lại khác xa trí nhớ của nàng. Việc này làm cho sự nghi hoặc trong lòng Giang Lam Tuyết ngày càng lớn, tên Cố Duẫn Tu này đột nhiên thần thần bí bí như vậy rốt cuộc là muốn làm gì.
Cố Duẫn Tu dẫn nàng đến thẳng thư phòng của hắn. Giang Lam Tuyết liếc mắt một cái liền thấy trên tường treo có treo một bức《 mai tuyết đồ 》, đó là do nàng vẽ, Hầu phu nhân thích nên đã tặng cho bà, bây giờ lại treo trong thư phòng của Cố Duẫn Tu.
"Mời ngồi".
Giang Lam Tuyết cảm thấy hôm nay Cố Duẫn Tu thật kì quái, ngôn hành cử chỉ đều không giống ngày thường. Nàng vẫn là ngồi xuống ghế, muốn nhìn xem hắn rốt cuộc là muốn chơi trò gì, có Hầu phu nhân và cha nương nàng ở đây, hắn cũng không dám làm gì quá phận.
"Giang tam, ta hỏi nàng một chuyện". Cố Duẫn Tu cũng ngồi xuống.
Giang Lam Tuyết thấy hắn nghiêm túc như vậy cũng đồng ý: "Ngươi hỏi đi".
"Nàng có còn thích Tam biểu ca của nàng hay không?"
Giang Lam Tuyết trong lòng có chút bực bội, Cố Duẫn Tu hỏi chuyện này để làm gì, là muốn vũ nhục nàng hay sao.
"Ngươi có ý gì!" Giang Lam Tuyết cả giận.
Cố Duẫn Tu cười nhàn nhạt: "Ta ngày ấy thấy nàng đứng ở hiên cửa nhìn biểu ca của nàng rời đi, phảng phất cảm giác tan nát cõi lòng. Mà ta, một người đứng sờ sờ ở trong viện, nàng ngay cả liếc mắt cũng không nguyện ý nhìn ta một cái".
Giang Lam Tuyết đối diện Cố Duẫn Tu, thấy hắn vẫn bày ra bộ dáng cợt nhả thường ngày nhưng ánh mắt lại ảm đạm. Nguyên lai hắn cũng có tâm.
"Giang tam, nàng cùng biểu ca của nàng hãy đi đi". Cố Duẫn Tu lại nói.
Giang Lam Tuyết ngây ngẩn cả người, hắn đang nói cái gì, hắn bảo nàng đào hôn sao?
"Cố Duẫn Tu ngươi điên rồi phải không?" Giang Lam Tuyết ngơ ngẩn phun ra từng chữ.
"Ta không điên". Cố Duẫn Tu vỗ vỗ tay, từ sau kệ sách có một nữ tử bước ra. Giang Lam Tuyết vừa thấy nàng liền hoảng sợ, lại bước thêm vài bước về phía nàng ta, nữ tử này thế nhưng lại có bảy, tám phần giống nàng.
"Đây là......" Giang Lam Tuyết cả kinh nói không nên lời.
Cố Duẫn Tu đi đến bên người Giang Lam Tuyết cười nói: "Đợi đến khi nàng cùng biểu ca nàng rời đi, nàng ta sẽ thay nàng gả cho ta. Thế nào, có phải hay không vẹn cả đôi đường?"
"Cố Duẫn Tu, đây là tội khi quân. Sẽ bị tru di cửu tộc!" Giang Lam Tuyết lại nhìn thoáng qua nữ tử kia, thật sự là rất giống nàng, không biết Cố Duẫn Tu tìm được nàng ta ở nơi nào.
Cố Duẫn Tu phất tay, nữ tử kia cũng quay vào trong.
"Nàng ta có dáng vẻ giống như nàng, ta không nói, nàng không nói, trên đời này sẽ không một ai khác biết?" Cố Duẫn Tu lại cười.
Giang Lam Tuyết lắc đầu: "Ngươi điên rồi".
"Nàng không muốn rời đi cùng biểu ca nàng hay sao? Tứ hải thiên nhai, các người muốn đi nơi nào liền đi đến đó". Cố Duẫn Tu nhìn thẳng vào mắt nàng.
Bị hắn nhìn như thế, ánh mắt Giang Lam Tuyết không khỏi rung rẩy. Cố Duẫn Tu, tên điên này, hắn vì sao lại muốn làm như vậy, là muốn thử lòng nàng hay là nhục nhã nàng?
"Lam Tuyết, ta đây rất nghiêm túc. Nàng cùng biểu ca của nàng đi khỏi nơi đây thôi, ta không muốn nàng cả đời phải sống trong khổ sở. Mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ chịu trách nhiệm. Chuyện này sẽ không một ai biết".
"Ta sẽ không làm chuyện điên rồ giống như ngươi". Giang Lam Tuyết lạnh lùng thốt lên.
Cố Duẫn Tu cười cười: "Hai ta đều là người sống qua hai đời, đời này điên một chút thì đã làm sao? Đáng tiếc ta lại không có một biểu muội nào tốt như nàng, nếu không ta sẵn lòng cùng nàng phát điên".
Giang Lam Tuyết nhìn Cố Duẫn Tu: "Ngươi vì sao lại muốn làm như vậy?"
Cố Duẫn Tu nhướng mày, nhún vai một cái, chẳng hề để ý, trả lời: "Đại khái là ta vô năng, tự biết bản thân không có cách nào cho nàng hạnh phúc, vậy nên ta liền nghĩ đến việc trốn tránh trách nhiệm, đành tìm một người tốt có thể đem lại cho nàng hạnh phúc. Lại nói, có nam nhân nào trên đời nguyện ý cưới một nữ nhân trong lòng luôn nhớ thương đến nam nhân khác chứ!"
Giang Lam Tuyết không nói lời nào, nhìn chằm chằm Cố Duẫn Tu, hắn đúng là một kẻ điên.
"Giang tam, hãy giúp ta có thể trở thành người tốt một lần đi. Nàng cứ yên tâm cùng hắn rời đi, mọi chuyện còn lại ta sẽ thay nàng an bày thật tốt. Cha nương nàng, đệ đệ nàng, ta đều sẽ chiếu cố bọn họ thật tốt. Ta lấy Trấn Viễn Hầu phủ bảo đảm, ta nhất định làm được". Cố Duẫn Tu nhìn Giang Lam Tuyết, trong mắt một mảng nhu tình nàng chưa bao giờ bắt gặp qua. Giang Lam Tuyết biết, Cố Duẫn Tu là thật sự muốn nàng cùng biểu ca rời đi.
"Ta sẽ không điên rồ như người. Ta sẽ không đem an nguy của gia tộc đặt dưới ta". Giang Lam Tuyết quay đầu cự tuyệt.
" Giang tam, nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ vì chính mình cùng biểu ca mà nỗ lực một lần sao? Những chuyện khác nàng đều làm rất tốt, đều rất nỗ lực, nhưng vì sao khi đối mặt với trở ngại trong chuyện tình cảm, thứ đầu tiên nàng nghĩ đến lại là từ bỏ? Hoàng thượng hạ thánh chỉ gả nàng cho ta, nàng liền gả hay sao? Cho dù trong lòng nàng có hắn ta, nàng nói từ bỏ liền có thể từ bỏ? Giang tam, vì sao nàng không thể cố gắng mà bước nhiều thêm một chút, dù là nửa bước cũng được? Ta luôn cho rằng nàng chỉ đối với ta như thế, nguyên lai nàng đối với biểu ca nàng cũng là một mặt như vậy". Cố Duẫn Tu nói dõng dạc như thế nhưng hốc mắt lại đỏ hồng, hắn đúng là điên rồi, bởi có điên mới bảo vị hôn thê của mình đào hôn đi theo người khác.
Giang Lam Tuyết vẫn luôn nhìn chằm chằm Cố Duẫn Tu, thấy hốc mắt hắn hồng hồng, đột nhiên cảm thấy chính nàng lúc này lại nhìn không thấu hắn.
"Cố Duẫn Tu, ngươi đừng nổi điên, cũng đừng nói những lời điên rồ như vậy".
"Giang tam, nàng thật sự không muốn đi sao?"
Giang Lam Tuyết trầm mặc lúc lâu mới trả lời: "Cố Duẫn Tu, ngươi đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy. Ta không phải loại người hành động theo cảm xúc kích động nhất thời, cũng không phải loại người đem trách nhiệm đẩy cho người khác. Nếu ta như ngươi nói tiến thêm một bước, phía sau phụ mẫu ta sẽ phải gánh rất nhiều phiền toái. Còn có phía cữu cữu. Đây vốn chưa bao giờ là chuyện của riêng hai người chúng ta".
Cố Duẫn Tu tiến lên một bước, quỳ một gối xuống trước mặt Giang Lam Tuyết, mắt đối mắt với nàng: "Nàng nhất định không đi sao? Cho dù ta đã giúp nàng an bài hết thảy, tuyệt đối không một chút sơ hở?"
"Không có gì là tuyệt đối, ngươi cũng không thể lấy trăm năm cơ nghiệp của Hầu phủ ra đánh cược". Giang Lam Tuyết ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của hắn.
Cố Duẫn Tu nhìn chằm chằm Giang Lam Tuyết, trong mắt lóe lên ánh lửa: "Nếu nàng không đi, nàng nhất định phải gả cho ta. Gả cho ta, ta liền không cho phép nàng lại tiếp tục tưởng nhớ đến những người khác, ai cũng không được. Nàng có biết hay không, ta rất không dễ dàng mới có thể thuyết phục chính mình, ta vô cùng sợ việc để nàng rời khỏi ta. Nếu hiện tại nàng đã không muốn đi, dù không phải là vì ta, nhưng bây giờ nàng không đi, về sau cũng không thể chạy. Nàng không điên nhưng ta đã là một kẻ điên. Từ nay về sau, ta mặc kệ nàng làm thế nào, trong lòng nàng chỉ cho phép chứa mỗi ta. Ta làm nàng khóc cũng được, cười cũng được, nàng cũng không được nghĩ đến người khác!"
Giang Lam Tuyết bị Cố Duẫn Tu nói đến sững sờ, không biết trả lời như thế nào thì Cố Duẫn Tu đã một tay đem nàng ôm vào trong ngực, lại hết sức ôn nhu mà ở bên tai nàng nhỏ nhẹ: "Giang tam, ta sẽ không để nàng phải khóc".
Đợi đến lúc Giang Lam Tuyết phục hồi lại tinh thần, vội muốn đẩy Cố Duẫn Tu ra, hắn lại đem nàng ôm chặt hơn nữa: "Thật tốt, nàng vẫn là chọn ở lại, nếu không ta sẽ không còn được ôm nàng như thế này".
"Cố Duẫn Tu, ngươi buông ta ra! Ta bây giờ muốn đào hôn! Ngươi thả ta đi! Ta hiện tại liền đi!" Giang Lam Tuyết giãy giụa đánh Cố Duẫn Tu vài cái.
"Không cho phép! Không còn kịp rồi, ta đã ôm nàng thì sẽ không bao giờ buông ra nữa. Đời này nàng chỉ có thể làm nữ nhân của Cố Duẫn Tu ta". Cố Duẫn Tu hôn hôn Giang Lam Tuyết đầu tóc, lại ôm thêm một lúc lâu, mới hài lòng đưa thả nàng ra.
Hai má Giang Lam Tuyết đỏ bừng, đôi mắt cũng đỏ, một đôi mắt đẹp trừng Cố Duẫn Tu, bộ dáng hận không thể đem hắn băm ra cho heo ăn.
Cố Duẫn Tu vội nói xin lỗi: "Ta sai rồi, ta cũng không dám nữa".
Giang Lam Tuyết xoay người tỏ vẻ phải đi, Cố Duẫn Tu vội đem nàng giữ chặt.
"Ngươi không phải nói là không dám nữa sao!" Giang Lam Tuyết quát.
Cố Duẫn Tu vội thả tay: "Nàng... cái này...... Có chút rối loạn......" Cố Duẫn Tu chỉ vào tóc của nàng.
Giang Lam Tuyết cảm thấy khó thở, nâng chân đá Cố Duẫn Tu một cái.
"Đừng đá sẽ đau chân, nàng trước hết cứ ngồi xuống, ta gọi người tới giúp nàng chỉnh trang lại". Cố Duẫn Tu cười nói.
Giang Lam Tuyết biết chính mình như vậy không thể đi ra ngoài gặp người, chỉ có thể ngồi xuống. Cố Duẫn Tu thực mau liền mang theo một cái nha hoàn quay.
"Mau giúp Thế tử phu nhân sửa sang lại một chút". Cố Duẫn Tu lại khôi phục bộ dáng cợt nhả đáng ghét thường ngày.
Giang Lam Tuyết tất nhiên là không để ý tới hắn, hắn là kẻ điên! Nha hoàn thực mau liền giúp nàng búi lại tóc một lần. Sau khi chuẩn bị xong hết mọi việc, Giang Lam Tuyết không bao giờ muốn cùng Cố Duẫn Tu đơn độc ở chung nữa, vội vàng chạy khỏi, hiện tại nàng cũng không muốn quay lại phòng khách, sợ bị bọn họ nhìn ra điểm khác thường. Nàng đối với Hầu phủ này vô cùng quen thuộc, rất nhanh đã đi đến một hoa viên nhỏ tương đối hẻo lánh.
Khi Cố Duẫn Tu đuổi tới, không còn thấy thân ảnh của nàng, bắt lấy một nha hoàn hỏi, nha hoàn liền chỉ phương hướng cho hắn. Cuối cùng hắn cũng đuổi đến hoa viên nhỏ kia, cũng không dám tiến đến quá gần nàng, trốn ở một góc xa nhìn ngắm.
Giang Lam Tuyết chỉ lẳng lặng đứng đó, trong đầu vẫn đang nghĩ đến lời Cố Duẫn Tu đã nói. Cái tên gia hỏa này thế nhưng lại điên đến như vậy! Còn có những lời điên rồ đó, dám nói ra thành lời cũng chỉ có mỗi hắn! Về phần nữ tử giống như nàng kia, Giang Lam Tuyết không tin trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà hắn có thể tìm ra được, cũng không hiểu được hắn đã nghĩ cái gì trong đầu. Giang Lam Tuyết càng nhớ càng tức giận, càng nghĩ càng thấy phiền.
Cố Duẫn Tu trộm ngắm nàng rất lâu, mới chậm rãi đi qua. Giang Lam Tuyết nghe được thanh âm quay đầu trừng hắn, Cố Duẫn Tu lại cười từng bước một hướng về phía nàng.
"Ngươi không được lại đây". Giang Lam Tuyết cả giận nói.
Cố Duẫn Tu càng cố ý tiến lại gần: "Nếu như chúng ta không quay về, bọn họ sẽ lo lắng".
"Ta tự mình đi, ngươi cách xa ta một chút!"
"Hảo hảo hảo, nàng tự mình đi". Cố Duẫn Tu cũng không đi theo nàng, chỉ nhìn nàng cười sủng nịnh.
Lời nhảm nhí của editor đang tự kỷ mùa cách ly:
Nghỉ học mùa cách ly mà deadlines dí sấp mặt, buổi sáng học onl, buổi chiều xem lại vid, buổi tối cày deadlines,...huhu. Tui có muốn edit truyện cho mấy bạn đọc cũng không có thời gian. Điều quan trọng nhất là mọi người ở nhà nhớ phải bảo vệ sức khỏe của mình nha, ăn uống hợp lý và tập thể dục đều đặn nha <3 chúc mọi người ngủ ngon
Follow wattpatt của tui để đọc chương mới nhanh nhất nha!
Khi Giang Bình Nghĩa dắt theo nai con quay về thì bắt gặp Giang Lam Tuyết đang ở cửa sững người, dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại đứng ở chỗ này? Tỷ phu đã về rồi sao? Nai con này sẽ bỏ ở lại cho chúng ta sao?"
Giang Lam Tuyết nghe hắn nhắc đến hai chữ "tỷ phu" liền tức giận quát: "Ngươi gọi bậy cái gì đấy!"
Phu thê Giang Kế Viễn cùng Vi Vĩnh Xương ở bên trong vừa hay lại nghe được đối thoại của tỷ đệ hai người.
"Lam Tuyết, ngươi vào đây đi!" Vi thị nhìn Vi Vĩnh Xương thở nhẹ.
Nghe tiếng mẫu thân, Giang Lam Tuyết cảm giác hai chân nặng như đổ chì, không thể nhấc bước. Tam biểu ca đang đứng cách nàng một cánh cửa, lần này hắn đến nhất định là vì hôn sự của nàng và Cố Duẫn Tu. Hắn sẽ đối mặt với chuyện này như thế nào đây?
Giang Lam Tuyết cũng biết nàng không thể trốn tránh mãi được, đành đẩy cửa vào phòng. Vi Vĩnh Xương vẫn giống như trước, mặt mang nét cười nhìn nàng đầy ôn nhu.
"Biểu muội". Vi Vĩnh Xương gọi một tiếng.
Cổ họng Giang Lam Tuyết bỗng nghẹn lại, khô khốc mà đáp lại: "Biểu ca".
Vi Vĩnh Xương cười cười: "Ta lần này có công sự nên đi qua Ngân Châu. Vậy nên mới đến đây thăm mọi người".
Hiện giờ cuối năm, tuyết rơi dày như thế, hắn muốn đi đâu được chứ. Tam biểu ca vậy mà cũng biết nói dối.
Cố Duẫn Tu lúc này vẫn chưa rời khỏi Giang phủ, đang ngồi ở đình ngắm hoa, nhìn chằm chằm vào trâm cài mà hắn đã làm, Giang Lam Tuyết lúc rời đi cũng không cầm theo nó. Đây là hắn cố ý ở quân doanh tìm một tiểu tướng quân học hỏi. Vị tiểu tướng quân kia mỗi dịp rảnh rỗi đều khắc cho thê tử ở nhà một chiếc ngọc trâm. Đáng tiếc tay nghề hắn không bằng người, một khối mặc ngọc tốt nhất bị hắn khắc đến thành như vậy. Giang Lam Tuyết không thích cũng đúng thôi. Nếu không... hắn cầm về sửa lại vậy.
Cố Duẫn Tu rối rắm hồi lâu cuối cùng vẫn là đem trâm nhét lại vào trong ngực.
Lúc này hắn thấy người Giang gia thật kỳ quái. Tại sao người nào cũng đều "một đi không trở lại a? Hắn cũng chờ đến lúc trời tối rồi.
Cố Duẫn Tu rời khỏi đình ngắm hoa, nhìn khắp cả viện cũng không thấy một bóng người.
Hạ nhân ở Giang gia vốn ít ỏi, thật vất vả hắn mới gặp phải một tiểu nha hoàn, Cố Duẫn Tu vội gọi người đến: "Ngươi dừng lại, gia chủ của các ngươi đều đi đâu hết rồi?"
"Hồi Thế tử gia, Tam công tử của Vi gia đến, các chủ nhân đều đang ở trong phòng tiếp chuyện ạ",
Cố Duẫn Tu sững sờ tại chỗ, Tam công tử Vi gia hẳn là người lần trước hắn gặp ở huyện Thanh Sơn đi, biểu ca của Giang Lam Tuyết. Trong lòng Cố Duẫn Tu bỗng cảm thấy chua chua. Bọn họ đều đi gặp tên Tam công tử kia, không thèm để ý đến hắn? Cố Duẫn Tu vừa bực vừa tức, chuyện quái quỷ gì vậy chứ!
Sự tức giận dâng trào khiến Cố Duẫn Tu nghĩ đến sẽ phất tay áo rời đi, nhưng lại tò mò không biết vị Tam công tử này vì sao không yên ổn ở nhà chuẩn bị đón tết, lại đến Ngân Châu thành làm gì?
Rốt cuộc vẫn là Giang Kế Viễn nhớ ra trong phủ còn đang có một vị Thế tử đang chờ. Thấy Cố Duẫn Tu đang một mình đứng chờ trong viện, Giang Kế Viễn liền cảm thấy lần này là Giang gia bọn họ thất lễ, vội tiến đến: "Thế tử như thế nào lại đứng một mình ở chỗ này?"
Cố Duẫn Tu cũng không dám ra vẻ với nhạc phụ tương lai, chỉ cười cười: "Ta ở đình ngắm hoa đợi thật lâu cũng không thấy mọi người quay lại nên đành vào trong sân đợi. Vừa rồi có nghe nha hoàn nói trong phủ có khách quý đến thăm?"
Giang Kế Viễn còn chưa biết chuyện Cố Duẫn Tu đã từng đến Thanh Sơn tìm Lam Tuyết: "Là chất nhi nhà nhị thẩm của mẫu thân Lam Tuyết, hắn vừa hay có dịp đi qua Ngân Châu liền ghé thăm chúng ta".
Nhân dịp đi ngang nên ghé thăm? Cố Duẫn Tu cũng không phải thằng ngốc, hắn đương nhiên không tin: "Tam tiểu thư cũng đang ở đó sao?"
Giang Kế Viễn có chút xấu hổ: "Đúng vậy. Biểu huynh muội hiếm khi có dịp gặp nhau, cũng trò chuyện vài câu".
Cố Duẫn Tu cũng không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu: "Hóa ra là như thế. Vậy ta ở đây chờ Tam tiểu thư, một lát nữa nói lời cáo biệt với nàng".
Giang Kế Viễn vốn đang định lựa lời tiễn Cố Duẫn Tu rời đi nhưng nếu hiện tại hắn đã muốn chờ, ông cũng không thể đem người đuổi ra khỏi cửa được.
"Kia, nếu vậy Thế tử hãy chờ ở phòng khách thêm một lát, ta sẽ đi gọi Lam Tuyết đến".
"Không cần, ta đứng ở đây đợi là được rồi. Nhị thúc cũng không cần phải thúc giục nàng, huynh muội bọn họ ngày thường khó có dịp gặp nhau". Miệng nói thế nhưng trong lòng Cố Duẫn Tu lúc này mùi chua nồng nặc, trên đầu tưởng chừng như đang bốc cháy, hai chân như mọc rễ đứng bất động trong sân viện.
Giang Kế Viễn đành phải ở đây chờ cùng hắn.
Kỳ thật Vi Vĩnh Xương cũng không thể nói thêm gì với Giang Lam Tuyết vì Giang Bình Nghĩa cứ một mực quấn lấy hắn hỏi han, hắn đành phải kiên nhẫn tiếp chuyện. Bên này Vi thị như có như không quan sát Giang Lam Tuyết, chốc chốc lại nhìn sang Vi Vĩnh Xương. Trên mặt Vi Vĩnh Xương không có lấy nửa điểm bi thương, vẫn như trước cười cười nói nói.
Vi thị nhìn thấy bọn họ thành ra như thế này mà đau lòng. Trước khi Giang Lam Tuyết đến đây, Vi Vĩnh Xương có hỏi qua bọn họ, biểu muội thật sự cùng Thế tử đính hôn sao? Vi thị cũng không muốn giấu giếm hắn, liền đem chuyện Hoàng thượng tứ hôn nói cho hắn biết. Ngay lúc ấy, bà nhìn ra ngọn lửa trong mắt của Vi Vĩnh Xương nguội dần, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Hóa ra là thật, vậy ta chúc mừng tiểu cô cô và biểu muội".
Cố Duẫn Tu cùng Giang Kế Viễn đợi mãi đến khi trời tối đen, toàn bộ đèn tròn viện cũng đều được thắp sáng. Đến khi nai con có lẽ vì nhớ chủ nhân nên bực bội kêu hai tiếng, Giang Bình Nghĩa mới ai nha một tiếng: "Nai con ngươi tính khí thật lớn, ta bây giờ sẽ mang ngươi trả lại cho tỷ phu. Thôi xong, trời cũng đã tối như vậy rồi sao? Không biết tỷ phu có còn đang đợi hay không?"
Đồng ngôn vô kỵ, lời nói của tiểu hài tử vô tâm lại khiến cho tâm những người còn lại đau như cắt.
Vi thị cùng Giang Lam Tuyết đều cho rằng Cố Duẫn Tu hẳn đã đi rồi.
Giang Bình Nghĩa dắt nai con đi vào trong viện liền trông thấy phụ thân và tỷ phu đang đứng hệt như hai người gỗ chờ ở giữa sân.
"Ai nha, tỷ phu, ngươi còn chờ ở đây sao? Ta vừa rồi mãi cùng Tam biểu ca nói chuyện, xin lỗi tỷ phu". Giang Bình Nghĩa áy náy đem nai con đưa cho Cố Duẫn Tu.
Vẫn là tiểu hài tử có lương tâm, hai tiếng tỷ phu liền khiến cho bực tức trong lòng Cố Duẫn Tu bay mất.
"Phụ thân, tỷ phu, các ngươi đứng ở chỗ này làm gì?" Giang Bình Nghĩa khó hiểu hỏi.
Giang Kế Viễn kỳ thật đã khuyên Cố Duẫn Tu quay về hai lần, nhưng Cố Duẫn Tu không đi. Giang Kế Viễn cũng không có biện pháp, chỉ có thể bồi hắn làm người gỗ.
"Đi chơi đi!" Giang Kế Viễn cố ra ám hiệu cho Giang Bình Nghĩa, hi vọng hắn có thể trở về thông báo cho bọn họ một tiếng, để Lam Tuyết ra đây một lát.
Giang Bình Nghĩa lại trở về phòng, liền nói: "Phụ thân cùng tỷ phu còn đang đứng ở trong viện, không biết bọn họ đang làm gì, ngoài trời lạnh như vậy a".
Cả Vi thị và Giang Lam Tuyết đều thấy kinh ngạc, hắn thế nhưng vẫn chưa đi, còn đứng chờ ở trong sân.
Vi Vĩnh Xương cười cười: "Ta cũng nên quay về Vi gia rồi".
"Đã trễ thế này ngươi còn đi đâu? Nghỉ lại một đêm hẳn quay về! Buổi tối không an toàn!" Vi thị nói.
"Không sao, Ngân Châu có Trấn Viễn Hầu, ta cảm thấy rất an toàn". Vi Vĩnh Xương cười đứng dậy.
Hắn đi đến trước mặt Giang Lam Tuyết, nàng cũng không nói gì chỉ nhìn hắn.
"Biểu muội, ta phải đi rồi, muội hãy bảo trọng". Vi Vĩnh Xương cười ha hả mà nói.
Giang Lam Tuyết nhìn hắn, một câu cũng nói không nên lời, chỉ gật gật đầu, rồi cúi đầu nhìn hai tay mình.
"Tiểu cô cô, ta phải trở về, phụ mẫu còn đang ở nhà chờ ta". Vi Vĩnh Xương cười nói, sau đó xoay người rời đi.
Vi Vĩnh Xương ra khỏi phòng đi đến sân nhỏ gặp Giang Kế Viễn và Cố Duẫn Tu đang đứng.
"Tiểu cô phụ, ta mạn phép đi về trước". Vi Vĩnh Xương cùng Giang Kế Viễn bái lễ.
"Đã trễ thế này, ngươi trước ở lại nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đi". Giang Kế Viễn nói.
"Không được, phụ mẫu ta sẽ lo lắng". Vi Vĩnh Xương cười cười.
Giang Kế Viễn vội giới thiệu Cố Duẫn Tu cho hắn: "Vĩnh Xương, đây là Trấn Viễn Hầu thế tử. Là vị......".
Vi Vĩnh Xương hướng Cố Duẫn Tu cười cười làm lễ bái, cũng không nói cho Giang Kế Viễn biết chuyện bọn họ đã từng gặp nhau.
Đợi đến khi Lam Tuyết ra ngoài thì cũng chỉ còn lại bóng lưng của Vi Vĩnh Xương nơi cửa lớn Tây viện. Cố Duẫn Tu nhìn thấy nàng đứng ở hiên cửa, ánh đèn chiếu rọi lên khuôn mặt nàng, phá lệ tinh xảo. Nàng không khóc nhưng cả người lại bao phủ một tầng bi thương, như thể thế gian này vĩnh viễn sẽ không còn bất cứ thứ gì có thể khiến nàng thật sự vui vẻ nữa. Tim Cố Duẫn Tu bỗng đau nhói như bị đâm trúng, là trâm mặc ngọc trong ngực đâm vào. Cố Duẫn Tu cũng không lên tiếng, cứ thế quay lưng rời đi.
Trong viện chỉ còn lại một nhà ba người, Vi thị không thể nhịn được khóc thành tiếng: "Rốt cuộc chúng ta đã làm gì tạo nghiệp a!"
Giang Lam Tuyết lại không rơi một giọt nước mắt nào, nàng lặng lẽ từng bước quay về phòng, cởi bỏ ngoại y, nằm lên giường.
Giang Kế Viễn ôm lấy thê tử: "Nàng đừng khóc, mau đến xem khuê nữ a".
Vi thị lau nước mắt: "Vĩnh Xương hắn một mình trở về, sẽ không có việc gì đi?"
"Nàng hãy yên tâm. Vĩnh Xương thông minh như vậy, lại có võ công, sẽ không có việc gì". Giang Kế Viễn trấn an thê tử.
"Vậy phía Thế tử thì làm sao bây giờ? Hắn có phải đã hiểu lầm chúng ta coi thường hắn hay không?"
Giang Kế Viễn cũng khó hiểu: "Có vẻ như là không, không lẽ Thế tử đã biết gì đó rồi?"
"Kia, hắn tại sao lại đứng chờ ở trong viện lâu như thế, cuối cùng cái gì cũng không nói mà rời đi?"
"Ai, nàng đừng suy nghĩ nhiều. Trước đến xem khuê nữ như thế nào đã". Giang Kế Viễn ôm Vi thị đến phòng của Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, trước mắt là một cánh đồng hoa cúc dại. Ở thời điểm gặp nhau, Giang Lam Tuyết cũng không rõ nàng có thích Tam biểu ca hay không. Nàng đã cho rằng bản thân chẳng qua chỉ tham luyến sự tốt đẹp mà biểu ca đem đến cho nàng, vậy nên nàng không dám rơi nước mắt, cũng không dám gọi biểu ca. Nàng không muốn để hắn hiểu lầm rằng nàng có tình cảm với hắn. Nhưng khi biểu ra đi rồi, nàng lại cảm thấy vô cùng khổ sở.
Phu thê Giang Kế Viễn đi đến bên giường nàng, Vi thị nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, tay vuốt trán Lam Tuyết, nhẹ giọng: "Lam Tuyết, ngươi không sao chứ?"
Giang Lam Tuyết yên lặng lắc đầu, nàng không có việc gì, nàng rất ổn.
"Nương biết trong lòng ngươi đang khổ sở. Nếu ngươi đau lòng cứ khóc thật to, đừng để nghẹn trong lòng, nương thấy ngươi như vậy cũng sẽ đau lòng". Vi thị nói xong cũng không kiềm nổi mà rơi nước mắt.
"Nương, đừng khóc, ngài xem, Tam biểu ca không phải vẫn cười đó sao". Giang Lam Tuyết nói.
Vi thị nghe nàng nói vậy liền khóc to hơn.
Giang Kế Viễn cũng không đành lòng, liền nói: "Hảo nàng đừng khóc, Thế tử cũng đã bị chúng ta chọc giận mà bỏ đi rồi".
Vi thị ngẫm lại cũng nhận ra là bọn họ hôm nay thất lễ với Thế tử, chậm rãi ngừng khóc: "Không phải Hầu phu nhân dự định đầu năm sẽ mở tiệc chiêu đãi chúng ta hay sao, đến lúc đó lại cùng Thế tử giải thích qua một chút".
"Hảo, vậy chúng ta cũng nên quay về thôi, để khuê nữ nghỉ ngơi thêm một chút". Giang Kế Viễn đem Vi thị lôi đi.
Bởi vì chuyện này, Giang gia trải qua năm mới cũng không quá vui vẻ náo nhiệt.
Vi thị năm nay cũng không có về nhà mẹ đẻ. Bà biết người Vi gia sẽ không trách bà, nhưng bà không biết phải đối mặt Vĩnh Xương như thế nào. Vĩnh Xương quá ngoan, quá hiểu chuyện.
Đến sáng mùng ba, xe ngựa Hầu phủ liền đến đón cả nhà bọn họ. Giang Lam Tuyết trên người mặc xiêm y làm từ tơ lụa lần trước Hầu phủ đem tới tặng lễ, trên đầu cũng cài trang sức do Hầu phủ đem đến. Nàng trang điểm như thế liền phá lệ lộng lẫy, quý khí bức người.
Vi thị nhìn thấy nữ nhi sắc mặt lãnh đạm, không chút vui mừng, ngẫm nghĩ vẫn là khuyên nhủ: "Năm mới, nhà chúng ta lại lần đầu đến đây làm khách, ngươi cố tỏ vẻ vui mừng một chút, có được không?"
Giang Lam Tuyết cười cười: "Ta không có không vui".
"Ngươi vui vẻ hay không ta làm nương còn nhìn không ra được hay sao?" Vi thị thở dài.
Giang Lam Tuyết hít sâu một cái, lại hướng nương cười cười: "Như vậy có được không ạ?"
Vi thị nắm lấy tay nàng: "Chuyện đã xảy ra, chúng ta chẳng thể thay đổi được, chi bằng cứ hảo hảo mà tiến về phía trước. Lam Tuyết của nương thông minh như thế, không cần nương phải nhiều lời liền hiểu".
Giang Lam Tuyết gật gật đầu, nàng chỉ là muốn hoãn thêm chút thời gian.
Khi bọn họ đến nơi, cửa lớn Hầu phủ đang mở rộng, trước cửa là Hầu phu nhân và Cố Duẫn Tu tự mình ra đón tiếp. Trong lòng Giang Kế Viễn và Vi thị điều hiểu rõ, Hầu phủ là đang bày tỏ họ rất coi trọng khuê nữ của mình.
Hầu phu nhân vừa thấy Giang Lam Tuyết liền tiến lên nắm chặt tay nàng: "Ngươi rốt cuộc cũng đã tới, bộ dáng hôm nay của ngươi thật xinh đẹp".
Giang Lam Tuyết cười cười: "Lam Tuyết không dám nhận. Đều là nhờ mắt chọn tơ lụa và trang sức của phu nhân".
"Cũng chỉ có Lam Tuyết mới xứng với chúng! Thật đẹp mắt!" Hầu phu nhân càng nhìn càng thích, trong lòng lại tiếc hận nàng chỉ mới mười lăm tuổi, còn phải đợi thêm hai năm nữa mới có thể rước vào cửa a!
Trên mặt Cố Duẫn Tu cũng không có biểu tình gì khó chịu, khách khí cùng phu thê Giang Kế Viễn chào hỏi.
Hầu phu nhân nắm tay Lam Tuyết kéo vào trong nhà, đến khi bọn họ đều an vị trên ghế ở đại sảnh, bà lại vô cùng chu đáo chuẩn bị trà và điểm tâm tiếp đãi.
Trò chuyện một lát, Hầu phu nhân lại cười khúc khích nói: "Duẫn Tu, ngươi mang Lam Tuyết đi dạo một vòng đi a, để nàng làm quen với phủ chúng ta thêm một chút. Các ngươi không cần phải ở đây bồi chúng ta nói chuyện đâu".
Cố Duẫn Tu cũng không vội đáp lời, quay sang nhìn Giang Lam Tuyết. Vẫn là nụ cười khéo léo động lòng người nhưng Cố Duẫn Tu lại không thể nhìn ra buồn vui trong nụ cười đó. Hắn đã quá quen thuộc với một Giang Lam Tuyết nhu thuận, khéo léo như vậy. Bởi vì nửa đời trước nàng đều dùng vẻ mặt đó mà sống.
Vi thị cũng cảm thấy đề nghị này của Hầu phu nhân không tồi, vừa lúc có thể giúp bọn họ thân cận thêm một chút, liền nói: "Ngươi mau cùng Thế tử đi ra ngoài một lát đi".
Giang Lam Tuyết cười gật gật đầu, đứng dậy hành lễ cáo lui.
Hai người ra khỏi phòng khách, còn đi chưa được mấy bước, Cố Duẫn Tu liền nói: "Nàng đi cùng ta đến một nơi, ta có chuyện nhất định phải nói cùng nàng"
"Ngươi muốn đi đâu, chúng ta có cái gì phải nói chứ?" Giang Lam Tuyết không biết Cố Duẫn Tu lần này lại muốn giở trò gì, trong lòng liền nảy sinh cảm giác kháng cự.
Cố Duẫn Tu cười: "Làm sao vậy, nàng là đang sợ ta làm gì nàng sao?"
Giang Lam Tuyết trừng hắn một cái: "Ta chỉ là lười phải bồi ngươi làm chuyện vô nghĩ".
"Theo ta đi đi, đến nơi nàng liền biết". Cố Duẫn Tu nói xong liền đi trước dẫn đường. Giang Lam Tuyết cũng đành phải đi theo hắn.
Bọn họ cũng không đi nơi nào quá xa, khi đến nơi Giang Lam Tuyết liền nhận ra đây là sân viện của Cố Duẫn Tu, khẽ nhíu mày: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì".
Cố Duẫn Tu nhìn nàng đáp: "Mang nàng đi gặp một người".
"Ai?" Giang Lam Tuyết nghi hoặc.
"Đi rồi sẽ biết".
Giang Lam Tuyết đành phải đi theo đi. Ở trong trí nhớ của nàng, trong viện của Cố Duẫn Tu oanh oanh yến yến, nha hoàn, tì thiếp có không ít. Nhưng lần này đến đây, mọi thứ lại khác xa trí nhớ của nàng. Việc này làm cho sự nghi hoặc trong lòng Giang Lam Tuyết ngày càng lớn, tên Cố Duẫn Tu này đột nhiên thần thần bí bí như vậy rốt cuộc là muốn làm gì.
Cố Duẫn Tu dẫn nàng đến thẳng thư phòng của hắn. Giang Lam Tuyết liếc mắt một cái liền thấy trên tường treo có treo một bức《 mai tuyết đồ 》, đó là do nàng vẽ, Hầu phu nhân thích nên đã tặng cho bà, bây giờ lại treo trong thư phòng của Cố Duẫn Tu.
"Mời ngồi".
Giang Lam Tuyết cảm thấy hôm nay Cố Duẫn Tu thật kì quái, ngôn hành cử chỉ đều không giống ngày thường. Nàng vẫn là ngồi xuống ghế, muốn nhìn xem hắn rốt cuộc là muốn chơi trò gì, có Hầu phu nhân và cha nương nàng ở đây, hắn cũng không dám làm gì quá phận.
"Giang tam, ta hỏi nàng một chuyện". Cố Duẫn Tu cũng ngồi xuống.
Giang Lam Tuyết thấy hắn nghiêm túc như vậy cũng đồng ý: "Ngươi hỏi đi".
"Nàng có còn thích Tam biểu ca của nàng hay không?"
Giang Lam Tuyết trong lòng có chút bực bội, Cố Duẫn Tu hỏi chuyện này để làm gì, là muốn vũ nhục nàng hay sao.
"Ngươi có ý gì!" Giang Lam Tuyết cả giận.
Cố Duẫn Tu cười nhàn nhạt: "Ta ngày ấy thấy nàng đứng ở hiên cửa nhìn biểu ca của nàng rời đi, phảng phất cảm giác tan nát cõi lòng. Mà ta, một người đứng sờ sờ ở trong viện, nàng ngay cả liếc mắt cũng không nguyện ý nhìn ta một cái".
Giang Lam Tuyết đối diện Cố Duẫn Tu, thấy hắn vẫn bày ra bộ dáng cợt nhả thường ngày nhưng ánh mắt lại ảm đạm. Nguyên lai hắn cũng có tâm.
"Giang tam, nàng cùng biểu ca của nàng hãy đi đi". Cố Duẫn Tu lại nói.
Giang Lam Tuyết ngây ngẩn cả người, hắn đang nói cái gì, hắn bảo nàng đào hôn sao?
"Cố Duẫn Tu ngươi điên rồi phải không?" Giang Lam Tuyết ngơ ngẩn phun ra từng chữ.
"Ta không điên". Cố Duẫn Tu vỗ vỗ tay, từ sau kệ sách có một nữ tử bước ra. Giang Lam Tuyết vừa thấy nàng liền hoảng sợ, lại bước thêm vài bước về phía nàng ta, nữ tử này thế nhưng lại có bảy, tám phần giống nàng.
"Đây là......" Giang Lam Tuyết cả kinh nói không nên lời.
Cố Duẫn Tu đi đến bên người Giang Lam Tuyết cười nói: "Đợi đến khi nàng cùng biểu ca nàng rời đi, nàng ta sẽ thay nàng gả cho ta. Thế nào, có phải hay không vẹn cả đôi đường?"
"Cố Duẫn Tu, đây là tội khi quân. Sẽ bị tru di cửu tộc!" Giang Lam Tuyết lại nhìn thoáng qua nữ tử kia, thật sự là rất giống nàng, không biết Cố Duẫn Tu tìm được nàng ta ở nơi nào.
Cố Duẫn Tu phất tay, nữ tử kia cũng quay vào trong.
"Nàng ta có dáng vẻ giống như nàng, ta không nói, nàng không nói, trên đời này sẽ không một ai khác biết?" Cố Duẫn Tu lại cười.
Giang Lam Tuyết lắc đầu: "Ngươi điên rồi".
"Nàng không muốn rời đi cùng biểu ca nàng hay sao? Tứ hải thiên nhai, các người muốn đi nơi nào liền đi đến đó". Cố Duẫn Tu nhìn thẳng vào mắt nàng.
Bị hắn nhìn như thế, ánh mắt Giang Lam Tuyết không khỏi rung rẩy. Cố Duẫn Tu, tên điên này, hắn vì sao lại muốn làm như vậy, là muốn thử lòng nàng hay là nhục nhã nàng?
"Lam Tuyết, ta đây rất nghiêm túc. Nàng cùng biểu ca của nàng đi khỏi nơi đây thôi, ta không muốn nàng cả đời phải sống trong khổ sở. Mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ chịu trách nhiệm. Chuyện này sẽ không một ai biết".
"Ta sẽ không làm chuyện điên rồ giống như ngươi". Giang Lam Tuyết lạnh lùng thốt lên.
Cố Duẫn Tu cười cười: "Hai ta đều là người sống qua hai đời, đời này điên một chút thì đã làm sao? Đáng tiếc ta lại không có một biểu muội nào tốt như nàng, nếu không ta sẵn lòng cùng nàng phát điên".
Giang Lam Tuyết nhìn Cố Duẫn Tu: "Ngươi vì sao lại muốn làm như vậy?"
Cố Duẫn Tu nhướng mày, nhún vai một cái, chẳng hề để ý, trả lời: "Đại khái là ta vô năng, tự biết bản thân không có cách nào cho nàng hạnh phúc, vậy nên ta liền nghĩ đến việc trốn tránh trách nhiệm, đành tìm một người tốt có thể đem lại cho nàng hạnh phúc. Lại nói, có nam nhân nào trên đời nguyện ý cưới một nữ nhân trong lòng luôn nhớ thương đến nam nhân khác chứ!"
Giang Lam Tuyết không nói lời nào, nhìn chằm chằm Cố Duẫn Tu, hắn đúng là một kẻ điên.
"Giang tam, hãy giúp ta có thể trở thành người tốt một lần đi. Nàng cứ yên tâm cùng hắn rời đi, mọi chuyện còn lại ta sẽ thay nàng an bày thật tốt. Cha nương nàng, đệ đệ nàng, ta đều sẽ chiếu cố bọn họ thật tốt. Ta lấy Trấn Viễn Hầu phủ bảo đảm, ta nhất định làm được". Cố Duẫn Tu nhìn Giang Lam Tuyết, trong mắt một mảng nhu tình nàng chưa bao giờ bắt gặp qua. Giang Lam Tuyết biết, Cố Duẫn Tu là thật sự muốn nàng cùng biểu ca rời đi.
"Ta sẽ không điên rồ như người. Ta sẽ không đem an nguy của gia tộc đặt dưới ta". Giang Lam Tuyết quay đầu cự tuyệt.
" Giang tam, nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ vì chính mình cùng biểu ca mà nỗ lực một lần sao? Những chuyện khác nàng đều làm rất tốt, đều rất nỗ lực, nhưng vì sao khi đối mặt với trở ngại trong chuyện tình cảm, thứ đầu tiên nàng nghĩ đến lại là từ bỏ? Hoàng thượng hạ thánh chỉ gả nàng cho ta, nàng liền gả hay sao? Cho dù trong lòng nàng có hắn ta, nàng nói từ bỏ liền có thể từ bỏ? Giang tam, vì sao nàng không thể cố gắng mà bước nhiều thêm một chút, dù là nửa bước cũng được? Ta luôn cho rằng nàng chỉ đối với ta như thế, nguyên lai nàng đối với biểu ca nàng cũng là một mặt như vậy". Cố Duẫn Tu nói dõng dạc như thế nhưng hốc mắt lại đỏ hồng, hắn đúng là điên rồi, bởi có điên mới bảo vị hôn thê của mình đào hôn đi theo người khác.
Giang Lam Tuyết vẫn luôn nhìn chằm chằm Cố Duẫn Tu, thấy hốc mắt hắn hồng hồng, đột nhiên cảm thấy chính nàng lúc này lại nhìn không thấu hắn.
"Cố Duẫn Tu, ngươi đừng nổi điên, cũng đừng nói những lời điên rồ như vậy".
"Giang tam, nàng thật sự không muốn đi sao?"
Giang Lam Tuyết trầm mặc lúc lâu mới trả lời: "Cố Duẫn Tu, ngươi đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy. Ta không phải loại người hành động theo cảm xúc kích động nhất thời, cũng không phải loại người đem trách nhiệm đẩy cho người khác. Nếu ta như ngươi nói tiến thêm một bước, phía sau phụ mẫu ta sẽ phải gánh rất nhiều phiền toái. Còn có phía cữu cữu. Đây vốn chưa bao giờ là chuyện của riêng hai người chúng ta".
Cố Duẫn Tu tiến lên một bước, quỳ một gối xuống trước mặt Giang Lam Tuyết, mắt đối mắt với nàng: "Nàng nhất định không đi sao? Cho dù ta đã giúp nàng an bài hết thảy, tuyệt đối không một chút sơ hở?"
"Không có gì là tuyệt đối, ngươi cũng không thể lấy trăm năm cơ nghiệp của Hầu phủ ra đánh cược". Giang Lam Tuyết ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của hắn.
Cố Duẫn Tu nhìn chằm chằm Giang Lam Tuyết, trong mắt lóe lên ánh lửa: "Nếu nàng không đi, nàng nhất định phải gả cho ta. Gả cho ta, ta liền không cho phép nàng lại tiếp tục tưởng nhớ đến những người khác, ai cũng không được. Nàng có biết hay không, ta rất không dễ dàng mới có thể thuyết phục chính mình, ta vô cùng sợ việc để nàng rời khỏi ta. Nếu hiện tại nàng đã không muốn đi, dù không phải là vì ta, nhưng bây giờ nàng không đi, về sau cũng không thể chạy. Nàng không điên nhưng ta đã là một kẻ điên. Từ nay về sau, ta mặc kệ nàng làm thế nào, trong lòng nàng chỉ cho phép chứa mỗi ta. Ta làm nàng khóc cũng được, cười cũng được, nàng cũng không được nghĩ đến người khác!"
Giang Lam Tuyết bị Cố Duẫn Tu nói đến sững sờ, không biết trả lời như thế nào thì Cố Duẫn Tu đã một tay đem nàng ôm vào trong ngực, lại hết sức ôn nhu mà ở bên tai nàng nhỏ nhẹ: "Giang tam, ta sẽ không để nàng phải khóc".
Đợi đến lúc Giang Lam Tuyết phục hồi lại tinh thần, vội muốn đẩy Cố Duẫn Tu ra, hắn lại đem nàng ôm chặt hơn nữa: "Thật tốt, nàng vẫn là chọn ở lại, nếu không ta sẽ không còn được ôm nàng như thế này".
"Cố Duẫn Tu, ngươi buông ta ra! Ta bây giờ muốn đào hôn! Ngươi thả ta đi! Ta hiện tại liền đi!" Giang Lam Tuyết giãy giụa đánh Cố Duẫn Tu vài cái.
"Không cho phép! Không còn kịp rồi, ta đã ôm nàng thì sẽ không bao giờ buông ra nữa. Đời này nàng chỉ có thể làm nữ nhân của Cố Duẫn Tu ta". Cố Duẫn Tu hôn hôn Giang Lam Tuyết đầu tóc, lại ôm thêm một lúc lâu, mới hài lòng đưa thả nàng ra.
Hai má Giang Lam Tuyết đỏ bừng, đôi mắt cũng đỏ, một đôi mắt đẹp trừng Cố Duẫn Tu, bộ dáng hận không thể đem hắn băm ra cho heo ăn.
Cố Duẫn Tu vội nói xin lỗi: "Ta sai rồi, ta cũng không dám nữa".
Giang Lam Tuyết xoay người tỏ vẻ phải đi, Cố Duẫn Tu vội đem nàng giữ chặt.
"Ngươi không phải nói là không dám nữa sao!" Giang Lam Tuyết quát.
Cố Duẫn Tu vội thả tay: "Nàng... cái này...... Có chút rối loạn......" Cố Duẫn Tu chỉ vào tóc của nàng.
Giang Lam Tuyết cảm thấy khó thở, nâng chân đá Cố Duẫn Tu một cái.
"Đừng đá sẽ đau chân, nàng trước hết cứ ngồi xuống, ta gọi người tới giúp nàng chỉnh trang lại". Cố Duẫn Tu cười nói.
Giang Lam Tuyết biết chính mình như vậy không thể đi ra ngoài gặp người, chỉ có thể ngồi xuống. Cố Duẫn Tu thực mau liền mang theo một cái nha hoàn quay.
"Mau giúp Thế tử phu nhân sửa sang lại một chút". Cố Duẫn Tu lại khôi phục bộ dáng cợt nhả đáng ghét thường ngày.
Giang Lam Tuyết tất nhiên là không để ý tới hắn, hắn là kẻ điên! Nha hoàn thực mau liền giúp nàng búi lại tóc một lần. Sau khi chuẩn bị xong hết mọi việc, Giang Lam Tuyết không bao giờ muốn cùng Cố Duẫn Tu đơn độc ở chung nữa, vội vàng chạy khỏi, hiện tại nàng cũng không muốn quay lại phòng khách, sợ bị bọn họ nhìn ra điểm khác thường. Nàng đối với Hầu phủ này vô cùng quen thuộc, rất nhanh đã đi đến một hoa viên nhỏ tương đối hẻo lánh.
Khi Cố Duẫn Tu đuổi tới, không còn thấy thân ảnh của nàng, bắt lấy một nha hoàn hỏi, nha hoàn liền chỉ phương hướng cho hắn. Cuối cùng hắn cũng đuổi đến hoa viên nhỏ kia, cũng không dám tiến đến quá gần nàng, trốn ở một góc xa nhìn ngắm.
Giang Lam Tuyết chỉ lẳng lặng đứng đó, trong đầu vẫn đang nghĩ đến lời Cố Duẫn Tu đã nói. Cái tên gia hỏa này thế nhưng lại điên đến như vậy! Còn có những lời điên rồ đó, dám nói ra thành lời cũng chỉ có mỗi hắn! Về phần nữ tử giống như nàng kia, Giang Lam Tuyết không tin trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà hắn có thể tìm ra được, cũng không hiểu được hắn đã nghĩ cái gì trong đầu. Giang Lam Tuyết càng nhớ càng tức giận, càng nghĩ càng thấy phiền.
Cố Duẫn Tu trộm ngắm nàng rất lâu, mới chậm rãi đi qua. Giang Lam Tuyết nghe được thanh âm quay đầu trừng hắn, Cố Duẫn Tu lại cười từng bước một hướng về phía nàng.
"Ngươi không được lại đây". Giang Lam Tuyết cả giận nói.
Cố Duẫn Tu càng cố ý tiến lại gần: "Nếu như chúng ta không quay về, bọn họ sẽ lo lắng".
"Ta tự mình đi, ngươi cách xa ta một chút!"
"Hảo hảo hảo, nàng tự mình đi". Cố Duẫn Tu cũng không đi theo nàng, chỉ nhìn nàng cười sủng nịnh.
Lời nhảm nhí của editor đang tự kỷ mùa cách ly:
Nghỉ học mùa cách ly mà deadlines dí sấp mặt, buổi sáng học onl, buổi chiều xem lại vid, buổi tối cày deadlines,...huhu. Tui có muốn edit truyện cho mấy bạn đọc cũng không có thời gian. Điều quan trọng nhất là mọi người ở nhà nhớ phải bảo vệ sức khỏe của mình nha, ăn uống hợp lý và tập thể dục đều đặn nha <3 chúc mọi người ngủ ngon
Follow wattpatt của tui để đọc chương mới nhanh nhất nha!
/32
|