Thư phòng Tần vương phủ.
Tần vương ngồi, Triệu Đạc Trạch đứng trước mặt hắn, phụ tử hai người đang đọ mắt, không ai nhượng bộ.
- A Trạch.
Tần vương thở dài một hơi:
- Ngươi làm chủ tế Dương Soái, rốt cuộc muốn làm cái gì?
- Phụ vương, nhi tử chỉ là suy nghĩ cẩn thận, muốn hăm hở tiến lên mà thôi, không phải người luôn nói nhi tử tùy hứng hồ nháo, hiện giờ nhi tử nghĩ thông suốt, không thể để bọn đệ đệ xem thường nhi tử.
Tần vương cảm thấy tức ngực, trước kia Triệu Đạc Trạch hồ nháo, hắn đau đầu, hiện giờ Triệu Đạc Trạch hăm hở tiến lên phía trước, lại liên lụy tới Dương gia, đầu Tần vương càng đau.
- A Trạch…
- Phụ vương biết sư phó của nhị đệ là sư đệ của Dương Soái không?
- Cái gì?
Tần vương đại kinh thất sắc:
- Hắn là sư đệ của ngoại tổ phụ ngươi? Như thế nào lại vậy? Hoàng thượng biết không?
Lời này nói ra, Tần vương cảm thấy mình quá xuẩn, ngay cả Triệu Đạc Trạch cũng biết, hoàng thượng có thể không biết sao?
- Phụ vương có định khiến nhị đệ từ sư môn?
- Không…
Tần vương lắc đầu, bối sư bỏ tổ sẽ bị thế nhân khinh thường, nếu để Triệu Đạc Dật phản bội sư môn, Triệu Đạc Dật còn chốn dung thân?
- Nếu phụ vương có thể chấp nhận nhị đệ, vì sao ta làm chủ tế Dương Soái lại không được? Nếu hoàng thượng đã hạ khẩu dụ, sẽ không để ý đến chuyện này, hay là phụ vương có thể chịu đựng nhị đệ, lại muốn ta kháng chỉ không tuân?
- …
Tần Vương không biết nên nói như thế nào, không thể làm phụ thân bất công, Triệu Đạc Trạch là thế tử, theo lý càng được Tần vương coi trọng.
- A Trạch, ta chỉ muốn hỏi ngươi, vì sao phải làm chủ tế? Ngươi phải nói thật với ta.
- Ta là ngoại tôn Dương gia.
- Ngươi muốn Dương gia…A Trạch, ngươi không rõ sao? Ngươi đã là Tần vương thế tử, tương lai sẽ kế thừa tước vị của ta, ngươi lại hăm hở tiến lên còn có vị trí nào so với Tần vương càng tôn quý hơn?
Sắc mặt Triệu Đạc Trạch lạnh lùng, nghe Tần vương nói xong, nhàn nhạt nói:
- Không phải ta không tin phụ vương, cũng không phải nghĩ người bất công. Ta không muốn bị người khác bài bố…Là của ta, ta sẽ không từ bỏ, không phải của ta…Ta cũng không từ bỏ.
Hắn vì Dương gia trả giá nhiều như vậy, lưng đeo cừu hận, vì cái gì không thể từ Dương gia chiếm được chỗ tốt?
- Ai bài bố ngươi?
- Người sống rất mệt mỏi.
Triệu Đạc Trạch không trả lời Tần vương.
- Nếu người không ngăn cản nhị đệ, cũng đừng ngăn cản ta!
- A Trạch…
- Chủ tế ta làm, hoàng thượng cũng đồng ý, người đừng khuyên nữa.
Tần vương thở dài một tiếng:
- Ta nhắc nhở ngươi một câu, A Trạch, một vừa hai phải, Tần vương nhất mạch không thể vì ngươi mà bị hoàng thượng nghi kỵ, thân mẫu của ngươi đã chết, không thể quá thân cận với Dương gia, ngươi hiểu không?
- Nhi tử sẽ nhớ kỹ lời người nói.
- Ngươi đi đi.
Tần vương để Triệu Đạc Trạch rời đi, thân thể xụi lơ trên ghế, lẩm bẩm nói:
- Không thích hợp, quá không thích hợp.
____________________________________
Chuyện nhũ mẫu bị Khương Lộ Dao đuổi về Dương gia, lúc Triệu Đạc Trạch trở về sân viện, hạ nhân liền nói với hắn.
Triệu Đạc Trạch biết Khương Lộ Dao vì mình, một khi nhũ mẫu ở Tần vương phủ xảy ra chuyện, nhất định chuyện hoán tử sẽ bị Dương gia công khai, đến lúc đó…
Nhũ mẫu không phải hắn giết, cũng sẽ bị người khác nghĩ hắn vì muốn giữ được bí mật mà giết hại người nuôi mình lớn lên.Lúc ở bãi săn, Triệu Đạc Trạch từng nói với Khương Lộ Dao, là hắn không muốn chuyện hoán tử bị bại lộ.
Nếu Khương Lộ Dao đã hiểu tâm ý của hắn, tự đương sẽ hỗ trợ.
Triệu Đạc Trạch cảm động càng thêm thương tiếc Khương Lộ Dao.
- Thế tử gia, người xem?
- Thế tử phi làm không sai, nhũ mẫu vẫn luôn nhớ thương Dương gia, hiện giờ ta đã thú thê, cũng không thể khiến nhũ mẫu buồn phiền mà ở lại vương phủ, trở về Dương gia, nhũ mẫu gặp lại đám lão tỷ muội, có lẽ thân thể sẽ tốt hơn.
Triệu Đạc Trạch không biết Khương Lộ Dao dùng biện pháp gì có thể đuổi nhũ mẫu về Dương gia.
Nhưng người ngoài nhất định sẽ nghị luận Khương Lộ Dao mỏng lạnh, bởi vậy hắn mới nói nhũ mẫu vẫn luôn muốn trở về Dương gia, chỉ là trước kia nhũ mẫu nhớ thương hắn, hắn cường nghạnh nhũ mẫu ở lại Tần vương phủ, mới khiến nhũ mẫu không thể trở về Dương gia hưởng thanh phúc.
- Trong vương phủ nếu có đám nô tài nào lắm miệng, ta tuyệt đối không tha.
- Dạ, thế tử gia.
- Có người hỏi, liền dựa theo lời ta vừa nói mà thuật lại.
- Dạ, thế tử gia.
_____________________________________
- Dao Dao.
Triệu Đạc Trạch ôm Khương Lộ Dao vừa mới từ chổ thái phi về.
- Vất vả cho nàng.
- Bả vai thật mỏi a.
Triệu Đạc Trạch vừa nghe, ngoan ngoãn mát xa, cẩn thận hỏi:
- Còn chổ nào? Còn chổ nào nữa?
Khương Lộ Dao híp mắt hưởng thụ, một hồi nói bên trái, một hồi nói bên phải, khiến Triệu Đạc Trạch vội vàng đến đổ mồ hôi, nàng cười nói:
- Được rồi.
- Dao Dao.
- Cái gì cũng đừng nói, chúng ta là phu thê.
Triệu Đạc Trạch gắt gao ôm Khương Lộ Dao:
- Ta sẽ bảo hộ nàng.
- Ngươi đoán xem, nếu phụ thân ta nghe người khác nói ta đuổi nhũ mẫu về Dương gia là mỏng lạnh, khắc nghiệt, phụ thân ta sẽ nói cái gì?
- Sẽ cùng bọn họ đánh nhau?
- Sẽ không.
- Ta không đoán được, ý nghĩ của nhạc phụ không giống người thường, không phải người bình thường có thể lý giải.
- Ta cũng là người bình thường?
Khương Lộ Dao cười khanh khách dựa vào lòng Triệu Đạc Trạch.
Triệu Đạc Trạch giật giật môi, có thể ảnh hưởng Khương nhị gia đến như thế, nào giống người thường, Dao Dao còn nói nàng là người bình thường?
Nhạc phụ đại nhân lợi hại, cũng không lợi hại bằng Dao Dao, chỉ là nhạc phụ đại nhân có vận khí quá tốt.
Khương Lộ Dao học theo giọng của Khương nhị gia, thô thanh thô khí nói:
- Chủ tử đối với hạ nhân còn phải chú ý mỏng lạnh? Chủ tử đối đãi như thế nào với hạ nhân mà không được? Khuê nữ của ta không chỉ cho bạc, còn niệm tình cũ chủ động đưa nhũ mẫu về Dương gia, đây là mỏng lạnh?
_____________________________________
Quả nhiên, Khương nhị gia ở trà lâu đang nói ẩu nói tả:
- Khuê nữ của ta ít nhất cũng cho một ngàn lượng bạc a, cho dù nhũ mẫu không trở về Dương gia, ở kinh thành cũng có thể đặt mua sản nghiệp, cũng có thể về ngoại gia ôm tôn tử vì nàng dưỡng lão sống chung, nàng vì thế tử vất vả cả đời, còn không cho nàng lúc tuổi già được hưởng thanh phúc? Hay là đem nhũ mẫu nhốt ở Tần vương phủ, tiếp tục hầu hạ chủ tử mới là tốt?
Người khác cũng không dám nghị luận Tần vương thế tử phi nữa.
Bất luận người nào dám phản đối ý kiến của Khương nhị gia, đều cảm giác phía sau lưng rét run, ánh mắt của Khương nhị gia quá dọa người.
Lúc này, Khương nhị gia mới vừa cứu giá thành công thần, là thời điểm nổi bật nhất, Khương nhị gia một không cầu quan, nhị không cầu tài, thật đả thương người.
Hoàng thượng chỉ có thể tùy hắn hồ nháo, huống chi chính miệng hoàng thượng từng nói, Khương nhị gia là phụ thân tốt biết bao che cho nhi nữ.
Có lời hoàng thượng, Khương nhị gia càng tận tâm tận lực biện hộ cho Khương Lộ Dao.
Khương nhị gia cùng Triệu Đạc Trạch liên hợp, lời đồn đãi phê bình Khương Lộ Dao không khơi dậy được sóng gió.
Dương môn thái quân đối với chuyện Tần vương thế tử trả nhũ mẫu về Dương gia, vẫn luôn trầm mặc, phong ba gì đó liền biến mất vô hình.
Đồng thời, chuyện Tần vương thế tử làm chủ tế Dương Soái mới là điều trên dưới triều dã chú tâm.
Hoàng thượng vứt bỏ huyết mạch duy nhất của Dương gia là Dương Gia Bảo, rốt cuộc là vì nhìn trúng Tần vương thế tử? Hay là bất mãn với Dương gia?
______________________________________
Nghi thức tế lễ Dương Soái phần lớn là Dương gia lo liệu, nếu Triệu Đạc Trạch làm chủ tế, không thể không gặp đám người Dương gia, trong lòng hắn không muốn tái kiến quả phụ Dương gia.
Khương Lộ Dao nhìn thấy hắn rối rắm, cười nói:
- Người nên cảm thấy áy náy là quả phụ Dương gia, A Trạch, ngươi không cần sợ các nàng.
- Không phải sợ, ta không muốn gặp.
Triệu Đạc Trạch thở dài một hơi:
- Nếu các nàng bức người quá đáng…Ta…
- Ngươi cướp đi thứ quý giá nhất của Dương gia, chính là trừng phạt lớn nhất đối với các nàng, quả phụ Dương gia thủ tiết cả đời, bảo hộ chính là di trạch của Dương Soái.
Khương Lộ Dao trào phúng cười:
- Thái quân luôn miệng nói Dương Soái di trí, ta nói các nàng hoàn toàn không hiểu biết, nhất định nhũ mẫu sẽ nói với thái quân, Tần vương phi đã biết chuyện hoán tử, chuyện này là ta tự nói cho nhũ mẫu…
- Nàng còn nói cái gì?
- Ta nói nếu Dương phi dám hạ dược Tần vương, thiên lí tuần hoàn, báo ứng khó chịu, không biết năm đó Dương phi làm này nọ, có thể báo ứng ở trên người thân sinh nhi tử của nàng hay không.
Nếu Khương Lộ Dao không nói như vậy, nhũ mẫu sẽ ngoan ngoãn hồi Dương gia sao?
Thấy sắc mặt Triệu Đạc Trạch ngưng trọng, Khương Lộ Dao khẽ nói:
- A Trạch, ngàn vạn lần không nên xem thường nữ nhân, tuy hạ độc không dễ, nhưng không phải không có cơ hội động tay chân, Tần vương đối với bất luận kẻ nào vẫn luôn cảnh giác, cho dù là đối với Tần vương phi, nhưng Triệu Đạc Dật đâu? Hắn tính tình thuần hậu, vẫn luôn xem Tần vương phi như ân nhân, thân mẫu mà đối đãi, hắn cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ, Tần vương phi sẽ bỏ qua cơ hội này sao? Hắn sẽ cảnh giác Tần vương phi sao?
- Nàng nói hắn…
- Nếu Tần vương phi có thể trị hết bệnh cho Tần vương, nàng cũng có thể khiến hắn khổ không nói nổi.
- Quá độc ác, các nàng đều quá độc ác.
- Hết thảy vì thân sinh nhi tử mà suy nghĩ.
- Chẳng lẽ người khác sinh nhi tử liền không phải…
- Không phải chính mình sinh nhi tử, A Trạch, mẫu vì tử cường, lời này không sai, Dương phi làm mùng một, không thể không cho Tần vương phi làm mười lăm.
Triệu Đạc Trạch lạnh người:
- Qua mấy ngày nữa ta đi nhạc gia, thỉnh tẩu tử xem mạch cho ta, ta…
- Ngươi không sao.
Khương Lộ Dao cười nói:
- Tần vương phi không xuống tay với ngươi, ngươi nghĩ thử xem, ngươi vẫn là thế tử, luôn cảnh giác nàng, Tần vương phi dùng thủ đoạn đối phó nguyên phối đích tử…Không phải phủng sát, cũng không phải bổng sát, mà là bỏ mặc, mọi việc không hỏi, tùy ý ngươi càng đi càng bậy, huống chi nàng có thể thao túng Triệu Đạc Dật, ta hoài nghi nàng xuống tay với Triệu Đạc Dật, một khi hai người các ngươi không tàn sát lẫn nhau, hoặc là ngươi đã chết, Triệu Đạc Dật còn sống kế thừa Tần vương phủ, Triệu Đạc Dật không có nhi tử, chọn người kế thừa chỉ có thể là tôn tử của nàng.
- Nói vậy, mặc kệ thế nào, Tần vương phủ cũng ở trong tay nàng?
- Không sai.
Khương Lộ Dao gật đầu, nghiền ngẫm cười nói:
- Tuy ta coi thường quả phụ Dương môn, nhưng thái quân…Cũng không dễ chơi, Tần vương phi bị một dám quả phụ quấn lấy, sẽ thoải mái được sao, A Trạch đừng quên, thái tử điện hạ còn bệnh.
Chỉ cần chứng minh Tần vương phi biết chữa bệnh, thái quân sẽ bỏ qua cơ hội ngáng chân Tần vương phi sao?
Tần vương phi nhiều năm nhìn người khác chém giết, hiện giờ cũng nên đến phiên nàng cùng quả phụ Dương môn so chiêu.
Triệu Đạc Trạch cười khổ nói:
- Nữ nhân…Nữ nhân…
Có khi so với địch nhân còn đáng sợ hơn.
Tần vương ngồi, Triệu Đạc Trạch đứng trước mặt hắn, phụ tử hai người đang đọ mắt, không ai nhượng bộ.
- A Trạch.
Tần vương thở dài một hơi:
- Ngươi làm chủ tế Dương Soái, rốt cuộc muốn làm cái gì?
- Phụ vương, nhi tử chỉ là suy nghĩ cẩn thận, muốn hăm hở tiến lên mà thôi, không phải người luôn nói nhi tử tùy hứng hồ nháo, hiện giờ nhi tử nghĩ thông suốt, không thể để bọn đệ đệ xem thường nhi tử.
Tần vương cảm thấy tức ngực, trước kia Triệu Đạc Trạch hồ nháo, hắn đau đầu, hiện giờ Triệu Đạc Trạch hăm hở tiến lên phía trước, lại liên lụy tới Dương gia, đầu Tần vương càng đau.
- A Trạch…
- Phụ vương biết sư phó của nhị đệ là sư đệ của Dương Soái không?
- Cái gì?
Tần vương đại kinh thất sắc:
- Hắn là sư đệ của ngoại tổ phụ ngươi? Như thế nào lại vậy? Hoàng thượng biết không?
Lời này nói ra, Tần vương cảm thấy mình quá xuẩn, ngay cả Triệu Đạc Trạch cũng biết, hoàng thượng có thể không biết sao?
- Phụ vương có định khiến nhị đệ từ sư môn?
- Không…
Tần vương lắc đầu, bối sư bỏ tổ sẽ bị thế nhân khinh thường, nếu để Triệu Đạc Dật phản bội sư môn, Triệu Đạc Dật còn chốn dung thân?
- Nếu phụ vương có thể chấp nhận nhị đệ, vì sao ta làm chủ tế Dương Soái lại không được? Nếu hoàng thượng đã hạ khẩu dụ, sẽ không để ý đến chuyện này, hay là phụ vương có thể chịu đựng nhị đệ, lại muốn ta kháng chỉ không tuân?
- …
Tần Vương không biết nên nói như thế nào, không thể làm phụ thân bất công, Triệu Đạc Trạch là thế tử, theo lý càng được Tần vương coi trọng.
- A Trạch, ta chỉ muốn hỏi ngươi, vì sao phải làm chủ tế? Ngươi phải nói thật với ta.
- Ta là ngoại tôn Dương gia.
- Ngươi muốn Dương gia…A Trạch, ngươi không rõ sao? Ngươi đã là Tần vương thế tử, tương lai sẽ kế thừa tước vị của ta, ngươi lại hăm hở tiến lên còn có vị trí nào so với Tần vương càng tôn quý hơn?
Sắc mặt Triệu Đạc Trạch lạnh lùng, nghe Tần vương nói xong, nhàn nhạt nói:
- Không phải ta không tin phụ vương, cũng không phải nghĩ người bất công. Ta không muốn bị người khác bài bố…Là của ta, ta sẽ không từ bỏ, không phải của ta…Ta cũng không từ bỏ.
Hắn vì Dương gia trả giá nhiều như vậy, lưng đeo cừu hận, vì cái gì không thể từ Dương gia chiếm được chỗ tốt?
- Ai bài bố ngươi?
- Người sống rất mệt mỏi.
Triệu Đạc Trạch không trả lời Tần vương.
- Nếu người không ngăn cản nhị đệ, cũng đừng ngăn cản ta!
- A Trạch…
- Chủ tế ta làm, hoàng thượng cũng đồng ý, người đừng khuyên nữa.
Tần vương thở dài một tiếng:
- Ta nhắc nhở ngươi một câu, A Trạch, một vừa hai phải, Tần vương nhất mạch không thể vì ngươi mà bị hoàng thượng nghi kỵ, thân mẫu của ngươi đã chết, không thể quá thân cận với Dương gia, ngươi hiểu không?
- Nhi tử sẽ nhớ kỹ lời người nói.
- Ngươi đi đi.
Tần vương để Triệu Đạc Trạch rời đi, thân thể xụi lơ trên ghế, lẩm bẩm nói:
- Không thích hợp, quá không thích hợp.
____________________________________
Chuyện nhũ mẫu bị Khương Lộ Dao đuổi về Dương gia, lúc Triệu Đạc Trạch trở về sân viện, hạ nhân liền nói với hắn.
Triệu Đạc Trạch biết Khương Lộ Dao vì mình, một khi nhũ mẫu ở Tần vương phủ xảy ra chuyện, nhất định chuyện hoán tử sẽ bị Dương gia công khai, đến lúc đó…
Nhũ mẫu không phải hắn giết, cũng sẽ bị người khác nghĩ hắn vì muốn giữ được bí mật mà giết hại người nuôi mình lớn lên.Lúc ở bãi săn, Triệu Đạc Trạch từng nói với Khương Lộ Dao, là hắn không muốn chuyện hoán tử bị bại lộ.
Nếu Khương Lộ Dao đã hiểu tâm ý của hắn, tự đương sẽ hỗ trợ.
Triệu Đạc Trạch cảm động càng thêm thương tiếc Khương Lộ Dao.
- Thế tử gia, người xem?
- Thế tử phi làm không sai, nhũ mẫu vẫn luôn nhớ thương Dương gia, hiện giờ ta đã thú thê, cũng không thể khiến nhũ mẫu buồn phiền mà ở lại vương phủ, trở về Dương gia, nhũ mẫu gặp lại đám lão tỷ muội, có lẽ thân thể sẽ tốt hơn.
Triệu Đạc Trạch không biết Khương Lộ Dao dùng biện pháp gì có thể đuổi nhũ mẫu về Dương gia.
Nhưng người ngoài nhất định sẽ nghị luận Khương Lộ Dao mỏng lạnh, bởi vậy hắn mới nói nhũ mẫu vẫn luôn muốn trở về Dương gia, chỉ là trước kia nhũ mẫu nhớ thương hắn, hắn cường nghạnh nhũ mẫu ở lại Tần vương phủ, mới khiến nhũ mẫu không thể trở về Dương gia hưởng thanh phúc.
- Trong vương phủ nếu có đám nô tài nào lắm miệng, ta tuyệt đối không tha.
- Dạ, thế tử gia.
- Có người hỏi, liền dựa theo lời ta vừa nói mà thuật lại.
- Dạ, thế tử gia.
_____________________________________
- Dao Dao.
Triệu Đạc Trạch ôm Khương Lộ Dao vừa mới từ chổ thái phi về.
- Vất vả cho nàng.
- Bả vai thật mỏi a.
Triệu Đạc Trạch vừa nghe, ngoan ngoãn mát xa, cẩn thận hỏi:
- Còn chổ nào? Còn chổ nào nữa?
Khương Lộ Dao híp mắt hưởng thụ, một hồi nói bên trái, một hồi nói bên phải, khiến Triệu Đạc Trạch vội vàng đến đổ mồ hôi, nàng cười nói:
- Được rồi.
- Dao Dao.
- Cái gì cũng đừng nói, chúng ta là phu thê.
Triệu Đạc Trạch gắt gao ôm Khương Lộ Dao:
- Ta sẽ bảo hộ nàng.
- Ngươi đoán xem, nếu phụ thân ta nghe người khác nói ta đuổi nhũ mẫu về Dương gia là mỏng lạnh, khắc nghiệt, phụ thân ta sẽ nói cái gì?
- Sẽ cùng bọn họ đánh nhau?
- Sẽ không.
- Ta không đoán được, ý nghĩ của nhạc phụ không giống người thường, không phải người bình thường có thể lý giải.
- Ta cũng là người bình thường?
Khương Lộ Dao cười khanh khách dựa vào lòng Triệu Đạc Trạch.
Triệu Đạc Trạch giật giật môi, có thể ảnh hưởng Khương nhị gia đến như thế, nào giống người thường, Dao Dao còn nói nàng là người bình thường?
Nhạc phụ đại nhân lợi hại, cũng không lợi hại bằng Dao Dao, chỉ là nhạc phụ đại nhân có vận khí quá tốt.
Khương Lộ Dao học theo giọng của Khương nhị gia, thô thanh thô khí nói:
- Chủ tử đối với hạ nhân còn phải chú ý mỏng lạnh? Chủ tử đối đãi như thế nào với hạ nhân mà không được? Khuê nữ của ta không chỉ cho bạc, còn niệm tình cũ chủ động đưa nhũ mẫu về Dương gia, đây là mỏng lạnh?
_____________________________________
Quả nhiên, Khương nhị gia ở trà lâu đang nói ẩu nói tả:
- Khuê nữ của ta ít nhất cũng cho một ngàn lượng bạc a, cho dù nhũ mẫu không trở về Dương gia, ở kinh thành cũng có thể đặt mua sản nghiệp, cũng có thể về ngoại gia ôm tôn tử vì nàng dưỡng lão sống chung, nàng vì thế tử vất vả cả đời, còn không cho nàng lúc tuổi già được hưởng thanh phúc? Hay là đem nhũ mẫu nhốt ở Tần vương phủ, tiếp tục hầu hạ chủ tử mới là tốt?
Người khác cũng không dám nghị luận Tần vương thế tử phi nữa.
Bất luận người nào dám phản đối ý kiến của Khương nhị gia, đều cảm giác phía sau lưng rét run, ánh mắt của Khương nhị gia quá dọa người.
Lúc này, Khương nhị gia mới vừa cứu giá thành công thần, là thời điểm nổi bật nhất, Khương nhị gia một không cầu quan, nhị không cầu tài, thật đả thương người.
Hoàng thượng chỉ có thể tùy hắn hồ nháo, huống chi chính miệng hoàng thượng từng nói, Khương nhị gia là phụ thân tốt biết bao che cho nhi nữ.
Có lời hoàng thượng, Khương nhị gia càng tận tâm tận lực biện hộ cho Khương Lộ Dao.
Khương nhị gia cùng Triệu Đạc Trạch liên hợp, lời đồn đãi phê bình Khương Lộ Dao không khơi dậy được sóng gió.
Dương môn thái quân đối với chuyện Tần vương thế tử trả nhũ mẫu về Dương gia, vẫn luôn trầm mặc, phong ba gì đó liền biến mất vô hình.
Đồng thời, chuyện Tần vương thế tử làm chủ tế Dương Soái mới là điều trên dưới triều dã chú tâm.
Hoàng thượng vứt bỏ huyết mạch duy nhất của Dương gia là Dương Gia Bảo, rốt cuộc là vì nhìn trúng Tần vương thế tử? Hay là bất mãn với Dương gia?
______________________________________
Nghi thức tế lễ Dương Soái phần lớn là Dương gia lo liệu, nếu Triệu Đạc Trạch làm chủ tế, không thể không gặp đám người Dương gia, trong lòng hắn không muốn tái kiến quả phụ Dương gia.
Khương Lộ Dao nhìn thấy hắn rối rắm, cười nói:
- Người nên cảm thấy áy náy là quả phụ Dương gia, A Trạch, ngươi không cần sợ các nàng.
- Không phải sợ, ta không muốn gặp.
Triệu Đạc Trạch thở dài một hơi:
- Nếu các nàng bức người quá đáng…Ta…
- Ngươi cướp đi thứ quý giá nhất của Dương gia, chính là trừng phạt lớn nhất đối với các nàng, quả phụ Dương gia thủ tiết cả đời, bảo hộ chính là di trạch của Dương Soái.
Khương Lộ Dao trào phúng cười:
- Thái quân luôn miệng nói Dương Soái di trí, ta nói các nàng hoàn toàn không hiểu biết, nhất định nhũ mẫu sẽ nói với thái quân, Tần vương phi đã biết chuyện hoán tử, chuyện này là ta tự nói cho nhũ mẫu…
- Nàng còn nói cái gì?
- Ta nói nếu Dương phi dám hạ dược Tần vương, thiên lí tuần hoàn, báo ứng khó chịu, không biết năm đó Dương phi làm này nọ, có thể báo ứng ở trên người thân sinh nhi tử của nàng hay không.
Nếu Khương Lộ Dao không nói như vậy, nhũ mẫu sẽ ngoan ngoãn hồi Dương gia sao?
Thấy sắc mặt Triệu Đạc Trạch ngưng trọng, Khương Lộ Dao khẽ nói:
- A Trạch, ngàn vạn lần không nên xem thường nữ nhân, tuy hạ độc không dễ, nhưng không phải không có cơ hội động tay chân, Tần vương đối với bất luận kẻ nào vẫn luôn cảnh giác, cho dù là đối với Tần vương phi, nhưng Triệu Đạc Dật đâu? Hắn tính tình thuần hậu, vẫn luôn xem Tần vương phi như ân nhân, thân mẫu mà đối đãi, hắn cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ, Tần vương phi sẽ bỏ qua cơ hội này sao? Hắn sẽ cảnh giác Tần vương phi sao?
- Nàng nói hắn…
- Nếu Tần vương phi có thể trị hết bệnh cho Tần vương, nàng cũng có thể khiến hắn khổ không nói nổi.
- Quá độc ác, các nàng đều quá độc ác.
- Hết thảy vì thân sinh nhi tử mà suy nghĩ.
- Chẳng lẽ người khác sinh nhi tử liền không phải…
- Không phải chính mình sinh nhi tử, A Trạch, mẫu vì tử cường, lời này không sai, Dương phi làm mùng một, không thể không cho Tần vương phi làm mười lăm.
Triệu Đạc Trạch lạnh người:
- Qua mấy ngày nữa ta đi nhạc gia, thỉnh tẩu tử xem mạch cho ta, ta…
- Ngươi không sao.
Khương Lộ Dao cười nói:
- Tần vương phi không xuống tay với ngươi, ngươi nghĩ thử xem, ngươi vẫn là thế tử, luôn cảnh giác nàng, Tần vương phi dùng thủ đoạn đối phó nguyên phối đích tử…Không phải phủng sát, cũng không phải bổng sát, mà là bỏ mặc, mọi việc không hỏi, tùy ý ngươi càng đi càng bậy, huống chi nàng có thể thao túng Triệu Đạc Dật, ta hoài nghi nàng xuống tay với Triệu Đạc Dật, một khi hai người các ngươi không tàn sát lẫn nhau, hoặc là ngươi đã chết, Triệu Đạc Dật còn sống kế thừa Tần vương phủ, Triệu Đạc Dật không có nhi tử, chọn người kế thừa chỉ có thể là tôn tử của nàng.
- Nói vậy, mặc kệ thế nào, Tần vương phủ cũng ở trong tay nàng?
- Không sai.
Khương Lộ Dao gật đầu, nghiền ngẫm cười nói:
- Tuy ta coi thường quả phụ Dương môn, nhưng thái quân…Cũng không dễ chơi, Tần vương phi bị một dám quả phụ quấn lấy, sẽ thoải mái được sao, A Trạch đừng quên, thái tử điện hạ còn bệnh.
Chỉ cần chứng minh Tần vương phi biết chữa bệnh, thái quân sẽ bỏ qua cơ hội ngáng chân Tần vương phi sao?
Tần vương phi nhiều năm nhìn người khác chém giết, hiện giờ cũng nên đến phiên nàng cùng quả phụ Dương môn so chiêu.
Triệu Đạc Trạch cười khổ nói:
- Nữ nhân…Nữ nhân…
Có khi so với địch nhân còn đáng sợ hơn.
/239
|