Diệp Quân: “…”
Thấy Diệp Quân không trả lời, tổ thạch luân hồi e dè hỏi: “Ngươi ngại trả lời câu này lắm hả?”
Diệp Quân mặt lạnh tanh: “Không ngại”.
Tổ thạch luân hồi: “Ta thấy ngươi có”.
Diệp Quân: “Thật sự không có”.
Tổ thạch luân hồi quả quyết: “Chắc chắn là có”.
Diệp Quân liếc nó: “Ngươi có muốn vào tháp hay không?”
Tổ thạch luân hồi nhảy cẫng lên: “Muốn chứ! Ngươi đồng ý cho ta vào rồi hở? Cảm ơn nha, ngươi tốt quá…”
Diệp Quân ngắt ngang: “Không, ta hỏi thôi, ngươi nghe là được rồi”.
Tổ thạch luân hồi: “…”
Nhất Niệm: “…”
Trong chiến trường Loạn Cổ.
Trận chiến giữa Phục Võ và Tịnh Sơ diễn ra ác liệt vô cùng. Hai người đánh cho không gian rung lên bần bật, đập tan chiến ý bốn phía. Ấy vậy mà thời không bên trong vẫn không hề bị vỡ, cho thấy nó rắn chắc vô cùng.
Đồng thời, những khí tức kỳ lạ rình rập trong bóng tối Loạn Cổ, quan sát hai người kia cũng khiếp sợ trước sức mạnh mà họ phô bày.
Diệp Quân đứng bên ngoài quan sát cũng đanh mặt trước màn trình diễn thượng hạng này.
Cường giả Diệt Đạo đứng trước họ chẳng khác gì một ông già hom hem ốm yếu.
Nhưng cũng dễ hiểu thôi, vì họ là hai người sở hữu chiến lực đứng đầu của văn minh Thiên Hành mà.
Tiếc rằng hai quan chấp hành đứng đầu yêu nghiệt này hôm nay lại phải phân rõ sống chết, nếu họ có thể bắt tay nhau…
Diệp Quân liếc nhìn Tư Oánh, âm thầm thở dài.
Người văn minh Thiên Hành một khi kết hôn với ngoại tộc thì sẽ không thể luân hồn chuyển thế, nên việc mà vị Thiên Hành Chủ này làm không thể nói là sai, có điều đúng là quá mức tuyệt tình.
Hắn lắc đầu. Đây là chuyện riêng của văn minh Thiên Hành, tốt nhất không nên can dự vào nữa.
Bỗng hắn hỏi tổ thạch luân hồi: “Thời không Loạn Cổ này là cái gì vậy?”
Viên đá vốn không muốn giải thích, nhưng rồi nhớ lại mình không nên làm phật lòng người này, thế là mở miệng: “Nó là thời không đặc biệt đến từ thời đại Loạn Cổ. Năm ấy vạn tộc tranh bá, chia vũ trụ Loạn Cổ thành ba phần, thời không này là một trong số đó. Trong ấy là nơi từng diễn ra chiến tranh văn minh vô cùng khủng khiếp, sau đó không biết vì sao mà nó biến mất biệt tăm. Thủy tổ văn minh Thiên Hành còn từng đi tìm một phen nhưng vô ích, nào ngờ hai người này lại có thể gọi nó xuất hiện…”
Diệp Quân: “Thời đại Loạn Cổ là văn minh cấp mấy?”
Tổ thạch luân hồi: “Cấp năm đỉnh cao”.
Diệp Quân: “So với các ngươi thì ai mạnh hơn?”
Tổ thạch luân hồi: “Nếu chúng ta không xảy ra nội loạn thì chắc chắn đứng đầu các văn minh cấp năm”.
Diệp Quân nhìn hai người đang đại chiến bên kia, không lên tiếng phản bác.
Nó nói đúng.
Thấy Diệp Quân không trả lời, tổ thạch luân hồi e dè hỏi: “Ngươi ngại trả lời câu này lắm hả?”
Diệp Quân mặt lạnh tanh: “Không ngại”.
Tổ thạch luân hồi: “Ta thấy ngươi có”.
Diệp Quân: “Thật sự không có”.
Tổ thạch luân hồi quả quyết: “Chắc chắn là có”.
Diệp Quân liếc nó: “Ngươi có muốn vào tháp hay không?”
Tổ thạch luân hồi nhảy cẫng lên: “Muốn chứ! Ngươi đồng ý cho ta vào rồi hở? Cảm ơn nha, ngươi tốt quá…”
Diệp Quân ngắt ngang: “Không, ta hỏi thôi, ngươi nghe là được rồi”.
Tổ thạch luân hồi: “…”
Nhất Niệm: “…”
Trong chiến trường Loạn Cổ.
Trận chiến giữa Phục Võ và Tịnh Sơ diễn ra ác liệt vô cùng. Hai người đánh cho không gian rung lên bần bật, đập tan chiến ý bốn phía. Ấy vậy mà thời không bên trong vẫn không hề bị vỡ, cho thấy nó rắn chắc vô cùng.
Đồng thời, những khí tức kỳ lạ rình rập trong bóng tối Loạn Cổ, quan sát hai người kia cũng khiếp sợ trước sức mạnh mà họ phô bày.
Diệp Quân đứng bên ngoài quan sát cũng đanh mặt trước màn trình diễn thượng hạng này.
Cường giả Diệt Đạo đứng trước họ chẳng khác gì một ông già hom hem ốm yếu.
Nhưng cũng dễ hiểu thôi, vì họ là hai người sở hữu chiến lực đứng đầu của văn minh Thiên Hành mà.
Tiếc rằng hai quan chấp hành đứng đầu yêu nghiệt này hôm nay lại phải phân rõ sống chết, nếu họ có thể bắt tay nhau…
Diệp Quân liếc nhìn Tư Oánh, âm thầm thở dài.
Người văn minh Thiên Hành một khi kết hôn với ngoại tộc thì sẽ không thể luân hồn chuyển thế, nên việc mà vị Thiên Hành Chủ này làm không thể nói là sai, có điều đúng là quá mức tuyệt tình.
Hắn lắc đầu. Đây là chuyện riêng của văn minh Thiên Hành, tốt nhất không nên can dự vào nữa.
Bỗng hắn hỏi tổ thạch luân hồi: “Thời không Loạn Cổ này là cái gì vậy?”
Viên đá vốn không muốn giải thích, nhưng rồi nhớ lại mình không nên làm phật lòng người này, thế là mở miệng: “Nó là thời không đặc biệt đến từ thời đại Loạn Cổ. Năm ấy vạn tộc tranh bá, chia vũ trụ Loạn Cổ thành ba phần, thời không này là một trong số đó. Trong ấy là nơi từng diễn ra chiến tranh văn minh vô cùng khủng khiếp, sau đó không biết vì sao mà nó biến mất biệt tăm. Thủy tổ văn minh Thiên Hành còn từng đi tìm một phen nhưng vô ích, nào ngờ hai người này lại có thể gọi nó xuất hiện…”
Diệp Quân: “Thời đại Loạn Cổ là văn minh cấp mấy?”
Tổ thạch luân hồi: “Cấp năm đỉnh cao”.
Diệp Quân: “So với các ngươi thì ai mạnh hơn?”
Tổ thạch luân hồi: “Nếu chúng ta không xảy ra nội loạn thì chắc chắn đứng đầu các văn minh cấp năm”.
Diệp Quân nhìn hai người đang đại chiến bên kia, không lên tiếng phản bác.
Nó nói đúng.
/4376
|