Ông lão cũng không sợ cô ta: “Rất công bằng, đúng không?”
Pháp Thần Ác Đạo thu ánh mắt lại, cô ta nhìn vào Phục Võ và Diệp Quân đang ở xa xa: “Được”.
Ông lão nhìn Pháp Thần Ác Đạo: “Hợp tác vui vẻ”.
Dứt lời, ông ta đột nhiên bước về phía trước một bước, chỉ trong tích tắc, thanh trọng xích đó đã phóng tới đỉnh đầu của Phục Võ, sau đó đập mạnh xuống.
Vào lúc trọng xích giáng xuống, một luồng khí thế mạnh mẽ đột nhiên càn quét, ngay cả ác tự và ác huyết ở xung quanh cũng liên tục bị ép lùi lại.
Đốt mặt với thanh trọng xích đáng sợ này, Phục Võ vẫn hờ hững, bà ta đâm một thanh kiếm tới.
Ầm!
Một luồng kiếm quang bùng lên, Hồng Thánh Vương cầm trọng xích liên tục lùi lại phía sau ngàn trượng, một luồng sức mạnh vô hình lại một lần nữa xông ra từ trong sân, thời không của toàn bộ thế giới Ác Thư dao động liên hồi, vô cùng kinh khủng.
Sau khi Hồng Thánh Vương dừng lại, ông ta nhìn vào cánh tay đang nứt ra của mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Phục Võ đang ở phía xa, cười phá lên: “Không hổ là quan chấp hành đứng đầu của nền văn minh Thiên Hành, nếu không phải nền văn minh Thiên Hành đang có xung đột nội bộ thì ngay cả khi tộc Đại Vu của ta và Ác Đạo Minh liên thủ với nhau cũng khó có thể đánh bại được”.
Nền văn minh Thiên Hành!
Nền văn minh này là nền văn minh cấp năm đỉnh cao, chiến đấu một mình, hiện giờ bất cứ nền văn minh cấp năm nào được biết đến đều không phải là đối thủ của họ.
Nghe thấy những gì Hồng Thánh Vương nói, Phục Võ cụp mắt xuống, không nói lời nào.
Hồng Thánh Vương quay đầu lại nhìn Pháp Thần Ác Đạo: “Pháp Thần, bây giờ đừng nói tới mấy quy tắc trong giang hồ nữa, ngươi thấy thế nào?”
Hiển nhiên, ông ta đang bất mãn với việc Pháp Thần Ác Đạo chỉ đứng bên ngoài theo dõi trận chiến mà không vào hỗ trợ. Ông ta cũng biết rằng muốn giết chết quan chấp hành đứng đầu dù lúc này không phải là thời kỳ đỉnh cao của đối phương cũng là chuyện không thể xảy ra.
Nghe thấy lời nói của Hồng Thánh Vương, Pháp Thần Ác Đạo lạnh lùng liếc ông ta, vừa định mở lời thì vào lúc này, Phục Võ đột nhiên biến mất tại chỗ, vẻ mặt của Hồng Thánh Vương đột nhiên thay đổi, vung trọng xích lên chắn ở trước mặt.
Bốp!
Khi nhát kiếm này giáng xuống, Hồng Thánh Vương lập tức bị chém bay, nhưng Phục Võ cũng không thừa thắng xông lên truy đuổi, cơ thể bà ta chợt lóe lên, lại lùi về phía sau bảo vệ bên cạnh Diệp Quân.
Vừa mới về đến bên cạnh Diệp Quân, một luồng ác huyết đã đánh tới, mục tiêu của nó chính là Diệp Quân đang nằm trên mặt đất.
Đôi mắt của Phục Võ lóe lên sự lạnh lùng, chợt chém xuống một kiếm.
Phịch!
Ác huyết lập tức bị chém lùi lại.
Lúc này, Hồng Thánh Vương đột nhiên lao tới phía trước, hai tay cầm theo trọng xích nện thẳng vào người Phục Võ.
Đập xuống một nhát, vô số ác huyết ở xung quanh lập tức sôi sục, dâng cao lên ngàn trượng. .
Phục Võ hờ hững giơ tay ra chém một kiếm. Chỉ có một kiếm đơn giản! Phịch! Hồng Thánh Vương và thanh trọng xích lại bị đánh bay ra bên ngoài một lần nữa, nhưng vào lúc này, một cột máu đột nhiên xẹt qua sân, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt của Phục Võ.
Phục Võ cầm kiếm đâm tới.
Pháp Thần Ác Đạo thu ánh mắt lại, cô ta nhìn vào Phục Võ và Diệp Quân đang ở xa xa: “Được”.
Ông lão nhìn Pháp Thần Ác Đạo: “Hợp tác vui vẻ”.
Dứt lời, ông ta đột nhiên bước về phía trước một bước, chỉ trong tích tắc, thanh trọng xích đó đã phóng tới đỉnh đầu của Phục Võ, sau đó đập mạnh xuống.
Vào lúc trọng xích giáng xuống, một luồng khí thế mạnh mẽ đột nhiên càn quét, ngay cả ác tự và ác huyết ở xung quanh cũng liên tục bị ép lùi lại.
Đốt mặt với thanh trọng xích đáng sợ này, Phục Võ vẫn hờ hững, bà ta đâm một thanh kiếm tới.
Ầm!
Một luồng kiếm quang bùng lên, Hồng Thánh Vương cầm trọng xích liên tục lùi lại phía sau ngàn trượng, một luồng sức mạnh vô hình lại một lần nữa xông ra từ trong sân, thời không của toàn bộ thế giới Ác Thư dao động liên hồi, vô cùng kinh khủng.
Sau khi Hồng Thánh Vương dừng lại, ông ta nhìn vào cánh tay đang nứt ra của mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Phục Võ đang ở phía xa, cười phá lên: “Không hổ là quan chấp hành đứng đầu của nền văn minh Thiên Hành, nếu không phải nền văn minh Thiên Hành đang có xung đột nội bộ thì ngay cả khi tộc Đại Vu của ta và Ác Đạo Minh liên thủ với nhau cũng khó có thể đánh bại được”.
Nền văn minh Thiên Hành!
Nền văn minh này là nền văn minh cấp năm đỉnh cao, chiến đấu một mình, hiện giờ bất cứ nền văn minh cấp năm nào được biết đến đều không phải là đối thủ của họ.
Nghe thấy những gì Hồng Thánh Vương nói, Phục Võ cụp mắt xuống, không nói lời nào.
Hồng Thánh Vương quay đầu lại nhìn Pháp Thần Ác Đạo: “Pháp Thần, bây giờ đừng nói tới mấy quy tắc trong giang hồ nữa, ngươi thấy thế nào?”
Hiển nhiên, ông ta đang bất mãn với việc Pháp Thần Ác Đạo chỉ đứng bên ngoài theo dõi trận chiến mà không vào hỗ trợ. Ông ta cũng biết rằng muốn giết chết quan chấp hành đứng đầu dù lúc này không phải là thời kỳ đỉnh cao của đối phương cũng là chuyện không thể xảy ra.
Nghe thấy lời nói của Hồng Thánh Vương, Pháp Thần Ác Đạo lạnh lùng liếc ông ta, vừa định mở lời thì vào lúc này, Phục Võ đột nhiên biến mất tại chỗ, vẻ mặt của Hồng Thánh Vương đột nhiên thay đổi, vung trọng xích lên chắn ở trước mặt.
Bốp!
Khi nhát kiếm này giáng xuống, Hồng Thánh Vương lập tức bị chém bay, nhưng Phục Võ cũng không thừa thắng xông lên truy đuổi, cơ thể bà ta chợt lóe lên, lại lùi về phía sau bảo vệ bên cạnh Diệp Quân.
Vừa mới về đến bên cạnh Diệp Quân, một luồng ác huyết đã đánh tới, mục tiêu của nó chính là Diệp Quân đang nằm trên mặt đất.
Đôi mắt của Phục Võ lóe lên sự lạnh lùng, chợt chém xuống một kiếm.
Phịch!
Ác huyết lập tức bị chém lùi lại.
Lúc này, Hồng Thánh Vương đột nhiên lao tới phía trước, hai tay cầm theo trọng xích nện thẳng vào người Phục Võ.
Đập xuống một nhát, vô số ác huyết ở xung quanh lập tức sôi sục, dâng cao lên ngàn trượng. .
Phục Võ hờ hững giơ tay ra chém một kiếm. Chỉ có một kiếm đơn giản! Phịch! Hồng Thánh Vương và thanh trọng xích lại bị đánh bay ra bên ngoài một lần nữa, nhưng vào lúc này, một cột máu đột nhiên xẹt qua sân, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt của Phục Võ.
Phục Võ cầm kiếm đâm tới.
/4376
|