Loạn Cổ Đại Đế gật đầu, ông ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp, sau đó, cơ thể ông ta dần trở nên hư ảo.
Diệp Quân chần chừ một lát rồi hỏi: “Bản thể của tiền bối…”
Loạn Cổ Đại Đế cười nói: “Không còn bản thể gì nữa, ta đã chết vào năm đó rồi”.
Diệp Quân im lặng.
Loạn Cổ Đại Đế khẽ nói: “Đây là số phận…”
Dứt lời, ông ta hoàn toàn tan biến.
Hơn chục nghìn cao thủ siêu cấp của tộc Loạn Cổ ở ngoài điện lập tức quỳ xuống, đau khổ hô to: “Tiễn biệt Tộc trưởng!”
Trong mắt Diệp Quân lóe lên ánh sáng phức tạp, có thể nhìn ra chắc chắn trước đây Loạn Cổ Đại Đế cũng là một nhân vật tài giỏi, nhưng dù là cao thủ siêu cấp đến mấy cũng đều sẽ chết thôi.
Vũ trụ rộng lớn, không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn.
Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn chậm rãi bước ra khỏi đại điện, đi tới trước mặt những cao thủ tộc Loạn Cổ kia, hắn nhìn về phía bốn cao thủ đứng đầu: “Cho hỏi các vị xưng hô thế nào?”
Cao thủ đứng đầu chắp tay nói với giọng điệu cung kính: “Bẩm Diệp thiếu, tại hạ tên Loạn Cổ Phong, ba người bên cạnh lần lượt là Loạn Cổ Lâm, Loạn Cổ Yên, Loạn Cổ Bình, chúng ta là bốn chiến tướng dưới trướng Tộc trưởng”.
Bốn chiến tướng!
Diệp Quân gật đầu, hắn phát hiện khí thế của bốn người này đều rất mạnh, ngoài hai quan chấp hành đứng đầu với Thiên Hành Chủ các đời, ở nền văn minh Thiên Hành cũng chẳng có mấy người thắng được bốn người họ.
Còn có thể bồi dưỡng thêm!
Diệp Quân đưa tất cả cao thủ của tộc Loạn Cổ và Chiêm Thanh và Tiểu Tháp, sau khi tiến vào Tiểu Tháp, Chiêm Thanh hoàn toàn sững sờ.
Mà những cao thủ tộc Loạn Cổ cũng rất kinh ngạc.
Chiêm Thanh nhìn về phía Diệp Quân với nét mặt rất nặng nề: “Đây đã là đi ngược thời gian rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.
Nói đến đây, tâm trạng của hắn cũng trở nên phức tạp.
Năm đó khi có được Tiểu Tháp, tuy hắn cũng cảm thấy lợi hại, nhưng cũng không nghĩ nó lợi hại bao nhiêu.
Bây giờ mới thấy một hành động tùy tiện của cô cô từ rất nhiều năm về trước vẫn được xem là đỉnh cao mà vô số nền văn minh hiện tại cũng không thể với tới.
Lúc này những cao thủ tộc Loạn Cổ kia đều nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt khác, trở nên rất kính trọng.
Lúc đầu bọn họ còn thấy khó hiểu vì sao Tộc trưởng lại giao tương lai của tộc Loạn Cổ cho thiếu niên này, nhưng bây giờ thì bọn họ hiểu rồi.
Thiếu niên này không đơn giản chút nào!
Diệp Quân nhìn về phía những cao thủ tộc Loạn Cổ kia: “Mọi người vừa tỉnh lại, thực lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, bây giờ có thể tĩnh dưỡng trước”.
Loạn Cổ Phong đứng đầu chắp tay: “Tuân lệnh”.
Diệp Quân chần chừ một lát rồi hỏi: “Bản thể của tiền bối…”
Loạn Cổ Đại Đế cười nói: “Không còn bản thể gì nữa, ta đã chết vào năm đó rồi”.
Diệp Quân im lặng.
Loạn Cổ Đại Đế khẽ nói: “Đây là số phận…”
Dứt lời, ông ta hoàn toàn tan biến.
Hơn chục nghìn cao thủ siêu cấp của tộc Loạn Cổ ở ngoài điện lập tức quỳ xuống, đau khổ hô to: “Tiễn biệt Tộc trưởng!”
Trong mắt Diệp Quân lóe lên ánh sáng phức tạp, có thể nhìn ra chắc chắn trước đây Loạn Cổ Đại Đế cũng là một nhân vật tài giỏi, nhưng dù là cao thủ siêu cấp đến mấy cũng đều sẽ chết thôi.
Vũ trụ rộng lớn, không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn.
Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn chậm rãi bước ra khỏi đại điện, đi tới trước mặt những cao thủ tộc Loạn Cổ kia, hắn nhìn về phía bốn cao thủ đứng đầu: “Cho hỏi các vị xưng hô thế nào?”
Cao thủ đứng đầu chắp tay nói với giọng điệu cung kính: “Bẩm Diệp thiếu, tại hạ tên Loạn Cổ Phong, ba người bên cạnh lần lượt là Loạn Cổ Lâm, Loạn Cổ Yên, Loạn Cổ Bình, chúng ta là bốn chiến tướng dưới trướng Tộc trưởng”.
Bốn chiến tướng!
Diệp Quân gật đầu, hắn phát hiện khí thế của bốn người này đều rất mạnh, ngoài hai quan chấp hành đứng đầu với Thiên Hành Chủ các đời, ở nền văn minh Thiên Hành cũng chẳng có mấy người thắng được bốn người họ.
Còn có thể bồi dưỡng thêm!
Diệp Quân đưa tất cả cao thủ của tộc Loạn Cổ và Chiêm Thanh và Tiểu Tháp, sau khi tiến vào Tiểu Tháp, Chiêm Thanh hoàn toàn sững sờ.
Mà những cao thủ tộc Loạn Cổ cũng rất kinh ngạc.
Chiêm Thanh nhìn về phía Diệp Quân với nét mặt rất nặng nề: “Đây đã là đi ngược thời gian rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.
Nói đến đây, tâm trạng của hắn cũng trở nên phức tạp.
Năm đó khi có được Tiểu Tháp, tuy hắn cũng cảm thấy lợi hại, nhưng cũng không nghĩ nó lợi hại bao nhiêu.
Bây giờ mới thấy một hành động tùy tiện của cô cô từ rất nhiều năm về trước vẫn được xem là đỉnh cao mà vô số nền văn minh hiện tại cũng không thể với tới.
Lúc này những cao thủ tộc Loạn Cổ kia đều nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt khác, trở nên rất kính trọng.
Lúc đầu bọn họ còn thấy khó hiểu vì sao Tộc trưởng lại giao tương lai của tộc Loạn Cổ cho thiếu niên này, nhưng bây giờ thì bọn họ hiểu rồi.
Thiếu niên này không đơn giản chút nào!
Diệp Quân nhìn về phía những cao thủ tộc Loạn Cổ kia: “Mọi người vừa tỉnh lại, thực lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, bây giờ có thể tĩnh dưỡng trước”.
Loạn Cổ Phong đứng đầu chắp tay: “Tuân lệnh”.
/4376
|