Thời không ở Ác Thế Giới này bị hắn xé toạc nứt ra, nhưng lúc này một bàn tay khô phá vỡ thời không trước mặt hắn.
Diệp Quân biến sắc, hai tay hắn cầm kiếm chém mạnh một nhát.
Vèo!
Một tia kiếm quang bị phá vỡ, Diệp Quân văng ra xa, lúc dừng lại, hắn đã xuất hiện trong một tinh không chưa được biết đến.
Một người phụ nữ chậm rãi bước đến từ nơi cách hắn cả ngàn trượng.
Chính là Pháp Thần Ác Đạo.
Bên cạnh Pháp Thần Ác Đạo là Vu Dịch, ba vị Thánh Vương và hư ảnh bí ẩn, có cả Thế Tông.
Pháp Thần Ác Đạo liếc nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, không nói gì, nhưng ánh mắt của mấy cường giả khác đều đổ dồn vào kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, họ đều khá ngạc nhiên, tất nhiên cũng thèm muốn nó.
Vu Dịch không có hứng thú với kiếm Thanh Huyên, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nhạo: “Muốn chạy à? Chạy đi đâu?”
Diệp Quân nhìn Vu Dịch: “Một đánh một?”
Vu Dịch khẽ cười: “Ta muốn đánh hội đồng với ngươi, ngươi muốn thế nào?”, Diệp Quân lạnh nhạt nhìn Vu Dịch: “Không biết xấu hổ”.
Ánh mắt Vu Dịch trở nên lạnh như băng: “Pháp Thần, giết hắn”.
Pháp Thần Ác Đạo quay đầu nhìn Vu Dịch, nhíu mày: “Có phải đầu ngươi có vấn đề không? Ta là thuộc hạ của ngươi à?”
Vu Dịch: “…”
Lúc này hư ảnh đó bỗng nói: “Tất cả mọi thứ của nền văn minh Thiên Hành đều nằm trong tháp của hắn, đừng lãng phí thời gian nữa”.
Nói rồi gã tiến đến trước, đánh ra một quyền.
Ầm! Tinh không dậy sóng.
Diệp Quân cách đó khá xa híp mắt, vừa định ra tay thì lúc này Tịnh Sơ bỗng xuất hiện trước mặt hắn, bà ta đánh ra một quyền.
Bụp!
Hư ảnh đó bị chấn động lùi về sau cả ngàn trượng.
Nhìn thấy Tịnh Sơ, vẻ mặt của mấy vị Thánh Vương trở nên nghiêm trọng, thực lực của quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ này không thua kém gì Phục Võ.
Tịnh Sơ vừa định ra tay lần nữa, Diệp Quân bỗng nói: “Chúng ta đi thôi, đắc tội rồi”.
Nói rồi hắn kéo cánh tay Tịnh Sơ, sau đó dùng kiếm Thanh Huyên cưỡng ép xuyên qua thời không.
Hắn biết đánh nhau với đám người này ở bên ngoài như vậy, hai người họ không có khả năng thắng, phải dẫn chúng đến Đại Chu.
Nhưng vừa xuyên qua thời không, sắc mặt hắn lại thay đổi, vì xung quanh bỗng xuất hiện rất nhiều chữ màu đỏ máu.
Ác tự!
Tịnh Sơ bỗng tiến đến trước, tay phải bà ta giơ lên, sau đó siết chặt lại.
Ầm!
Một ý chí võ đạo đáng sợ bỗng trào ra từ trong người bà ta, ý chí võ đạo cực mạnh ép ác tự đó lùi lại.
Diệp Quân biến sắc, hai tay hắn cầm kiếm chém mạnh một nhát.
Vèo!
Một tia kiếm quang bị phá vỡ, Diệp Quân văng ra xa, lúc dừng lại, hắn đã xuất hiện trong một tinh không chưa được biết đến.
Một người phụ nữ chậm rãi bước đến từ nơi cách hắn cả ngàn trượng.
Chính là Pháp Thần Ác Đạo.
Bên cạnh Pháp Thần Ác Đạo là Vu Dịch, ba vị Thánh Vương và hư ảnh bí ẩn, có cả Thế Tông.
Pháp Thần Ác Đạo liếc nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, không nói gì, nhưng ánh mắt của mấy cường giả khác đều đổ dồn vào kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, họ đều khá ngạc nhiên, tất nhiên cũng thèm muốn nó.
Vu Dịch không có hứng thú với kiếm Thanh Huyên, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nhạo: “Muốn chạy à? Chạy đi đâu?”
Diệp Quân nhìn Vu Dịch: “Một đánh một?”
Vu Dịch khẽ cười: “Ta muốn đánh hội đồng với ngươi, ngươi muốn thế nào?”, Diệp Quân lạnh nhạt nhìn Vu Dịch: “Không biết xấu hổ”.
Ánh mắt Vu Dịch trở nên lạnh như băng: “Pháp Thần, giết hắn”.
Pháp Thần Ác Đạo quay đầu nhìn Vu Dịch, nhíu mày: “Có phải đầu ngươi có vấn đề không? Ta là thuộc hạ của ngươi à?”
Vu Dịch: “…”
Lúc này hư ảnh đó bỗng nói: “Tất cả mọi thứ của nền văn minh Thiên Hành đều nằm trong tháp của hắn, đừng lãng phí thời gian nữa”.
Nói rồi gã tiến đến trước, đánh ra một quyền.
Ầm! Tinh không dậy sóng.
Diệp Quân cách đó khá xa híp mắt, vừa định ra tay thì lúc này Tịnh Sơ bỗng xuất hiện trước mặt hắn, bà ta đánh ra một quyền.
Bụp!
Hư ảnh đó bị chấn động lùi về sau cả ngàn trượng.
Nhìn thấy Tịnh Sơ, vẻ mặt của mấy vị Thánh Vương trở nên nghiêm trọng, thực lực của quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ này không thua kém gì Phục Võ.
Tịnh Sơ vừa định ra tay lần nữa, Diệp Quân bỗng nói: “Chúng ta đi thôi, đắc tội rồi”.
Nói rồi hắn kéo cánh tay Tịnh Sơ, sau đó dùng kiếm Thanh Huyên cưỡng ép xuyên qua thời không.
Hắn biết đánh nhau với đám người này ở bên ngoài như vậy, hai người họ không có khả năng thắng, phải dẫn chúng đến Đại Chu.
Nhưng vừa xuyên qua thời không, sắc mặt hắn lại thay đổi, vì xung quanh bỗng xuất hiện rất nhiều chữ màu đỏ máu.
Ác tự!
Tịnh Sơ bỗng tiến đến trước, tay phải bà ta giơ lên, sau đó siết chặt lại.
Ầm!
Một ý chí võ đạo đáng sợ bỗng trào ra từ trong người bà ta, ý chí võ đạo cực mạnh ép ác tự đó lùi lại.
/4376
|