Nhược hoàng hậu sắc mặt nhất thời đại biến, ả nói cái gì? muốn một ngày được như nàng sao? Hừ, trước mặt đám cung nữ lại dám khiêu khích lật đổ hậu vị của nàng? Nằm mơ, để được như ngày hôm nay nàng phải tốn biết bao nhiêu tâm tư mới leo lên hậu vị, đâu thể dễ dàng dâng hai tay cho Lưu thị kia, thái hậu chống đỡ thì như thế nào? Chỉ cần một ngày hoàng thượng vẫn còn yêu nàng thì đừng mơ đẩy nàng xuống! Nhất định không! Nàng âm u nhìn Lưu mỹ nhân: Muội muội yên tâm,vị trí này không dễ ngồi đâu
Sau đó dứt lời lạnh lùng nói tiếp: Đi!
Đoàn người Nhược hoàng hậu kéo nhau rời đi, để lại Lưu mỹ nhân đang âm ngao liếc nhìn, một lát sau, sắc mặt mới trở lại bình thường ôn nhu. giọng nói nghe không ra đang vui hay đang buồn: Nô tỳ này cung quy không rõ, tội chết có thể tha nhưng tội sống khó có thể bỏ qua, người đâu lôi ra đánh 20 bản cho bổn cung, hừ, đi Liếc Đông Mai một cái nhìn đầy phẫn nộ rồi mới rời đi, tâm trạng ở lại đây đều bị tiện nhân kia phá hết rồi, tốt hơn ở đây tranh chấp việc nhỏ này thì thà về tẩm cung nghĩ cách đối phó Nhược Mộc Lan kia, nếu một ngày còn không đá ả xuống, thì ngay cả ăn cũng không ngon miệng, ngủ cũng không yên giấc.
Lâm Y Nguyệt nhìn đám người thị vệ tiến đến kéo Đông Mai đi thì thở vào nhẹ nhõm, cũng may chỉ bị phạt đòn, so với bị chém thì đều tốt hơn! Sau lần này Đông Mai có lẽ nhận ra được vài điều, có thể sẽ cẩn trọng hơn trong lời nói! Bằng không nếu cứ tiếp tục thế này sẽ có ngày nàng và Đông Mai đều bị hại chết do cái miệng của nàng ta quá!
A Đức lau lau mồ hôi trên trán, thở nặng nhọc một cái, nhìn sang đám tú nữ nhíu mày mệt mỏi khoác khoác tay áo rộng thùng thình: Mau đi thôi, ta còn bận rất nhiều việc! May mà cả hai đều ngậm đắng rời đi bằng không giờ khẳng định chưa tiến được nửa bước chứ đừng nói là đến
Sau đó dứt lời lạnh lùng nói tiếp: Đi!
Đoàn người Nhược hoàng hậu kéo nhau rời đi, để lại Lưu mỹ nhân đang âm ngao liếc nhìn, một lát sau, sắc mặt mới trở lại bình thường ôn nhu. giọng nói nghe không ra đang vui hay đang buồn: Nô tỳ này cung quy không rõ, tội chết có thể tha nhưng tội sống khó có thể bỏ qua, người đâu lôi ra đánh 20 bản cho bổn cung, hừ, đi Liếc Đông Mai một cái nhìn đầy phẫn nộ rồi mới rời đi, tâm trạng ở lại đây đều bị tiện nhân kia phá hết rồi, tốt hơn ở đây tranh chấp việc nhỏ này thì thà về tẩm cung nghĩ cách đối phó Nhược Mộc Lan kia, nếu một ngày còn không đá ả xuống, thì ngay cả ăn cũng không ngon miệng, ngủ cũng không yên giấc.
Lâm Y Nguyệt nhìn đám người thị vệ tiến đến kéo Đông Mai đi thì thở vào nhẹ nhõm, cũng may chỉ bị phạt đòn, so với bị chém thì đều tốt hơn! Sau lần này Đông Mai có lẽ nhận ra được vài điều, có thể sẽ cẩn trọng hơn trong lời nói! Bằng không nếu cứ tiếp tục thế này sẽ có ngày nàng và Đông Mai đều bị hại chết do cái miệng của nàng ta quá!
A Đức lau lau mồ hôi trên trán, thở nặng nhọc một cái, nhìn sang đám tú nữ nhíu mày mệt mỏi khoác khoác tay áo rộng thùng thình: Mau đi thôi, ta còn bận rất nhiều việc! May mà cả hai đều ngậm đắng rời đi bằng không giờ khẳng định chưa tiến được nửa bước chứ đừng nói là đến
/24
|