Nói rồi gã bỗng nhìn sang Diệp Quân: “Ban đầu ta cứ nghĩ ngươi là con cháu gia tộc lớn nào đó nhưng không ngờ ngươi lại đến từ Nam Châu, chậc chậc… phải nói là ta vẫn bái phục ngươi, vì ngươi dám đe dọa ta, đúng là có can đảm đấy”.
Diệp Quân nhìn Vương Nguyên không nói gì, vì hắn không cần thiết phải nói chuyện với người chết.
Nụ cười của Vương Nguyên dần trở nên lạnh lùng: “Ngươi nghĩ xong mình muốn chết thế nào chưa?”
Lúc này ông lão phía sau Vương Nguyên trầm giọng nói: “Thiếu gia, hai người này không đơn giản”.
Vương Nguyên cau mày, đang định nói gì đó thì lúc này tay phải của Nạp Lan Ca bỗng giơ lên, ngay sau đó không gian trước mặt Vương Nguyên nứt ra, sau đó một bàn tay bóp lấy cổ gã.
Vương Nguyên và ông lão biến sắc.
Diệp Quân cũng sửng sốt.
Cảnh giới Ngự Không!
Hắn không ngờ Nạp Lan Ca đã đạt đến cảnh giới Ngự Không rồi.
Vô lý quá!
Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm gương mặt sợ hãi của Vương Nguyên, ánh mắt hiện lên vẻ khinh miệt: “So với Tiểu Quân nhà ta, ngươi còn kém xa ở mười vạn tám ngàn dặm”.
Nói rồi tay phải cô càng dùng sức hơn.
Rắc!
Đầu Vương Nguyên bị vặn ra, máu bắn ra tung tóe.
Lúc này ông lão ở một bên hoàn hồn, ông ta xoay người bỏ chạy nhưng ngay sau đó không gian trước mặt ông ta nứt ra, một bàn tay tấn công vào cổ ông ta.
Vèo!
Vẻ mặt ông lão cứng nhắc, sau đó ngã xuống.
Nạp Lan Ca mở lòng bàn tay ra, nhẫn không gian của hai người bay vào trong tay cô, cô nhìn nó một lúc rồi lấy một ngàn kim tinh ra đưa cho Diệp Quân: “Mỗi người một nửa”.
Diệp Quân nhận lấy nhẫn không gian, sau đó nói: “Tiểu Ca, muội đạt tới cảnh giới Ngự Không rồi ư?”
Nạp Lan Ca cười nói: “Bất ngờ lắm sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Bất ngờ lắm”.
Nạp Lan Cả cười nói: “Chuyện này phải cảm ơn huynh”.
Diệp Quân hơi khó hiểu.
Nạp Lan Ca: “Cảm ơn công pháp cấp Tiên của huynh, nếu không nhờ công pháp cấp Tiên của huynh, muội không thể thăng cấp nhanh như thế”.
Công pháp cấp Tiên!
Diệp Quân lập tức hiểu ra, hắn suýt nữa đã quên mất công pháp cấp Tiên này.
Công pháp cấp Tiên kết hợp với thể chất đặc biệt của Nạp Lan ca quả đúng là tuyệt.
Nạp Lan Ca cười nói: “Chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Hai người đi khỏi đó.
Hai người đi không lâu, một ông lão bỗng xuất hiện, khi nhìn thấy thi thể của Vương Nguyên và ông lão kia, sắc mặt ông ta thay đổi.
Lúc này một người đàn ông trung niên bỗng xuất hiện.
Người này chính là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Vương – Vương Khởi.
Vương Khởi nhìn thi thể của Vương Nguyên trước mặt: “Cảnh giới Ngự Không”.
Ông lão gật đầu: “Người giết nó là cảnh giới Ngự Không”.
Nói rồi ông ta ngừng một chốc rồi mới nói tiếp: “Ta lập tức đi điều tra”.
Vương Khởi bỗng nói: “Khoan đã”.
Ông lão nhìn Vương Khởi, Vương Khởi bình tĩnh nói: “Cuộc tỷ võ sắp đến, khoảng thời gian này các thiên tài và yêu nghiệt của các châu sẽ liên tục đến Thượng Thành, trong khoảng thời gian này Thượng Thành sẽ không được bình yên”.
Nói rồi ông ta nhìn ông lão: “Nếu đối phương đã dám giết người nhà họ Vương thì chứng tỏ đối phương không sợ nhà họ Vương”.
Ông lão trầm giọng nói: “Ý tộc trưởng là?”
Vương Khởi nói: “Điều tra, nhưng sau khi điều tra được thì không thể hành động tùy tiện”.
Ông lão gật đầu: “Vâng!”
Nói rồi ông ta do dự một chốc, sau đó nhìn Vương Nguyên: “Hai người họ…”
Vương Khởi bình tĩnh nói: “Đem về cho đại trưởng lão, đây chính là kết cục của việc ông ta không dạy dỗ cho tốt”.
Ông lão trầm giọng nói: “Nếu đại trưởng lão nhìn thấy, e là sẽ không tiếc mọi giá điên cuồng trả thù…”
Vương Khởi nhìn ông lão: “Vậy thì cứ tùy ông ta”.
Nói rồi ông ta xoay người bỏ đi.
Ông lão im lặng hồi lâu.
Rõ là tộc trưởng đang mượn dao giết người.
…
Sau khi về đến Tiêu phủ, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đều về phòng mình.
Về đến phòng, Diệp Quân ngồi khoanh chân lại, lấy một đống kim tinh ra, sau đó vận chuyển tâm pháp cấp Tiên.
Bứt phá lên cảnh giới Thần Phách.
Thật ra khi ở thư viện Quan Huyên, hắn đã đạt đến cảnh giới Thông U đỉnh cao, chỉ còn một chút nữa là cảnh giới Thần Phách, nhưng lúc đó hắn vẫn chưa bứt phá lên cảnh giới Thần Phách.
Vì hắn muốn cho bản thân sau khi đạt đến cực hạn cuối cùng của một cảnh giới thì sẽ tiếp tục bứt phá cảnh giới tiếp theo.
Nhưng bây giờ hắn nghĩ thời cơ đã đến.
Tu luyện rất tốn tiền.
Không lâu sau, hắn đã dùng hết hàng ngàn kim tinh.
Chủ yếu là công pháp cấp Tiên này quá nghịch thiên.
Khí tức của Diệp Quân liên tục tăng lên, lúc này thần hồn của hắn cũng đạt đến mức cực đại.
Một canh giờ sau, hắn đã tiêu hao hết ba ngàn kim tinh.
Lúc này khí tức của hắn đã đến đỉnh cao.
Thêm nửa canh giờ nữa, sau khi tiếp tục tiêu thêm hơn hai ngàn kim tinh, hắn bỗng mở mắt ra, miệng hắn bỗng phun ra luồng khí tức đục ngầu.
Lúc này đầu hắn toát đầy mồ hôi nhưng cả người lại cực kỳ thoải mái.
Cảnh giới Thần Phách!
Lúc này hắn cảm thấy thần thức của mình vô cùng nhanh nhạy, có thể cảm nhận được rất rõ sự hiện diện của từng con kiến trong phòng.
Cảm nhận được thế, Diệp Quân hơi cong môi lên, nếu bây giờ ngự kiếm, chắc chắn uy lực càng mạnh hơn.
Vì ngự kiếm và thần hồn có liên quan đến nhau.
Nếu kết hợp với kiếm ý, bây giờ hắn hoàn toàn có tự tin dễ dàng giết được một cường giả cảnh giới Ngự Không có bản lĩnh.
Vì kiếm của hắn rất nhanh.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân cúi đầu nhìn nhẫn không gian của mình, trong nhẫn không gian chỉ còn lại không đến hai ngàn kim tinh.
Thấy thế, Diệp Quân cười khổ.
Phải nói là tu luyện quả thật tốn rất nhiều tiền.
Càng lên cao thì càng tốn tiền.
Người bình thường hoàn toàn không thể tu luyện nổi.
Lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Tháp gia, có đó không?”
Tiểu Tháp nói: “Làm gì?”
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Ờ thì, giờ ngươi có tiện không? Ta mượn một ít tiền”.
Tiểu Tháp nói: “Không có tiền”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta có mượn có trả mà”.
Tiểu Tháp nói: “Ta không có tiền thật, giờ ta đang bị thương nặng, nếu không ta đã mở thế giới bên trong này cho ngươi rồi”.
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Vậy ngươi có bảo vật gì đó hay không? Ta lấy đi bán! Đổi một ít tiền tu luyện”.
Tiểu Tháp nói: “Không có!”
Diệp Quân cạn lời.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi có thể đi cướp”.
Diệp Quân sửng sốt.
Tiểu Tháp nói tiếp: “Nếu ngươi có gánh nặng tâm lý thì có thể học, học… học người nào đó, cô ấy có chiêu gọi là “chấp pháp câu cá*”, dùng chiêu này thì không còn gánh nặng tâm lý gì cả”.
*Chấp pháp câu cá: Lập bẫy lừa lọc
Diệp Quân nhìn Vương Nguyên không nói gì, vì hắn không cần thiết phải nói chuyện với người chết.
Nụ cười của Vương Nguyên dần trở nên lạnh lùng: “Ngươi nghĩ xong mình muốn chết thế nào chưa?”
Lúc này ông lão phía sau Vương Nguyên trầm giọng nói: “Thiếu gia, hai người này không đơn giản”.
Vương Nguyên cau mày, đang định nói gì đó thì lúc này tay phải của Nạp Lan Ca bỗng giơ lên, ngay sau đó không gian trước mặt Vương Nguyên nứt ra, sau đó một bàn tay bóp lấy cổ gã.
Vương Nguyên và ông lão biến sắc.
Diệp Quân cũng sửng sốt.
Cảnh giới Ngự Không!
Hắn không ngờ Nạp Lan Ca đã đạt đến cảnh giới Ngự Không rồi.
Vô lý quá!
Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm gương mặt sợ hãi của Vương Nguyên, ánh mắt hiện lên vẻ khinh miệt: “So với Tiểu Quân nhà ta, ngươi còn kém xa ở mười vạn tám ngàn dặm”.
Nói rồi tay phải cô càng dùng sức hơn.
Rắc!
Đầu Vương Nguyên bị vặn ra, máu bắn ra tung tóe.
Lúc này ông lão ở một bên hoàn hồn, ông ta xoay người bỏ chạy nhưng ngay sau đó không gian trước mặt ông ta nứt ra, một bàn tay tấn công vào cổ ông ta.
Vèo!
Vẻ mặt ông lão cứng nhắc, sau đó ngã xuống.
Nạp Lan Ca mở lòng bàn tay ra, nhẫn không gian của hai người bay vào trong tay cô, cô nhìn nó một lúc rồi lấy một ngàn kim tinh ra đưa cho Diệp Quân: “Mỗi người một nửa”.
Diệp Quân nhận lấy nhẫn không gian, sau đó nói: “Tiểu Ca, muội đạt tới cảnh giới Ngự Không rồi ư?”
Nạp Lan Ca cười nói: “Bất ngờ lắm sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Bất ngờ lắm”.
Nạp Lan Cả cười nói: “Chuyện này phải cảm ơn huynh”.
Diệp Quân hơi khó hiểu.
Nạp Lan Ca: “Cảm ơn công pháp cấp Tiên của huynh, nếu không nhờ công pháp cấp Tiên của huynh, muội không thể thăng cấp nhanh như thế”.
Công pháp cấp Tiên!
Diệp Quân lập tức hiểu ra, hắn suýt nữa đã quên mất công pháp cấp Tiên này.
Công pháp cấp Tiên kết hợp với thể chất đặc biệt của Nạp Lan ca quả đúng là tuyệt.
Nạp Lan Ca cười nói: “Chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Hai người đi khỏi đó.
Hai người đi không lâu, một ông lão bỗng xuất hiện, khi nhìn thấy thi thể của Vương Nguyên và ông lão kia, sắc mặt ông ta thay đổi.
Lúc này một người đàn ông trung niên bỗng xuất hiện.
Người này chính là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Vương – Vương Khởi.
Vương Khởi nhìn thi thể của Vương Nguyên trước mặt: “Cảnh giới Ngự Không”.
Ông lão gật đầu: “Người giết nó là cảnh giới Ngự Không”.
Nói rồi ông ta ngừng một chốc rồi mới nói tiếp: “Ta lập tức đi điều tra”.
Vương Khởi bỗng nói: “Khoan đã”.
Ông lão nhìn Vương Khởi, Vương Khởi bình tĩnh nói: “Cuộc tỷ võ sắp đến, khoảng thời gian này các thiên tài và yêu nghiệt của các châu sẽ liên tục đến Thượng Thành, trong khoảng thời gian này Thượng Thành sẽ không được bình yên”.
Nói rồi ông ta nhìn ông lão: “Nếu đối phương đã dám giết người nhà họ Vương thì chứng tỏ đối phương không sợ nhà họ Vương”.
Ông lão trầm giọng nói: “Ý tộc trưởng là?”
Vương Khởi nói: “Điều tra, nhưng sau khi điều tra được thì không thể hành động tùy tiện”.
Ông lão gật đầu: “Vâng!”
Nói rồi ông ta do dự một chốc, sau đó nhìn Vương Nguyên: “Hai người họ…”
Vương Khởi bình tĩnh nói: “Đem về cho đại trưởng lão, đây chính là kết cục của việc ông ta không dạy dỗ cho tốt”.
Ông lão trầm giọng nói: “Nếu đại trưởng lão nhìn thấy, e là sẽ không tiếc mọi giá điên cuồng trả thù…”
Vương Khởi nhìn ông lão: “Vậy thì cứ tùy ông ta”.
Nói rồi ông ta xoay người bỏ đi.
Ông lão im lặng hồi lâu.
Rõ là tộc trưởng đang mượn dao giết người.
…
Sau khi về đến Tiêu phủ, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đều về phòng mình.
Về đến phòng, Diệp Quân ngồi khoanh chân lại, lấy một đống kim tinh ra, sau đó vận chuyển tâm pháp cấp Tiên.
Bứt phá lên cảnh giới Thần Phách.
Thật ra khi ở thư viện Quan Huyên, hắn đã đạt đến cảnh giới Thông U đỉnh cao, chỉ còn một chút nữa là cảnh giới Thần Phách, nhưng lúc đó hắn vẫn chưa bứt phá lên cảnh giới Thần Phách.
Vì hắn muốn cho bản thân sau khi đạt đến cực hạn cuối cùng của một cảnh giới thì sẽ tiếp tục bứt phá cảnh giới tiếp theo.
Nhưng bây giờ hắn nghĩ thời cơ đã đến.
Tu luyện rất tốn tiền.
Không lâu sau, hắn đã dùng hết hàng ngàn kim tinh.
Chủ yếu là công pháp cấp Tiên này quá nghịch thiên.
Khí tức của Diệp Quân liên tục tăng lên, lúc này thần hồn của hắn cũng đạt đến mức cực đại.
Một canh giờ sau, hắn đã tiêu hao hết ba ngàn kim tinh.
Lúc này khí tức của hắn đã đến đỉnh cao.
Thêm nửa canh giờ nữa, sau khi tiếp tục tiêu thêm hơn hai ngàn kim tinh, hắn bỗng mở mắt ra, miệng hắn bỗng phun ra luồng khí tức đục ngầu.
Lúc này đầu hắn toát đầy mồ hôi nhưng cả người lại cực kỳ thoải mái.
Cảnh giới Thần Phách!
Lúc này hắn cảm thấy thần thức của mình vô cùng nhanh nhạy, có thể cảm nhận được rất rõ sự hiện diện của từng con kiến trong phòng.
Cảm nhận được thế, Diệp Quân hơi cong môi lên, nếu bây giờ ngự kiếm, chắc chắn uy lực càng mạnh hơn.
Vì ngự kiếm và thần hồn có liên quan đến nhau.
Nếu kết hợp với kiếm ý, bây giờ hắn hoàn toàn có tự tin dễ dàng giết được một cường giả cảnh giới Ngự Không có bản lĩnh.
Vì kiếm của hắn rất nhanh.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân cúi đầu nhìn nhẫn không gian của mình, trong nhẫn không gian chỉ còn lại không đến hai ngàn kim tinh.
Thấy thế, Diệp Quân cười khổ.
Phải nói là tu luyện quả thật tốn rất nhiều tiền.
Càng lên cao thì càng tốn tiền.
Người bình thường hoàn toàn không thể tu luyện nổi.
Lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Tháp gia, có đó không?”
Tiểu Tháp nói: “Làm gì?”
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Ờ thì, giờ ngươi có tiện không? Ta mượn một ít tiền”.
Tiểu Tháp nói: “Không có tiền”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta có mượn có trả mà”.
Tiểu Tháp nói: “Ta không có tiền thật, giờ ta đang bị thương nặng, nếu không ta đã mở thế giới bên trong này cho ngươi rồi”.
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Vậy ngươi có bảo vật gì đó hay không? Ta lấy đi bán! Đổi một ít tiền tu luyện”.
Tiểu Tháp nói: “Không có!”
Diệp Quân cạn lời.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi có thể đi cướp”.
Diệp Quân sửng sốt.
Tiểu Tháp nói tiếp: “Nếu ngươi có gánh nặng tâm lý thì có thể học, học… học người nào đó, cô ấy có chiêu gọi là “chấp pháp câu cá*”, dùng chiêu này thì không còn gánh nặng tâm lý gì cả”.
*Chấp pháp câu cá: Lập bẫy lừa lọc
/4376
|