Chỉ có quả Thiên Hành từng sống ở thời đại kia mới biết Phục Võ cầm kiếm mạnh đến thế nào. Mạnh đến khiến lòng người tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, Tịnh Sơ xòe rộng bàn tay, để thanh kiếm biến mất rồi nắm tay lại.
Uỳnh!
Ý chí võ đạo khổng lồ tuôn trào mà ra, tạo thành một hình ảnh kỳ lạ.
Bên trái là kiếm ý.
Bên phải là võ ý.
Ngang sức ngang tài.
Không ai thua ai.
Tư Oánh trợn to mắt, lắp bắp: “Võ Thần Thiên Hành… Sao có thể… Một trái cây tầm thường sao lại có thể chứng đạo thành Võ Thần…”
Võ thần Thiên Hành! Diệp Quân cũng ngây người.
Tuy không ở cùng thời không, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được võ ý Tịnh Sơ phát ra đáng sợ cỡ nào.
Thì ra bà ta không phải kiếm tu, mà là võ tu à?
Diệp Quân thực sự hơi tê dại.
Hai người phụ nữ này đều quá khủng khiếp! . Đam Mỹ Hài
Một người là kiếm tu nhưng lại thích đánh quyền!
Một người là võ tu nhưng lại thích dùng kiếm!
Hơn nữa còn đều rất mạnh!
Thế nào là thiên tài?
Thế nào là yêu nghiệt?
Giờ khắc này, Diệp Quân thật sự hơi chấn động, bởi vì từ trước đến nay hắn luôn cho rằng thiên phú của mình không tệ, ít nhất là ở vũ trụ Quan Huyên, hắn tuyệt đối là người đứng đầu.
Mà bây giờ gặp hai người phụ nữ này, hắn mới phát hiện, hình như thiên phú của hắn cũng chẳng là gì…
Lúc này, Nhất Niệm kéo nhẹ ống tay áo Diệp Quân, sau đó an ủi: “Nền văn minh Thiên Hành của chúng ta bao nhiêu năm nay cũng chỉ có được hai người như thế này thôi…”
Diệp Quân cười khổ.
Nhưng cũng đúng, hai người trước mắt này là người xuất sắc nhất trong toàn bộ lịch sử của nền văn minh Thiên Hành.
Vẻ mặt Nhất Niệm cũng cực kỳ phức tạp, bây giờ hai người xuất sắc nhất này đánh nhau, dù ai thua ai thắng thì cũng vẫn là nền văn minh Thiên Hành chịu thiệt.
Như nghĩ tới điều gì, Nhất Niệm quay đầu nhìn Thiên Hành Chủ Tư Oánh bên cạnh. Phát hiện ra ánh mắt Nhất Niệm, Tư Oánh nhìn cô ta: “Cô có tỷ muội không?”
Nhất Niệm gật đầu.
Tịnh An chính là tỷ muội của cô ta.
Tư Oánh lại nói: “Cô sẽ vì người đàn ông bên cạnh mình mà giết tỷ muội của mình chứ?”
Bỗng nhiên, Tịnh Sơ xòe rộng bàn tay, để thanh kiếm biến mất rồi nắm tay lại.
Uỳnh!
Ý chí võ đạo khổng lồ tuôn trào mà ra, tạo thành một hình ảnh kỳ lạ.
Bên trái là kiếm ý.
Bên phải là võ ý.
Ngang sức ngang tài.
Không ai thua ai.
Tư Oánh trợn to mắt, lắp bắp: “Võ Thần Thiên Hành… Sao có thể… Một trái cây tầm thường sao lại có thể chứng đạo thành Võ Thần…”
Võ thần Thiên Hành! Diệp Quân cũng ngây người.
Tuy không ở cùng thời không, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được võ ý Tịnh Sơ phát ra đáng sợ cỡ nào.
Thì ra bà ta không phải kiếm tu, mà là võ tu à?
Diệp Quân thực sự hơi tê dại.
Hai người phụ nữ này đều quá khủng khiếp! . Đam Mỹ Hài
Một người là kiếm tu nhưng lại thích đánh quyền!
Một người là võ tu nhưng lại thích dùng kiếm!
Hơn nữa còn đều rất mạnh!
Thế nào là thiên tài?
Thế nào là yêu nghiệt?
Giờ khắc này, Diệp Quân thật sự hơi chấn động, bởi vì từ trước đến nay hắn luôn cho rằng thiên phú của mình không tệ, ít nhất là ở vũ trụ Quan Huyên, hắn tuyệt đối là người đứng đầu.
Mà bây giờ gặp hai người phụ nữ này, hắn mới phát hiện, hình như thiên phú của hắn cũng chẳng là gì…
Lúc này, Nhất Niệm kéo nhẹ ống tay áo Diệp Quân, sau đó an ủi: “Nền văn minh Thiên Hành của chúng ta bao nhiêu năm nay cũng chỉ có được hai người như thế này thôi…”
Diệp Quân cười khổ.
Nhưng cũng đúng, hai người trước mắt này là người xuất sắc nhất trong toàn bộ lịch sử của nền văn minh Thiên Hành.
Vẻ mặt Nhất Niệm cũng cực kỳ phức tạp, bây giờ hai người xuất sắc nhất này đánh nhau, dù ai thua ai thắng thì cũng vẫn là nền văn minh Thiên Hành chịu thiệt.
Như nghĩ tới điều gì, Nhất Niệm quay đầu nhìn Thiên Hành Chủ Tư Oánh bên cạnh. Phát hiện ra ánh mắt Nhất Niệm, Tư Oánh nhìn cô ta: “Cô có tỷ muội không?”
Nhất Niệm gật đầu.
Tịnh An chính là tỷ muội của cô ta.
Tư Oánh lại nói: “Cô sẽ vì người đàn ông bên cạnh mình mà giết tỷ muội của mình chứ?”
/4376
|