Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Phục Võ đột nhiên thay đổi, bà ta như phát điên lao tới trước mặt hai quan chấp hành, ấn tay phải xuống, một luồng sức mạnh đáng sợ áp chế ngọn lửa trên người Vân Đàn và Dung Khâu lại, cùng lúc đó bà ta mau chóng đỡ hai người đang từ từ ngã xuống dậy, run rẩy nói: “Dung Khâu, Vân Đàn… Ta không hủy diệt nữa! Ta không hủy diệt nền văn minh Thiên Hành nữa…”
Nghe Phục Võ nói thế, Dung Khâu từ từ mở mắt ra, trên khuôn mặt trắng bệch của ông ta hiện lên một nụ cười: “Đại tỷ…”
Phục Võ ôm chặt lấy họ, khóc nói: “Ta không diệt nữa, không sự không hủy diệt nữa…”
Nói rồi bà ta ngẩng đàu nhìn Tư Hỏa và Phượng Đông bên cạnh, nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Xin lỗi… Thực sự xin lỗi… Năm xưa đại tỷ không bảo vệ được các muội…”
Tư Hỏa cười: “Chúng ta chưa từng trách đại tỷ… Chỉ tiếc là không thể đi trộm quả sinh mệnh Thiên Hành cùng đại tỷ được nữa rồi. Còn nhớ năm xưa, mỗi lần bị bắt đều là đại tỷ nhận tội thay chúng ta… Chớp mắt đã rất nhiều rất nhiều năm trôi qua rồi!”
Phục Võ như nhớ lại chuyện cũ, trên môi lần đầu tiên xuất hiện nụ cười: “Đúng thế… đã rất nhiều rất nhiều năm trôi qua rồi…”
Nói xong bà ta đột nhiên đứng dậy đi tới trước tổ thạch luân hồi, chầm chậm quỳ xuống khẽ nói: “Tổ thạch, mọi lỗi lầm đều là lỗi của ta, xin ngươi để họ được luân hồi chuyển kiếp, tái sinh lại làm con dân…”
Tổ thạch luân hồi đáp ngay: “Được được…”
Phục Võ đột nhiên tháo khăn che mặt của mình xuống, bà ta nhẹ nhàng vuốt ve chiếc khăn che mặt đã nhuộm thành màu máu của mình, chiếc khăn này là ông ấy tặng cho bà.
Bà ta nhìn một hồi rồi đột nhiên cười ngây ngô, ngâm nga khe khẽ: “… Đi thì đi, chúng ta yêu nhau vạn năm, nếu ai chết khi chín nghìn tuổi thì chờ người kia một nghìn năm trên đường luôn hồn… Tiếc là… ta không được luân hồi, xin lỗi chàng, ta đã thất hứa… Đừng chờ ta nữa…”
Nói xong thân thể và linh hồn bà ta đột nhiên bốc cháy…
Thiêu đốt thân xác!
Thiêu đốt linh hồn!
Tìm đến cái chết!
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt Dung Khâu và mấy vị quan chấp hành cách đó không xa đều thay đổi, bọn họ điên cuồng lao về phía Phục Võ đang bốc cháy hừng hực, nhưng khi họ chỉ còn cách Phục Võ chừng mười trượng nữa thì bị một sức mạnh bí ẩn ngăn lại, không thể tiến lên nửa bước!
Mấy quan chấp hành chỉ có thể trơ mắt nhìn Phục Võ dần trở nên mờ ảo! Hai mắt Dung Khâu hằn lên tia máu, ông ta cố gắng phá sức mạnh ấy nhưng tất cả đều vô ích.
Đúng lúc này, Tư Oánh đột nhiên xòe bàn tay ra, một con ấn màu pha lê xanh hiện lên trong lòng bàn tay bà ta: “Phục Võ”.
Xa xa, Phục Võ chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tư Oánh, khi nhìn thấy con ấn kia, người bà ta như bị điện giật.
Bên trong con ấn ấy có một hồn phách yếu ớt.
Nhìn thấy hồn phách yếu ớt đó, người Phục Võ bắt đầu run lên. Thấy thế, Diệp Quân và Nhất Niệm nhìn nhau, hai người đều hơi bất ngờ, đương nhiên họ có thể đoán được hồn phách mờ nhạt đó là ai. Thì ra khi xưa vị Thiên Hành Chủ này không quá quyết tuyệt!
Vậy bà ta có ý gì?
Không chỉ Diệp Quân và Nhất Niệm khó hiểu mà những cường giả nền văn minh Thiên Hành có mặt cũng ngơ ngác.
Nghe Phục Võ nói thế, Dung Khâu từ từ mở mắt ra, trên khuôn mặt trắng bệch của ông ta hiện lên một nụ cười: “Đại tỷ…”
Phục Võ ôm chặt lấy họ, khóc nói: “Ta không diệt nữa, không sự không hủy diệt nữa…”
Nói rồi bà ta ngẩng đàu nhìn Tư Hỏa và Phượng Đông bên cạnh, nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Xin lỗi… Thực sự xin lỗi… Năm xưa đại tỷ không bảo vệ được các muội…”
Tư Hỏa cười: “Chúng ta chưa từng trách đại tỷ… Chỉ tiếc là không thể đi trộm quả sinh mệnh Thiên Hành cùng đại tỷ được nữa rồi. Còn nhớ năm xưa, mỗi lần bị bắt đều là đại tỷ nhận tội thay chúng ta… Chớp mắt đã rất nhiều rất nhiều năm trôi qua rồi!”
Phục Võ như nhớ lại chuyện cũ, trên môi lần đầu tiên xuất hiện nụ cười: “Đúng thế… đã rất nhiều rất nhiều năm trôi qua rồi…”
Nói xong bà ta đột nhiên đứng dậy đi tới trước tổ thạch luân hồi, chầm chậm quỳ xuống khẽ nói: “Tổ thạch, mọi lỗi lầm đều là lỗi của ta, xin ngươi để họ được luân hồi chuyển kiếp, tái sinh lại làm con dân…”
Tổ thạch luân hồi đáp ngay: “Được được…”
Phục Võ đột nhiên tháo khăn che mặt của mình xuống, bà ta nhẹ nhàng vuốt ve chiếc khăn che mặt đã nhuộm thành màu máu của mình, chiếc khăn này là ông ấy tặng cho bà.
Bà ta nhìn một hồi rồi đột nhiên cười ngây ngô, ngâm nga khe khẽ: “… Đi thì đi, chúng ta yêu nhau vạn năm, nếu ai chết khi chín nghìn tuổi thì chờ người kia một nghìn năm trên đường luôn hồn… Tiếc là… ta không được luân hồi, xin lỗi chàng, ta đã thất hứa… Đừng chờ ta nữa…”
Nói xong thân thể và linh hồn bà ta đột nhiên bốc cháy…
Thiêu đốt thân xác!
Thiêu đốt linh hồn!
Tìm đến cái chết!
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt Dung Khâu và mấy vị quan chấp hành cách đó không xa đều thay đổi, bọn họ điên cuồng lao về phía Phục Võ đang bốc cháy hừng hực, nhưng khi họ chỉ còn cách Phục Võ chừng mười trượng nữa thì bị một sức mạnh bí ẩn ngăn lại, không thể tiến lên nửa bước!
Mấy quan chấp hành chỉ có thể trơ mắt nhìn Phục Võ dần trở nên mờ ảo! Hai mắt Dung Khâu hằn lên tia máu, ông ta cố gắng phá sức mạnh ấy nhưng tất cả đều vô ích.
Đúng lúc này, Tư Oánh đột nhiên xòe bàn tay ra, một con ấn màu pha lê xanh hiện lên trong lòng bàn tay bà ta: “Phục Võ”.
Xa xa, Phục Võ chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tư Oánh, khi nhìn thấy con ấn kia, người bà ta như bị điện giật.
Bên trong con ấn ấy có một hồn phách yếu ớt.
Nhìn thấy hồn phách yếu ớt đó, người Phục Võ bắt đầu run lên. Thấy thế, Diệp Quân và Nhất Niệm nhìn nhau, hai người đều hơi bất ngờ, đương nhiên họ có thể đoán được hồn phách mờ nhạt đó là ai. Thì ra khi xưa vị Thiên Hành Chủ này không quá quyết tuyệt!
Vậy bà ta có ý gì?
Không chỉ Diệp Quân và Nhất Niệm khó hiểu mà những cường giả nền văn minh Thiên Hành có mặt cũng ngơ ngác.
/4376
|