Còn những vị Thánh Vương khác thì ánh mắt tràn đầy sự căng thẳng.
Không thể không nói, bọn họ thật sự vô cùng kiêng dè Phục Võ, nếu người này vẫn ở trạng thái đỉnh cao…
Bọn họ không dám nghĩ nhiều thêm nữa!
Tay trái của Phục Võ đột nhiên kéo Diệp Quân, sau đó tay trái nắm lấy eo của Diệp Quân, tiếp theo bà ta biến thành một luồng kiếm quang biến mất tại chỗ!
Sắc mặt của Pháp Thần Ác Đạo và những cường giả kia đều thay đổi.
Ngân hà xung quanh bỗng chốc sôi trào, sau đó từng chút tắt đi. Bây giờ, ảo ảnh kia đột nhiên tiến về phía trước, ông ta đưa một cánh tay khô héo ra, sau đó nhẹ nhàng đè xuống phía trước.
Đùng!
Cái đè này, đè thẳng luồng kiếm quang kia xuống đất.
Phục Võ đột nhiên quát lên, tay phải đang cầm kiếm mạnh mẽ xoay tròn.
Rầm!
Ảo ảnh kia lập tức bị đẩy lui xa ra ngoài.
Lúc đó, những cường giả Pháp Thần Ác Đạo đồng thời ra tay…
Đùng đùng…
Giữa sân, theo những tiếng vang lớn đinh tai nhức óc, từng luồng kiếm quang vỡ tan nát, nhưng những cường giả Pháp Thần Ác Đạo cũng bị đánh bay ra… một lát sau, một kiếm quang xé mở thời không, biến mất trong tinh hà vô tận.
Ảo ảnh kia đang muốn đuổi theo, Pháp Thần Ác Đạo đột nhiên nói: “Bà ta sống không nổi đâu”, đám cường giả nhìn Pháp Thần Ác Đạo, lúc này mới phát hiện Ác Thư trong tay cô ta đã biến mất.
Pháp Thần Ác Đạo nhìn tinh không sâu thẳm: “Chuẩn bị đi, lập tức tiêu diệt nền văn minh Thiên Hành và Diệp Quân”.
Cửa vào nền văn minh Thiên Hành.
Phục Võ giúp Diệp Quân đến lối vào, bà ta không đưa Diệp Quân đi vào trong, mà đặt Diệp Quân xuống đất, sau đó tay phải nhẹ nhàng đặt lên ngực Diệp Quân, một tia sức mạnh ôn hòa mạnh mẽ chui vào ngực Diệp Quân, lát sau Diệp Quân đã tỉnh lại.
Thấy Diệp Quân mở mắt ra, Phục Võ nói nhỏ: “Tỉnh rồi sao?”
Diệp Quân ngạc nhiên: “Tiền bối?”
Nói xong, hắn muốn đứng lên nhưng lại phát hiện bây giờ bản thân vô cùng yếu ớt, ngay cả một chút sức cũng không có.
Phục Võ ôn hòa nói: “Ngươi đã từng đến hệ Ngân Hà rồi à?”
Diệp Quân hơi tò mò: “Sao tiền bối biết được?”
Phục Võ nói: “Nhất Niệm nói với ta”.
Diệp Quân đang muốn nói gì đó, nhưng hắn bỗng nhiên nhận ra Phục Võ không bình thường, hắn đang muốn hỏi thì Phục Võ đã nói: “Ta muốn nhờ ngươi hai chuyện, được không?” Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối…”
Phục Võ mỉm cười: “Nhất Niệm gọi ta là Phục tỷ…ngươi cũng có thể gọi ta là Phục tỷ…”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó gọi: “Phục tỷ…”
Phục Võ gật đầu, nói nhỏ: “Lúc bước vào Tiểu Tháp, ta đã biết được người có thể cứu nền văn minh Thiên Hành chỉ có ngươi… đây là chuyện thứ nhất…”
Nói đến đây, cổ họng bà ta đột nhiên tanh ngọt, một ngụm máu tươi tràn lên. Diệp Quân sợ hãi, vội vàng ngồi dậy đỡ lấy bà ta, giọng run run nói: “Tiền bối?”
Không thể không nói, bọn họ thật sự vô cùng kiêng dè Phục Võ, nếu người này vẫn ở trạng thái đỉnh cao…
Bọn họ không dám nghĩ nhiều thêm nữa!
Tay trái của Phục Võ đột nhiên kéo Diệp Quân, sau đó tay trái nắm lấy eo của Diệp Quân, tiếp theo bà ta biến thành một luồng kiếm quang biến mất tại chỗ!
Sắc mặt của Pháp Thần Ác Đạo và những cường giả kia đều thay đổi.
Ngân hà xung quanh bỗng chốc sôi trào, sau đó từng chút tắt đi. Bây giờ, ảo ảnh kia đột nhiên tiến về phía trước, ông ta đưa một cánh tay khô héo ra, sau đó nhẹ nhàng đè xuống phía trước.
Đùng!
Cái đè này, đè thẳng luồng kiếm quang kia xuống đất.
Phục Võ đột nhiên quát lên, tay phải đang cầm kiếm mạnh mẽ xoay tròn.
Rầm!
Ảo ảnh kia lập tức bị đẩy lui xa ra ngoài.
Lúc đó, những cường giả Pháp Thần Ác Đạo đồng thời ra tay…
Đùng đùng…
Giữa sân, theo những tiếng vang lớn đinh tai nhức óc, từng luồng kiếm quang vỡ tan nát, nhưng những cường giả Pháp Thần Ác Đạo cũng bị đánh bay ra… một lát sau, một kiếm quang xé mở thời không, biến mất trong tinh hà vô tận.
Ảo ảnh kia đang muốn đuổi theo, Pháp Thần Ác Đạo đột nhiên nói: “Bà ta sống không nổi đâu”, đám cường giả nhìn Pháp Thần Ác Đạo, lúc này mới phát hiện Ác Thư trong tay cô ta đã biến mất.
Pháp Thần Ác Đạo nhìn tinh không sâu thẳm: “Chuẩn bị đi, lập tức tiêu diệt nền văn minh Thiên Hành và Diệp Quân”.
Cửa vào nền văn minh Thiên Hành.
Phục Võ giúp Diệp Quân đến lối vào, bà ta không đưa Diệp Quân đi vào trong, mà đặt Diệp Quân xuống đất, sau đó tay phải nhẹ nhàng đặt lên ngực Diệp Quân, một tia sức mạnh ôn hòa mạnh mẽ chui vào ngực Diệp Quân, lát sau Diệp Quân đã tỉnh lại.
Thấy Diệp Quân mở mắt ra, Phục Võ nói nhỏ: “Tỉnh rồi sao?”
Diệp Quân ngạc nhiên: “Tiền bối?”
Nói xong, hắn muốn đứng lên nhưng lại phát hiện bây giờ bản thân vô cùng yếu ớt, ngay cả một chút sức cũng không có.
Phục Võ ôn hòa nói: “Ngươi đã từng đến hệ Ngân Hà rồi à?”
Diệp Quân hơi tò mò: “Sao tiền bối biết được?”
Phục Võ nói: “Nhất Niệm nói với ta”.
Diệp Quân đang muốn nói gì đó, nhưng hắn bỗng nhiên nhận ra Phục Võ không bình thường, hắn đang muốn hỏi thì Phục Võ đã nói: “Ta muốn nhờ ngươi hai chuyện, được không?” Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối…”
Phục Võ mỉm cười: “Nhất Niệm gọi ta là Phục tỷ…ngươi cũng có thể gọi ta là Phục tỷ…”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó gọi: “Phục tỷ…”
Phục Võ gật đầu, nói nhỏ: “Lúc bước vào Tiểu Tháp, ta đã biết được người có thể cứu nền văn minh Thiên Hành chỉ có ngươi… đây là chuyện thứ nhất…”
Nói đến đây, cổ họng bà ta đột nhiên tanh ngọt, một ngụm máu tươi tràn lên. Diệp Quân sợ hãi, vội vàng ngồi dậy đỡ lấy bà ta, giọng run run nói: “Tiền bối?”
/4376
|