Ngay khi cổng thành mở ra, không gian nơi đó lập tức bùng nổ.
Sau đó mọi người đều chạy vào trong thành.
Cả thành đều trống không, không có một kiến trúc tòa nhà nào nên khi mọi người xông vào, trong thành vẫn rất vắng vẻ.
Lúc này bốn người Diệp Quân cũng cảm thấy khá phấn khích.
Mười năm một lần!
Hơn nữa còn phát sóng trực tiếp ở ba trăm sáu mươi châu.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn quả cầu chiếu ảnh đám mây đó, hắn biết bây giờ người gia tộc họ Diệp ở Nam Châu chắc chắn đang nhìn thấy mọi thứ ở đây.
Lúc này Lạc Chiêu Kỳ lại xuất hiện trước mặt mọi người, cô ta nhìn mọi người cười nói: “Tu hành mười năm, công thành danh toại là ở hôm nay, các vị hãy chiến đấu vì gia tộc, vì bản thân, vì vinh dự, cố lên”.
Nói rồi cô ta xoay người biến mất.
Chiến đấu vì gia tộc!
Chiến đấu vì bản thân!
Chiến đấu vì vinh dự!
Mọi người ở đó đều sục sôi.
Tu hành nhiều năm như vậy là để làm gì?
Nói chính xác hơn:
Vì danh!
Vì lợi!
Nói khách sáo một chút:
Vì tự tại!
Vì trường sinh!
Cảm xúc của mọi người càng lúc càng phấn khích, càng kích động.
Nếu giành được thứ hạng cao thì khi về châu của mình sẽ là anh hùng.
Ai mà không muốn thành danh?
Ai mà không muốn được vinh dự?
Chính là hôm nay!
Đúng lúc này, tầng mây trên trời bỗng lay động, ngay sau đó một uy lực ý chí đáng sợ từ trên trời giáng xuống.
Rầm rầm!
Mấy trăm người ở đó đều bị uy lực này đè ép, không thể động đậy được.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Uy lực này như một chậu nước lạnh dập tắt sự phấn khích và kích động của mọi người.
Muốn phô trương cần phải có thực lực.
Mấy trăm người bị đè ép trên mặt đất không thể bò dậy nổi.
Trong những người còn lại, rất nhiều người cũng không chống đỡ được, thế là dần dần từng người ngã xuống.
Diệp Quân cảm nhận được uy lực ý chí đó nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Hắn không có cảm giác gì.
Vẻ mặt Nạp Lan Ca và Tiêu Qua ở bên cạnh hắn cũng rất bình tĩnh, chỉ có Tôn Hùng cảm thấy hơi tốn sức.
Lúc này chuyện khiến mọi người càng tuyệt vọng hơn xuất hiện.
Uy lực ý chí đó lại trở nên mạnh hơn.
Cảm nhận được tình cảnh này, vài người ở đó tuyệt vọng hoàn toàn, thế là lựa chọn bỏ cuộc.
Từng người một ngã xuống.
Những người nằm rạp dưới đất cũng bỏ cuộc sau khi không thể phản kháng được nữa.
Mà vừa bỏ cuộc sẽ bị một sức mạnh bí ẩn đưa ra khỏi đấu trường.
Thời gian từng chút trôi qua, người đứng vững được càng lúc càng ít.
Diệp Quân nhìn vẻ mặt hai người Mục Vân Hàn và Ngao Hám bình tĩnh như nước, không có chút phản ứng gì.
Trước mặt hai người họ là một chàng trai, chàng trai đó mặc một bộ gấm bào, tóc dài xoã sau vai, hai tay để ra sau lưng, hai mắt nhắm lại như hòa thượng thiền định.
Lúc này không ít người ở đây đều đang nhìn chàng trai này.
Rõ ràng gã chính là thiên tài bí ẩn ở Thanh Châu.
Diệp Quân thu hồi tầm mắt nhìn sang Tả Phu.
Tả Phu nhắm hai mắt lại, hai tay bỏ vào trong túi áo, miệng lẩm bẩm thứ ngôn ngữ xưa cổ, rất bí ẩn.
Ngay lúc này Tả Phu bỗng mở mắt ra, y quay đầu nhìn Diệp Quân.
Thấy thế Diệp Quân sửng sốt.
Lúc này chàng trai bí ẩn ở Thanh Châu bỗng nhiên cũng mở mắt, hắn ta cũng quay đầu nhìn Diệp Quân.
Ngao Hám ở phía sau chàng trai bí ẩn nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “An Mục, phát hiện ra gì sao?”
Chàng trai tên An Mục nhắm mắt lại: “Không có gì”.
Ngao Hám gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Càng lúc càng có nhiều người trong đấu trường ngã xuống.
Không đến nửa canh giờ chỉ còn lại không đến một trăm người.
Phần tỷ võ này là đang loại bỏ người tham gia với số lượng lớn.
Những người không trụ vững đã bị loại ngay từ vòng một.
Không có bất kỳ hành động dư thừa nào, cũng đỡ tốn thời gian.
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, uy lực ý chí lớn mạnh đó quả thật không ảnh hưởng gì đến hắn.
Mặc dù ý chí của hắn không thể nói là vô địch nhưng ít nhất cũng vững chắc như đá, không phải uy lực ý chí bình thường có thể dao động được.
Tiêu Qua và Nạp Lan Ca ở bên cạnh hắn đều ổn, còn Tôn Hùng, lúc này đã gần như không còn sức.
Trong bốn người thì thực lực của gã yếu nhất.
Nhưng lúc này gã cũng cố gắng trụ vững.
Gã không muốn bị loại sớm.
Thời gian từng chút trôi qua, lại có vài người trong số đó ngã xuống nhưng không nhiều, dù sao người có thể trụ vững đến giờ cơ bản đều có bản lĩnh.
Với vài người đúng là sống một ngày như một năm, vì uy lực ý chí bí ẩn đó vẫn đang liên tục mạnh hơn.
Sắc mặt rất nhiều người đều trở nên trắng bệch, ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng đều vẫn đang kiên trì.
Cơ hội mười năm mới có một lần, họ không muốn bỏ cuộc như thế.
Phải biết nếu giờ bỏ cuộc không chỉ là bỏ mất cơ hội gia nhập vào thư viện Quan Huyên thượng giới, càng bỏ lỡ cơ hội đến Trung Thổ Thần Châu.
Muốn đến Trung Thổ Thần Châu trong truyền thuyết, trước tiên phải gia nhập vào thư viện Quan Huyên thượng giới.
Mà thư viện Quan Huyên thượng giới không thu nhận người tầm thường.
Ngươi phải chứng minh bản thân mình.
Có lẽ cả đời này chỉ có một cơ hội để nổi bật.
Ngươi tiến đến trước một bước thì cơ hội gia nhập vào thư viện Quan Huyên càng lớn.
Không biết qua bao lâu nữa, uy lực ý chí bí ẩn đó bỗng biến mất.
Mọi người ở đó đều thở phào, sau đó gương mặt tất cả đều hiện lên vẻ phấn khích.
Đã vượt qua thử thách đầu tiên.
Diệp Quân nhìn xung quanh, lúc này xung quanh chỉ còn lại tám mươi hai người.
Hơn một ngàn người chỉ còn lại tám mươi hai người.
Tỉ lệ loại… phải nói là rất khủng khiếp.
Sau đó mọi người đều chạy vào trong thành.
Cả thành đều trống không, không có một kiến trúc tòa nhà nào nên khi mọi người xông vào, trong thành vẫn rất vắng vẻ.
Lúc này bốn người Diệp Quân cũng cảm thấy khá phấn khích.
Mười năm một lần!
Hơn nữa còn phát sóng trực tiếp ở ba trăm sáu mươi châu.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn quả cầu chiếu ảnh đám mây đó, hắn biết bây giờ người gia tộc họ Diệp ở Nam Châu chắc chắn đang nhìn thấy mọi thứ ở đây.
Lúc này Lạc Chiêu Kỳ lại xuất hiện trước mặt mọi người, cô ta nhìn mọi người cười nói: “Tu hành mười năm, công thành danh toại là ở hôm nay, các vị hãy chiến đấu vì gia tộc, vì bản thân, vì vinh dự, cố lên”.
Nói rồi cô ta xoay người biến mất.
Chiến đấu vì gia tộc!
Chiến đấu vì bản thân!
Chiến đấu vì vinh dự!
Mọi người ở đó đều sục sôi.
Tu hành nhiều năm như vậy là để làm gì?
Nói chính xác hơn:
Vì danh!
Vì lợi!
Nói khách sáo một chút:
Vì tự tại!
Vì trường sinh!
Cảm xúc của mọi người càng lúc càng phấn khích, càng kích động.
Nếu giành được thứ hạng cao thì khi về châu của mình sẽ là anh hùng.
Ai mà không muốn thành danh?
Ai mà không muốn được vinh dự?
Chính là hôm nay!
Đúng lúc này, tầng mây trên trời bỗng lay động, ngay sau đó một uy lực ý chí đáng sợ từ trên trời giáng xuống.
Rầm rầm!
Mấy trăm người ở đó đều bị uy lực này đè ép, không thể động đậy được.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Uy lực này như một chậu nước lạnh dập tắt sự phấn khích và kích động của mọi người.
Muốn phô trương cần phải có thực lực.
Mấy trăm người bị đè ép trên mặt đất không thể bò dậy nổi.
Trong những người còn lại, rất nhiều người cũng không chống đỡ được, thế là dần dần từng người ngã xuống.
Diệp Quân cảm nhận được uy lực ý chí đó nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Hắn không có cảm giác gì.
Vẻ mặt Nạp Lan Ca và Tiêu Qua ở bên cạnh hắn cũng rất bình tĩnh, chỉ có Tôn Hùng cảm thấy hơi tốn sức.
Lúc này chuyện khiến mọi người càng tuyệt vọng hơn xuất hiện.
Uy lực ý chí đó lại trở nên mạnh hơn.
Cảm nhận được tình cảnh này, vài người ở đó tuyệt vọng hoàn toàn, thế là lựa chọn bỏ cuộc.
Từng người một ngã xuống.
Những người nằm rạp dưới đất cũng bỏ cuộc sau khi không thể phản kháng được nữa.
Mà vừa bỏ cuộc sẽ bị một sức mạnh bí ẩn đưa ra khỏi đấu trường.
Thời gian từng chút trôi qua, người đứng vững được càng lúc càng ít.
Diệp Quân nhìn vẻ mặt hai người Mục Vân Hàn và Ngao Hám bình tĩnh như nước, không có chút phản ứng gì.
Trước mặt hai người họ là một chàng trai, chàng trai đó mặc một bộ gấm bào, tóc dài xoã sau vai, hai tay để ra sau lưng, hai mắt nhắm lại như hòa thượng thiền định.
Lúc này không ít người ở đây đều đang nhìn chàng trai này.
Rõ ràng gã chính là thiên tài bí ẩn ở Thanh Châu.
Diệp Quân thu hồi tầm mắt nhìn sang Tả Phu.
Tả Phu nhắm hai mắt lại, hai tay bỏ vào trong túi áo, miệng lẩm bẩm thứ ngôn ngữ xưa cổ, rất bí ẩn.
Ngay lúc này Tả Phu bỗng mở mắt ra, y quay đầu nhìn Diệp Quân.
Thấy thế Diệp Quân sửng sốt.
Lúc này chàng trai bí ẩn ở Thanh Châu bỗng nhiên cũng mở mắt, hắn ta cũng quay đầu nhìn Diệp Quân.
Ngao Hám ở phía sau chàng trai bí ẩn nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “An Mục, phát hiện ra gì sao?”
Chàng trai tên An Mục nhắm mắt lại: “Không có gì”.
Ngao Hám gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Càng lúc càng có nhiều người trong đấu trường ngã xuống.
Không đến nửa canh giờ chỉ còn lại không đến một trăm người.
Phần tỷ võ này là đang loại bỏ người tham gia với số lượng lớn.
Những người không trụ vững đã bị loại ngay từ vòng một.
Không có bất kỳ hành động dư thừa nào, cũng đỡ tốn thời gian.
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, uy lực ý chí lớn mạnh đó quả thật không ảnh hưởng gì đến hắn.
Mặc dù ý chí của hắn không thể nói là vô địch nhưng ít nhất cũng vững chắc như đá, không phải uy lực ý chí bình thường có thể dao động được.
Tiêu Qua và Nạp Lan Ca ở bên cạnh hắn đều ổn, còn Tôn Hùng, lúc này đã gần như không còn sức.
Trong bốn người thì thực lực của gã yếu nhất.
Nhưng lúc này gã cũng cố gắng trụ vững.
Gã không muốn bị loại sớm.
Thời gian từng chút trôi qua, lại có vài người trong số đó ngã xuống nhưng không nhiều, dù sao người có thể trụ vững đến giờ cơ bản đều có bản lĩnh.
Với vài người đúng là sống một ngày như một năm, vì uy lực ý chí bí ẩn đó vẫn đang liên tục mạnh hơn.
Sắc mặt rất nhiều người đều trở nên trắng bệch, ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng đều vẫn đang kiên trì.
Cơ hội mười năm mới có một lần, họ không muốn bỏ cuộc như thế.
Phải biết nếu giờ bỏ cuộc không chỉ là bỏ mất cơ hội gia nhập vào thư viện Quan Huyên thượng giới, càng bỏ lỡ cơ hội đến Trung Thổ Thần Châu.
Muốn đến Trung Thổ Thần Châu trong truyền thuyết, trước tiên phải gia nhập vào thư viện Quan Huyên thượng giới.
Mà thư viện Quan Huyên thượng giới không thu nhận người tầm thường.
Ngươi phải chứng minh bản thân mình.
Có lẽ cả đời này chỉ có một cơ hội để nổi bật.
Ngươi tiến đến trước một bước thì cơ hội gia nhập vào thư viện Quan Huyên càng lớn.
Không biết qua bao lâu nữa, uy lực ý chí bí ẩn đó bỗng biến mất.
Mọi người ở đó đều thở phào, sau đó gương mặt tất cả đều hiện lên vẻ phấn khích.
Đã vượt qua thử thách đầu tiên.
Diệp Quân nhìn xung quanh, lúc này xung quanh chỉ còn lại tám mươi hai người.
Hơn một ngàn người chỉ còn lại tám mươi hai người.
Tỉ lệ loại… phải nói là rất khủng khiếp.
/4376
|