Tần Vương phủ.
Quan Sư Các xuân ý dạt dào, đám nha hoàn canh cửa vẻ mặt ngượng ngùng, hơi cúi đầu, bên trong truyền ra đối thoại, làm nhân tâm ngứa ngáy.
- Ờ, hướng lên trên một chút.
- Nơi này?
- Lên tí nữa.
Khương Lộ Dao ghé vào thành giường, chỉ huy Triệu Đạc Trạch xoa eo giúp nàng, đêm qua một phen lăn lộn, eo đau muốn chết, không bắt hắn xoa, thì bắt ai xoa?
Triệu Đạc Trạch rất thích làm chuyện này, bàn tay to sờ soạn vòng eo thanh mảnh, thỉnh thoảng nhẹ nhàng hôn cổ Khương Lộ Dao, hô hấp có chút trầm trọng.
- Dao Dao.
- Đi…
Khương Lộ Dao liếc hắn một cái, dỗi nói:
- Ngoan ngoãn xoa eo, không được làm bậy.
Nàng càng ‘ hung ác ’ ra lệnh, bàn tay của Triệu Đạc Trạch càng lệch khỏi quỹ đạo, chậm rãi đi xuống trêu chọc Khương Lộ Dao, lấy lòng, dụ nàng.
- Sắc trời vừa tối, Dao Dao, chúng ta…
- Không có chúng ta, hôm qua ta nghe rất nhiều chuyện về ngươi, ta còn chưa có sinh khí đâu?
- Dao Dao.
Khương Lộ Dao xoay người đè lên người Triệu Đạc Trạch, mông vểnh giận dỗi ngồi ở trên bụng hắn, bĩu môi nói:
- Sinh khí, sinh khí.
Triệu Đạc Trạch nắm chặt eo nhỏ của nàng, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm, dù muốn bao nhiêu lần, cũng không đủ.
- Nàng đem miệng nâng cao như vậy, là muốn ta hôn?
- Không phải…
Câu nói kế tiếp đã bị Triệu Đạc Trạch nuốt vào trong bụng, lúc đầu Khương Lộ Dao cũng kháng cự, sau đó liền nhu thuận, đôi tay chậm rãi vòng lấy cổ Triệu Đạc Trạch, đầu lưỡi linh hoạt đi vào, Triệu Đạc Trạch cảm giác toàn thân nhiệt khí thẳng xuống phía dưới…
Đang định cởi bỏ y phục của ái thê, bên ngoài nha hoàn canh cửa hồi bẩm:
- Chủ tử, thái phi điện hạ truyền người đi qua.
Khương Lộ Dao lập tức đẩy Triệu Đạc Trạch, chọc trán hắn, nhỏ giọng oán giận:
- Chỉ lo cùng ngươi hồ nháo, sổ sách còn chưa có xem, một hồi thái phi hỏi ta, ta trả lời không được, xem ta trở về sẽ thu thập ngươi như thế nào.
Triệu Đạc Trạch xoa xoa cái trán, lại cười nói:
- Cầu thu thập.
- Hứ.
Khương Lộ Dao liếc hắn:
- Chỉ giỏi học theo.
Lúc tình nùng ý mật, Khương Lộ Dao cũng nói sẽ cầu hắn thế nào, như thế nào.
Không ngờ Triệu Đạc Trạch lại nhớ kỹ, còn học đến đâu dùng đến đó, dùng lời nói khiêu khích nàng.
Khương Lộ Dao soi gương, bất đắc dĩ sai người múc nước, lại phải rửa mặt chải đầu lần nữa, mới có thể gặp người.
Dùng khăn lạnh đắp môi có chút sưng đỏ, nghe tiếng Triệu Đạc Trạch nằm trên giường cười xấu xa.
Khương Lộ Dao tức giận, tùy tay đem khăn lạnh ném lên mặt Triệu Đạc Trạch.
- Này thì cười!
Bộ dáng nàng thế này là ai hại?
Đi gặp người khác còn đỡ, cố tình lúc này lại đi gặp một lão bà thủ tiết nhiều năm, lúc này Khương Lộ Dao có bộ dạng kiều diễm ướt át, không phải sẽ kích thích thái phi sao?
Nàng không nghĩ thái phi sẽ vì tôn tử tôn tức tình nùng ý mật mà cao hứng.
Triệu Đạc Trạch cười vui vẻ, lấy khăn xuống: - Dao Dao, ta cùng nàng đồng cam cộng khổ.
Khương Lộ Dao lười phản ứng với Triệu Đạc Trạch, thu thập ổn thỏa, liền đi gặp thái phi.
Lúc Khương Lộ Dao đi rồi, Triệu Đạc Trạch đứng dậy cầm lấy sổ sách ở trên bàn, lật xem, đồng thời ở trên sổ sách xóa giảm những mục không cần thiết, hắn muốn soạn sơ qua, giúp Khương Lộ Dao tốn ít sức lực.
- Thế tử điện hạ, nha hoàn hầu hạ bên người nhũ mẫu qua đây truyền lời.
- Chuyện gì?
Triệu Đạc Trạch nhíu nhíu mày, nói:
- Để nàng tiến vào.
Rèm cửa đẩy ra, một vị thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt thanh lệ, cử chỉ hào phóng đi vào, Triệu Đạc Trạch thấy rõ dung mạo kia, không khỏi sửng sốt một chút.
- Ngươi…
- Thế tử điện hạ, nhũ mẫu sai nô tỳ tặng đồ cho người…
Nha hoàn mỉm cười nhàn nhạt.
- Là nhũ mẫu đích thân làm điểm tâm cho người, là những món người thích ăn nhất.
- Đi, ngươi đi ra ngoài đáp lời.
Triệu Đạc Trạch ngửi được hương vị mà hắn khó có thể quên, hương vị điểm tâm gợi lên rất nhiều hồi ức, hơn nữa nha hoàn này có tướng mạo quá…
Rất giống một người, một người khiến Triệu Đạc Trạch không thể quên, chỉ là giống thì như thế nào, hắn sẽ muốn người thay thế?
Huống chi, tâm hắn đã bị Khương Lộ Dao cuốn lấy, cho dù nàng có thể sống lại, Triệu Đạc Trạch cũng sẽ không cùng nàng có bất cứ liên hệ nào.
Khi đó hắn quá trẻ, sau khi gặp được Khương Lộ Dao, hắn mới biết cái gì gọi là yêu sâu sắc, cái gì gọi là hạnh phúc an tâm.
- Thế tử điện hạ.
- Đi ra ngoài.
Triệu Đạc Trạch lạnh lùng nói:
- Đi ra ngoài đáp lời.
Nha hoàn đặt rổ điểm tâm xuống, xoay người lui ra ngoài, Triệu Đạc Trạch đè đè huyệt thái dương, nhũ mẫu chướng mắt Dao Dao sao? Một hai phải dùng chiêu này?
Dao Dao ở trước mặt hắn chưa từng nói nhũ mẫu có gì không tốt, cho dù hắn nhìn ra Dao Dao rất chướng mắt nhũ mẫu, nhưng vì hắn, Dao Dao sẽ chiếu cố nhũ mẫu rất tốt, đơn giản là vì nhũ mẫu dưỡng hắn…
Khương Lộ Dao thậm chí từng nói với hắn, nhũ mẫu nên thường xuyên hoạt động, hàng năm ở trong phòng, không những đối với thân thể không tốt, còn có khả năng càng suy nghĩ nhiều.
Khương Lộ Dao vì nhũ mẫu tìm rất nhiều lý do, thuyết phục chính nàng, nhũ mẫu là trung tâm, chỉ là trung tâm chủ tử mà làm chuyện xấu.
Triệu Đạc Trạch không có cách nào an ủi chính mình như nàng, nhạy bén cảm giác được nhũ mẫu rất kiêng kị Khương Lộ Dao, vì cái gì?
Đơn giản là Khương Lộ Dao không hiểu được tâm tư của nhũ mẫu?
Dao Dao vì hắn mà suy xét.
Vẫn luôn có người ở bên tai hắn không ngừng nhắc chuyện năm đó, Triệu Đạc Trạch rất vất vả mới có hai ngày thoải mái, lúc này hắn căn bản không muốn gặp nhũ mẫu.
Hôm nay nhũ mẫu lại làm như vậy, Triệu Đạc Trạch bất mãn với dụng tâm của nhũ mẫu.
- Ngươi trở về nói với nhũ mẫu, hai ngày nữa ta sẽ đi thăm nhũ mẫu.
- Nhũ mẫu muốn thế tử mau chóng đi... Qua mấy ngày nữa là ngày giỗ của thân mẫu người.
- Không chỉ có ta nhớ rõ, thế tử phi cũng nhớ rõ.
Triệu Đạc Trạch hòa hoãn ngữ khí, có lẽ nhũ mẫu đã lão nên hồ đồ, dù sao nhũ mẫu cũng là người thân cận duy nhất mà mẫu phi để lại hắn, lại chiếu cố hắn nhiều năm như vậy.
- Thân thể nhũ mẫu như thế nào?
- Hồi bẩm thế tử, nhũ mẫu thân thể an ổn, chỉ là luôn nhắc tới người, có khi suốt đêm rơi lệ, trừ người ra, ai cũng không khuyên được. Nô tỳ nhìn…Cũng cảm thấy bi thương.
Nha hoàn ở ngoài cửa, cách mành nhìn bóng dáng Tần vương thế tử, thanh âm tận lực ôn nhu.
- Nhũ mẫu cũng rất thương tiếc thế tử, chỉ là có những lời không dễ mở miệng nói trước mặt người, một rổ điểm tâm kia, nhũ mẫu không để người khác trợ giúp, từ đầu đến cuối chỉ một mình nhũ mẫu làm.
Triệu Đạc Trạch mở rổ, điểm tâm chỉnh tề khiến tâm hắn đau đớn, nếu nhũ mẫu không sai nha hoàn này đem tới…Có lẽ hắn càng cảm động. Chỉ là một tỳ nữ giống như đã từng quen biết, khiến Triệu Đạc Trạch hết muốn ăn uống.
Hắn rất vất vả mới tìm được kiều thê, cảm nhận thê tộc duy trì, không phải chỉ có mình hắn.
Nếu lúc này hắn sủng hạnh nha hoàn, nhất định Dao Dao sẽ không tha thứ cho hắn.
Nhạc phụ cũng sẽ không che chở hắn.
Đối với sắc đẹp, Triệu Đạc Trạch nhìn thật đạm, Dao Dao thỏa mãn hắn các loại ảo tưởng, hắn không cần ở trên người nữ tử khác tìm vui.
- Ngày giỗ của mẫu thân, ta sẽ để thế tử phi an bài, đến lúc đó ta cũng sẽ để nhũ mẫu bái tế mẫu phi.
Triệu Đạc Trạch cầm một khối điểm tâm, trước kia hắn sẽ thực cảm động, rất thích nhũ mẫu đích thân làm điểm tâm.
Nhưng hiện tại, tay nghề không bằng Dao Dao, hình dạng điểm tâm cũng không thế nào đẹp…
- Ngươi đi về đi, nói nhũ mẫu không cần phái người lại đây, ta cùng Dao Dao hết thảy đều tốt, nhũ mẫu yên tâm là được.
Nha hoàn nghe Triệu Đạc Trạch kiên quyết, uốn gối tiếc nuối rời đi.
Triệu Đạc Trạch đem điểm tâm bỏ vào trong miệng, điểm tâm từng làm hắn cảm động thương cảm lại không có mùi vị gì cả, có chút đắng, có chút chát, đem rổ đẩy ra xa, hắn chuyên tâm giúp Khương Lộ Dao xem sổ sách.
- Đem rổ này đi, đừng để Dao Dao biết.
- Dạ, thế tử điện hạ.
Mặc kệ nhũ mẫu dụng tâm như thế nào, Triệu Đạc Trạch không muốn Khương Lộ Dao oán hận nhũ mẫu.
……
Thái phi gọi Khương Lộ Dao tới cũng là vì ngày giỗ của Dương phi, để Khương Lộ Dao ngồi bên người, thanh âm thái phi bình thản, lộ ra một tia tiếc hận.
- Thân mẫu của a Trạch là một vị nữ tử cực kỳ khó có, phẩm mạo xuất chúng, tài học xuất sắc, nàng cùng Tần vương là tình cảm thâm hậu…Chỉ tiếc, nàng đi quá sớm, trước kia ngày giỗ đều là nhi tức lo liệu, lần này ngươi vào cửa, lại quản hậu trạch, ta cũng không tiện làm nhi tức lo lắng.
- Thái phi điện hạ cứ yên tâm, tôn tức nhất định tận lực lo liệu.
Khương Lộ Dao tỏ thái độ sẽ đem hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, nàng tin tưởng Dương phi là một vị nữ tử ưu tú.
Dù Dương gia ở trong tình trạng như vậy, mà nàng còn có thể bảo vệ quả phụ Dương gia cùng rễ và mầm duy nhất.
Khương Lộ Dao rất khâm phục nàng, nhưng nàng đối với nhi tử Triệu Đạc Trạch có thể…
Có lẽ Dương phi thật sự muốn mang Triệu Đạc Trạch cùng nhau rời xa nhân thế, không muốn lưu lại một mình nhi tử ở dương gian chịu khổ.
Chỉ là cuối cùng vẫn mềm lòng, buông lỏng tay, nên Triệu Đạc Trạch còn sống, đáng tiếc sống, lại chua xót lòng người.
- Tôn tức mới vào cửa, không biết vương phủ có quy củ đặc biệt gì không? Mẫu thân thích cái gì?
Khương Lộ Dao cảm thán hỏi:
- Lúc ấy thế tử còn nhỏ, không nhớ, nha hoàn hồi môn của mẫu thân phần lớn theo mẫu thân rời đi, người may mắn sống sót cũng bị phân phát, không biết tung tích. Nhũ mẫu của thế tử biết mẫu thân yêu thích cái gì, chỉ tiếc…Tổ mẫu, tôn tức nói ra được không?
Thái phi cũng nghe một chút tiếng gió, nghe nói Khương Lộ Dao cùng nhũ mẫu nhìn nhau không thuận mắt.
- Nhũ mẫu của a Trạch cũng không dễ dàng, tánh mạng của nàng là Dương phi cứu, đối với Dương phi là trung thành và tận tâm, bởi vậy đầu óc có điểm không rõ ràng lắm, ngươi đừng chấp nhặt với nàng.
- Nàng chỉ nói vài lời nói, sao tôn tức lại so đo?
Khương Lộ Dao muốn nói lại thôi, nhìn quanh bốn phía, nhẹ giọng nói:
- Cho dù nhũ mẫu nói tôn tức không phải, nể tình nhũ mẫu hầu hạ thế tử, tôn tức sẽ không so đo, chỉ là người không hiểu được, nhũ mẫu thường xuyên nói với thế tử về án oan Dương gia, nói vương gia như thế nào bạc đãi mẫu phi…Nếu là người khác nói như vậy, thế tử có thể đem người châm ngòi phụ tử hắn cùng vương gia đi xử lý, nhưng nói những lời này lại là nhũ mẫu, thế tử là người có tâm sự, người nghĩ trong lòng hắn có thể dễ chịu sao?
- Nàng còn nói cái gì?
Tuy thái phi biết trong lòng nhũ mẫu có oán khí với Tần vương phủ, nhưng không ngờ thời thời khắc khắc nàng ta ở bên tai Triệu Đạc Trạch nhắc mãi những lời này.
- Ngươi hãy nói cho ta nghe.
- Lại nói đến chuyện liên quan đến mẫu phi…
Khương Lộ Dao ra vẻ tò mò hỏi:
- Tổ mẫu, người đau tôn tức cùng thế tử như vậy, hay người đem chuyện năm đó của mẫu thân nói một lần đi, thế tử cùng phụ vương cũng không thể không lạnh không nhạt như vậy được, tôn tức nhìn thế tử muốn thân cận vương gia lại không dám thân cận, đau lòng cực kỳ. Tôn tức nghĩ mẫu phi ở thiên có linh, cũng sẽ không muốn nhìn thấy thế tử cùng vương gia biến thành như vậy…
Năm đó chuyện Dương phi ôm tử tự sát mới là mấu chốt, Khương Lộ Dao dò hỏi án oan năm đó của Dương gia.
Nếu nghe nhiều người nói, có lẽ sẽ phát hiện dấu vết bất đồng để lại, Khương Lộ Dao không muốn Triệu Đạc Trạch lưng đeo trầm trọng thù hận.
Quan Sư Các xuân ý dạt dào, đám nha hoàn canh cửa vẻ mặt ngượng ngùng, hơi cúi đầu, bên trong truyền ra đối thoại, làm nhân tâm ngứa ngáy.
- Ờ, hướng lên trên một chút.
- Nơi này?
- Lên tí nữa.
Khương Lộ Dao ghé vào thành giường, chỉ huy Triệu Đạc Trạch xoa eo giúp nàng, đêm qua một phen lăn lộn, eo đau muốn chết, không bắt hắn xoa, thì bắt ai xoa?
Triệu Đạc Trạch rất thích làm chuyện này, bàn tay to sờ soạn vòng eo thanh mảnh, thỉnh thoảng nhẹ nhàng hôn cổ Khương Lộ Dao, hô hấp có chút trầm trọng.
- Dao Dao.
- Đi…
Khương Lộ Dao liếc hắn một cái, dỗi nói:
- Ngoan ngoãn xoa eo, không được làm bậy.
Nàng càng ‘ hung ác ’ ra lệnh, bàn tay của Triệu Đạc Trạch càng lệch khỏi quỹ đạo, chậm rãi đi xuống trêu chọc Khương Lộ Dao, lấy lòng, dụ nàng.
- Sắc trời vừa tối, Dao Dao, chúng ta…
- Không có chúng ta, hôm qua ta nghe rất nhiều chuyện về ngươi, ta còn chưa có sinh khí đâu?
- Dao Dao.
Khương Lộ Dao xoay người đè lên người Triệu Đạc Trạch, mông vểnh giận dỗi ngồi ở trên bụng hắn, bĩu môi nói:
- Sinh khí, sinh khí.
Triệu Đạc Trạch nắm chặt eo nhỏ của nàng, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm, dù muốn bao nhiêu lần, cũng không đủ.
- Nàng đem miệng nâng cao như vậy, là muốn ta hôn?
- Không phải…
Câu nói kế tiếp đã bị Triệu Đạc Trạch nuốt vào trong bụng, lúc đầu Khương Lộ Dao cũng kháng cự, sau đó liền nhu thuận, đôi tay chậm rãi vòng lấy cổ Triệu Đạc Trạch, đầu lưỡi linh hoạt đi vào, Triệu Đạc Trạch cảm giác toàn thân nhiệt khí thẳng xuống phía dưới…
Đang định cởi bỏ y phục của ái thê, bên ngoài nha hoàn canh cửa hồi bẩm:
- Chủ tử, thái phi điện hạ truyền người đi qua.
Khương Lộ Dao lập tức đẩy Triệu Đạc Trạch, chọc trán hắn, nhỏ giọng oán giận:
- Chỉ lo cùng ngươi hồ nháo, sổ sách còn chưa có xem, một hồi thái phi hỏi ta, ta trả lời không được, xem ta trở về sẽ thu thập ngươi như thế nào.
Triệu Đạc Trạch xoa xoa cái trán, lại cười nói:
- Cầu thu thập.
- Hứ.
Khương Lộ Dao liếc hắn:
- Chỉ giỏi học theo.
Lúc tình nùng ý mật, Khương Lộ Dao cũng nói sẽ cầu hắn thế nào, như thế nào.
Không ngờ Triệu Đạc Trạch lại nhớ kỹ, còn học đến đâu dùng đến đó, dùng lời nói khiêu khích nàng.
Khương Lộ Dao soi gương, bất đắc dĩ sai người múc nước, lại phải rửa mặt chải đầu lần nữa, mới có thể gặp người.
Dùng khăn lạnh đắp môi có chút sưng đỏ, nghe tiếng Triệu Đạc Trạch nằm trên giường cười xấu xa.
Khương Lộ Dao tức giận, tùy tay đem khăn lạnh ném lên mặt Triệu Đạc Trạch.
- Này thì cười!
Bộ dáng nàng thế này là ai hại?
Đi gặp người khác còn đỡ, cố tình lúc này lại đi gặp một lão bà thủ tiết nhiều năm, lúc này Khương Lộ Dao có bộ dạng kiều diễm ướt át, không phải sẽ kích thích thái phi sao?
Nàng không nghĩ thái phi sẽ vì tôn tử tôn tức tình nùng ý mật mà cao hứng.
Triệu Đạc Trạch cười vui vẻ, lấy khăn xuống: - Dao Dao, ta cùng nàng đồng cam cộng khổ.
Khương Lộ Dao lười phản ứng với Triệu Đạc Trạch, thu thập ổn thỏa, liền đi gặp thái phi.
Lúc Khương Lộ Dao đi rồi, Triệu Đạc Trạch đứng dậy cầm lấy sổ sách ở trên bàn, lật xem, đồng thời ở trên sổ sách xóa giảm những mục không cần thiết, hắn muốn soạn sơ qua, giúp Khương Lộ Dao tốn ít sức lực.
- Thế tử điện hạ, nha hoàn hầu hạ bên người nhũ mẫu qua đây truyền lời.
- Chuyện gì?
Triệu Đạc Trạch nhíu nhíu mày, nói:
- Để nàng tiến vào.
Rèm cửa đẩy ra, một vị thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt thanh lệ, cử chỉ hào phóng đi vào, Triệu Đạc Trạch thấy rõ dung mạo kia, không khỏi sửng sốt một chút.
- Ngươi…
- Thế tử điện hạ, nhũ mẫu sai nô tỳ tặng đồ cho người…
Nha hoàn mỉm cười nhàn nhạt.
- Là nhũ mẫu đích thân làm điểm tâm cho người, là những món người thích ăn nhất.
- Đi, ngươi đi ra ngoài đáp lời.
Triệu Đạc Trạch ngửi được hương vị mà hắn khó có thể quên, hương vị điểm tâm gợi lên rất nhiều hồi ức, hơn nữa nha hoàn này có tướng mạo quá…
Rất giống một người, một người khiến Triệu Đạc Trạch không thể quên, chỉ là giống thì như thế nào, hắn sẽ muốn người thay thế?
Huống chi, tâm hắn đã bị Khương Lộ Dao cuốn lấy, cho dù nàng có thể sống lại, Triệu Đạc Trạch cũng sẽ không cùng nàng có bất cứ liên hệ nào.
Khi đó hắn quá trẻ, sau khi gặp được Khương Lộ Dao, hắn mới biết cái gì gọi là yêu sâu sắc, cái gì gọi là hạnh phúc an tâm.
- Thế tử điện hạ.
- Đi ra ngoài.
Triệu Đạc Trạch lạnh lùng nói:
- Đi ra ngoài đáp lời.
Nha hoàn đặt rổ điểm tâm xuống, xoay người lui ra ngoài, Triệu Đạc Trạch đè đè huyệt thái dương, nhũ mẫu chướng mắt Dao Dao sao? Một hai phải dùng chiêu này?
Dao Dao ở trước mặt hắn chưa từng nói nhũ mẫu có gì không tốt, cho dù hắn nhìn ra Dao Dao rất chướng mắt nhũ mẫu, nhưng vì hắn, Dao Dao sẽ chiếu cố nhũ mẫu rất tốt, đơn giản là vì nhũ mẫu dưỡng hắn…
Khương Lộ Dao thậm chí từng nói với hắn, nhũ mẫu nên thường xuyên hoạt động, hàng năm ở trong phòng, không những đối với thân thể không tốt, còn có khả năng càng suy nghĩ nhiều.
Khương Lộ Dao vì nhũ mẫu tìm rất nhiều lý do, thuyết phục chính nàng, nhũ mẫu là trung tâm, chỉ là trung tâm chủ tử mà làm chuyện xấu.
Triệu Đạc Trạch không có cách nào an ủi chính mình như nàng, nhạy bén cảm giác được nhũ mẫu rất kiêng kị Khương Lộ Dao, vì cái gì?
Đơn giản là Khương Lộ Dao không hiểu được tâm tư của nhũ mẫu?
Dao Dao vì hắn mà suy xét.
Vẫn luôn có người ở bên tai hắn không ngừng nhắc chuyện năm đó, Triệu Đạc Trạch rất vất vả mới có hai ngày thoải mái, lúc này hắn căn bản không muốn gặp nhũ mẫu.
Hôm nay nhũ mẫu lại làm như vậy, Triệu Đạc Trạch bất mãn với dụng tâm của nhũ mẫu.
- Ngươi trở về nói với nhũ mẫu, hai ngày nữa ta sẽ đi thăm nhũ mẫu.
- Nhũ mẫu muốn thế tử mau chóng đi... Qua mấy ngày nữa là ngày giỗ của thân mẫu người.
- Không chỉ có ta nhớ rõ, thế tử phi cũng nhớ rõ.
Triệu Đạc Trạch hòa hoãn ngữ khí, có lẽ nhũ mẫu đã lão nên hồ đồ, dù sao nhũ mẫu cũng là người thân cận duy nhất mà mẫu phi để lại hắn, lại chiếu cố hắn nhiều năm như vậy.
- Thân thể nhũ mẫu như thế nào?
- Hồi bẩm thế tử, nhũ mẫu thân thể an ổn, chỉ là luôn nhắc tới người, có khi suốt đêm rơi lệ, trừ người ra, ai cũng không khuyên được. Nô tỳ nhìn…Cũng cảm thấy bi thương.
Nha hoàn ở ngoài cửa, cách mành nhìn bóng dáng Tần vương thế tử, thanh âm tận lực ôn nhu.
- Nhũ mẫu cũng rất thương tiếc thế tử, chỉ là có những lời không dễ mở miệng nói trước mặt người, một rổ điểm tâm kia, nhũ mẫu không để người khác trợ giúp, từ đầu đến cuối chỉ một mình nhũ mẫu làm.
Triệu Đạc Trạch mở rổ, điểm tâm chỉnh tề khiến tâm hắn đau đớn, nếu nhũ mẫu không sai nha hoàn này đem tới…Có lẽ hắn càng cảm động. Chỉ là một tỳ nữ giống như đã từng quen biết, khiến Triệu Đạc Trạch hết muốn ăn uống.
Hắn rất vất vả mới tìm được kiều thê, cảm nhận thê tộc duy trì, không phải chỉ có mình hắn.
Nếu lúc này hắn sủng hạnh nha hoàn, nhất định Dao Dao sẽ không tha thứ cho hắn.
Nhạc phụ cũng sẽ không che chở hắn.
Đối với sắc đẹp, Triệu Đạc Trạch nhìn thật đạm, Dao Dao thỏa mãn hắn các loại ảo tưởng, hắn không cần ở trên người nữ tử khác tìm vui.
- Ngày giỗ của mẫu thân, ta sẽ để thế tử phi an bài, đến lúc đó ta cũng sẽ để nhũ mẫu bái tế mẫu phi.
Triệu Đạc Trạch cầm một khối điểm tâm, trước kia hắn sẽ thực cảm động, rất thích nhũ mẫu đích thân làm điểm tâm.
Nhưng hiện tại, tay nghề không bằng Dao Dao, hình dạng điểm tâm cũng không thế nào đẹp…
- Ngươi đi về đi, nói nhũ mẫu không cần phái người lại đây, ta cùng Dao Dao hết thảy đều tốt, nhũ mẫu yên tâm là được.
Nha hoàn nghe Triệu Đạc Trạch kiên quyết, uốn gối tiếc nuối rời đi.
Triệu Đạc Trạch đem điểm tâm bỏ vào trong miệng, điểm tâm từng làm hắn cảm động thương cảm lại không có mùi vị gì cả, có chút đắng, có chút chát, đem rổ đẩy ra xa, hắn chuyên tâm giúp Khương Lộ Dao xem sổ sách.
- Đem rổ này đi, đừng để Dao Dao biết.
- Dạ, thế tử điện hạ.
Mặc kệ nhũ mẫu dụng tâm như thế nào, Triệu Đạc Trạch không muốn Khương Lộ Dao oán hận nhũ mẫu.
……
Thái phi gọi Khương Lộ Dao tới cũng là vì ngày giỗ của Dương phi, để Khương Lộ Dao ngồi bên người, thanh âm thái phi bình thản, lộ ra một tia tiếc hận.
- Thân mẫu của a Trạch là một vị nữ tử cực kỳ khó có, phẩm mạo xuất chúng, tài học xuất sắc, nàng cùng Tần vương là tình cảm thâm hậu…Chỉ tiếc, nàng đi quá sớm, trước kia ngày giỗ đều là nhi tức lo liệu, lần này ngươi vào cửa, lại quản hậu trạch, ta cũng không tiện làm nhi tức lo lắng.
- Thái phi điện hạ cứ yên tâm, tôn tức nhất định tận lực lo liệu.
Khương Lộ Dao tỏ thái độ sẽ đem hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, nàng tin tưởng Dương phi là một vị nữ tử ưu tú.
Dù Dương gia ở trong tình trạng như vậy, mà nàng còn có thể bảo vệ quả phụ Dương gia cùng rễ và mầm duy nhất.
Khương Lộ Dao rất khâm phục nàng, nhưng nàng đối với nhi tử Triệu Đạc Trạch có thể…
Có lẽ Dương phi thật sự muốn mang Triệu Đạc Trạch cùng nhau rời xa nhân thế, không muốn lưu lại một mình nhi tử ở dương gian chịu khổ.
Chỉ là cuối cùng vẫn mềm lòng, buông lỏng tay, nên Triệu Đạc Trạch còn sống, đáng tiếc sống, lại chua xót lòng người.
- Tôn tức mới vào cửa, không biết vương phủ có quy củ đặc biệt gì không? Mẫu thân thích cái gì?
Khương Lộ Dao cảm thán hỏi:
- Lúc ấy thế tử còn nhỏ, không nhớ, nha hoàn hồi môn của mẫu thân phần lớn theo mẫu thân rời đi, người may mắn sống sót cũng bị phân phát, không biết tung tích. Nhũ mẫu của thế tử biết mẫu thân yêu thích cái gì, chỉ tiếc…Tổ mẫu, tôn tức nói ra được không?
Thái phi cũng nghe một chút tiếng gió, nghe nói Khương Lộ Dao cùng nhũ mẫu nhìn nhau không thuận mắt.
- Nhũ mẫu của a Trạch cũng không dễ dàng, tánh mạng của nàng là Dương phi cứu, đối với Dương phi là trung thành và tận tâm, bởi vậy đầu óc có điểm không rõ ràng lắm, ngươi đừng chấp nhặt với nàng.
- Nàng chỉ nói vài lời nói, sao tôn tức lại so đo?
Khương Lộ Dao muốn nói lại thôi, nhìn quanh bốn phía, nhẹ giọng nói:
- Cho dù nhũ mẫu nói tôn tức không phải, nể tình nhũ mẫu hầu hạ thế tử, tôn tức sẽ không so đo, chỉ là người không hiểu được, nhũ mẫu thường xuyên nói với thế tử về án oan Dương gia, nói vương gia như thế nào bạc đãi mẫu phi…Nếu là người khác nói như vậy, thế tử có thể đem người châm ngòi phụ tử hắn cùng vương gia đi xử lý, nhưng nói những lời này lại là nhũ mẫu, thế tử là người có tâm sự, người nghĩ trong lòng hắn có thể dễ chịu sao?
- Nàng còn nói cái gì?
Tuy thái phi biết trong lòng nhũ mẫu có oán khí với Tần vương phủ, nhưng không ngờ thời thời khắc khắc nàng ta ở bên tai Triệu Đạc Trạch nhắc mãi những lời này.
- Ngươi hãy nói cho ta nghe.
- Lại nói đến chuyện liên quan đến mẫu phi…
Khương Lộ Dao ra vẻ tò mò hỏi:
- Tổ mẫu, người đau tôn tức cùng thế tử như vậy, hay người đem chuyện năm đó của mẫu thân nói một lần đi, thế tử cùng phụ vương cũng không thể không lạnh không nhạt như vậy được, tôn tức nhìn thế tử muốn thân cận vương gia lại không dám thân cận, đau lòng cực kỳ. Tôn tức nghĩ mẫu phi ở thiên có linh, cũng sẽ không muốn nhìn thấy thế tử cùng vương gia biến thành như vậy…
Năm đó chuyện Dương phi ôm tử tự sát mới là mấu chốt, Khương Lộ Dao dò hỏi án oan năm đó của Dương gia.
Nếu nghe nhiều người nói, có lẽ sẽ phát hiện dấu vết bất đồng để lại, Khương Lộ Dao không muốn Triệu Đạc Trạch lưng đeo trầm trọng thù hận.
/239
|