Chết tiệt!
Diệp Quân không cam lòng, gầm lên một tiếng, kiếm ý vô địch tuôn ra từ trong cơ thể hắn như thủy triều, nhưng kiếm ý vô địch vừa xuất hiện đã bị áp chế, lúc này hai tay Diệp Quân siết chặt, điên cuồng gầm thét, kiếm ý trước mặt hắn cảm nhận được ý chí của chủ nhân, lập tức ngưng tụ thành một thanh kiếm chắn trước người.
Ý chí!
Sắc mặt Diệp Quân hơi khó coi, cả người run lên bần bật, đang phải chịu nỗi đau đớn cực lớn.
Lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là không thể thối lui.
Kiếm ý vô địch!
Thứ mình tu luyện là gì?
Là kiếm ý vô địch!
Trong lòng hắn có thể có thần, nhưng vị thần này chỉ có thể là cô cô váy trắng, nếu hôm nay mình bị uy lực khí thế của người phụ nữ trước mặt này trấn áp, vậy chẳng phải kiếm ý vô địch của mình sẽ thành trò cười lớn cho thiên hạ sao?
Hắn không cho phép điều này xảy ra.
Rất đau đớn.
Vì khí thế đó rất mạnh, lúc này hắn cảm thấy xương cốt cả người mình đều bị nghiền ép.
Nhưng hắn vẫn cố gắng chống chịu.
Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: Chống chịu.
Soạt!
Thân xác Diệp Quân bắt đầu nứt ra từng chút, máu bắn ra.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào Phục Võ, trong mắt đầy vẻ kiên định, kiếm ý của hắn rung lên dữ dội, có thể phá vỡ bất cứ lúc nào.
Ý chí kiên định.
Cứ thế kiếm ý của hắn và khí thế đó đối đầu với nhau, mặc dù kiếm ý không thể lan ra xung quanh nhưng kiếm ý này lại không bị trấn áp nữa.
Bên kia Phục Võ bỗng quay đầu lại liếc nhìn Diệp Quân, chỉ một giây sau bà ta thu lại ánh mắt, bà ta ngẩng đầu lên nhìn ba Thiên Hành Chủ trên bầu trời, lúc này vẻ mặt của ba Thiên Hành Chủ cũng cực kỳ nghiêm nghị.
Người trong nhà vừa ra tay đã biết thực lực thế nào.
Ngay khi Phục Võ phóng ra uy lực khí thế đó, họ đã cảm nhận được sự áp bức cực mạnh.
Ba Thiên Hành Chủ nhìn nhau, ngay sau đó ba Thiên Hành Chủ bỗng biến thành ba cột lửa lao đến chỗ Phục Võ.
Một cuộc chiến phân định sinh tử.
Họ đều không phải là bản thể, nếu đánh trong thời gian dài thì càng đánh càng yếu, rất bất lợi với họ, thế nên họ vừa ra tay đã dùng hết sức.
Nhìn thấy ba cột lửa tới gần, ánh mắt Phục Võ không hề dao động, bà ta bỗng tiến lên một bước, cơ thể bà ta trở nên hư ảo, thoáng chốc bà ta đã xuất hiện cách đó mấy ngàn trượng.
Phía sau.
Rầm rầm rầm!
Ba cột lửa bỗng nổ tung, vô số ánh lửa bắn ra xung quanh.
Không trung trở nên im ắng.
Diệp Quân không cam lòng, gầm lên một tiếng, kiếm ý vô địch tuôn ra từ trong cơ thể hắn như thủy triều, nhưng kiếm ý vô địch vừa xuất hiện đã bị áp chế, lúc này hai tay Diệp Quân siết chặt, điên cuồng gầm thét, kiếm ý trước mặt hắn cảm nhận được ý chí của chủ nhân, lập tức ngưng tụ thành một thanh kiếm chắn trước người.
Ý chí!
Sắc mặt Diệp Quân hơi khó coi, cả người run lên bần bật, đang phải chịu nỗi đau đớn cực lớn.
Lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là không thể thối lui.
Kiếm ý vô địch!
Thứ mình tu luyện là gì?
Là kiếm ý vô địch!
Trong lòng hắn có thể có thần, nhưng vị thần này chỉ có thể là cô cô váy trắng, nếu hôm nay mình bị uy lực khí thế của người phụ nữ trước mặt này trấn áp, vậy chẳng phải kiếm ý vô địch của mình sẽ thành trò cười lớn cho thiên hạ sao?
Hắn không cho phép điều này xảy ra.
Rất đau đớn.
Vì khí thế đó rất mạnh, lúc này hắn cảm thấy xương cốt cả người mình đều bị nghiền ép.
Nhưng hắn vẫn cố gắng chống chịu.
Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: Chống chịu.
Soạt!
Thân xác Diệp Quân bắt đầu nứt ra từng chút, máu bắn ra.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào Phục Võ, trong mắt đầy vẻ kiên định, kiếm ý của hắn rung lên dữ dội, có thể phá vỡ bất cứ lúc nào.
Ý chí kiên định.
Cứ thế kiếm ý của hắn và khí thế đó đối đầu với nhau, mặc dù kiếm ý không thể lan ra xung quanh nhưng kiếm ý này lại không bị trấn áp nữa.
Bên kia Phục Võ bỗng quay đầu lại liếc nhìn Diệp Quân, chỉ một giây sau bà ta thu lại ánh mắt, bà ta ngẩng đầu lên nhìn ba Thiên Hành Chủ trên bầu trời, lúc này vẻ mặt của ba Thiên Hành Chủ cũng cực kỳ nghiêm nghị.
Người trong nhà vừa ra tay đã biết thực lực thế nào.
Ngay khi Phục Võ phóng ra uy lực khí thế đó, họ đã cảm nhận được sự áp bức cực mạnh.
Ba Thiên Hành Chủ nhìn nhau, ngay sau đó ba Thiên Hành Chủ bỗng biến thành ba cột lửa lao đến chỗ Phục Võ.
Một cuộc chiến phân định sinh tử.
Họ đều không phải là bản thể, nếu đánh trong thời gian dài thì càng đánh càng yếu, rất bất lợi với họ, thế nên họ vừa ra tay đã dùng hết sức.
Nhìn thấy ba cột lửa tới gần, ánh mắt Phục Võ không hề dao động, bà ta bỗng tiến lên một bước, cơ thể bà ta trở nên hư ảo, thoáng chốc bà ta đã xuất hiện cách đó mấy ngàn trượng.
Phía sau.
Rầm rầm rầm!
Ba cột lửa bỗng nổ tung, vô số ánh lửa bắn ra xung quanh.
Không trung trở nên im ắng.
/4376
|