Lão lưng gù bỗng nói: "Còn trở lại đây không?"
Diệp Quân nhìn ông lão, đáp lời: "Nếu không có gì bất ngờ thì chắc là không đâu!"
Lão lưng gù thản nhiên nói: "Thường lúc nói lời này thì sẽ có gì đó bất ngờ xảy ra!"
Diệp Quân đơ mặt ra.
Trận pháp dịch chuyển khởi động, Diệp Quân biến mất trong trận pháp.
Chẳng bao lâu sau, Ngao Mông đã xuất hiện.
Lão lưng gù nhìn Ngao Mông, không nói gì.
Ngao Mông hỏi: "Cậu thanh niên kia đi đâu rồi?"
Lão lưng gù đáp: "Thương hội có quy định, không được tiết lộ hành tung của khách hàng, ta là một người có đạo đức nghề nghiệp..."
Ngao Mông xoè tay ra, một chiếc nhẫn không gian chầm chậm bay tới trước mặt lão lưng gù!
Trong chiếc nhẫn có những một vạn kim tinh.
Lão lưng gù lập tức chỉ vào trận pháp dịch chuyển ở phía xa.
Ngao Mông mỉa mai: "Đạo đức nghề nghiệp ư?"
Nói rồi, ông ta đi thẳng tới trận pháp dịch chuyển kia.
Nghe vậy, mắt lão lưng gù loé lên một tia u ám.
Ngao Mông đi vào trong trận pháp dịch chuyển, nhưng trận pháp không hề có động tĩnh gì!
Ngao Mông nhíu mày, nhìn lão lưng gù. Ông lão thờ ơ nói: "Ôi chao, trận pháp dịch chuyển hư rồi! Không thể dịch chuyển được rồi! Sao trùng hợp thế nhỉ!"
Ngao Mông nhìn chằm chằm lão lưng gù: "Ngươi giở trò phải không?"
Lão lưng gù châm chọc: "Thế ngươi đánh ta đi này!"
Ông ấy không sợ tộc Chân Long thật!
Tiên Bảo Các thì cần sợ ai cơ chứ?
Chỉ cần đối phương dám ra tay, tộc Chân Long chắc chắn sẽ trả giá đắt!
Tiên Bảo Các còn chẳng sợ thư viện Quan Huyên nữa là!
Ngao Mông nhìn chòng chọc lão lưng gù, ánh mắt lạnh như băng nhưng ông ta không dám ra tay!
Ra tay với người của Tiên Bảo Các sẽ gây ra ảnh hưởng ngoại giao cực kỳ tồi tệ.
Sau một hồi cân nhắc thiệt hơn, ông ta lại đưa một chiếc nhẫn không gian nữa cho lão lưng gù, trong nhẫn có đến hai vạn kim tinh!
Nhưng lão lưng gù lại vứt luôn chiếc nhẫn xuống đất, mỉa mai: "Tiền? Ông đây không có tiền chắc?"
Nói rồi ông ấy quay người rời đi.
Sắc mặt của Ngao Mông đứng đó vô cùng khó coi.
...
Trong thông đạo không gian dịch chuyển, Diệp Quân ngồi xếp bằng trên đất.
Trong tháp, giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Hay là dẫn hắn thẳng đến vũ trụ Quan Huyên đi?"
Tiểu Tháp trầm giọng than: "Đi để làm gì? Kế thừa gia sản à? Đại ca ơi, bây giờ thực lực của hắn như thế nào? Đến đó, người bên đó có phục hắn không?"
Giọng nói bí ẩn cười khẩy: "Không phục cũng có thể làm gì được? Lẽ nào dám giết hắn luôn sao? Ai dám? Tín công chúa? Minh Hoàng? Tộc Đại Hoang? Hay thần tộc Thái Sơ?"
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Đúng là không dám giết, nhưng họ dám cướp quyền của hắn! Với thực lực của hắn bây giờ, hắn có năng lực quản lý vũ trụ vô tận này không? Làm một viện trưởng Quan Huyên bù nhìn có ý nghĩa gì không? Hơn nữa, ngươi quên tiểu chủ đã dặn dò gì rồi sao?"
Giọng nói bí ẩn im lặng.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: "Tiểu chủ mong thằng nhóc này không đi vào vết xe đổ của ngài, thế nên mới đưa hắn đến Nam Châu xa xôi này. Thêm vào đó, ngươi không phát hiện ra sao? Không có tiểu chủ nhiều năm nay, thư viện Quan Huyên bây giờ đã bắt đầu mục nát từ nội bộ rồi. Nếu hắn không từng bước đi lên, mai sau sao có thể giải quyết được những vấn đề này?"
Giọng nói bí ẩn lại khẽ thở dài.
Tiểu Tháp lại nói: "Hơn nữa Thiên Mệnh tỷ tỷ cũng đã từng dặn phải mài giũa tâm trí của hắn... nếu bây giờ đưa hắn về vũ trụ Quan Huyên thì còn mài giũa con khỉ gì nữa! Không vượt qua trăm ngàn khổ cực thì sao có thể trở thành thế gian đệ nhất kiếm được?"
Nói đến đây, nó dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục: "Còn nữa, vũ trụ này không thể chữa lành được thương tích của ta và ngươi. Hai người chúng ta bây giờ thế này, mà cường giả đỉnh cấp thế hệ trước người thì chết, kẻ thì chìm vào giấc ngủ say... chúng ta không thể nào đàn áp được đám Tín công chúa và Minh Hoàng đâu".
Giọng nói bí ẩn thầm thì: "Thế gian đệ nhất kiếm..."
Tiểu Tháp khẽ thở dài.
Nó ngập ngừng một lúc rồi lại nói: "Bên cạnh đó, ta hy vọng ngươi hiểu một điều! Hai chúng ta đã không còn là mình năm xưa nữa rồi. Bây giờ ngươi sống dở chết dở, còn ta thì thần phách bản thể bị thương nghiêm trọng... Chúng ta bây giờ đã không còn tư cách để ra vẻ ngầu lòi nữa rồi! Nếu chúng ta chết trong thay đám oắt con nào đó... thế thì mẹ kiếp, chẳng phải khiến người khác cười rụng răng à?"
Giọng nói bí ẩn trầm giọng than: "Ta chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày thảm đến thế này!"
"Mẹ kiếp!"
Tiểu Tháp bỗng nói: "Nếu để người ở thế giới Hư Chân biết được sự tồn tại của hắn... chắc chắn bọn chúng sẽ điên cuồng tìm cách phá kết giới Nhân Gian mà tiểu chủ để lại, sau đó kéo xuống đây giết hắn..."
Giọng nói bí ẩn lập tức âm trầm nói: "Để hắn khổ thêm chút nữa cũng được! Gia sản thì sau này về thừa kế đi!"
Trong thông đạo không gian, Diệp Quân nhìn nhẫn không gian trước mặt mình, bây giờ hắn chỉ còn lại bốn mươi bảy vạn kim tinh!
Tu luyện, đúng là tốn tiền quá đi mất!
Diệp Quân nắm chặt chiếc nhẫn không gian, trong lòng thầm than, thời gian tiếp theo phải thắt lưng buộc bụng thôi!
Mình nghèo quá mà!
Đợi qua thời gian này phải đi tìm việc làm mới được, nếu không sau này sống sao nổi!
Diệp Quân nhìn ông lão, đáp lời: "Nếu không có gì bất ngờ thì chắc là không đâu!"
Lão lưng gù thản nhiên nói: "Thường lúc nói lời này thì sẽ có gì đó bất ngờ xảy ra!"
Diệp Quân đơ mặt ra.
Trận pháp dịch chuyển khởi động, Diệp Quân biến mất trong trận pháp.
Chẳng bao lâu sau, Ngao Mông đã xuất hiện.
Lão lưng gù nhìn Ngao Mông, không nói gì.
Ngao Mông hỏi: "Cậu thanh niên kia đi đâu rồi?"
Lão lưng gù đáp: "Thương hội có quy định, không được tiết lộ hành tung của khách hàng, ta là một người có đạo đức nghề nghiệp..."
Ngao Mông xoè tay ra, một chiếc nhẫn không gian chầm chậm bay tới trước mặt lão lưng gù!
Trong chiếc nhẫn có những một vạn kim tinh.
Lão lưng gù lập tức chỉ vào trận pháp dịch chuyển ở phía xa.
Ngao Mông mỉa mai: "Đạo đức nghề nghiệp ư?"
Nói rồi, ông ta đi thẳng tới trận pháp dịch chuyển kia.
Nghe vậy, mắt lão lưng gù loé lên một tia u ám.
Ngao Mông đi vào trong trận pháp dịch chuyển, nhưng trận pháp không hề có động tĩnh gì!
Ngao Mông nhíu mày, nhìn lão lưng gù. Ông lão thờ ơ nói: "Ôi chao, trận pháp dịch chuyển hư rồi! Không thể dịch chuyển được rồi! Sao trùng hợp thế nhỉ!"
Ngao Mông nhìn chằm chằm lão lưng gù: "Ngươi giở trò phải không?"
Lão lưng gù châm chọc: "Thế ngươi đánh ta đi này!"
Ông ấy không sợ tộc Chân Long thật!
Tiên Bảo Các thì cần sợ ai cơ chứ?
Chỉ cần đối phương dám ra tay, tộc Chân Long chắc chắn sẽ trả giá đắt!
Tiên Bảo Các còn chẳng sợ thư viện Quan Huyên nữa là!
Ngao Mông nhìn chòng chọc lão lưng gù, ánh mắt lạnh như băng nhưng ông ta không dám ra tay!
Ra tay với người của Tiên Bảo Các sẽ gây ra ảnh hưởng ngoại giao cực kỳ tồi tệ.
Sau một hồi cân nhắc thiệt hơn, ông ta lại đưa một chiếc nhẫn không gian nữa cho lão lưng gù, trong nhẫn có đến hai vạn kim tinh!
Nhưng lão lưng gù lại vứt luôn chiếc nhẫn xuống đất, mỉa mai: "Tiền? Ông đây không có tiền chắc?"
Nói rồi ông ấy quay người rời đi.
Sắc mặt của Ngao Mông đứng đó vô cùng khó coi.
...
Trong thông đạo không gian dịch chuyển, Diệp Quân ngồi xếp bằng trên đất.
Trong tháp, giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Hay là dẫn hắn thẳng đến vũ trụ Quan Huyên đi?"
Tiểu Tháp trầm giọng than: "Đi để làm gì? Kế thừa gia sản à? Đại ca ơi, bây giờ thực lực của hắn như thế nào? Đến đó, người bên đó có phục hắn không?"
Giọng nói bí ẩn cười khẩy: "Không phục cũng có thể làm gì được? Lẽ nào dám giết hắn luôn sao? Ai dám? Tín công chúa? Minh Hoàng? Tộc Đại Hoang? Hay thần tộc Thái Sơ?"
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Đúng là không dám giết, nhưng họ dám cướp quyền của hắn! Với thực lực của hắn bây giờ, hắn có năng lực quản lý vũ trụ vô tận này không? Làm một viện trưởng Quan Huyên bù nhìn có ý nghĩa gì không? Hơn nữa, ngươi quên tiểu chủ đã dặn dò gì rồi sao?"
Giọng nói bí ẩn im lặng.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: "Tiểu chủ mong thằng nhóc này không đi vào vết xe đổ của ngài, thế nên mới đưa hắn đến Nam Châu xa xôi này. Thêm vào đó, ngươi không phát hiện ra sao? Không có tiểu chủ nhiều năm nay, thư viện Quan Huyên bây giờ đã bắt đầu mục nát từ nội bộ rồi. Nếu hắn không từng bước đi lên, mai sau sao có thể giải quyết được những vấn đề này?"
Giọng nói bí ẩn lại khẽ thở dài.
Tiểu Tháp lại nói: "Hơn nữa Thiên Mệnh tỷ tỷ cũng đã từng dặn phải mài giũa tâm trí của hắn... nếu bây giờ đưa hắn về vũ trụ Quan Huyên thì còn mài giũa con khỉ gì nữa! Không vượt qua trăm ngàn khổ cực thì sao có thể trở thành thế gian đệ nhất kiếm được?"
Nói đến đây, nó dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục: "Còn nữa, vũ trụ này không thể chữa lành được thương tích của ta và ngươi. Hai người chúng ta bây giờ thế này, mà cường giả đỉnh cấp thế hệ trước người thì chết, kẻ thì chìm vào giấc ngủ say... chúng ta không thể nào đàn áp được đám Tín công chúa và Minh Hoàng đâu".
Giọng nói bí ẩn thầm thì: "Thế gian đệ nhất kiếm..."
Tiểu Tháp khẽ thở dài.
Nó ngập ngừng một lúc rồi lại nói: "Bên cạnh đó, ta hy vọng ngươi hiểu một điều! Hai chúng ta đã không còn là mình năm xưa nữa rồi. Bây giờ ngươi sống dở chết dở, còn ta thì thần phách bản thể bị thương nghiêm trọng... Chúng ta bây giờ đã không còn tư cách để ra vẻ ngầu lòi nữa rồi! Nếu chúng ta chết trong thay đám oắt con nào đó... thế thì mẹ kiếp, chẳng phải khiến người khác cười rụng răng à?"
Giọng nói bí ẩn trầm giọng than: "Ta chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày thảm đến thế này!"
"Mẹ kiếp!"
Tiểu Tháp bỗng nói: "Nếu để người ở thế giới Hư Chân biết được sự tồn tại của hắn... chắc chắn bọn chúng sẽ điên cuồng tìm cách phá kết giới Nhân Gian mà tiểu chủ để lại, sau đó kéo xuống đây giết hắn..."
Giọng nói bí ẩn lập tức âm trầm nói: "Để hắn khổ thêm chút nữa cũng được! Gia sản thì sau này về thừa kế đi!"
Trong thông đạo không gian, Diệp Quân nhìn nhẫn không gian trước mặt mình, bây giờ hắn chỉ còn lại bốn mươi bảy vạn kim tinh!
Tu luyện, đúng là tốn tiền quá đi mất!
Diệp Quân nắm chặt chiếc nhẫn không gian, trong lòng thầm than, thời gian tiếp theo phải thắt lưng buộc bụng thôi!
Mình nghèo quá mà!
Đợi qua thời gian này phải đi tìm việc làm mới được, nếu không sau này sống sao nổi!
/4376
|