Lúc này Hậu Thanh cũng nhìn đến Phục Võ, hai người nhìn nhau, Hậu Thanh bỗng nói: “Tổ thạch, làm phiền rồi”.
Tổ thạch luân hồi này bỗng rung lên, tất cả hộp pha lê giữa không trung đều biến thành từng tia sáng xanh đi vào trong nó.
Thu hết tất cả các quả lại.
Diệp Quân nhìn tổ thạch luân hồi, hơi kinh ngạc, tổ thạch luân hồi này có linh khí, hơn nữa xem ra thực lực cũng không yếu, nhưng không biết mạnh bao nhiêu.
Ở một bên khác, sau khi thu hết quả vào tổ thạch luân hồi, ánh mắt Hậu Thanh lại nhìn sang Phục Võ, bà ta đánh giá: “Đến đi”.
Bà ta không hỏi nguyên nhân, hậu quả.
Vì đến lúc này rồi, mấy thứ đó đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa.
Đối phương đánh đến đây chắc chắn có lý do.
Mà việc bà ta có thể làm là đánh một trận cuối cùng cho nền văn minh Thiên Hành.
Nguồn gốc, quá trình.
Đã không quan trọng nữa.
Phục Võ bình tĩnh nói: “Ngươi trước đi”.
Hậu Thanh gật đầu: “Được”.
Dứt lời, bà ta tiến đến trước, một tia đao quang bỗng xé toạc không trung, cuối cùng rơi mạnh xuống.
Ầm!
Một nhát đao rơi xuống nhưng Phục Võ vẫn bất động.
Hậu Thanh lại chém một nhát.
Phục Võ phất tay lên.
Vèo!
Đao quang vỡ tan, bà ta vẫn không động đậy.
Hậu Thanh bỗng nhảy lên, thời không trên đỉnh đầu Phục Võ bỗng nổ tung, tia đao quang đáng sợ rơi thẳng xuống.
Vù!
Phục Võ giơ ngón tay lên, đao quang bị phá vỡ.
Bà ta vẫn không lùi lại nửa bước.
Lúc này Phục Võ bỗng biến mất.
Soạt!
Hậu Thanh đó dừng lại.
Lúc này Phục Võ đã xuất hiện phía sau bà ta.
Thanh đao trong tay Hậu Thanh bỗng nứt ra, bà ta bắt đầu biến mất với tốc độ cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc hoàn toàn biến mất.
Phục Võ lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng khó che giấu, bà ta quay đầu nhìn tổ thạch luân hồi ở phía xa: “Bảo Thiên Hành Chủ đời thứ nhất ra đây, hoặc bảo linh hồn của Thiên Hành Chủ tất cả các thế hệ cùng nhau ra đây”.
Tổ thạch luân hồi này bỗng rung lên, tất cả hộp pha lê giữa không trung đều biến thành từng tia sáng xanh đi vào trong nó.
Thu hết tất cả các quả lại.
Diệp Quân nhìn tổ thạch luân hồi, hơi kinh ngạc, tổ thạch luân hồi này có linh khí, hơn nữa xem ra thực lực cũng không yếu, nhưng không biết mạnh bao nhiêu.
Ở một bên khác, sau khi thu hết quả vào tổ thạch luân hồi, ánh mắt Hậu Thanh lại nhìn sang Phục Võ, bà ta đánh giá: “Đến đi”.
Bà ta không hỏi nguyên nhân, hậu quả.
Vì đến lúc này rồi, mấy thứ đó đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa.
Đối phương đánh đến đây chắc chắn có lý do.
Mà việc bà ta có thể làm là đánh một trận cuối cùng cho nền văn minh Thiên Hành.
Nguồn gốc, quá trình.
Đã không quan trọng nữa.
Phục Võ bình tĩnh nói: “Ngươi trước đi”.
Hậu Thanh gật đầu: “Được”.
Dứt lời, bà ta tiến đến trước, một tia đao quang bỗng xé toạc không trung, cuối cùng rơi mạnh xuống.
Ầm!
Một nhát đao rơi xuống nhưng Phục Võ vẫn bất động.
Hậu Thanh lại chém một nhát.
Phục Võ phất tay lên.
Vèo!
Đao quang vỡ tan, bà ta vẫn không động đậy.
Hậu Thanh bỗng nhảy lên, thời không trên đỉnh đầu Phục Võ bỗng nổ tung, tia đao quang đáng sợ rơi thẳng xuống.
Vù!
Phục Võ giơ ngón tay lên, đao quang bị phá vỡ.
Bà ta vẫn không lùi lại nửa bước.
Lúc này Phục Võ bỗng biến mất.
Soạt!
Hậu Thanh đó dừng lại.
Lúc này Phục Võ đã xuất hiện phía sau bà ta.
Thanh đao trong tay Hậu Thanh bỗng nứt ra, bà ta bắt đầu biến mất với tốc độ cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc hoàn toàn biến mất.
Phục Võ lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng khó che giấu, bà ta quay đầu nhìn tổ thạch luân hồi ở phía xa: “Bảo Thiên Hành Chủ đời thứ nhất ra đây, hoặc bảo linh hồn của Thiên Hành Chủ tất cả các thế hệ cùng nhau ra đây”.
/4376
|