"Gừ" từ trong đám cỏ cây rậm rạp vài con Huyết Lang Sát lớn nhảy ra. Hàm răng sắc nhọn, bóng bẩy dính đầy nước vãi, các khóe răng thô ráp len lỏi vài phần máu
Trời chỉ mới chuyển vàng a, đã xuất hiện Huyết Lang Sát bạo ngược... quả nhiên nơi này không thể xem thường được, rất nguy hiểm
Chúng vây quanh nàng thành một vòng tròn, con ngươi của Huyết Lang Sát không phải bình thường, nó thật sự rất đẹp. Sắc vàng lấp lánh, một đường thẳng dọc như dãi ngân hà sáng bừng dưới ánh hoàng hôn
Nàng thầm dò xét, quan sát khả năng chiến đấu của chúng. Huyết Lang cận chiến rất giỏi, đặc biệt rất hung hãn làm chết rất nhiều kẻ xấu số, tuy cận chiến giỏi nhưng chúng cũng có điểm yếu đó chính là rất sợ lửa
-Thị tộc Huyết Lang Sát xuất hiện ở chỗ này đúng là có chuyện đã xảy ra rồi, chấn bảo đã lung lay... chỉ có khả năng đó mới làm chúng chạy đến đây để canh chừng con người
-Tộc Huyết Lang có chấn bảo gì?
Thiên Tằm Dương đã từng xem qua thú phổ, trong đó có rất nhiều loại hỗn thú, con người rất ít khi gặp được chúng bởi chúng sống ẩn dật, đặc điểm của chúng chỉ là dựa trên miêu tả của một số người để vẽ ra, thật chất chưa từng gặp qua
Nàng không có hứng thú với chúng, một đao giết sạch là được, chỉ là khi nghe Vong nói đến nói đến bảo vật, liền thấy có chút thú vị a
-Nha đầu! Ngươi đừng cướp, ngươi cướp đi... bọn nó sẽ chết đấy. Ngươi không phải nhẫn tâm như vậy chứ
Tử Vong trong lòng đã đoán trước được, ở trong người nàng bao lâu nay đâu phải dư thừa. Dù sao hắn cũng hiểu nàng về khoản này, đúng là như vậy
Nàng hừ lạnh, ngừng nói, một hồi lâu suy nghĩ...
Đám Huyết Lang đổ ba đường hắc tuyến trên đầu. Từ nãy đến giờ nàng cứ như bị bệnh, đứng một mình chẳng biết nói chuyện với ai mà cứ quơ tay qua lại chẳng thèm chú ý bọn nó
Một con tức giận nhảy lên người nàng, lần đầu tiên bị con người khinh khi như vậy, dù gì nó cũng là Lang Sát tộc, không phải dạng hỗn thú lạc lõng, thấp kém như loài hỗn thú khác
Nàng phát giác, kịp tránh đi nhưng lại bị móng vuốt của nó cào lên mặt. Vết thương trên mặt rỉ máu, chảy dài trên mặt một đường
Tử Vong cảm thấy nàng đang bị thương, liền tức giận. Dùng nhập thể mà chẳng cần có sự đồng ý của nàng, cảm giác của hắn lúc này chính là tự do, không có sự ràng buộc bởi không gian trong hắn, quả thật là thoải mái
"Gầm gầm" tiếng trời vang lên, mắt Thiên Tằm Dương vốn màu đỏ nhưng do nàng hiện tại không còn là mình mà là Vong nên mắt chuyển vàng rực rỡ. Hắn đang dùng sát lệnh thuật lên các hỗn thú trong phạm vi bán kính hắn đang đứng. Sức công phá của sát lệnh rất lớn, có thể cháy con người ta thành cát bụi không chút dấu vết
Thiên Tằm Dương đùng một cái bị đẩy vào trong người, nàng khá bất ngờ a, nhưng mà quan sát Vong chiến đấu cảm thấy có chút hứng thú muốn học mấy thứ hắn dùng, lúc hắn ra chiêu nàng bắt đầu cảm ngộ nó, quả thật có thể hủy thi diệt tích, có thể dùng cho dọn rác đi
"Vương! Ngươi tại sao lại muốn thất sát đồng loại, mọi người trong đế quốc đều chờ người trở về" một lão nhân gia từ phía trên bay xuống, cảnh tượng thật giống như mấy cuốn tiểu thuyết, y như một vị tiên
Đế quốc hỗn thú được coi là thế giới ngầm ở nơi này, rất rộng lớn. Tuy nhiên sự hiểu biết con người về nơi này không lớn như vậy, họ thậm chí còn không biết đến nó nữa là...
"Ta đã chết không thể bảo vệ đế quốc nữa... ra lệnh cho các thị tộc đừng chờ đợi ta nữa"
Hắn mặt lạnh, không còn nụ cười trên mặt như thường ngày nói chuyện với nàng nữa. Mà thay vào đó điều này khiến nàng liên tưởng đến một vị hoàng đế gánh trách nhiệm trên vai vì quốc gia, không ngừng nghĩ mà dốc sức bảo vệ
"Có thể dùng thứ đó... Vương! Thứ đó có thể trở th--"
"Không thể dùng được... bởi ta còn có việc phải làm, không thể quay lại đế quốc. Các ngươi cứ đưa người xứng đáng lên thay ta"
Tất cả lời hắn nói ra đều là cái cớ, cái gì mà đã chết, cái gì mà không thể dùng, hắn chẳng qua muốn ở bên cạnh Thiên Tằm Dương để bảo vệ nàng, sao lại còn nói nhiều lý do như vậy
"Vương!"
Lão nhân gia ra sức khuyên vương của hắn trở về. Nhưng mà khuyên thế nào đây! Lòng vương hắn đã không còn ở đế quốc có trở về thì sao?
-Ta muốn xem đế quốc của ngươi!
Thiên Tằm Dương lại dở giọng tiểu hài tử nói chuyện với hắn. Hắn vốn dĩ coi nàng như con của mình thì làm sao không nghe cho được
-Ngươi muốn xem sao?
-Phải
Nàng nói không chút do dự
"Được. Ta sẽ trở về và giải quyết tất cả ở đế quốc... các ngươi chờ ta ở đây, sáng ngày mai ta sẽ đến"
Nói xong hắn đưa hồn nàng trở lại, còn hắn thì vẫn vậy, ở lại trong người nàng. Nhưng mà từ lúc từ đó về hắn chẳng nói gì cả, nàng hỏi cũng không thấy hắn trả lời
Nàng biết bản thân hắn gặp lại thị tộc nên nhớ đến chuyện cũ liền không vui, nàng hiểu nên cũng không mẩy may nói nhiều
Nàng ra cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng tròn ngây thơ giải tỏa tâm hồn, nhưng mà ánh trăng hôm nay lại khuyết thành một dạng lưỡi liềm mỏng manh.
"Viện trưởng kêu ngươi đến gặp, mong ngươi đến ngay" một chú quạ đen, mấp máy cái mỏ nói
Nàng nhìn nó chẳng nói chẳng rằng rời phòng
>>>>>Thư Phòng<<<<<
Nàng gõ cửa, tiếng nói vọng ra ngoài "Vào đi"
Người ngồi trên ghế là viện trưởng nàng đã từng gặp qua ở buổi lễ chiêu mộ tân sinh nhưng mà ông ta có ý đồ gì lại kêu nàng đến đây, nàng thoáng chỉ nhìn thấy lưng ghế không thấy người
"Ngươi có biết tại sao ta kêu ngươi đến không?"
Thiên Tằm Dương cười lạnh, lộ nét mặt khinh bỉ nhìn ông ta. Đúng thật là mặt dày đi, kêu người ta đến còn hỏi ngược lại người ta có biết hay không, cái này đúng là vô liêm sỉ nhất mà nàng từng thấy
"Này sao ngươi có thể nhìn bề trên của mình như vậy hả? Ngươi đúng là... là..." rất bất ngờ nha, ông ta phóng từ trên ghế xuống, chỉ vào mặt nàng. Nàng thầm bái phục ông ta, không nhìn mà có thể nhận ra nét mặt nàng quả là danh bất hư truyền
Nàng không cần suy nghĩ cũng biết ông ta kêu nàng đến làm gì a, lão già này cũng mặt dày lắm, không có thua ai đâu nhưng mà đừng mong có thể moi lợi từ nàng
"Chuyện lúc sáng ta đã giải quyết, sau này ngươi không được nói như vậy nữa... còn nữa thừa tướng ngài ấy khi nghe ngươi là một kiếm sĩ thì hết sức bất ngờ, kêu ta phải quan tâm ngươi nhiều hơn..."
Mới lúc sáng nàng gây ra chuyện hắn đã tốn nửa ngày trời để giải thích, còn đem nhiều chuyện ra nói, nhiều bảo vật ra tặng mà thậm chí nàng chẳng thèm trả lời hay nghĩ cho hắn...
"Haizz ngài muốn gì... cứ nói nhưng nói xong ta có điều kiện"
Thiên Tằm Dương mệt mỏi trả lời, cái gì cũng phải có qua có lại, hợp tác cùng phát triển bạo dạnthôi
Viện trưởng trong đầu lại tiếp tục bất ngờ hơn. Cái gì vậy? Tân sinh năm nay cũng quá bạo dạn đi... lại dám ra điều kiện với cả hiệu trưởng, hết thuốc chữa rồi, hết thuốc chữa rồi...
Trời chỉ mới chuyển vàng a, đã xuất hiện Huyết Lang Sát bạo ngược... quả nhiên nơi này không thể xem thường được, rất nguy hiểm
Chúng vây quanh nàng thành một vòng tròn, con ngươi của Huyết Lang Sát không phải bình thường, nó thật sự rất đẹp. Sắc vàng lấp lánh, một đường thẳng dọc như dãi ngân hà sáng bừng dưới ánh hoàng hôn
Nàng thầm dò xét, quan sát khả năng chiến đấu của chúng. Huyết Lang cận chiến rất giỏi, đặc biệt rất hung hãn làm chết rất nhiều kẻ xấu số, tuy cận chiến giỏi nhưng chúng cũng có điểm yếu đó chính là rất sợ lửa
-Thị tộc Huyết Lang Sát xuất hiện ở chỗ này đúng là có chuyện đã xảy ra rồi, chấn bảo đã lung lay... chỉ có khả năng đó mới làm chúng chạy đến đây để canh chừng con người
-Tộc Huyết Lang có chấn bảo gì?
Thiên Tằm Dương đã từng xem qua thú phổ, trong đó có rất nhiều loại hỗn thú, con người rất ít khi gặp được chúng bởi chúng sống ẩn dật, đặc điểm của chúng chỉ là dựa trên miêu tả của một số người để vẽ ra, thật chất chưa từng gặp qua
Nàng không có hứng thú với chúng, một đao giết sạch là được, chỉ là khi nghe Vong nói đến nói đến bảo vật, liền thấy có chút thú vị a
-Nha đầu! Ngươi đừng cướp, ngươi cướp đi... bọn nó sẽ chết đấy. Ngươi không phải nhẫn tâm như vậy chứ
Tử Vong trong lòng đã đoán trước được, ở trong người nàng bao lâu nay đâu phải dư thừa. Dù sao hắn cũng hiểu nàng về khoản này, đúng là như vậy
Nàng hừ lạnh, ngừng nói, một hồi lâu suy nghĩ...
Đám Huyết Lang đổ ba đường hắc tuyến trên đầu. Từ nãy đến giờ nàng cứ như bị bệnh, đứng một mình chẳng biết nói chuyện với ai mà cứ quơ tay qua lại chẳng thèm chú ý bọn nó
Một con tức giận nhảy lên người nàng, lần đầu tiên bị con người khinh khi như vậy, dù gì nó cũng là Lang Sát tộc, không phải dạng hỗn thú lạc lõng, thấp kém như loài hỗn thú khác
Nàng phát giác, kịp tránh đi nhưng lại bị móng vuốt của nó cào lên mặt. Vết thương trên mặt rỉ máu, chảy dài trên mặt một đường
Tử Vong cảm thấy nàng đang bị thương, liền tức giận. Dùng nhập thể mà chẳng cần có sự đồng ý của nàng, cảm giác của hắn lúc này chính là tự do, không có sự ràng buộc bởi không gian trong hắn, quả thật là thoải mái
"Gầm gầm" tiếng trời vang lên, mắt Thiên Tằm Dương vốn màu đỏ nhưng do nàng hiện tại không còn là mình mà là Vong nên mắt chuyển vàng rực rỡ. Hắn đang dùng sát lệnh thuật lên các hỗn thú trong phạm vi bán kính hắn đang đứng. Sức công phá của sát lệnh rất lớn, có thể cháy con người ta thành cát bụi không chút dấu vết
Thiên Tằm Dương đùng một cái bị đẩy vào trong người, nàng khá bất ngờ a, nhưng mà quan sát Vong chiến đấu cảm thấy có chút hứng thú muốn học mấy thứ hắn dùng, lúc hắn ra chiêu nàng bắt đầu cảm ngộ nó, quả thật có thể hủy thi diệt tích, có thể dùng cho dọn rác đi
"Vương! Ngươi tại sao lại muốn thất sát đồng loại, mọi người trong đế quốc đều chờ người trở về" một lão nhân gia từ phía trên bay xuống, cảnh tượng thật giống như mấy cuốn tiểu thuyết, y như một vị tiên
Đế quốc hỗn thú được coi là thế giới ngầm ở nơi này, rất rộng lớn. Tuy nhiên sự hiểu biết con người về nơi này không lớn như vậy, họ thậm chí còn không biết đến nó nữa là...
"Ta đã chết không thể bảo vệ đế quốc nữa... ra lệnh cho các thị tộc đừng chờ đợi ta nữa"
Hắn mặt lạnh, không còn nụ cười trên mặt như thường ngày nói chuyện với nàng nữa. Mà thay vào đó điều này khiến nàng liên tưởng đến một vị hoàng đế gánh trách nhiệm trên vai vì quốc gia, không ngừng nghĩ mà dốc sức bảo vệ
"Có thể dùng thứ đó... Vương! Thứ đó có thể trở th--"
"Không thể dùng được... bởi ta còn có việc phải làm, không thể quay lại đế quốc. Các ngươi cứ đưa người xứng đáng lên thay ta"
Tất cả lời hắn nói ra đều là cái cớ, cái gì mà đã chết, cái gì mà không thể dùng, hắn chẳng qua muốn ở bên cạnh Thiên Tằm Dương để bảo vệ nàng, sao lại còn nói nhiều lý do như vậy
"Vương!"
Lão nhân gia ra sức khuyên vương của hắn trở về. Nhưng mà khuyên thế nào đây! Lòng vương hắn đã không còn ở đế quốc có trở về thì sao?
-Ta muốn xem đế quốc của ngươi!
Thiên Tằm Dương lại dở giọng tiểu hài tử nói chuyện với hắn. Hắn vốn dĩ coi nàng như con của mình thì làm sao không nghe cho được
-Ngươi muốn xem sao?
-Phải
Nàng nói không chút do dự
"Được. Ta sẽ trở về và giải quyết tất cả ở đế quốc... các ngươi chờ ta ở đây, sáng ngày mai ta sẽ đến"
Nói xong hắn đưa hồn nàng trở lại, còn hắn thì vẫn vậy, ở lại trong người nàng. Nhưng mà từ lúc từ đó về hắn chẳng nói gì cả, nàng hỏi cũng không thấy hắn trả lời
Nàng biết bản thân hắn gặp lại thị tộc nên nhớ đến chuyện cũ liền không vui, nàng hiểu nên cũng không mẩy may nói nhiều
Nàng ra cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng tròn ngây thơ giải tỏa tâm hồn, nhưng mà ánh trăng hôm nay lại khuyết thành một dạng lưỡi liềm mỏng manh.
"Viện trưởng kêu ngươi đến gặp, mong ngươi đến ngay" một chú quạ đen, mấp máy cái mỏ nói
Nàng nhìn nó chẳng nói chẳng rằng rời phòng
>>>>>Thư Phòng<<<<<
Nàng gõ cửa, tiếng nói vọng ra ngoài "Vào đi"
Người ngồi trên ghế là viện trưởng nàng đã từng gặp qua ở buổi lễ chiêu mộ tân sinh nhưng mà ông ta có ý đồ gì lại kêu nàng đến đây, nàng thoáng chỉ nhìn thấy lưng ghế không thấy người
"Ngươi có biết tại sao ta kêu ngươi đến không?"
Thiên Tằm Dương cười lạnh, lộ nét mặt khinh bỉ nhìn ông ta. Đúng thật là mặt dày đi, kêu người ta đến còn hỏi ngược lại người ta có biết hay không, cái này đúng là vô liêm sỉ nhất mà nàng từng thấy
"Này sao ngươi có thể nhìn bề trên của mình như vậy hả? Ngươi đúng là... là..." rất bất ngờ nha, ông ta phóng từ trên ghế xuống, chỉ vào mặt nàng. Nàng thầm bái phục ông ta, không nhìn mà có thể nhận ra nét mặt nàng quả là danh bất hư truyền
Nàng không cần suy nghĩ cũng biết ông ta kêu nàng đến làm gì a, lão già này cũng mặt dày lắm, không có thua ai đâu nhưng mà đừng mong có thể moi lợi từ nàng
"Chuyện lúc sáng ta đã giải quyết, sau này ngươi không được nói như vậy nữa... còn nữa thừa tướng ngài ấy khi nghe ngươi là một kiếm sĩ thì hết sức bất ngờ, kêu ta phải quan tâm ngươi nhiều hơn..."
Mới lúc sáng nàng gây ra chuyện hắn đã tốn nửa ngày trời để giải thích, còn đem nhiều chuyện ra nói, nhiều bảo vật ra tặng mà thậm chí nàng chẳng thèm trả lời hay nghĩ cho hắn...
"Haizz ngài muốn gì... cứ nói nhưng nói xong ta có điều kiện"
Thiên Tằm Dương mệt mỏi trả lời, cái gì cũng phải có qua có lại, hợp tác cùng phát triển bạo dạnthôi
Viện trưởng trong đầu lại tiếp tục bất ngờ hơn. Cái gì vậy? Tân sinh năm nay cũng quá bạo dạn đi... lại dám ra điều kiện với cả hiệu trưởng, hết thuốc chữa rồi, hết thuốc chữa rồi...
/14
|